Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Chương 1



Nóithật lòng tôi không ngờ mình lại gặp Mạt Mạt.

Sau khitốt nghiệp trung học, ít ra cũng bốn, năm năm rồi tôi không gặp cô ấy, cuộctrùng phùng này thực sự làm tôi rất kích động.

Sao lạikích động? Vì Mạt Mạt đã lớn rồi! Năm, sáu năm chớp mắt đã trôi qua, Mạt Mạt ởtrước mặt tôi bây giờ đã được thời gian nuôi dưỡng và thay đổi!

Tôiđang lượn lờ trong siêu thị, bỗng nhiên một hương thơm thoang thoảng thu hút sựchú ý của tôi, tôi bắt đầu ngó nghiêng khắp nơi.

Các anhem có kinh nghiệm đều biết, ở những nơi công cộng như siêu thị mà đột nhiênngửi thấy mùi nước hoa thì chắc chắn là quanh đó có con gái.

Mỹ phẩmdưỡng da có hương thơm nhẹ chắc chắn là của mấy em học sinh còn ngây thơ; hươngthơm thanh mát như nước diệt khuẩn của y tá; mùi nước hoa quá nồng không phảilà mấy chị gái già thì cũng là những cô nàng chuyên trang điểm đậm không tự tinvào nhan sắc của mình; ngửi thấy mùi tương… thế thì chắc chắn là đã đến khu bánđồ ăn chín trong siêu thị.

Lạc đềmất rồi.

Lúc đóngửi thấy mùi hương, tôi liền nhìn ngó xung quanh. Tuy tôi không ôm bất kì hyvọng nào với chuyện quen được mỹ nữ giữa đường hay yêu từ cái nhìn đầu tiên,nhưng nhìn cho sướng mắt thì cũng được, không ăn được thịt lợn bộ cũng khôngđược nhìn lợn chạy chắc.

Theomùi hương đó, tôi liền nhìn thấy một bóng hình mềm mại ở gần đó, tóc dài baybay theo gió, quai áo màu hồng phấn, váy ngắn màu trắng. Thông thường trongtình huống này, tôi sẽ làm ra vẻ không có chuyện gì, nhanh chóng đi về phía đó,vòng ra trước mặt xác định lại mặt hàng. Bây giờ con gái trên đường, nhìn đằngsau hoàn toàn không thể nói lên được điều gì nữa rồi; tôi đã có không ít kinhnghiệm trông xa cứ tưởng là tiên, nhìn gần mới hóa tổ tiên loài người.

Nhưnghôm nay đúng là gặp ma rồi, cô gái trước mặt có đi siêu thị quái đâu? Rõ rànglà đi hành quân thì đúng hơn, dù tôi bước nhanh cỡ nào cũng không vượt qua đượccô ấy!

Cuốngquá, tôi liền tiện tay vớ đại một món đồ trên giá hàng gọi: “Cô gì ơi, cô làmrơi đồ này.” Chiêu này tuy có hơi vụng một tí nhưng mà cực kì hiệu quả.

Cô gáiquay đầu lại rồi thoáng một cái, ánh mắt từ không hiểu biến thành kinh ngạc vàvui sướng: “Lại Bảo!”

Tôi ngớngười, gặp người quen sao? Đúng là trông quen, nhưng mà… đây là ai nhỉ?

“Em làMạt Mạt!” Tiếng kêu vui mừng đó làm tôi chợt nhớ ra cô ấy là ai, nhưng liền sauđó là mắt chữ A mồm chữ O, không thể tin nổi vào mắt mình.

Mạt Mạtá? Cô ấy là Mạt Mạt á? Ôi trời ơi, nghe nói con gái lớn thay đổi dữ lắm nhưngcũng không đến mức thế này chứ? Tuy hồi trung học Mạt Mạt cũng không bị coi làxấu gái, nhưng gương mặt mọc đầy trứng cá và thân hình màn hình phẳng đó vẫncòn mới nguyên trong kí ức của tôi, sao bây giờ…gương mặt đó mịn màng như đượcphotoshop ấy! Hơn nữa thân hình này, cái quai áo màu hồng phấn kia sắp đứt đếnnơi rồi.

“MạtMạt? Em là Mạt Mạt á?” Tôi kinh ngạc bước về phía trước, “Là em thật sao?”

Mạt Mạtnghiêng đầu cười: “Thế nào? Khôngnhận ra à?”

Tôi gậtđầu rối rít: “Ừ, em đi Hàn Quốc hả?”

Mạt Mạtkhông hiểu: “Đâu có.”

“Emkhông đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ à? Sao lại trở nên xinh đẹp thế này?” Tôicố gắng ra vẻ quân tử một chút, nhưng không sao kiềm chế được hai con mắt lướtmột lượt từ mặt xuống chân Mạt Mạt.

