Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 5



Tiểu thiếu gia? Nghe Diệp Đàn kinh ngạc xưng hô, có thể làm cho Diệp Đàn xưng là thiếu gia? hắn cũng là con của phụ thân? Là đệ đệ của ta ? Không biết vì cái gì , trong não vừa hiện lên ý nghĩ như vậy lòng liền kích động một trận.



Hắn gấp giọng hỏi:” Ngươi xưng hô hắn là tiểu thiếu gia, hắn cũng là con của phụ thân sao?”

” Này”, Diệp Đàn do dự một chút, nhưng nghĩ đến Gia chủ ra lệnh bất luận việc gì cũng không được từ chối mệnh lệnh của đại thiếu gia, liền cung kính đáp:” Đúng vậy, đứa nhỏ này là nhị phu nhân sinh, cũng là đệ đệ duy nhất của ngài.”

Nghe xong Diệp Đàn nói , Vân Tả Ý càng kích động. Lúc này hình tượng của tiểu hài tử đã cùng kiếp trước chưa sinh ra đệ đệ trùng hợp lẫn nhau. U ám trong lòng Vân Tả Ý đột nhiên xuất hiện một tia quang minh, hắn tìm được rồi lý do sống sót. Tìm được rồi mục tiêu sống sót, nhìn trong lòng ngực đứa nhỏ giống như là một thiên sứ đang ngủ. Vân Tả Ý âm thầm phát ra lời thề giống kiếp trước; ta sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ dùng hết khả năng bảo hộ ngươi, đệ đệ duy nhất của ta…..

Quyết định về sau thừa nhận hắn, việc đầu tiên phải làm là xác nhận thân phận nhị thiếu gia của hắn. Vân Tả Ý cẩn thận ôm tiểu hài tử còn đang ngủ say đi tới thư phòng làm việc của Vân Hàm Phong, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Hắn biết, Vân Hàm Phong mỗi ngày đều ở thư phòng xử lý công vụ.

” Ý nhân” Vân Hàm Phong kinh ngạc nhìn Vân Tả Ý , bình thường Ý Nhân ngoài việc đi dạo hoa viên một chút thì sẽ không tới những chỗ khác. Hôm nay cư nhiên đến thư phòng hắn, có phải hay không xảy ra chuyện gì, nghĩ đến đây, vội vàng đứng dậy quan tâm hỏi:” Ý Nhân như thế nào đến nơi này? Thân thể không khỏe sao? Hôm nay uống thuốc chưa?”

Nghe đến uống thuốc, Vân Tả Ý mặt cứng đờ. Này vì sinh ra quá sớm, thân thể rất yếu, mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều thuốc bổ, nhưng hương vị quả thật không phải người thường có thể chịu được. Nhất là trong đó có một loại mỗi ngày bắt buộc ăn — Khổ Câu. Nó là một loại thực vật cực kỳ quý hiếm sinh trưởng tại tinh cầu hoang vu, hoàn cảnh sinh trưởng thực khủng bố, chỉ tại một ít nơi tuyệt cảnh mới có, số lượng thực rất thưa thớt. Nó có chất thần kỳ tác dụng cải thiện thân thể người, bởi vậy ngàn vàng khó cầu. Nhưng hương vị của nó so với tác dụng, giá trị, còn muốn thần kỳ nổi danh. Hương vị của nó có thể làm cho người sử dụng phát cuồng, có thể khiến cho phạm nhân cực kín miệng, cực lãnh huyết phải cung khai…… Hương vị kỳ quái làm cho ngay cả có cường đại tinh thần lực, tâm kiên định như võ giả Vân Tả Ý đều tránh như tà, có thể thấy được hương vị kia đáng sợ như thế nào. Nhưng khổ câu quả thật thần kỳ, nếu không phải mỗi ngày kiên trì dùng, lấy suy yếu thân thể kiếp này bây giờ còn chưa có năng lực xuống giường. Hơn nữa hắn phát hiện uống khổ câu có thể rèn luyện tinh thần lực, hiện giờ dùng khổ câu ba năm, tinh thần lực mạnh hơn kiếp trước gấp hai lần, tại thế giới này cũng có thể xem như cao nhất cao thủ. Kinh nghiệm kiếp trước dạy cho hắn , mặc kệ ở trong hoàn cảnh gì, thực lực đều là tối trọng yếu, bởi vậy hắn chưa từng thả lỏng việc tăng lên thực lực bản thân. Cho dù đã không có ý nguyện sống sót, bản năng vẫn khiến cho hắn một khắc cũng không thả lỏng quá chính mình.

Nhanh chóng khôi phục vẻ cứng đờ, nhìn khuôn mặt quan tâm lo lắng của Vân Hàm Phong, biểu tình cũng nhu hòa một ít. Lại nói tiếp chính mình kiên trì uống khổ câu, chỉ sợ người lo lắng nhất vẫn là phụ thân, tuy rằng đã muốn uống ba năm, hắn một chút lo lắng cũng không có giảm bớt.

” Đã uống .” Dùng âm điệu bình thản trả lời, Tả Ý đem đứa bé trong lòng hướng hắn hỏi:‘” Phụ thân, ngài biết đây là ai không?”

Vân Hàm Phong hiện tại mới chú ý tới trong lòng Ý Nhân còn ôm một tiểu hài tử. Tuy rằng tiểu hài tử mới hai ba tuổi, nhưng Vân Hàm Phong vẫn rất không thoải mái. Trong đầu đều suy nghĩ tiểu hài tử là ai, Ý Nhân từ nhỏ rất ghét người khác chạm vào, dù có nguyện ý cùng ta tiếp xúc, nhưng vì cái gì lại chủ động ôm tiểu hài tử này? Bị ghen tuông vây quanh, người nào đó ê ẩm trả lời:

” Ta như thế nào biết, hắn là ai vậy.”

