Khinh Thủy Dao

Chương 1: Nữ nhi Diêu gia



Ngày hôm nay hoa khoe sắcthắm,cây lá tốt tươi,chim chóc ríu rít kêu mừng mùa hạ sang. Bên trongvườn, một thanh niên cẩm y hoa phục, trên đó thêu họa tiết đơngiản,trông lịch sự tao nhã. Người đó vừa cập nhược quán ( tròn 20t), diện mạo tuấn tú, có cảm giác lạnh như băng khiến cho người ta có cảm giác chớ lại gần.Hắn một tay cầm kiếm, thần thái trầm tĩnh, nhưng không khỏi hiện ra một chút ghét ngại (chán ghét + e ngại), nhìn tiểu oa nhi đang khóc sướt mướt lôi kéo tay áo của mình. Tiểu oanhi bốn tuổi chẳng những một phen nước mắt nước mũi, lại không ngừng lấy tay áo của hắn đem ra chùi.

“Cha đâu?Nương đâu?” Âm thanh nhu mềm không rõ hỏi.

Thanh niên ngồi xuống, sờ sờ đầu nàng, biết áo mình đã bẩn, nhưng vẫn cẩn thận lau khuôn mặt của nàng,âm thanh ôn hòa lại tàn khốc nói một câu: “Bọn họ đã chết.”

“Đã chết?”

“Ân”

Thanh niên mỉm cười, lại sờ sờđầu nàng, ôn hòa thậm chí có chút ác ý. “Đã chết chính là không tồn tại, tiêu thất, ngươi rốt cuộc không còn nhìn thấy bọn họ.”

“Vậy ngươi cũng sẽ chết sao?” Tiểu oa nhi còn không lý giải được ý tứ “đã chết”.

“Ừ” Thanh niên trả lời, sau đó nói cho nàng : “Ngươi cũng sẽ chết.”

Tiểu oa nhi kinh ngạc, lập tứckhông thể tiêu hóa ý tứ trong giọng nói, mở to mắt ra nhìn hắn, nước mắt vẫn lã chã lã chã rơi xuống.

Hắn thở dài, đứng dậy, nghĩ nghĩ rồi rốt cuộc nói :”Từ nay về sau ta chính là sư phụ ngươi, về sau haichúng ta sống nương tựa lẫn nhau.”

Năm ấy,Diêu Ái bốn tuổi.

————————————-

Diêu gia hiện nay không còn nhưDiêu gia ngày trước, mười hai năm trước một hồi tranh vị đoạt chức, rấtnhiều thế gia bị liên lụy, thậm chí diệt cả gia tộc. Diêu gia bất hạnhtrong số đó,cơ hồ toàn môn diệt hết, chỉ còn duy nhất ấu nữ. Mà Diêu gia lúc trước chiếm nửa giang sơn ấy có họ hàng xa ở kinh thành. Tân hoàngđế sau khi đăng cơ đau lòng thảm án Diêu gia, lập họ hàng xa này, hưởngvinh hoa phú quý như Diêu gia lúc vẫn còn, phó thác ấu nữ Diêu gia nuôitrong đó.

Diêu gia xưa vinh hoa thế nào?

Tiếu thị vương triều, đứng dậylật đổ, nhờ có Diêu gia trợ giúp mới có thể ngồi lên ngai vàng như ngàyhôm nay, thế nên Tiếu thị hoàng tổ lập hậu nữ nhi Diêu gia để hồi báo.Từ nay về sau, mặc kệ lợi ích chính trị hay là cân bằng quyền mưu, mỗimột đời vua hoàng hậu luôn là Diêu gia nữ tử.

Nhất đế nhất hậu nhất Tiếu nhất Diêu trở thành truyền thống hoàng triều.

