Khiến Em Gả Cho Anh

Chương 48-1



Sợ thầy thuốc mà giấu bệnh là điều không tốt, công ty khám sức khỏe định kỳ cho nhân viên cô luôn chốn tránh, hiện tại mới thấy tác hại.

Bác sĩ cầm phiếu kết quả thông báo “Kết quả kiểm tra phát hiện bệnh nhân Khanh Nhượng Nhượng có một khối u.”

"Sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con sao?"Vấn đề dầu tiên mà Khanh Nhượng Nhượng quan tâm.

"Cũng không nói được, bởi vì hình dáng khối u không rõ rệt, chưa xác định được tính chất của khối u, có điều khối u tương đối lớn rồi, cho nên phải mau phẫu phẫu thuật."

Khanh Nhượng Nhượng lạnh cả người: "Không phải ác tính chứ?"

"Cần lấy mẫu xét nghiệm thì mới biết được." Bác sĩ trả lời.

"Bác sĩ mau sắp xếp thời gian ạ." Lục Phóng lên tiếng.

Khanh Nhượng Nhượng càng thêm phát rung, "Tôi đã nói là không cần kiểm tra mà."

"Không đến kiểm tra, chẳng lẽ em muốn chờ cho khối u to bằng cái đầu của em sao?" Lục Phóng rất tức giận, "Công ty tổ chức khám sức khỏe cho nhân viên em đều không đi có phải không" như vậy bao giờ mới phát hiện được chứ.

"Oh." Bởi vì từ nhỏ Khanh Nhượng Nhượng rất sợ tiêm, cho nên rất sợ đi bệnh viện.

Một lần mẹ cô bị bệnh cô mới vào bệnh viện. Bàng không nhất định sẽ không bao giờ đặt chân đến đây.

"Bây giờ tôi là bệnh nhân đấy." Khanh Nhượng Nhượng cũng tức giận, bị bệnh là cô, có nguy hiểm đến tính mạng hay không cũng là cô, anh tức giận cái gì chứ.

Thời gian phẫu thuật nhanh chóng được quyết định, Lục Phóng tìm bác sĩ phụ khoa uy tín nhất trong nước, nhưng kết quả cuối cùng vẫn phải lên bàn mổ.

"Anh nói xem có phải cơ thể tôi rất kém, phẫu thuật xong cũng không khỏi được?"Khanh Nhượng Nhượng mặc quần áo bệnh nhân, sợ hãi nắm lấy tay Lục Phóng.

"Kiến thức của em chỉ có thể so với mấy đứa trẻ mà thôi. Khanh Khanh Nhượng Nhượng!" Sắc mặt Lục Phóng vẫn rất không tốt.

Khanh Nhượng Nhượng quay đầu suy nghĩ một chút, là cô sợ quá thôi, bàn mổ lạnh như băng này, khiến cô lo sợ mình sẽ không tỉnh lại được."Nghe nói có bệnh nhân được gây mê về sau cũng không tỉnh lại nữa phải không?"

"Khanh Nhượng Nhượng, tạm thời nói ít mấy câu có được không?"Lục Phóng quát lên, hoàn toàn mất hết hình tượng thân sĩ hàng ngày, giống như biến thành người khác.

Đều nói bệnh lâu con cái cũng bất hiếu. Cô cũng chưa tính bệnh lâu, đã khiến Lục Phóng mất kiên nhẫn, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy có chút lạnh lẽo.

"Vậy tôi muốn lập di chúc, sau khi chết toàn bộ bất động sản và tiền gửi ngân hàng đều chuyển sang cho ba mẹ tôi." Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu kêu la.

"Em nói nhăng nói cuội cái gì thế hả?" Lục Phóng hận không thể lấy gối đầu đập chết cô

"Chuyện này nhờ anh đừng nói với ba mẹ tôi, chờ tôi phẫu thuật thành công sẽ tự nói cho bọn họ." Khanh Nhượng Nhượng trước khi vào phòng phẫu thuật vẫn cố dặn dò Lục Phóng.

"Mấy ngày là khỏe thôi. Đừng có đoán mò, em nhất định sẽ tỉnh thôi."Lục Phóng đặt một nụ hôn trên trán Khanh Nhượng Nhượng, Khanh Nhượng Nhượng vẫn nắm lấy tấy anh nhất định không chịu buông.

Mấy tiếng sau, Khanh Nhượng Nhượng có thể cảm thấy mình còn sống, bởi vì cô cảm thấy đau, giống như bị kim châm vậy, "Lục Phóng, không cần đánh tôi, không muốn. . . . . ."

