Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Chương 13: Ra đi quá vội vàng



Một số thứ, đeo lâu rồi sẽ để lại dấu ấn, cũng như một số người đã ở bên cạnh mình quá lâu thì không thể thiếu vắng được.

1

Sáng sớm.

Hơi sương vẫn chưa tan hết.

Những giọt sương mỏng manh còn sót lại trong không khí trong lành.

“Kì, đi nhanh lên nào, sắp muộn học rồi”. Tiểu Vân đi trước, hối hả thúc giục Kha Mộng Kì đang lờ đờ đi phía sau.

“Cậu đi muộn cũng không phải một hai lần, lần này làm gì mà gấp vậy?”. Kha Mộng Kì đi nhanh theo Tiểu Vân hỏi.

“Cậu không biết thôi, môn tự chọn này nhiều người học lắm, phải đếnsớm để chiếm chỗ”. Mồ hôi lấm tấm trên trán Tiểu Vân, hơi thở đứt đoạn.

“Hồi học lớp vũ đạo cũng không thấy cậu tích cực thế này”. Kha MộngKì không giống như Tiểu Vân phải gánh vác tấm thân nặng nề, nên đi lạicũng không vất vả lắm.

Đến giảng đường, may mắn là vẫn còn rất nhiều chỗ trống, Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm.

Cô không vội ngồi xuống, mà nhìn ngó hết bên trái lại sang bên phải, cứ như đang tìm ai đó.

“Hôm nay cậu lạ thật đấy”. Kha Mộng Kì bĩu môi với Tiểu Vân.

“Mình nhìn thấy rồi!”. Tiểu Vân dường như không nghe thấy lời KhaMộng Kì, nở nụ cười rạng rỡ như hoa, vẫy vẫy tay về phía bên phải, haichân còn kiễng lên, như sợ bị những người khác che mất vậy.

Kha Mộng Kì nhìn theo hướng Tiểu Vân vẫy tay, là khuôn mặt tươi cười của Lý Thần Hạo.

Kha Mộng Kì thở dài, nói: “Tưởng chuyện to tát gì khiến cậu vui thếnày. Muốn đến gặp người ta thì cứ nói thẳng ra, lại còn lấy cớ đi sớmchiếm chỗ nữa, đây quả không giống tác phong của Dương Tiểu Vân!”.

“Chiếm chỗ?”. Tiểu Vân lẩm bẩm tự nói một câu, sau đó mặt đỏ bừng,bối rối nói: “Tớ cũng không nói là chiếm chỗ cho mình mà, không ngờ anhấy còn đến sớm hơn, thật ngại quá”.

“Đi, chúng ta xuống dưới ngồi”. Khi Tiểu Vân đang kéo Kha Mộng Kì đi thì va phải một người.

Kha Mộng Kì ngã dúi vào lòng một người nào đó, bỗng nhiên một mùi gìđó rất dễ chịu bay vào mũi cô. Không đợi cô chìm đắm vào mùi hương đóthì mũi cô dường như thấy đau đau.

Đang định nói “xin lỗi”, Kha Mộng Kì đột nhiên khe khẽ mở to mắt, người đó lại chính là Phương Văn Húc.

“Là em à!”. Phương Văn Húc cũng ngớ ra, đang định nói gì đó lại thôi. Vẻ mặt hơi tức giận dần dần biến mất, trở nên dịu dàng, hiền hòa, giọng nói hơi trách cứ: “Sao em đi đường mà không cẩn thận thế”.

Nói xong, anh dịu dàng vuốt tóc cô.

Kha Mộng Kì hơi nghiêng người, nghiêng đầu lệch sang một bên, vẻ mặt lúng ta lúng túng.

“Khụ khụ, mình qua bên kia đây”. Tiểu Vân khẽ ho một tiếng, tỏ ra rất biết điều.

“Anh cũng chọn môn này?”. Kha Mộng Kì tìm một chỗ, ngồi xuống.

Các anh chị học trước Kha Mộng Kì vài khóa thông thường sẽ không chọn môn này, họ đều không muốn lãng phí thời gian vào những môn kiểu này,chỉ có những người mới bước chân vào trường, hiếu kỳ, thích những cáimới mẻ như Kha Mộng Kì mới chọn.

Cho nên, chọn lựa của Phương Văn Húc được coi là kỳ lạ.

“Anh đã đến lớp học, chắc chắn là chọn môn này rồi, không em lại nghĩ anh đến đây chỉ để tìm em?”. Phương Văn Húc cười.

Tài ăn nói của anh quả thật xuất sắc, miệng nói một đằng bụng nghĩmột nẻo, khiến người khác không tìm ra một điểm gì bất thường. Rõ rànglà anh muốn ở bên người mình yêu nên mới chọn môn này, lại giả bộ làmsinh viên ngoan ngoãn chăm chỉ học hành.

“Em đâu có cái vinh dự lớn lao đó ạ”. Kha Mộng Kì không cho rằng anhlại đến tìm riêng cô, cũng không phải việc gì quan trọng. Nói xong, côxoa xoa chiếc mũi vẫn còn đang đau, giọng nói hơi mỉa mai, “Nhưng mà,anh cũng đến đúng lúc quá!”.

“Còn đau không?”. Phương Văn Húc nhẹ nhàng xoa chiếc mũi nhỏ của Kha Mộng Kì, hỏi nhỏ.

Nét dịu dàng trong ánh mắt anh như mưa phùn liên miên không ngớt,từng giọt từng giọt thấm vào tận sâu trái tim Kha Mộng Kì, biến thànhmột hồ nước trong tinh khiết.

“Mũi em bị anh va vào sắp vẹo cả rồi này”. Kha Mộng Kì trách móc, sau đó, chỉ vào cái mũi đang đau buốt, nói: “Thành thế này rồi, dung nhanbị tàn phá, sau này chắc chẳng ai thèm lấy nữa…”. Âm cuối rất thấp nhưng lại bị kéo dài ra.

Phương Văn Húc nghe lời nói phóng đại quá mức ấy của Kha Mộng Kì, không nhịn được bật cười.

Cười xong, Phương Văn Húc thì thầm bên tai cô: “Không cho phép em nói không ai thèm lấy. Bất kể sau này em biến thành hình thù như thế nào,trong lòng anh em vẫn là đẹp nhất, em là cảnh đẹp mãi mãi không bao giờphai sắc trong lòng anh”.

Một câu nói đùa buột miệng của cô mà Phương Văn Húc lại trả lời thậntrọng như vậy, nằm ngoài dự đoán của Kha Mộng Kì, cô không biết phải làm thế nào.

Những lời đường mật thông thường sẽ trở thành lời nói dối, nhưng nghe rất lọt tai, khiến người ta như rơi vào chai mật ong, tình nguyện đắmchìm.

Lúc này, trong không khí dường như phảng phất mùi hương ngọt ngào, khắp bốn phía, hương thơm ngây ngất lòng người.

Hai người ngồi cạnh nhau vô cùng thân mật.

Rất nhiều nữ sinh nhìn họ, ánh mắt không còn sự đố kỵ với Kha Mộng Kì nữa mà đã hóa thành ngưỡng mộ.

Khi Kha Mộng Kì trở thành nhân vật chính trong mắt họ, xung quanh cônhư có vầng hào quang vô hình bao quanh, đẹp đẽ đến mức khiến người taca tụng không ngớt.

Nếu trên thế giới này tồn tại truyện cổ tích, hai người có trở thành công chúa và hoàng tử đẹp đôi nhất không?

Ánh nắng ban mai nhuốm cả bầu trời trong xanh.

Sương đã tan biến trong khoảnh khắc.

Sau bữa trưa, nhân buổi chiều không có tiết học, Phương Văn Húc đềnghị với Kha Mộng Kì hai người cùng đi dạo phố. Kha Mộng Kĩ ngẫm nghĩthấy buổi chiều cũng không có việc gì, nên vui vẻ đồng ý.

Vừa bước vào tòa nhà Hoa Vân, mắt Kha Mộng Kì sáng lên. Cả đại sảnhnhư chốn tiên cảnh, ánh sáng chan hòa khắp nơi, các mặt hàng bày bán đều tỏa ánh sáng sinh động, cực kỳ thần bí, sang trọng.

Bình thường cô rất hiếm khi đến những plaza sang trọng như thế này,có đi thì cũng là do Tiểu Vân ép đi. Cô biết những plaza sang trọng kiểu này chỉ tầng lớp “cổ cồn trắng” mới đủ khả năng chi trả, một sinh viênnghèo như cô cũng chỉ đến ngắm nghía mà thôi.

Còn Phương Văn Húc đang đi bên cạnh cô, anh mặc một bộ quần áo đượccắt may rất vừa vặn, nhìn chất vải thôi là đủ biết giá không rẻ, tấtnhiên anh ấy thường xuyên đến những khu mua sắm như thế này.

Phương Văn Húc rất thông thuộc đường đi, đưa cô đến thang máy, ấn số“6”. Không lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng ding ding, cửa thang máy từ từmở ra.

Sàn nhà sáng loáng, có thể nhìn rõ cả bóng mình. Kha Mộng Kì nhìn khắp xung quanh, thầm ngợi khen không ngớt.

Từng cánh cửa thủy tinh được nhuộm thứ ánh sáng ấm áp, xuyên quakhung cửa có thể nhìn thấy những dãy quần áo được bài trí rất ngay ngắnbên trong. Quần áo được thiết kế rất độc đáo, không giống những bộ côvẫn nhìn thấy ở những khu mua sắm nhỏ.

Vì hôm nay không phải cuối tuần, lượng người trong plaza tương đối ít, người qua lại giữa các gian hàng vẫn có thể đếm được.

Đi trên hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nói chuyện riêng của những người bán hàng.

Khi đi qua một quầy hàng, bước chân Kha Mộng Kì đột nhiên chững lại,mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác màu hồng bên trong cửa kính.

Phương Văn Húc nhìn theo ánh mắt của cô, miệng khẽ nhếch lên, sau đó nắm tay Kha Mộng Kì đi vào trong.

“Xin hỏi hai vị cần gì ạ?”. Chị bán hàng vừa nhìn thấy khách vào liền đến chào hỏi.

“Chị lấy giúp chiếc áo này, cỡ M”. Phương Văn Húc chỉ tay vào chiếc áo khoác màu hồng.

“Vâng ạ”. Chị bán hàng lễ phép đáp lại.

Chị bán hàng đưa chiếc áo vừa lấy ra cho Phương Văn Húc, Phương VănHúc cầm lấy đưa ra trước mặt Kha Mộng Kì, mắt mỉm cười nói: “Em mặc thửxem!”.

“Ặc?”. Kha Mộng Kì ngớ ra, nhìn Phương Văn Húc bằng ánh mắt quái dị.Phương Văn Húc vừa chọn đã chọn đúng chiếc áo cô thích, khiến cô vô cùng thích thú.

“Thử xem thế nào?”. Phương Văn Húc mỉm cười.

Kha Mộng Kì không nghĩ nhiều nữa, nhận lấy chiếc áo vào phòng thử đồ.

“Bạn trai của em thật có con mắt tinh đời, em mặc chiếc áo này trôngrất xinh”. Chị bán hàng vừa nhìn thấy Kha Mộng Kì bước ra đã khen nứcnở.