Mạt Mạtbật cười, đưa tay vuốt mấy lọn tóc xõa bên tai: “Mấy năm không gặp, anh càngngày càng mồm mép đấy.”

Tôicũng cười, nhưng đột nhiên lại không biết nói gì, chắc bộ dạng tôi bây giờthiếu lịch sự dữ lắm, cứ chằm chằm nhìn Mạt Mạt, nói chính xác là dán mắt vàođôi “tiểu Mạt Mạt”.

“Anhnhìn cái gì đấy hả?” Mạt Mạt mắng tôi một câu, cúi đầu nhìn món đồ trong taytôi rồi bật cười, “Giờ mà anh vẫn còn dùng cách lỗi thời này để bắt chuyện hả?”

Lúc nàytôi cũng cúi xuống nhìn, lúc nãy lòng yêu cái đẹp, muốn đánh giá cái đẹp trỗidậy, không để ý mình cầm cái gì, bây giờ mới biết trong tay tôi là bao cao su!

“Lạicòn phát sáng nữa chứ,” Mạt Mạt cười rung cả người, “Anh làm quen như thế à?Không sợ người ta gọi bảo vệ hả?”

“Shit,anh còn tưởng là mình ‘cái khó ló cái khôn’ cơ đấy, không ngờ lại là cái khó lócái ngu thế này!” Tôi cũng bật cười, nhưng giờ nghĩ lại cũng thấy hơi sợ. Lúcđó tôi không buồn nhìn, nhỡ không phải là Mạt Mạt thì chắc một cái tát còn lànhẹ ấy chứ.

Ra khỏisiêu thị, Mạt Mạt nói hôm nay cô ấy nghỉ, hỏi tôi có thời gian không, hay là điđâu đó nói chuyện.

Tấtnhiên là tôi đồng ý. Chuyện nhảy việc còn chưa đâu vào đâu, thời gian này tôiđang rảnh rỗi. Hơn nữa, gặp lại Mạt Mạt tôi không hề có cảm giác xa lạ và ngạingùng, mà như bạn cũ lâu ngày gặp lại, hơn nữa bây giờ Mạt Mạt xinh đẹp thếnày, dĩ nhiên là tôi muốn được ngắm cô ấy thêm chút nữa rồi.

Nhưngkhi Mạt Mạt dẫn tôi vào một cửa hàng gần đó, tôi nghĩ đến mấy chuyện ngày xưa,nhìn thái độ của Mạt Mạt với tôi chắc cô ấy không còn bận tâm đến chuyện giữahai chúng tôi hồi trung học nữa rồi. Nhưng mức độ phóng khoáng của cô ấy cũnglàm tôi giật cả mình. Lúc nãy nói về cái bao cao su, mặt cô ấy không hề đổisắc, còn Mạt Mạt trong kí ức của tôi vẫn là cô nhóc nắm tay cũng căng thẳng,lúc hôn không dám mở mắt ra.

Trongquán cà phê, tôi và Mạt Mạt ngồi đối diện nhau, gọi hai cốc nước.

Khôngbiết hôm nay tôi bị làm sao, ngồi trước Mạt Mạt tôi có cảm giác không dám nhìnthẳng vào cô ấy, mồm mép đáng ra phải làthế mạnh của một thằng nhà báo lá cải như tôi mới phải, sao hôm nay lại thoáihóa vậy nè? Mạt Mạt thì rất tự nhiên, cứ ngồi nhìn tôi cười mãi.

“Nóichuyện đi.”

“Nói gìcơ?” Tôi ngẩng lên hỏi lại, bỗng dưng có cảm giác mình như phạm nhân đang bịthẩm vấn ấy.

Mạt Mạtmím môi cười, tôi đoán chắc cô ấy có chuốt mascara! Nếu không lông mi làm saomà vừa dài vừa cong như thế được! Lúc cười không thể nào híp mắt lại, lông micong cong đáng yêu như thế được!

“Nóiđi, muốn biết gì nào?”

Mạt Mạtđùa xong tôi cũng thấy thoải mái hơn, thầm tự cổ vũ trong lòng: Thực ra tôicũng làm gì có lỗi với cô ấy đâu, việc gì phải căng thẳng!

“Thìnói về chuyện tình cảm của anh mấy năm nay đi!” Mạt Mạt hơi nghiêng người vềphía trước.

Tôiliền ngửi thấy hương thơm thanh mát trên người cô ấy, nhìn Mạt Mạt đã hoàn toàntrở thành một mỹ nhân trước mặt mình, trong đầu tôi liền hiện lên vô số lầnthân mật với cô ấy trước kia.

Tôi cốbình tĩnh lại, thả lỏng đầu óc, gượng cười nói: “Anh làm gì có chuyện tình cảmgì, làm gì có ai để ý đến anh, không nhà, không xe, số thấu chi[1] trongthẻ tín dụng còn nhiều hơn tiền trong tài khoản.”

