Khiêm Vương Sát Phi

Chương 2: Ngươi thật nhàn?



“Tiểu, tiểu thư, cái sát tinh kia đã muốn đi vào, kia, chúng ta đây còn vào hay không a?” phía sau Ngôn Thiên Nhu, một nô bộc nhìn đến nàng lửa giận tận trời, thần sắc có chút nơm nớp lo sợ hỏi. Không có biện pháp, ai bảo bọn họ là hạ nhân đâu, nếu chọc tiểu thủ tử mất hứng, chủ tử biết, còn không đem bọn họ cấp lột da. “Còn đi vào làm cái gì?! Cùng cái sát tinh kia ở cùng một chỗ, bổn tiểu thư liền cảm thấy ghê tởm! Thực xui! Đi, trở về, bổn tiểu thư nhìn thấy cái sát tinh kia nên tâm tình đang tốt cũng biến mất.” Ngôn Thiên Nhu giận trừng mắt liếc nhìn nô bộc kia một cái, hung tợn nói. Trong lòng đối với Vân Khinh càng phát ra chán ghét, nàng chính là chán ghét nàng, đặc biệt là bộ dáng vân đạm phong khinh kia của nàng, giống như chính mình ở trước mặt nàng liền nhảy nhót cùng tiểu cẩu giống nhau.

Mặc kệ như thế nào, nghĩ mọi biện pháp chọc giận nàng, nàng vĩnh viễn đều là bộ dáng thản nhiên như thường, cho nên nàng hận sự bình tĩnh của nàng, hận sự bình thản của nàng ta! Không ai có thể phạm nàng, nàng ăn mặc ở đều so với nàng ta tốt hơn, nàng muốn làm cho nàng ta ghen tị với mình, hâm mộ mình. Ngôn Thiên Nhu không cam lòng nghĩ, tuy rằng chỉ có mười tuổi, nhưng là ở trong gia đình quan lại lục đục, tranh chấp với nhau, sự thiện lương non nớt, tính trẻ con sớm đã bị mẫu thân nàng nhị phu nhân ‘Hướng dẫn từng bước’ cùng ‘Cẩn thận dạy’ làm mất đi lương tri lúc ban đầu.

Cứ như vậy Ngôn Thiên Nhu cùng đám nô bộc hầu hạ ngăn nắp rời đi. Người xem náo nhiệt gặp nhân vật chính đều đã rời đi không diễn nữa, thổn thức một tiếng, đều tan cuộc. Trên đường cái khôi phục lại bộ dáng náo nhiệt như lúc trước, rao hàng rao hàng, chơi đùa chơi đùa, người đến người đi

‘Đệ Nhất Lâu’ là một tửu lâu quy mô rất lớn hai năm trước liền quật khởi, nằm ở giữa chốn kinh thành phồn hoa, chỉ cần đi qua nơi đó mọi người ai ai cũng đều đối với nơi này đồ ăn, ăn vặt, điểm tâm, trà rượu khen không dứt miệng. Không ai biết lão bản thần bí phía sau màn là ai, nam hay nữ ? Lão thiếu? Lớn lên là đẹp là xấu? Sự tò mò, hiếu kỳ này làm cho mọi người tâm ngứa ngáy không thôi, có người đã lui tới nơi này uống trà, nói chuyện phiếm, thuận tiện ở ôm cây đợi thỏ để trông thấy diện mạo thần bí của nhân vật phía sau màn kia. Cũng có bởi vì ‘Đệ Nhất Lâu’ sinh ý rất tốt, nên người khác cố ý tới cửa gây sự hoặc là một ít kẻ gậy có thế lực đệ tử nhà giàu đến gây náo loạn, nhưng rất nhanh đều bị dẹp bỏ, cho nên mọi người liền càng thêm tò mò, ‘Đệ Nhất Lâu’ sau lưng rốt cuộc là có thế lực nào tồn tại? Nhưng là chân tướng đến bây giờ đều còn khó giải, bất quá mặc kệ là ai cũng không ảnh hưởng bọn họ tới nơi này tiêu phí, không khí nơi này vẫn là náo nhiệt làm cho người khác hâm mộ.

