Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 34



Tử Trúc không chú ý hành động của thanh niên. Trải qua ba năm ở chung, hắn đã miễn cưỡng chấp nhận vị bằng hữu này, không muốn hắn gặp rắc rối nên hảo tâm nhắc nhở:

” Ngươi không cần phải xem hắn là ai, chỉ biết hắn không phải người có thể nhạ vào là được. Nếu ngươi không nghe ta khuyên bảo, xảy ra chuyện gì ta cũng không phụ trách.”

“Ngươi không phải nói thật chứ?”

” Ngươi nghĩ sao?” Tử Trúc nói xong liền đem tầm mắt chuyển hướng Vân Tả Ý , không biết hắn lần này tiếp nhận nhiệm vụ gì ?

“……” Bản Đề nhìn Tử Trúc đang dương dương một bộ dáng làm ngơ , trầm mặc không nói gì.

Vân Tả Ý mặt lạnh lùng quét mắt khắp đại sảnh, lập tức tiến về quầy thu ngân. Nhân viên sau quầy bị hàn khí trên người Vân Tả Ý cấp đông lạnh, tỉnh táo lại vội vàng gượng cười hỏi:” Xin hỏi ngài cần gì?”

Vân Tả Ý thản nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười cứng ngắc trước mặt, xuất ra mảnh khăn lụa trắng tinh , cúi đầu bắt đầu chà lau quầy. Mỗi nơi hắn chà lau một chút. Nếu cẩn thận sẽ phát hiện vị trí hắn lau chùi không phải vị trí dễ nhìn thấy, toàn những góc khuất khó để ý đến.

Nhân viên quầy bị động tác ngoài ý liệu của Vân Tả Ý làm cho bối rối. Nào có chuyện khách hàng lau chùi quầy a, vội vàng nói:” Tiên sinh, ngài…… ngài…… không cần……” hắn lắp bắp, một câu đầy đủ cũng nói không nên lời.

Lúc này, ở trong đại sảnh khách đang dùng cơm đều phát hiện chuyện lạ trên, ánh mắt chăm chú ngó xem.

Vân Tả Ý rốt cục đem tất cả nơi hắn muốn kiểm tra đều lau một lần. Nhìn một ít vết bẩn hiện trên nền khăn lụa trắng, trong mắt toát ra tia lãnh ý, tùy tay vứt khăn xuống đất.

Nhân viên quầy rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Chưa đợi hắn hoàn toàn thở ra hết hơi, vị khách kỳ quái kia lại chuyển ánh mắt hướng các chén dĩa nằm trên quầy. Nhân viên vội vàng ra tiếng ngăn cản:” Tiên sinh,……”

Vân Tả Ý ngẩng đầu liếc mắt nhân viên. Tiếp xúc đến tầm mắt lạnh như băng của Vân Tả Ý, ghê quá, ánh mắt thật đáng sợ a, hắn chưa từng gặp qua ánh mắt đáng sợ như thế. Nhân viên rụt đầu lại ……

Tiêu trừ xong vật chướng ngại, Vân Tả Ý cầm lên một cái chén, cẩn thận quan sát giống như trước mặt là một tác phẩm nghệ thuật, mà không phải chén thủy tinh giá rẻ. Tuy đối với người tinh cầu này, chén thủy tinh thực sang quý, nhưng đối với Vân Tả Ý mà nói cũng chỉ là giá rẻ.

Luôn luôn nhìn chăm chú Vân Tả Ý, Bản Đề đối với hành động của hắn tràn ngập khó hiểu, càng thêm tò mò hành động tiếp theo của hắn.

Tử Trúc cũng hưng trí dạt dào nhìn Vân Tả Ý, không biết đối thủ cạnh tranh ngày xưa sẽ mang thêm ngạc nhiên gì đây?

Vân Tả Ý ngắm kỹ 15 phút mới thay chén khác. Rất mừng lần này hắn không ngắm lâu như trước, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua. Vân Tả Ý bỏ chén xuống, nói câu đầu tiên tính từ lúc vào quán đến giờ:” Gọi quản lí các ngươi ra đây.” ngữ khí không ôn hòa, lạnh đến có thể đông chết người.

