Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Chương 5



Tôi ủ rũ theo Mạt Mạt đi tìm cửa hàng đánhchìa khóa nhà tôi cho cô ấy. Trong thời gian đó, chỉ số IQ ít ỏi củatôi nghĩ mãi mà không ra lí do cho hành động của Mạt Mạt, thế là nóquả quyết từ bỏ luôn việc phân tích tình tiết vụ án, kết quả tệnhất là Mạt Mạt là kẻ lừa đảo. Như thế cũng tốt, tôi không cònphải nhớ nhung suy nghĩ về mối tình đầu của mình nữa.

Vừa đi vừa nghĩ ngợi linh tinh, tôi bị Mạt Mạtkéo vào siêu thị mua đệm.

Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi như bừngtỉnh, vừa gặp tôi Mạt Mạt đã có một quyết định nào đó, sau đódùng hàng loạt thủ đoạn thử thách tôi, bây giờ vì tôi nhất thời mềmlòng, vượt qua được thử thách, cô ấy liền thản nhiên vào ở nhà tôi,cứ như thể là tôi cho cô ấy cơ hội này vậy! Hứ, tưởng tôi là thằngngốc chắc? Là đàn ông ai chẳng biết, anh đồng ý đánh chìa khóa choem là có mục đích gì, cô nam quả nữ ở chung một nhà, tất sẽ có cơhội…em hãy đợi đấy!

Đang lượn trong siêu thị thì di động của tôi đổchuông, Mạt Mạt liếc tôi một cái rồi biết ý đi xa ra mấy bước.

Có lúc cô nàng cũng thiệt đáng yêu.

Tôi nhìn số gọi đến, là của lão Đường.

“A lô? Chim ngu! Có chuyện gì cần khởi tấu?”

“Tấu cái con khỉ ấy!” Giọng nói như lợn bịchọc tiết của lão Đường vọng tới, “Ông đang ở đâu đấy?”

“Cùng thái hậu dạo ngự hoa viên.” Tôi vừa thởdài vừa liếc nhìn Mạt Mạt.

“Shit! Đừng đùa nữa! Xảy ra chuyện rồi!” Nghegiọng cậu ta không giống đang nói đùa.

“Chuyện gì thế? Từ từ nói, đừng như đang khóđẻ thế!”

“Tòa soạn sắp sập rồi!” Lão Đường rống lênlàm tôi giật nảy mình.

“Sập rồi à?” Tin này thật là chấn động, thôngthường phản ứng đầu tiên sẽ là một câu thừa thãi: “Thật hay giảthế?”

“Lừa ông làm cái gì! Ông đến đây nhanh lên! Sắpphát tiền đấy!” Lão Đường hét.

“Có cả tiền cơ à?” Tôi hơi bất ngờ.

“Ừ! Có trợ cấp thôi việc! Không phải ông mớixin nghỉ mấy ngày sao, tôi đã đến phòng tài vụ xem rồi, ông có mộtsuất đấy!” Giọng Lão Đường không rõ ràng là lo lắng hay là phấnkhích, “Cậu đến đây lẹ lên!”

“Ừ.” Tôi cúp máy, quay ra tìm Mạt Mạt.

Mạt Mạt đang nhìn ngắm nghía các cửa hàng,quay lại thấy tôi đã cúp máy liền tươi cười bước tới: “Bạn gái à?Hay người tình? Không làm hỏng việc của anh chứ?”

Tôi lắc đầu, mặt đầy vẻ ngại ngần: “Là tòasoạn cũ…”

Mạt Mạt chớp mắt: “Có chuyện gì thì nói đi!Có phải có chuyện gì gấp không?”

Tôi gật đầu, lòng thầm nghĩ nên nói lí do gìđây, tất nhiên tôi không thể nói phải về tòa soạn lấy tiền, như thếrất có thể Mạt Mạt sẽ đòi đi cùng, vì…trước kia ở tòa soạn cómột nữ đồng nghiệp từng có chuyện mờ ám với tôi. Tôi nhất địnhphải tìm lí do thật là đáng sợ để Mạt Mạt không dám đi theo, tôilại có thể nhanh chóng thoát thân.

“Ờ…có chút chuyện, anh phải về tòa soạn cũ.”Tôi xoa tay giải thích, “Ở tòa soạn cũ có một đồng nghiệp là LãoĐường, có quan hệ khá thân với anh, hôm nay có người báo án, công anđến tòa soạn, lục soát ra thuốc phiện trong ngăn bàn của Lão Đường,tòa soạn gọi điện bảo anh đến hỗ trợ điều tra, vì trước kia anhngồi cạnh Lão Đường…”

Tôi thừa nhận, lần này không đủ nhanh trí, lído này hơi ngu ngốc, nhưng tôi rất vui vì trong vấn đề này Mạt Mạtkhông thông minh như tôi tưởng tượng, cô ấy hết sức kinh ngạc, trợn mắtnhìn tôi, căng thẳng bám chặt lấy vai tôi: “Thuốc phiện á? Thật không?Là gì vậy? Thuốc lắc? Cần sa? Heroin? Bao nhiêu? Bạch phiến? Không phảilà cocain chứ?”

…Tôi đần mặt, Mạt Mạt em họ gì thế?

