Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 46



“Chuyện gì vậy?”

“Tát tao một cái để tỉnh coi?”

“Ôi vãi… thần linh!”

“Bá con nhà… bà đạo…”

“Thằng đó… ghê quá!”

“Nhìn ốm yếu vậy mà!!”

“Quái vật… là đây?”

Khán giả kinh ngạc sau khi chứng kiến xong màn một cân ba của Vương Ám. Tuy để một người chạy thoát nhưng những gì hắn vừa thể hiện cũng quá đủ để mọi người thán phục rồi.

“Không thể nào?” Hiệu trưởng học viện Hoàng Kim há hốc mồm. Sự việc vừa rồi làm ông ta rất bất ngờ. Ba học sinh vừa giao chiến với Vương Ám đều là con của quý tộc, mỗi người trong chúng đều được hưởng một sự hậu thuẫn cực lớn từ gia đình. Bởi vậy nên thực lực chúng không hề tầm thường. Nhưng cả ba lại bị một tên trông không thể nào yếu đuối hơn đánh bại, trao Tháp Cứ Điểm cho đội Dã Thú một cách dễ dàng.

“Tên đó…?” Vị hiệu trưởng ấy khẽ nhìn Quốc Bảo. Khác với thái độ khiêu khích lúc nãy, vị hiệu trưởng ấy nhìn một cách đầy nghi ngờ.

“Hức tên đó mạnh quá!” Yến Nhi cũng như bao người khác kinh ngạc trước sức mạnh của Vương Ám.

“Lo cho đội mình quá!!” Mỹ Linh lo lắng nói.

“Hmmm!…” Bích Thảo xoa cằm, nàng lộ vẻ đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.

“Haizzz đội Hoàng Kim nát rồi!” Một vị khán giả gần đó phán.

“Nát gì? Ngươi xem đội Hoàng Kim cũng có một kẻ kinh khủng nữa kìa!” Một người khác chỉ tay lên quả cầu nước đang hiện lên hình ảnh của Đăng Quang…

“Ahhh…” Tên đội trưởng của đội Thiên Long bị Đăng Quang đánh bay, té lăn lóc trên mặt đất. Hắn ta cố gượng dậy, đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn Đăng Quang.

“Sao… chứ? Hắn mạnh quá!!” Tên đội trưởng đội Thiên Long kinh sợ nhớ lại những gì vừa xảy ra. Khi hắn cùng hai tên đồng đội khác dùng Cuồng Long Thuật tấn công Đăng Quang…

“Thánh Quang Hộ Thể.”

Cơ thể Đăng Quang chợt phát sáng dữ dội, ánh sáng đó bao phủ cả một vùng rộng lớn. Ba tên thuộc đội Thiên Long bị ánh sáng đó làm cho chói mắt, không thể nhìn thấy gì cả. Không những thế, ánh sáng từ cơ thể Đăng Quang còn mang theo một lượng công kích lớn, đánh bật cả ba tên đội Thiên Long bay ra.

Tiếp theo sau đó là tiếng thét của hai tên trong đội:

“Ahhhh…”

“Chết… mịa rồi!! Ahhh.”

Cơ thể hai tên đó phát sáng rồi biến mất.

“Cái… gì thế?” Tên đội trưởng trong đội không hiểu chuyện gì đang diễn ra bởi hắn chẳng nhìn thấy được gì cả.

“Binh.” Một tiếng va chạm mạnh. Tên đội trưởng ấy cảm nhận được bụng mình đau nhói, hình như có người đã đấm vào bụng hắn. Hắn đã dùng Cuồng Long Thuật nên sức phòng thủ cũng như chịu đựng rất cao nhưng bây giờ hắn vẫn cảm thấy đau. Điều đó chứng tỏ một “thứ” có sức mạnh lớn hơn đã tấn công vào hắn. Và ở đây “lớn hơn” có nghĩa ‘thứ” có cảnh giới ít nhất là Hồn Tướng tầng 7.

Đội trưởng đội Thiên Long té lăn lóc trên mặt đất. Bây giờ hắn đã có thể thấy được khá rõ những thứ xung quanh. Đứng ngay trước mắt hắn hiện tại chỉ có một mình Đăng Quang, cơ thể tên đó vẫn còn tỏa ánh sáng ra xung quanh. Thứ ánh sáng ấy làm hắn trở nên vô cùng nổi bật, khí chất toát ra mang vẻ thanh khiết đến lạ thường.

“Guhhh…” Tên đội trưởng đội Thiên Long gắng gượng đứng dậy. Hắn dồn toàn bộ sức lực, xông đến và tấn công Đăng Quang.

“Hmmm, vẫn đánh tiếp à! Gan dạ đấy.” Đăng Quang cảm phục trước sự kiên cường của tên đội trưởng. Tuy nhiên không phải vì thế mà hắn nương tay.

“Quang Thuật – Thánh Quang Chỉ.”

Đăng Quang chĩa ngón tay về phía tên kia. Ánh sáng xung quanh hắn chợt thu lại thành một quả cầu nho nhỏ trước ngón tay hắn.

“Uh… đó là Thánh Quang Chỉ…”

“Ta tưởng nó thất truyền rồi chứ?”

Một vài khán giả tỏ vẻ hiểu biết.

Vậy Thánh Quang Chỉ là gì mà họ lại kinh ngạc đến thế? Xin giới thiệu luôn, đó là một kĩ năng vô cùng lợi hại. Nó sẽ phóng ra một luồng ánh sáng mang sức mạnh cực lớn và tốc độ siêu nhanh. Khi đứng trước chiêu này hầu như chẳng ai né được.

“Roẹt!” Đăng Quang xuất chiêu. Ánh sáng ấy lao vun vút đến chiếc huy hiệu mà tên kia đang đeo.

“Beng.”

Một âm thanh gì đó như tiếng thủy tinh vỡ. Ngay sau đó, cơ thể tên đội trưởng đội Thiên Long sáng rực lên và biến mất.

“Ực…” Hiệu trưởng trường Thiên Long kinh ngạc. Ba tên vừa bị đánh bại đều đã dùng Cuồng Long Thuật, chiêu thức đắc ý nhất của ông ta. Tính toán sơ thì cả ba đều mạnh ngang một Hồn Tướng tầng 3 sau khi sử dụng. Vậy mà cả ba lại bị đánh bại bởi Đăng Quang, đủ hiểu tên đó mạnh đến nhường nào.

“Ực… kinh khủng chưa kìa!”

“Vừa hiểu biết rộng… vừa có sức mạnh… lại còn đẹp trai… ông trời bất công vãi!!”

“Hắn là ai vậy chứ…” Hoài Nam lại càng thêm lo lắng khi thấy xuất hiện một kẻ mạnh nữa.

“Hừ…” Một tên ngồi gần đó khó chịu khi nghe mọi người bàn tán về Đăng Quang. Nhìn bộ đồng phục hắn đang mặc thật không khó đoán hắn là một học sinh của học viện Hoàng Kim. Và hắn cũng không xa lạ lắm, hắn chính là một người họ hàng của Khải Minh, Huỳnh Thụ Nhân.

“Guhhh tên khốn đó…” Thụ Nhân có vẻ rất ghét Đăng Quang. Điều đó không phải là “có vẻ” mà “chính xác” là như vậy.

Thụ Nhân và Đăng Quang học chung một lớp ở học viện Hoàng Kim. Trước khi Đăng Quang xuất hiện thì hắn là kẻ được đánh giá khá cao trong những đứa năm nhất, một kẻ được mọi người xung quanh tôn sùng. Nhưng đến khi tên đó xuất hiện thì mọi thứ thay đổi.

Hắn ta là một kẻ có khuôn mặt đẹp trai.

Hắn ta vô cùng thông minh.

Hắn ta lại giỏi trong chiến đấu và tu luyện.

Hắn ta dường như nổi trội ở mọi lĩnh vực.

Một kẻ được thượng đế ưu tiên?

Tài năng của hắn là ánh hào quang có thể làm lu mờ bất kì kẻ nào.

Thiên tài là từ để mọi người nói về hắn… Nhưng có vẻ vẫn chưa đủ…

Bất kì ai cũng phải ghen tị với hắn.

Khi vừa xuất hiện, hắn đã trở thành tâm điểm của mọi người. Và dần dần, mọi người chuyển sự tôn sùng từ Thụ Nhân sang Đăng Quang. Điều này đương nhiên làm Thụ Nhân rất khó chịu, rất bực tức.

Không chỉ lấy đi sự tôn sùng, Đăng Quang còn cướp luôn suất dự thi cuộc thi liên trường mà lẽ ra là của Thụ Nhân. Không thể nào bực tức hơn, Thụ Nhân quyết định thách đấu với Đăng Quang nhằm chứng minh mọi người thấy hắn mới là kẻ xứng đáng.

“Sức mạnh không chỉ đến từ tài năng mà nó đến từ tất cả những gì ngươi có. Một kẻ chỉ có tài thì làm sao bằng một kẻ được đầu tư khủng như ta.” Với suy nghĩ ấy, Thụ Nhân quyết định dùng thứ bảo vật mà hắn được ông nội hắn tặng, Ma Kiếm, một bảo vật cao cấp có sức mạnh ghê gớm, chỉ cần cầm nó trong tay thì Hồn Sư cũng thắng được cả Hồn Tướng.

Nhưng dù cố hết sức, dùng cả bảo vật cao cấp nhưng Thụ Nhân vẫn bị đánh bại bởi Đăng Quang không dùng bất cứ bảo vật gì hỗ trợ.

Và khoảnh khắc ấy hắn nhận ra ý nghĩa của hai chữ “thiên tài”.



Quay lại với cuộc thi. Tên Đăng Quang đang đứng xoay cổ tay thì bất chợt Thu Thúy từ phía sau chạy đến.

“Xử hết rồi à…” Thu Thúy nhìn Đăng Quang hỏi.

“Ừm, cậu thì sao?” Đăng Quang hỏi lại.

“Xong rồi nhưng mà để một tên chạy mất… Chúng ta có nên đuổi theo không?”

“Ừm…” Đăng Quang khẽ gật đầu. Hắn cùng Thu Thúy sau đó đi về hướng mà tên cuối cùng của đội Thiên Long bỏ chạy.



“Haizzz…” Khải Minh thở dài ngắm nhìn cặp ngực của Yến Ly và Hồng Diễm. Dù không phải lần đầu hắn ngắm nhưng cảm giác bây giờ rất khác. Bởi lẽ bây giờ ngực của cả hai chẳng khác gì một cái mỏ điểm khoái lạc, Khải Minh chỉ cần chạm tay vào là có ngay 2000 điểm.

“Chán quá… một tiếng sao lâu vậy trời…” Yến Ly đang mong thời gian trôi qua nhanh hơn. Bởi vì trong khoảng thời gian này mà họ bị mất Tháp Cứ Điểm sẽ rất thốn.

“Haizzz em đi thám thính xung quanh thử nha!!” Khải Minh bật dậy nói.

“Không được đâu… đi một mình nguy hiểm lắm…” Hồng Diễm phản đối.

“Thôi mà… chỉ là đi gần đây thôi, không xa đâu. Đi để xem thử xung quanh có gì không?” Khải Minh cố năn nỉ.

“Hmmm, Khải Minh nói cũng đúng, chúng ta cũng nên đi xem xét xung quanh thử, cứ chôn chân ở đây không phải là ý hay!!” Công Khanh gât đầu đồng ý. Sau đó hắn quay sang nói với Khải Minh: “Đi quanh đây thôi nhé! Nhớ phải cẩn thận… 10 phút sau phải quay về ngay.”

“Hé hé…” Khải Minh vui mừng vì đề nghị được chấp nhận. Hắn nhanh chóng chạy lon ton đi.

“Hmmm sao hắn vui thế nhỉ? Cơ mà để hắn đi liệu có ổn không nhỉ?” Hồng Diễm nghi ngờ hỏi.

“Đừng lo, hắn ta là kẻ chạy nhanh nhất trong chúng ta mà, vả lại hắn là loại người khôn ngoan, sẽ biết tự lo cho mình thôi!” Công Khanh nói.

“Ah?” Yến Ly chợt la lên một tiếng. Mọi người nhìn nàng và hỏi: “Gì thế?”

“Tự nhiên giờ ta mới nhớ ra ngày hôm qua ta có mua một hộp bánh kem nướng, biết vậy lúc nãy đem ra ăn đi… Chậc!” Yến Ly vỗ trán một cái.

“Bánh… kem nướng? Mau đem ra ăn trước khi thằng Khải Minh về…” Công Khanh và Thất Hứa mắt sáng rực lên.

“Ực nhưng mà…” Yến Ly cảm thấy sợ trước đôi mắt của hai tên đó. Dù không muốn nhưng nàng vẫn phải lấy ra cho hai tên đó ăn. Không ngờ cả hai tên ăn chưa đầy một phút đã hết hộp bánh kem nướng thơm ngon mà chẳng chừa Khải Minh một mẩu bánh nào.