Kha Mộng Kì nghe thấy hai chữ “bạn trai” bỗng cảm thấy ngượng ngùng,mặt đỏ bừng. Cô khẽ lườm Phương Văn Húc một cái, anh dường như khôngngại chút nào cả, ngược lại ánh cười trong mắt càng đậm hơn.

Phương Văn Húc nhìn Kha Mộng Kì trong gương, lúc này cô vô cùng xinhđẹp. Chiếc áo màu hồng tôn làn da trắng của cô, toàn thân tỏa ra một khí chất làm mê đắm lòng người.

“Phiền cô gói chiếc áo này lại dùm tôi”. Phương Văn Húc nói.

“Dạ”. Chị bán hàng nhanh chóng cầm chiếc áo đến quầy thu ngân.

“Húc, không cần mua đâu”. Kha Mộng Kì khẽ giật giật tay áo Húc, hơi nhíu mày.

Trong phòng thay đồ, cô không phải không nhìn thấy mác giá, con sốtrên đó vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, tương đương với mấy thángsinh hoạt phí. Chiếc áo như vậy mặc lên người có đẹp đến đâu đi nữa,cũng chỉ có thể thử ngắm nghía chút thôi, chứ cô không có ý định mua nó.

“Em mặc đẹp, vừa vặn như vậy tại sao lại không mua?”. Phương Văn Húckhẽ cười, “Em không cần phải lo lắng gì cả, đối với anh khoản tiền nàykhông đáng là bao. Em rất thích chiếc áo, kiểu dáng này ở những tiệmtương tự chắc cũng không có mấy bộ, chỉ sợ bỏ lỡ mất rồi lần sau có muốn cũng không mua được”.

“Nhưng mà…”.

Kha Mộng Kì ấp úng muốn nói gì thêm, Phương Văn Húc khoác vai cô nói: “Coi như là phần thưởng cho việc em đi dạo phố cùng anh”.

Nghe Phương Văn Húc nói thế, cô cũng không cố chấp nữa.

“Xin cảm ơn hai vị!”. Chị bán hàng cúi người cung kính chào.

“Kì, chuyện đó em xem xét thế nào? Chúng ta giúp cho câu nói vừa rồicủa chị bán hàng thành hiện thực, được không?”. Bước ra khỏi cửa hàngquần áo, Phương Văn Húc liền nói.

Kha Mộng Kì hơi bất ngờ, sau đó cũng hiểu ra.

Hàng đêm, cô đều nằm trằn trọc suy nghĩ xem có nên nhận lời làm bạn gái Húc không?

Tất nhiên Phương Văn Húc rất yêu cô, đối xử với cô cũng rất tốt, rấtchân tình, nhưng vì người đến trước sẽ làm chủ, trong lòng cô chỉ toànnghĩ đến Trình Vũ Kiệt, nhớ đến gương mặt đau thương của cậu ấy.

Hai người như ánh sáng và bóng tối, thuộc hai thế giới khác nhau,đương nhiên cũng mang đến cho cô những cảm giác khác nhau, cô nên lựachọn thế nào?

Cứ nghĩ đến vấn đề này trái tim lại đau nhói, khiến cô không thể ngủ ngon giấc.

Cô đã từng mong ước có thể ở bên Trình Vũ Kiệt, nhưng bây giờ, cậuchỉ là một người đầy hận thù, tình cảm của cậu đối với cô cũng chưa chắc đã là thật lòng.

Ngược lại, tình yêu mà Phương Văn Húc dành cho cô lại rất dịu dàng,chân thật, không tì vết. Anh có thể vì cô làm nhiều chuyện như vậy,nhưng lại chưa bao giờ ép buộc cô phải làm bạn gái anh. Lần nào anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của cô, không một lời oán thán. Sự thấu hiểu tâmlý người khác của anh đâu phải cô không biết?

Bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như thế, niềm mong ước từng có của cô đã bị gió cuốn đi. Yêu Trình Vũ Kiệt thì sao chứ? Trong lòng luôn khắcghi thì sao chứ? Cuối cùng đổi lại không phải tấm chân tình. Nếu nhưnhững gì cậu nói, cậu làm đều là giả dối, sự kiên trì của cô còn ý nghĩa gì nữa?

Cho dù có đau đớn, cô nghĩ, đã đến lúc phải lựa chọn rồi.

Kha Mộng Kì nhìn xuống, trong lòng dường như bị thứ gì đó đè nén khiến cô rất khó chịu.

Cô nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, ánh sáng trên đó không hề mất đi,một chút ánh sáng phản chiếu vào mắt cô. Trái tim cô dường như đang được thứ ánh sáng dịu dàng này dần lấp đầy, suy tư đắn đo cũng xa dần.

Cửa hàng yên tĩnh tột độ, khiến Phương Văn Húc cảm thấy rất áp lực.Trái tim anh dường như đã nhảy ra khỏi lồng ngực, tay để trong túi hơihơi run, lòng bàn tay túa mồ hôi.

Anh không dám nhìn vào mắt Kha Mộng Kì, ánh mắt cứ nhìn về xa xăm,hơi hoang mang. Sự im lặng lâu như vậy của Kha Mộng Kì làm anh rất losợ, anh không thể tưởng tượng được cảnh tia sáng nhỏ nhoi lại bị vùi vào bóng tối.

Thời gian chầm chậm trôi qua, một lúc lâu sau, đôi môi mỏng manh củaKha Mộng Kì khẽ mở ra, nói: “Em đồng ý biến câu nói vừa rồi của chị bánhàng thành hiện thực”.

Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng Phương Văn Húc nghe rất rõ từng chữ một. Anh ngỡ ngàng hồi lâu, nhất thời chưa thể hoàn hồn lại.

Đây là sự thật sao? Đây là sự thật sao? Phương Văn Húc bỗng nhiên quay đầu nhìn Kha Mộng Kì.

Cuối cùng anh cũng chờ được câu trả lời mong đợi đã bao lâu nay, niềm vui sướng trong lòng không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi, tâm trạng lo lắng vừa rồi đã biến mất.

Vừa rồi suýt nữa thì anh lại cho rằng Kha Mộng Kì sẽ từ chối, tuy côđang do dự, im lặng, nhưng kết quả có thể giống như những lần trước, kết thúc một cách đau lòng. Câu trả lời của cô đã đem đến cho anh niềm vuikhông thể đong đếm nổi

“Em đồng ý làm bạn gái anh rồi?”. Phương Văn Húc vui sướng hỏi, nụcười rạng rỡ trên khuôn mặt, để lộ hàm răng trắng muốt, đều đặn.

Miệng Kha Mộng Kì khẽ cong lên, gật đầu.

“Tốt quá rồi!”. Phương Văn Húc nói to, ôm lấy bờ eo Kha Mộng Kì nhấc lên, xoay mấy vòng.

Kha Mộng Kì bị hành động đột ngột của Phương Văn Húc làm cho sợ hãi, hét toáng lên.

Đi dạo trong plaza, Phương Văn Húc tuyệt nhiên không quan tâm đến tất cả những gì xung quanh, trong mắt anh chỉ có Kha Mộng Kì, nắm tay cô,không ngừng nói chuyện với cô, cười rạng rỡ.

Về đến ký túc, các bạn khác đều đang làm việc riêng.

Vẻ mặt hạnh phúc không cách gì che giấu được của Kha Mộng Kì bị TiểuVân phát hiện ngay. Tiểu Vân kéo cô đến bên giường, một tay giằng lấychiếc túi cô đang cầm trên tay, mở ra xem, mắt chữ A mồm chữ O, lắp balắp bắp, “Đây… đây chẳng phải là kiểu dáng mới ra của Chanel sao, đẹpthật đấy. Mình sớm đã nhắm cái này rồi, tiếc là… không có tiền thôi!”.

Kha Mộng Kì không đáp, gấp áo lại nhét vào túi.

“Húc tiền bối là thiếu gia hào phóng, sau này cậu cứ từ từ mà hưởngphúc! Không như tớ, dù có thèm nhỏ dãi những thứ tốt đẹp thì cũng khôngbao giờ đến miệng”. Tiểu Vân than thở.

“Người ta đã là phượng hoàng trên cành cao rồi, chúng ta còn có thể bì sao?”. Tần Dịch vừa làm bài vừa nói, ra vẻ vô tình.

“Vậy chúng ta hãy ngoan ngoãn làm chim sẻ, chấp nhận số phận thôi!”. Tiểu Vân nhìn chiếc áo bên cạnh, mặt mày ỉu xìu.

“Ai muốn chấp nhận số phận? Bây giờ là thời đại nào rồi, gặp đượcVương Lão Ngũ kim cương(9) chúng ta phải chủ động tấn công, đừng để lọtvào tay kẻ khác”. Trương Mạc đang ngồi tẩy trang, nhẹ nhàng lấy lông migiả ra. Thực ra lông mi của cô ấy cũng đã đủ dài rồi, còn dán thêm lôngmi giả nữa trông hơi đáng sợ.

“Nếu không phải là Vương Lão Ngũ kim cương, có phải chủ động tấn công không?”. Tiểu Vân rất hứng thú với chủ đề này.

“Ơ…”. Trương Mạc cẩn thận để chiếc lông mi giả vừa tháo ra, quay đầulại, đôi mắt to đảo liên hồi, nói: “Nói thật đi, có phải cậu đã có airồi không?”

“Đâu có…”. Tiểu Vân vội khoát tay.

“Có nói không?”. Trương Mạc đi tới, cù Tiểu Vân.

Sau đó, cả căn phòng chìm trong tiếng cãi cọ ồn ào.

Kha Mộng Kì không thèm để tâm đến cuộc tranh cãi giữa họ, xếp chiếc áo vào tủ.

Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, ánh sáng lấp lánh. Tiếp đó, cô chầm chậm tháo nó ra, cất cẩn thận.

Khoảng da nho nhỏ dưới chiếc nhẫn rất trắng, để lại một vết hằn vòng tròn nhạt nhạt.

Một số thứ đeo lâu rồi sẽ để lại dấu ấn, cũng như một số người đã ở bên cạnh mình quá lâu thì không thể thiếu vắng được.

2

“Tin sốc đây, các cậu mau xem này!”. Một buổi trưa, Tiểu Vân tay cầm tờ báo chạy xộc vào phòng gọi to.

“Tin gì thế? Nhìn cậu chạy hộc tốc nhưvậy, mặt đầy mồ hôi rồi kìa”. Tần Dịch lấy tờ báo trong tay Tiểu Vân,hơi kinh ngạc, rồi vứt tờ báo lên bàn, nói: “Người ta nổi tiếng, chuyệngì mà không thể làm được?”.

Tiểu Vân vội vàng đi tìm Kha Mộng Kì, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu cả, liền hỏi Tần Dịch: “Cậu có biết Kì đi đâu không?”.

“Cậu ấy không nói”. Kha Mộng Kì đi đâu dĩ nhiên sẽ không nói với Tần Dịch nên cô ta không biết.

“Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?”. Tiểu Vân vội vàng đến mức suýt nữa thì đứng tim, cứ đi đi lại lại trongphòng, vô cùng bất an.

Khó khăn lắm mới đợi được Kha Mộng Kìthong dong đi về, Tiểu Vân vội bước lại, đưa tờ báo cho Kha Mộng Kì xem, “Kì, cậu xem này, quá hoang đường!”.

“Trình Vũ Kiệt, ca sĩ mới được lăng xê của Bách Tín hẹn hò thân mật với Ngải Thuần!”.