[1]Số tiền sử dụngvượt số dư có trên tài khoản thẻ của khách hàng.

“Ai bảothế, bây giờ anh cũng rất đẹp trai mà.” Mạt Mạt cười, cầm chiếc thìa nhỏ khuấycà phê trong cốc rồi đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Chưa kết hôn à?”

“Mới títuổi đầu, vết thương tình đầu còn chưa lành đây này.” Tôi đáp.

“Xí.”Mạt Mạt tất nhiên biết tôi đang ám chỉ điều gì, cô ấy lườm tôi một cái rồi lạitươi cười hớn hở, “Này, Bảo, anh đừng bảo em là đến giờ anh vẫn còn gin đấynhé!”

Câu hỏinày của Mạt Mạt quá đột ngột.

Tôi rấtngại. Hơn nữa tôi cũng hiểu ra rằng, chắc chắn Mạt Mạt vẫn còn nhớ chuyện đó,chuyện hồi trung học, suýt nữa thì cô ấy thất thân với tôi. Nhưng nói đi thìphải nói lại, tôi cũng là người bị hại chứ bộ! Vì vậy tôi không trả lời câu hỏicủa cô ấy mà hỏi ngược lại: “Nói vậy em thì sao? Em vẫn còn gin chứ hả?”

“Anhchết đi!” Mạt Mạt lườm tôi một cái cháy mặt, “Anh tưởng tất cả đàn ông đều nhátgan như anh hả?”

… Câutrả lời của Mạt Mạt trong phút chốc đã khiến tôi hiểu hai điều.

Thứnhất, cô ấy không còn gin nữa. Chắc chắn đã có thằng đàn ông to gan hơn tôi xửlí cô ấy rồi, đồ chết tiệt!

Thứhai, cô ấy còn nhớ hết! Chuyện hồi trung học, cô ấy vẫn nhớ, chưa biết chừngcòn đang thù tôi ấy chứ!

“Anhbiết mà, xã hội phức tạp như vậy, người không có ai bảo vệ như em chắc chắn lànhư cừu vào miệng sói rồi.” Tôi cố gượng cười, trong lòng lại vô cùng buồn bã.Mạt Mạt đã thực sự trở thành một cô gái xinh đẹp, bạn nói xem sao lúc đầu tôilại ngu thế không biết! Tự dưng lại biếu không một mỹ nữ như thế này cho cáithằng chết dẫm nào đó!

Mạt Mạtbĩu môi, liếc tôi một cái, “Em muốn có người bảo vệ lắm, ai mà biết được mấynăm nay anh chết dí ở xó nào.”

Ấy, câunày có thâm ý đây!

Tôi vộivàng hùa theo, “Anh cũng muốn bảo vệ em, nhưng như anh bây giờ có lái xeSantana thì chắc em cũng coi anh là thằng làm thuê thôi.”

Mạt Mạtđột nhiên im lặng, khẽ mím môi, nhìn tôi với một vẻ rất thương cảm, làm tráitim tôi loạn nhịp.

“Em saothế?”

“Trongmắt anh, em là người ham giàu khinh nghèo như vậy sao?” Mạt Mạt cao giọng hỏi.

Tôi hơihoảng, “Anh chỉ đùa thôi mà!”

Nói mãiMạt Mạt mới chịu cười, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Bâygiờ anh có bạn gái không?” Mạt Mạt hỏi.

“Không.”

“Đángthương thế cơ à? Không cô đơn sao?”

“Tất cảdựa hết vào đôi tay khéo léo của anh.”

“Anhkhông nghiêm túc được một tí sao?” Giọng nói của Mạt Mạt có vẻ giận nhưng gươngmặt thì vẫn tươi cười.

Dù gìtôi và Mạt Mạt cũng từng có thời ở bên nhau, hơn nữa trừ bước cuối cùng hoàntoàn thất bại ra, việc gì làm được cũng làm hết rồi, tuy mấy năm đã trôi qua,nhưng cái gì nên nhìn thì đã nhìn rồi, cần sờ thì cũng sờ rồi, nên bây giờ ngồiđối diện nhau thế này, chúng tôi nhanh chóng trở nên tự nhiên không chút câu nệvà ngại ngùng. Nghe cách Mạt Mạt nói chuyện tôi biết cô ấy vẫn còn nhớ chuyệnchúng tôi hồi đó.

Đây làmột dấu hiệu tốt.

Trướcmặt tôi là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân từng thuộc về tôi, làm gì cóchuyện không muốn thử lại?

“Bâygiờ em có bạn trai không?” Tôi quyết định nhân cơ hội hỏi luôn.

“Có.”Cô ấy trả lời rất dứt khoát.

Tôi nhưbị dội một gáo nước lạnh.

