Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Chương 21



Ở Hồng Kong chẳng có gìnhiều để nói, tâm tư của tôi vốn cũng chẳng đặt ở đó.

Tin tức chúng tôi cần phỏng vấn thiên hạ đã biết hếttừ đầu đường đến xó chợ đâu đâu cũng đang bàn tán suy đoán về chuyện Trương BáChi có bầu, còn đương sự thì không ở Hồng Kông, nghe nói là để tránh đám nhàbáo đã bí mật đi du lịch rồi.

Để không đến nỗi trở về tay không, tôi bảo nữ đồngnghiệp xinh đẹp thay mình liên hệ với rất nhiều đồng nghiệp, lôi ra ít tin tứcnội bộ, tất cả đều thuộc loại tin “Theo người biết được nội tình nhưng khôngmuốn lộ danh tính”.

Tôi bảo nữ đồng nghiệp xinh đẹp bất kể thật giả, cứviết hết đi, giới giải trí là vậy, tin tức giải trí cũng như vậy nốt, lấy đâura lắm chuyện thật thế? Nếu tất cả đều là thật thì việc tạo scandal đã khôngtồn tại rồi. Hơn nữa cho dù đắc tội với ngôi sao, có kiện cũng không kiện đếntòa soạn chúng ta, chúng ta không phải là đơn vị truyền thông đầu tiên tung tinnày ra.

Sổ tay người làm báo nói rằng: Tin tức nhất định phảiđi sâu vào điều tra, phỏng vấn, nhận định phải có căn cứ vào sự thật, nhấn mạnhvào tính chân thực.

Chỉ có điều, đó gần như là vô hiệu đối với tin tứcgiải trí.

Đào bới được ít tư liệu, liên hệ với bạn bè trongnghề, nhờ họ đưa nữ đồng nghiệp xinh đẹp cùng ra ngoài phỏng vấn bên lề, ví dụđi phỏng vấn những ngôi sao từng có tin đồn, từng có quan hệ yêu đương vớiTrương Bá Chi, Tạ Đình Phong, sau khi nghe tin Trương Bá Chi có bầu họ phản ứngra sao.

Tôi hướng dẫn nữ đồng nghiệp xinh đẹp trong những cuộcphỏng vấn như vậy, những ngôi sao nào nhân cơ hội muốn tự tạo scandal chắc chắnsẽ nổi giận lôi đình hoặc nước mắt ngắn dài, những ngôi sao không phải đangtrong thời gian muốn lăng xê sẽ im lặng miễn bình luận, nhưng cho dù họ tránhphỏng vấn, lúc viết bải cũng phải lấp lửng về vẻ đỡ đần hoặc ánh mắt ai oán củahọ lúc từ chồi cuộc phỏng vấn.

Tin tức mà, không phải đều do con người tạo ra sao.

Mấy thằng bạn cùng nghề đó nghe nói có người đẹp đềuvui vẻ đồng ý. Thế là sau nhiều lần làm nũng cầu xin tôi đi cùng không thành,nữ đồng nghiệp xinh đẹp gánh trọng trách, đơn thương độc mã xông vào giới giảitrí hoa lệ của Hồng Kông.

Tôi ở trong phòng khách sạn nhàn rỗi sung sướng

Uống bia ăn vặt, xem ti vi học tiếng Hồng Kông. Nhắmmắt dưỡng thần, vận công trị thương.

Chẳng có nhiều thứ để phỏng vấn lắm, chỉ một ngày rưỡilà đã không còn gì để làm nữa. Tôi đặc biệt cho nữ đồng nghiệp xinh đẹp nửangày đi dạo phố shopping, lại dạy cô ấy một số thủ đoạn và chiêu trò xài tiềnlộ phí mua đồ, nữ đồng nghiệp xinh đẹp hoàn toàn coi tôi là tri kỉ, vô cùngngưỡng mộ, cái kiểu này nếu tối này tôi có ám chỉ điều gì, cô ấy chắc chắn sẽnửa đêm thanh vắng xông vào phòng tôi, làm việc ai cũng biết là việc gì đấy.

Chắc chắn sẽ có bạn đọc hào sảng nói: Thế thì ông chơiluôn đi! Ông khách sáo cái nỗi gì! Sao ông chán đời thế, ngu thế!

Ha ha, trước kia tôi đã từng nói thỏkhông ăn cỏ gần hang, chó nhà không phối giống với chó hàng xóm, chuyện nhỏkhông nhịn thì hỏng sự lớn, nếu xảy ra chuyệnnam nữ gì thật, hai người lại làm cùng phòng ban, nhỡ may truyền ra ngoài thìđúng là bắt rắn bị rắn cắn, chuyên tạo tin đồn giờ bị dính tin đồn, thế thì náonhiệt quá.

Quân không cẩn trọng thì mất thần, thần không cẩntrọng thì mất quân, tôi không cẩn trọng thì mất việc.

Sau hai ngày chúng tôi trở về Trùng Khánh.