Những chữ to màu đỏ đập vào mắt Kha Mộng Kì, không kịp chuẩn bị tâm lý, cô giật mình lùi lại phía sau mấy bước, mặt thẫn thờ.

Cô vẫn còn nhớ Trình Vũ Kiệt đã thề thốtnói yêu cô, không lâu trước còn nói muốn hẹn hò với cô. Lẽ nào vì cô từchối, anh đã chọn người khác?

“Mấy ngày trước chẳng phải Kiệt yêu LâmPhương Phi sao? Mới chưa được bao lâu, sao lại chuyển thành Ngải Thuầnrồi? Ngải Thuần chính là cái cô trong ban giám khảo cuộc thi “Super Boy” đấy hả? Trông cũng xinh đẹp, không biết có phải là cô ta đã dụ dỗ Kiệtkhông nữa, nếu không, sao Kiệt lại dễ dàng bỏ Lâm Phương Phi được, tớnghĩ Kiệt không phải loại người đó”. Thần tượng của mình làm việc thếnày, Tiểu Vân rất kích động, tạm thời bây giờ chưa biết thực hư thế nào, trước tiên cứ đổ hết tội trạng cho Ngải Thuần, rõ ràng là có ý thiên vị Trình Vũ Kiệt.

“Tin đồn thôi”. Kha Mộng Kì lạnh nhạt nói, nhưng lòng lại như những con sóng đang trào dâng.

“Bọn nhà báo cả ngày không có việc gìlàm, chuyên đi bới móc chuyện đời tư của người khác, làm cho chúng takhông biết đâu là thật đâu là giả”. Tần Dịch vẫn còn nhớ tin đồn TrìnhVũ Kiệt và Lâm Phương Phi yêu nhau, còn bây giờ… Trình Vũ Kiệt đã thayđổi sở thích.

“Bất kể là thật hay giả, mình tin Kiệt sẽ không làm những chuyện này đâu!”. Tiểu Vân kiên định lập trường của mình.

“Các cậu ai cần mua cơm, mình mua về cho”. Kha Mộng Kì lập tức đổi chủ đề.

“Tớ vừa ăn xong”. Tần Dịch lạnh nhạt nói.

“Ha ha, ý kiến này không tồi, vậy cậu mua hộ mình một suất cơm, một suất thịt gà thái viên cay, một suất cá, mộtsuất sườn, một suất…”. Tiểu Vân thao thao bất tuyệt nói.

Không đợi cô nói xong, Kha Mộng Kì liềncúi đầu, than thở: “Đại tiểu thư của tôi ơi, rốt cuộc là chị ăn baonhiêu món, lại còn toàn là đồ ăn mặn, cẩn thận béo ú ra không ai thèmrước đâu”.

Niềm hưng phấn vừa rồi của Tiểu Vân trong chốc lát vụt tắt, cúi đầu xuống nhìn dáng người mình, nghĩ nếu cứ tiếptục ăn như vậy, đúng là không biết sẽ thành hình thù gì nữa, đến lúc đóngười ấy thực sự không cần cô nữa, thì thật thê thảm. Sau đó, cô lập tức đổi thực đơn.

Đi dưới ánh nắng dịu nhẹ, Kha Mộng Kì lại cảm thấy lòng mình lạnh lẽo biết bao, cái lạnh từ trái tim dần dần lanđến tận từng ngóc ngách nhỏ trong cơ thể.

Cho dù lừa dối bản thân rằng đó là tin đồn, cho dù bản thân không dám thừa nhận đó là sự thực, trái tim cô vẫn quặn đau.

Cậu ấy hoàn toàn coi tình yêu là trò chơi, đùa cợt hết người này đến người khác?

May mà ngay từ đầu cô đã từ chối, tuykhông nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ấy, nhưng tìm mọi cách để thoát khỏicậu ấy, cũng coi như sáng suốt.

Lúc này, cô hoàn toàn không đoán được cậu ấy nghĩ gì, càng không hiểu thấu được.

Lẽ nào…

Bỗng nhiên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, khiến cô kinh ngạc, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.

“Kiệt, anh đá em chính là vì cô ta?”. Lâm Phương Phi tìm thấy Trình Vũ Kiệt, ném tờ báo trong tay xuống đất.

Hôm qua, khi Lý Minh Nguyệt báo cho côtin Trình Vũ Kiệt hẹn hò với Ngải Thuần, cô nhất quyết không tin, chođến khi tận mắt đọc báo mới không thể không tin. Anh nghĩ trăm phươngnghìn kế để đòi chia tay cô chính là vì người này sao?

Nỗi đau bỗng chốc chạy qua tim cô, khiến cô gần như không thể thở được.

Là vì cô không bằng cái cô Ngải Thuần kia sao, điều kiện không bằng hay dung mạo không bằng? Cô thực sự không cam lòng. Tối đó cô gọi điện cho Trình Vũ Kiệt, đã hẹn sẵn địa điểm rồi. Cô biết có thể Trình Vũ Kiệt sẽ từ chối, nên đã nói có chuyện rất quantrọng, bắt cậu nhất định phải đến. Trình Vũ Kiệt cũng không phải ngườilòng dạ sắt đá, đắn đo một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.

“Không phải”. Trình Vũ Kiệt trả lời thẳng thừng, không chút úp úp mở mở.

“Cái này… vậy anh nói xem cái này là cáigì?”. Lâm Phương Phi nhặt tờ báo dưới đất lên, chỉ vào hàng chữ trên đó, hỏi. Do đang rất kích động, nên nói có vẻ hơi lắp bắp.

“Tin đồn do bọn nhà báo tung ra em cũng tin sao? Chỉ là tin đồn, tin đồn thì ai mà không nói được”. Trình Vũ Kiệt lạnh lùng nói.

“Vậy tất cả đều là giả dối?”. Nỗi đau trong lòng Lâm Phương Phi lúc này như được xua tan đi, ánh mắt tối sầm bỗng sáng lên.

“Em tìm anh chính là vì chuyện này?”. Trình Vũ Kiệt không trả lời mà hỏi lại.

Trong ấn tượng của Trình Vũ Kiệt, đã rấtlâu rồi Lâm Phương Phi không tìm đến cậu. Cậu cứ nghĩ cô đã hoàn toànquên cậu rồi, không ngờ cô lại tìm cậu vì mấy chuyện kiểu này.

“Đúng!”. Lâm Phương Phi thẳng thừng đáp,cô đúng là hơi không cam lòng. Nhìn vẻ mặt uể oải của Trình Vũ Kiệt,giọng điệu của cô cũng nhẹ nhàng hơn, “Em đang nghĩ, tại sao anh lại ởbên loại con gái đó chứ?”. Theo Lâm Phương Phi, những người con gáitrong giới showbiz đều không trong sạch.

“Anh có việc bận, đi trước nhé”. Trình Vũ Kiệt định bỏ đi. Anh vừa đi được một bước đã bị Lâm Phương Phi kéo tay lại.

“Kiệt, anh thực sự nhẫn tâm như vậy sao?”. Lâm Phương Phi ai oán nói, ánh mắt u ám.

Sau khi chia tay, Trình Vũ Kiệt chưa bao giờ liên lạc lại với cô, khiến cô đau đớn tuyệt vọng. Đây là lần đầutiên cô nếm mùi vị bị người khác đá, cô đã lớn thế này rồi đâu có ai dám đối xử với cô như vậy, khiến cô đau đớn không thiết sống nữa.

Không phải là cô chưa thử quên cậu, nhưng càng muốn quên lại càng nhớ hơn. Cô như một con chim nhỏ bé, bị nhốtchặt trong cái lồng ký ức, không thể thoát ra được.

Trong lòng cô vẫn rất quan tâm đến cậuấy, quan tâm đến những phút giây hai người ở bên nhau trước đây, nhữngđiều này cô đều không thể quên được.

“Anh đã nói rất rõ rồi, đừng thế nàynữa”. Trình Vũ Kiệt giật mạnh cánh tay, cánh tay đang ôm chặt lấy khuỷutay anh lập tức bị tuột ra.

Cánh tay Lâm Phương Phi thõng xuống, trái tim bỗng trở lên lạnh lẽo, cô nhếch miệng cười, thì thầm nói: “Anh cóbiết quên một người mình yêu thương khó thế nào không? Nỗi đau đó anh có hiểu không?”.

Trình Vũ Kiệt không nói lại lời nào, bỏmặc cô lại một mình. Lâm Phương Phi nhìn những chiếc lá vàng chưa đượcquét sạch trên mặt đất, lòng đau đớn. Đứng dưới bóng cây, không có chútánh nắng nào, cô chầm chậm quỳ xuống, gương mặt kiều diễm nhuốm vẻ đauthương.

Vẫn nói thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất, vậy hãy để thời gian cuốn trôi đi tất cả…

3

Mấy ngày sau.

Tại quảng trường phía nam trường, tổ chức một buổi dạ hội ngoài trời.

“Kì, ở đây nhìn thật đẹp phải không?”.Tiểu Vân kéo theo Kha Mộng Kì đến quảng trường từ rất sớm. Sân khấu trên quảng trường đã được bố trí xong, cô ngồi hàng ghế đầu tiên trước sânkhấu.

“Chúng ta có thể ngồi đây không?” Kha Mộng Kì nhìn những bạn khác đang đứng bên cạnh, hỏi.

“Yên tâm, chúng ta đi cửa sau. Một ngườianh em trong phòng anh Hạo phụ trách tổ chức dạ hội lần này, anh ấy muốn làm thêm cho chúng ta bao nhiêu vé cũng ok”. Tiểu Vân vẻ mặt vui sướngnói.

“Thế cậu với anh Hạo của cậu đến đâu rồi?”. Kha Mộng Kì hỏi.

Cứ nhắc đến chuyện này, nụ cười trênkhuôn mặt Tiểu Vân lại vụt tắt, mặt mày nhăn nhó: “Không có chút tiếntriển nào cả. Kì, cậu nói xem có phải anh ấy chê tớ béo, chê tớ khôngxinh?”. Nói xong, còn mở to mắt, chờ đợi câu trả lời của Kha Mộng Kì.

“Trong chuyện tình yêu, phải chân thành.Ngoài ra, phải nhẫn nại, nếu cậu thực sự thích anh ấy, thì đừng bỏ cuộc, hãy làm anh ấy cảm động bằng trái tim chân thành của cậu đi”. Kha MộngKì như một chuyên gia tình yêu, nói đâu ra đấy.

“Thật không hổ danh là người từng trải!”. Tiểu Vân giơ ngón tay cái hướng về Kha Mộng Kì.

“Cái cậu này!”. Kha Mộng Kì cốc nhẹ lên đầu Tiểu Vân.

Lát sau, Tiểu Vân vui vẻ nói: “Kì, cậu biết Kiệt được mời đến làm khách mời của buổi dạ hội tối nay không?”.

Kha Mộng Kì bị Tiểu Vân kéo đến xem, đâubiết Kiệt sẽ đến tham dự dạ hội này chứ. Với tính cách của cậu ấy, đánglẽ sẽ không tham gia. Kha Mộng Kì quay đầu hỏi Tiểu Vân: “Là ai mời được anh ấy?”.

“Còn phải nói, là thầy giáo đích thân ratay mới mời được”. Ngưng lại một phút, Tiểu Vân tiếp tục nói: “Ban đầu,Húc tiền bối cũng được mời, hình như đến phút cuối anh ấy có việc bậnnên không đến được. Mình còn nghĩ rằng anh ấy có hẹn với cậu mới từ chối chứ”. Nói xong, Tiểu Vân cười tinh quái.