Mạt Mạtnói dứt lời, gương mặt liền nở nụ cười, cười rất cổ quái, rất thâm ý sâu xa làmtôi rợn tóc gáy.

“Nóixem, cảm giác của anh thế nào? Thất vọng? Ghen? Hay là đau lòng?” Mạt Mạt phấnkhích truy hỏi.

Tôi bĩumôi: “Chả có cảm giác gì cả, nhưng anh không giả vờ rộng lượng đâu, đừng hòngmong anh chúc phúc cho em.”

“Nhỏmọn.” Mạt Mạt nhướn mày.

Rồi haichúng tôi đều im lặng, cầm cốc cà phê lên uống.

“Thựcra em rất vui được gặp lại anh, không ngờ hai chúng ta vẫn ở cùng thành phố.”Mạt Mạt phá vỡ sự im lặng trước, “Buổi chiều em có việc, hôm khác chúng ta điăn nhé?”

Đây là…dấu hiệu gì nhỉ?

Tôi vừanghĩ vừa gật đầu.

Tôi vàMạt Mạt trao đổi số điện thoại rồi cô ấy đứng lên đi trước.

Tôinhìn Mạt Mạt bước ra khỏi quán cà phê, chiếc áo hai dây màu hồng phấn ôm lấy bờem thon thả, chiếc váy bò trắng ngắn luôn có nguy cơ lộ hàng, cô ấy còn đeo mộtchiếc ba lô to tổ chảng trên lưng nữa, khi bước đi, chiếc ba lô cứ nẩy vào môngcô ấy bộp bộp,… tôi muốn làm cái ba lô đó biết mấy!

Tôibuồn bã đứng dậy, nhân viên phục vụ bước đến, lịch sự đưa hóa đơn thanh toáncho tôi. Không phải Mạt Mạt nói sẽ mời tôi sao? Sao con gái dễ quên thế nhỉ?

Tôi trảtiền rồi ra khỏi quán cà phê, cảm thấy rảnh quá chả có gì làm.

Dạo nàytôi đang rảnh rỗi, vừa xin nghỉ ở một tòa soạn, chuẩn bị nhảy sang một tòa soạnkhác, nhưng tòa soạn nhận tôi còn đang cải tổ nên cho tôi nghỉ một tuần. Lúcđầu tôi cũng sướng lắm, nhưng hôm nay mới là ngày thứ hai mà tôi chẳng còn thấysướng tí nào nữa. Những phóng viên giải trí hay còn gọi là paparazzi như tôithường chạy rông cả ngày ngoài đường, sáng ở Bắc Kinh có khi chiều đã đếnThượng Hải rồi. Bây giờ tự dưng rỗi rãi, lại thấy không có gì để làm, đây cóphải là bệnh nghề nghiệp không nhỉ?

Thôiđược rồi, tôi thừa nhận mình hơi khó chịu vì thấy bây giờ Mạt Mạt cũng ngonlành nhưng cô ấy không còn là bạn gái của tôi nữa.

Ở ngoàicũng chẳng có việc gì làm, thôi thì về nhà vậy.

Ngôinhà này khá được, tôi đã nghĩ kĩ rồi, sau này nếu không có cơ hội tự do yêuđương, đành phải đi xem mặt thì căn nhà này sẽ là một trong các vốn liếng củatôi. Căn nhà rộng hơn một trăm mét vuông, ở tầng hai mươi lăm, môi trường ở khunày cũng được, giá cả tất nhiên là không hề rẻ. Chỉ có điều, căn nhà này hiệnnày vẫn chưa thể hoàn toàn coi là của tôi. Hơn một năm trước, một người bạn làmbất động sản đã ngon ngọt dụ dỗ tôi mua căn nhà này trả góp với giá ưu đãi, thếlà tôi nghiến răng nghiến lợi trở thành nô lệ trả góp.

Tuy tôikhông chú ý trang hoàng về nội thất trong nhà, ngoài một số đồ đạc cần thiết rathì chẳng có gì cả, nhưng cũng phù hợp với nguyên tắc đơn giản là đẹp nhất củatôi, tự lừa mình lừa người và cũng tự sướng luôn.

Lúc vềđến nhà đã là giữa trưa, tôi lấy mấy món đồ ăn thừa trong tủ lạnh ra trộn lẫnrồi đun nóng lên, uống mấy lon bia nhắm đĩa đồ ăn “hổ lốn” đó, trời rất nóngnực, uống có một chút nhưng đã thấy hơi say, tôi đi tắm rồi bật điều hòa lên,lao vào phòng ngủ đánh một giấc ngon lành.

Giấcngủ trưa gần như hoàn hảo của tôi bị tiếng chuông điện thoại chết tiệt ngắtquãng, tôi mơ màng nhấc máy, là giọng nói như tiếng hát Phí Ngọc Thanh của lãoĐường.