Nữ đồng nghiệp xinh đẹp bịn rịn quyến luyến.

Tôi dạy cô ấy việc này phải có chừng mực, thấy được làrút, lần đầu đi công tác nhất định phải tốc chiến tốc thắng, sau khi trở về làmtổng biên tập vui vẻ, vừa lấy được tin tức về lại còn tiết kiệm kinh phí chotòa soạn, chắc chắn sẽ làm tổng biên tập hài lòng, lần sau chắc chắn sẽ yên tâmcho cô đi nữa; ngược lại, nếu có một cơ hội này cô liền chơi liều mạng, chơicho hết sạch thời gian, lúc về báo cáo thanh toán sẽ làm tổng biên tập xóttiền, thế thì lần sau có cơ hội cũng chẳng đến lượt cô.

Nữ đồng nghiệp xinh đẹp cảm thán: Hôm nay nghe anh nóimột lời bằng mười năm lăn lộn cuộc đời.

Thực ra là tôi có quá nhiều điều không thể yên lòng,thời gian hai ngày tôi đã nghĩ rất rõ ràng nhiều vấn đề, hơn nữa cảm giác ấm ứcvà giận dữ trước đó cũng bị bốn mươi tám tiếng bình tĩnh làm hao mòn gần hếtrồi, cũng đã đến lúc trở về kết thúc vụ việc rồi.

Hai ngày qua tôi không hề mở máy di động.

Hơn một giờ chiều, tôi ra khỏi sân bay Trùng Khánh,vừa mở nguồn một lúc có vô số tin nhắn ào ạt kéo đến, tiếng chuông báo có tinnhắn vang lên không ngớt.

Của Thịt Chó, lão Phó, lão Đường, Tiểu Văn, nhiều nhấtlà của Mạt Mạt.

Hộp inbox đầy ắp tin nhắn, những tin còn lại không đọcđược, chỉ thấy mấy tin nhắn của Mạt Mạt.

“Bảo, anh tránh em sao? Anh đi Hồng Kông thật ư?”

“Bảo, xin lỗi anh, xin lỗi anh, xin lỗi anh, xin lỗianh…”

“Bảo, rốt cuộc anh ở đâu? Tại sao không mở máy? Trảlời em được không?”

“Bảo, em muốn nói chuyện với anh, em muốn nói với anhmột số chuyện…”

“Bảo, khi nào về gọi cho em, chúng ta li hôn.”



Tôi thở dài, cảm thấy rất buồn, nướcmắt chết trong lòng lại gợn sóng.

Tôi nói với nữ đồng nghiệp xinh đẹp ai về nhà nấy, tốinay cô ấy ở nhà sắp xếp lại đống bản thảo, mai gặp ở tòa soạn.

Nữ đồng nghiệp xinh đẹp nói hay là về tòa soạn đi.

Tôi bảo bây giờ cô có gọi điện cho tổng biên tập, ôngấy cũng sẽ bảo cô về nhà nghỉ ngơi, mai hãy đi làm, tin Trương Bá Chi có bầukhông còn là tin gấp nữa rồi, bài viết của chúng ta chủ yếu là tung ra tin bênlề có liên quan.

Nữ đồng nghiệp xinh đẹp mỉm cười, lại cảm ơn tôi lầnnữa, lúc vẫy tay tạm biệt còn nói sẽ mời tôi ăn cơm.

Tôi cảm thấy rất tốt, dù Tiểu Văn đi rồi, Mạt Mạt cũngđi rồi, bây giờ tôi còn có hai nữ đồng nghiệp xinh đẹp cảm thấy nợ ân tình tôi,không nói đến việc kết hôn, chuyện yêu yêu đương đương chắc là cũng được.

Tôi lên taxi xem tiếp tin nhắn.

Tiểu Văn chỉ gửi một tin:

“Bảo, nghe nói anh đi Hồng Kông rồi hả? Về nhớ gọi choem nhé.”

Tôi không do dự bấm số gọi luôn cho cô ấy.

Thực ra trong lòng tôi còn rất quan tâm đến gia đìnhba người đó.

Hơn nữa, hai ngày qua tôi càng lúc càng cảm thấy mìnhbắt đầu có một tình cảm mơ hồ nào đó đối với Tiểu Văn, nó đang từng chút từngchút một lây nhiễm trong lòng tôi.

Chuông điện thoại reo mấy tiếng liền có người bắt máy,tiếng cô ấy nhẹ nhàng vang lên: “A lô.”

“Tiểu Văn, là anh, anh về rồi.”

“Anh gọi đến làm cái gì? Em không muốn nghe thấy giọnganh!” Đầu bên kia vang lên một tiếng thét.

Tôi giật mình, tôi gọi đến đâu vậy trời? Bàn Ty[1] đạitiên? Năm trăm năm trước chắc?

[1]Bàn Ty đại tiên chỉ nhân vật nhện tinh trong phim Tây Du Kí hài của Châu TinhTrì.

Đầu bên kia điện thoại khẽ ho một tiếng.