Thậm chí đầu đường cuối ngõ cũng lưu truyền ca dao:

Yến vương triều,Tiếu gia tuyển hậu

Diêu gia nữ, nhất đế nhất hậu không thể phá, thiên thu muôn đời truyền vô tận…

Đến thời hoàng đế bệnh tình độtnhiên nguy kịch, nhân lúc thái tử vì Diêu thị hoàng hậu ra ngoài cung,nhị hàng tử cùng tam hoàng tử liên hợp tranh vị, cử binh bức cung, mưuhại thái tử và hoàng hậu, vì sợ nhà Diêu thị trả thù gây khó dễ, liềndiệt hết Diêu thị gia tộc. Lúc ấy tứ hoàng tử ngăn cơn sóng dữ, bìnhđịnh lại mưu nghịch phản loạn. Thư đồng Thư Khinh Thủy vì hoàng tử thâmnhập đại quân vây quanh Diêu phủ, mở một đường máu, cũng chỉ cứu đượcDiêu gia nữ nhi Diêu Ái. Mười hai năm đi qua, tiểu oa nhi bốn tuổi lúcđó giờ đã trở thành một cô gái, xinh đẹp không thể xinh đẹp hơn.

Từ khi mười hai tuổi, đã khôngcó ít thế gia cố ý tới cửa cầu hôn, gia chủ Diêu gia, trên danh nghĩa bá phụ Diêu Ái, một đám cũng không dám tiếp, ngay từ đầu đều nhẹ nhàng từchối. Mọi người nhất thời ngộ ra, đương kim hoàng thượng dù đã nạp tamphi lục tần, nhưng ngôi vị hoàng hậu vẫn để trống, nghĩ chính là đangđợi nữ nhi Diêu gia lớn lên.

Khi nàng đến tuổi mười bốn,không còn người nào tới cửa cầu hôn nữa. Nhưng mà các công tử nhà thếgia, tuổi trẻ luôn luôn khí thịnh, truyền thuyết đầu đường cuối ngõ bấtquá cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, không có khẩu dụ cũng không cóthánh chỉ, yểu điệu thục nữ, bọn họ như thế nào lại không cầu?

Cũng có người cảm thấy, Diêu gia hiện nay bất quá cũng là hư danh mà thôi, Diêu Ái nàng cơ khổ vô y (không có cơm ăn áo mặc), vẫn là ăn nhờ ở đậu, dựa vào cái gì mà muốn lên ngôi vị hoàng hậu? Lấygia thế bối cảnh mà để ý đến nàng, đã là phúc khí tu luyện tam sinh củanàng. Mà loại ăn chơi trác táng, bình thường chỉ biết có một kết cục…

———————————

“A!” Một tiếng thê lương kêu thảmthiết theo cửa sổ của một nhã gian lầu hai một tửu lâu truyền đến, mộtđường không dứt, thẳng đến chủ nhân của tiếng kêu thảm thiết rơi xuống“Phanh”. Kia một tiếng bịch trên đường, người buôn bán và qua đường đềutrong lòng cả kinh.

“Sẽ không đã chết đi?” Quần chúng vây quanh xem khe khẽ nói nhỏ.

“Ôi chao, kia không phải là con trai độc nhất của Cung đại nhân đi?”

“Muốn ra uy đại sự.”

Trong chốc lát, chỉ thấy vài hộ vệ thất kinh chạy xuống, muốn xem thiếu gia kia không biết sinh tử ra sao.

“Không cần dìu hắn.” Một tiếngthét lạnh lùng ra lệnh trên tửu lâu truyền đến. Một thân mặc hoàng sa,một cô gái chậm rãi đi thong thả xuống lầu, đối với nhất chúng hộ vệ ralệnh nói: “Không cần dìu hắn, một cũ ngã này không biết thương làm sao,xương cốt có gãy không, các ngươi đụng vào làm loạn, làm cho hắn chết,cũng không nên tính trên đầu ta.”

Hộ vệ dừng động tác, nhất thờiđều đứng lặng ở đàng kia. Sắc mặt cô gái dần dần tiêu, có chút đau đầuthở dài, bất đắc dĩ nói: “Còn không mau đi gọi đại phu?”

Hộ vệ nghe vậy liền hướng bốnphương tám hướng phóng đi. Vì thế chỉ còn lại vị thiếu gia kia khôngbiết sống chết ra sao, quần chúng một vòng vây xem,còn có nàng đầu sỏgây nên.