” Vâng, tiên sinh thỉnh chờ, ta lập tức đi gọi.” nghe được mệnh lệnh, nhân viên quầy chạy nhanh đi kêu quản lí. Hắn cảm thấy chỉ cần cho hắn rời khỏi nơi này, muốn hắn làm gì cũng được, chỉ cần không lưu bên khách nhân kia. Thật sự là đáng sợ, thật là đáng sợ……

Đột nhiên đang chạy nhanh, hắn sựng lại. Nếu nhớ không lầm, vừa rồi vị kia bắt hắn gọi “quản lí” ra. Nhưng “quản lí” là ai? Bất quá mặc kệ, dù sao “quản lí” không có khả năng là hắn, có lẽ “quản lí” là chỉ Vương quản sự . Nghĩ vậy, nhân viên quầy bay nhanh hướng Vương quản sự. Đến trước cửa phòng quản sự, hắn dồn dập gõ cửa “Cốc cốc cốc” không dứt bên tai.

Bên trong rất nhanh truyền ra giọng nam trung niên giận dữ:” Việc gì gấp như vậy? Không phải dặn các ngươi buổi sáng không được quấy rầy ta sao? Không nghe lời phải không.”

Nhân viên quầy giật mình, nhớ tới hồi sáng quản sự có dặn như thế, nháy mắt tỉnh táo lại, thưa dạ giải thích:” Không…… Không phải, là…… là có một khách nhân nói hắn muốn tìm…… Quản lí.”

” Cái gì?”

Bên trong “rầm rầm” vài tiếng vang lên, cánh cửa đột nhiên mở ra, Vương quản sự vẻ mặt hoảng sợ xuất hiện. Hắn chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, diện mạo khí độ trẻ trung, có vẻ ung dung quý phái, nhưng hiện tại dáng vẻ lo lắng phá hủy hình tượng hắn. Lâm Văn vội vàng lắc lắc nhân viên hỏi:” Ngươi xác định vừa rồi khách nhân kia chính là tìm “quản lí” mà không phải tìm quản sự?”

Nhân viên sợ hãi, lắp bắp đáp: “Em, em xác định…… vừa rồi……vừa rồi vị kia đích xác nói tìm quản lí.”

Nghe thế, Lâm Văn bỏ ra hắn, rất nhanh chạy tới đại sảnh.

Hắn là nhân viên của Vân thị, theo liên minh phân phối đến tinh cầu này làm thuộc hạ của Thang Lộ . Vốn hắn không làm việc tại Thiên Hành lữ quán mà ở trụ sở chính của Thiên Hành thương hội . Sở dĩ hắn chạy đến đây là vì Vân thị đại thiếu gia. Thang Lộ lo lắng đại thiếu gia nếu cần lữ quán làm gì, không ai biết thân phận đại thiếu gia sẽ bất lợi, cho nên mới cố ý đem hắn điều đến nơi đây. Bằng không, trên đại lục Thiên Hành thương hội nhiều sản nghiệp như vậy,riêng lữ quán có gần trăm nhà, mỗi một chỗ sản nghiệp đều an bài một liên minh công dân, liên minh dân cư có nhiều cũng không đủ dùng. Vừa rồi người kia trực tiếp gọi “quản lí”, hắn khẳng định tại tinh cầu này không sử dụng từ “quản lí” xưng hô, chỉ có người liên minh mới sử dụng xưng hô này. Vị kia nhất định là người Vân thị, mà Vân thị phân phối tổng cộng có 32 người đến tinh cầu này. 32 người hắn đều biết mặt , nếu muốn tìm hắn có thể trực tiếp gởi thư tín hoặc là nói thẳng tên của hắn, đàng này nói tìm quản lí. Khả năng lớn nhất chính là Vân thị đại thiếu gia …… Nghĩ thế , Lâm Văn trán đổ mồ hôi lạnh, tốc độ lại nhanh hơn.