“Hỗ trợ điều tra đúng không? Anh đừng nói lungtung đấy! Mau đi đi!” Mạt Mạt đẩy tôi, “Đi mau! Có gì thì nói nấy,đừng đẩy chuyện về mình! Xong thì gọi điện cho em nhé!”

Tôi đờ đẫn gật đầu, đơ đơ quay người chạy rakhỏi siêu thị, lòng lạnh ngắt, Mạt Mạt…chẳng lẽ là thư kí của trùmbuôn ma túy Châu Á?

Tôi bắt xe đến tòa soạn, vừa vào đã gặp rấtnhiều gương mặt quen thuộc.

“Lại Bảo cũng đến đây à”

“Lại Bảo cậu thôi việc thật là đúng đắn!”

“Lại Bảo…”

Rất nhiều người chào hỏi tôi, nhưng mặt ai cũngu ám. Mất việc, mất bát cơm, điều đó là một đòn đánh nặng nề đốivới những người dân thường như chúng tôi…

Lão Đường ló đầu ra từ ngã rẽ trên hành lang,nhìn thấy tôi liền nhanh nhẹn bước tới, kéo tôi vào văn phòng, đếnchỗ ngày trước chúng tôi ngồi, cậu ta có vẻ rất buồn: “Này, cóphải bây giờ ông rất đắc ý không?”

“Là sao?”

“Nhìn xa trông rộng đó!” Lão Đường bĩu môi, “Đitrước một bước, vứt tôi lại đây, bây giờ nhìn xem, phủ họ Giả[1] sậprồi, một gia tộc vinh hoa phú quý thế là cây đổ chim bay hết rồi!”

[1]Họ Giả là một đại gia đình quý tộc đời Minh, từ lúc thịnh cho tới lúc suy vịtrong vòng 8 năm (Hồng Lâu Mộng)

“Ông lại còn văn thơ cơ đấy!” Tôi bật cười, “Códự định gì không?”

“Dự định á? Tôi thật sự chỉ muốn đập chếtmấy lão lãnh đạo này cho rồi!” Lão Đường giận dữ nói, “Mẹ nó chứ,đã lỗ lại còn không chịu báo cáo đúng tình hình, tháng nào cũngtrả thiếu tiền lương, họ ăn đủ mới tuyên bố sập tòa soạn!”

Tôi thấu hiểu vỗ vai Lão Đường: “Thôi bỏ đi,thế này nhé, để tôi hỏi giúp ông, tòa soạn tôi sắp đến còn cầnngười không, nếu được thì ông cũng qua đó.”

“Thật không?” Lão Đường ngẩng lên nhìn tôi, haimắt phát sáng, “Bảo! Tôi yêu ông chết mất! Tôi mà là gái thì đờinày sẽ ở bên ông không cần danh phận, để ông chơi bời thoải mái!”

“Cút đi!” Tôi giãy giụa, kéo hai cánh tay đang ômcổ tôi của cậu ta ra, “Ông là Đường Đường[2], nhưngtôi không phải là Ca Ca của ông đâu nhá!”

[2] Đường Đường chỉ diễn viên Đường Yên, Ca Ca chỉ HồCa, hai diễn viên đóng cặp trong phim Cao thủ như lâm.

Lúc này, ngoài văn phòng có người hét lên “Bắtđầu họp rồi! Họp tổng kết! Phòng họp lớn nhé!”

Trong phòng họp lớn, từ tổng biên tập, trợ lítổng biên tập, phó tổng biên tập, trợ lí phó tổng biên tập, tổngbiên tập trang bìa, chủ nhiệm, phó chủ nhiệm, trợ lí chủ nhiệm cácbộ phận, chủ nhiệm, biên tập của bộ phận biên tập, chủ nhiệm vàngười hiệu đính của bộ phận hiệu đính, phóng viên chính, phóng viên,thậm chí cả phóng viên thực tập, tất cả đều im lặng ngồi ngay ngắn,không khí trong phòng họp hết sức căng thẳng.

Tôi thuộc thể loại nhàn nhã không có gì phảilo, cũng ngồi vào một góc, tổng biên tập bắt đầu phát biểu kể vềquá trình bắt đầu từ khi mở cửa tòa soạn đến tận ngày hôm nay, kểvề sự lo lắng, ngày đêm vất vả của mình, đồng thời biểu dương sựgánh vác đầu trách nhiệm, yêu dân như con của phó tổng biên tập, tiếpđó lần lượt biểu dương từng cấp một, kế đến cuối cùng đã khóc nhưmưa.

Tiếp đó là phó tổng biên tập phát biểu, đầutiên là biểu dương cao độ thành tích làm việc nhiều năm của tổng biêntập, sau đó tự khen mình một chút, cuối cùng lần lượt khen ngợi cáccấp dưới, đến cuối cùng cũng nước mắt như mưa.

Sau đó là lãnh đạo các cấp, chủ nhiệm các bộphận lần lượt phát biểu, ai nói đến cuối đều khóc lóc sụt sùi, đauđớn như sinh li tử biệt.

Cuối cùng sau khi phóng viên thực tập cũng đãthan thở vài câu xong, công việc thứ hai của cuộc họp bắt đầu, đó làphát tiền.

Chủ nhiệm tài vụ ngồi bên bàn họp, bên cạnhlà một xấp phong bì dày cộp, ông ta cầm một tờ danh sách, đọc đếntên ai, bao nhiêu tiền, người đó liền đứng lên đi lấy.

