Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 8: Sát khí



“Ngươi!” Huyền Lăng Diệu chấn động, mạnh đẩy hắn ra. Cả người Sở Khiếu đụng vào tường, kêu lên một tiếng đau đớn.

Sở Khiếu nhìn ánh mắt cao ngạo hàn băng của y lộ ra đủ loại tình tự đan xen nhau, không hề che giấu, bỗng nhiên hắn nở nụ cười, ánh mắt đen láy chớp lên, nói: “Kỳ thực ngươi… Không phải ngươi hận ta là Tây Sở gian tế, mà là hận ta lừa ngươi, đúng không?”

“Đủ rồi!” Mục quang Huyền Lăng Diệu trầm xuống, giơ tay phải lên, hung hăng cho hắn một chưởng!

“Ba” một tiếng, thập phần vang dội, ở trong địa lao tĩnh mịch, lại nghe đặc biệt rõ ràng, khiến hai người có chút mơ hồ. Huyền Lăng Diệu lui lại một bước, tay phải để sau người, ở nơi Sở Khiếu không thấy được, hơi có chút run rẩy.

Mái tóc đen dài như mực rũ xuống, toàn thân Huyền Lăng Diệu ẩn trong một góc tối, hai người đều có thể nghe được tiếng nước tí tách rõ ràng trong địa lao ẩm ướt âm trầm, sau một lúc lâu, khóe miệng y cong lên, thản nhiên nói: “Đúng vậy, ta rất ngu xuẩn… Đã sớm biết ngươi không phải là cái gì thiện nam tín nữ… Ha ha, thế nhưng ta còn ngốc đến nỗi tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi… Là bằng hữu của ta…”

Huyền Lăng Diệu càng nói càng nhỏ, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người ra khỏi lao phòng, ống tay áo rũ xuống, rơi ra một mảnh giấy, phiêu phiêu du du đáp xuống đất, tựa hồ là bị vò quá mạnh mà nhăn lại.

Sở Khiếu ngẩn người, tờ giấy kia viết cái gì, hắn không cần nhìn cũng biết.

Huyền Lăng Diệu sống lưng thẳng tắp, đi rất kiên quyết, bóng lưng cao ngạo, không dừng lại dù chỉ một khoảnh khắc.

Tiếng nước tí tách…

Ta lặng lẽ đi, cũng như khi ta lặng lẽ tới…

Sở Khiếu nhìn chăm chú vào thân ảnh đã xa của y, bỗng nhiên thở dài một hơi, dựa vào vách tường lạnh như băng, lúc này mới cảm giác được đau nhức bỏng rát trên mặt. Hai tay Sở Khiếu vừa chuyển, “lạch cạch” một tiếng, dây xích trên người liền bung ra, hắn cũng không tốn chút sức nào mà tháo xuống.

Sở Khiếu đứng lên, xoa xoa cổ tay đau nhức, một tay khẽ vuốt lên gò má, bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng: “Còn xem chưa đủ sao? Đi ra đây!”

Trong bóng tối, Lãng Phong chậm rãi đi tới, thân ảnh cao gầy hiện ra trong tầm mắt, sắc mặt luôn luôn lãnh đạm của Lãng Phong hiện lên một tia đau lòng, y nhìn Sở Khiếu một chút, rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Ngươi… Có đúng hay không có điểm, quá nhập vai?”

Sở Khiếu ngừng một lát, vén lên mái tóc rối tung rối mù của mình, vung tay vung chân thư giãn gân cốt một chút, rồi chùi đi vết hóa trang trên mặt, cười hề hề khoát vai Lãng Phong, nói: “Thật vậy sao? Quá mức nhập vai sao… Ha ha, ngươi chắc không, Lãng Phong đại nhân của ta?”

Lãng Phong bình tĩnh nhìn hắn, một lát mới nói rằng: “Chỉ hy vọng là không, Sở quản gia của ta.”

Không đợi Sở Khiếu trả lời, Lãng Phong đưa tay khẽ vuốt một bên mặt hắn, giọng nói trầm thấp vang lên, nhẹ nhàng mà ôn nhu: “Còn đau phải không?”

