Khi Trời Gặp Đất

Chương 12



Mùa đông năm nay mãi tháng 12 mới bắt đầu lạnh, vàitrận mưa đông ào ào đổ xuống khiến lòng người càng buồn nao nao. Cái rét ngấmvào da thịt, buốt thấu tim gan.

Hòa với khí trời âm u, lạnh giá, tâm trạng của Gia Ưucũng u ám như đêm đông. Từ sau khi Đàm Áo quay về Hồng Kông điều trị đến giờ,cuộc sống của cô từ một thân ba chốn nay về một thânhai chốn. Cô cứ quanh quẩn từ Tạp chí đến nhà mình, nhà mình đến tạp chí. Hàngngày, trừ lúc đi làm còn lại cô luôn nhốt mình trong phòng, bật máy tính, nghenhạc. Nhiều khi cô không làm gì, cứ bật máy lên nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tiểu Đóa vô cùng lo lắng trước tình trạng này của GiaƯu. Đóa kéo Gia Ưu đi xem bộ phim bi kịch và rồi đến lúc hết phim người khócrưng rức lại là Đóa, chứ Ưu không nhỏ một giọtnước mắt.

Tiểu Đóa nói, nước mắt là bước đầu tiên để điều trịtâm lý cho bản thân, còn Gia Ưu bây giờ là đang tự hủyhoại mình.

Gia Ưu thấy mình chẳng cầnphải điều trị gì hết. Chỉ có điều côkhông khóc nổi thôi. Nếu nói cô bị bệnh thì đócũngchỉ là bệnh khô da, thiếu nước,uống quá nhiều coca nóng. Cứđến mùa đông da cô lại khôđến lạ, bôi bao nhiêu kem dưỡngda cũngkhông ăn thua. Ngày nào cũng phải uống coca nóng.Cứ phảirót cốc 500ml một lúc, uống hết cốc này sang cốc khác. Không uống cũng phải đểsẵn một cốc ở bên cạnh, nếu không không tập trung làm việc được, cơ thể sẽ runsuốt.

Nói chuyện này với bác sĩ Lã bị đòi trả thêm tiềnkhám.

“Cô bây giờ còn bị nặng hơn trước rồi đấy”, bác sĩnói: “Giá ấy còn rẻ chán!”.

Cô tức đến độ muốn hất toẹt cốc trà vào mặt anh ta:“Lang băm!, anh không tìm ra vấn đề của tôi lại còn đòi thêm tiền đúng là khôngbiết xấu hổ!”.

“Ừ thì tôi đã chỉ đường dẫnlối cho cô còn gì. Có điều cô không chịu cố gắng đấy thôi”.

Gia Ưu không thèm đếm xỉa đến anh ta, cầm cốc trà lênuống một hơi cạn sạch.

“Phung phí của giời quá!”, bác sĩ Lã lại lên tiếng.

“Lần sau anh cho cốc to hơn đượckhông? Bằng hạt mít thế này uống chẳng bõ!”. Gia Ưu nói xong tiện tay cầm mộtcái bánh nướng lên ăn.

“Tôi xin cô, trà để uống thưởng thức từ từ từng ngụm.Đàn gẩy tai trâu, trâu làm sao hiểu được hả?”. Bác sĩ Lã lên án cô, “không hiểucô làm vợ người ta như thế nào nhỉ?. Với người giỏi giang như chồng cô, tôithấy anh ấy sẽ có cách sống, nhìn nhận giống tôi”.

Ánh mắt cô tối sẫm lại, cười nói: “Thế nên mới lydị!”.

Bác sĩ Lã nhìn cô chằm chằm: “Cô hối hận không?”.

Gia Ưu rút một tờ giấy ăn ra lau mặt, thờ ơ nói: “Bánhnướng này ăn không ngon bằng đợt trước. Bị nướng quátay hay sao ấy?”.

Biết rõ cô đang cốtình tránh xa chủ đề ấy, bác sĩ Lã vẫn cười híp mắtnói: “Nếu hối hận thì theo đuổi người ta đi. Đàn bà luôn bị so sánhvới kẻ tiểu nhân. Nên kệ đi, yêu thì cứ nóira”.