Lúc này chẳng ai khóc nữa, tất cả đều dánmắt vào xấp phong bì đó.

Bắt đầu phát tiền một cái là không khí bithương lập tức biến sạch, thay vào đó là không khí oán hận.

Phương pháp phân chia trợ cấp thôi việc là tínhtheo số năm làm việc, bắt đầu tính từ tháng Một mỗi năm, nếu bạnđến tòa soạn vào ngày mùng một tháng Hai, xin lỗi nhé, năm đó khôngđược tính, vậy là mất một năm trợ cấp thôi việc. Hơn nữa còn cómột tiêu chuẩn rất quái dị, đó là đánh giá của cấp trên, tăng thêmhoặc trừ bớt một ít tiền trợ cấp tùy vào đánh giá của cấp trên.

Tất nhiên, người ta sẽ không đọc đánh giá củacấp trên ra, mỗi người nên được bao nhiêu thì sẽ là bấy nhiêu, khôngđược phép thắc mắc.

Thế là, những người bình thường hết sức quantâm đến cấp trên, là nhân tài nịnh hót, trợ cấp thôi việc cao hơn mộtchút, những bông hoa héo thường ngày có tí mờ ám, không rõ ràng vớicấp trên thì còn cao hơn tí nữa.

Thế là, người lĩnh tiền có người rạng rỡ, cóngười ủ rũ. Người nào hiền thì im lặng không nói gì, ánh mắt biểuhiện tất cả; người nào dữ một tí thì nhận tiền, kí tên xong liềnđập bút xuống bàn; người nào ghê gớm thì nhận tiền xong liền vừachửi đổng vừa ra khỏi phòng.

Mấy vị lãnh đạo cấp cao đã lặng lẽ rời khỏichỗ ngồi, chắc sợ bị đánh hội đồng.

Đến lượt tôi, tiền của tôi tính thế này:

Năm đầu đến tòa soạn chưa đủ một năm, trừtiền, năm rời tòa soạn chưa đủ một năm,trừ tiền; chủ động xin thôiviệc, trừ tiền, cấp trên đánh giá, trừ thêm một khoản nữa; trừ đitrừ lại một hồi mất của tôi mấy nghìn tệ.

Tôi rất điên, nhưng nghĩ lại thì thôi bỏ qua,chẳng cần tranh chấp chuyện này làm gì, có tranh cũng chẳng đượcgì, trước kia quan hệ với tổng biên tập đã rất bình thường, lúc xinnghỉ sắc mặt tổng biên tập càng khó coi hơn, nhân viên chống lại ôngchủ thì có kết quả gì tốt đẹp?

Thế là tôi nhận tiền, kí tên. Rất bình tĩnh,rất khoan dung, rất độ lượng, rất lạnh lùng, lại còn bồi thêm mộtnụ cười nữa, đối diện với thế giới tàn khốc này với một vẻ rấtlà “chả sao cả”.

Mọi người xung quanh đều đang nhìn tôi, tuy khôngai nói gì, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng lòng họ:

“Nhìn Lại Bảo xem, thật là cao sang!”

“Đúng đấy, nhìn Lại Bảo bình tĩnh chưa kìa,vừa nhìn đã biết là người làm việc lớn!”

“Đúng đấy, thế này gọi là việc nhỏ không nhịnhỏng việc lớn.”

“Không đúng, Lại Bảo thế này là không chấpnhặt với tiền nhận, trong mắt cậu ta lãnh đạo tòa soạn và các vịchủ biên đều là phàm phu tục tử!”

“Có lí! Chưa biết chừng Lại Bảo là Lạt Machuyển thế cũng nên!”

“Chắc chắn là thế! Trừ một nghìn tệ cũngkhông nổi giận, chắc chắn là đã tu luyện đến một cảnh giới nhấtđịnh rồi.”

“Không sai! Thế này đi, cho cậu ta chai xăng đểcậu ta kiếm chỗ nào tự thiêu thăng thiên luôn đi.”



Tôi nhận tiền trợ cấp, bình thản, tự nhiên,vững chải bước ra khỏi tòa soạn trong sự trầm trồ khen ngợi của mọingười. Sau đó về nhà kiếm con búp bê vải đằng sau đính giấy viết“Tổng biên tập”, dùng kim châm lấy châm để! Châm! Châm! Châm!

Quay về chuyện chính.

Sau khi nhận tiền trợcấp, bắt tay từ biệt các chiến hữu đồng cam cộng khổ nhiều năm ởtòa soạn, nhắn nhủ nhau sau này nhớ thường xuyên liên lạc rồi ra khỏitòa soạn.

Lão Đường đuổi theo: “Này, Bảo, tôi thấy hơibuồn, tối đi chơi nhé? Hai chúng ta đi uống rượu.”

Tôi gật đầu, sững lại, rồi vội vàng lắc đầu.

Lão Đường trợn mắt: “Này, Bảo! Ông nhảy việcxong là không nhận anh em nữa hả? Vong ân phụ nghĩa! Qua cầu rút ván!Ăn cháo đá bát!”

“Sao ông lắm lời thế?” Tôi đấm cậu ta một cú,“Tối tôi có việc!”

Lão Đường gật đầu, buồn bã cười rồi vỗ vaitôi: “Thế thì được, để hôm khác vậy, gọi điện nhé.” Dứt lời liềnquay người đi vào tòa soạn, trông dáng cậu ta rất cô đơn, rất là đaukhổ, làm tôi thấy cũng mủi lòng.