Sở Khiếu đè tay y lại, nheo nheo mắt, tay kia bắt đầu sờ soạng lưng y, cười nói: “Ngươi muốn chia sẻ đau nhức với ta sao?”

“….” Nhãn thần Lãng Phong trầm xuống, mục quang biến hóa trong nháy mắt, dịu dàng nhìn hắn.

Vươn cánh tay thon dài ôm lấy thắt lưng y, Sở Khiếu mỉm cười nói: “… Ta sẽ không khách khí đâu…”



Địch Dật Chi ở bên ngoài đợi có mấy giây nhưng lại tựa như ngàn năm, thật vất vả mới thấy Nhị hoàng tử nhà mình đi ra, cuối cùng mới thở nhẹ một hơi, vừa định tiến lên đã bị một trận băng hàn sát khí trên người y dọa cho run rẩy.

Huyền Lăng Diệu nhàn nhạt nói “Đi”, cũng không quay đầu lại mà ly khai.

Huyền Lăng Diệu tức giận âm trầm như vậy, hắn chưa bao giờ thấy qua.

Địch Dật Chi sững sờ trong chốc lát mới đuổi theo, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Huyền Lăng Diệu cùng Dật Chi được an bài trong Tây Uyển của Vương phủ, chỗ này chính là chỗ ở dành cho khách khứa cao quý nhất. Tây Uyển bố trí hoa lệ mà trang nhã, nơi nơi đều lộ ra nét ưu nhã đoan trang của vùng Giang Nam.

Huyền Lăng Diệu cũng không thèm đếm xỉa tới mỹ cảnh này, trực tiếp đi qua tầng tầng hành lang gấp khúc, đến trước một gian phòng mới dừng lại.

Y không gõ cửa, bên trong phòng lại truyền tới một tiếng cười như đã dự đoán được.

“Nhị điện hạ đại giá quang lâm, Sở mỗ hữu thất viễn nghênh (không có từ xa tiếp đón), thất kính thất kính.”

Huyền Lăng Diệu mặt trầm như nước, thản nhiên nói: “Viễn nghênh cũng không sao, quản gia đại nhân ít ra cũng không nên để ta đứng ngoài cửa chứ.”

“Két —” một tiếng, cửa tự động mở ra.

Huyền Lăng Diệu vén vạt áo lên, lặng lẽ bước vào phòng, bên trong phòng thanh lịch tao nhã, nếu nói là tẩm phòng, chẳng bằng nói là thư phòng, các loại giá sách tinh xảo chiếm hơn phân nửa, cạnh cửa sổ là tử đàn mộc trác (bàn gỗ từ cây tử đàn), trông rất bắt mắt, bút mặc chỉ nghiễn (giấy và bút mực) đều là tinh phẩm thượng đẳng.

Sở quản gia ngồi sau bàn gỗ, một thân hắc y nho nhã, cổ áo hơi dựng lên, đứng dậy mỉm cười, hướng y gật đầu chào.

Huyền Lăng Diệu cũng không khách khí, nói: “Tiêu vương gia rốt cuộc đến bao giờ mới trở lại?”

Sở quản gia hơi sửng sốt, thầm nghĩ Nhị điện hạ này quả thật nhạy cảm, bất động thanh sắc cười nói: “Vương gia còn hai ngày nữa mới hồi phủ.”

Huyền Lăng Diệu nhàn nhạt nhìn hắn, gọn gàng dứt khoát nói: “Các ngươi cho ta gặp Sở Khiếu, đến tột cùng là có mục đích gì, cứ việc nói thẳng.”

“Ha ha!” Sở quản gia từ sau bàn đi ra, vòng tay ra sau người, trong mắt có một tia tán thưởng, nói “Rất đơn giản, để chứng minh điện hạ cùng Tây Sở không có dính dáng gì với nhau…”

Thần sắc hắn bỗng nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Tự tay giết tên Tây Sở gian tế kia.”

