Khinh Thủy Dao

Chương 13: Nhân sinh đại sự



Lý Hựu Đa cẩn thận trộm dò xétsắc mặt đậi nhân của hắn, một mặt bình tĩnh, căn bản nhìn không ra mộtvị trên triều kịch liệt giằng co lại an vị tại đây, thản nhiên yên lặngxử lý công vụ. Nhưng trực giác hắn cho thấy người này đang tức giận. Hắn chưa bao giờ gặp qua Thư Khinh Thủy thực sự tức giận, cho dù ân uy cũng thản nhiên, kia bất quá cũng là một loại thủ đoạn, bên trong tức giậnlà giả, thổ lộ tình cảm cũng là giả. Nhưng mà giờ phút này, hắn lại cảmthấy người này rốt cục thật sự tức giận.

“Đại nhân… Kỳ thật ta cảm thấylễ bộ thị lang Vương đại nhân cũng không thật tình muốn Diêu Ái làm hậu, nếu thành, bọn họ chẳng những đắc tội ngài, lại cổ vũ thế lực của ngài, như thế lại không công cấp chính mình một cường địch, mất nhiều hơnđược.” Thư Khinh Thủy thản nhiên phiêu phiêu liếc mắt một cái: “Nghengươi quy củ kêu ta một tiếng đại nhân, thật đúng là hiếm thấy.”

Lý Hựu Đa “hắc hắc” cười mỉa hai tiếng. Thư khinh Thủy người này ở chung thật không tốt, ngươi lấy lòngthổ lộ tình cảm, hắn cũng không vì vậy thân thiện thân cận. Nhưng ởchung cũng có cái tốt ở chung, hắn không để tâm tới nghi thức xã giao,cũng không phân biệt cao quý, ngươi không cần sợ chỗ nào không nghĩ qualiền mạo phạm hắn. Trên thực tế, Lý Hựu Đa thông qua quan sát, Thư Khinh Thủy người này, làm hắn để ý gì đó thật sự rất ít, công danh lợi lộckhông cần phải nói, một ít người thanh lưu cũng đều xưng chính mình yếmkhí đồ vật này đó, nhưng những người đó luôn tự cho mình rất cao, đốiphương đánh giá hơi không thỏa mãn, liền khó thở giơ chân. Nhưng đối với Thư Khinh Thủy mà nói, cho dù sau lưng có người ác ý hại, lời đồn bốnphía, y cũng lơ đễnh.

Hắn vừa mới vào hình bộ khônglâu, khi đó Thư Khinh Thủy đã là Thượng thư hình bộ. Lúc ấy Lại bộ quanto nhất sau lưng bố trí cực thịnh, thậm trí trên công sự làm khó dễ.Nhưng Thư Khinh Thủy mỗi lần thấy hắn đều khách khách khí khí, khôngthấy khác thường. Khi đó Lý Hựu Đa còn tưởng đại nhân nhà mình suy nghĩvì đại cục, kiềm chế ẩn nhẫn, trong lòng thập phần kính nể. Nhưng mà, sự thật chưa bao giờ tốt đẹp cả. Sau lại một lần, Thư Khinh Thủy khôngbiết lúc nào phát hiện hắn không có tiếng tăm gì lại chức nhỏ, muốn đặcbiệt điều hắn làm phó thủ, trực tiếp thăng quan cũng không nhập lưu phẩm nhảy thẳng lên tứ phẩm Hình bộ thị lang. Lại bộ quản nhân sự, đươngnhiên không chịu, vị Lại bộ quan to kia cực lực phản đối cực lực ngăntrở. Thư khinh Thủy tự mình tới cửa bái phỏng vị kia, sau ba lần, vịquan to kia thái độ thay đổi hẳn, ngược lại việc hắn được thăng cấp chỉlà việc nhỏ. Lý Hựu Đa thế này mới hiểu, cái gì ẩn nhẫn, cái gì lấy đạicục làm trọng, tất cả đều do mình phán đoán. Người ta không xem trongmắt, mặc kệ mà thôi.

Từ nay về sau, Lý Hựu Đa cũngquan tâm tính tình chính mình, tùy tiện, đối với địa nhân nhà mình trựctiếp “Ngươi” với “Ngươi”, dù sao người ta không cần, hắn cần gì phải chủ động đống nghi thức xã giao. Cứ như vậy, giảm giọng quan khách sáophỏng đoán dùng từ, hắn cảm thấy hiệu suất làm việc cao lên không ít.

Nhưng giờ phút này, đối vớikhuôn mặt bình tĩnh kia, hắn không khỏi cẩn thận gọi một tiếng “Đạinhân”. Bất quá còn có thể tổn hại người, hoàn hảo, Lý Hựu Đa đã sớmluyện da mặt dày, cười mỉa hai tiếng liền nói: “Đại nhân nếu thích nghe, về sau ta mỗi ngày đều gọi.”