Gia Ưu trừng mắt nhìn bác sĩ, cầm túi xách đứng lên đithẳng.

Về đến nhà như thường lệ cô bật máy tính lên, lát sauđã thấy báo có bạn lên mạng. Cô mở MNS ra, nick của Đàm Áo sáng choang. Cô gửimột hình mặt cười cho anh.

Chờ mãi không thấy trả lời.

Cô đứng dậy đi úp mì ăn. Mấy bữa trước cô lên mạng muahẳn mấy thùng mì về ăn dần, vừa đơn giản lại gọn nhẹ.

Lúc quay lại cô thấy nick của Đàm Áo đã tối. Cô chẳngthấy buồn, với điều khiển bật ti vi, nhưng không xem hình chỉ nghe tiếng.

Bỗng nhiên cô nhận được một mẩu tin hỏi hiệu thuốc gầnđường Hoa Nam nhất ở đâu? Côcứ ngỡ là Đàm Áo nên ngơ ngác không hiểu. Nhưng khi nhìn rõ là tin nhắn từ nickThiếu Hàng, suýt bị sặc mì, ho rũ rượi, nước mắt chảy giàn giụa. Ngập ngừng trảlời: “Không rõ, anh muốn gì?’.

“Mua thuốc”.

Trong lòng cô trào dâng nỗi băn khoăn, chần chừ vàigiây cô hỏi: “Chị là ai?”.

“Cô không quen đâu”.

Gia Ưu càng khẳng định suy nghĩ trong đầu mình làđúng: “Tại sao chị lại sử dụng MSN của anh ấy?”.

“Bật máy tính lên tự động đăng nhập đấy chứ”.

Trực giác mách bảo cô, người đang sử dụng máy tính ấylà phụ nữ. Cô nhìn đồng hồ ở góc máy tính, hơn mười giờ, lòng dạ cô rối bời, mãimới trấn tĩnh được.

“Tôi đi mua thuốc đây.Không nói chuyện với cô nữa”. Người ấy lại gửi cho cô một mẩu tin.

Cô đáp: “Ừ”.

Tối ấy cô mất ngủ cả đêm mải mê trăn trở giữa tình vàlý. Đầu cô cứ vẩn vơ hình ảnh của người đàn ông cao to mặc áo sơ mi trắng, cóđôi mắt to tròn và sâu thẳm như con gái.

Đầu giờ sánghôm sau tạp chí có cuộc họp. Lâu rồi,ôngNiên toàn chỉ đạo từ xa, hiếmkhi hỏi đến tình hình chuẩn bị của tạp chí.Lần này hình như có việc gì quan trọng nên triệu tập họp rất gấp,yêu cầu toàn thể nhân viên phải có mặt.

Gia Ưu đành phải trang điểm đậmđi làm, mà cô chưa làm thế bao giờ. Không có loại phấn nào cứu nổi hốc mắt thâmquầng và làn da khô ráp của cô.

Tiểu Đóa pha bình cà phê đen. Gia Ưu uống cốc cà phêđen đầy mới ngăn nổi cơn buồn ngủ không kéo đến. Cô cầm máy tính xách tay sangphòng họp. Vẫn chưa tới giờ, mấynhân viên tới sớm đang chụm đầu tán gẫu.

Gia Ưu và Tiểu Đóa ngồi cạnh nhau. Tiểu Đóa nói khẽ:“Tối qua tớ làm sushi, tiện thể mang cho cậu một hộp, cất trong tủ lạnh phòngcậu. Tối mang về cho vào lò vi sóng hâm lại ăn nhé. Đừng ăn mì úpnữa”.

“Đóa à, cậu đảm đangthật dấy. Ai tu mấy kiếp mới lấy được cậu!”.

“Đừng có nịnh tớ. Không phải vì cậu ăn nhiều mì tômquá mặt sắp thành sợi mì tôm thì tớ cũngmặc kệ”.

Gia Ưu cười cười, lấy điện thoại ra soi: “Cũng còn ổnmà”.

“Hôm qua chị Hảo lại ngủ muộn à?”. Cậu Ngô ngồi đốidiện hỏi.