Đồng tử của Huyền Lăng Diệu bỗng co rút lại!



Sắc trời tối muộn, nhật mộ tây sơn (hoàng hôn ở bên núi phía tây), tịch dương như rọi về miền cực lạc, hé ra lớp ánh sáng mờ nhạt sặc sỡ. Cuối thu đã đến, khí trời dần dần chuyển lạnh.

Hoàng hôn, thu phong, hồi lang. (Hoàng hôn, gió thu, hành lang gấp khúc.)

Huyền Lăng Diệu lẳng lặng đứng ở một chỗ rẽ, nếu tiếp tục đi về phía trước, qua một khúc cong, chính là con đường tới địa lao.

Bốn phía đều rất an tĩnh, y mặc một thân nguyệt bạch hoa bào (màu xanh nhạt có hoa), ống tay áo phất phơ trong gió, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như muốn ngăn cách với không khí hiu quạnh vắng vẻ quanh mình.

Giết… hay không giết?

“Điện hạ!”

Huyền Lăng Diệu nghe tiếng liền mở mắt, thấy Địch Dật Chi đang vội vã chạy tới, thần sắc khẩn trương, trường mi nhíu lại, hỏi: “Có chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?”

Địch Dật Chi lay tay than thở: “Ta vừa gặp phải tên Lãng Phong kia, vừa lúc hắn đang tiếp một tên mật thám hồi báo, ta trùng hợp nghe được tin tức xấu.”

“Tin gì?”

Địch Dật Chi trầm giọng nói: “Đại hoàng tử vốn là tháng sau sẽ tới, thế nhưng không biết xảy ra chuyện gì, hắn lại giục ngựa không ngừng suốt đêm, ba ngày sau sẽ tới!”

“Cái gì?!” Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy thình lình hiện lên một tia sát khí. Không thể chậm trễ nữa! Nếu để Huyền Lăng Huy nhanh chân tới trước, y vĩnh viễn không có ngày vùng lên!

Y nắm chặt hai tay, rồi lại buông ra, trường mi đông cứng lại, một lúc sau mới nặng nề thở ra một hơi, thu lại tâm thần (tâm trạng yếu mềm), thản nhiên nói, “Đi thôi.”

Địch Dật Chi thấy thần sắc y bất thường, cẩn thận hỏi: “Đi đâu?”

Huyền Lăng Diệu không nhìn hắn, trong nháy mắt sát ý băng hàn, lạnh lùng nói: “Địa lao.”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo một tia mệt mỏi cùng quyết tuyệt, khiến Địch Dật Chi không khỏi căng thẳng: “Đi địa lao? Đi địa lao làm gì?!”

Huyền Lăng Diệu dừng một chút, thanh âm như từ trong yết hầu phá vỡ ra: “Giết Sở Khiếu.”

“Cái gì?!”



Địa lao của Tiêu vương phủ rườm rà mà lạnh lẽo, thềm đá kéo dài tới nơi tối tăm nhất, trên vách tường tỏa ra một chút hỏa quang (ánh lửa) yếu ớt, Huyền Lăng Diệu nắm chặt tay áo, đi thật chậm, như là sợ bất cứ lúc nào cũng có thể đem ánh lửa dập tắt.

Địch Dật Chi theo phía sau, trong lòng lo sợ, hắn thấy hỏa quang chiếu rọi lên gương mặt lạnh lùng của Huyền Lăng Diệu, không thể làm gì khác hơn là thở dài trong lòng. Hắn nghĩ Sở quản gia đưa ra yêu cầu như vậy là hợp tình hợp lý, nhưng vẫn có gì đó kỳ quái, rồi lại không thể nói rõ là kỳ quái chỗ nào.

Hai người yên lặng đi hồi lâu, vào sâu trong địa lao, mới phát hiện Lãng Phong cùng Sở quản gia đã chờ ở đó không biết từ bao giờ.

Thế nào… muốn đến nhìn y tự tay hành hình sao…

Huyền Lăng Diệu trong lòng cười nhạt, sắc mặt trầm tĩnh.