Ngay tại ‘Đệ Nhất Lâu’ dựa vào đường cái bên này một gian khách điếm, cửa sổ vừa vặn mở ra, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của mọi người trên đường, mà sự kiện vừa mới phát sinh kia tự nhiên cũng có thể nhìn thấy, diễn chung nhân tán sau gian ghế lô truyền ra một tiếng cười khẽ:“Ha ha...” Thanh âm dễ nghe ôn nhuận, tựa như tiếng nước chảy. Vốn chính là bởi vì nhàm chán nên đi ra đây, không nghĩ tới thế nhưng làm cho hắn thấy được một màn thú vị như vậy. Một tia hứng thú chợt lóe lên rồi lập tức biến mất ở trong đôi mắt nhìn như ôn nhuận kia, tuy rằng tiểu cô nương kêu Ngôn Khinh làm cho hắn cảm thấy có điểm ý tứ, nhưng đối với hắn mà nói cũng chỉ là nhân sinh một tiểu khúc nhạc đệm, còn không đủ để cho hắn vô duyên vô cớ tiêu phí tâm tư ở trên người của nàng. Bất quá đôi mắt đó làm cho hắn có chút nghi hoặc, con ngươi kia lạnh nhạt, hờ hững một cái tiểu hài tử chỉ có chín, mười tuổi làm sao có thể có được?

Thanh y nữ tử ôm tiểu cô nương đi vào một nhã gian có vẻ yên tĩnh, kín đáo, mới vừa đi vào cửa, chỉ thấy y phục hồng ảnh phi lại đây trong miệng còn hô:“Ai nha, Hoa Ảnh tỷ tỷ không thể tưởng tượng ra nha, đến, cho tỷ tỷ ta ôm một cái, lâu như vậy không gặp, Vân Khinh nhà chúng ta càng ngày dịu dàng, đáng yêu, oa! Mềm mại thật tốt nha......” Vân Khinh không có phòng bị cứ như vậy bị hồng y nữ tử ôm vào trong ngực, bị nàng ăn đậu hủ. Thanh Y sớm thấy nhưng không thể trách, mỗi lần gặp mặt, nữ nhân này đều muốn tới như vậy mới cam tâm. Các nàng cũng thật sự quan tâm chủ tử, cho nên chủ tử cũng để mặc các nàng ăn đậu hủ của chính mình.

Cùng hồng y nữ tử ở ghế chờ các nàng còn có một thân y phục lam nhạt, lam y nữ tử thấy tiểu chủ tử bị hồng y nữ tử vuốt ve không hề phản kháng bộ dạng đáng thương nhịn không được bật cười:“Tốt lắm, Ảnh, đem móng vuốt sói của ngươi thu hồi đi, chủ tử không chịu nổi ngươi. Ngươi ‘Tàn bạo’ vuốt ve như vậy.” Lam y nữ tử hảo tâm nói, cứu tiểu chủ tử chịu khổ ra khỏi sói nữ vuốt ve sỗ sàng, ra khỏi nước sôi biển lửa.

“Cái gì tàn bạo vuốt ve?! Ta rõ ràng là ôn nhu yêu thương! Hừ hừ, ngươi khẳng định là ghen tị ta ăn đậu hủ chủ tử mềm mại nhà chúng ta. Cho nên mới ngăn cản nàng đối tiểu Khinh ‘Yêu thương’?." Nữ tử yêu diễm kêu Ảnh trên mặt lộ ra thần sắc ‘Ta đã muốn đem ngươi nhìn thấu’. Tính trẻ con cùng bộ dáng yêu diễm bên ngoài của nàng hoàn toàn không tương xứng.

