Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 37



Giờ nghỉ trưa của một ngày cách một tuần sau, Mục Táp cần photo tài liệu, rủi thay máy photocopy của công ty bị hư đột xuất. Cô nhìn đồng hồ, áng chừng thời gian nghỉ vẫn còn hòm hòm, bèn đi tới văn phòng đối diện để photo.

Lúc trở về, cô vừa bước lên bậc thềm đá, tia sáng nơi khóe mắt chợt lướt qua một thân ảnh quen thuộc. Cô nghiêng mặt, nom Mạc Tử Tuyền đang nhìn cô chăm chú.

Tiết trời mùa đông rét lạnh căm căm, thẩm thấu qua da thịt, buốt giá tận xương tủy, Mạc Tử Tuyền mặc chiếc áo khoác lông dê màu đen dài qua gối, mái tóc búi cao đơn giản, tay cầm chiếc ô màu tuyết trắng. Hai màu đen trắng tương phản gây sự chú ý cao, thu hút nhiều ánh nhìn. Chị ta lặng yên đứng đấy khiến Mục Táp liên tưởng đến thân cây đìu hiu, trơ trọi chìm ngập trong lớp tuyết băng giá, toàn thân toát lên hơi thở trong veo mà lạnh ngắt.

Mạc Tử Tuyền cong khóe miệng, chủ động lên tiếng: “Tìm chỗ nói chuyện chút nhé.”.

Một tay Mục Táp nâng tài liệu, tay kia nhét chìa khóa vô túi, cô hất cằm về phía quán ăn ngay cạnh công ty: “Chúng ta qua đó đi.”

Quán ăn này bán các món mì Nhật Bản. Giữa trưa, quán tương đối vắng vẻ, khắp không gian dặt dìu những giai điệu lãng mạn trữ tình. Mục Táp và Mạc Tử Tuyền chọn ngồi vị trí gần cửa quán nhất.

Người phục vụ bưng lên hai tách trà nóng. Mục Táp nhẹ giọng nói cảm ơn. Cô cầm tách trà nhấp một ngụm, đoạn hỏi thẳng:“Chị định nói chuyện gì với tôi? Có liên quan Tống Vực à?”

Mạc Tử Tuyền đẩy tách trà trước mặt ra xa, đánh giá Mục Táp bằng ánh mắt vừa đa đoan vừa thâm trầm. Lát sau, chị ta ôn tồn cất tiếng:“Ngày đó đã bị cô bắt gặp, giờ tôi cũng xin nói thẳng. Tôi thích Tống Vực. Từ năm mười ba tuổi, tôi đã thích anh ấy. Đương nhiên anh ấy cũng rất thích tôi. Chúng tôi từng cùng nhau trải qua khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời người, đủ để khắc cốt ghi tâm, trở thành những hồi ức quý báu suốt đời nhớ mãi không quên.”

Mục Táp nhếch miệng cười khẩy: “Vậy ra đây là lí do khiến chị cứ bám víu anh ấy, mặc dù anh ấy đã kết hôn cùng tôi? Chị ở sau lưng tôi bày ra mấy chiêu trò ma mãnh, dùng đủ mọi cách quấy nhiễu hôn nhân chúng tôi?”

Mạc Tử Tuyền nở nụ cười nhàn nhạt, vẫn tự tin đến mức tự phụ:“Ngày xưa, anh ấy yêu thương cưng chiều tôi hết mực. Chỉ cần là điều tôi mong muốn, anh ấy luôn sẵn sàng đáp ứng, cho dù là mấy yêu sách oái oăm nhất. Tâm trí tôi vẫn nhớ như in mùa đông năm ấy, chúng tôi phát sinh cãi cọ gay gắt. Tôi bực quá liền lao ra đường, chạy tới hồ phun nước ở quảng trường thiên nga, không hề do dự nhảy ào xuống hồ. Và điều khiến tôi sững sờ là Tống Vực cũng nhảy xuống theo tôi. Trong mắt mọi người xung quanh, chúng tôi chẳng khác nào hai kẻ tâm thần vừa trốn khỏi bệnh viện. Họ hăm hở móc di động ra chụp hình, ghi lại khoảnh khắc chúng tôi điên rồ. Chắc cô cũng không ngờ, người đàn ông phong độ ngời ngời như Tống Vực lại có những hành động hết sức ấu trĩ.”