Tuy rằng cảm thấy được ngữ khí của Vân Hàm Phong có điểm quái quái, nhưng hắn không để ý, nói tiếp:” Phụ thân, hắn cũng là con của ngài, bởi vậy Ý Nhân hy vọng ngài thừa nhận thân phận của hắn. Mặt khác, Ý Nhân muốn hắn ở cùng Ý Nhân, Ý Nhân rất muốn có một đệ đệ chơi đùa!”



Nghe xong Vân Tả Ý nói, Vân Hàm Phong ngây ngẩn cả người. Hắn mới nhớ tới đứa nhỏ này là chính mình ba năm trước đây không cẩn thận lưu lại. Nghĩ đến đây, hắn lập tức khẩn trương nhìn Ý Nhân, lo lắng vội hướng Ý Nhân giải thích

” Hắn, hắn là……” Cũng không nghĩ đến càng khẩn trương lại càng giải thích không được. Vân Hàm Phong cũng không biết chính mình vì cái gì khẩn trương như vậy, không muốn lưu lại hình ảnh xấu trong mắt nhi tử. Vân Tả Ý nhìn Vân Hàm Phong dáng vẻ khẩn trương, không khỏi nhếch khóe miệng. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, người không biết còn tưởng rằng hắn là bên ngoài yêu đương vụng trộm bị vợ phát hiện. Ý thức được chính mình suy nghĩ không đúng, lập tức lắc đầu súy đi ý tưởng cổ quái này.

Nhìn đến Ý Nhân không có trong tưởng tượng biểu tình tức giận, Vân Hàm Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi nói:” Nếu Ý Nhân thích hắn như vậy, ta đây liền thừa nhận thân phận của hắn, bất quá làm cho hắn cùng ngươi cùng nhau trụ không tốt đlắm. Ý Nhân không phải luôn luôn chán ghét người khác tiếp xúc hay sao?” Sau khi thả lõng tâm tình, Vân Hàm Phong liền lập cập đuổi đi kẻ thù bên ngoài, cho dù địch nhân kia cũng là con hắn, hơn nữa là tiểu quỷ ba tuổi.

” Với ta mà nói , hắn là ngoại lệ.” Hắn là ta quyết định dùng cả đời bảo vệ đệ đệ. Vân Tả Ý ở trong lòng thầm nghĩ.

Nghe được Ý Nhân nói, trong đầu Vân Hàm Phong trống rỗng, trong lòng chỉ còn vang lên câu kia “Với ta mà nói , hắn là bất đồng…. Với ta mà nói , hắn là bất đồng ….”

” Phụ thân, người không sao chứ?” Cảm thấy được hắn phản ứng có điểm dị thường, Vân Tả Ý không khỏi quan tâm hỏi.

” Nga! Không có gì.” Bị Vân Tả Ý bừng tỉnh, Vân Hàm Phong lập tức che dấu nói.

Tuy rằng nhìn dáng vẻ của hắn không giống không có việc gì, nhưng chính mình luôn luôn không phải người thích truy tìm nguyên nhân, nếu hắn không muôn nói, quên đi, nói tiếp;” Phụ thân, ta không có vấn đề gì, ngươi nghĩ sao?”

Vân hàm Phong mặt đau nhăn nhíu, nhưng nhìn Ý Nhân kiên định ánh mắt, biết có phản đối như thế nào cũng vô dụng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói;” Hắn còn nhỏ như vậy, không tốt rời đi mẫu thân, này đối với hắn trưởng thành không có lợi.” Nguyên lai ở khẩn yếu quan đầu, Vân Hàm Phong nhớ tới chết tiệt nữ nhân kia.

” Mẫu thân của hắn?” Ánh mắt Tả Ý nheo lại nguy hiểm, độ ấm chung quanh lập tức hàn mấy độ, người đàn bà kia, ta sẽ không bỏ qua cho nàng. Nhưng những lời này cũng quả thật có đạo lý, chỉ có thể đáp:” Được rồi, vậy làm cho hắn ban ngày đều đến nơi ta chơi nhé.”

Nghe được Ý Nhân rốt cục đồng ý không cùng tiểu hài tử ở cùng một chỗ, tâm tình Vân Hàm Phong cũng tốt một ít.

Vân Tả Ý gặp sự tình đều xong xuôi, liền ôm đứa nhỏ đi ra thư phòng, lưu lại một Vân Hàm Phong sắc mặt cực không tốt

” Diệp Đàn.” Vân Hàm Phong âm trầm kêu.

” Gia chủ, có gì phân phó?” Sớm đứng tại cửa thư phòng,Diệp Đàn lập tức vào cửa hành lễ.

” Đi đem nhị phu nhân đến.” Những lời này nói nghiến răng nghiến lợi.

” Vâng, Gia chủ.”

Diệp Đàn lĩnh mệnh mà đi, bóng dáng tựa hồ tỏ rõ vận mệnh Uyển Văn về sau.

—————



ghi chú:

Hoành Vũ học viện tức là học viện cũng có thể xem như chính phủ liên minh. Bởi vì liên minh do rất nhiều tinh cầu khoa học kỹ thuật phát đạt tạo thành. Các tinh cầu tình huống đều thực phức tạp, cho nên cũng không có chính quyền thống nhất. Nhưng là liên minh cũng không cho phép làm theo ý mình, bởi vậy chính phủ liền đều biến thành học viện.