Tôibiết ngay mà, chỉ có cậu ta là có thể chọn đúng lúc để phá hoại thời khắc hạnhphúc của người khác thôi, cậu ta là đồng nghiệp kiêm bạn tốt mà Phật tổ gửi đếnđể quả báo tội lỗi kiếp trước của tôi. Tôi thường tự an ủi mình là kiếp này làmbạn với cậu ta coi như là tu nhân tích đức cho kiếp sau vậy.

LãoĐường tên thật là Đường Đôn, quê ở miền núi, lúc mới ra đây vẫn còn chân chấtmộc mạc, vào thành phố học trung học, sau đó thi đại học, đi làm… lăn lộn baonhiêu năm như thế, trên người cậu ta chẳng còn chút hương quê nào cả. Cậu ta làphóng viên thể thao của tòa soạn này, lúc nào cũng rất thời thượng, rất thểthao. Chiếc áo phông cậu ta đang mặc là của Nike, hơn nữa tôi còn biết, nếu mặcngược lại sẽ là của Adidas.

LãoĐường phấn khích bảo tôi, cậu ta quen một mỹ nữ tuyệt sắc qua mạng, ở ngayTrùng Khánh này thôi, tối nay hẹn gặp nàng, hỏi tôi có muốn đi cùng không, nếucó lừa đảo gì thì còn tiếp ứng cho nhau.

“Ônghẹn hò với người đẹp là việc của ông, tôi dính vào làm gì? Hơn nữa bây giờngười ta không cướp của thì là cướp sắc, cả hai ông đều không có, lo lắng cáinỗi gì, cứ yên tâm đi đi.”

LãoĐường không giận, cậu ta khua môi múa mép thêm lúc nữa rồi sung sướng cúp máy.

Làm bạnbao nhiêu năm rồi, cả hai đều rất hiểu nhau, tôi biết cậu ta hoàn toàn khôngcần tôi cùng cậu ta đi gặp bạn trên mạng gì cả, cuộc gọi này chỉ để khoe khoangvới tôi mà thôi.

Bị tênđó làm mất cả giấc ngủ, tôi ngồi dậy xem giờ, không ngờ mình đã ngủ một giấcđến tận bảy giờ tối, người mà sống quá annhàn thì chắc chắn ngủ sẽ rất say, danh nhân đã bảo rồi, chất lượng giấc ngủcủa những người vô lo vô nghĩ đều rất cao. Phải như Thôi Vĩnh Nguyên[2] ấy thìmới mất ngủ.

[2] Một nhà báo, MCnổi tiếng của Trung Quốc, mắc chứng trầm cảm.

Tôi dậyra đường kiếm bữa tối kiêm bữa đêm. Làm một đĩa mỳ xào và hai chai bia ướplạnh, lúc về đã gần mười hai giờ nên tôi đi ngủ luôn.

Chắc làdo buổi chiều ngủ nhiều quá, lúc một giờ sáng tôi vẫn tỉnh như sáo, phim xemnhiều đến nỗi học thuộc cả lời thoại rồi, tôi đang chán như con gián thì có tinnhắn đến, tôi thuận tay nhấn nút đọc – là tin nhắn của Mạt Mạt.

“Ngủ chưa?”

Chỉ cóhai chữ đơn giản, thời gian là một giờ sáng, cô nàng chưa ngủ, nhắn tin chotôi… liên hệ một loạt nhân tố lại với nhau liền làm cho trái tim của tôi dậysóng.

Trảlời: “Đang kích động vì cuộc trùng phùng sáng nay, vẫn chưa ngủ, em thì sao?”

Đợi mộtlúc lâu mà không thấy cô ấy trả lời, như thế này đúng là giày vò người ta mà.

Tôi dodự một chút rồi gọi cho cô ấy, mẹ kiếp! Cô nàng tắt máy rồi! Nửa đêm nửa hôm màdám chơi tôi hả!

Tôi cầmđiện thoại ngồi thần người ra, thêm vụ này tôi càng chẳng ngủ được nữa, tôi mởmắt nhớ lại từng lời nói từng nụ cười của Mạt Mạt sáng nay, người ta bảo congái lớn thay đổi nhiều lắm, ai mà ngờ được là Mạt Mạt lớn lên lại xinh đẹp nhưthế?

Trênmàn hình tivi vẫn đang phát bộ phim xem dở nhưng tất cả suy nghĩ của tôi đềudồn hết vào Mạt Mạt, từ Mạt Mạt tôi nhớ đến nhiều chuyện nữa, hồi nhỏ làm văncó một câu rất kinh điển là gì ấy nhỉ?