“Này, lão Đường.” Tôi gọi.

Lão Đường quay mặt lại, vẻ đầy hy vọng.

“Thôi! Chiều ông không bận thì gọi điện cho tôinhé!” Tôi hét lên, “Không thì gọi cả bọn Thịt Chó nữa!”

“Tất nhiên rồi!” Lão Đường cười, làm động tácgọi điện thoại với tôi.

Tôi nhìn bóng dáng liêu xiêu của Lão Đường,lòng bỗng thấy cảm khái:

Với xã hội có người nặng tựa Thái Sơn;

Với xã hội có người nhẹ tựa lông hồng, nhẹtựa lông hồng…

Tôi bắt xe phi về nhà, trên đường đi tôi gọiđiện cho Mạt Mạt, hỏi cô ấy đang ở đâu.

“Em ở nhà chúng mình!” Giọng Mạt Mạt rất phấnkhích, hơn nữa chẳng khách sáo chút nào cả.

Tôi ủ dột, nhà chúng mình à? Thế có phải tôicó thể nói: Mạt Mạt của chúng ta, đùi của chúng ta, ngực của chúngta, …của chúng ta.

Tôi chỉ đường cho tài xế.

Phụ nữ có trực giác thì phải, tôi vừa ra khỏithang máy, rẽ qua khúc ngoặt đã thấy Mạt Mạt mở cửa, nhìn tôi nởnụ cười rất chi là “nước hoa có độc” (tên một bài hát), ra vẻ đángyêu vẫy tay với tôi.

“Em…” Tôi ngần ngừ bước đến, cứ cảm thấy trongnụ cười của Mạt Mạt có giấu đao.

“Vào xem đi!” Mạt Mạt nũng nịu nói rồi nháynháy mắt.

Tôi theo Mạt Mạt vào nhà, sau đó chết đứng tạichỗ.

Căn phòng vốn chẳng có mấy đồ đạc đã bị MạtMạt trang hoàng như mới, hoa tươi nè, đồ trang trí nè, chuông giónè…tôi đi một vòng, ngay cả bồn cầu cũng được thay thành màu hồngphấn.

“Anh không phải là gay.” Tôi ngoái đầu nghiếnrăng hét vào mặt Mạt Mạt.

“Lại đây! Xem phòng anh này!” Mạt Mạt chẳnggiận chút nào, kéo tôi vào phòng làm việc.

Chiếc nệm đã được kê ngay ngắn ở vị trí cạnhcửa sổ, phía trên trải một bộ khăn trải giường và chăn màu xanh nướcbiển, trên vỏ chăn có rất nhiều tiểu thiên thần…

“Vừa ý chưa?” Mạt Mạt vô cùng đắc ý, vênh cằmlên nhìn tôi, “Tất cả đồ đạc trang trí nhà cửa này coi như là tiềnthuê nhà tháng đầu tiên của em!”

Tôi trợn mắt, tôi không ngốc, không tính nhữngmón đồ khác, chỉ riêng cái nệm này, ít nhất cũng phải chín nghìntệ trở lên. Tôi nhận ra nhãn hiệu đó, lúc đầu mới chuyển đến suýttí nữa là tôi cũng mua rồi, tính toán một hồi quyết định không mua,đắt quá, tuy đúng là rất, rất thoải mái, nằm trên đó cứ như nằmgiữa đại dương ấy.

“Em tiêu hết bao nhiêu tiền?” Tôi không thể khônghỏi.

“Anh quan tâm làm gì!” Mạt Mạt bĩu môi, “Tómlại em đã nói rồi, coi như tiền thuê nhà tháng đầu! Anh đừng có màăn gian!”

Tôi lắc đầu, lòng bắt đầu thấy lo lắng, cànglúc càng nghi ngờ, lẽ nào cô nàng này là thư kí trùm buôn ma túythật ư?

“Hài lòng không?” Mạt Mạt hỏi.

“Ừ, ừ! Hài lòng, hài lòng!” Tôi còn có thểnói gì nữa đây?

“Em sợ anh sẽ trách em biến nhà anh thành thếnày.” Mạt Mạt cười.

“Không đâu, rất đẹp mà! Không cần trang trí làcó thể tổ chức vũ hội hóa trang và party kì quái rồi!” Tôi dámtrách móc á? Hơn một vạn tệ đấy!

“Miệng cún không khạc ra ngà voi.” Mạt Mạt mắngtôi rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Tôi ngó nghiêng một hồi, do dự thêm hồi nữa rồiđi đến bên cạnh Mạt Mạt: “Mạt Mạt này, tối nay…anh có chút việc,nếu em định ở lại chỗ anh thật thì cứ ngủ trước đi, chắc anh sẽ vềrất muộn…”

Tôi chưa nói xong đã bị chặn họng: “Chuyện gìthế? Hẹn hò à?”

“Không, uống rượu với mấy thằng bạn thôi.” Tôinói.

“Thật không?”

“Thật, em…”

“Em cũng đi! Em đi không được sao?”

“Không thích hợp, em có quen ai đâu, anh cũngkhông biết giới thiệu thế nào…”

“Anh muốn tối nay em giả làm gì của anh cũngđược.” Mạt Mạt hết sức rộng rãi, như thể đang giúp tôi giải quyếtkhó khăn.