Hộ vệ quý phủ Cung đại nhân thực nên đổi một đám. Cô gái có chút không nói gì nhìn trời. Tức giận quađi, trong lòng cũng biết mình xuống tay quá điểm. Nàng đi tới, ngồi xổmcạnh vị thiếu gia kia, lấy chiếc đũa chọc chọc hắn đang nằm bẹp trên mặt đất, ân cần nói: “Lần sau ngươi có thể mắng, không cần mắng sư phụ ta.Ngươi nhục ta một phần, ta tất báo thù một phần, ngươi nhục sư phụ tamột phần, ta tất báo thù mười phần.”

Nàng nghĩ nghĩ, lại chọc tiếp:“Muốn thú lão bà tốt, không cần dẫn vài gia đinh đến cưỡng ép. Thích cônương nhà người ta, không cần vừa đến liền nói ra uế ngôn, động chânđộng tay, ngươi xem nhà ngươi thế (thế lực) không sai, hời hợt lại tuấntú, ân cần lấy lòng chút, tiểu cô nương kia sẽ không xấu hổ để, cho,ngươi, ôm?”

Nàng lại nghĩ nghĩ, tiếp tục:“Đương nhiên, ngươi hời hợt hơn sư phụ ta, chức quan so với cha ngươicao hơn, cách nói năng so với ngươi văn nhã, học thức so với ngươi phong phú, khí chất so với ngươi xuất chúng, thần thái so với ngươi tuấn dật (Thảo Vũ: em xin, tỷ tâng bốc vừa vừa thôi khéo em lại sùi bọt mép giờ. Diêu Ái *trừng mắt*: muội dám? Thảo Vũ *xắn quần vọt lẹ*), cho nên thủ đoạn kể trên dùng trên người ta không có ý nghĩa.”

“Phốc” Thiếu gia quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, hộc ra một búng máu. “Ngươi… ngươi cái kỹ nữ… ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Ai nha, còn có thể mắng chửingười nha, hẳn là không chết được.” Cô gái đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, bàitrừ đám người, hướng ngã tư bước đi. Xa xa, một hộ vệ kéo một lão đạiphu hướng bên này chạy tới.

—————————–

Hôm đó, Diêu Ái liền bẩm báo hiện trạng trước mặt sư phụ Thư Khinh Thủy – Thư đại nhân.

Kia Cung đại nhân đúng là có tâm nhãn, không ngu ngốc bản thân trực tiếp mà tức giận xông vào cửa, tựbiết việc này cũng là do con mình sai trước. Vì thế hắn nhờ phó thủ LýHựu Đa ở bên người Thư Khinh Thủy bên tai điểm vài câu. Thư Khinh Thủy ở trong triều là người chính trực, làm việc cho tới bây giờ đều côngbằng. Cung đại nhân tính toán, nghĩ Khinh Thư Thủy cũng không đến mức vì việc này phá hư thanh danh, mà lén báo tin, với thành ý muốn giải quyết riêng, tổng cừu (thù hận) này có thể báo một nửa.

Lý Hựu Đa cùng Cung gia có quanhệ thông gia, lại là phó thủ bên người Thư Khinh Thủy, cáo trạng chuyệngì tự nhiên rơi xuống đầu hắn. Vì thế, hắn thừa dịp Thư đại nhân xử lýviệc, cười tủm tỉm nói: “Ôi chao, ngài nghe nói không buổi sáng hôm naycon thúc bá của lão bà của ca ca của biểu tỷ (@@) bị người ném xuống từ cửa sổ lầu hai ở Trân Tu trai.” Thư Khinh Thủymặc kệ mấy cái quan hệ dây mơ rễ má đưa tin đến. “Ngươi chỉ con trai độc nhất của Hàn lâm viện Cung đại nhân?”

Như vậy một chút, hắn lại nói “Nhưng người kia lại là Diêu Ái nhà ta?”

Lý Hựu Đa tự giác mất mặt: “Ngươi sớm đã biết?”

Thư Khinh Thủy : “Ngươi cố ý báo cho ta biết, trừ bỏ sự tình liên quan tới Diêu Ái, ta cũng nghĩ không ra cái khác.”

Lý Hựu Đa lại uể oải: “Chẳng lẽ ta nói cách này, không giống với ngươi bát quái sao?”

