Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Chương 4



Chúng ta hãy ra khỏi quá khứ, trở lại hiệntại đi.

Tôi đưa khăn mặt và bàn chải mới cho Mạt Mạt,mắt nhìn cô ấy vào nhà vệ sinh tắm táp, nói thật lúc cô ấy bảomuốn đi tắm, trái tim nhỏ bé của tôi bắt đầu lên tàu lượn siêu tốc,đây không phải là tín hiệu ư? Phim tình cảm không phải đều diễn nhưthế sao? Đến cảnh tắm rồi, cảnh “hot” còn xa nữa sao?

Mạt Mạt ăn vận chỉnh tề bước vào nhà vệ sinh,không vứt lại thứ gì bên ngoài, sau đó là tiếng khóa cửa, tiếp đólà tiếng nước chảy. Tôi bắt đầu hối hận, sao không lắp cửa kínhtrong suốt cho nhà vệ sinh chứ.

Tiếng nước chảy và tiếng hát khe khẽ lườibiếng của Mạt Mạt làm lòng tôi rối như tơ vò.

Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, uốnghai lon bia. Không biết vì tôi uống nhanh quá hay là vì con gái tắmrất lâu. Thực ra cũng có lúc lạ thật đấy, vì con gái bao giờ cũngtắm chậm hơn con trai. Dù cấu tạo cơ thể có khác nhau đến mấy nhưngcũng không dư ra bao nhiêu diện tích chứ.

Tôi rất muốn nhìn trộm, nhưng lí trí và đạođức bảo tôi rằng không được!

Tôi nghe theo lời khuyên bảo của lí trí và đạođức, vì đã thử vài lần, cửa nhà vệ sinh rất khít, không có khe hở.

Cho nên khi Mạt Mạt hé cửa, thò ra một cánh tayđẫm nước, tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách với vẻ quân tửngời ngời, hai chân khép chặt.

“Này, anh có áo choàng mặc đi ngủ không? Hay làđưa em một bộ đồ của anh đi!” Mạt Mạt kêu lên.

“Để làm gì?” Tôi mừng run người, lien tục pháttín hiệu đây này!

“Em không cầm chắc vòi hoa sen, quần áo ướt hếtrồi.” Mạt Mạt nói, “Cả chiếc Mp3 để trên bệ rửa mặt cũng ướt rồi,của ai vậy?”

Tôi muốn khóc quá, anh ở một mình, em nói xemlà của ai?

Không có áo choàng, tôi đàn ông đàn anh, chuẩnbị cái đó làm gì, trước giờ tắm xong tôi toàn để trần chạy ra ngoài,như những người mẫu nam nổi tiếng thế giới sau cánh gà ấy……

Tôi tìm một bộ đồ ngủ sạch đưa ra cánh tay thòra một nửa đó, Mạt Mạt vừa cầm vừa tra khảo: “Có sạch không đấy?Giặt chưa?” Vừa nói vừa đưa lên mũi ngửi, “Tạm được.”

Thực ra với kiểu chà đạp này tôi rất muốn nổigiận, nhưng chỉ trong thoáng chốc tôi không còn bận tâm gì đến lòngtự tôn nữa, vì khi Mạt Mạt làm động tác đưa lên mũi ngửi, cánh cửanhà tắm tất nhiên sẽ được mở rộng ra một chút, tôi cũng rất tựnhiên lần theo khe hở đó lén lút ngó một cái……chết tiệt, tôi hận hơinước!

Mạt Mạt nhỏ nhắn mặc bộ đồ ngủ của tôi trôngrất đáng yêu, phải xắn tay áo lên hết cỡ và nhấc ống quần mới thòđược tay chân ra, lại còn phải kẹp đống quần áo vừa thay ra, nhónchân nhón tay, đúng là bộ dạng trẻ nít mặc đồ người lớn.

Tôi đang mê mẩn lén lút ngắm nhìn thì bị MạtMạt vấy nước đầy mặt, “Đừng bảo em là hàng ngày trước khi đi ngủanh không tắm đấy nhé, vệ sinh sạch sẽ đi!”

Bảo tôi đi tắm ư? Không phải chứ? Không đượcrồi, xấu hổ quá, thẳng thắn quá……

Chỉ hai phút sau tôi tinh tươm sạch sẽ bước rakhỏi nhà vệ sinh, người thơm nức mùi sữa tắm, chạy khắp phòng tìmnữ chính trong cảnh nóng sắp diễn.

Trong phòng khách, Mạt Mạt ngồi ôm gối, uốngtừng ngụm bia nhỏ, cúi đầu lật giở một cuốn tạp chí trên thảm trảisàn, mái tóc dài còn ướt xõa xuống.