“Em…anh cho em biết, bọn chuúng nó không tử tế gìđâu.” Thực ra tôi thật là ngu, nhưng lúc này không biết tại sao, tôichỉ nghĩ ra trò đùa dọa dẫm này.

“Thế anh là người tốt chắc?” Mạt Mạt bĩu môi.

“Tất nhiên anh là người tốt rồi! Sao em…”

“Không sao” Mạt Mạt hớn hở nhướn mày, “Em phảiđi chứ, em cũng không phải là người tốt.”

….Xong rồi, tôi biết thế là tiêu rồi.

Bạn Đường Đường đáng yêu là một người nóngvội, tôi và Mạt Mạt đang sắp xếp dọn dẹp nhà cửa, cậu ta đã gọiđiện đến rồi.

Tôi hận cậu ta!

Vì khi cậu ta gọi đến đúng lúc tôi vừa mới dụđược Mạt Mạt cùng nằm lên tấm nệm trong phòng làm việc, cảm nhậntấm nệm cao cấp, hơn nữa, tôi đã duỗi tay ra, Mạt Mạt cũng đang tươicười roi rói đáng yêu, mắng yêu tôi.

Đúng lúc này thì cái điện thoại đáng chết đóđổ chuông.

Móng vuốt ma quỷ của tôi đã vươn ra, nhưng điệnthoại vừa kêu Mạt Mạt liền ngồi dậy, nhìn tôi cười: “Nghe điện thoạiđi! Chưa biết chừng là bố gọi đấy!”

Tôi điên tiết ngồi dậy: “M.mày có việc gì?”

Đường Đôn hơi sững ra trong điện thoại rồi hétlên: “M.mày lão Đường đấy!”

“M.mày biết là lão Đường rồi! Tao đang hỏi màycó việc chó chết gì hả?” Tôi bực ghê lắm, chưa biết chừng nếu khôngcó cú điện thoại này, tôi và Mạt Mạt xong rồi cũng nên.

“M.mày tao mời mày uống rượu!” Lão Đường hét.

“Ở đâu?” Giọng tôi lập tức hạ tông.

“Tôi bảo Thịt Chó rồi, nó muốn đưa Tiểu Phấntheo, tôi bảo tôi không đưa ai theo, chắc ông cũng chẳng có ai đâu nhỉ?”Lão Đường thao thao bất tuyệt, “Tôi đã bảo mà, anh em tự lập sao phảimang con gái theo? Bệnh à? Ông bảo đúng không?”

“…Lão Đường, anh Đường, bên này chắc em cũngmang theo một cô…” Tôi cầm di động, yếu thế nhìn Mạt Mạt.

Mạt Mạt hớn hở nhìn tôi, cô ấy đứng ngay bêncạnh.

“Ông bảo sao?” Lão Đường không tin nổi vào taimình.

“Ý tôi là….Lão Đường, tối nay chúng ta, tôi…mộtngười bạn của tôi cũng muốn đi.” Tôi thực sự rất khó nói, ai mà chảbiết Lão Đường là lão yêu độc thân ngàn năm.

“Con gái à?”

“Ừ.”

“Con gái và trẻ?”

“Ừ.”

“Bạn gái à? Hay bạn tình? Bạn qua mạng?” Hìnhnhư lão Đường bắt đầu lên cơn thần kinh rồi.

“Tóm lại là một cô gái, không phải Thịt Chómang Tiểu Phấn sao? Tôi cũng đưa một người bạn theo thì đã sao?” Tôilên gân.

“…Được rồi, đưa đi! Một người là kích thích,hai người thì cũng thế, đưa đi, không ảnh hưởng đến việc uống rượulà được.” Lão Đường do dự một chút lúc rồi nhượng bộ.

“Ông sẽ thấy bất ngờ đấy, nàng của tôi có thểuống rượu chứ không như nàng của Thịt Chó đâu!”

“Thật à?” Lão Đường hớn hở hỏi nhưng rồi liềnxịt ngòi luôn, “Thế thì cũng là nàng của ông, liên quan quái gì đếntôi!”

“Đừng lắm lời nữa! Thịt Chó tìm được chỗ rồihả? Mấy giờ?” Tôi bị cậu ta phá đám, đang điên hết cả tiết đây.

“Chúng ta đi sớm tí đi, uống ít nói chuyệnnhiều.” Lão Đường đề nghị, “Tôi chán đời lắm, chúng ta trò chuyệnnhiều một tí, hai cái loa phát thanh như ông và Thịt Chó có thể anủi tôi một tí, tôi say thì hai người đưa tôi về.”

“Ông sắp xếp chu đáo gớm nhỉ.” Tôi vừa nói vừathò tay định tiếp tục sự nghiệp dang dở lúc nãy, bị Mạt Mạt chộptay giữ lại.

“Đừng phí lời nữa, thế đi, ở Hương Nguyên, bagiờ hơn là tôi qua đó, Thịt Chó cũng qua giờđấy, ông tự xem thế nào nhá!”

Lão Đường hết sức đàn ông, không cho tôi nóithêm, cậu ta cúp máy luôn. Cũng tốt, cậu ta không nghe thấy tiếng kêuthảm thiết vì bị khóa tay của tôi.

Tôi ngắt máy rồi quay sang nhìn Mạt Mạt: “Bagiờ hơn, Hương Nguyên, em đi thật à?”