Mỗi lầnmở toang cánh cửa kí ức, chuyện xưa ào ạt tràn về như lúc bị Tào Tháođuổi…

Lúc đóở trường trung học tôi và Mạt Mạt học cùng khối nhưng không cùng lớp, cũngkhông rõ là ai theo đuổi ai, bây giờ nhớ lại thì là một cậu bạn của tôi và mộtcô bạn của Mạt Mạt đang yêu đương nồng thắm, nhưng lúc đó học trung học bị cấmyêu, để tránh các bậc phụ huynh nghi ngờ, mỗi lần hai người đó hẹn hò thườngkéo theo một đống người để che mắt, trong số đó có tôi và Mạt Mạt.

Và lúcđó Mạt Mạt không đầy đặn, không xinh đẹp, không gợi cảm, không quyến rũ, nhưnglại được cái ngây thơ trong sáng, thế là lọt vào mắt xanh của thằng nhóc ngâyngô là tôi đây.

Dù saothì hồi đó tôi chưa vợ, cô ấy chưa chồng, cô nam quả nữ, lửa gần rơm lâu ngàycũng bén, thêm vào đó cả hai đều còn trẻ, vẫn chưa thực tế như bây giờ, tôikhông quan sát cái sự đảm đang hiền thục của cô ấy, cô ấy cũng không quan tâmđến số dư trong sổ tiết kiệm của tôi, chỉ theo đuổi sự tâm đầu ý hợp theo đúngý nghĩ đơn thuần của từ đó, nhiều lần qua lại, liếc mắt đưa tình, đông qua xuânđến thế là có tình cảm với nhau, thân mật với nhau rồi tự định ước chuyện cảđời.

Vì vậynên trong cái thời đại toàn thể nổi loạn, toàn dân yêu sớm đó, tôi cũng khôngthể thoát khỏi làn sóng chung, nói thế này đi, tôi và Mạt Mạt là điển hình củakiểu hôn trước yêu sau.

Tôi vẫncòn nhớ tối hôm đó, sau khi chúng tôi đã che giấu cho đôi cẩu nam nữ kia ngọtngào với nhau xong, đám kì đà cản mũi chúng tôi giải tán, như lệ thường, tôiđưa Mạt Mạt về nhà.

Nụ hônđầu của tôi và cô ấy xảy ra vào một tối nào đó trong những tối như thế, ôngtrời cũng nể mặt tôi, trước đó cô ấy đã uống bia, chuyện như chưa từng có tiềnlệ nhé! Mạt Mạt chưa bao giờ uống rượu, hôm đó không biết tại sao, tâm trạng côấy rất tệ, uống hơn hai cốc bia, tối đó đưa cô ấy về, trên đường gió thổi nhẹ,chắc là cô ấy bắt đầu thấy váng đầu, bước đi cũng hơi loạng choạng.

Tôi đicạnh cô ấy, luôn mồm nói nói cười cười, đường thì tối om, tôi vẫn còn mải mêchém gió.

Độtnhiên Mạt Mạt chạy ra vạt cỏ bên đường cúi người xuống nôn thốc nôn tháo. Tôisững ra rồi lập tức lao đến, vừa đỡ cô ấy vừa vỗ lưng, mồm thì khuyên mấy câuđại loại như không biết uống thì đừng uống, một lúc lâu sau Mạt Mạt mới đứngthẳng được dậy, lập cập lôi khăn giấy ra lau miệng, ai ngờ vừa quay lại liềnnhào thẳng vào lòng tôi khóc nức lên.

Quả nàythì tôi không suy nghĩ bậy bạ cũng không được rồi.

Sau mộtvài điều chỉnh nho nhỏ của tôi, thì cả người Mạt Mạt áp sát vào người tôi, mùahè nóng nực, cả tôi và cô ấy đều chỉ mặc một cái áo, tôi có thể cảm thấy rõràng, có hai khối nho nhỏ mềm mại áp chặt vào ngực tôi, cảm giác này thật làtuyệt vời.

Tôi cúiđầu nhìn cô ấy, an ủi mấy câu, mũi gần như dính vào trán cô ấy, thế này mới cócảm giác chứ - ít nhất thì tôi cũng ngửi thấy mùi hương trên tóc cô ấy. Và điềuđó trực tiếp dẫn đến sự phấn khích manh động của tôi, đột nhiên toàn thân tôinóng bừng, cổ cũng nóng, cái miệng tự động nhẹ nhàng áp lên trán cô ấy.

Có lẽsự tiếp xúc ấm áp ướt át đó rất mới mẻ đối với Mạt Mạt nên khi tôi vừa mới rờikhỏi trán cô ấy, Mạt Mạt bỗng ngẩng đầu, giương đôi mắt còn long lanh nước đónhìn tôi rất lạ.

Khoảngcách này gần quá, gần đến nỗi chúng tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Nhìnnhau như thế, hơi thở của Mạt Mạt liền lập tức trở nên gấp gáp. Nữ thần của tôiơi! Thở như thế quả là kích thích người khác! Não tôi liền bốc khói, thô lỗ cúiđầu xuống, miệng đè nghiến lên miệng Mạt Mạt.