“Không chỉ thế đâu, chắc chắn là thức thâu đêm rồi”.Tiểu Đóa lườm cô một cái.

Gia Ưu khống kìm nổi lòng mình nói luôn: “Chỉ có cậuhiểu tớ nhất!”.

“Chị Hảo à, chị phải giữ gìn sứckhỏe chứ. Cứ thức mãi như vậy sao được”. Cậu Ngô vừa nói dứt lời, mọi ngườixung quanh mỗi người chêm vào một câu.

“Đúng rồi đấy, chị Hảo đừng ỷ mình xinh đẹp trẻ trungnhá, trẻ không chăm sóc tốt sau này hối hận đấy”.

“Chứ còn gì nữa!. À này, hôm nay nghe nói bên tòa nhàTrung Thiên có người đột tử đấy”.

Mí mắt Gia Ưu giậtgiật liên hồi, ngước về phía người nói hỏi: “Là namhay nữ?”

“Nam trẻ lắm, nghe nói là cũng giữ chức vụ gì đó. Làngười giỏi giang, mẫn cán, đột tử ngay trong cuộc họp buổi sáng. Khổ thânthật”.

“Chuyện xảy ra lúc nào thế?”.

“Vừa xong. Em xem tin ở trênblog”.

Gia Ưu mím chặt môi không nói, trong lòng thấy có điều gì bất ổn.

Tiểu Đóa hiểu được tâm tư của cô nên khẽ vỗ vai: “Khôngphải đâu, không phải đâu, cậu đừng nghĩ vớ vẩn”.

Cuộc họp truyền hình bắt đầu, ông Niên xuất hiện trênmàn hình chào hỏi mọi người. Cô đành phải kiềm chế nỗi bất an đang dấy lêntrong lòng để chào hỏi ông.

Cô lén mở blog ra đọc tin ấy. Tin nói là một người đànông ở trên tầng 26 tòa nhà Trung Thiên đã đột tử ngay trong cuộc họp vì mệt mỏido thức cả đêm trước để làm thêm.

Cô nhìn thấy tầng thứ 26, tay run lẩy bẩy, điện thoạirơi bịch xuống sàn nhà. Mặt cô trắng bệch, hoảng hốt kéo ghế ra rồi đứng bậtdậy lao ra ngoài cửa mà chẳng thèm nhặt điệnthoại.

Tầng 26... tầng 26... công tycủa Thiếu Hàng ở tầng 26!.

Đến tòa nhà Trung Thiên cô thấy dưới sảnh có rất nhiềuphóng viên tập trung, trong đó cũng có ngườiquen ở Đài truyền hình. Cửa thang máy chật cứng người, khó khăn lắm cô mới lenđược vào. Tim cô đập thình thịch,thời gian thang máy đi lên kh­iến cô càng nghẹt thở gấp bội.

Thang máy kêu “reng” một cái bảo hiệu cửa mở ra. Côgần như dính vào khe cửa để thoát ra ngoài, không ai ra ngoài nhanh như cô.

Khi thấy phóng viên tủa đến công ty xây dựng ở phíabên trong cùng của tầng 26, lòng cô mới thôi thấp thỏm, chân mới đặt được xuốngđất.

Chuẩn bị về, cô nhìn thấy Thiếu Hàng mặc bộ đồ complelịch sự. Phản ứng đầu tiên của cô là lẩn nhanh vào sau bức tường chắn. Anhkhông đi một mình, vịn tay anh là một cô gái xa lạ. Chắc chắn Gia Ưu chưa gặpcô gái này bao giờ.

Cô gái ấy có thân hình của một người mẫu, rất trẻ vàđẹp. Cô ấy thoa môi son màu đỏ tươi, dưới hàng lông mi congvút đen rợp là đôi mắt rất quyến rũ. Cô mặc chiếc váy của Chanel, chân đi đôigiày cao gót không dưới 8cm.

Nhìn hai người cười cười nói nói đi vào trong thangmáy, cô gái còn thân mật đến độ chỉnh cho anh cổ áo, mặt Gia Ưu bỗngu ám hẳn di.