“Đi chứ! Có gì không tiện sao? Anh cứ bảo em làem gái anh là được.” Mạt Mạt có vẻ rất phấn khởi.

…Em là bà anh thì có!

Đã quá giờ ăn trưa rồi, nhìn căn nhà của tôibị Mạt Mạt trang trí như chốn khuê phòng, tôi liền than thở, đúng làtôi không gây phiền phức, phiền phức gây sự với tôi.

Ba giờ, chúng tôi ra gọi xe, lao đến Hương Nguyên.

Hương Nguyên không xa lắm, nằm ngay con đường đốidiện ủy ban quận. Thường thì nếu tôi, lão Đường, Thịt Chó, lão Phótụ tập hầu như đều vào đây. Đến nhiều quá ông chủ và nhân viên phụcvụ ở đây đã nhẵn mặt bọn tôi.

Vừa xuống xe, Mạt Mạt hớn hở phấn khích nhìnngó xung quanh, thấy cái gì cũng mới mẻ.

Nói thực, hành động này của cô ấy khiến tôihơi nghi hoặc, mấy năm nay cô nàng này ở Trùng Khánh thật ư? Chắckhông thấy khu Nam Bình mới mẻ như thế này nữa mới phải chứ?

Tôi chỉ hơi nghi hoặc chút xíu rồi liền rútđiện thoại ra gọi, lão Đường bảo, mọi người đều đã đến rồi, cảbọn đang ở phòng riêng trong Hương Nguyên, chỉ thiếu tôi thôi.

Tôi đưa Mạt Mạt vào.

Mấy nhân viên phục vụ thấy tôi liền tươi cườihớn hở bước tới, vẫy tay chào: “Anh Bảo đến rồi à, bọn anh Đườngđến rồi. Bên này ạ.”

Mạt Mạt đi cạnh tôi, cố tình ra vẻ sùng báinhìn tôi, thì thầm: “Bảo, ghê quá nhỉ, cứ như là anh hai xã hội đenấy.”

Thực ra tôi rất sướng, ít nhất cũng làm tôi nởmày nở mặt trước mặt Mạt Mạt, khác hẳn bộ dạng co rúm ró tối qua,tôi lắc đầu cười: “Không dám, nhiều nhất thì cũng chỉ là một nhómbạn có tí xã hội đen là cùng.”

“Bạn của anh có dễ chơi không?” Khi lên lầu, MạtMạt hỏi.

“Yên tâm đi, toàn một lũ nhìn thấy giống cáilà nhấc chân lên ấy mà, nếu gặp mỹ nữ thì một tối có thể nóinhiều bằng một bộ Tuyển tập danh tác thế giới.”

Mạt Mạt gật đầu cười: “Có thể tưởng tượngđược, em đến là để nghe mấy anh nói nhăng nói cuội mà, chắc là thúvị lắm.”

Đã đến phòng riêng ở lầu hai, tôi đẩy cửa bướcvào, nửa bàn đã ngồi kín chỗ.

Đường Đôn, Thịt Chó, Tiểu Phấn đều ở đó, điềukhiến tôi ngạc nhiên là lão Phó cũng có mặt.

“Ông gọi xe gì thế? Xe người kéo à?” Lão Đườngđứng dậy phát pháo trước, “Chỉ đợi mỗi ông thôi đấy!”

Thịt Chó và lão Phó cũng vừa cười cợt vừachửi đểu mấy câu, Tiểu Phấn mỉm cười gật đầu chào tôi.

Tôi tươi cười chào hỏi từng người, sau đó kéoMạt Mạt vào phòng, nhìn mọi người: “Giới thiệu một chút, đây làMạt Mạt, là…”

Tôi còn chưa nói xong, lão Đường nhìn thấy mỹnữ, lòng nhiệt tình liền dâng trào, liền hoa chân múa tay bật dậynhường chỗ: “Giới thiệu khỉ gì! Ông tưởng đang đi đàm phán chắc?”Dứt lời liền tươi cười nhìn Mạt Mạt, “Chị dâu ngồi đi! Ngồi cạnh tôilà an toàn nhất!”

Mạt Mạt cũng không phản bác, hình như rất hàilòng với cách gọi “chị dâu”, gật đầu cười chào từng người rồi địnhbước đến chỗ cạnh lão Đường.

Tôi vội kéo Mạt Mạt lại, trợn mắt nhìn lãoĐường, “Chị dâu cái gì! Đây là em gái tôi!”

Lão Đường sững ra rồi liền cười tươi như hoa:“Anh! Anh dữ thế làm gì! Em rễ lúc nào cũng tôn trọng anh, nào mờianh ngồi ghế trên!”

“Shit! Ông là em rễ ai hả?” Tôi giãy tay lãoĐường đang kéo tay mình ra.

“Em xem đấy, anh hai nóng tính ghê!” Lão Đườngcười như cà chua nát, “Tôi và…tên gì ấy nhỉ? À Mạt Mạt, chuyện củatôi và Mạt Mạt chỉ là sớm muộn thôi!”

Mạt Mạt bụm miệng cười.

Thịt Chó cũng cười, cậu ta đứng dậy rút điệnthoại ra giả vờ gọi: “Alo, Bảo à, trên bàn có gạt tàn không? Cầmlên! Đập vỡ đầu cậu ta ra!”