Tôi bước đến ngồi cạnh cô ấy, không nói gì,liếc nhìn cuốn tạp chí dưới đất, toàn mấy mối tình đau khổ ấu trĩnhư vừa tốt nghiệp đã thất tình, nhưng Mạt Mạt xem rất chăm chú,biết tôi ngồi xuống mà chẳng buồn nhìn tôi một cái.

Sự ăn khớp vô cùng quen thuộc này lâu lắm rồitôi mới cảm nhận được.

Rất lâu sau, Mạt Mạt gấp tạp chí vào, ngẩngđầu đờ đẫn nhìn bức tường phía trước. Tôi và cô ấy ngồi trên thảm,im lặng một lúc.

Con người đúng là động vật có cảm xúc. Sau khitôi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều khoảnh khắc ở bên MạtMạt, tôi bỗng cảm thấy, thực ra bản thân mình rất thích Mạt Mạt,trước kia thích, bây giờ cũng thích! Giây phút này, dước tác dụngxúc tác của hồi ức, tôi cảm thấy Mạt Mạt chính là người mà tôimuốn có, tôi rất yêu cô ấy!

Tất nhiên, suy nghĩ ấy cũng xuất phát từ nềntảng mấy mối tình thất bại thời đại học của tôi, Khổng Tử và chúaJesus đều từng nói “Tình đầu đẹp vô cùng”, câu này quá đúng, vì saumối tình đầu với Mạt Mạt, con đường tình cảm của tôi luôn ngập trànchông gai thác ghềnh, núi non trùng điệp, vực thẳm hố sâu……

Tất nhiên, nếu tôi không gặp lại Mạt Mạt, cólẽ cả đời này tôi cũng sẽ không có cảm xúc và suy nghĩ này, nhưnggiây phút này Mạt Mạt đang ở trước mặt tôi, không cần phải nghi ngờtâm trạng này, cảm xúc này chắc chắn sẽ đến theo.

“Này, mấy năm nay, có phải em luôn hận anh vìchuyện này không?” Nhìn Mạt Mạt, tôi thấy mềm lòng.

“Hả?” Mạt Mạt ngẩng đầu, vẫn chưa thoát rakhỏi suy nghĩ của mình, vẻ mặt ngơ ngác, “Gì cơ?”

“Anh nói, có phải vì chuyện sau tốt nghiệp anhkhông liên lạc với em, cho nên em luôn hận anh không?” Tôi phập phồnghỏi, cảm thấy câu hỏi của mình có tí đồ thêm dầu vào lửa.

Không ngờ Mạt Mạt lại cười, kiểu cười giễucợt cố tình nặn ra: “Có đến mức ấy không? Hận anh á? Lại còn hậnnhiều năm thế à? Bộ em không muốn sống nữa sao?”

Tôi vội vàng cười phụ họa, “Không hận thì tốt,không hận thì tốt.”

“Ai bảo không hận?” Mạt Mạt lại đột nhiên biếnsắc, cô ấy kêu lên rồi thuận tay ném lon bia rỗng vào đầu tôi, “Đổilại là anh, anh không hận em chắc!”

Tôi bị ném bất ngờ đến ngớ người ra, đau thìkhông đau, chỉ là quá đột ngột, hơn nữa trong lon bia còn vài giọtbia, mấy giọt bia kia vừa khéo lại bắn vào mắt tôi. Mắt liền đaurát, theo bản năng tôi cúi xuống, lấy tay dụi mắt, nhăn nhó mặt mày.

Một bàn tay bỗng đỡ hai vai tôi, rồi một giọngnói căng thẳng vang lên: “Sao thế? Anh đau lắm à? Không sao chứ?”

“Không sao, không sao, không đau, không đau”. Tôinhắm mắt, xua tay ra vẻ độ lượng, trong lòng sướng rơn! Chuyện nàynói lên điều gì? Nói lên rằng trong lòng Mạt Mạt vẫn có tôi, vẫnquan tâm tôi…Tôi đang tự sướng thì một vật cứng đập vào đầu tôi, tôikhông thể mở mắt ra được, nghe tiếng động thì Mạt Mạt đã đứng dậy,lưng tôi ăn một đạp.

“Không đau này!”

“Em!”

“Đáng đời! Cứ coi như là em báo thù cho mốitình đầu của mình đi!”

Nghe tiếng bước chân xa dần, trong đám xanh đỏtím vàng trước mắt mình tôi chợt hiểu ra, cô nàng này đến để báothù cho mối tình đầu của mình, báo thù tôi!