Chuyện“hôn hít” này tuy trước đó tôi chưa bao giờ thực hành nhưng cũng nắm được mộtít kiến thức lí luận cơ bản.

Chỉ cóđiều bây giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó thì tôi đúng là một thằng oắt con vắtmũi chưa sạch, hành động quá là thô lỗ, phá hoại vẻ diệu kì của nụ hôn đầu. CònMạt Mạt, chắc không ngờ tôi lại to gan thế hoặc dám ngang nhiên cướp nụ hôn đầucủa cô ấy như thế nên khi tôi ngậm lấy môi cô ấy, đồng thời đang thử đưa lưỡivào trong thì cô ấy bắt đầu hàng loạt đòn phản kích phòng vệ không mạnh lắm.Gặp phải đòn phản kích không chút chiến thuật của đối phương, tôi bắt đầu thayđổi sách lược, tôi đưa tay giữ chặt đầu cô ấy, bắt đầu hôn má cô ấy rồi đến cổ,vành tai. Trong tình huống đó, lại là lần đầu tiên ôm một cô gái, không thể nàokhông manh động được, bộ bạn tưởng tôi là tên đầu trọc cưỡi ngựa trắng chắc?

Điềukhiến tôi manh động ngoài việc Mạt Mạt thôi phản kháng và sự phản ứng nhạy cảmcủa cơ thể cô ấy ra còn một lý do rất quan trọng nữa, đó là khi Mạt Mạt runrẩy, nhắm tịt mắt lại, má thì đỏ bừng, rụt đầu như một chú mèo nhỏ đang trốntránh sự tấn công, miệng không ngừng nói: “Đừng mà, Lại Bảo, anh đừng như thế,đừng như thế…”

Ai đãnói khi phụ nữ nói đừng thực ra là đang rất muốn nhỉ?

Câu nóiđó chẳng có chút căn cứ khoa học nào, rất có thể đã hại vô số đàn ông trở thànhtội phạm cưỡng bức, nhưng trong tình thế đó thì lại vô cùng chính xác… ít nhấtthì tôi cho là thế.

Cònchết người hơn là, Mạt Mạt vừa uống rượu, lại rất nhạy cảm, nên trong khi cô ấykhẽ nói “Đừng mà, đừng mà” còn chen lẫn cả rất nhiều hư từ: “Á… ưm… a… á…”

Như thếcó chết không cơ chứ!

Như thếcó chết tôi không cơ chứ!

Như thếcó chết cái mạng này của tôi không cơ chứ!

(Haizz,tôi còn thêm chữ được nữa đó!)



Khôngbiết đã hôn nhau bao lâu, miệng và lưỡi gần như tê dại rồi nhưng tôi vẫn thấychưa đã, khi tôi thả ra, âm thanh đó tôi vẫn còn nhớ rõ, nó như tiếng móng mộtcon bò rút khỏi đống bùn lầy vậy…

Nhưngbạn tuyệt đối đừng hỏi tôi nụ hôn đầu có mùi vị gì. Trong sách thường viết, nụhôn đầu ngọt ngào như đường. Nụ hôn đầu của tôi, chỉ có vị bia lúc nãy Mạt Mạtmới nôn xong.

… Đêmkhuya thanh vắng, tự dưng nhớ lại chuyện đó, không biết có phải vì tôi vừa uốngbia không, lúc nãy nằm trên giường nhớ lại những cảnh tượng trong quá khứ, tôicó cảm giác như mình đang ở trong hoàn cảnh đó thật vậy, có thể ngửi thấy rấtrõ mùi bia của nụ hôn đầu, thậm chí hoàn toàn không biết mình đã ngủ như thếnào. Lúc tỉnh dậy trời đã sáng bạch, ánh nắng tràn vào phòng từ cửa sổ, dát lênmọi đồ vật trong phòng một lớp bạc sáng, lúc mở mắt ra tôi giật cả mình, tưởngmình đã được lên thiên đường.

Tôingồi trên giường đờ đẫn một lúc, không biết đêm qua những cái đó là hồi ức haylà giấc mơ, nhưng có một điều không thể phủ nhận là, thông qua sự so sánh giữaMạt Mạt trong quá khứ và hiện nay, không thể tránh được, tôi bắt đầu có cảmgiác khác lạ, không lẽ đây là cơ hội ông trời cho tôi nối lại mối “lương duyên”với Mạt Mạt ư?

Khôngbiết đêm qua tôi ngủ lúc mấy giờ, tóm lại là sau khi tỉnh dậy, đánh răng rửamặt xong, vừa ăn mì vừa mở ti vi thì đang phát chương trình thời sự buổi trưa.