Tôi lập tức hiểu ra, bố mẹ Tiểu Văn đang ngồi bêncạnh.

“Tiểu Văn, em không sao chứ?” Tôi cố hạ giọng, gần nhưlà thì thào để chắc chắn tiếng mình chỉ có Tiểu Văn nghe được.

Tiểu Văn hơi ngừng rồi lại nói với giọng lạnh lùnggiận dữ: “Nói cái gì? Có gì mà nói? Anh không phải là người!”

Chửi tôi à? Có lí thì nói lí, không lí chửi cái khỉ gìmà chửi?

Tôi sững ra, nhanh chóng phân tích trong đầu, Tiêu Vănnói câu đó nghĩa là trước đó tôi đã nói một câu như là “Chúng ta nói chuyệnđi.”

Tôi không nói gì, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói ởđầu dây bên kia, hình như là mẹ cô ấy, nhưng không nghe rõ.

Tiểu Văn nức nở một chút.

Lại nữa?

“Được rồi, Lại Bảo, lúc nào có thời gian chúng ta nóichuyện, nói rõ tất cả, kết thúc tất cả!” Tiểu Văn rất lạnh lùng, cứ như thậtấy.

“Được.” Tôi chỉ có thể đáp vậy thôi.

“Được, năm giờ chiều nay, quán cà phê của chúng ta.”Cô ấy lạnh lùng dứt lời rồi cụp mấy.

Quán cà phê của chúng ta, tôi biết, tôi và Tiểu Văncũng chỉ từng đến quán cả phê đó.

Tôi về nhà, mở cửa bước vào, căn nhà trống trải, imlìm.

Tôi thay dép, chậm rãi đi quanh nhà, không thấy có gìthay đổi, tủ quần áo trong phòng làm việc có quần áo giầy dép của Mạt Mạt tôigiấu vào đó khi đón Tiểu Văn đến ở, trên giá sách trong phòng khách, tủ đầugiường trong phòng ngủ có ảnh đôi của tôi và Tiểu Văn.

Đã hai ngày tôi không về nhà nhưng nhà cửa vẫn sạch sẽnhư thường, người lười biếng như tôi nếu không có người giục thì cũng rất ítkhi tự mình tổng vệ sinh, nhưng bây giờ trong nhà gần như không có một hạt bụi,còn sạch sẽ hơn lúc tôi ở nhà!

Ai đã đến dọn dẹp? Tiểu Văn? Mạt Mạt? Hay là cô Tấm?

Tôi lượn một vòng, cuối cùng cũng có câu trả lời.

Nhà chắc là do Mạt Mạt dọn dẹp, vì trên bàn uống nướctrong phòng khách có một tờ giấy bị đè dưới chiếc cốc.

Đó là một tờ đơn li hôn, phía dưới đã có chữ kí của MạMạt. Ba chữ “Ngải Mạt Mạt” viết rất ngoằn ngoèo, dường như tay người kí ba chữnày khi đó đang không ngừng run rẩy.

Cầm tờ li hôn trong tay tôi đứng lặng rất lâu.

Li hôn ư?

Nói thực, dù là mười ngày trước, từ này đối với tôivẫn còn vô cùng xa xôi và lạ lẫm.

Cần phải thừa nhận rằng lần đầu li hôn, tôi không cóchút kinh nghiệm nào.

Phải li hôn thật ư?

Có lẽ là nên, dù tôi không li hôn, Mạt Mạt cũng sẽ lihôn, chắc cô ấy có cuộc sống của cô ấy, có mục đích và kế hoạch lâu dài củariêng cô ấy. Còn tôi, tôi không biết mình có thể chấp nhận sống cùng một cô gáiđã hoàn toàn lừa dối mình, Mạt Mạt thông minh hơn tôi nhiều, tôi thực sự rất sợcô ấy, ở bên cô ấy có lẽ tôi bị bán đi còn giúp cô ấy đếm tiền nữa.

Nhưng nếu cô ấy li hôn thì đã phá vỡ bản thỏa thuậnđó, chuyện bất lợi như vậy cũng làm ư? Cô ấy muốn làm gì?

Tôi vừa suy nghĩ miên man vừa nằm ra ghế sofa, rút mấyđiếu thuốc ra hút để giết chết thời gian, cũng đang phập phồng chờ đợi chuyệnsắp xảy ra.

Đợi chút nữa cuộc gặp ở quán cà phê chắc là trận chiếncuối cùng rồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với bố mẹ Tiểu Văn thế nào, vìtôi hoàn toàn vô tội.

Tin nhắn của Tiểu Văn đến.

“Bảo, giúp em lấy ổ cứng trong laptop của em ra mangtới cho em nhé.”

Nghĩa là sao?

Được rồi, tôi biết, đợi chút nữa là thực sự kết thúc,sau khi bị Tiểu Văn chửi bới, bị bố mẹ Tiểu Văn dần cho một trận là cơ bản tấtcả đã kết thúc.