Khi mắt tôi trở lại bình thường, phòng kháchđã chẳng còn ai, tôi đứng dậy tìm Mạt Mạt, cuối cùng tìm thấy conmồi trong phòng ngủ. Mạt Mạt đã chui vào chăn, chỉ ló đầu ra cườivới tôi, vẻ rất đắc ý.

Tôi bốc hỏa, sầm mặt bước tới trèo lên giường,đưa tay kéo chăn.

Mạt Mạt hét lên: “Anh làm cái gì đấy? Cướpcủa à?”

Tôi tức xì khói: “Đây là nhà anh! Đây là chăncủa anh!”

Thái độ Mạt Mạt rất kiên quyết, hai tay nắmchặt cái chăn, đè cả nửa người lên một mép chăn, hung hãn gào vàomặt tôi: “Bảo! Anh bỏ tay ra ngay! Anh tưởng em không biết anh nghĩ gìhả! Anh thôi ngay cái ý nghĩ đắp chung chăn rồi thừa cơ sàm sỡ em đi!”

Tôi…

Tôi thả tay ra, trợn mắt gào lên: “Suýt chútnữa là em làm mù mắt anh rồi biết chưa? Anh mà thèm sàm sỡ em à!Tối nay anh mà động vào em thì anh là đồ khốn nạn!”

Mạt Mạt không kéo chăn nữa, đắc ý hất đầu:“Tự anh nói đấy nhé!”

Tôi sững người, nhìn bộ mặt tươi cười hớn hở,nháy mắt nháy mũi của Mạt Mạt, tôi chợt hiểu ra…mẹ nó chứ! Tôi lạitrúng kế của con nhỏ này rồi!

Tôi giận điên, nằm lên giường, Mạt Mạt vẫn kiênquyết không cho tôi đắp chăn.

“Anh ngủ sofa.”

“Đây là nhà anh! Sao anh phải ngủ sofa?” Tôi trợnmắt.

“Chính vì đây là nhà anh, em là con gái mà.”Mạt Mạt cười, điệu bộ như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Tôi nghẹn họng, thở hồng hộc đi ra ngoài phòngngủ, đi được mấy bước lại quay lại: “Này, Mạt Mạt, nếu nói vậy thìkhi anh đến nhà em, em sẽ ngủ sofa đúng không?”

“Vẫn là anh ngủ sofa!” Mạt Mạt không nhìn tôinữa mà rúc trong chăn, xòe tay ra ngắm móng tay. Hành động này rõràng là khiêu khích mà!

“Sao lại là anh?” Tôi gần như gào lên.

“Vì đó là nhà em, và em là con gái!” Mạt Mạtđã nhắm mắt, chuẩn bị quay đi, “Tắt đèn hộ em.”

…Ai bảo phụ nữ là quần thể yếu đuối? Ai hôhào nam nữ là bình đẳng hả?

Ôm một bụng giận dỗi, tôi nằm trên ghế sofa lănqua lăn lại mãi mà không ngủ được.

Mạt Mạt càng ngày càng khiến tôi khó hiểu, vìbiểu hiện của cô ấy cả ngày hôm nay rất mâu thuẫn, lúc buông thả,lúc e thẹn, lúc gợi cảm, lúc đáng yêu, lúc dã man, lúc dịu dàng,lúc như Diệu Ngọc chốn lầu xanh, lúc như Diệt Tuyệt sư thái…

Cô nhóc này chắc không bị thần kinh phân liệtchứ? Nếu không sao càng nhìn càng thấy giống người có hai tính cáchvậy?

Dù thế nào thì tôi vẫn nghĩ Mạt Mạt có việcgì đó giấu tôi. Hoặc không nên nói vậy, không thể gọi là giấu được,bây giờ tôi chẳng là gì của cô ấy cả, nhiều nhất là một người bạn,cô ấy chỉ không muốn cho tôi biết mà thôi.

Thôi bỏ đi bỏ đi, ngủ thôi, thôi kệ cô ấy cóviệc gì, cô ấy không nói thì tôi không hỏi, đỡ tự chuốc phiền phứcvào người!

Nhưng, gặp lại là tình cờ thật sao? Cứ như vậygặp lại, sau đó hẹn ăn cơm, sau đó mấy ngày thì giả say đến nhà tôi,rốt cuộc cô ấy có ý gì? Vẫn còn thích tôi ư? Hay đến tìm tôi lánhnạn? Muốn chuốc say tôi rồi lấy sạch đồ đạc trong nhà ư? Lẽ nào…côấy muốn nhân lúc tôi say, cắt thận của tôi đem đi bán? Bây giờ các bộphận cơ thể người rất có giá ở chợ đen…

Không thể nào! Đừng nghĩ lung tung nữa, chuyệnđến đâu hay đến đó, ngủ thôi! Đằng nào sáng mai cô ấy đi, cứ coi nhưkhông có chuyện gì xảy ra là xong! Theo mình về nhà mà không chịuthân mật với mình một tí, mình còn ở đây mà suy với luận cái nỗigì?