“Ân Ân Ân, ta ghen tị ngươi, ta hảo hâm mộ ngươi được rồi đi?” Diện mạo dịu dàng, lam y nữ tử ‘Rất phối hợp’ nói. Chính là trừ bỏ ánh mắt trong suốt của nàng, không có một chút thần sắc hâm mộ, ghen tị nào khác, nàng thật sự rất phối hợp với nàng, chính mình ‘Chửi bới’ mình là cái nữ nhân ghen tị.

“Thiết ~ bộ dáng có lệ, có quỷ mới tin tưởng ngươi.” Người mù đều có thể nhìn ra, Cố Tích Nhan làm sao có một chút bộ dáng nào là hâm mộ ghen tị với nàng? Diễn trò tốt xấu gì cũng nên diễn đến nơi đến chốn chứ! Vẫn là tiểu Khinh nhà các nàng hảo, chậc chậc chậc, da thịt mềm mại oa, hảo hâm mộ nha...‘Móng vuốt sói’ lại nhịn không được hiện lên trên mặt trắng nõn trơn mềm của Vân Khinh thoải mái ăn đậu hũ. Thanh Y... Không còn gì để nói. Lam y Tích Nhan thở dài, vẻ mặt ‘thấy chết không cứu’ nhìn bộ dáng bạn tốt Hoa Ảnh.

“Ngươi thực nhàn? Thực nhàm chán?” Im lặng nằm ở trong lòng Hoa Ảnh, Vân Khinh lạnh nhạt hỏi.

“Chán ghét, ta một lòng đều ở trên người chủ tử, đối với tiểu chủ tử mỗi ngày đều ngày tư đêm tưởng, trà không nhớ, cơm không nghĩ, còn riêng ngàn dặm xa xôi về đây gặp chủ tử ngươi để giải nỗi khổ tương tư a, không nghĩ tới tiểu chủ tử thế nhưng đối với sự chân thành, tha thiết, nhiệt tình của ta làm như không thấy, còn nói ta nhàm chán, tâm ta đều rét lạnh, ô ô......” Nghe xong Vân Khinh nói, dung mạo yêu diễm của Hoa Ảnh lập tức bày ra bộ dạng đáng thương, lệ huyễn ướt át chọc người đau lòng, giọng điệu uỷ khuất mang theo tố cáo, còn rất phối hợp dùng cổ tay áo xoa xoa khóe mắt ‘Nước mắt’. Nếu là có ngoại nhân ở đây nhìn thấy, khẳng định sẽ ngay lập tức tiến lên an ủi giai nhân ‘Đáng thương hề hề’ trước mắt. Đáng tiếc a, ở đây chỉ có ba nữ nhân, ách... Chính xác mà nói là hai nữ nhân cùng một tiểu cô nương đều xem thấu ‘Bản chất’ vị giai nhân này, tự nhiên sẽ không mắc mưu bị lừa, cho nên......

“Không phải không có tán gẫu sao? Ngô, vốn đang muốn cho ngươi đi tìm Mặc Ngân, ngươi đã không rảnh vậy ta cho người khác đi vậy.” Vân Khinh mang theo đáng tiếc thản nhiên nói, nghe hai chữ ‘Mặc Ngân’ này giai nhân đình chỉ ‘Khóc’ nói. “Có rảnh! Ta không phải muốn hàn huyên?! Ở trong này ta là nhàm chán nhất! Cho nên vẫn là để ta đi làm cho, các nàng đều bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc, tối ta có thời gian, tối nhàn!." Vừa nghe đến cho nàng đi nơi đó tìm người yêu, Hoa Ảnh thế nào còn có tâm tư diễn trò nha, trái tim đều bay đến trên người Mặc Ngân đi, cũng khẩn cấp muốn đến bên người hắn, lập tức lớn tiếng kêu lên, thừa nhận chính mình nhàm chán, chỉ sợ tiểu chủ tử các nàng thật sự phái người khác đi. Đến lúc đó nàng liền thật là muốn khóc.

“Ngươi thật sự thực nhàm chán?." Ngữ khí rất là nghi vấn.

“Ta thật sự, thật sự nhàm chán! Còn phi thường phi thường nhàm chán." Ngữ khí xác định cùng với bộ dạng khẳng định chắc nịch.

“... Được rồi, vậy ngươi đi đi.” Im lặng vài giây sau, đưa ra quyết định cuối cùng.

“Phốc... Ha ha a... Hoa Ảnh ngươi lại thua rồi! Ha ha a....” Ở một bên xem diễn Tích Nhan nhịn không được cười ra tiếng, ngay cả Thanh Y mặt lạnh trong mắt có một chút ý cười, chỉ có ở cùng một chỗ với Vân Khinh và các nàng thì vẻ mặt nàng mới có thể trở nên nhu hòa, nếu có ngoại nhân ở đây nàng vĩnh viễn đều là một bộ dáng 'người lạ sinh chớ gần', dáng vẻ lạnh như băng. Mỗi lần nhìn đến Hoa Ảnh cùng tiểu chủ tử đấu võ mồm liền cảm thấy buồn cười, mỗi lần đều là Hoa Ảnh lấy thảm bại xong việc.

“Hừ hừ, thối Tích Nhan, ngươi trăm ngàn đừng cho ta bắt được ‘Bím tóc’ của ngươi, bằng không ta nhất định hảo, hảo, hồi, kính, ngươi!.” Đấu không thắng Vân Khinh bị Tích Nhan giễu cợt Hoa Ảnh bi phẫn, hừ hừ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ha ha, không quan hệ, cơ hội của ngươi so với ta muốn nhiều hơn nhiều.” Bị ‘Uy hiếp’ Tích Nhan không thèm để ý cười, không sao cả nói, câu nói đầu tiên ngăn chặn Hoa Ảnh mở miệng.

“Hừ hừ....” Nói không lại nàng, Hoa Ảnh tức giận dùng mũi hừ hừ. Lúc này đồ ăn cũng đều đã đem lên, nàng đành phải hóa bi phẫn thành sức mạnh, ăn để chuyển hóa ra năng lượng sau đó đi tìm Ngân Ngân thân ái của nàng, để tố khổ với hắn, chủ tử cùng Tích Nhan đều ‘Khi dễ’ nàng tay ‘Trói gà không chặt’, vô lực cãi lại, nữ tử ‘Yếu đuối’....

“Chủ tử tính khi nào thì rời đi?.” Tích Nhan thay Vân Khinh gắp món ăn nàng thích ăn ở trong bát nàng rồi sau đó hỏi. Trong mắt thần sắc đều là đau lòng, sủng ái, là kính ngưỡng, là yêu quý cùng tín nhiệm, chẳng sợ nàng chỉ là một cái tiểu hài tử mới mười tuổi, bởi vì đầu óc trí tuệ nho nhỏ của nàng trong quả thực khiến các nàng không thể bì kịp, nàng lo lắng vĩnh viễn so với các nàng xa hơn, so với các nàng thực tế, so với các nàng càng thêm chu toàn. Cũng là bởi vì nàng, các nàng mới có thể thoát ly bể khổ. Sự xuất hiện của nàng giống như là ở vô biên vô hạn trong bóng đêm xuất hiện một đạo ánh sáng, làm cho các nàng có hy vọng sống sót, làm cho các nàng có dũng khí sống sót. Nhưng đồng dạng là đau lòng nàng, nương đã chết, cha không thương, ở trong phủ là không có tồn tại, nàng mới chỉ là tiểu hài tử có mười tuổi nha.....

“Không vội, ở đâu ngủ đều giống nhau, bây giờ còn không phải thời điểm rời đi, hiện tại, chờ.” Vân Khinh thản nhiên nói, hiện tại ly khai còn quá sớm, nàng phải tìm một cái cớ hoàn mỹ vĩnh viễn thoát khỏi thân phận Ngôn Khinh này. Nàng, chính là Vân Khinh.