Thịt Chó đùa như thế tôi cũng thấy hả dạ. Đámbạn bè chúng tôi cũng quen đùa cợt với nhau rồi, vừa rồi Thịt Chóbắt chước lời thoại trong Vô gian đạo 3 làmlão Phó và Tiểu Phấn đến phá ra cười.

Đã đến đủ người, thức ăn và rượu cũng được bêlên.

Lão Phó là bạn đại học của tôi, sau khi tốtnghiệp vẫn liên lạc, đúng là không phải oan gia không hội ngộ, cậu tavòng vèo một hồi rồi thế nào lại cũng đến Trùng Khánh. Tình cảmanh em bạn bè bao năm, thân như anh em ruột, vì vậy cậu ta hay đi vớitôi, đến giờ cũng chơi với nhóm bạn này của tôi. Bây giờ cậu ta mởcông ty máy tính, cũng in danh thiếp ghi “Tổng giám đốc công ty cổphần khoa học kỹ thuật Tề Thiên”, mà mấy người trong công ty của cậuta, chức vụ thấp nhất cũng là phó tổng giám đốc. Danh thiếp củalão Phó từng là tiêu điểm trêu chọc đùa cợt của mọi người một thờigian dài, như lão Đường nói thì: “Lão Phó này, có làm đến chủ tịchnước thì cũng chỉ là phó chủ chi.”

Thịt Chó đang ba hoa về xưởng chó của cậu ta,tên này chuyên mua bán chó, trước có rất nhiều giống chó nổi tiếng,nhiều màu dữ lắm, nghe nói một chú chó giống nổi tiếng chỉ cần đưađi phối một lần là cũng được mấy nghìn đến một vạn tệ, thêm vàođó là bán chó con, trong số chúng tôi cậu ta cũng được coi là đạigia rồi. Về cái nghề này của Thịt Chó, chúng tôi đã có kết luậntừ lâu rồi, cậu ta chả có gì khác các ông chủ kĩ viện cuối thờiThanh cả, trong nhà nuôi một đống chó đực, cứ đến mùa xuân thì đưa điphối giống một trận, còn nói như bây giờ là một “tú bà”.

Tiểu Phấn là hồng nhan tri kỉ của Thịt Chó,loại con gái có khí chất rất tiểu thư con nhà quyền quý, bề ngoạidịu dàng ít nói, cô ấy và Thịt Chó thành một đôi là điều không aitrong chúng tôi ngờ tới. Nhưng Thịt Chó cũng có lén lút tiết lộ,Tiểu Phấn thuộc loại bề ngoài lạnh lùng bên trong nóng bỏng, lúctĩnh thì e thẹn nhẹ nhàng như gái tân, lúc động thì nhanh nhẹn nhưthỏ chạy trốn. Thế thì dễ hiểu rồi. Đó gọi là vỏ quýt dày cómóng tay nhọn.

Con gái bây giờ, bề ngoài hoàn toàn không thểnói lên điều gì, sinh viên đại học ăn mặc như gái gọi, gái gọi ănmặc như sinh viên đại học. Mỹ nữ đều ham hố e thẹn đáng yêu, giấumình giữa chốn phồn hoa đô thị, còn mấy cô nàng có ngoại hình nhưnhân bản vô tính thất bại thì đều cởi sạch đồ, đem ảnh tung ra khắpnơi…

Đây là một thời đại hỗn loạn.

Sau vài li rượu, không khí bắt đầu trở nên sôinổi.

Thịt Chó nói cậu ta chuẩn bị tiến quân vàothị trường thuốc quân y, sau nhiều nămquan sát trong quá trình nuôi chó, cậu ta bắt đầu có hứng thú vớisự cương cứng bên trong của chó đực, cậu ta quyết định mời ngườinghiên cứu kĩ lưỡng, tạo ra hormone nam tính có thể làm cho chó đựccương cứng, chế thành thuốc, tạo hạnh phúc cho tất cả những ngườimắc bệnh yếu sinh lí!...

Ai cũng hiểu ra là cậu ta đang tán hươu tánvượn.

Tiểu Phấn ngồi cạnh Thịt Chó, đưa tay vỗ vàođầu cậu ta một cái: “Nói nhăng nói cuội gì đấy! Anh làm Mạt Mạt sợđấy, tưởng anh là lưu manh kia kìa!”

Ánh mắt mọi người từ Thịt Chó chuyển sang MạtMạt.

Mạt Mạt đang cười tươi như hoa, nghe Tiểu Phấnnói vậy liền lắc đầu: “Không sao, không sao, lưu manh đang ngồi cạnh emđây này, em còn sợ gì nghe mấy câu nói đùa chứ?”

Mọi người phì cười. Tôi cũng cười nhưng hơingại ngùng, vừa rồi Mạt Mạt liếc nhìn tôi. Cử chỉ đó đã hoàn toànchứng thực một điều, tôi và Mạt Mạt chắc chắn không phải là anh em.

Thực ra hoàn toàn không cần phải nói ra, từlúc tôi đưa Mạt Mạt vào phòng, lão Phó, Thịt Chó, lão Đường và cảTiểu Phấn đều nhìn tôi với ánh mắt biết tỏng rồi nhé, nhưng tôithực sự không thể giải thích được, nói đây là mối tình đầu à? Chắcchắn sẽ có vô số đôi đũa bay về phía tôi.