Đúng! Đi ngủ, nghĩ nhiều thế không mệt sao? Maihễ trời sáng, cô ấy đi đường cô ấy, tôi đi đường tôi, muốn thì làmbạn sau này liên lạc, không muốn thì cứ coi như một giấc xuân mộng đi!Có cái gì đâu!

Ngủ đi.

Ngủ đi

Ngủ đi.

Nhưng, tóm lại là cô ấy giấu tôi chuyện gìnhỉ?

…Ôi trời ơi! Cứu tôi với!

Căn phòng chìm trong bóng tối, phòng ngủ gầnđó vang lên vài tiếng động, chắc đó là tiếng nói mơ ú a ú ớ củaMạt Mạt, khiến tôi cứ nghĩ mình đang mơ.

Cần phải nói rõ, từ lúc Mạt Mạt theo tôi vềnhà đến giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện, đốt cháy tôi rồi lại dậptắt tôi hết lần này đến lần khác, mầy lần suýt chút nữa là xongviệc, điều đó khiến tôi vô cùng vô cùng mệt mỏi.

Tin rằng nhiều anh em đồng cảm với tôi, cứ đánhlửa rồi lại tắt đi vài lần như thế, đừng nói là người, xe cũngkhông chịu được ấy chứ. Lúc này bụng dưới của tôi trướng lên rấtđau, đau đến nỗi không thể thoải mái trở mình và ngồi dậy được nữa.

Tôi biết lúc này tôi đang ở trong tình trạngnào, mà tình trạng này chỉ có một cách giải quyết. Thế là tôi rónra rón rén đứng dậy, lại gần phòng ngủ, ghé tai vào cửa phòng nghengóng một lúc rồi mới chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa, tụt quần,sử dụng một tư thế khá là thoải mái – đừng nói thẳng thế chứ. Xinhãy gọi hành vi này là một nghệ thuật. Độc tấu đàn ống.

Đúng vào lúc tôi quên mình nỗ lực diễn tấuthì tiếng gõ cửa nhà vệ sinh vang lên.

Chuyện này cũng tại tôi, quá trình diễn ra vôcùng khốc liệt, nhưng kết quả cứ chậm trễ mãi chưa chịu đến, dẫnđến việc tôi hoàn toàn không để ý gì đến tình hình bên ngoài, hoàntoàn không nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, tiếng bước chân.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, đó làMạt Mạt âm thầm tấn công, cô ấy không định để tôi phát giác!

Chẳng lẽ ngay từ đầu Mạt Mạt đã liệu được,sau khi kích thích tôi xong, tôi nhất định sẽ tự mình giải quyết ư?Cho nên cô ấy căn đúng thời gian ra xem tôi mất mặt ư?

Chắc là không đâu? Trái tim phụ nữ chắc không độcđến mức đó đâu!

Shit, không có thời gian nghĩ mấy chuyện đó nữarồi, giải quyết vấn đề trước mắt trước, Mạt Mạt ở ngay bên ngoàicửa nhà vệ sinh rồi!

“Bảo, anh ở trong đó à?” Mạt Mạt cất tiếng.

Hình như tôi bị ảo giác? Sao nghe giọng Mạt Mạtcứ như đang cố nín cười thế nhỉ?

Tôi không thể ra ngoài trong tình trạng này!Trong lúc 12 giờ thế này, mặc quần đùi cũng không thể che giấu được,tôi cắn răng, nhanh chóng kéo đàn, cuối cùng mặt ngời rực rỡ như hoađào, trong màn tuyết trắng rượu tràn ly.

Tôi thở dài một cái rồi bắt đầu tìm giấy vệsinh.

Nhìn quanh một vòng tôi phát hiện ra một sựthật đáng sợ, trong đầu vang lên một giọng nữ ngọt ngào mà nguyhiểm.

“Xin lỗi quý khách, giấy vệ sinh quý khách đangtìm tạm thời nằm ngoài vùng phục vụ…”

Hiểu ra vấn đề, tôi càng kinh hãi!

Lúc nãy ăn uống trong phòng khách, Mạt Mạtkhông cẩn thận làm rớt bia, tôi lấy giấy trong nhà vệ sinh ra lauthảm.

Bất cẩn quá! Quả là bất cẩn!