Tôi cầm tuốc nơ vít phi vào phòng ngủ.

Tôi tháo ổ cứng ra bọc lại cẩn thận, xong việc cũng đãgần đến giờ hẹn, tôi đảo một vòng trong phòng khách, cầm tờ đơn li hôn lên xem,khẽ cười rồi vứt lên ghế sofa.

Li hôn à? Ha ha, chắc đây là li hôn kiểu Trung Quốcđúng không?

Tôi xuống taxi, đứng do dự gần quán cà phê một lúclâu, tôi có thể tưởng tượng ra sắc mặt và ánh mắt của bố mẹ Tiểu Văn khi nhìnthấy tôi, hơn nữa cái mà tôi phải đối mặt chắc chắn là một trận đánh hà khắc,sắc bén, e là sau trận này sẽ tạo ra ám ảnh tâm lí đối với tôi, chưa biết chừngcòn mắc “hội chứng sợ hãi bố mẹ vợ” cũng nên.

Tôi lấy hết can đảm mang trong lòng quyết tâm sợ gì aichứ!

Tôi nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm những ánh mắt thùhận, đề phòng xem có thứ ám khí gì như cốc chén, ghế ghiếc gì đó đột ngột baytới không, đột nhiên một giọng nói vui vẻ vang lên gần đó: “Bảo, ở đây này!”

Tôi quay lại nhìn, Tiểu Văn tươi cười ngồi bên mộtchiếc bàn nhỏ cách tôi không xa vẫy tay với tôi rồi đứng dậy bước về phía tôi.

Tôi cảnh giác quan sát, không phát hiện sát thủ nào ẩnnấp trong góc tối, ngập ngừng bước từng bước về phía đó.

Nhìn nụ cườitrên gương mặt Tiểu Văn, hình như… không phải là tiệc Hồng Môn.

Tiểu Văn bước đến trước mặt tôi, nụ cười trên mặt tắtdần, ánh mắt cô ấy trở nên thương xót, cô ấy chầm chậm đưa tay ra vuốt bên mácô ấy từng đánh, giọng nói hết sức dịu dàng và đầy yêu thương: “Bảo, tội anhquá.”

Trong phút chốc, tất cả mọi nỗi ấm ức và đau khổ tíchtụ trong lòng ào ạt đổ ra, nước mắt phun trào, môi run rẩy, tôi đau khổ nói:“Số anh khổ quá!”, sau đó tôi òa khóc nức nở, đầu chúi vào ngực Tiểu Văn, haitay nắm thành nắm đấm ấm ức đấm vào ngực Tiểu Văn…

Không sai, tất nhiên là tôi đùa thôi, tôi không biếnthái đến mức đó đâu.

Được Tiểu Văn vuốt má, lòng tôi dậy sóng nhưng mặt vẫntươi cười, lắc đầu nói: “Không sao.”

“Còn đau không?” Tiểu Văn ngầng đầu nhìn tôi, bàn taylành lạnh vuốt ve má tôi, nước mắt của cô ấy dâng đầy khóe mắt.

“Em tưởng bọn em đánh anh bằng đòn La Hán chưởng haysao mà vẫn còn đau?” Tôi nghiêng đầuđịnh tránh bàn tay Tiểu Văn.

Nói thật cô ấy cừ sờ ra sờ vào thế này, sờ đến mứclàm trái tim nhỏ bé của tôi càng lúc càng đập nhanh.

Tiểu Văn cười, “Vẫn còn đùa được!”, dứt lời cô ấy bỏtay xuống, tự nhiên khoác tay tôi cùng ngồi xuống ghế.

“Cô chú thế nào rồi?” Tôi cầm tách cà phê, vội hỏi.

Tiểu Văn nghiêm nghị gật đầu, “Rất giận dữ!”, nói xonglại tự bật cười.

“Vậy… sao cô chú lại không đến?” Tôi truy hỏi, khôngyên tâm lại liếc xung quanh.

“Không, bố mẹ nói chuyện này cho em tự giải quyết, hômnay nói chuyện rõ ràng với anh cho dứt khoát.” Tiểu Văn vừa nói, ánh mắt độtnhiên lại trở nên buồn bã.

Haizz, quả là kết thúc thật.

“Bây giờ tình hình thế nào rồi?” Tôi cầm muỗng khuấy càphê, nhìn vào bụng Tiểu Văn ra hiệu.

Tiểu Văn mỉm cười đưa tay vuốt bụng: “Ý của bố mẹ lànếu hôm nay nói chuyện với anh xong mà không có kết quả gì thì sẽ đi cùng bốmẹ, em… đồng ý rồi.”

Tôi cảm thấy trái tim mình khẽ run lên, nhưng vẫn tươicười: “Tốt quá! Vậy đứa bé thì sao?”

“Đứa bé á, ha ha, bố mẹ vẫn nghĩ là của anh, nhưng cógiữ hay không thì cho em tự quyết định.” Tiểu Văn vừa nói vừa cúi đầu nhìn bụngmình, “Em cũng đã nói con là của em, không liên quan đến bất cứ ai, em muốnsinh nó ra, bố mẹ cũng đồng ý rồi.”