"Bình thường con hay đánh nó sao?" Đây là giọng của mẹ Lục.

"Mẹ, đừng nghe cô ấy nói bậy?" Đây là giọng của Lục Phóng.

Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy có người đang vân vê tóc của mình, mới thấy tốt hơn một chút, chỉ là thần trí vẫn có chút mơ mơ màng màng. Có lúc đau quá, bắt được thứ gì liền xiết lấy, sau đó mới phát hiện là tay Lục Phóng, bị cô bấm đến xanh xanh tím tím, cái này có thể gọi là thương tích đầy mình.

Sau khi Khanh Nhượng có thể ăn một chút cơm uống một chút nước, cô mới có tinh thần, có thể nói chuyện: "Anh không cần đi làm sao? Có thể gọi mẹ tôi đến chăm sóc tôi là được rồi."

Lục Phóng xúc một thìa canh cá đưa đến bên môi Khanh Nhượng Nhượng: "Cũng không phải là chuyện lớn gì, để cho bọn họ già yếu chạy tới chạy lui, anh cung thông báo cho họ em phẫu thuật, " xem ra lo lắng của Khanh Nhượng Nhượng đều là dư thừa.

"Vậy ai ký giấy bảo lãnh cho tôi" Khanh Nhượng Nhượng nghe nói phẫu thuật cần có người thân ký tên xác nhận.

"Anh." Lục Phóng chỉ chỉ chính mình.

"Không phải chúng ta chưa kết hôn sao?" Khanh Nhượng Nhượng nuốt nước miếng ừng ực.

Lục Phóng không trả lời, chỉ để ý đút canh cho cô.

"Tổng giám đốc, Nhượng Nhượng." Hai giọng nói đồng thời vang lên, chính là chị Quả Quả và Hoà Đa.

Lục Phóng quay đầu lại nhìn một chút: "Mấy người nói chuyện đi, tôi đi rửa chén."

Chị Quả Quả cùng Hòa Đa chờ Lục Phóng ra khỏi cửa mới dám nói chuyện "Này, Nhượng Nhượng, chỗ này so với khách sạn năm sao cũng không khác biệt lắm đâu, còn có ghế mát xa." Hòa Đa như phát hiện ra vùng đất mới, nhảy lên mát xa hưởng thụ .

"Tổng giám đốc sẽ rửa chén?" Chị Quả Quả trợn to hai mắt không thể tin, nhất định hạnh phúc chết đi?

Khanh Nhượng Nhượng nhìn chị Quả Quả trong tim tự hỏi, thâm chid lục lọi cô cũng không thấy hạnh phúc ở chỗ nào.

"Ăn trái cây do tổng giám đốc tự gọt, nhất định hạnh phúc chết rồi." Chị Quả Quả nhìn đĩa hoa quả trên bàn nói.

Thật không hổ là cao thủ bát quái, con mắt so với Sherlock Homles còn lợi hại hơn.

"Khanh Nhượng Nhượng, phẫu thuật này không ảnh hưởng đến việc sinh con đấy chứ?" Hòa Đa thuận miệng hỏi.

Khanh Nhượng Nhượng nghe được chuyện này cũng lo lắng, mặc dù bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nhưng trong lòng cô vẫn không thể xem nhẹ, dù sao cũng là động dao đến bộ phận sinh nở, cũng không biết có thể tái phát hay không, sau này có ảnh hưởng đến thai nhi hay không, mấy ngày nay để ý đến chuyện này mà Khanh Nhượng Nhượng sắp phiền chết rồi.

Những lời này không thể nói cùng Lục Phóng, nhưng vạn nhất nếu cô không sinh được hoặc sinh ra quái thai thì thế nào. Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy tương lai của cô nguy khốn rồi. Cuốn truyện “Bích Vân Thiên” của Quỳnh Dao thật sự khiến Khanh Nhượng Nhượng sợ hãi. Nam chính và nữ chính tự do yêu nhau, trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng sau này nữ chính vô sinh, mẹ chồng nữ chính bắt cô chấp nhận tìm người sinh hộ, kết quả nam chính xa mặt cách lòng, nữ chính uất ức nhưng chính là yếu đuối không thể làm gì khác đánh chấp nhận.

Khanh Nhượng Nhượng không hy vọng chuyện cẩu huyết như vậy xảy ra trên người mình. Sinh con với người khác là chuyện bình thường, có cũng được, không có cũng không sao. Nhưng đối với gia tộc quyền quý như nhà Lục Phóng mà nói, Khanh Nhượng Nhượng sinh con gái đã không tốt, huống chi là không sinh được.