“Đâu có, hẹn hò và biểu diễn tại trườnglà hai chuyện khác nhau mà, bên nào nặng bên nào nhẹ, anh ấy chắc chắncó thể phân biệt rõ. Bây giờ mình đang ngồi đây chính là chứng cứ rõràng nhất này!”. Kha Mộng Kì mỉm cười vỗ ngực.

Cứ nghĩ đến chỉ một lát nữa sẽ nhìn thấyTrình Vũ Kiệt, cô lại hơi lo lắng. Không lâu sau, cô nói với Tiểu Vân:“Mình không khỏe lắm, cậu cứ ở đây xem đi, mình về ký túc trước”.

“Vừa rồi không phải cậu vẫn rất khỏe sao? Không muốn nhìn thấy Kiệt hả?”. Chớ thấy Tiểu Vân bình thường lanhchanh, có lúc cô ấy suy nghĩ cũng rất thấu đáo, thoáng nhìn đã nhận ratâm tư của Kha Mộng Kì.

Toan tính trong lòng Kha Mộng Kì bị Tiểu Vân nhìn thấu, liền quyết định không giả vờ nữa, đứng thẳng lưng, gật gật đầu.

“Mình không biết giữa cậu và Kiệt đã xảyra chuyện gì, nhưng mình hy vọng cậu có thể đối diện với hiện tại. Hơnnữa, bây giờ cậu đã là người yêu của Húc tiền bối rồi, cho dù đã từng có gì đó với Kiệt cũng nên quên đi”. Tiểu Vân sau khi biết Kì nhận lời yêu Húc tiền bối, cũng thấy vui thay cho cô. Không phải cô không thíchKiệt, cô cảm thấy Kiệt không biết trân trọng Kì mới để Kì đến với Húctiền bối. Nếu Kiệt đối xử tốt với cô ấy, sao Kì lại lựa chọn Húc tiềnbối chứ?

Kha Mộng Kì nhìn xa xăm, đáy mắt tối sầm. Sao cô lại không muốn đối mặt với hiện thực chứ, hơn thế, cô chỉ sợ cứnhìn thấy Kiệt, những tình cảm lẫn lộn đó sẽ bùng phát.

Tiểu Vân nắm tay Kha Mộng Kì như muốn truyền sức mạnh cho cô.

Không lâu sau, cả quảng trường đã chật kín người, vây lấy phía trước sân khấu, hết vòng này đến vòng khác.

Người dẫn chương trình mặc bộ lễ phục dài lê thê cất cao giọng, cố làm ra vẻ hồi hộp, cuối cùng thông báo ngườiđầu tiên lên sân khấu chính là khách mời của buổi tối hôm nay, Trình VũKiệt!

Dưới sân khấu vang lên tiếng hò reo,tiếng hoan hô của các nữ sinh. Những cô gái đứng sau bị người đứng trước che mất tầm mắt, cũng cố gắng kiễng chân lên để nhìn.

Trình Vũ Kiệt vừa lên sân khấu, toàn thân mang theo một sức hút vô cùng, như có một thứ từ trường vô hình, thuhút tất cả những cô gái dưới sân khấu. Khi đầu cậu hơi cúi thấp xuống,đèn đột ngột vụt tắt, tiếng vỗ tay phía dưới cũng dần tắt. Trong bóngtối, cậu đứng bất động trên sân khấu, không lâu sau, khi đèn bật sáng,tiếng nhạc sôi động vang lên, cậu uốn người một cách linh hoạt. Cả quảng trường bỗng nổ tung.

Xung quanh rất ầm ĩ, Kha Mộng Kì ù taikhông nghe thấy gì, cô nhìn Kiệt đang nhảy trên sân khấu không chớp mắt, trong lòng thoáng một cảm giác gì đó rất lạ.

Gương mặt này quen thuộc là vậy, khoảng cách gần đến thế, mà sao cô lại cảm thấy xa tận chân trời, không thể chạm tới được.

Khi màn biểu diễn sắp kết thúc, Trình VũKiệt vô tình nhìn thấy Kha Mộng Kì đang ngồi ở hàng ghế đầu, cậu hơi bất ngờ, tay chững lại, vì thế mà bị chậm mất một nhịp.

“Tiểu Vân, mình phải về ký túc trước”. Kha Mộng Kì tiến lại nói thầm vào tai Tiểu Vân.

“Màn trình diễn của Kiệt cậu cũng xemrồi, phía sau còn rất nhiều tiết mục đặc sắc không thể bỏ lỡ đấy!”. Tiểu Vân vẫn đang vỗ tay, cười rạng rỡ.

“Tiết mục của Kiệt mình đã xem, chắc cũng coi như đã đối mặt với hiện thực rồi? Mình cảm thấy không khí ở đây ồnào quá, nóng đến mức mình sắp không thở nổi”. Kha Mộng Kì thực sự cảmthấy khó chịu, nhưng không biết là do không khí ở đây gây ra, hay là donhững suy nghĩ trong lòng gây nên.

“Ok, vậy cậu về đi! Đúng là không có phúc xem chương trình hay!”. Tiểu Vân khoát khoát tay về phía Kha Mộng Kì,nhìn mặt cô ấy nhăn nhó thế, xem ra không phải đang giả bộ.

Điều khiến Kha Mộng Kì không ngờ tới là, đi được nửa đường cô lại bắt gặp Trình Vũ Kiệt!

Kha Mộng Kì vội thu bước chân về, ngâyngô nhìn Kiệt. Ánh đèn dịu nhẹ màu vàng cam chiếu lên khuôn mặt cậu, làm khuôn mặt sáng bừng.

Kha Mộng Kì không nghĩ tại sao lại gặpcậu ấy ở đây, chỉ nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi. Lúc định bước qua, một giọng nói thâm trầm vẳng bên tai: “Mình có chuyện muốn nói với cậu”.

Giọng nói của cậu như có sức hút nào đó,khiến Kha Mộng Kì không thể nhấc chân bước tiếp, lập tức theo gót TrìnhVũ Kiệt đến một góc yên tĩnh trong trường.

“Có chuyện gì cậu mau nói đi!”, Kha Mộng Kì đè nén tình cảm trong lòng.

“Nghe nói gần đây cậu đang qua lại với thằng khốn đó, có đúng không?”. Trong ánh mắt Trình Vũ Kiệt thoáng nỗi buồn.

“Phải”. Kha Mộng Kì không phủ nhận, sau đó nói. “Cậu đừng gọi người yêu mình như vậy, anh ấy có họ có tên hẳn hoi”.

Không khí đột nhiên ngưng đọng. Gió lạnhdần dần luồn qua quần áo họ, cho dù có mặc áo khoác dày, vẫn không tránh nổi cái lạnh. Trình Vũ Kiệt cảm thấy tim mình còn lạnh hơn.

Cậu không thể nói với bản thân rằng những gì Kha Mộng Kì nói là sự thật, cậu không muốn tin vào hiện thực tànkhốc này, một chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng đã vụt tắt.

“Cậu thực sự thích hắn sao?” Trình Vũ Kiệt khẽ cười.

Câu lẩm bẩm của Trình Vũ Kiệt khiến chotim Kha Mộng Kì đau nhói. Đứng trước mặt cậu ấy, cô luôn luôn không thểlạnh nhạt thờ ơ được, cho dù bề ngoài bình tĩnh tự nhiên, nhưng tronglòng dậy sóng.

“Vậy cậu có thích Ngải Thuần không?”. Kha Mộng Kì nhếch miệng cười, đầy gượng gạo, ngưng lại hồi lâu, rồi nói:“Nếu mình nhớ không nhầm, hình như cậu vừa mới chia tay với Lâm PhươngPhi”.

“Cậu cũng tin những tin đồn đó?”. TrìnhVũ Kiệt đã không thể phản bác. Làn sóng dư luận cứ dậy lên từng hồi,không phải vì tạo scandal sao, sức lực nhỏ bé của cậu hoàn toàn khôngthể chống lại dư luận.

“Chỉ vì một trăm nghìn tệ, đáng để cậu làm như vậy sao?”. Kha Mộng Kì vênh mặt, lạnh lùng nói.

“Cậu đang nói gì vậy?”. Trình Vũ Kiệt trợn mày.

“Việc cậu làm cậu lại không biết? Còn phải chờ mình nói toạc ra à?”.

“Cậu muốn nói gì?”. Trình Vũ Kiệt hỏi thẳng.

“Hồi đó là ai nghi ngờ mình mang tình cảm đổi lấy một trăm nghìn? Còn bây giờ, cậu làm thế nào?”. Kha Mộng Kìbiết Trình Vũ Kiệt không thể lấy đâu ra số tiền lớn như vậy. Có điều, vì muốn nhanh chóng trả tiền, cậu sẽ nghĩ mọi cách. Ai lại muốn nợ tiềnchính tình địch của mình chứ, lại còn là do người mình yêu mượn giúpnữa? Cậu chắc chắn không nhận lòng tốt của kẻ thù.

“Cậu cũng nghi ngờ mình?”. Trình Vũ Kiệt cong môi, cười đau khổ nói.

Nếu không phải Ngải Thuần giúp đỡ, saocậu ấy có thể có nhiều tiền thế được? Kha Mộng Kì thực sự không thể nghĩ ra cậu còn có thể có được khoản tiền đó bằng con đường nào khác.

Gió đêm thổi qua khuôn mặt Kha Mộng Kì, lướt qua mắt, vài hạt bụi bay vào mắt cô, vừa ngứa vừa đau, cô nhắm mắt lại.

Đột nhiên mọi thứ trước mắt cô mờ đi, tất cả như được che phủ bởi một lớp voan mỏng, nhìn không rõ phía xa. Thựcra, cô càng không nhìn rõ trái tim mình, không biết bản thân có nên tintưởng con người đang đứng trước mặt mình không.

“Đúng, số tiền đó là do mình dùng tìnhcảm đổi lại, cậu đã hài lòng chưa?”. Trình Vũ Kiệt cười, nhưng trong nụcười của cậu chứa nỗi đau tột cùng, còn có chút mỉa mai.

Kha Mộng Kì nghe giọng Kiệt dần nhỏ đi,những mơ hồ trước mắt như lan rộng hơn. Những hạt bụi nhỏ đó thực sựkhiến mắt cô khó chịu, cô đưa tay lên dụi dụi mắt.

“Sao thế?”. Trình Vũ Kiệt tưởng cô khóc, hoảng hốt hỏi.

“Không có gì”. Kha Mộng Kì tự dụi mắt,nước mắt sắp trào ra khỏi khóe mắt đã bị cô nhanh chóng lau hết. Côkhông phải không thấy sự lo lắng, quan tâm trong lời nói của Trình VũKiệt, nhưng cậu càng như vậy trái tim cô càng đau đớn hơn.

Trình Vũ Kiệt nhẹ nhàng gỡ cánh tay đangdụi mắt của Kha Mộng Kì ra, nhìn thấy ánh mắt trong sáng khác thường của cô, bên trong chứa đầy nước. Cậu đau lòng nói: “Nói cho mình biết, cậusao thế?”.