Nhìn xem, đúng là người sống và làm việc ở nước ngoài,thoáng thế chứ.

“Tốt quá, tốt quá!” Tôi vỗ tay cười nói, “Như vậychuyện của em coi như là đại đoàn viên rồi! Anh cũng có thể thành công rút lui,hi hi.”

Tiểu Văn cũng cười, cười rất khó coi. Cô ấy ngẩng đầunhìn tôi, ánh mắt tỏ ra xin lỗi và thương xót: “Bảo, em xin lỗi, đáng lẽ ra emchuẩn bị tự thú nhận, không ngờ lại làm cho anh…”

“Không sao đâu.” Tôi xua tay, “Anh quen rồi.”

“Thật đấy, Bảo! Em có lỗi với anh, em thực sự khôngmuốn bố mẹ em có ấn tượng như thế này với anh, lại còn làm anh phải chịu oanức, làm anh bị đánh…” Tiểu Văn rướn người kích động nói, càng nói giọng càngnhỏ.

“Được rồi, được rồi!” Tôi vội vàng làm không khí bớtcăng thẳng, “Dù thế nào tình hình hiện nay và dự kiến cũng gần như nhau, giảiquyết cũng ok. Bố mẹ em nhìn anh thế nào không quan trọng, có lẽ đời này cũngkhông có cơ hội gặp mặt nữa.”

Đây được coi là một câu nói đùa nhưng khi nói ra saolại buồn bã như vậy?

Hai người bắt đầu trở nên im lặng.

Tôi đốt một điếu thuốc, Tiểu Văn uống cà phê.

Một lúc lâu sau, Tiểu Văn đột ngột ngầng đầu lên, nheomắt tươi cười hỏi: “Bảo, cô gái tối hôm đó chính là Mạt Mạt phải không?”

Tôi gật đầu.

“Thật là xinh đẹp.” Tiểu Văn cũng gật đầu.

Chúng tôi lại im lặng.

Một lúc lâu sau, lần này tôi mở miệng trước: “À, TiểuVăn tối hôm đó em khóc dữ như vậy, sao lại…”

Tiểu Văn ngắt lời tôi, cố nặn ra một nụ cười, “Em giảbộ đó nếu không bố mẹ em sao tin được?” Dứt lời cô ấy cúi xuống, tôi nghe thấytiếng cô ấy thở dài, điều chỉnh hơi thở, khi ngẩng lên cô ấy nhìn thẳng vào mắttôi, “Bảo, nhưng tối hôm đó, Mạt Mạt là thật đấy.”

“Cái gì thật cơ?” Tôi ngẩn ra.

“Giận dữ, đau lòng, và cả ánh mắt thù hận lúc nhìn emnữa.” Tiểu Văn nghiêng đầu cười, ánh mắt ngước lên như đang nhớ lại, “Thật đấy,Bảo, Mạt Mạt thật sự ghen, thật sự hận em, đều là phụ nữ, em biết.”

“Cô ấy bệnh rồi.” Tôi bĩu môi.

“Còn lâu! Bảo, cô ấy cũng yêu anh, nếu một cô gáikhông thực sự yêu anh, cô ấy sẽ không đau lòng vì anh. Nếu là giả, cô ấy có thểgiận dữ, khóc lóc giải tỏa một trận, nhưng chắc chắn sẽ không đau lòng nhưngMạt Mạt thực sự đau lòng.”

Tiểu Văn không ngừng nói như cô ép buộc tôi tin vàođiều gì đó.

Tôi chỉ cười, tôi có thể tin lời Tiểu Văn nói, nhưngnhư thế thì có ích gì?

“Tối hôm đó, cô ấy hiểu lầm em rồi, đúng không?”TiểuVăn lo lắng rướn người huơ huơ tay trước mặt tôi để lôi kéo sự chú ý củatôi, “Em hỏi anh đấy, anh giải thích với cô ấy chưa?”

Tôi gật đầu, “Giải thích rồi, cô ấy không tin, ha ha.”

“Nếu là em em cũng không tin.” Tiểu Văn cúi đầu tự nóivới mình, nghĩ thế nào cô ấy đột nhiên trợn tròn mắt, “Bảo, anh có thể gọi điệncho Mạt Mạt để em gặp cô ấy trực tiếp giải thích không?

“Hả? Bây giờ á?” Tôi ngớ ra rồi vội lắc đầu, “Hôm khácđi, bây giờ anh không có tâm trạng.”

“Không thể đổi ngày khác được,” Giọng Tiểu Văn bỗngbình tĩnh lại, “Em không còn thời gian nữa.”

“Tại sao?” Tôi có một dự cảm chẳng lành.

Tiểu Văn khẽ cười gượng: “Hôm nay em ra đây nói chuyệnvới anh, nếu không có kết quả gì, ngày mai em sẽ lên máy bay đi cùng bố mẹ em.”