Thư Khinh Thủy thản nhiên hỏilại: “Ngươi khi nào hướng ta nói rồi bát quái?” Nói xong cầm lấy án phủxin phép trên mặt bàn, quyết định xem lại một lần, xem có sơ hở nàokhông. Lý Hựu Đa nhịn không được hỏi: “Vậy ngươi tính xử lý ra sao?” Thư Khinh Thủy cầm sách, nói thẳng: “Nếu Diêu Ái đem hắn ném xuống, đươngnhiên là hắn sai trước. Ngươi vẫn là trước khuyên Cung đại nhân, nếukhông muốn việc này lại phát sinh, tốt nhất nên tự quản giáo công tử tại nhà.”

Lý Hựu Đa không khỏi cứng lưỡi,chính mình nhìn hắn bao che khuyết điểm đến tình trạng này. Sau đó hắnlại nghe Thư Khinh Thủy thản nhiên nói: “Nếu Cung đại nhân muốn thanhtoán việc này, chúng ta đây nhất cọc cọc nhất bút bút tính toán rõràng.” Lý Hựu Đa nghe có chút phát lạnh. Rốt cuộc ai truyền ra đại nhâncủa hắn là người chính trực?!

=———————-=

Sự thật chứng minh, Cung đại nhânhoàn toàn không nghe giáo huấn. Hắn nghe xong Lý Hựu Đa uyển chuyểnthuật lại, quả thực nổi trận lôi đình, ngay cả Lý Hựu Đa cũng đầu đầycẩu huyết mắng một chút. Lý Hựu Đa mắng xanh cả mặt, phất tay áo mà đi.Mẹ nó, hắn mặc kệ, đừng nói hắn không nhắc nhở. Vì thế Cung đại nhânnương theo bên người hoàng đế đến cáo trạng. Hoàng đế cũng không biếttâm tư như thế nào, một ngày lâm triều như vậy đường đường đột nhiênnhắc tới nữ nhi Diêu gia. Nói lâu không thấy, không biết hiện nay đãthành bộ dáng ra sao, lại nhớ tới hoàng thái hậu, tám tụng cố Thái hậuđoan trang xinh đẹp mẫu nghi thiên hạ. Cung đại nhân nghe được đầu đầymồ hôi lạnh, thế mới nhớ, vị nữ nhi Diêu gia này, vẫn là truyền thuyếtĐế hậu huyền trí chính là chờ nàng. Vốn Hoàng thượng khả năng sớm đãquên, đi cáo trạng ngược lại làm cho Hoàng thượng nhớ tới. Tuy rằng thúmột nha đầu vô gia vô thế lừa đảo làm hậu rất buồn cười, nhưng cái khóbảo Hoàng thượng không mê tín truyền thuyết nhất đế nhất hậu không thểphá, hoàng truyền mới có thể thiên thu muôn đời. Tiểu nha đầu kia mà trở thành hoàng hậu, không phải cáo trạng này đẩy nhà mình xuống hố lửa?May mà hoàng đế chuyển đề tài, lại nói đến ba ngày trước, sự kiện đảthương người ở Trân Tu trai. Cung đại nhân vừa mới định trong lòng.

Hoàng đế lên tiếng: “Nếu như Thư ái khanh chưởng quản hình bộ, việc này ngươi tra rõ.”

Cung đại nhân giơ chân, vội vàng tấu: “Hoàng thượng minh giám, Thư đại nhân là sư phụ Diêu Ái, sẽ, sẽ có thiên vị.” Hoàng đế gật đầu: “Vậy Cung đại nhân giữ thẩm, phụ tráchgiám sát.” Cung đại nhân thở dài vui sướng nói: “Hoàng thượng thánhminh.” Bên kia, Thư Khinh Thủy cũng thở dài lạnh nhạt: “Vi thần lĩnhchỉ.” Giống như sự việc không liên quan tới mình, thờ ơ.

Hoàng đế thấy thái độ của hắn có chút không hài lòng, lắc lắc đầu, ngăn đề tài đang thảo luận. Khôngbiết, Thư ái khanh của hắn đã muốn ở trong lòng thầm mắng hắn một vạnlần.