Ngón tay Mục Táp miêu tả theo đường cong miệng tách. Nước trà bên trong bốc hơi nghi ngút, xuyên qua khe hở những ngón tay cô, tản mạn trong không khí.

“Mà cũng đúng thôi, dù sao lúc đó, Tống Vực vẫn ở độ tuổi thanh niên trai tráng, khó tránh khỏi kiêu ngạo tự mãn, luôn muốn chứng tỏ bản thân mình. Hai chúng tôi đều cứng đầu cứng cổ, nên cãi nhau như cơm bữa. Trong mắt người khác, chúng tôi là một đôi oan gia như chó với mèo, luôn chầu chực xâu xé, công kích lẫn nhau. Nhưng thực chất ở những nơi riêng tư, chúng tôi lại thân thiết, gắn bó như keo sơn.” Mạc Tử Tuyền thoắt đánh tiếng thở dài xa xăm,“Đáng tiếc đời không như là mơ, tai họa luôn tiềm tàng xung quanh chúng ta. Sau này Tống Vực xui xẻo vướng vào vòng lao lý, tôi bất đắc dĩ gả cho Tống Hạo, tình cảm chúng tôi đành đứt đoạn từ đấy. ”

“Tóm lại, chị muốn nói tôi biết, hai người hữu duyên vô phận?”

Mạc Tử Tuyền cười khẽ:“Đường đời lắm khúc quanh co, ẩn chứa biết bao điều bất ngờ đang chờ ta khám phá. Cô dựa vào đâu để kết luận: chúng tôi hữu duyên vô phận? Cô cho rằng, bởi anh ấy đã cưới cô, nên tôi đánh mất cơ hội ư? Rất xin lỗi, tôi không tán đồng cách suy nghĩ của cô. Quan niệm sống của Mạc Tử Tuyền tôi là không ngừng tranh đấu, chủ động giành lấy những thứ mình yêu thích. Quan trọng nhất, trong từ điển của tôi không hề tồn tại hai chữ ‘đường cùng’. Tuy lời nói thật khó tránh mích lòng, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi chưa bao giờ xem trọng hôn nhân của hai người, cũng không tin nó có thể kéo dài.”

Mục Táp trầm mặc.

“Từ những ngày ngồi trên ghế nhà trường, loại con gái tầm thường hay mơ mộng hão huyền mà theo đuổi anh ấy nhiều không đếm xuể. Tất nhiên, anh ấy thẳng thừng từ chối. Chỉ mình tôi….là người con gái duy nhất biết được tính cách cũng như sở thích của anh ấy. Thứ gì khiến anh ấy thích thú, anh ấy ghét cay ghét đắng cái gì, tôi đều nắm rõ đến tận chân tơ kẻ tóc .” Mạc Tử Tuyền chồm người lên trước, xoáy sâu ánh mắt Mục Táp, lí nhí từng chữ,“Có lẽ chân tướng sẽ khiến cô cảm thấy thất bại ê chề. Có điều, sự thật vẫn luôn là sự thật, mẫu phụ nữ anh ấy yêu thích khác xa cô một trời một vực.”

“Vậy nên chị khẳng định, sớm muộn gì anh ấy cũng chán ngán tôi, sau đó quay về bên chị, tiếp tục tình duyên dang dở ngày xưa?” Mục Táp phản pháo,“Chị cảm thấy khả năng anh ấy yêu tôi so với khả năng anh ấy chấp nhận quay về bên chị, khả năng nào chiếm ưu thế hơn? Mạc Tử Tuyền, bộ chị không thấy bản thân chị tự tin quá lố à? Cứ cho cuộc hôn nhân của chúng tôi gãy gánh giữa chừng, cũng không tới phiên chị đảm nhiệm vị trí hiện tại của tôi đâu. Nói đơn giản, xác suất Tống gia chấp nhận loại chuyện này sẽ là bao nhiêu đây? Chẳng lẽ vì chị mà họ chấp nhận đánh đổi thể diện cả gia tộc, cam tâm chịu ánh mắt phỉ báng, rẻ rúng của người đời.”

“Ối giời, cô em lo chi xa xôi thế. Yên tâm đi, chuyện nào cũng có cách giải quyết của riêng nó. Về phần mẹ, chỉ cần tôi muốn, đại để không sớm thì muộn bà ấy sẽ đồng ý thôi.” Mạc Tử Tuyền chảnh chọe khoe khoang,“Tôi có nhiều biện pháp lắm cơ.”