Tôi lặng người.

Đi ư? A, đi, tốt quá, đây không phải là kết quả chúngtôi muốn sao? Chuyện này tôi đã có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng tại sao tronglòng tôi lại buồn đến vậy?

Tôi tỉnh ra, lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi, Tiểu Văn, emkhông biết chuyện giữa anh và Mạt Mạt đâu, em hoàn toàn không cần giải thích gìvới cô ấy cả, không cần thiết.”

Tiểu Văn đưa tay ra, nắm lấy bàn tay tôi: “Bảo, ngàymai em phải đi rồi, nếu không giải thích với Mạt Mạt lòng em sẽ thấy không yên,em sẽ không yên lòng cả đời, xin anh đấy!”

Tôi do dự.

“Bảo, em không quan tâm sau này anh và Mạt Mạt sẽ rasao, nhưng em không thể mang trong lòng sự hổ thẹn này mà ra đi được, em đã cảmthấy có lỗi với anh nhiều lắm rồi. Em xin anh đấy!”

Tiểu Văn khẽ chau mày cầu xin, khóe mắt lại hơi ướt.

Tôi thở dài, lắc đầu, tôi nhìn cô ấy rồi chầm chậm rútđiện thoại ra.

Mạt Mạt nhận điện thoại của tôi với giọng vui mừng tộtđộ, tôi lại không có tâm trạng đâu mà phối hợp với cô ấy, chỉ lạnh lùng bảo côấy ra ngoài có việc rồi nói địa chỉ.

Giọng nói của Mạt Mạt lập tức trở nên ảm đạm, hình nhưđã hiểu tôi gọi cô ấy ra làm gì, buồn bã nói cô ấy biết rồi, sẽ đến ngay. Tôicúp máy, bắt đầu uống tách cà phê thứ hai, vừa nói chuyện với Tiểu Văn vừa đợi.

Tôi đưa ổ cứng cho Tiểu Văn, hỏi cô ấy nếu mai phải đithì khi nào đến nhà tôi lấy đồ.

Tiểu Văn nói không cần những thứ đó nữa, không cầnmang theo, chỉ cần ổ cứng này là đủ rồi.

Tôi rất tò mò nhưng không tiện hỏi thêm.

Tiểu Văn nhận ra ý tôi bèntươi cười giải thích, trong ổ cứng có nhật ký của cô ấy mấy năm qua và cả ảnhchụp chung của cô ấy và anh ta nữa.

Tất nhiên tôi hiểu anh ta là ai.

Tôi ra vẻ giận dữ, chất vấn Tiểu Văn để lại đống lộnxộn đó cho tôi dọn dẹp hả?

Tiểu Văn cũng cười: “Anh có thể vứt đi, nhưng anh sẽkhông làm vậy đâu.”

Khoảng nửa tiếng sau, cửa quán cà phê mở ra, tôi quayđầu lại nhìn thấy Mạt Mạt bước vào nhìn xung quanh, vừa hay chạm vào ánh mắttôi, trong phút chốc ánh mắt cô ấy di chuyển, khi nhìn thấy Tiểu Văn, cô ấysững ra.

Tôi vẫy tay với cô ấy, cô ấy cắn môi, chầm chậm bướctới.

Tiểu Văn tươi cười đứng dậy chào Mạt Mạt: “Chào chị.”

Mạt Mạt ngập ngừng gật đầu, nhìn tôi, Tiểu Văn chỉ vàovị trí bên cạnh tôi: “Mời chị ngồi.”

Mạt Mạt nhìn tôi, tôi hiểu ý TiểuVăn, bất lực dịch vàotrong. Mạt Mạt mới ngồi xuống bên cạnh.

“Chị là Mạt Mạt đúng không?” Tiểu Văn thân thiện mỉmcười, “Em là Chu Tiểu Văn, nói thẳng nhé, hôm nay hẹn chị ra đây là để giảithích chuyện ở nhà Lại Bảo tối hôm đó.”

Mạt Mạt nghi hoặc nhìn Tiểu Văn, không nói gì.

Tiểu Văn bắt đầu kể, gần như là không chút giấu giếm,từ quan hệ của mình và bố mẹ đến đứa trẻ trong bụng, đến cuộc gặp gỡ giữa cô ấyvà mấy thằng bọn tôi ở quán bar, làm quen cho đến chuyện cầu xin tôi giúp đốiphó với bố mẹ, rồi đến tối hôm đó.

Mạt Mạt ngồi nghe, vẻ mặt càng lúc càng kinh ngạc, khiTiểu Văn kể đến một tình tiết nào đó Mạt Mạt cũng có vẻ thương cảm. Cuối cùng,ánh mắt đã có chút đồng cảm, tuy vẫn còn thoáng vẻ hoài nghi.

Không nghi ngờ gì, những điều Tiểu Văn kể hoàn toàntrùng khớp với những gì tôi giải thích với Mạt Mạt tối đó.

