Khoái Nhạc Tiểu Khu Nhất Hào Lâu

Chương 6: Tình cảm, chậm rãi bồi dưỡng…



Vài ngày sau, Tiểu Hắc lại tới nữa. Kỳ thật Tiểu Hắc đã sớm muốn quay trở lại, nhưng lo lắng nếu tới thường xuyên thì sẽ làm Mễ Tự Lai chàn ghét. Hôm nay Tiểu Hắc không hề tới tay không, còn có mang theo quà tới.

Ba con chim sẻ!

Trời ạ! Phải biết rằng mấy con mèo mà thấy chim sẻ thì tâm trạng sẽ vui vẻ High tới cỡ nào a! Mễ Tự Lai dùng hết súc ngắt chính mình vài cái mới ngăn được tâm trạng đầy kích động.

“Cái này là từ đâu tới đó?” Mễ Tự Lai dùng âm thanh hết sức run rẩy hỏi.

Tiểu Hắc cười trả lời: “Đây là tôi bắt được đó. Trong công viên có cây, cho nên chim sẻ tập trung rất nhiều.”

Mễ Tự Lai thầm nghĩ: hừ, thật nhìn không ra a, tiểu tử này có thể vì mình mà bắt chim sẻ.

Hai con mèo đi tới hậu viện của tiểu khu, mồi lửa lên, nướng chim sẻ ăn. Thơm quá nha! Mễ Tự Lai cảm thấy cái đuôi của mình vì hung phấn mà phát run luôn rồi, hắn phải cực lực ăn thật nhã nhặn, không nên lộ ra bộ dáng ăn nuốt ngấu nghiến a.

Tiểu Hắc thường hay ăn chim sẻ, cũng không quá để ý, hắn ăn một con, đem hai con còn lại cho Mễ Tự Lai.

“Tôi đây nghe nói, mèo nhà cũng ăn thức ăn dành cho mèo.”

Mễ Tự Lai gặm chim sẻ, bên mép một vòng mỡ dính, “Uh, chủ nhân mua cho. Thức ăn dành cho mèo phi thường tốt, hơn nữa còn rất tốt do lông và da.”

Tiểu Hắc nhìn Mễ Tự Lai một cí, cười, “Trách không được da của chú lại xinh đẹp như vậy, bồng bềnh bồng bềnh, thật lộng lẫy a.”

Được khen ngợi, Mễ Tự Lai thật đắc ý trong lòng.

“Chú ah, chú thích ăn chim sẽ thì nói a, tôi đây sẽ bắt, mang đến cho chú ăn.”

Mễ Tự Lai cố ý lạnh nhạt nói: “Uh, loại này có mùi vị thôn quê, ngẫu nhiên ăn một chút thì có thể. Đương nhiên vẫn là ăn thức ăn dành cho mèo trong nhà của tôi thì vẫn ngon hơn.”

“Tôi sẽ mang các món hoang dã khác cho chú ăn.”

Còn có món khác!? Mễ Tự Lai càng ngạc nhiên hơn, cũng thấy bội phục. Hắn vẫn tưởng mèo hoang chỉ là lật tung thùng rác, góp nhặt mấy món cơm canh dư thừa của con người vứt bỏ, còn có những thứ bị hư thiu ăn đến đau bụng. Mễ Tự Lai trong tiểu khu đã từng nghe qua mấy con mèo hoang hay chó hoang nói chuyện phiếm, đại bộ phận mèo hoang đều rất gầy, thường ăn những món bị hỏng, hoàn cảnh sinh tồn rất gian nan, hơn nữa thời gian sống rất ngắn.

Chẵng lẽ nói rằng – Tiểu Hắc có cái gì không giống sao?

Đương nhiên, bây giờ Mễ Tự Lai sẽ không đi hỏi rồi, hắn cảm giác được nếu hỏi sẽ làm sự tự tôn của Tiểu Hắc bị thương.

Sau khi chia sẻ mấy con chim sẻ nướng, lại hàn huyên thêm một lúc nữa, Tiểu Hắc tạm biệt rời khỏi. Khi Tiểu Hắc đã đi, Mễ Tự Lai có thể cảm nhận…. Tịch mịch đến kì dị. Chủ nhân có thể làm bạn với Mễ Tự Lai, nhưng ngôn ngữ của bọn họ không thể trao đổi, Mễ Tự Lai nói thì vào lỗ tai của chủ nhân sẽ là miêu ngữ, cũng như ông nói gà bà nói vịt, nếu để nói chuyện phiếm, đương nhiên tìm một con mèo để trò chuyện thì sẽ hay hơn nhiều.

Mấy ngày kế tiếp, Mễ Tự Lai đều ngóng trông Tiểu Hắc đến.

Lúc Tiểu Hắc trở lại, mang theo một con ếch trâu, Mễ Tự Lai thấy cực kỳ kinh ngạc.

“Đây là từ đâu mà cậu bắt tới?” Mễ Tự Lai thầm nghĩ, con ếch trâu tốt này không phải là – trộm tới chứ.

Tiểu Hắc meo meo cười, “Tôi đây đi làm công rồi, đây là phần công chủ nhân của nhà đó cho.”

Làm công?

Một bên tại hoa viên bên cạnh tiểu khu là ngọn lửa nướng thịt ếch, một bên là Tiểu Hắc đang giải thích cho Mễ Tự Lai biết cái gì gọi là “làm công”.