Cửa thiết lao đã mở, hai tay Sở Khiếu vẫn như trước bị thiết liên xích trên tường đá lạnh lẽo, vết thương chồng chất, chật vật cực kỳ. Nghe tiếng bước chân liền khẽ ngẩng đầu, thấy Huyền Lăng Diệu đến, hơi có chút sáng tỏ mà cười cười.

Nụ cười này đập vào mắt Huyền Lăng Diệu, chợt thấy nhoi nhói.

Thần sắc Lãng Phong vẫn là diện vô biểu tình, nhãn thần Sở quản gia thâm trầm, hướng y ôm quyền: “Bái kiến Nhị điện hạ, Nhị điện hạ thật đã suy nghĩ rõ ràng, chuẩn bị tốt chưa?”

Huyền Lăng Diệu lặng lẽ gật đầu, lạnh lùng nói: “Như ngươi mong muốn, nếu Sở Khiếu đã là Tây Sở gian tế, đương nhiên cũng là địch nhân của Đông Huyền, giết hắn thì ta có gì phải do dự?”

“Ha ha, tốt!” Sở quản gia chậm rãi nở nụ cười, nói, “Như vậy, bắt đầu đi.”

Sở Khiếu an tĩnh nhìn Huyền Lăng Diệu, từ cái khoảnh khắc y bước chân vào, hắn vẫn nhìn y không rời mắt, tựa hồ không giống như một người sắp chết, chỉ là tất cả những thứ xung quanh giờ đây hoàn toàn không có liên quan gì tới hắn nữa , một mực chuyên chú nhìn y.

Huyền Lăng Diệu xoay người bước tới, trong phút chốc tầm mắt hai người liền chạm nhau, y bỗng nhiên có chút lui bước.

Đừng nhìn ta như vậy! Có biết là ta đang muốn giết ngươi không?! Vì sao không phản kháng?! Không biện giải?! Không… cầu xin tha thứ?!

Sở Khiếu bỗng nhiên cười rộ lên: “Ngươi do dự cái gì?”

Nhãn thần Huyền Lăng Diệu ngưng lại, hít sâu một hơi, rũ mắt xuống, tay phải chạm vào bội kiếm ở bên hông.

Đó là một thanh kiếm không dài cũng không ngắn, nhưng lại cực kỳ sắc bén, tước kim như nê (chém sắt như chém bùn), chuôi kiếm được nạm Huyền nữ tử thạch (đại khái là đá thạch màu tím), tương truyền có thể hấp thu sát khí của âm hồn bị chết dưới kiếm.

“Chậm đã!” Thanh âm Lãng Phong từ phía sau truyền đến, Huyền Lăng Diệu dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Chuyện gì?”

“Dùng thanh kiếm này đi, người như vậy không thể làm bẩn bảo kiếm của điện hạ được.” Lãng Phong thản nhiên nói, thuận tiện ném cho y một thanh kiếm, là đoản kiếm, nồng đậm hàn khí.

…Sợ kiếm của y không đủ sắc bén sao?

Huyền Lăng Diệu bất động thanh sắc tiếp nhận, chuôi kiếm nắm trong tay, thoạt nhìn nắm rất vững, cũng như đôi mắt kiên định của y. Y chậm rãi bước qua, tay áo nguyệt bạch rũ xuống, không ai nhìn thấy bàn tay còn lại ẩn trong tay áo có chút run rẩy.

“Ngươi… còn có lời gì muốn nói?”

Sở Khiếu sửng sốt, khẽ cười một chút, hơi hơi cúi đầu, thanh âm chỉ có đối phương mới nghe được: “Bị người ta “vừa” giết chết… Cũng không đến nỗi chết không nhắm mắt, ha ha.”

“…..”

Người ngươi vừa…

Nháy mắt, đầu óc Huyền Lăng Diệu đều trống rỗng, y thấy tay mình giơ lên, đoản kiếm ánh lên gương mặt lãnh khốc của chính mình…