“Anh vẫn chưa xong à?” Mạt Mạt quá nham hiểm!

“Xong rồi!” Tôi gần như gầm lên.

Vừa buồn vừa giận, hôm nay đúng là ngày xuixẻo nhất của tôi!

Không còn cách nào khác, tôi đành kiễng chân,lau rửa qua loa trong bồn rửa tay, luống cuống một hồi còn làm ướtcả quần đùi nữa.

Tôi cúi đầu mở cửa, không nhìn Mạt Mạt.

Tôi biết Mạt Mạt đứng ngay trước mặt tôi, tôiđang chăm chú ngắm nhìn đôi bàn chân trần của cô ấy. Cô ấy đánh móngchân màu trong suốt, hai ngón chân cái cong cong, động tác đó cho tôibiết, cô ấy đang cố nín cười.

“Sao anh lại ra thế này?” Mạt Mạt khoa trươngnói: “Anh nhìn mình xem, Bảo, anh nói thật đi, có phải thận anh…”

“Thận cái con khỉ!” Tôi điên tiết bật lại, “Tôibị són tiểu, được chưa?”

Mạt Mạt phi như bay vào nhà vệ sinh, đóng cửalại, tiếp đó trong ấy bùng lên một tràng cười làm tim tôi tan nát.

Tôi bước đến cạnh ghế sofa, toàn thân rã rời,đổ ụp cả thân mình lên sofa rồi cầm cái đệm tựa úp lên đầu mình,vùi mặt thật sâu vào thành sofa…

Đêm nay thực là một đêm đau khổ, cái nên xảy rathì không xảy ra, cái không nên xảy ra thì xảy ra hết lần này đếnlần khác.

Có lẽ tôi không ngủ, nhưng sau đó cũng khôngtỉnh táo lắm, tóm lại là mơ mơ màng màng một hồi trời đã sáng.

Khi tôi mở mắt thực sự có cảm giác hồn xiêuphách tán, gương mặt của Mạt Mạt gần ngay gang tấc, hai tay cô ấychống cằm, cười tươi roi rói như nắng mùa xuân nhìn tôi.

Tôi giật mình bật dậy rồi mới hoàn hồn, thởdài một cái rồi liếc Mạt Mạt, cố ra vẻ lạnh lùng hỏi: “Em dậy rồià?”

Hừ, tôi vẫn còn nhớ mối thù tối qua đấy!

Mạt Mạt cười hi hi, không nói gì chỉ nhìn tôi.

“Em…em lại muốn làm gì nữa?” Tôi bắt đầu thấycăng thẳng, bị Mạt Mạt chơi cho mấy vố sợ rồi, sức mạnh của xã hộithật là to lớn, có thể biến một cô gái ngây thơ thành một hồ ly tinhthế này.

Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn tôi, rồi đột ngột laotới, hai tay ôm cổ tôi, hôn chụt một cái lên má tôi!

Quả này tôi chịu rồi, phản ứng đầu tiên củatôi là: Lại có âm mưu gì đây?

Hôn tôi xong, Mạt Mạt liền lập tức thả tay ra,cô ấy đứng dậy, hớn hở nhìn tôi, nghiêng đầu nói: “Bảo, em biết anhmà! Chắc chắn không thành vấn đề!”

“Cái gì không thành vấn đề?” Tôi chẳng hiểu môtê gì.

“Anh đó! Anh là người tốt!” Mạt Mạt cười tươinhư hoa, “Một đêm bình yên chứng minh rằng mấy năm qua anh không hề thayđổi, thích ra vẻ buông thả bất cần nhưng thực ra vẫn là một ngườiđàn ông gan bé.”

Tôi trợn mắt: “Anh gan bé á? Em bảo anh gan bé?Mạt Mạt! Em có biết trước mặt đàn ông không được phép nói một sốlời không? Riêng chữ “bé” đã là đại kị của nam giới rồi, em lại cònthêm chữ gan bé. Ý em là sao? Hay là anh to gan một lần cho em xemnhé!”

Mạt Mạt thấy tôi kích động như vậy cũng khôngsợ hãi, vẫn cười tươi rói: “Anh bực cái gì, ý em không phải thế,không phải anh gan bé, anh là chính nhân quân tử.”

Nghe câu này tôi thấy dễ chịu tí chút, nhưngmặt vẫn lạnh như tiền.

“Bảo, em không có ý khác thật mà.” Mạt Mạtvẫn giải thích, “Anh thế này em rất vui, thật đấy! Trước kia hồichúng ta ở bên nhau ấy, anh làm em rất yên tâm, bây giờ anh cũng khôngthay đổi, thật tốt.”