“Không có gì cả, chỉ bụi bay vào mắtthôi”. Kha Mộng Kì trả lời. Nhưng, mắt cô vẫn rất khó chịu, muốn đưa tay lên dụi mắt, muốn loại bỏ hết những thứ đáng ghét kia đi, vừa định giơtay lên thì bị Trình Vũ Kiệt nắm lấy. Kha Mộng Kì trừng trừng nhìn Kiệt, hai tay bị cậu giữ chặt, không thể cử động, nhúc nhích.

Trình Vũ Kiệt cúi người xuống, khẽ thổimắt Kha Mộng Kì, động tác rất nhẹ nhàng. Kha Mộng Kì cảm giác như cólông vũ quét nhẹ vào mắt cô, khóe mắt cay xè đã dần dễ chịu trở lại.

“Mắt cậu còn đau không?”. Trình Vũ Kiệtkhẽ hỏi. Khoảng cách giữa cậu và Kha Mộng Kì gần như vậy, cơ thể dườngnhư sắp dính sát vào nhau.

“Đỡ hơn nhiều rồi”. Kha Mộng Kì trả lời. Cuối cùng những hạt bụi trong mắt cũng đã biến mất.

Cậu ấy có thể thổi đi nỗi đau trong mắtcô, nhưng liệu có thể thổi đi nỗi đau trong tim cô không? Kha Mộng Kìnhếch miệng cười đau khổ.

Đôi khi, thế giới rất nhỏ bé, cảnh tượng vừa rồi đã bị Lâm Phương Phi nhìn thấy.

Cô biết hôm nay có tiết mục của Trình VũKiệt, bèn gọi mấy người chị em của cô cùng đi xem. Sau khi Trình Vũ Kiệt biểu diễn xong, cô muốn tìm Kiệt thì đã không thấy bóng dáng cậu đâu,cô hỏi mấy sinh viên đứng sau hậu trường sân khấu mới biết cậu đã đirồi. Cô len qua quảng trường, rời xa chỗ ồn ào, dạo bộ quanh trường,không ngờ nhìn thấy Trình Vũ Kiệt và Kha Mộng Kì trong bóng tối.

Lúc đầu, cô không chắc chắn họ là ai, chỉ cảm thấy bóng người cao lớn đó rất thân quen, bèn dừng chân lại.

Do nhìn không rõ, cô bước lên phía trướcmấy bước. Cô nấp trong bóng cây, bị bóng đêm che phủ, nên không ai thấy. Còn hai người trước mắt cô lại đứng ở chỗ sáng hơn. Nhìn kỹ mới thấyngười đang đứng đối diện với cô là Kha Mộng Kì, còn người đứng quay lưng vào cô, cô vẫn chưa dám đưa ra kết luận. Lòng cô hoang mang lo lắng.

Cho đến khi nhìn thấy gương mặt nghiêngcủa Trình Vũ Kiệt, Lâm Phương Phi mới không thể không tin bóng ngườithân quen kia chính là Trình Vũ Kiệt. Cô lặng lẽ đứng nhìn họ, nỗi đauđớn lại gặm nhấm trái tim vẫn chưa liền vết thương của cô.

Cô không biết tại sao họ lại nấp tronggóc tối, càng không biết họ muốn làm gì, trái tim co thắt. Cảnh nàykhiến cô nhớ lại cảnh hai người cùng nhau đi ăn trước đây, nhớ lại cảnhTrình Vũ Kiệt đưa Kha Mộng Kì đến phòng y tế. Cô sớm đã nghĩ quan hệ của hai người không bình thường, nhưng trong trường chưa bao giờ đưa tinđồn về họ, nên không để ý đến chuyện này.

Nhưng tiếp theo, cảnh tượng cô không muốn nhìn nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Trình Vũ Kiệt nắm tay Kha Mộng Kì, cơ thể áp sát vào cô, cúi người…

Cúi người… cúi đầu…

Cơ thể cao lớn của Trình Vũ Kiệt hoàn toàn che lấp Kha Mộng Kì, cô đã không còn nhìn thấy mặt Mộng Kì nữa.

Hành động của họ là lưỡi gươm sắc nhất, đâm trúng điểm yếu của cô.

Cơ thể cô như đông cứng, tim thắt lại,nỗi đau lan tỏa, kéo dài, thấm vào từng sợi dây thần kinh của cô. Khôngbiết cô đã đứng đó bao lâu, sau đó mới lầm lũi bỏ đi.

Đôi mắt cô khô khốc, chỉ tê dại, thất thần.

Ánh trăng rõ ràng rất sáng, chiếu lên cơthể cô, nhưng cô lại cảm thấy bầu trời bỗng nhiên tối sầm, tối đến mứckhông nhìn thấy đường đi.

Anh ấy nói, anh với cô ta chỉ là quan hệhàng xóm bình thường, cô cũng tin, anh nói, anh với Ngải Thuần yêu nhauchỉ là tin đồn, cô cũng tin… Thế còn cảnh tượng vừa rồi, cô làm sao tinđược đây?

Đúng, bây giờ anh đã không là gì của cô,nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật này. Ai có thể hiểu đượctâm trạng của cô khi vừa nhìn thấy tờ báo đó? Cô hận đến mức muốn xé nát nó! Cô không muốn anh bỏ cô chỉ vì người con gái khác. Cô có gì khôngtốt, mà khiến anh phải bỏ rơi cô như vậy, còn anh đang đối xử ra sao với Kha Mộng Kì? Bỏ qua Ngải Thuần không nói, một kẻ tầm thường như KhaMộng Kì thì sao có thể sánh ngang với cô? Cô là công chúa cao quý, trong mắt cô, Kha Mộng Kì chẳng qua chỉ là một con bé Lọ Lem tầm thường.Nhưng chính con người đó, lại lấy được trái tim Trình Vũ Kiệt, điều nàykhiến cô không cam lòng.

Vậy Trình Vũ Kiệt đã bao giờ yêu mình chưa? Lâm Phương Phi cười với vẻ mặt đau khổ. Một nỗi đau đớn vô hạn bao phủ mắt cô.

Nếu anh ấy chưa từng yêu cô, thì tại saocòn nói những lời đường mật với cô, tại sao còn hôn cô, tại sao khiến cô từng bước lún sâu vào tình yêu, không dứt ra được?

Lâm Phương Phi bắt đầu hận Trình Vũ Kiệtđã đẩy cô lún vào cạm bẫy tình yêu. Nếu không, cảnh tượng vừa rồi đâukhiến cô đau đớn đến thế?

Cô cảm thấy toàn thân không có chút sứclực, dường như vừa phải trải qua một tai họa lớn. Trái tim cô chính lànơi chịu tổn thương lớn nhất, đau đớn tột cùng.

Chuyện Kha Mộng Kì và Phương Văn Húc qualại với nhau cô đã sớm biết. Còn vừa rồi Kha Mộng Kì thân mật với ngườicô yêu nhất, cô rất muốn đi đến cho Kha Mộng Kì một cái bạt tai, nhưngcô đã không còn chút sức lực nào để làm chuyện này.

Trước đây khi nghe bạn học nói Kha MộngKì là con hồ ly tinh cô còn không tin, bây giờ coi như tận mắt chứngkiến. Quyến rũ người yêu trước của cô đã đành, lại còn tranh giành Kiệtvới cô. Nỗi đau trong ánh mắt cô được thay thế bằng ngọn lửa tức giận đã chầm chậm lan tỏa.

Trình Vũ Kiệt và Kha Mộng Kì hoàn toànkhông nhìn thấy có người đang lặng lẽ nhìn họ, thỉnh thoảng có người điqua nhưng không thèm để tâm đến họ.

Thi thoảng họ nghe thấy tiếng hát từ quảng trường vẳng đến.

Kha Mộng Kì hoàn toàn không để ý đến những âm thanh hỗn tạp đó, trong thế giới của cô, giây phút này đây, chỉ có cậu ấy.

Chính con người này đã làm cho trái tim cô đau đớn tột cùng, nhưng vừa rồi lại đối xử với cô quá đỗi dịu dàng.

Hơi thở của người ấy rất quen thuộc vớicô, ánh mắt đen láy, u uẩn cô cũng không thể quên được. Giây phút đó, cô nghi ngờ đó chỉ là ảo tưởng. Trong ảo giác, cậu ấy vẫn thuần khiết nhưthiên sứ được thượng đế phái xuống nhân gian, không vướng bụi trần.

Nhưng sau khi ảo giác biến mất, cậu chỉ là một người phàm trần, có đủ các loại tà niệm, khiến cô không thể chạm đến được.

Kha Mộng Kì xê dịch bước chân, lùi ra sau một bước, cho tay vào túi áo, chầm chậm nói: “Mình không có tư cách chỉ trích những việc cậu đã làm, nhưng phải có giới hạn, đừng giẫm đạp lêntình yêu”.

Cách đối xử với tình yêu của Trình Vũ Kiệt khiến Kha Mộng Kì rất ghét.

“Kì, trong tình yêu mình chưa bao giờthật lòng. Từ khi gặp được cậu, mình mới biết thế nào gọi là yêu, thếnào là hy sinh”. Trình Vũ Kiệt khẽ nói, giọng nói rất ấm.

“Bây giờ nói những điều này với mình thì có tác dụng gì? Chúng ta đều là những người đã có người yêu rồi”. Kha Mộng Kì hờ hững.

“Mình…”. Trình Vũ Kiệt định nói gì lại thôi, trên mặt có vẻ đau khổ khó tả.

“Cậu không cần nói gì cả. Anh đã lựa chọn cách đó, nhưng mong có một tương lai tốt đẹp, thì hãy đối xử tốt vớiNgải Thuần nhé! Cậu đã làm tổn thương Lâm Phương Phi, đừng lặp lại vếtxe đổ”. Kha Mộng Kì nói.

“Kì, hãy tin những điều mình nói với cậutrước đây, không giả dối chút nào cả”. Trình Vũ Kiệt nói rất chân thành, hai mắt nhìn chằm chằm Kha Mộng Kì, trong ánh mắt u ám thoáng chút đaukhổ.

“Bây giờ thật hay giả đã không còn quantrọng nữa, những điều đã qua không cần thiết phải nhắc lại!”. Kha MộngKì không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây, nghĩ ngợi quánhiều, suy nghĩ rối loạn.

Rất lâu sau, Trình Vũ Kiệt nói nhỏ: “Thứ tư tuần sau mình phải đi Hàn Quốc rồi!”.

Kha Mộng Kì bỗng đờ người, vẻ mặt đanhlại, dường như trái tim cô trong chốc lát cũng đông cứng. Tin này đếnquá đường đột, khiến cô không kịp trở tay.

Không khí lạnh ùa đến từ bốn phương támhướng, luồn lách vào từng ngõ ngách trong cơ thể, không sót một lỗ hổng, cô bỗng run lên. Môi cô dần trắng bệch, bàn tay trong túi áo không chút hơi ấm, cái lạnh lan tỏa, xộc thẳng đến tận tim.

“Cậu đi bao lâu?”. Rất lâu sau, Kha Mộng Kì bình tâm lại, hỏi một cách hững hờ.

“Vẫn chưa quyết định”. Trình Vũ Kiệt nói, nỗi buồn hiện trên đôi mày, tiếp đó lại nói thêm: “Có lẽ cũng khá lâu”.

“Cậu muốn đến Hàn Quốc phát triển sự nghiệp?”. Trên mặt Kha Mộng Kì thoáng buồn, cô muốn che giấu nhưng tất cả cứ hiện lên.

