Khinh Thủy Dao

Chương 14: Hồ bằng cẩu hữu



“Ta có phụ thân!”

“Ta có sư phụ!”

“Ta có mẫu thân!”

“Ta có sư phụ!”

“Ta có ca ca!”

“Ta có sư phụ!”

“Ta có Lưu bá!”

“Ta! Có! Sư! Phụ!”

“Không có người muốn ngươi dã nha đầu! Không cho ngươi theo ta lấy! Ngươi lại lấy ta gọi phụ mẫu thân!

“Ta có sư phụ! Ngươi tài cán lấy gì đó của ta!

Hai tiểu hài tử một nam một nữ tranh đoạt con diều màu sắc rực rỡtrên tay, không chịu nhường. Diêu phủ đương nhiệm lão gia phu nhân cungkính khách sáo khách nhân một người tả hữu, trên mặt lấy lòng cùng cẩnthận tươi cười trò chuyện câu được câu không, dần dần đi tới.

Tiểu nam hài nhìn thấy, cao giọng kêu: “Phụ thân! Mẫu thân! Nàng lấy con diều của con!”

Diêu phủ lão gia phu nhân nghe thấy tiểu nhi tử nhà mình quát to, mới chú ý bên này, sắc mặt bị hoảng sợ tái nhợt. Diêu phủ lão gia bước lênphía trước túm lấy con mình, ấn đầu của hắn cấp tiểu cô nương bồi cườinói khiểm: “Ái… Ái nhi, đường đệ con không hiểu chuyện, con đừng cùnghắn so đo.”

Tiểu nam hài giãy dụa không phục nói: “Rõ ràng là nàng cướp của con, phụ thân không giúp con còn mắng con?!”

Tiểu cô nương đã sớm chạy bên người sư phụ, túm tay áo sư phụ trừngmắt nam hài nói: “Nói bậy, này rõ ràng là bá phụ ta phụ thân ngươi vộilấy đưa ta chơi.”

Tiểu nam hài “Oa” một tiếng khóc: “Này là của con, rõ ràng là của con, phụ thân cha như thấy nào lấy nó cấp dã nha đầu này.”

Sắc mặt cha hắn lại biến, lôi kéo hắn mãnh liệt một chút, quát: “Connói bậy bạ gì đó, như vậy không giáo dưỡng.” Hắn hướng xin lỗi đối vớibên này: “Thư đại nhân, chúng ta về sau nhất định hảo hảo quản giáo, hảo hảo quản giáo…”

Tiểu nam hài lảo đảo một cái, ngã trên mặt đất, khóc lợi hại hơn.

Tiểu cô nương trên mặt cáu giận chưa giảm, cố ý ngửa đầu đắc ý nói:“Ngươi có phụ thân mẫu thân huynh trưởng Lưu bá thì thế nào, ta có sưphụ là đủ rồi.”

Sư phụ nàng ho nhẹ một tiếng: “Diêu Ái, trả con diều cho hắn đi, nếu ngươi thích, ta mang ngươi ra đường mua.”

Tiểu cô nương vừa nghe, thoáng chốc tức giận cái gì cáu gắt cái gìcũng chưa có, ánh mắt sáng trong suốt dắt tay áo sư phụ nói: “Sư phụ nói thật? Sư phụ cũng không thể nói dối.” Con diều gì, bố diên (quần áo cũ) đều không sao cả, không thể so với cùng sư phụ đi dạo phố trọng yếu.

Sư phụ ôn hòa cười, xoa xoa tóc nàng nói: “Hiện tại chúng ta đi?”

Cô gái gật gật đầu, cao hứng phấn chấn chạy tới đem con diều có chútbiến hình phóng tới tay tiểu nam hài khóc nháo, chạy về dắt tay áo sưphụ, từng bước ly khai.

Tiểu nam hài nhìn con diều đã muốn pha hư khóc càng to hơn, hắn dùngtoàn lực khóc thét: “Ta là người khác đều không cần chơi với ngươi,ngươi cái hỗn đản.”

Tiểu cô nương quay đầu, làm cái mặt quỷ: “Ai hiếm lạ.”