Thế là, khi Mạt Mạt và Tiểu Phấn cùng vàonhà vệ sinh tôi liền bị mấy tên mặt người dạ thú quay lại tấn công.Lão Đường, Thịt Chó và lão Phó thi nhau hỏi về Mạt Mạt, nào làtuổi, thân phận, số đo ba vòng, công việc, thậm chí là cả tông ti họhàng xa gần của cô ấy nữa.

“Cô ấy chỉ là một người bạn bình thường củatôi thôi.” Tôi đành trả lời như vậy.

“Hết rồi?” Lão Phó nghi ngờ.

Tôi gật đầu khẳng định: “Hết rồi, thật đấy,hồi trung học là bạn cùng lớp, tình cờ gặp lại ở Trùng Kháng nênmới liên lạc lại với nhau, hôm nay cô ấy cũng rảnh nên tôi đưa cô ấy đichơi.”

Thịt Chó cười nhạt: “Ông cứ giả bộ đi! Ánhmắt, cử chỉ lúc nãy của Mạt Mạt, ông lại còn…bạn bè bình thườngà?”

Lão Đường có tư tưởng ngược lại, cậu ta đứngvề phía lập trường của tôi: “Anh Bảo, chỉ là bạn bình thường thậtsao, thế thì em không khách sáo nhé.”

“Cái gì?” Tôi cảnh giác.

“Dưới đất có 100 tệ, ông không nhặt lại còncấm tôi nhặt chắc?” Lão Đường trợn mắt.

Đang nói chuyện thì Mạt Mạt và Tiểu Phấn quaylại, hai người vừa trò chuyện vui vẻ vừa bước vào, trông có vẻ rấthợp nhau. Con gái có lúc lạ thật đấy, họ một là đối địch hai làsẽ nhanh chóng lập bè kết đảng đứng trên cùng một chiến tuyến, nhanhchóng thân thiết với nhau.

“Mọi người đang nói gì vậy?” Tiểu Phấn hỏi.

“Không có gì.” Thịt Chó xua tay, “Vì đâu là lầnđầu gặp Mạt Mạt nên ai cũng rất quan tâm đến Mạt Mạt, một cô gáitốt như vậy bây giờ hiếm lắm!”

Mạt Mạt nheo mắt cười: “Em cũng có hứng thúvới mọi người lắm.”

Lão Đường lập tức ra vẻ thân thiết: “Thật không,Mạt Mạt? Thực ra lí lịch cá nhân của bọn anh cũng rất đơn giản, vídụ tên này.” Cậu ta chỉ vào Thịt Chó, “Bán chó, phối giống chó.Còn tên này.” Chỉ lão Phó, “Bán máy tính đểu. Còn anh, trước kia anhvà Bảo làm cùng tòa soạn. Bây giờ thất nghiệp, đơn giản vậy thôi.”

Mạt Mạt lật đầu lia lịa rồi đột nhiên sữngngười ra, quay sang nhìn tôi: “Bảo, lão Đường đây chính là lão Đườngcùng tòa soạn mà hôm nay anh kể cho em nghe hả?”

Tôi mơ màng gật đầu, sau đó chợt hiểu ra vấnđề, thầm run rẫy trong lòng.

Mạt Mạt đã quay sang lão Đường, vẻ mặt có vẻtiếc nuối: “Em biết rồi, hôm nay chúng ta cùng anh Đường uống rượugiải sầu đúng không? Anh Đường, đừng buồn, bị đuổi việc cũng có saođâu, không bị tóm là tốt rồi!”

“Bị đuổi à?” Lão Đường ngớ người, “Lại cònbị tóm nữa? Tại sao?”

Mạt Mạt chớp mắt ngây thơ hỏi lại: “Không phảianh buôn ma túy à?”

“Anh…buôn ma túy?”

“Vâng, không phải anh giấu ma túy trong tòa soạnsao?”

“Anh á?” Lão Đường hoàn toàn không hiểu đầu cuatai nheo gì, trợn mắt mấy giây quay sang nhìn tôi, “Lại Bảo! Shit!”

…Cậu ta thông minh ghê, nghĩ ngay đến tôi cơ đấy…

“Hiểu lầm. Tôi chỉ đùa với Mạt Mạt thôi mà…”tôi giả lả cười giải thích, toát cả mồ hôi lạnh. Lúc này Mạt Mạtđang cười rất gian tà, tít cả mắt vào, lại còn nhướn mày với tôimột cái nữa – cô ấy cố tình!

Shit, cô nàng đã nhận ra ngay từ đầu! Hay cóthể nói cái gì cũng biết! Cô ấy cố ý nói với lão Đường như thế!Quá nham hiểm! Quá bỉ ổi!

….Tại tôi, tôi đánh giá Mạt Mạt qua thấp. Lúcở siêu thị, lời nói dối về việc hỗ trợ điều tra vụ án buôn ma túyđó sơ hở đầy rẫy, Mạt Mạt chắc chắn đã nhận ra nhưng không vạchtrần tôi là để chờ thời cơ đáp trả đây!



Đốiphó với người hung bạo phải hung bạo hơn hắn;

Đốiphó với người bỉ ổi, phải bỉ ổi hơn hắn;

Đốiphó với người phóng khoáng, phải phóng khoáng hơn hắn;

Đốiphó với người đẹp trai thì phải…hủy hoại dung nhan của hắn!

Ngày 23 tháng 7. Mưanhỏ