Trên đường về cô nhậnđược điện thoại của ông Niên. Sực nhớ ra thái độ thất lễ của mình trong cuộchọp, cô xấu hổ đến độ mặt nóng ran lên như phát sốt, luôn mồm xin lỗi ông.

Ông Niên cười cười bỏ qua và mời cô làm bạn nhảy, cùngông tham dự buổi dạ tiệc từ thiện tối nay.

Từ khi làm việc tại tạp chí cô liên tục phải tham giacác hoạt động tiệc tùng thế này nên cũng quen rồi. Chỉ có điều làm bạn nhảy củaông Niên thì đây là lần đầu tiên.

Thôi thì sếp đã mở lời nên cô cũng đồng ý. Chiều hếtgiờ làm việc cô về nhà thay quần áo, trang điểm kỹ càng.

Xe của ông Niên đã sẵn sàng đợi cô ở dưới tầng.

Lái xe chạy ra mở cửa xe cho cô, cô cảm ơn và tự tinbước vào trong xe.

Ông Niên quan sát cô rồi nói: “Hôm nay em đẹp lắm!”.

“Cảm ơn sếp!”

Ông Niên cười cười rồi không nói gì thêm nữa.

Không biết có phải là ảo giác không mà tối nay Gia Ưucảm thấy ông Niên nhìn mình với ánh mắt rất lạ.

Khách dự tiệc rất đông, đi bên cạnh ông Niên nên luônmồm phải chào hỏi với mọi người. Đáng ra cô nhập vai rất tốt, tươi cười, khoanthai, nhưng rồi tất cả loạn hết lên khi cô thấy một người.

Gia Ưu không thể ngờ rằng mình sẽ chạm mặt Thiếu Hàngở chốn này. Bạn nhảy của anh chính là cô người mẫu xinh đẹp sáng nay. Họ xuấthiện với dáng vẻ của những cặp tình nhân. Cô gái chốc chốc lại ghé tai anh thầmthì, còn anh luôn nghiêng đầu lắng nghe chăm chú.

Có thể ánh mắt của cô thẳng quá nên hình như ThiếuHàng cảm nhận được. Anh quay về phía Gia Ưu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.Mặt anh không biểu lộ bất cứ tình cảm gì, quay đầu đi như không có chuyện gìxảy ra.

Ông Niên vỗ vỗ vào bàn tay lạnh giá của Gia Ưu, cườinói: “Chúng ta qua chào họ nhé?”.

Cô cười gượng gạo: “Vâng ạ”.

Đợi hai người tới gần, cô gái xinh đẹp nở nụ cười rạngrỡ. Quan Thiếu Hàng đang mãi nói chuyện với người bên cạnh, cô khẽ chạm vàongười anh.

Thiếu Hàng quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặtGia Ưu. Từ sâu trong đáy mắt anh có gì đó nổi sóng, nhưng rồi nguội lạnh rấtnhanh.

“Lại gặp nhau rồi”. Thiếu Hàng nói.

Gia Ưu không xác định nổi anh đang nói với mình hayông Niên. Nên chỉ nở nụ cười gượng gạo, không nói gì cả.

“Chào chị”. Cô gái xinh đẹp vui vẻ chìa tay về phíacô: “Em xin tự giới thiệu, em tên là Chân Mạn Ninh.Chị Hảo này, em rất thích các bài viết của chị, chị không giống những phóngviên khác”.

Gia Ưu giơ tay bắt: “Chào Ninh, em quá khen chị rồi”.

Ông Niên bị lạnh nhạt sang một bên nhưng chẳng lấy làmphiền lòng, ông cười nói: “Mạn Ninhà, mấy hôm nay đi theo Thiếu Hàng học được những gì rồi?”.

Gia Ưu hỏi: “Hai người quen nhau ạ?”.

Ông Niên giải thích: “Mạn Ninh là em họtôi, học thiết kế ởMỹ, cùng nghề vớiThiếu Hàng”.

Gia Ưu có phần ngạc nhiên, cứngỡ Mạn Ninh là người hay diễn viên gì đó, aingờ không chỉ là một chân dài...