Lại một năm, Diêu Ái mười tuổi.

—————————————————–

Nữ hồng? Miễn đi.

Học trù (nấu ăn)? Chính mình vẫn có tiến bộ, bất quá hiện tại tay nghề của nàng không tất yếu phải học.

Phác điệp (bắt bướm)? Còn không bằng xuống nước bắt cá thú vị hơn.

Mang theo nha hoàn ngao du? Đừng nói nàng không có khả năng mang nhahoàn, nàng vừa mới cùng sư phụ ngao du trở vể, thật sự không có nổi cáihào hứng kia.



Suy nghĩ một vòng, nàng tỉnh ngộ tiểu thư giống nàng đều là sâu gạo,thậm chí cảm thấy an ủi. Nàng tụ hỏi một lần tuổi như nàng thiếu giacông tử đang làm cái gì. Cuối cùng không phải dụng công đọc sách cầucông danh, chính là đang đùa giỡn đi, còn có chút người trong võ lâmphỏng chừng đang luyện công.

Nàng không cần cầu công danh, luyện thành thần công cái thế cũngkhông phải theo đuổi của nàng… Mà đùa giỡn, đùa giỡn, tổng cũng phải cómấy cái hồ bằng cẩu hữu. Bỗng nhiên, nàng nhớ khi còn bé, ngẫu nhiênngoài bá phụ thân thích bên người bạn bè tiểu hài tử thân thích đừagiỡn, còn có đường đệ trên danh nghĩa của nàng cướp con diều, đem ngườicướp lấy khóc. Tiểu hài tử kia thật đúng là nói được làm được, thuyếtphục bọn trẻ con tất cả đều cô lập nàng.

Bất quá nàng cũng chẳng sao cả, vốn cùng đám tiểu hài tử kia khôngthân, không cùng nàng chơi, nàng cũng không thèm để ý. Cẩn thận ngẫmlại, chính mình có thể xưng được với bằng hữu, cũng có Tiểu Xuân. Nghĩđến như thế, quả thật là có chút bi kịch… Trong đầu bỗng nhiên nhớ đếnđám người trên núi, tuy rằng ở chung có hai ngày, cũng cảm thấy so vớithân thích trên danh nghĩa ở Diêu phủ còn thân thuộc hơn. Bọn họ… Hẳn là cũng có thể cho là bằng hữu đi… Diêu Ái yên lặng tưởng… Có phải mình có chút tự mình đa tình?

Đang lúc suy nghĩ miên mang chán chết, nàng thu được một phong thư,từ Diêu gia chuyển đến, nhưng lại từ Biện Châu. Nàng xem, một trận vuisướng. Một đóng thư viết lưu loát, một phận vài bức loạn bút ký hỗn độnkể, nàng xem cảm thấy thân thiết. Trong thư biết được, Tư Mã Thiếu Nghệmột hàng một đường du du ngoạn ngoạn, rốt cục không bị lạc đường, cuốicùng thuận lợi đến Tư Mã phủ. Tư Mã Thiếu Nghệ thử hướng gia gia hắnthám thính thân phận hai người Diêu Ái, không tưởng, gia gia hắn vừanghe tên “Diêu Ái”, lập tức cho biết là ai. Một đám người nghe xong caohứng, không giữ quy tắc cùng nhau viết thư gửi. Vì thế phong thư này,đương nhiên liền gửi đến Diêu gia kinh thành.

Tư Mã trong thư mỉm cười nói: Không nghĩ tới, ngươi dĩ nhiên là một người nổi danh.

Mà Chương Hồng trong thư mắng: Ngươi nha đầu kia, gạt chúng ta chuyện tình nữ hiệp hộ còn không có hoàn, Diêu gia lớn như vậy nhìn ngươi mộtmục tiêu làm sao trốn.

Cho dù bị “Mắng”, Diêu Ái cũng thức vui vẻ. Tâm tình tốt, Diêu Áicũng tìm giấy bút viết một phong thư, vui vui vẻ vẻ tự mình cầm đến dịch quán.