“Tôi đây ở tại công viên phụ cận, có mấy gian hàng nhỏ bán đồ, bên cạnh còn có chợ. Chú cũng biết đó, có thổ địa, thì có chuột. Trong cửa hàng và trong chợ ngẫu nhiên sẽ có chuột tới quậy phá, thì có người bảo chúng ta tới làm công, bắt được chuột, chủ nhân nhà đó sẽ cho đồ ăn coi như là thưởng công. Mấy ngày hôm trước tôi cũng làm công cho một quán trong chợ, trông coi quán giùm người ta thì bắt được vài con chuột. Tôi trông coi tới quán của ông chủ bán thịt ếch, nhân tiện xin ông ấy một ít.”

“Tất cả mọi người đều như vậy sao?” Mễ Tự Lai nhớ kỹ Tiểu Hắc có nói cậu ta cũng quen biết một số con mèo hoang khác.

Tiểu Hắc gật đầu, “Đúng vậy. Tôi đây cùng các mèo hoang khác như nhau. Chú không nên hiểu lầm, tôi đây không ăn trộm không quậy quá, chúng tôi đều trong sạch rõ ràng, giữ gìn phép tắc. Chúng tôi đây muốn tìm thức ăn, thì đi làm cho người ta rồi mới xin lấy, cũng thường xuyên đi làm công, chúng tôi không làm những chuyện trộm vặt lén lút đâu.”

Thịt ếch nướng thật ngon,nhưng tâm tư lại không đặt ở mĩ thực trước mặt. Mễ Tự Lai tưởng rằng mèo hoang đều không có nhà, rất đáng thương, nhưng không nghĩ tới mèo hoang thế mà còn có thể làm việc, tự kiếm ăn bằng sức lực của mình. Nếu như so sánh ra, Mễ Tự Lai hoàn toàn phụ thuộc vào chủ nhân, không có khả năng tự lập, so với Tiểu Hắc có thể tự lập làm việc, thật sự là chênh lệch a chênh lệch.

Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Mễ Tự Lai xuất hiện một loại tư vị quái lạ, cảm thấy có chút xấu hổ. Tiểu Hắc làm sao trèo cao hắn được, thật ra nếu Mễ Tự Lai đến, nếu thật sự cùng nhau ở một chỗ, có lẽ sẽ trở thành sự phiền toái cho Tiểu Hắc.

Thấy Mễ Tự Lai cắn một miếng thịt lại xuất thuần, Tiểu Hăc duỗi chân ra vuốt vuốt nhẹ hắn, “Chú, chú sao vậy?”

“Không, không có gì.”

Nhìn Mễ Tự Lai dập tắt lửa, khóe miệng Mễ Tự Lai khẽ cong lên, “Cậu…. cậu cũng rất có năng lực.”

Tiểu Hắc quay đầu lại, đôi mắt vàng rực rỡ chớp động, cái tai mèo màu đen lắc lư, “Chú, tôi đây đã nói rồi, tôi đây có thể chiếu cố chú, dưỡng chú là không thành vấn đề, chú tin tưởng tôi đi.”

Mễ Tự Lai nếu như trước kia khi nghe thấy câu này, có lẽ sẽ ngượng ngùng, bây giờ nghe thấy, tâm lý lại xuất hiện tia hổ thẹn.

“Này….đừng nói cái này, đừng nói cái này.”

Tiểu Hắc meo meo uh một tiếng, quả thật im miệng.

Sau đó, Tiểu Hắc cách sai biệt không quá ba ngày lại đến thăm Mễ Tự Lai, cậu mang theo thức ăn để chia sẻ, còn có những tin đồn thú vị ngoài tiểu khu. Mễ Tự Lai phát hiện, từ sau khi cùng Tiểu Hắc “kết bằng hữu”, cuộc sống trở nên thú vị hơn, cũng ngày càng nhiều màu sắc hơn.

Ăn xong trứng gà Tiểu Hắc mang đến, đầu cá, cá chạch, Mễ Tự Lai nghĩ đến việc phải đáp trả. Chung quy không thể ăn đồ của người ta mãi. Nhưng mà, Mễ Tự Lai có thể lấy ra cái gì đây? Cá nhỏ chưng, đồ ăn tươi đóng gói, đồ hộp. Đương nhiên cái này không phải không thể mang ra ngoài chia xẻ cùng với Tiểu Hắc, nhưng, cái đó không phải do sức lao động của Mễ Tự Lai đổi lấy, mà là do chủ nhân cung cấp. Mễ Tự Lai thấy không thể không ra tay.

Tự mình cũng trèo lên cây bắt hai con chim sẻ? Thật ra trong tiểu khu có thể thấy chim sẻ bay qua, Mễ Tự Lai thấy, hắn có thể bắt được, đó là mơ tưởng mà thôi.

Tiểu Hắc hoàn toàn không ngại, cũng chưa từng tỏ vẻ qua là “nghe nói đồ ăn mèo rất tốt, có thể hay không….?” những ý tứ kiểu đó. Nếu như cậu ấy có thể nói ra miệng thì tốt rồi, Mễ Tự Lai thật sự hy vọng như vậy.

Tiểu Hắc chăm sóc Mễ Tự Lai, hiển nhiên mang thức ăn ngon tới cho cậu ấy ăn là trách nhiệm của hắn rồi.