“Chị đừng quên, chướng ngại to nhất của chị vẫn còn sờ sờ ra đấy.” Mục Táp lắc đầu,“Tôi tin tưởng, chỉ cần tôi không đề cập chuyện li hôn, thì Tống Vực mãi nguyện ý sống cạnh tôi suốt đời, vậy thì mấy chiêu trò quỷ quyệt của chị sẽ trở thành đồ bỏ. Có điều, tôi khá hiếu kì chị sẽ dùng biện pháp gì để đối phó tôi đây? Khiến tôi vô duyên vô cớ biến mấy trên cõi đời này à? Trừ biện pháp này ra, hình như chẳng còn gì cả.”

“Hai năm trước, tại câu lạc bộ Bắc Sơn, cô từng làm một việc khiến người ta phấn khích đến nóng mặt. Không biết cô còn nhớ hay cô đã quên?” Ánh mắt Mạc Tử Tuyền lóe tia chế nhạo.

Mục Táp sững người, bất giác co tay thành nắm đấm, song cô không ngần ngại ‘đấu mắt’ với Mạc Tử Tuyền :“Chị luôn điều tra tôi hả? Té ra dùng biện pháp ‘chó săn’ cũ kĩ.”

“Cũ hay mới chỉ là thứ yếu. Quan trọng là kết quả thu được kìa. Tiện thể báo cô biết, mẹ đã nhìn thấy những hình ảnh ‘cởi mở’ của cô đấy, đương nhiên mẹ thất vọng tràn trề. Về phần Tống Vực, tôi nghĩ anh ấy chẳng thèm bận tâm đâu nhỉ. Nếu yêu cô, thử hỏi anh ấy có chấp nhận nổi thời quá khứ đầy ‘sống động’ đấy không? Trang điểm đậm lè đậm lét, ăn mặc hở hang nhìn phát lạnh, bạo dạn ngồi trên đùi khách làng chơi, ưỡn ẹo tiếp rượu người ta. Đã vậy còn để bị chụp hình, quay phim lại. Mà đây chỉ là những chuyện chính mắt chúng tôi nhìn thấy thôi đấy, chứ sau đó, cô có làm ra mấy chuyện kích thích ở mức độ cao hơn không? Quả thật chả ai biết được?”

Máu nóng tức thời vọt thẳng lên đỉnh đầu, đôi tay Mục Táp phát cơn run lẩy bẩy. Cô ráng sức dằn lửa giận đang cháy phừng phực xuống đáy lòng, gằn từng tiếng:“Chị rãnh rỗi quá thì cứ thoải mái điều tra tiếp đi. Tôi dám lấy đầu mình ra đảm bảo, chị có điều tra cả đời cũng chẳng tìm ra. Bởi tôi hoàn toàn trong sạch. Chị muốn hất nước bẩn lên đầu tôi ư? Chỉ sợ phí công vô ích.”

“Lại nữa, sao cô không lĩnh hội được điểm mấu chốt của vấn đề nhỉ? Cô trong sạch hay dơ bẩn mặc xác cô, tôi chả buồn quan tâm. Cái tôi hứng thú là những nhận xét, phán đoán của mọi người về mấy tấm ảnh hay đoạn phim của cô kia kìa.” Mạc Tử Tuyền nói,“Trước giờ, Tống Vực cực kì phản cảm mấy chuyện như thế. Nếu anh ấy chất vấn cô, chứng tỏ anh ấy ít nhiều đặt cô trong lòng. Nhưng nếu anh ấy quyết định nhắm mắt làm ngơ, thì quá rõ ràng, anh ấy khinh thường, ghét bỏ cô vô cùng. Mục Táp à, nền móng tình cảm của hai người quá yếu ớt, hầu như chẳng có. Cô nghĩ thử xem, hôn nhân không tình yêu thì có thể chịu đựng, chống chọi được bao nhiêu áp lực, sóng gió đây? Cô nên nhớ, sự tín nhiệm được thành lập trong khoảng thời gian rất dài, nhưng chỉ cần một giây, nó đã có thể sụp đổ.”