Tôi vừahúp mì soàn soạt vừa lơ đãng xem ti vi, đột nhiên một tin tức làm tôi chấnđộng, một anh chàng nào đó gặp mặt bạn gái qua mạng thì bị cướp, cô gái và đồngbọn chỉ lột được có hơn trăm tệ từ chàng trai này, thẹn quá hóa giận, đã lộttruồng chàng trai rồi vứt ra đường… tôi chăm chú xem, tìm kiếm một người họĐường hay một gương mặt quen thuộc, nhưng cuối cùng chẳng thu hoạch được gì cả,trong lòng vô cùng nuối tiếc.

Đangrầu rĩ thì nhạc báo tin nhắn đến vang lên, hứ! Tiểu yêu tinh cuối cùng cũng trảlời! Hơn nữa nội dung tin nhắn làm tôi sướng âm ỉ một hồi.

“Tốinay có thời gian không? Cùng ăn cơm nhé?”

Tôi cócần e thẹn không? Tôi lập tức nhắn lại: “Được!”

Chưa đếnhai giây sau, chuông điện thoại liền vang lên, lúc nãy em gọi điện luôn có phảilà tốt không! Tôi vừa “a lô” một tiếng, giọng nói ngọt ngào của Mạt Mạt đã dồndập lao xuống đầu tôi: “Anh mời nhé!”

Tôisững người, rồi ngay lập tức hiểu ra vấn đề liền đồng ý luôn.

Mạt Mạtbật cười: “Anh mời em là đúng rồi! Không phải anh chưa có bạn gái sao? Tối nayem đưa một mỹ nhân đến giới thiệu cho anh! Đợi điện thoại của em nhé!”

Bên đóđã cúp máy, cả cuộc nói chuyện, tôi không nói được đến năm từ. Tôi thẫn thờ cầmđiện thoại, mang mỹ nhân đến ư? Giới thiệu cho tôi ư? Mạt Mạt giới thiệu bạngái cho tôi ư? Thôi xong rồi, nói vậy thì trước đó đều là tôi tự sướng ư? MạtMạt tốt bụng muốn giới thiệu bạn gái cho tôi kia! Haizz, vừa làm tôi vui rồilại làm tôi buồn.

Thực ratôi thấy rất tiếc, hồi đó không nắm chắc cơ hội thất thân với Mạt Mạt, càngthấy tiếc hơn là không có được đêm đầu tiên của Mạt Mạt, cho nên hôm nay saukhi tình cờ gặp lại cô ấy, mọi hồi ức đều ập đến. Và cơ thể nhỏ bé, mềm mại,yếu ớt nhưng vô cùng mịn màng của Mạt Mạt hồi đó lại hiện lên rõ ràng trong kíức của tôi. Mạt Mạt bây giờ lại trở nên xinh đẹp, gợi cảm, quyến rũ hút hồn nhưvậy nữa.

Tóm lạilà… thằng khốn nào đã được lợi vậy? Đúng là vừa hối hận vừa nuối tiếc, muốnkhóc mà chẳng xong.

Sau khiđau khổ chừng một giây, tôi bắt đầu tưởng tượng bữa tối nay Mạt Mạt sẽ đưa mộtcô gái như thế nào đến. Theo lý mà nói Mạt Mạt xinh đẹp thời trang như thế, đámbạn bè mà cô ấy chơi bây giờ chắc là không có sinh vật thuộc kỉ Jura đâu nhỉ…

Tôi cókế hoạch mấy tiếng chiều nay sẽ chơi game, xem đĩa… Trong thời gian đó, tôinhận một cuộc gọi của lão Đường, nội dung là khóc lóc kể lể với tôi, tối quamột lần nữa thất bại trong công cuộc yêu qua mạng, bắt tôi tối nay cùng đi uốngrượu để làm giảm nỗi đau thất tình của cậu ta.

Tôingọt nhạt khuyên nhủ vài câu, bảo rằng trên đời này chỗ nào mà chả có hoa thơm,Thượng đế mà có yêu thì cũng khổ chứ đừng nói là cậu ta, ai yêu mà chẳng gặpkhó khăn trở ngại, rồi khéo léo từ chối lời mời của cậu ta, bảo cậu ta gọi bọnlão Phó, Thịt Chó, dù gì tôi cũng là một chàng trai độc thân hấp dẫn, hoàn toànkhông có tí kinh nghiệm thất tình nào để chia sẻ, giáo dục cậu ta…

Khókhăn lắm mới kết thúc được cuộc gọi, tôi sung sướng cười thầm, Đường huynh, xinlỗi nhé, tối nay đệ có hẹn với người đẹp rồi, hơn nữa còn là hai người đẹp kia!



Thànhthật mà nói,

Điềukhiến đàn ông cực kì đau khổ không phải là bị bồ đá,

Màlà sau khi đã đá bồ,

Côgái lại càng sống hạnh phúc hơn.

Ngày 3 tháng 5. Trời nắng.