"Ngộ nhỡ có ảnh hưởng thì phải làm thế nào?" Chị Quả Quả lo lắng, "Có điều tổng giám đốc yêu em như vậy, cũng không có vấn đề đâu?"

Khanh Nhượng Nhượng nhỏ giọng mắng, chết tiệt, quả nhiên sẽ dẫm đạp lên chỗ đau của cô, con mắt nào thấy Lục Phóng yêu cô chứ, đây đều là châm chọc, trần truồng nhục nhã.

"Buổi chiều hai người không đi làm sao?" Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu đuổi người.

Quả Quả cùng Hòa Đa có thể đuổi đi, nhưng mẹ Lục thì không thể đuổi. "Nhượng Nhượng, ta mang cho con canh chim bồ câu, là ta tự tay nấu nha."

Khanh Nhượng Nhượng nhìn nhiệt tình của mẹ Lục, cảm thấy nếu mình không thể sinh đứa nhỏ thì thật có lỗi với bà."Bác gái, bác không cần phải tự làm khổ mình như thế đâu ạ."Khanh Nhượng Nhượng thấy như vậy thật là ngại.

"Vẫn còn gọi là bác gái sao?" Mẹ Lục chu miệng "Nhất định là Lục Phóng không tốt." Mẹ Lục đặt mạnh chén canh xuống bàn, nói với Lục Phóng "Còn không mau bóp chân cho vợ con đi".

Sau đó trở mặt như lật sách cười với Khanh Nhượng Nhượng."Thời điểm mẹ sinh Lục Phóng, chỉ thích sai bảo ba của Lục Phóng thôi. Chỉ có khi đó ông ấy mới bên cạnh nghe mẹ sai bảo. Bình thường bóng người cũng không thấy, đến lúc chúng ta gặp chuyện không may mới xuất hiện thôi.

Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể cười làm lành.

Mấy ngày ở bệnh viện là mấy ngày cô gặp Lục Phóng nhiều nhất, có vẻ như anh luôn bên cạnh cô, trừ lúc anh đi vệ sinh, ngay cả lúc cô muốn đi vệ sinh anh cũng muốn đi cùng, khiến cô lung túng muốn chết, hai cười cũng chưa có kết hôn, sao có thể vô tư giải quyết trước mặt anh chứ. Bệnh tật cướp đi sinh mạng cũng không quan trọng bằng mất đi lòng tự trọng.

Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp Lục Phóng nữa.

Thời điểm Khanh Nhượng Nhượng xuất viện, lời bác sĩ căn dặn khiến cô cả kinh, một tháng không thể sinh hoạt vợ chồng! Khanh Nhượng Nhượng cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, dù sao nhìn Lục Phóng, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không phản đối gì cả.

Khanh Nhượng về nhà tĩnh dưỡng, đúng lúc em Bổn Bổn gọi điện chất vấn sao lâu như vậy không nghe điện thoại. Khanh Nhượng Nhượng cũng không giấu giếm, "Cái gì chị phẫu thuật hả?" Bổn Bổn ở bên kia điện thoại thét chói tai, Khanh Nhượng Nhượng không biết là người trẻ bây giờ lại có sức sống như vậy.

"Đừng hét nữa, đừng nói với ba mẹ, để cho bọn họ lo lắng." Khanh Nhượng Nhượng đưa điện thoại xa một chút.

Đến lúc Bổn Bổn biết cô một tháng không thể sinh hoạt vợ chồng, càng thêm ngạc nhiên; "Không phải chứ, chị, vậy chẳng khác nào cho ảnh rể ngồi tù sao. Đàn ông ấy à, không phải đồ vật, nếu chị để anh ấy một tháng không ăn thịt, so với lên trời còn khó hơn. . . . . ." Bổn Bổn dạy dỗ Khanh Nhượng Nhượng thật lâu.

Khanh Nhượng Nhượng cuối cùng cũng hiểu được, tuổi tác và trí tuệ của phụ nữ không thể đánh đồng, ví dụ như Bổn Bổn rất am hiểu về đàn ông. Cho nên Khanh Nhượng Nhượng chứng kiến Lục Phóng từ nhiệt tình như lửa thành lạnh nhạt như nước, cũng có chút hoài nghi, không biết anh giải quyết ở bên ngoài, hay có tiềm chất của thánh nhân. Nhưng Khanh Nhượng Nhượng ở nhà tĩnh dưỡng ba tuần, Lục Phóng cũng ở nhà ba tuần, không đi làm, không đi công tác, hoàn toàn là một người đàn ông mẫu mực của gia đình.

"Anh khong thấy buồn bực sao?" Khanh Nhượng Nhượng kỳ thực đang rất chán nản.