“Kể ra thì em và chị tối qua cũng nói chuyện với nhaurồicòn gì”.

Ninh nói xong thì cả hai người đàn ông có mặt đều tỏvẻ khó hiểu.

Gia Ưu đã hiểu ra: “Hóa ratối qua là em, sau đấy có muađược thuốc không?”.

“Mua được chứ. Em đã chặn một chiếc tắc xi lại leo lênai ngờ xe qua khúc cua là tới”.

“Chuyện gì thế?”. Quan Thiếu Hàng nhìn Mạn Ninh hỏixem ra anh không biết chuyện.

“Tối qua anh không mang theo thuốc đau đầu còn gì? Emđi mua nhưng không quen đường, vì thế em lên mạng hỏi chị Hảo”.

“Tiếc là chẳng giúp được gì em”. Gia Ưu vội nói.

Chủ đề này không đúng lúc tẹo nào, cô không đoán đượcsuy nghĩ của Chân Mạn Ninh. Ông Niên nhìn cô nở nụ cười như bỡn cợt, cô thấylúng túng quá chỉ muốn tìm lỗ chui xuống đất.

Rất may Thiếu Hàng nhanh chóng bỏ qua câu chuyện này,anh nhìn ông Niên nói: “Anh Niên à, chúng ta tranh thủ trao đổi về dự án PhiNguyên được không?”.

“Được chứ”.

Hai người sánh bước đi ra ngoài, ánh mắt của Gia Ưunhư dán chặt vào người Thiếu Hàng chẳng khác gì keo con voi. Chân Mạn Ninh tòmò hỏi: “Chị Hảo à, chị và anh họ em đang yêu nhau à?”.

Gia Ưu sững người: “Ôi không phải, em đừng hiểu nhầm”.

“Lạ nhỉ, anh họ em hiếm khi đưa bạngái đi cùng. Biết là anh ấy rất nhiều bạn gái, nhưng toàn là chồng hờ vợ tạmthôi. Hôm nay lại đi cùng chị đến đây, điều đó cho thấy chị khác hẳn mọingười”.

Gia Ưu cụt hứng nói: “Chị không quan tâm đến đời sốngriêng của sếp. Giữa chị và anh họ em chỉ đơnthuần là quan hệ giữa sếp và nhân viên.Ninh à, chị mệt rồi muốn về trước. Nhờ em chuyển lờinói với anh Niên nhé”.

“Vâng. Hy vọng có dịp gặp lại chị”. Vẻ mặt vàánh mắt của cô như một, nếu không phải lời nói thật thì cô ấy diễn quá giỏi.

Trước khi đi GiaƯu buột miệng hỏi: “Em cũng ở đường Hoa Nam à?”.

Mạn Ninh gật đầu: “Vâng, em mới chuyển đến mấy bữatrước”.

Ánh mắt cô ủ ê, dù trang điểm đẹp đẽ cũngkhông làm nó tươi sáng.

Ra khỏi bữa tiệc, cô vẫy một chiếc taxi. Vừa bước lênxe cô thấy ngột ngạt bởi cái mùi quyện lẫn giữa mùi nước hoa và mùi xăng. Ngườicô nôn nao cả lên. Cô gắng sức chịu đựng được hơn hai mươi phút thì lái xe bỗngphanh gấp. Thế là bao nhiêu axit trong dạ dày trào ngược hết lên thanh quản. Côđòi dừng lại, vội vàng mở cửa xe lao ra ngoài, chạy vào vệ đường nôn thốc nôntháo.

Lái xe tìm chỗ đỗ xe sát vỉa hè xong, chạy đến hỏi hancô.

Gia Ưu mệt mỏi, rút giấy ra lau mồm, rồi móc ví lấytiền trả cho lái xe. Lái xe định tìm tiền trả lại, Gia Ưu mệt đến độ không muốnnói gì nữa, xua tay ra hiệu bảo lái xe đi đi.

Cô mặc chiếc váy liền quây màu đen, bên ngoài chỉkhoác một chiếc áo mỏng bằng polyeste. Lúc này mới ngấm lạnh, người run bầnbật, không còn chút hơi sức nào để đi. Nhưng cô không muốn vẫy xe, cứ nghĩ đếncái mùi lúc nãy cô lại rùng mình.