Tôi ngơ ngác: “Anh làm sao mà khiến em yên tâm?”

Mạt Mạt tươi cười bước lên một bước, ngồixuống sofa: “Anh quên rồi à? Lúc chúng ta hẹn hò, suýt chút nữa đãnhư thế rồi, nhưng em không ngờ anh còn nhỏ như thế đã biết thương bạngái rồi, anh không…”

Tôi á? Thương…bạn gái?

“Mấy năm nay em luôn nhớ đến chuyện đó, bây giờcon trai như anh quá ít, anh rất tôn trọng con gái, sợ em hối hận, anhliền không ép em nữa. Anh biết không? Tiểu Hy cũng biết chuyện này, côấy thấy không thể hiểu nỗi.”

Mạt Mạt vừa nói vừa nghiêng đầu, ánh mắt sánglấp lánh như đang nhớ lại chuyện cũ.

Nhưng tôi hiểu rồi!

Mạt Mạt coi tôi là quân tử! Tưởng hồi đầu tôikhông hoàn thành bước cuối cùng là vì cô ấy đau, hoặc sợ cô ấy hốihận! Xem ra kí ức của Mạt Mạt có chút nhầm lẫn, chẳng lẽ cô ấyquên là lúc đó tôi cũng kêu đau sao?

Khoan khoan, có lúc kí ức của con người rất dễđùa cợt với chính họ, rất dễ nhiều năm sau, dựa theo ý muốn củabản thân thêm mắm thêm muối, vậy lẽ nào là kí ức của tôi nhầm lẫn?Tóm lại là tôi hay Mạt Mạt nhớ nhầm đây?

Thôi bỏ đi, bạn xem Mạt Mạt cười tươi như hoamùa xuân, ấm áp như nắng mùa hạ thế này, chắc chắn cô ấy đang đắmchìm trong những hồi ức thuộc về cô ấy, hơn nữa trong hồi ức của côấy tôi là một người tốt, chuyện này rất tốt mà!

Thế là tôi cười với Mạt Mạt.

“Tối qua ban đầu em cũng rất lo lắng.” Gương mặtMạt Mạt rạng ngời, cô ấy đứng dậy, vươn vai một cái, “Bây giờ emchẳng lo tí nào nữa.”

…Ý cô ấy là sao?

Tôi dậy đánh răng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề.

Mạt Mạt đã chuẩn bị xong từ lâu, về mặc nàychắc con gái có thiên chất, trước khi tôi dậy cô ấy đã làm xong đâuvào đấy hết cả rồi.

So với hôm qua, hôm nay Mạt Mạt có hơi khác, côấy không trang điểm. Nói thực, không trang điểm Mạt Mạt trông càng xinhhơn, rất trong sáng, thuần khiết.

Thực ra tôi rất ghét con gái trang điểm, nhấtlà trang điểm đậm.

Tôi luôn cho rằng, trang điểm là thủ đoạn tựhủy hoại mình mà phụ nữ sau ba mưới lăm tuổi mới đáng làm.

Tuổi trẻ, tuổi trẻ chính là tài sản, làn dacủa bạn, tất cả linh kiện trên mặt bạn đều đang ở giai đoạn đẹp đẽnhất, là lúc chúng tỏa sáng nhất trong đời bạn, bạn việc gì phảidùng đủ thứ hầm bà lằng chát lên chúng, che lấp chúng?

Sửa lông mày, tốt thôi, xoa kem dưỡng da, rấtbình thường, kể cả uốn mi cũng là để cho đẹp, nhưng tôi luôn có thểthấy rất nhiều cô gái trẻ bôi vẽ đủ thứ lên mặt mình, trông như diễnviên hát Kinh kịch ấy, hoặc chát thêm bột phấn, cứ như biến mặtthành đồ ăn vậy, thế thì kinh khủng quá, khiến mình già như ba mươilăm hoặc hơn thế nữa, quá là khủng khiếp.

Đợi đến khi những cô bé này hơn ba mươi tuổi,trên đường gặp người quen, nghe người quen khen ngời: “Oa, cậu chẳnggià đi chút nào, trông giống hệt như mười năm trước.” Những cô bé đãtrở thành phụ nữ này liền rất vui, liền cười tít mắt, liền cảmthấy mình xinh đẹp trời sinh, không hề thay đổi, trường sinh bất lão,thực ra mười năm trước họ đã như vậy rồi, đương nhiên không già đi.

Cho nên khi Mạt Mạt để mặt mộc, thanh thoáttrong trẻo đứng trước mặt tôi, tim tôi lại bắt đầu bay bổng.