“Ngày mình đi, hy vọng cậu có thể đến tiễn mình”. Trình Vũ Kiệt tránh không trả lời câu hỏi của Kha Mộng Kì.

Kha Mộng Kì không trả lời, bỏ đi, bước chân liêu xiêu.

Kha Mộng Kì không biết mình đã về ký túc bằng cách nào, đôi chân cô như đúc bằng gang, bước đi nặng nề.

Ra đi… Cậu ấy sắp rời xa mình rồi…

Trong đầu Kha Mộng Kì tràn ngập hai chữ “ra đi”, hai chữ này làm tim cô đau nhói.

Không lâu nữa, người đặc biệt trong cuộc đời mình sẽ ra đi, lòng cô chua xót, nước mắt cô chực trào ra.

Những việc cậu ấy đã làm còn quan trọng sao?

Trước sự ly biệt, những thứ đó đã trở nên vô nghĩa biết bao, đến mức cô có thể tha thứ hết.

“Vẫn chưa quyết định”. “Có lẽ cũng khá lâu”, những lời này cứ văng vẳng lặp đi lặp lại bên tai Kha Mộng Kì.

Thời gian khá lâu, sẽ là một năm, hainăm, thậm chí là năm năm? Cô không thể nào biết được đáp án chính xác,nhưng cảm giác rất dài. Cảm giác của cô thực ra chính là lo lắng của bản thân cô. Cô sợ thời gian cậu ra đi quá dài, dài đến mức cô có thể quênmất khuôn mặt cậu, dài đến mức mái tóc mỗi người đã ngả bạc.

Cô không biết tại sao trong lòng lại cócách nghĩ này, bây giờ bản thân cô đã là bạn gái của Phương Văn Húc,nhưng trong lòng lại luôn nhớ Trình Vũ Kiệt. Cô rõ ràng biết bản thânrất đáng ghét, nhưng lại không thể ngăn được trái tim mình. Chính vìvậy, cảm giác có lỗi với Phương Văn Húc càng sâu đậm hơn, sợ bản thânsau này sẽ không thoát khỏi hình bóng của Kiệt, như vậy, cô phải đốidiện với Phương Văn Húc như thế nào?

Người yêu đầu tiên, thực sự rất khó quên sao? Cho dù cố gắng hết sức, cũng vĩnh viễn cả đời không thể quên sao?

Kha Mộng Kì đã thử quên, nhưng không có tác dụng, điều này khiến cô vô cùng mệt mỏi.

Dĩ nhiên, cô không phải cố gắng hết sứcđể quên, cũng không phải cố gắng hết sức để ghi nhớ. Ngẫu nhiên có người nhắc đến cái tên ấy, cô mới nhớ đến cậu, nhìn thấy cậu, trái tim liềngợn từng đợt sóng, những cảm xúc này cô không thể khống chế được.

Vậy cậu đi rồi, cô có thể dần dần quêncậu không? Vẫn nói thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất, vậy hãy đểthời gian cuốn trôi đi tất cả!

4

“Húc, nghe nói con chia tay với LâmPhương Phi rồi, là thật sao?”. Mẹ Phương Văn Húc, bà Giang Lê ngồi trênghế sofa trong phòng khách, đối diện với con trai.

“Dạ, đúng”. Phương Văn Húc không hề phủ nhận.

Anh không ngờ bố mẹ mình vừa bay từ Mỹ về đã biết chuyện này, lại còn nhất quyết muốn tìm anh để nói chuyện, bắtanh hủy bỏ cả buổi trình diễn trong dạ hội của trường.

“Lúc trước chẳng phải hai đứa rất yêu nhau sao, sao lại chia tay?”. Giang Lê chau mày nói.

“Đúng đấy, bố với mẹ con gọi điện chothầy hiệu trưởng mới biết chuyện này, nếu không vẫn tiếp tục bị chegiấu”. Ông Phương Tuấn Vĩ ngồi bên cạnh Giang Lê, mở miệng nói.

“Không hợp nhau nữa thì chia tay thôi ạ”. Phương Văn Húc bịa bừa lý do. Nguyên nhân thực sự thế nào anh cũng đâunhất thiết phải nói ra?

“Con bé Lâm Phương Phi ngoan ngoãn nhưvậy, con còn điều gì không hài lòng về nó nữa chứ?”. Nhà họ Lâm và nhàhọ Phương quen biết đã lâu, Giang Lê cũng khá hiểu về gốc gác nhà họLâm, Lâm Phương Phi từ nhỏ đã linh lợi, hoạt bát khiến mẹ anh rất thích, bây giờ lại xinh đẹp, thanh mảnh như vậy.

“Hiệu trưởng Lâm nói dạo gần đây LâmPhương Phi luôn buồn bã không vui, không chừng chính vì con phảikhông?”. Phương Tuấn Vĩ vẻ mặt nghiêm nghị.

Dường như hiệu trưởng Lâm chỉ biết chuyện Lâm Phương Phi chia tay với anh mà không biết chuyện cô ấy đang yêuTrình Vũ Kiệt, Phương Văn Húc cũng không muốn nói quá nhiều mà chỉ trảlời: “Lâm Phương Phi đúng là một cô gái tốt, chỉ trách con không biếtcách trân trọng cô ấy”.

“Biết mình không trân trọng là được rồi,bây giờ vẫn chưa muộn. Có thời gian thì bảo Lâm Phương Phi đến nhà ta ăn cơm, mẹ và bố con đã lâu không gặp con bé rồi”. Giang Lê cười nói.

“Bố, mẹ…”. Phương Văn Húc ngập ngừng mộtlúc, cuối cùng nói: “Bây giờ con đã có bạn gái rồi”. Hai tay anh nắmchặt vào nhau, những khớp ngón tay lộ ra, có thể nhìn thấy rõ nhữngđường gân trên cánh tay.

“Cái gì? Thằng bé này, mẹ không nghe nhầm đấy chứ?” Nụ cười trên khuôn mặt Giang Lê chớp mắt đã hoàn toàn tắtngấm, gương mặt xinh đẹp quyền quý thoáng chút kinh ngạc.

“Là cô gái nào?”. Phương Tuấn Vĩ lại rất bình tĩnh, mặt không gợn sóng hỏi.

“Trong trái tim con, cô ấy là người con gái đẹp nhất”. Nhớ đến Kha Mộng Kì, Phương Văn Húc bất giác nở nụ cười.

“Nghe con nói vậy, con bé là thần thánhrồi?”. Giang Lê không chịu được cách nói khoa trương như vậy của contrai, giọng nói đầy mỉa mai, châm biếm.

“Mẹ, con không có ý đó, chờ khi mẹ nhìn thấy cô ấy là biết ngay thôi”. Phương Văn Húc nói.

“Bây giờ mẹ không muốn gặp mặt con bé đó, nói cho mẹ biết gia cảnh nhà nó thế nào?”. Giang Lê đã dần bình tĩnh trở lại.

“Con không biết”. Phương Văn Húc thật thà trả lời. Nhà Kha Mộng Kì làm gì anh còn không biết, chỉ nghe cô nhắcđến mẹ cô, chứ chưa bao giờ nhắc đến bố.

“Vậy con phải làm rõ gia cảnh nhà con béthế nào rồi hãy qua lại với nó, đừng có làm mất mặt nhà họ Phương đấy”.Giang Lê nói bằng giọng đanh thép.

“Tuy bây giờ tự do yêu đương, nhưng mẹcon nói cũng không sai, đây là điều con nên suy nghĩ”. Ông Phương TuấnVĩ tiếp lời bà Giang Lê.

Phương Văn Húc không dám phủ nhận, hơi cúi đầu không đáp lại.

“Nếu con bé đó không bằng Lâm Phương Phi, con phải sớm chia tay với nó, để cho Lâm Phương Phi đau lòng là conkhông đúng rồi!” Bà Giang Lê vừa nói vừa chỉnh lại mái tóc ngắn ngangvai, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Con tự xem xét xem làm thế nào đi!”. Phương Tuấn Vĩ vừa vỗ vỗ vai con trai vừa nói.

Chờ cho đến khi cha mẹ đã lên lầu, Phương Văn Húc mới thở dài nhẹ nhõm, cúi đầu xuống nhìn tấm thảm dày cộp trênsàn nhà, vẻ mặt hơi sầm sì.

Ánh nắng ấm áp chiếu qua tấm kính vào trong lớp học.

“Kì, Kì…”. Tiểu Vân gọi Kha Mộng Kì mấy câu, mới khiến cô định thần lại.

Kha Mộng Kì thẫn thờ hỏi: “Chuyện gì vậy?”.

“Hồn cậu bay đi đâu rồi?”. Tiểu Vân cườihì hì, tiến sát lại gần Kha Mộng Kì, “Mình với anh Hạo…”. Khuôn mặt côchợt ửng đỏ, sau đó lấy tay che đôi má đỏ như bồ quân, ngượng ngùng nói, “Mình tỏ tình với anh ấy rồi”.

“Ừ!”. Kha Mộng Kì trả lời một tiếng rất gọn gàng, dĩ nhiên dáng vẻ rất hờ hững.

“Haizz, sao cậu không quan tâm người tamột tí nào vậy”. Tiểu Vân hạ tay xuống, bĩu môi, thấy Kha Mộng Kì ngoảnh đầu về phía mình, mặt mới tươi cười, nói tiếp: “May mà mình không nóitrước mặt anh ấy, chỉ nhắn tin, anh ấy vẫn chưa trả lời, thật hồi hộpquá!”. Nói xong, cô làm động tác cầu nguyện.

“Chúc cậu thành công!” Kha Mộng Kì giơ tay ra định đánh Tiểu Vân một cái, Tiểu Vân thấy vậy lập tức đỡ lấy.

“Sao cứ cảm thấy hai hôm nay cậu có gì đó không bình thường!”. Tiểu Vân là người tinh ý, Kha Mộng Kì cúi đầu,dường như tâm trạng không được tốt lắm.

“Cậu nhìn nhầm rồi, mình chẳng phải đang rất tốt sao?” Kha Mộng Kì cúi xuống, nhìn những tia nắng chiếu trên trang sách.

Thực ra trong lòng cô không hề dễ chịumột chút nào, bất cứ lúc nào cũng nghĩ đến chuyện Trình Vũ Kiệt sắp rađi. Thời gian cách ngày đi càng gần, trái tim cô càng thắt lại.

Cô có nên đi tiễn cậu ấy không?

Câu hỏi này cứ đeo bám cô, khiến cô cảmthấy không yên ổn, lên lớp cũng không chăm chú, suy nghĩ chỉ thích bayđến một nơi thật xa.

Tiểu Vân không để ý đến cô, mặc kệ cho cô trầm tư, còn mình thì ngồi nhoẻn miệng cười, vẻ mặt chờ đợi.

Trong quán bar mờ ảo, ánh sáng chiếuxuống, rồi lại phân tán, tiếng nhạc nhẹ nhàng bay bổng trong không trung khiến người nghe cảm thấy thoải mái vô cùng.

“Minh Nguyệt, cậu nói xem sao loại rượu này không có độ gì cả thế?”. Lâm Phương Phi lắc lắc ly rượu trong tay, bất mãn nói.

“Phương Phi, đừng uống nữa, cậu đã say rồi”. Lý Minh Nguyệt có lòng tốt khuyên nhủ cô.