“Dẫu hôn nhân của tôi và Tống Vực xuất hiện hàng vạn hàng tỉ vấn đề, thì cũng là chuyện riêng của vợ chồng chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, không cần một kẻ ngoài cuộc như chị xía mũi vào. Mạc Tử Tuyền, tôi thành thật khuyên chị đừng sống trên mây nữa, nhanh nhanh đáp xuống mặt đất đi thôi. Hễ mở miệng là chị lố bịch khoe khoang bản thân mình hiểu rõ con người Tống Vực. Vậy chị cho tôi hỏi, Tống Vực phản cảm nhất điều gì? Chính chị buông tay, phản bội anh ấy trước, khiến anh ấy nhục nhã ê chề, thế mà chị vẫn ngu ngốc hoài vọng cùng anh ấy nối lại tình xưa? Thêm nữa, chị dựa vào đâu để tự tin phát biểu anh ấy vẫn còn tình cảm với chị? Chỉ bằng quãng thời gian tốt đẹp đã chìm sâu vào dĩ vãng? Mạc Tử Tuyền, chúng ta đang sống ở hiện thực, chứ không phải trong tiểu thuyết lãng mạn đâu nhé. Đừng đánh đồng Tống Vực với mấy anh chàng nam chính si tình. Nói chị nghe, chính miệng anh ấy thừa nhận với tôi, anh ấy đã hết sạch tình cảm với chị từ lâu rồi. Và tôi tin tưởng, anh ấy chả thèm dối gạt tôi mấy chuyện vớ vẩn liên quan tới chị đâu. À phải, chị khỏi cần tốn chất xám bày ra mấy trò khiêu khích, ly gián tẻ nhạt nữa. Còn chị muốn thăm dò, tra xét, bóc mẽ quá khứ của tôi thì cứ tự nhiên. Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không tin chị có thể tóm được nhược điểm của tôi. Nếu thời gian chị quá dư dả, thì chị cứ việc lãng phí đi”

Di động trong túi đột ngột đổ chuông, Mục Táp lấy ra nhìn, lướt nút trả lời, tiện thể đứng dậy, quay đầu bỏ đi một mạch.

Mạc Tử Tuyền đờ đẫn ngồi tại chỗ, tận đến khi hai tách trà lạnh tanh lạnh ngắt, chị ta mới hồi hồn, kêu người phục vụ tính tiền.

Ra khỏi quán ăn, Mạc Tử Tuyền tình cờ nhìn thấy bóng dáng bản thân phản chiếu qua tấm kính của cửa quán. Chị ta bỗng dưng nhớ lại ngày Tống Vực phát điên buông lời thóa mạ, sỉ nhục chị ta. Nhất thời trái tim như bị gai đâm, chị ra rũ mắt, tay run run bóp chặt cán ô.

Chiều hoàng hôn, Tống Vực lái xe tới đón Mục Táp. Suốt đường về, bọn họ đều im thin thít.

Từ sau ngày Mục Táp tỏ rõ chính kiến lập trường, hai người tự dưng lâm vào tình cảnh chiến tranh lạnh, hiếm khi trao đổi tiếp xúc cùng nhau. Cô không nói thêm gì nữa, và anh đáp trả cô bằng cách ngậm chặt miệng. Sau khi về nhà, bọn họ việc ai người nấy làm. Buổi tối, cô thường đi ngủ trước, anh thì rạng sáng mới ngã mình nằm một tí. Giữa lúc chập chờn, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở khẽ khàng của anh vang sát bên tai.

Lần đầu tiên gặp mặt, anh từng nói, anh cần một người vợ biết điều và hiểu lí lẽ. Nếu cô giận dỗi, anh cũng không hao tốn thời gian để dỗ dành cô đâu. Anh quả thật nói là làm, khoảng thời gian này, từ miệng anh chớ hề thốt ra bất kì một chữ ngọt ngào hay bùi tai nào cả. Tuy nhiên cô thà rằng như thế, chứ không cần nghe những lời nói có cánh mà chẳng thật lòng.

Hằng ngày chạy ngang qua cửa hàng bán thức ăn nhanh, anh sẽ dừng xe, vào mua hai phần, thay thế bữa ăn tối.

Về nhà, mỗi người ngồi một góc tự xử lí phần ăn, rồi như thường lệ, bọn họ tặng nhau quả ‘bơ’ to tướng, tự tìm khoảng không gian riêng cho mình.

Hôm nay Mục Táp vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm ra ngoài thì thấy Tống Vực ngồi trên sô pha. Anh dang rộng hai tay đặt trên lưng ghế, đầu ngẩng lên cao, hồ như đang trầm ngâm, suy tư điều gì.

Anh quay đầu, ánh mắt mê mải đăm đắm nhìn cô. Giây tiếp theo, tầm mắt anh chuyển dời xuống bàn chân cô.