Mạt Mạt đứng trước mặt tôi, vẫn còn đang đắmchìm trong niềm vui vì hành vi quân tử của tôi, đột nhiên nhìn thấyvẻ mặt dâm tà của tôi, ánh mắt đờ đẫn nhìn cô ấy liền nhướn mày:“Này! Anh nhìn cái gì đấy? Anh đang nghĩ gì vậy?”

Tôi hoàn hồn, vội vàng lắc đầu rối rít: “Khôngcó, …chúng ta đi ăn sáng đi.”

“Được!” Mạt Mạt gật đầu, vào phòng ngủ lấytúi xách, vừa đi vừa gọi, “Ăn gì bây giờ? Anh đưa em đi ăn món gì ngonngon, nong nóng nhé! Tối qua em ăn uống linh tinh, dạ dày vẫn còn khóchịu đây này!”

Tôi đứng dậy làm mấy động tác thể dục, thởdài, khi Mạt Mạt quay lại, tôi vừa kéo cô ấy vừa nói: “Em đừng kénchọn nữa, công chúa của anh, ăn tạm cái gì đó thôi, hôm nay em không đilàm à?”

Mạt Mạt ngoẹo đầu nhìn tôi vẻ kì quái, đôimắt đen lấp lánh: “Anh vẫn chưa tỉnh rượu à?”

“Sao thế?”

“Hôm nay cuối tuần mà.”

Tôi vỗ bốp một cái vào đầu, mấy hôm nay quárảnh rỗi, chỉ ngồi đợi thông báo của tòa soạn mới, chả biết ngàytháng là gì nữa.

“Đi thôi, đi thôi!” Mạt Mạt vừa kéo tôi ra cửa,“Hôm nay phải làm rất nhiều việc! Ăn sáng xong, anh cùng em đi đánhchìa khóa nhé!”

“Đánh chìa khóa gì?” Tôi căng thẳng hỏi.

“Chìa khóa nhà anh ấy, đánh cho em một bộ. Nếukhông thì bất tiện lắm.” Mạt Mạt nói như đúng rồi.

“Em á? Em đòi chìa khóa nhà anh á?” Tôi vẫnchưa hiểu ra vấn đề.

“Đúng vậy, không phải đã bảo từ hôm qua em ởnhà anh sao?” Mạt Mạt nghiêng đầu.

“Anh bảo cho em ở nhà anh lúc nào?” Tôi ngấtmất.

“Là em bảo muốn ở nhà anh.” Mạt Mạt thản nhiênkiêm mặt dày nói.

“Anh…” Loạn như cào cào, chẳng lẽ tôi chưa tỉnhrượu thật ư?

Mạt Mạt chun mũi cười, kéo tay tôi, “Đừng kháchsáo với em! Cứ như thế nhé! Đi nào! Đi ăn thôi!”

Thế…thế này là thế nào!

Vốn tưởng là Mạt Mạt dê vào miệng hổ, khôngngờ bây giờ lại trở thành tôi lên phải thuyền cướp biển của cô ấy.

Đưa Mạt Mạt đi ăn sáng ở gần đó, ăn món hoànhthánh nóng hổi làm trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cô ấy hồnghào hẳn lên.

Chúng tôi ra phố, cô ấy kéo tôi đi đánh chìakhóa thật, đáng lẽ tôi còn ôm ấp một tia hy vọng, ngỡ là cô ấy hùhọa đùa mình, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc này, tôi dám khẳng địnhmình gặp rắc rối rồi.

Có một câu nói thế nào nhỉ? Không bắt được hồly còn hôi hám đầy người, huống hồ cô nàng này bây giờ như hồ lytinh, chơi đùa tôi trong lòng bàn tay cứ như không ấy.

Cô ấy kiên quyết như thế tôi không có cách nàokhác, lại không muốn cãi cọ trên đường, đành phải cố gắng kéo dàithời gian để tôi nghĩ kĩ càng đã, tất cả những chuyện này là sao.

Mạt Mạt nhanh chóng phát hiện ra tôi đang bị côấy kéo đi mà lòng không muốn liền đột ngột dừng lại, ngoái đầunhìn tôi, nửa cười nửa không: “Bảo, em cho anh cơ hội cuối cùng, điđánh chìa khóa với em.”

“Em quá đáng vừa thôi! Chỉ nghe nói nam ép nữbán dâm, chưa bao giờ nghe có nữ ép nam sống chung cả!” Tôi vừa cườivừa cố lý lẽ.