—————————————————–

Diêu Ái trên đường trở về, có người gọi nàng: “Diêu Ái, ngươi là Diêu Ái?” Nàng quay đầu, một thiếu niên xa lạ. Người thiếu niên kia nói: “Ta là Trương Mạch, giờ cha ta cùng bá phụ người thường lui tới, ta cũngthường xuyên đến chơi, ngươi không nhớ rõ ta sao?”

Diêu Ái ngượng ngùng nói thật không nhớ rõ, cũng ngượng ngùng nói cho hắn, nàng không thường cùng người đến Diêu phủ, không biết là “Thườngxuyên đến Diêu phủ” cùng “Cùng nàng nhận thức” tất nhiên có liên hệ.

Người thiếu niên kia kinh hỉ thân thiện nói: “Ngươi thay đổi thậtnhiều, ta đều nhận thức không ra ngươi.” Sau đó bọn họ hàn huyên mộtđống chi tiết. Diêu Ái nghe nghe giật mình tỉnh ngộ: “Sau lại, có phảihay không các ngươi đi theo ‘Đường đệ’ trên danh nghĩa trên đường chặnđứng ta, cùng tuyên cáo về sau tuyệt đối không bao giờ cho ta theo chơinữa?”

Người thiếu niên kia xấu hổ mặt đỏ: “Kia, đó là khi còn nhỏ làm việc ngốc, ngươi đừng để ý.”

Diêu Ái cười đáp: “Ta muốn cảm tạ các ngươi mới phải, nếu các ngươikhông hùng hổ vây quanh ta, Tiểu Xuân cũng sẽ không cho ta bị khi dễ, mà cứu ta ra khỏi vòng vây.”

————————————————–

Diêu Ái hổi tưởng ngày ấy nàng bị đường đệ bỏ tờ giấy hẹn giống tựước xuất môn. Đến địa điểm ước định, chỉ thấy đường đệ cùng một đám nhỏbức nàng đến một góc, bao quanh vây quanh, thị uy tuyên cáo: “Chúng tamuốn đoạn giao với ngươi, về sau không cùng ngươi chơi.” Tiểu Diêu Áicảm giác mạc danh kỳ diệu nháy mắt mấy cái, đám tiểu hài tử kia thật cóchút quen mặt, nhưng có nhiều đứa không hề có ấn tượng. Nguyên bản sẽkhông chơi đùa với nhau… Tại sao đoạn giao?

Trên đường mặc dù người đến người đi, nhưng tiểu hài tử cãi nhau,không người quan tâm. Đang lúc tiểu Diêu Ái tự hiểu như thế nào hết sứcthoát thân, đã có một tiếng cười khẽ truyền đến, nữ tử mang theo một làn gió thơm chen vào vòng vây đứa nhỏ, cười kéo tay nàng nói: “Nguyên làlà vị tiểu thư nhỏ lần trước, bọn chúng không muốn chơi với ngươi, tavới ngươi chơi?”

Tiểu Diêu Ái nhận ra nàng, chỉ vào nàng nói: “Nga, tỷ tỷ xinh đẹp vứt khăn loạn.” Nữ tử so với lúc ấy, thành thục không tí, nhưng cũng thiếuchút khí phong trần,ngược lại càng thanh thuần đáng thương chút, đuôilông mày khóe mắt lưu chuyển khi mới ẩn ẩn hiện ra mị ý giấu diếm, làmcho người ta lần đầu sinh ra thương xót, lần thứ hai mặt bị mị hoặc, khó lòng phòng bị.

“Ta mới, không, có, vứt, loạn, khăn.” Nữ tử nheo mắt lạo một chútnói. Diêu Ái lập tức nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, hung hăng sẽ không đẹp nga.”Nữ tử nghe vậy sắc mặt chợt tắt, che miệng u oán, “Thật sự là hai thầytrò khó hiểu phong tình, khối khăn kia ta nhặt trở về, còn thêu lên,ngươi cần phải xem?”