“Mạt Mạt, đừng nghi ngờ nữa,” Tiểu Văn kể xong, khẽrướn người về phía trước, “Gọi chị ra đây thế này có hơi mạo muội, nhưng ngàymai em phải ra nước ngoài, có lẽ sẽ không trở về nữa. Em sợ không có cơ hộigiải thích với chị.” Vừa nói Tiểu Văn vừa nhìn tôi, “Mạt Mạt, Lại Bảo là mộtngười tốt, em tin hai người sẽ hạnh phúc, em chúc phúc cho hai người.”

Mạt Mạt ngẩn ra rồi ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vàoTiểu Văn sau đó chầm chậm quay sang ai oán nhìn tôi.

Tôi chẳng nhìn ai, tay nghịch bật lửa nhìn ra cửa sổ.

“Tiểu Văn, hôm đó… chúng ta …” Mạt Mạt tỏ ý xin lỗinhìn Tiểu Văn, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

Tiểu Văn lắc đầu cười nói: “Mạt Mạt, tha lỗi cho emkhông còn thời gian, em xin nói thẳng. Hôm đó là lần đầu tiên em nhìn thấy chị,trước đó Lại Bảo đã kể về chị với em rất nhiều lần, kể về mối tình đầu và cảcuộc hôn nhân thỏa thuận của hai người nữa.”

“Rất nhiều lần á?” Tôi vội hỏi Tiểu Văn.

“Chuyện kết hôn thỏa thuận cũng nói á?” Mạt Mạt quaysang trách tôi, “Anh kể cả chuyện đó với Tiểu Văn, vậy tại sao chuyện của haingười anh không nói cho em biết trước?”

Tôi bĩu môi nhìn Mạt Mạt: “Phụ nữ với phụ nữ khônggiống nhau, anh nói với Tiểu Văn cô ấy có thể hiểu, anh mà nói với em chưa biếtchừng em sẽ làm loạn lên!”

“Anh!” Mạt Mạt trợn mắt, “Anh cho em là loại người nhưthế à?”

Tiểu Văn ngồi đối diện vội xua tay: “Được rồi, đượcrồi, hai người đừng cãi nhau nữa, nghe em nói hết đã.”

Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, Mạt Mạt quay đầu nhìnTiểu Văn.

“Mạt Mạt, hôm đó là lần đầu em nhìn thấy chị nhưng emcũng biết sơ về quá khứ của hai người, hơn nữa tất cả biểu hiện của chị ngàyhôm đó khiến em hiểu rằng, chị yêu Lại Bảo, đúng không?” Tiểu Văn nói, xua tayvới Mạt Mạt, “Đừng phủ nhận, chúng ta đều là phụ nữ, em có thể nhận ra điềuđó.”

Mạt Mạt vốn định nói gì đó nhưng Tiểu Văn nói vậy, côấy im lặng cúi xuống.

Tiểu Văn bắt đầu tấn công tôi, “Lại Bảo, anh có nhớ emtừng nói với anh là chuyện kết hôn ý nghĩa thế nào với phụ nữ không? Cho dù vìmục đích gì mà kết hôn giả, phụ nữ cũng sẽ tìm người mình tin cậy nhất, ngườicó thể dựa dẫm nhất, nếu Mạt Mạt không yêu anh, không tin anh, chị ấy sẽ khôngthực sự đi đăng kí với anh, anh cũng biết dù là anh có thỏa thuận kết hôn gì đóthì khi ra tòa cũng chưa chắc có thể được coi là chứng cớ, không phải sao?”

… Tôi không nói gì, muốn ra sao thì ra.

“Mạt Mạt, Lại Bảo thực sự là một người tốt, anh ấy rấtlương thiện, thật sự là người dù có sống cùng một mái nhà cũng không có ý đồxấu xa. Người như thế bây giờ hiếm lắm” Tiểu Văn tiếp tục nói với giọng chầmchậm, thuyết phục.

Ánh mắt Mạt Mạt dán xuống đất, chầm chậm gật đầu nhưđang suy tư điều gì.

“Em rất may mắn vì quen được người bạn như anh LạiBảo. Vì thế em cũng hy vọng anh ấy sẽ hạnh phúc.” Tiểu Văn khẽ cười, giơ tay rakéo cánh tay Mạt Mạt, nắm bàn tay cô ấy trong tay mình, “Chị thì sao?”

Nói cái gì thế!

Tôi và Mạt Mạt gần như cùng ngẩn ra, nhìn Tiểu Văn.

“Chu Tiểu Văn, em kiêm nghề mai mối nữa hả?” Tôi hơicáu, thế này không phải là làm mọi chuyện rối thêm sao?

Tiểu Văn liếc tôi một cái: “Anh im miệng, ai nóichuyện với anh?”

Mạt Mạt chau mày, khẽ cắn môi, nhìn vào mắt Tiểu Vănnói: “Tiểu Văn, tôi hiểu rồi, tôi muốn cám ơn cô hôm nay có thể… nhưng, có nhữngchuyện cô không biết, vì vậy tôi không dám hứa với cô điều gì.”