Cô quyết định đi bộ.

Đi chưa được bao xa, một người đàn ông mặc áo da màuđen đi ngược chiều, liếc nhìn cô chằm chằm. Thấy cô trông có vẻ hoảng hốt, bước đi loạngchoạng, hắn liền giơ tay giật phắt chiếc túi xách màu đen của cô. Vì khôngmuốn khoác lên vai nên cô buộc sợi xích vào tay mình. Chính vì thế nên hắnchững lại nhưng rồi vẫn quyết giật bằng được.

Trong nháy mắt, Gia Ưu trấntĩnh lại được, bám chặt lấy cánh tay của hắn và hét toáng lên: “Cướp...cướp...!”.

Hắn văng tay, xô cô ra rồi co chân chạy một mạch.

Gia Ưu bị xô ngã xuống đất. Cô đi giày cao gót, khôngnói không rằng tháo phăng giày ra, chân trần đuổi theo hắn.

Gã đàn ông thấy cô theo sát không rời, đột ngột đổihướng chạy băng qua phố về phía cầu vượt.

Con đường vắng lặng, còn trên cầu vắng tanh không bóngngười. Hắn ta đang chạy bỗng dừng phắt lại, quay người nhìn cô với ánh mắt thùhằn.

Gia Ưu trừng mắt nhìn hắn: “Đồ khốnnạn, trả túi đây!”.

Hắn buông mấy câu chửi tục tĩu, cười gằn: “Con nàykhông muốn sống rồi. Ông mày hôm nay sẽ dạycho mày một bài học!”. Hắn rút từ trong người ra một con dao găm sáng quắc chỉchỉ vào cô.

Cơn giá lạnh thổi ào tới làm cô run run.

“Lấy hết tiền trong túi, những thứ khác trả lại chotôi”. Gia Ưu nhượng bộ.

Hắn cười nghe rợn cả người: “Đừng nằm mơ, cút đi taocòn tha cho. Nếu không ông mày...”.

Gia Ưu tức bầm gan tím ruột, cô nắm chặt nắm đấm, nhổbãi nước bọt về phía hắn: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Giờ bà sẽ đưamày đến công an phường nghỉ ngơi”.

Hắn tức điên người, xông lại tóm tay cô. Hai người túmlấy nhau, trong lúc xô xát cô bị dao găm của hắn cứa vào tay. Cô thấy mu bàntay tê tê, nóng hôi hổi chứ không cảm thấy đau. Hắn ta thấy rõ ràng cô đangchảy máu, ấy thế vẫn cứ lao vào như con thiêu thân, thầm nghĩ thôi quả này gặpphải Chí Phèo rồi nên vội vã giũ ra. Hắn nắm chặt cái tay bị thương của cô.

Lúc này cô mới cảm thấy đau đến tận xương tủy, toànthân toát hết mồ hôi, cơ thể nhũn ra. Hắn nhân cơ hội ấy đạp mạnh vào bụng cô,cô đau quá kêu thất thanh.

Hắn đang mừng rỡ vì được thoát thân, bỗng một bóng đenào đến. Hắnchưa kịp hoàn hồn thì tay đã bị trói giật ra đằng sau. Hắn gào lên rồi lớntiếng chửi đổng.

Người ấy lạnh lùng đạp hắn ngã lăn trên đất. Hắn ngãsấp, trán đập cộp xuống nền xi măng, chảy cả máu mũi. Biết gặp phải tay chẳngvừa nên hắn van xin tha mạng. Người ấy lại giơ chân đạp mạnh một cái, hắn suýtlăn huỵch xuống dưới cầu như một quả bóng.

Gia Ưu ngồi yên trên đất, sững sờ nhìn hình dáng mìnhngày đêm thương nhớ, mắt nóng hôi hổi, nước mắt tuôn trào.

Cô đến công an phường làm thủ tục. Anh công an ngạcnhiên khi gặp lại cô: “Sao lại là cô?”.