Tiểu Diêu Ái gật gật đầu, nữ tử lôi kéo tay áo nàng từ vòng vây bọnnhỏ đi ra. Sau Tiểu Xuân lại không dám đem một tiểu cô nương tới kỹviện, lấy cớ sắc trời đã tối muộn, khăn lần sau sẽ cho nhìn, đưa nàngtrở về nhà.Cũng không ngờ mấy ngày sau, bản thân Diêu Ái tự mình đến,trực tiếp ngồi trong phòng nàng rung rung hai đùi ngồi trên giường, nàng sợ tới mức chết khiếp. Diêu Ái còn đắc ý cười, sau đó vô cùng cao hứngnhìn chiếc khăn được thêu lên, thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

Sau Tiểu Xuân tò mò hỏi nàng một tiểu cô nương như thế nào có thể lưu vào, còn chuẩn xác tìm được phòng nàng. Tiểu Diêu Ái vui vẻ chỉ vào cửa sổ phòng nàng thông với hậu viện: “Ta hỏi vị đại thúc hảo tâm kia.” Sau đó Tiểu Xuân xấu hổ thấy hai hộ viện té trên mặt đất, mê man bất tỉnh.

Tiểu Xuân nói: “Trách không được, khi đó ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, cũng không sợ ta là người xấu.”

Tiểu Diêu Ái kỳ quái hỏi: “Tiểu Xuân khi đó không phải lo lắng ta bịkhi dễ mới giúp ta giải vây sao? Làm sao có thể là người xấu?”

——————————————-

“Tiểu Ái nhi, như thế nào nhắc tới ta?” Một tiếng cười khẽ, mang theo tươi cười e lệ, một tiểu cô nương nhược chất đáng thương xuất hiện sauDiêu Ái. Mang theo hương son, trên mặt trang điểm dung nhã, người thiếuniên nhìn thấy ngẩn ngơ. Diêu Ái quay đầu lôi kéo nàng cười nói: “TiểuXuân, đương nhiên là nói ngươi tốt.”

Tiểu Xuân nói: “Ngươi nói thật ngọt. Vị này là…?”

“Trương Mạch, ta gọi là Trương Mạch.” Người thiếu niên kia trở lại, “Không biết tiểu thư họ gì?”

Tiểu Xuân lấy tay áo che mặt, sợ hãi nói: “Xuân hoa thu nguyệt khinào, thiếp thân Xuân Hoa, người ti tiện, không xứng có họ.” Tiểu Xuântừng oán giận Diêu Ái “Xuân hoa thu nguyệt”, mặc kệ nàng kêu “Xuân Thu”hay là “Hoa Nguyệt” đều phong nhã vài phần, vì sao nàng muốn gọi “XuânHoa”? … Hại nàng mỗi lần giới thiệu chính mình đều nhịn không được lấytay áo che mặt, thật sự là mất mặt.

Người thiếu niên kia ngẩn ngơ, tiện đà cười nói: “Tiểu thư nói đùa,làm sao có thể không xứng có họ, không biết tiểu thư người nơi nào?”

“Lạc Hoa lâu.”

“Cái gì?”

“Liền Lạc Hoa lâu góc đường phía trước, công tử chưa có đi qua?”

“Ngươi!… Các ngươi!…” Vị thiếu niên kia hít mạnh một hơi, như là sợtới mức không nhẹ, “Mới trước đây Diêu Đông nói ngươi không phải làngười nhà Diêu gia, là có phụ sinh không nuôi dưỡng dã nha đầu dĩ nhiênlà thật sự! Ngươi thế sa đọa đến chỗ đó!” Người thiếu niên dường như gặp quỷ, ngón tay run run chỉ vào các nàng chạy mất.

“Như thếo nào lộ vẻ mặt hàng này…” Tiểu Xuân vô tội ủy khuất nói, “Tiểu Ái nhi, ta tựa hộ không cẩn thận hủy danh dự của ngươi.”

Diêu Ái không sao cả nói: “Lạc Hoa lâu quả thực ta thường thường lui tới a, hắn nói cũng đúng vậy.”

Tiểu Xuân lắc đầu cảm thán: “Tiểu Ái nhi, nam nhân xem ra nhìn lạicũng là sư phụ ngươi tốt nhất. Ngươi cả ngày theo dõi hắn như vậy, namnhân khác còn như thế nào nhập vào mắt ngươi? Về sau ngươi định gả rangoài thế nào?”