Những ngày vừa qua, Lâm Phương Phi chìm ngập trong men rượu, dù cho cô ấy hết lời khuyên ngăn, nhưng đều không hiệu quả.

“Phương Phi, uống nhiều rượu quá không tốt cho sức khỏe, cậu đừng như vậy nữa”. Phương Hiểu cũng khuyên nhủ.

“Không cần các cậu quan tâm, mình khôngsay”. Lâm Phương Phi thấy những vật xung quanh càng lúc càng trở nên mơhồ, nhưng vẫn gắng gượng, sợ say rượu thì sẽ mất mặt.

Rất hiếm khi nhìn thấy một Lâm Phương Phi như vậy. Trong con mắt của các bạn cô xưa nay luôn là kẻ bề trên, cậythế ức hiếp người, kiêu ngạo, vậy mà không ngờ cô lại lún sâu trong bẫytình, thường xuyên lấy rượu để khỏa lấp nỗi buồn dồn nén trong lòng.

Nhưng càng uống nhiều rượu, lại càngkhông thể làm tê liệt trái tim của Lâm Phương Phi, mà còn nhấn chìm côsâu hơn trong nỗi đau khôn cùng.

Ý thức của cô đã có đến bảy tám phần lơ mơ, men rượu kích thích dây thần kinh, khiến cô váng đầu nhức óc.

“Phương Phi, bọn con trai theo đuổi cậuxếp hàng dài từ trường mình đến tận trường D, chỉ vì một Trình Vũ Kiệt,cậu biến bản thân thành như thế này, có đáng không?”. Lý Minh Nguyệtnhẫn nại khuyên răn.

Lâm Phương Phi như một đứa trẻ không chịu nghe lời, cố chấp nhấc ly rượu lên, đổ thứ chất lỏng cay xè đó vào thẳng cổ họng.

Cô không hề nói cho bất cứ ai về cảnhtượng cô nhìn thấy, vì Trình Vũ Kiệt từng là bạn trai cô, cô không muốnđể người khác nói anh là người lăng nhăng. Nhưng bất kể bây giờ anh yêuai, đối với cô mà nói đều là một sự công kích.

“Suỵt!”. Lâm Phương Phi ra dấu bảo mọi người im lặng, hai mắt nhìn chằm chằm ra xa.

Ánh mắt cô hơi lờ đờ, trong ánh sáng mờ nhạt nhìn cái gì cũng thấy mơ hồ.

Lý Minh Nguyệt và Phương Hiểu cũng cùngnhìn về phía đó, cách nhau khá xa, họ không thể phân biệt được hai người đó là ai, chỉ cảm thấy rất quen.

Lâm Phương Phi đi thẳng đến chỗ hai bóng người đang ngồi gần đó, bước đi loạng choạng không vững lắm, vẻ mặt say mèm.

Bất chợt, bóng người thẳng, cao lớn đó nhìn quen đến vậy, cô bỗng ngây ra, dừng bước.

Anh ngồi rất gần cô gái đó, ánh mắt đầythương yêu. Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên trán cô ta vào một bên, động tác rất dịu dàng.

Trái tim Lâm Phương Phi như bị dao cứa, đau đớn tột cùng, không lâu sau, ánh mắt bùng lên lửa giận.

Ngọn lửa bốc phừng phừng trong tim cô.

Cuối cùng, ngọn lửa đó đã cuốn trôi đi tất cả lý trí của cô, cô bước về phía trước, giơ tay tát cho cô ta một cái.

Tiếng tát rất to, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Lúc này Lâm Phương Phi mới tỉnh táo,người cô đánh không phải ai khác mà chính là Kha Mộng Kì. Cô quay đầunhìn người con trai đứng phía sau. Lúc này cô mới biết mình đã phạm phải sai lầm lớn cỡ nào.

Mặt Kha Mộng Kì bắt đầu đỏ lên, năm dấu ngón tay hằn trên má rõ đến mức có thể nhìn thấy được.

Thân thể tương tự như vậy, gương mặt tương tự như vậy, sự dịu dàng tương tự như vậy, hóa ra đều là ảo giác của cô.

Đây đâu phải là Kiệt trong lòng cô?

Lúc này, vẻ mặt cô lại chuyển từ ngỡ ngàng thành mông lung.

“Phương Phi, em đang làm gì vậy?”. Phương Văn Húc hất mạnh tay Lâm Phương Phi ra, tiến lại gần Kha Mộng Kì.

Kha Mộng Kì hoàn toàn bị cái bạt tai bấtngờ này làm cho choáng váng, giận dữ nhìn Lâm Phương Phi, những cơn đauliên hồi dấy lên.

“Có đau không?”. Phương Văn Húc muốn giơ tay xoa xoa vết đánh trên mặt Kha Mộng Kì, nhưng lại bị cô né tránh.

“Cô dựa vào cái gì mà đánh người?”. Kha Mộng Kì nén cơn giận trong lòng, bình tĩnh hỏi.

Bị người khác vô duyên vô cớ cho một cáibạt tai, không thể cho qua chuyện một cách không rõ ràng như vậy. KhaMộng Kì không nuốt được cơn giận này.

Lâm Phương Phi đột nhiên phá lên cười.Nhìn thấy vẻ mặt này của Kha Mộng Kì, cô lại cảm thấy rất vui. Vừa rồicòn nghĩ mình đánh nhầm người, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, đâu có đánhnhầm, mà là đánh đúng người!

Là ai chiếm mất người yêu cũ của cô, cũng chính ai đã cướp mất Trình Vũ Kiệt?

Vừa rồi cô ta còn anh anh em em vớiPhương Văn Húc, còn cô thì sao, ngồi trong một góc khuất ủ dột. LâmPhương Phi cảm thấy Kha Mộng Kì bị cái bạt tai vừa rồi là đáng đời.

Từ sau khi tận mắt chứng kiến cảnh đó,Lâm Phương Phi càng không ưa Kha Mộng Kì, cái bạt tai đó cũng giải tỏađược cơn tức giận trong lòng cô.

Nhìn thấy vết tay hằn trên mặt Kha MộngKì, nụ cười trên mặt Lâm Phương Phi càng tươi hơn. Nụ cười này không rửa sạch đi sự váng đầu nhức óc của cô, một chân đứng không vững, cơ thể cô nghiêng sang một bên rồi ngã xuống.

Phương Văn Húc thấy vậy, liền đỡ LâmPhương Phi dậy, nói với Kha Mộng Kì: “Chắc chắn có sự hiểu nhầm gì đó,cô ấy đã say đến mức này rồi, đợi cô ấy tỉnh lại rồi hỏi cũng khôngmuộn”.

Lúc này, Lý Minh Nguyệt và Phương Hiểucũng đi nhanh đến, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Kha Mộng Kì, khôngnói được gì. Họ cũng không ngờ Lâm Phương Phi lại hành động như thế,mượn cớ say rượu để đánh Kha Mộng Kì.

“Em với Phương Hiểu đưa cô ấy về nhà nhé!”. Lý Minh Nguyệt đặt tay của Lâm Phương Phi lên vai mình.

“Các cô…”. Phương Văn Húc hơi ngần ngại, cuối cùng vẫn bỏ tay đang vòng quanh eo Lâm Phương Phi ra.

“Húc tiền bối, anh yên tâm, tuy đầu óc em không nhanh nhạy lắm, nhưng cũng gọi là có chút sức khỏe”. Lý Minh Nguyệt nói.

Phương Hiểu đứng bên cạnh nhưng không hềgiúp đỡ, chỉ đứng đó nhìn. Trông cô ta dáng vẻ yếu ớt, không làm nổiviệc nặng nhọc này.

Lý Minh Nguyệt khom người xuống, cõng Lâm Phương Phi lên.

Lúc này trong quán bar đang mở nhạc trữtình, âm thanh không quá ồn ào, họ có thể nghe thấy những câu lẩm bẩm từ miệng Lâm Phương Phi, nhưng cụ thể đang nói cái gì thì không rõ lắm.

Cứ như vậy, Lý Minh Nguyệt cõng Lâm Phương Phi ra khỏi quán.

Kha Mộng Kì thẫn thờ đứng đó, bụng đầy ấm ức và tức giận, nhưng không còn chỗ mà xả ra nữa.

“Anh cứ thế cho cô ta đi?”. Cô hỏi với vẻ mặt rất bình thường nhưng trong lòng thì vạn phần khó chịu.

“Cô ta say đến mức không biết trời đất là gì rồi, em muốn phải thế nào nữa?”. Phương Văn Húc hỏi.

“Cứ cho là say, đánh người thì chí ítcũng phải xin lỗi một câu chứ? Cô ta còn cười! Không biết có ý đồ gìnữa?”. Kha Mộng Kì không hiểu tại sao vừa rồi Lâm Phương Phi lại phá lên cười, trong nụ cười của cô ta chứa sự đắc ý, khiến người khác nhìn màghét. Kha Mộng Kì còn không biết mình đắc tội gì với cô ta, khiến cô tahành động như vậy.

Sự lo lắng trong ánh mắt của Phương VănHúc vừa rồi Kha Mộng Kì nhìn rõ mồn một, anh ôm Lâm Phương Phi còn chầnchừ không muốn bỏ tay là có ý gì?

Lúc này, trong lòng cô rối như tơ vò.

Rõ ràng chỉ là một cái bạt tai, nhưng lại khiến cô mất hết tinh thần.

“Kì, em đừng vội, đợi cô ta tỉnh rồi sẽ đi hỏi cô ta xem có chuyện gì”. Lông mày của Phương Văn Húc hơi chau lại.

“Húc, em muốn xin nghỉ, phiền anh nói với chị Hồng một tiếng”. Cứ cho là biết chuyện rồi thì cũng giải quyết được gì, cái bạt tai này có thể xóa sạch được sao? Kha Mộng Kì cảm thấy tâmtrạng rất khó chịu, đầu óc quay cuồng.

“Việc xin nghỉ cứ nói với anh cũng được.Nếu em thấy không khỏe, anh sẽ đưa em về”. Phương Văn Húc khẽ vuốt máKha Mộng Kì, ánh mắt rất đau lòng.

“Không cần đâu”. Kha Mộng Kì lạnh lùng nói.

Phương Văn Húc có ý muốn đưa cô về, nhưng Kha Mộng Kì khéo léo từ chối. Cô muốn yên tĩnh một mình.

Thấy cô cố chấp như vậy, Phương Văn Húc chỉ biết để cô muốn làm gì thì làm.

Màn đêm như một tấm lưới vô hình, baotrùm cả thành phố rực rỡ ánh đèn này, đồng thời cũng bao trùm cả tráitim Kha Mộng Kì, khiến cô hoang mang.

Cô không bắt xe về ký túc ngay mà chầmchậm đi dạo trên đường, để cho gió lạnh tạt vào, toàn thân run rẩy nhưng cô không quan tâm.

Cô không để ý thấy một người đang đi cách cô mấy chục mét.

Phương Văn Húc sợ đi gần quá sẽ bị côphát hiện, nên cố ý duy trì khoảng cách giữa hai người. Nhìn bóng dángnhỏ bé yếu ớt của cô trong gió lạnh, anh rất muốn đến gần cô, sưởi ấmcho cô, nhưng bây giờ cô không muốn bị người khác làm phiền, anh đâu thể bước lên phía trước? Đứng nhìn từ xa, thấy cô vẫn ổn là anh đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

5

Rất nhanh chóng, ngày thứ tư đã đến.