Gia Ưu cười gượng, đừng nói là anh công an nghĩ khôngra, ngay bản thân cô cũng thấy quá lạ lùng. Trong vòng một tháng cô đến công anphường và bệnh viện mấy lần liền. Còn nhiều hơn cả tổng số lần cô đi trong 26năm qua.

Anh công an không yên tâm, khe khẽ dặn cô: “Có thờigian cô nên đi chùa thắp hương”.

Gia Ưu chợt nghĩ, nếu anh công an này biết mình đithắp hương xong mất ngay chồng, không hiểu anh ấy còn khuyên như vậy nữa không.

Ra khỏi công an phường, Gia Ưu vừa đi vừa lấy các thứtrong túi ra xem, lần chần không chịu đi nhanh. Thiếu Hàng đi đằng trước khôngcó ý đợi cô, anh lạnh lùng, dứt khoát bước vào trong xe.

Cô đã tìm được một thứ ở trong túi ấy, nắm chặt nótrong lòng bàn tay. Lúc nãy vì nó mà cô mớiquên mình vật lộn với kẻ lưu manh Giờ nghĩ lại cũng thấy may là hắn ta chưa manhđộng,nếu không bị đâm một nhát giờ này liệu cô còn sống được không?.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt nghiêng nghiêng lạnhlùng của anh, cô ngập ngừng mãi rồi mới bước lên xe. Xe không bật điều hòa nóngnên cô rùng mình vì lạnh. Thiếu Hàng cảm nhận đượcđiều ấy liền điều chỉnh kính lên. Cô vội ngăn anh: “Cứ mở đi ạ,em không lạnh”.

Anh biết thừa cái kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo củacô nên cởi áo khoác đưa cho cô mặc.

“Em không cần. Anh cứ mặc vào đi kẻo lạnh”. Cô từchối.

Anh lạnh lùng cất tiếng: “Mặc vào đi”.

Cô đờ người ra rồi lặng lẽ khoác áo lên người.

Thiếu Hàng lái xe đưa cô về khu biệt thự Ấn tượng banmai. Suốt đường đi không khí rất ngột ngạt, hai người như đang cố tình ngầm thigan nhau, chẳng ai chịu lên tiếng trước.

Xe dừng ở dưới lầu, hai người vẫn chưa nói với nhaucâu nào. Bầu không khí khó xử khiến cho cơ thể họ như đông cứng lại.

Không biết khoảng bao nhiêu lâu trôi qua thì chuôngđiện thoại của anh reo vang. Anh liếc mắt nhìn điện thoại. Trong lúc anh đangđịnh bấm nút nghe thì cô bặm môi lại rồi vội vàng nói: “Anh cứ nghe điện thoạiđi. Em đi lên đây...”.

Đúng lúc cô mở cửa xe ra thì một sức mạnh nào đó đãkéo cô giật trở lại, điện thoại rơi xuống dưới ghế vẫn đang đổ chuông. Anhchẳng buồn để ý đến những điều đó, nâng khuôn mặt cô lên và hôn ghì lấy. Đôimôi lạnh cóng, nhưng hơi thở nóng hôi hổi và gấp gáp cho thấy sự bình tĩnh, ungdung của anh trước đó chỉ là giảtạo.

Với sức mạnh ấy thì sự chống đối yếu ớt của cô chẳngcó tác dụng gì. Nước mắt cô trào ra, mọi ấm ức trong lòng khiến cô thở không rahơi. Mọi dồn nén lâu nay đứt phựt như sợi dây đàn ở tronglòng cô.

Môi cô đang bị anh ngấu nghiến, nhưng vẫn nghe thấytiếng khóc từ trong cổ họng của cô.

Bỗng nhiên Thiếu Hàng đẩy cô ra, ánh mắt nhìn cô sâuthẳm đầy đau khổ, rồi gào lên như núi lửa tuôn trào: “Tại sao lần nào em cũngkhông biết đúng sai là gì, không biết tiến lùi là sao?”.

Gia Ưu sững người lại, mắt rưng rưng lệ và cứ thế ngồithút tha thút thít.