“Ngón chân em chảy máu rồi.” Nói đoạn, anh đứng dậy,“Anh đi lấy bông băng cầm máu.”

Mục Táp ngạc nhiên chúi đầu nhìn xuống, phát hiện đầu ngón chân mình bị tróc mảng da to, máu tươi nhiễu đầy tấm thảm lót sàn màu trắng.

Anh cầm bông băng và thuốc sát trùng bước như bay tới chỗ cô, mạnh mẽ đè vai cô, ép cô ngồi xuống sô pha. Đoạn, anh ngồi xổm dưới đất, nhấc bàn chân cô đặt lên đầu gối mình, tẩn mẫn cầm bông băng chặm chặm vết thương. Sau đó, anh dùng băng vải y tế quấn nhiều vòng quanh vết thương. Cô ngắm nghía ngón chân bị anh băng thành đòn bánh tét tí hon, bụng bảo dạ, ngày mai cô mang tất bằng cách nào đây?

“Mai mốt tắm rửa nhớ cẩn thận nghe em.” Anh khẽ căn dặn.

Cô lặng thinh nằm bẹp xuống giường.

“Em ngủ trước đi, anh còn bận tí việc.” Anh đứng lên, hai tay nhét túi quần, chậm rãi đi tới cửa phòng. Lúc cánh cửa mở ra, anh ngoảnh đầu, bổ sung thêm một câu“Trong tủ lạnh có sẵn thức ăn đấy, em đói bụng nhớ lấy ăn.” Dứt lời, anh bước khỏi phòng, tay đóng chặt cánh cửa.

Mục Táp vói tay lấy cuốn tạp chí trên tủ đầu giường. Tay cô lật tạp chí, song tâm trí bắt đầu lãng du vô định.

Hóa ra anh đã sớm biết sự việc của hai năm trước, thế nhưng anh lại trầm mặc, ngó lơ không màng tới. Cô thà rằng anh cứ tự nhiên truy hỏi, chất vấn cô, cho cô cơ hội giải thích. Nhưng anh lựa chọn cách hành xử trái ngược. Điều này khiến cô phải ngậm ngùi đồng ý quan điểm của Mạc Tử Tuyền, nền móng tình cảm của cuộc hôn nhân này quá mỏng manh yếu ớt, ‘giá trị’ tín nhiệm lại thấp le te…..

Giờ đây đầu óc cô vô cùng hỗn độn, mờ mịt trước cánh cổng tương lai. Cô không biết nên làm gì mới đúng. Cô thừa nhận, Tống Vực không hề thay đổi, vẫn là anh của ngày hôm qua, nhưng sao lúc này cô cảm thấy anh lạ lẫm quá.

Cô nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ, ấm áp của hai người, rõ ràng cô cảm thấy rất chân thật, nhưng cái cảm giác xa lạ cũng chân thật không kém, nó vẫn hiện hữu luẩn quẩn nơi trái tim cô.

Đêm nay anh không về phòng ngủ. Tinh mơ ngày mới, cô tò mò đi qua thư phòng. Vừa đẩy cửa, đập vào mắt cô là hình ảnh anh nằm chèo queo trên sô pha. Điều hòa bên trong chỉnh nhiệt độ khá thấp, tấm chăn đắp ngang eo anh, hai chân anh co ro lên trên, nhìn có vẻ bất tiện, không thoải mái.

Khoảnh khắc cô đẩy cửa, cặp mắt anh liền mở trao tráo: “Hai giờ sáng anh mới xong việc, ngại trở về phòng sẽ đánh thức em. Mấy giờ rồi em?”

“Sáu giờ kém mười lăm.”

Anh nhắm mắt lại, lào phào giọng ngái ngủ:“Còn sớm, anh nằm thêm một lát.”

Cô ra khỏi phòng, xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Tống Vực vệ sinh cá nhân xong xuôi liền khôi phục lại bộ dáng tinh anh sáng ngời, hào hoa lịch lãm. Xuống lầu, anh ngó thấy trên chiếc bàn đặt ngay phòng khách có vài món điểm tâm, gồm cháo trứng, đĩa bánh màn thầu và một đĩa ô liu. Anh đi qua, cầm cái bánh màn thầu cắn nhẹ một miếng, rồi dịu dàng gọi Táp Táp?

Nhưng không người đáp.

Cô đã đi làm.