Hai tay Tiểu Văn nắm tay Mạt Mạt, khẽ vỗ vào tay côấy: “Mạt Mạt, thú thực nếu không phải Bảo Bảo yêu chị, người đàn ông như anh ấyem cũng muốn mang đi!”

Tôi trợn mắt: “Mang đi á? Bộ anh là đồ vật hả?”

“Anh chả là cái gì cả.” Hai giọng nói đồng thanh đáp.

Tiểu Văn và Mạt Mạt nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Mẹ kiếp, hai người họ hoàn hảo rồi, tôi là cái thá gì?

“Em có thứ này muốn đưa cho chị.” Tiểu Văn đột nhiênbuông tay ra, cúi đầu mở túi xách mang theo, cô ấy lôi ra một chiệc hộp nhỏ bọcvải nhung màu đen, “Mạt Mạt, đây là quà em tặng chị, cũng coi như là lời chúcphúc của em.”

Vừa nói Tiểu Văn vừa mở hộp ra, khẽ khàng đặt trướcmặt Mạt Mạt.

Mạt Mạt nhìn vào hộp, tôi cũng nhìn theo.

Đó là một chiếc dây chuyền màu đen có ba chiếc lôngvũ.

Mạt Mạt nhìn đăm đăm vào nó như đang suy nghĩ điều gìrồi đột ngột quay phắt sang nhìn tôi, tốc độ nhanh đến nỗi làm tôi giật cảmình.

“Cái này anh ấy…” Mạt Mạt chỉ vào cổ tôi.

Tiểu Văn mỉm cười gật đầu: “Đúng, chiếc của Bảo cũngdo em làm, đều là chúc phúc, truyền thuyết nói trước khi bốc cháy phượng hoàngđã rớt ra ba chiếc lông, ai có được chúng sẽ có ba điều ước.”

Tiểu Văn vừa nói vừa đứng dậy cầm chiếc dây chuyền đóbước ra phía sau nhẹ nhàng đeo vào cổ Mạt Mạt.

Mạt Mạt nãy giờ vẫn sững sở, vẫn đang cúi đầu nhìn bachiếc lông vũ trước ngực, rồi đưa tay khẽ vuốt ve.

Vừa đeo cho Mạt Mạt, Tiểu Văn vừa nói: “Có điều là do emlàm nên dây chuyền của hai người em có quyền ước trước, lấy của mỗi người mộtđiều ước, điều ước thứ nhất chính là hy vọng hai người hạnh phúc, điều thứ haihy vọng hai người có thể mãi mãi ở bên nhau, điều ước còn lại hai người tự nắmlấy đi.”

Đeo cho Mạt Mạt xong Tiểu Văn quay lại chỗ ngồi, gươngmặt vẫn tươi cười.

Không biết có phải là ảo giác không nhưng sao tôi cảmthấy trong mắt Tiểu Văn có một thoáng buồn bã không dễ nhận ra?

Mạt Mạt vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve ba chiếc lôngvũ! Một giọt nước mắt rơi xuống làm ướt mu bàn tay.

“Được rồi Tiểu Văn, nói chuyện của em đi!” Tôi khôngchịu được cảnh tượng này, bắt đầu đổi chủ đề, “Em đi như vậy chắc là không ó cơhội gặp lại nữa, ở nước ngoài phải chăm sóc mình cho tốt đấy!”

Tiểu Văn gật đầu, khóe mắt hoe đỏ rồi vội quay đi, kìmnước mắt lại.

Mạt Mạt ngồi bên cạnh chầm chậm ngước mắt nhìn TiểuVăn, nước mắt rơi lã chã, run giọng nói: “TiểuVăn, cảm ơn cô.”

Tiểu Văn cười: “Em đang báo ân mà. Lại Bảo đã giúp emmột việc lớn như vậy.” Vừa nói vừa chỉ Mạt Mạt, “Chị cũng thế, không phải chịcũng phải báo ơn sao?”

Mạt Mạt ngớ ra, nướcmắt rơi càng nhiều hơn, môi cô ấyrun rẩy, lắc đầu, ánh mắt mơ màng, “Nhưng tôi… nhưng tôi…”

Đang nói bỗng nhiên Mạt Mạt đứng dậy, xách túi ôm mặtquay người chạy ra khỏi quán cà phê.

Tôi và Tiểu Văn đều kinh ngạc, Tiểu Văn phản ứngtrước, cô ấy kêu lên: “Đuổi theo đi!”

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đuổi theo ư?Truyện Quỳnh Dao chắc? em tưởng anh là người đàn ông như gió chắc? Không đuổitheo được đâu.”



Khimột người phụ nữ có bí mật,

Sẽluôn muốn chia sẻ với người đàn ông của mình;

Khimột người đàn ông có bí mật,

Phụnữ luôn muốn ép anh ta chia sẻ.

Ngày 18 tháng 11.

Nắng đẹp trở nên nhiềumây.