Ngày mà Trình Vũ Kiệt ra đi.

Ngoài cổng trường người qua lại tấp nập,Kha Mộng Kì vội vàng chạy ra ngoài, không cận thẩn va phải một bạn, nóixong câu “xin lỗi” cô lại chạy đi tiếp. Chỉ nghe thấy người đó nói mộtcâu không hề khách khí: “Mắt mọc trên đầu à, vội vàng gì chứ!”.

Kha Mộng Kì không quan tâm xem người khác nói gì, đứng bên đường, giậm chân nóng lòng chờ taxi. Thời gian khôngđợi ai, cô phải mau chóng đến sân bay.

Từng chiếc xe chạy vụt qua, vẫn chưa thấy một chiếc xe trống nào, cô càng nóng ruột hơn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

“Chết tiệt!”. Kha Mộng Kì chửi đổng một câu. Thời tiết rõ ràng không nóng nực, oi bức, nhưng lòng cô thì đang rất bức bối.

Khó khăn lắm mới đợi được một chiếc xe,cô cố gắng vẫy tay. Sau khi đã ngồi lên xe, cô mới thở ra hơi, sau đó,lập tức giục bác tài lái xe nhanh lên.

Tối hôm qua, Trình Vũ Kiệt nhắn cho cômột tin, bảo cô đến sân bay tiễn cậu. Cô nằm trên giường, lăn hết bênnày sang bên kia, trằn trọc suy nghĩ cả đêm, vẫn chưa đưa ra được đápán.

Cô sợ sự ly biệt, cảnh tượng đó cô e mình sẽ không chịu nổi, nhưng cô muốn gặp mặt cậu ấy, cứ mâu thuẫn như vậy!

Phút cuối cùng, không nghĩ nhiều nữa, không tranh đấu nữa, cô nghe theo tiếng gọi của con tim.

“Bác tài ơi, phiền bác lái nhanh thêm chút nữa!”. Kha Mộng Kì cúi xuống xem giờ, nóng ruột nói.

“Cháu à, cháu nhìn xem bác đã lái với tốc độ bao nhiêu rồi, chạy nhanh nữa là vượt qua tốc độ cho phép”. Bác tàivừa nói vừa chỉ chiếc đồng hồ trên xe.

“Cháu thực sự có việc gấp, cháu xin bác đấy!”. Kha Mộng Kì khẩn cầu.

“Được rồi, bác sẽ cố gắng hết sức!”. Báctài nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Kha Mộng Kì, liền tăng tốc độ, vòngxe chạy trên con đường đến sân bay.

Trong sân bay rộng lớn, người đông như kiến.

Kha Mộng Kì len qua đám đông, tìm kiếmdáng hình quen thuộc đó. Nhưng người đi qua lại che mất tầm nhìn củacô, khiến cô hoa mắt chóng mặt.

Cô chạy thật nhanh, nhìn trái ngó phải.

Bên này… không có… bên kia… cũng không thấy đâu…

Đứng trong phòng chờ rộng lớn, người quakẻ lại tấp nập, cô như một đứa trẻ không ai giúp đỡ, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng và mờ mịt.

Vẫn còn hai mươi phút nữa… là chiếc máy bay mà cậu ấy lên sẽ cất cánh…

Kha Mộng Kì chưa bao giờ hoảng sợ như lần này, cô thực sự sợ Trình Vũ Kiệt sẽ rời khỏi cô, không thể gặp lại cậu được nữa.

Cô hận bản thân, hận bản thân cô sao không sớm hạ quyết tâm?

Mấy ngày nay cô vẫn luôn do dự, đắn đo, đi hay không đi? Câu hỏi này như một chiếc kim nhọn đâm vào tim cô.

Trước đây cô không nghĩ mình là ngườichậm chạp, chỉ có một vấn đề thôi mà phải suy nghĩ lâu đến thế, đến phút chót mới đưa ra được quyết định.

Sự ra đi của bố đã gây tổn thương lớntrong lòng cô, nên trên thế giới này, cô có thể không sợ bất cứ điều gì, ngoại trừ sự ly biệt. Tuy sự ra đi lần này của Trình Vũ Kiệt khônggiống như sự ra đi vĩnh viễn của bố cô, nhưng chung quy vẫn là ly biệt,là chuyện khiến người khác không thể vui vẻ được. Lần xuất ngoại này cậu vẫn chưa quyết định kéo dài bao lâu, không chừng phải mấy năm nữa cậumới quay về.

Đúng thế, cô thực sự hy vọng có thể được gặp lại cậu, đây đúng là một ý nghĩ đáng sợ!

Nhưng, sau khi cậu đi, xa mặt cách lòng,liệu tình cảm cô dành cho cậu có phai nhạt không? Cô có còn muốn gặp lại cậu không? Kha Mộng Kì đặt giả thiết.

Bây giờ, cô chỉ muốn gặp cậu, cho dù chỉ là một chút thôi cô cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút một.

Kha Mộng Kì không ngừng nhìn ngóng, trong lòng vạn phần nóng ruột.

Bỗng nhiên, có một cánh tay vỗ nhẹ lênvai cô. Cô lập tức quay lại, hai mắt sáng lên, vừa kinh ngạc vừa vuisướng, những lo lắng trên khuôn mặt đã dần tan biến, miệng nhoẻn cười.

Giây phút này, cô rất muốn chạy đến ôm cậu thật chặt, nhưng, cô biết không thể được, mọi chuyện đã không còn như trước nữa.

“Cậu đang tìm mình phải không?”. Trình Vũ Kiệt vui mừng hỏi, ánh mắt long lanh.

Kha Mộng Kì không ngờ cậu ấy vẫn chưa đi, đột nhiên xuất hiện trước mắt, niềm vui sướng ngập tràn trái tim nhỏ bé của cô.

Cô phát hiện thấy trên khuôn mặt hằn nétmệt mỏi, chắc vì làm việc, nhưng vẫn không thể che lấp tướng mạo anhtuấn của cậu. Trong đám đông, cậu vẫn nổi bật, vẫn xuất chúng như vậy.Tuy nhiên, vừa rồi cô vẫn không tìm thấy, không biết cậu đã nấp tronggóc khuất nào.

“Kì…”. Trình Vũ Kiệt gọi nhỏ, cụp mắp xuống, như muốn nói điều gì nhưng không thể thốt nên lời.

“Đã đến giờ lên máy bay rồi, cậu mau điđi, đừng làm mất thời gian nữa”. Kha Mộng Kì nhìn ánh mắt của Trình VũKiệt, trong lòng dấy lên nỗi chua xót, giục cậu mau đi đi. Cô không phải không mong cậu ở lại lâu hơn, không phải không muốn nhìn thấy cậu nhiều hơn, chỉ là thời gian không cho phép mà thôi.

Trình Vũ Kiệt đứng ngây người, dường như không muốn ra đi.

Im lặng mười mấy giây, Trình Vũ Kiệtngẩng đôi mắt sâu thăm thẳm lên, vẻ mặt tươi cười, nét âu sầu nơi khóemắt bỗng biến mất, cất cao giọng, nói: “Mình đi đây, cậu hãy chăm sócbản thân tốt nhé!”. Cậu nói rất dịu dàng, giọng nói không còn lạnh lùng như trước đây nữa.

Nghe thấy câu “Cậu hãy chăm sóc tốt bảnthân”, khóe mắt Kha Mộng Kì ngấn nước. Câu này nên để cô nói mới đúng,nhưng lại bị cậu tranh nói trước. Sau này, một mình nơi đất khách quêngười, cậu ấy mới cần tự biết chăm sóc bản thân!

Lặng lẽ nhìn Trình Vũ Kiệt bước vào cửa,nhìn dáng người cậu lẫn vào dòng người, cuối cùng những tâm trạng đè nén trong lòng cô bùng phát.

Người con trai mà cô thích đang từng bước rời khỏi ánh mắt cô.

Cậu không hề ngoảnh đầu lại…

Nghe tiếng máy bay ầm ầm cất cánh, Kha Mộng Kì biết cậu ấy đã đi rồi, đã rời xa thành phố này, rời xa cô…

Chiếc máy bay rất lớn cất cánh, kéo theocái đuôi dài lê thê, dần dần khuất vào đám mây, biến thành một chấm nhỏtrong mắt Kha Mộng Kì.

Cứ thế mà ly biệt! Không một cái ôm ấm áp, không một lời từ biệt chính thức… Xung quanh chỉ còn lại không khí lạnh lùng.

Có lẽ sắp vào đông. Kha Mộng Kì nhìn những cành cây ngô đồng trơ trụi cách đó không xa, trái tim cô lạnh lẽo, đìu hiu.

Trình Vũ Kiệt lặng lẽ ngồi trong khoang máy bay, nhìn những đám mây trắng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thâm trầm.

Từ sau khi cậu báo tin cho Kha Mộng Kì,cô ấy không hề liên lạc với cậu. Cậu rất sợ ngày mình đi cô sẽ không đến tiễn, như thế phải bao lâu nữa hai người mới được gặp lại nhau?

Một ngày trước khi đi, cuối cùng khôngthể chịu đựng được, cậu đã nhắn tin cho cô, thông báo thời gian cụ thể,hy vọng cô có thể đến tiễn. Cậu đã đến phòng chờ ở sân bay từ rất sớm,nhưng vẫn không thấy cô đâu. Cậu cứ nghĩ cô sẽ đến sớm, nhưng hóa ra đến tận phút chót cô mới tới.

Trên đài không ngừng thông báo cậu phảiđi đăng ký thủ tục. Trước khi lên máy bay, chính vào lúc cậu từ bỏ tiahy vọng cuối cùng thì lại nhìn thấy bóng dáng Kha Mộng Kì xuất hiện giữa đám đông. Dường như cậu đã thấy ánh sáng của hy vọng.

Nhưng, gặp rồi thì sao chứ?

Vẫn phải vội vàng ra đi, chỉ nói được vài câu ngắn ngủi. Đến một câu níu kéo cũng không nói, cô vẫn còn đang giận cậu về chuyện thương lượng với Ngải Thuần chăng?

Khi Trình Vũ Kiệt thừa nhận đã dùng tìnhcảm của mình để trao đổi tiền bạc Ngải Thuần, liệu có ai hiểu được nỗikhổ của cậu? Từng nghi ngờ Kha Mộng Kì, đúng là cậu đã sai, nhưng bâygiờ cô cũng nhìn nhận cậu như vậy, cậu muốn khóc mà cũng không khóc nổi, cảm giác đó cứ nặng trĩu trong trái tim.

Tin hay không tin, ranh giới giữa chúng thật mỏng manh.

Kha Mộng Kì đã chọn tin, để lại cho cậu một nỗi đau.

Cậu rất muốn đi giải thích, nhưng lại không thể.

Khi bước vào cửa, cậu không hề ngoảnh đầu lại. Cậu sợ cô đã sớm bỏ về, không thể nhìn thấy khuôn mặt quen thuộcấy của cô sau lưng mình nữa.

Khi máy bay ầm ầm cất cánh, cậu ngồi cạnh cửa sổ, cố gắng nhìn ra ngoài, ôm một tia hy vọng. Trong dòng người,dường như cậu nhìn thấy một bóng hình, đang ngẩng đầu nhìn về hướng này, khóe miệng cậu bất giác nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ.