Khiêm Vương Sát Phi

Chương 18: Ngọ yến [ trung ]



Edit: anvils2_99

“Nhị hoàng huynh ngươi cũng đừng giễu cợt Hoàng đệ ta, bất quá có thể lấy được Khinh nhi xác thực là Hoàng đệ có phúc, chính là thân thể của đệ ai...” Bộ dáng ảm đạm kia làm cho ngoại nhân nhìn vào thật đúng như là một bộ dáng vì thân thể chính mình suy yếu mà thở dài khổ sở. Làm cho Phong Nhiễm Tuyệt mặc dù đứng ở phía sau hắn cũng ở trong lòng cười thầm, con hồ ly này thiên phú diễn trò càng ngày càng cao a! Nhìn xem vẻ mặt u buồn này, thần sắc cô đơn, chậc chậc... Quả thực là vô cùng thành thục, không lộ ra chút sơ hở nào!

Nhìn đến thần sắc Cung Mạch Khiêm ảm đạm, Cung Diệc Diệp nhịn không được phải tin tưởng Cung Mạch Khiêm thân thể thực sự ‘Suy yếu’, ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng chuyện tình cũng thật sự không phải hắn giả vờ, nhưng là vì để ngừa vạn nhất hắn nhất định phải cẩn thận, Phụ hoàng đối với hắn thái độ lại lắc lư không rõ, làm cho người ta đoán không ra hắn rốt cuộc đối với Cung Mạch Khiêm là cái dạng tâm tư gì, rốt cuộc hắn muốn cho ai kế thừa hắn ngôi vị Hoàng đế? Thực làm cho hắn thật sự là cân nhắc không ra a! Đành phải trừ bỏ những tai hoạ tồn tại ngầm.

“Không cần rất lo lắng, Tam hoàng đệ thoạt nhìn sắc mặt đã tốt hơn nhiều, trong Hoàng cung có nhiều thái y như vậy, sẽ có người có thể trị tốt bệnh của Đệ. Tốt lắm, hôm nay là trung thu, đừng nghĩ tới những chuyện phiền lòng này, cao hứng chút a!” Cung Diệc Diệp giống như an ủi vỗ vỗ bả vai Cung Mạch Khiêm nói.

“Ân, nếu khéo như vậy gặp nhau, không bằng Nhị hoàng huynh liền cùng chúng ta cùng nhau đi thôi.” Cung Diệc Diệp khi nhìn đến Vân Khinh, phản ứng cùng đáy mắt hiện lên dị sắc đều bị Cung Mạch Khiêm thu hết vào đáy mắt, đáy mắt hắn hiện lên một tia thâm trầm, làm cho người ta không biết hắn suy nghĩ cái gì, rất nhanh lại khôi phục nguyên dạng, ôn hòa mở miệng.

“Hảo, vậy đi thôi.”

......

Mấy người dần dần đến gần nội điện, đặt vào mi mắt chính là kiến trúc đặc trưng và khí thế hoàng gia, to lớn, rầm rộ, kim bích huy hoàng. Ngoài điện, thái giám cung nữ bận rộn đi tới đi lui, cung điện rộng mở chiếm gần như một bãi, trong điện, hơn mười trụ cột hoàng kim tả hữu chống đỡ toàn bộ đại điện, đường kính hơn một thước trên thân cột còn có kim long được điêu khắc uy nghiêm, ngạo nghễ xoay quanh trông rất sống động, đỉnh chóp là lê tơ vàng tuyến chế thành đồ án, từ đại điện trung tâm kéo dài đến chủ vị Hoàng đế, mao thảm toàn bộ đều là huyến tơ vàng tuyến biên chế mà thành, đẹp đẽ quý giá phi phàm, mỗi góc còn bày đồ sứ chạm ngọc thượng đẳng, những vật này không một vật nào không hiện ra khí thế cung điện huy hoàng to lớn.

Chư vị đại thần cùng gia quyến bọn họ đều đã sớm trình diện, nhìn thấy Cung Diệc Diệp, Cung Mạch Khiêm đi vào trong điện mấy người lập tức chắp tay cung kính hành lễ.

Các đại thần ở mặt ngoài đều cung kính hành lễ, kì thực ở trong lòng mỗi người đều có tâm tư khác nhau. Nhị hoàng tử là con do đương kim Hoàng hậu thân sinh tương lai rất khả năng trở thành Thái tử kế thừa ngôi vị Hoàng đế không thể đắc tội!

Về phần Khiêm vương, tuy rằng nói Hoàng thượng đối với hắn thái độ lắc lư không rõ, hắn lại không quyền không thế, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là Hoàng tử duy nhất được phong hào Vương không phải sao? Vạn nhất ngày nào đó nói không chừng Hoàng thượng hướng vào hắn thì sao? Cho nên cũng không thể đắc tội!

Cung Mạch Khiêm mang theo Vân Khinh đi vào vị trí thuộc về bọn họ ngồi xuống, ngẫu nhiên trả lời một ít đại thần bên cạnh chúc mừng. Chỉ chốc lát sau, Cung Huyền Minh cùng Hoàng hậu Đàm Thục Tình theo sau một đám cung nữ thái giám hầu hạ chậm rãi đi tới.

“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Mọi người cùng kêu lên quỳ lạy, thanh âm to triệt vang toàn bộ đại điện. Trận thế kia đồ sộ rung động lòng người!

Cung Mạch Khiêm bởi vì thân thể suy yếu được Cung Huyền Minh đặc biệt cho phép qua hắn không cần quỳ lạy, nhưng là Vân Khinh lại không cùng bọn họ cùng nhau quỳ lạy khiến cho bên dưới các vị đại thần nghi hoặc, Khiêm vương không cần quỳ lạy là Hoàng thượng đặc biệt cho phép hắn, chẳng lẽ Sát phi không quỳ cũng là Hoàng thượng đặc biệt cho phép sao? Bọn họ như thế nào không có nghe nói qua a? Nếu Hoàng thượng không đặc biệt cho phép, kia nàng gặp Hoàng thượng không quỳ bái nhưng là đối với Hoàng thượng đại bất kính a?!

Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Các đại thần cúi đầu ở dưới khe khẽ nói nhỏ, nghị luận.

“Tam vương phi muốn chiếu cố Khiêm vương, Hoàng thượng thông cảm của nàng vất vả, đặc biệt cho phép Tam vương phi không cần quỳ lạy, Hoàng thượng, ngươi nói có phải không?” Đàm Thục Tình nhìn đến các đại thần đều ở dưới nghị luận, ôn nhu lại không mất đi uy nghiêm quốc mẫu nói. Cấp cho Cung Huyền Minh một cái bậc thang đi xuống.

“Đúng vậy! Khiêm vương thân thể suy yếu, trẫm niệm tình nàng muốn chiếu cố Khiêm vương nhiều năm cho nên đặc biệt cho phép Sát phi không cần quỳ lạy. Tốt lắm! Đều bình thân ngồi xuống hết đi, hôm nay là tiết đoan ngọ liền miễn đi các lễ nghi phiền phức này, mọi người giống như người một nhà, hảo hảo hội tụ, vui vẻ vui vẻ!” Thanh âm hùng hậu theo trong miệng tràn ra Cung Huyền Minh.

“Tạ Hoàng thượng! Hoàng thượng anh minh!” Văn võ bá quan cùng nhóm gia quyến cùng kêu lên phụ họa, theo sau lần lượt ngồi xuống.

Chờ tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, công công đứng ở bên cạnh Cung Huyền Minh hô lớn:“Ngọ yến bắt đầu!” Một mâm bàn đồ ăn làm người ta kích thích ngón trỏ đại động, hương thơm bốn phía được các cung nữ mang vào, đặt ở trên bàn đều là gỗ lim thượng đẳng điêu khắc thành, nơi này một bàn đồ ăn liền cũng đủ cho một hộ dân chúng bình thường ăn trong một năm.

Hôm nay Cung Huyền Minh mặc minh hoàng long bào tinh tế, trước ngực thêu kim long rất sống động giương nanh múa vuốt giống như ở khoe ra khí thế, uy vũ, uy nghiêm khí phách, nhìn xuống chúng sinh! Bên hông đeo hi thế bạch ngọc, đang ngồi ở trung tâm.

Ở hắn bên trái là Hoàng hậu mặc y phục phượng bào đồng sắc, búi tóc cao ngất cắm thượng Phượng sai, phượng bào đoan trang, váy thêu kim phượng rủ xuống phụ trợ thêm cho vẻ đẹp đẽ quý giá, phong tư quốc mẫu được thể hiện hoàn toàn.

Ngồi còn lại phía bên phải Cung Huyền Minh nữ tử mặc y phục kim tuyến câu biên, cung trang màu đỏ sậm, so với Hoàng hậu lớn tuổi mấy tuổi, da thịt bảo dưỡng rất tốt làm cho người ta thấy nàng cũng chỉ là bộ dáng ba mươi, kỳ thật nàng đã muốn gần bốn mươi, dung mạo của nàng cùng Hoàng hậu tương xứng giai trung thượng thừa, trên người một khí thế cổ cao quý tuyệt không thua kém Hoàng hậu, mà nàng là nữ nhân bên trong hậu cung này trừ bỏ Hoàng hậu là người có thế lực nhất-- mẹ đẻ Cung Chính Mẫn Đại hoàng tử, Quý phi nương nương!

Kế tiếp đó là các cung tần phi tử tư sắc mỗi người mỗi vẻ...

Yến hội bắt đầu, ca múa mừng cảnh thái bình, mọi người một bên nhấm nháp món ngon mỹ vị một bên thưởng thức ca múa, rất thích ý.

“Hôm nay đều không cần câu thúc, mọi người buông thả cảm xúc đến cùng một chỗ hảo hảo tâm tình. Đến!” Cung Huyền Minh giơ lên ly rượu đối với đại thần phía dưới cùng gia quyến bọn họ nói.

“Đúng vậy! đúng vậy! Hôm nay chúng ta tựa như người một nhà, hảo hảo náo nhiệt! Đến!” Hoàng hậu Đàm Thục Tình cũng giơ lên ly rượu ở bên cạnh Cung Huyền Minh phụ họa nói.

“Ân ân ân, hoàng thượng thỉnh! Hoàng hậu nương nương thỉnh! Các vị nương nương, Hoàng tử thỉnh!” Phía dưới mọi người vội vàng lên tiếng phụ họa, giơ lên ly rượu hướng về phía Hoàng thượng kính rượu bọn họ.

“Đến, này hương vị không sai! Ăn nhiều một chút.” Thanh âm ôn nhuận ở bên tai Vân Khinh vang lên, nhìn đồ ăn được gắp đến trong bát nàng, Vân Khinh ‘Thuận tay’ gắp chút đồ ăn để vào trong bát Cung Mạch Khiêm sau đó im lặng ăn.

Nhìn đến đồ ăn được gắp vào bát, Cung Mạch Khiêm trong mắt ý cười càng sâu. Ha ha... Từng bước gần lại sao? Thu hoạch không sai nha...

Một khúc diễn tấu, vũ nữ lui ra, một vị Lệ phi trong suốt động lòng người tiêu sái tiến lên, nhu hòa mềm giọng nói:“Hoàng thượng, nô tì nghĩ muốn dâng lên một khúc vì Hoàng thượng trợ hứng!