Lục Phóng đặt tài liệu xuống: "Dù sao ở đây cũng xử lý được công việc." Đây là anh nói thật.

"Nhưng tôi buồn bực." Khanh Nhượng Nhượng không có cách nào chỉ có thể mở miệng, cô sắp bị Lục Phóng ép điên rồi.

"Em muốn ra ngoài đi dạo?" Lục Phóng hỏi.

Khanh Nhượng Nhượng gật đầu, nhanh chóng thay quần áo xỏ giầy chạy về hướng hàng ăn, tội nghiệp đứng ngoài cửa sổ nhìn người ta ăn ngon lành, chỉ có thể nuốt nước miếng.

"Cô muốn mua cái gì?" Nhân viên phục vụ nhiệt tình chào hỏi.

Khanh Nhượng Nhượng nhìn món sườn cay, bộ dáng như giặc cướp.

Lục Phóng dở khóc dở cười tiến lên, "Em không thể ăn những thứ này, đồ cay không tốt cho vết mổ của em.

"Vết mổ đã kéo da non rồi!" Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu giận dỗi, "Chờ cho nó khỏi, tôi sẽ mắc bệnh kén ăn mất thôi." Khanh Nhượng Nhượng mỗi ngày đều ăn cháo trắng, uống canh chim bồ câu đên phát chán.

"Yên tâm đi, dựa vào sức ăn của em, sẽ không mắc bệnh kén ăn đâu." Lục Phóng kéo Khanh Nhượng Nhượng rời đi.

"Tôi muốn ăn thịt, chim bồ câu cả một lạng thịt cũng không có." Khanh Nhượng Nhượng bày ra bộ dáng gầy gò ốm yếu.

Lục Phóng nắm chặt tay của Khanh Nhượng Nhượng, "Đủ rồi, anh phải ăn chay cũng có thể nhịn, em như vậy mà không nịn được hay sao?" Lục Phóng tức giận.

Khanh Nhượng Nhượng có phải đòi hỏi quá đáng rồi không, liền hạ thấp yêu cầu, "Vậy tôi có thể tắm không!"

"Chờ vết mổ khỏi hẳn mới được tắm, ngộ nhỡ vết mổ bị nhiễm trùng thì làm sao?"

"Anh có bình thường hay không hả, Lục Phóng, vết mổ sắp lành rồi. Huống chi, nửa tháng không tắm, anh không thấy có mùi gì kỳ quái sao?" Khanh Nhượng Nhượng ôm lấy cánh tay Lục Phóng, dùng sức ghé sát vào người anh.

Lục Phóng cẩn thận ngửi một chút: "Có mùi chua chua."

Khanh Nhượng Nhượng thật muốn la ta một tiếng, vừa muốn dùng lực bụng lại đau, đành phải thôi.

"Được rồi đừng gây phiền cho anh nữa, nếu em náo để trở lại bệnh viện một lần nữa, anh sẽ không tha cho em đâu." Lục Phóng nhéo mặt Khanh Nhượng Nhượng.

Mấy ngày trước khi Khanh Nhượng Nhượng về nhà đón năm mới Lục Phóng mới cho phép tắm, cô cảm thấy Lục Phóng làm quá vấn đề.

"Hình như tôi xuất viện đủ một tháng rồi?" Cô là ám chỉ Lục Phóng, nhắc nhở anh chuyện nào đó.

"Hôm nay bụng có còn đau không?" Lục Phóng vỗ nhẹ lên bụng Khanh Nhượng Nhượng hỏi.

Khanh Nhượng Nhượng liếc mắt, gần đây Lục Phóng cứ như cha của cô vậy."Không đau." Điều này cũng không thể trách Lục Phóng, Khanh Nhượng đối với đau đớn tương đối nhạy cảm, huống chi trước đây muốn tránh ‘lao động’ còn giả bộ bị đau.

Khanh Nhượng Nhượng đổi chủ đề, "Tôi đổi dầu gội, anh thấy mùi này có thơm không?" Nói rõ như vậy anh hiểu rồi chứ ?

Lục Phóng có vẻ không hài lòng, ghé sát lại khi cách 10 cm, cau hít một hơi."Tạm được." Sau đó buông một câu.

Khanh Nhượng Nhượng nhíu mày, anh không ra ngoài giải quyết, vậy nhất định là có vấn đề, ghét bỏ cô? Khanh Nhượng Nhượng không thể không hoài nghi, lúc cô bị bệnh Lục Phóng hết lòng chăm sóc, cô đã làm gì khiến anh không hài lòng rồi.