“Là anh nói đấy nhé!” Mạt Mạt lạnh mặt, thảtay tôi ra, đi lên trước mấy bước rồi dừng lại, xoay người, chỉ sangbên cạnh mình, “Bảo, em đếm đến ba, anh lập tức qua đây, sau đó ngoanngoãn cùng em đi đánh chìa khóa, nếu không thì…”

Tôi cười: “Ha ha! Em uy hiếp anh à? Em tưởng anhsợ chắc? Sợ uy hiếp anh đã không làm phóng viên giải trí rồi!”

“Có kẻ sàm sỡ!” Mạt Mạt đột ngột nói, sau đónhìn tôi chằm chằm, “Lại Bảo, bây giờ em hét câu này lên thì hậu quảanh tự chịu nhé!”

Chỉ một câu đó thôi đã khiến mấy người xungquanh nhòm ngó tôi, tôi không dám chậm trễ, vội vàng phóng tới bêncạnh Mạt Mạt.

Trên phố tuyệt đối đừng xảy ra chuyện. Ở TrungQuốc bạn chỉ cúi xuống buộc dây giày cũng có vài người hiếu kìthích hóng hớt vây lại, nữa là cô gái xinh đẹp như Mạt Mạt, cô ấymà hét thật, chắc chắn sẽ hút lại chừng chục người anh hùng cứumỹ nhân, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha gì đó.

Tôi lẽo đẽo đi sau Mạt Mạt, nhăn nhó lảm nhảm:“Này, Mạt Mạt, tóm lại là có chuyện gì thế? Em nhất định phải ởchỗ anh sao?”

“Anh tò mò gớm nhỉ, thích nghe ngóng tin vịtghê, anh quan tâm đến chuyện của em làm gì?” Mạt Mạt trợn mắt.

“Đây là chuyện của em à? Em đòi ở nhà anh thìphải cho anh một lý do chứ!” Tôi bị cô ấy chọc phá đến độ mất khảnăng suy nghĩ logic rồi.

“Được rồi, được rồi.” Mạt Mạt ra vẻ bất lực,“Cứ coi như em thuê đi được chưa? Em trả tiền nhà, một tháng hai trămtệ đủ không? Nếu không đủ tăng thêm năm mươi tệ!”

Con số này thật là hợp với tôi[1]…

[1]Trong tiếng Trung, 250 đồng nghĩa với ngu ngốc.

Tôi nhíu mày, chợt nghĩ ra một kế, lấy hết canđảm chiến đấu tiếp: “Mạt Mạt, em có đưa anh hai nghìn tệ cũng khôngđược! Em không thể bắt anh ngày nào cũng ngủ sofa được!”

Oa, lúc nói câu này tôi thật cool ghê! Vấn đềnày sắc bén như vậy, hơn nữa lại có cả nghĩa bóng nữa! Hoặc emđừng ở nhà anh, hoặc chúng ta ngủ chung một giường! Anh là chủ nhà,em phải nghe anh! Ở địa bàn của anh, anh làm chủ!

Mạt Mạt đi chậm lại, ngoái đầu nhìn tôi rấtđột nhiên như vỡ lẽ ra điều gì: “Anh không nói em cũng không nghĩ rađấy, sao em có thể để anh ngủ sofa được.”

Tôi sướng rơn, thắng rồi! Há há há, bầu trờihôm nay thật trong sáng, trên nền trời trong trẻo vài cụm mây trắnglững lờ trôi, đẹp như tâm trạng của tôi vậy.

Mạt Mạt nói tiếp: “Tối qua em đã xem rồi, khôngphải phòng làm việc của anh còn trống sao?”

Hả? Nổi gió rồi, mây đen ùn ùn kéo tới…

“Chúng ta đánh chìa khóa xong sẽ vào siêu thịmua cho anh một cái đệm, để trong phòng làm việc, được không?”

Trời đổ mưa như trút nước…

“Anh đần người ra làm gì vậy? Em nghĩ anh ngủtrong phòng làm việc, em ngủ trong phòng ngủ, nếu không thì…nếu anhnỡ lòng thì em ngủ trong phòng làm việc, anh ngủ trong phòng ngủđược không? Có điều em biết anh không nhẫn tâm đâu…”

Mưa axit, mưa đá, bão, sóng thần…

Mạt Mạt hớn hở nhìn tôi, dùng túi xách đánhnhẹ vào người tôi, “Anh nói đi! Bảo ngủ trong phòng làm việc lầnmột, Bảo ngủ trong phòng làm việc lần hai, Bảo ngủ trong phòng làmviệc lần ba, xong! Đi thôi!”

Tôi sụp đổ rồi.



Nguyên tắc của tôi là:

Người không phạm ta,

Ta không phạm người

Người phạm đến ta,

Ta liền nổi giận.

Ngày23 tháng 5.

Trời âm u nhiều mây.