Quả nhiên, Thư Khinh Thủy xinmiễn cho kẻ bất tài nói: “Miễn.” Xong lại nói: “Vương đại nhân bọn họ kỳ thật giống ngươi vừa rồi, biết ta sẽ ngăn cản, cho nên mới có gan đemchuyện này bẩm báo.” Lý Hựu Đa vừa định nói người này như thế nào cùng y tranh cãi, sau khi nghe được cửa câu sau có chút hiểu, suy nghĩ nói:“Kia kỳ thật Diêu Ái nếu làm hậu, bọn họ còn khóc. Cho nên nếu ngàibuông tay mặc kệ, đổi lại chính bọn họ ngăn cản. Dù sao cũng Hoàngthượng trở mặt, làm ai phải đi, ai lật mặt.”

Thư Khinh Thủy nhắm mắt nói:“Đám kia ngu xuẩn. Việc này thật bị nói tới hội nghị, có thể quyết địnhsẽ là người ngồi trên ghế kia, nếu hắn muốn làm nhanh chóng, đến lúc đóbọn họ muốn đổi ý ngăn cản, cũng là hữu tâm vô lực… Bất quá… “ Thư Khinh Thủy chậm rãi trợn mắt, ánh mắt nhìn về phái xa xôi hư vô, âm thanhchạm rãi, “Người sau màn này, nghĩ cũng tính ta tuyệt đối sẽ không đứngnhìn.

———————————-

Diêu Ái nằm úp sấp trên bàn,ngón tay vô ý thức nắm một đóa hoa. Nàng suy nghĩ về quận thủ phủ tiểuviện thanh u. “Cho dù lần này ta về nhà thì như thế nào, tuổi ta đãkhông còn nhỏ, cuối cùng phải lập gia đình. Lần sau gả cho người bất quá cũng vẫn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Ta sở cầu không nhiều lắm, chỉ cần một nơi cho ta an tâm đọc sách là tốt rồi. Đúng là nơi này. Ta tộigì phải gả cho người thứ hai không biết người trong nhà hắn thế nào? Nhà tiếp theo không nhất định cho phép ta đọc y, còn dư thanh u tiểu viện,không bắt ta đảm nhận việc nhà, trong bụng không tức không thúc giụckhông oán ta.” Nàng kia nhu hòa cười, không để ý mái tóc bay nhẹ, tiếptục chậm rãi nói, “Nếu gả lần hai, thanh danh không tốt, nhà của takhông phải danh môn phú hộ, để người tái giá đã là khó, cho dù trượngphu không chê, sau nhập môn muốn cha mẹ chồng đối xử tử thế, chỉ dựa vào vận khí.”

Nha đầu không phục nói: “Nếu emcó biện pháp cho người chẳng những thoát ly khỏi nơi này, có thể tự dohành tẩu, không hề bị cha nương trói buộc nắm trong tay?” Nàng kia nói:“Nếu ta là nam tử, ta sẽ nguyện ý du y tứ phương, nhưng thân ta là nữtử, vừa không có võ công, lại phẫn không giống nam trang, lại không bềnlòng, không cần ngũ thể. Tự do hành tẩu tứ phương, có khả năng bị hãmhại nơi không ngờ đến. Vẫn là lời lúc đầu, nếu nơi đâu đầy đủ những thứta cần, ta tội gì phải khó xử chính mình, lại đi tìm phiền toái.”

“Nhưng là”, nha đầu dậm chân,cũng mặc kệ ngoại nhân ở đây, thốt lên nói, “Tiểu thư người ở quận thủphủ danh nghĩa là phu nhân, người xấu kia ngày nào nhớ tới người, cứngrắn muốn sinh hoạt vợ chồng, thì người làm sao giờ.”

Nữ tử lật trang sách ngón taycứng đờ, nàng cúi đầu kẽ thở dài: “Ta từ nhỏ chỉ biết sau khi ta lớn lên phải gả cho một người ta không biết, sau đó trở thành vợ chồng. Lớn hơn chút, bắt đầu đọc sách thuốc, mới hiểu thế nào là vợ chồng chi thực,nguyên lai cùng nhóm thanh lâu kỹ nữ làm những chuyện như vậy là giốngnhau. Lúc ấy cảm thấy cả người khó chịu, ghê tởm không thôi. Nhưng mườimấy năm đọc sách y, tâm dần dần tĩnh, việc vày vốn cùng ăn cơm ngủ nhưnhau, là gốc rễ con người, cần cần đối đãi quá mức khác nhau.” Nữ tửkhóe môi hơi cong, còn có tâm tình nói giỡn, “Cho dù không tĩnh, làmmười mấy năm chuẩn bị tâm lý, cũng không sai biệt lắm.”

Nàng nói như vậy, Diêu Ái lạikhông biết chút gì. Lập gia đình a… Nhất tưởng muốn cùng một nam nhânmình không biết ở cả đời, còn muốn làm việc cẩu thả kia, Diêu Ái chỉ cảm thấy rùng mình, lông tơ trên người đau đớn, không thoải mái đến cựcđiểm.

“Lập gia đình a…” Diêu Ái thìthào, lầm bầm lầu bầu. Vì sao nhất định phải lập gia đình? Như bây giờsống cùng sư phụ nương tựa lẫn nhau, cũng rất tốt. “Cha mẹ đặt đâu, conngồi đấy” nàng đã mất cha mẹ, nhưng nếu sư phụ vì nàng định ra việc hônnhân, nàng nên như thế nào? Diêu Ái cầm cánh hoa, đầu ngón tay vuốt ve,có chút rỉ nước. Không muốn a… Khi đó nàng ầm ỹ làm nũng sư phụ mộtchút, sư phụ đau lòng sẽ không bức nàng đi. Không đúng, nếu sư phụ thựcvì chuyện hôn sự của nàng, khẳng định sẽ hỏi qua ý kiến của nàng, khi đó đánh chết cũng không muốn là có thể. Nàng trong lòng chắc nịch, thoángchốc lại khoái hoạt.

Nhưng một ý niệm khác lại baophủ trong đầu, nàng có thể không lấy chồng, sư phụ về sau sẽ lấy vợ, khi đó nàng còn có thể như bây giờ? Nghĩ đến trong nhà lại có thêm một nữnhân tiến vào sớm chiều ở chung, trong lòng Diêu Ái lại trầm mặc, tâmtình lại đi xuống. Hung hăng lại nghiền một cánh hoa khác, ý thức chínhmình đang làm cái gì, Diêu Ái thở dài, đem bông hoa chính mình chà đạpnhẹ nhàng vuốt, lẩm bẩm: “Nếu nhất định héo, để ở bình không được, liềnủy khuất ngươi làm hoa khô.” Nàng tìm quyển sách tùy ý, lấy giấy TuyênThanh, đặt hoa vào bên trong. Lè lưỡi, đem sách trở về chỗ cũ.

Thư Khinh Thủy đi vào phòng, khẽ cười nói: “Đang làm gì?”

Diêu Ái quay đầu, thấy sư phụtrở về, cao hứng tiến đến sáp lại, ôm cánh tay sư phụ, điềm nhiên hỏi:“Sư phụ a, ta có thể hay không phải lập gia đình?”

Thư Khinh Thủy ngẩn ra, trongnháy mắt còn tưởng rằng Diêu Ái đã biết cái gì, lại nhớ đến buổi lâmtriều hôm nay, muốn truyền ra ngoài cũng không thể nhanh chóng đến vậy,càng không thể rơi vào tai Diêu Ái, bèn xoa xoa tóc nàng, hỏi: “Sao lạinhớ tới việc này?”

Diêu Ái nói: “Mấy ngày trướccùng quận thủ phu nhân hàn huyên vài câu, sư phụ biết không, vị quận thủ phu nhân là bị ép tới, bởi vì tỷ tỷ nàng thề sống chết không theo, tựsát trước khi đội ngũ đón dâu tới, cho nên cha mẹ nàng liền đem nàng đưa lên kiệu hoa.”

Thư KhinhThủy khẽ nhíu mày, nghe Diêu Ái tiếp tục nói: “Tuy rằng nghe nàng nói chuyện, đối với hiện tạikhông có gì bất mãn, nhưng luôn luôn có một loại thật sâu không thể nềhà cảm giác vô lực. Sư phụ a, nếu lập gia đình không nhất định hạnhphúc, vì sao cha mẹ nhất định phải đem nữ nhi gả ra ngoài?”

“Cho nên sư phụ, ta có thể haykhông phải lập gia đình? Cho dù biến thành gái lỡ thì bị người chê cười, cứ để bọn họ cười, ta chính mình mặc kệ, không cần vì ý tưởng bọn họ mà ép buộc chính mình đúng hay không?” Diêu Ái lôi kéo tay áo sư phụ, ánhmắt chớp chớp chờ đợi nhìn hắn, còn kém sau lưng ve vẩy cái đuôi. (Thảo: Thật có tiền đồ chân chó)

Thư Khinh Thủy bị nàng chọccười, khẽ cười một tiếng, sờ sờ đầu nàng nói: “Không ai dám cưới ngươigái lỡ thì, ngươi không muốn gả, không ai có thể bức ngươi.” Câu nóicuối cùng, lại mang theo một phần sát khí. Diêu Ái vui vẻ cọ cọ cánh tay sư phụ: “Ta chỉ biết sư phụ tốt nhất ~”

“Sư phụ a, còn có một chuyện.” Diêu Ái xoa chiếc cằm nhỏ nói, “Sư phụ người về sau có thể hay không thú cho ta sư nương?”

Thư Khinh Thủy ngẩn ra, nói: “…Ngươi… Muốn ta thú sư nương?” Hắn nghe nói tiểu hài tử mồ côi, ầm ỹ muốn phụ hoặc mẫu, việc này sẽ không chậm vài ngày rơi xuống đầu mình… Nếuthật muốn thú một cái, thật đúng là phiền toái…

Kết quả chợt nghe Diêu Ái vộinói: “Không đúng không đúng không phải, sư phụ, tuyệt đối không phải.”Xem nàng nói bốn lần “Không phải”, Thư KhinhThủy cười khẽ, chờ nàng nóitiếp. Diêu Ái nói: “Ta nói là, giả sử sư phụ muốn lấy sư nương, sư nương không thương ta…”

“Đuổi nàng ra ngoài.” Thư Khinh Thủy một lời ám định.