“Trì Gia Ưu, anhchịu đủ lắm rồi. Tại sao em chẳng chịu suy nghĩ gì cả cứlàm những việc không đâu vào đâu thế?. Túi mất rồi thì cho mất chứlàm sao? Có gì to tát để bất chấp cả tính mạng mình như thế?. Em để ý cả việclũ chó mèo sống chết ra sao, rồi cả Đàm Áo sống hay chết em cũng muốn nhúng tayvào...”. Anh ngừng lại, mãi sau mới thốt lên đau đớn: “Trì Gia Ưu, đếnbao giờ em mới chịu quan tâm đến sự sống và cái chết của anh hả?”.

Cô lao ra khỏi xe với khuôn mặt còn đẫmnước mắt chưa kịp lau khô.

Phần nhọn của chiếc nhẫn bạch kim làm tay cô nhóiđau. Nỗi đau ấy dường như đi từ lòng bàn tay cô lan tỏađến tận trái tim.

Cô ở trong phòng đọc sách đến quá nửa đêm, đôi mắtsưng mọng trông thật đáng thương.

Chả trách anh ấy đã quên đi conngười của Trì Gia Ưu. Thực ra cô đãthay đổi, trước đây cô có bao giờ khóc nhiều như vậy đâu. Hóa ra tình yêu thựcsự có sức mạnh làm con người ta thay đổi.

Lên giường, vẫn như mọi hôm, cô với hộp nhạc gỗ để ởđầu giường đưa lên tai lắng nghe giọng hát nhẹ nhàng, du dương.

Cô buộc lại tóc rồi đứng dậy đi vào trong bếp hâm cốccoca nóng. Gió ở bênngoài thổi xào xào, cành cây ngân hạnhở bên ngoàicửa sổ chao nghiêng theo gió.

Cầm cốc ra cạnh cửa sổ đứng nhìn cảnh vậy tĩnh lặng ởbên ngoài, tâm trạng cô rầu rĩ.

Bỗng ánh mắt cô dừng lại...

Xe của Thiếu Hàng vẫn đỗ ở đấy!

Cô thụt lùi vài bước và chạy đi tìm điện thoại bấm số gọicho Thiếu Hàng: “Anh vẫn chưa đi à?”.

Giọng anh chán nản vang lên: “Anh đi hay không liênquan gì đến em?”.

Gia Ưu run cầm cập, vội cầmlấy chiếc nhẫn để ở dưới gối:“Không đi thì anh lên đây đi. Đi thì thôi khỏiphải lên”.

Điện thoại bỗng vang lên tiếngtút tút của máy bận. Anh đãgác máy.

Cô chạy ra nhìn xuống dưới, anh đã khởi động xe. Côbực mình ném luôn chiếc nhẫn vào trong gầm giường. Nhưng chưađầy chục phút saucô lại lổm ngổm bò xuống dưới tìm.

Đúng lúc bước vào nhà, nhìn thấy bàn tay bị đau của côthò vào gầm giường mò mẫm cái gì đó, Thiếu Hàng chau mày hỏi: “Emđang làm gì thế?”.

Cô giật bắn mình, nhìn anh tức giận nói: “Không phảianh lái xe đi về rồi sao?. Đi vào cũng không hề đánh tiếng một câu?”.

Thiếu Hàng lườm cô: “Anh lái xe vào bãi đỗ xe. Em bịđiếc lại còn trách anh à?”.

Gia Ưu tức giận ngồi dậy: “Biết em bị điếc sao khônglên tiếng? Nửa đêm nửa hôm vào nhà người ta lại còn bày đặt lý lẽ?”.

“Cô bạn à, hình như ngôi nhà này cũng có phần của anhđấy”, Thiếu Hàng bĩu môi châm chọc: “Nửa đêm nửa hôm về nhà mình lại phải trốngdong cờ mở à?”.

“Chúng ta ly dị rồi cơ mà?!” Cô nói khẽ.

Thiếu Hàng giận dữ: “Sao em cứ phải nhắc nhở anhchuyện ấy nhỉ?”.

Gia Ưu im lặng, mãi sau mới “ừm” một tiếng.

Không khí gượng ép đến vàiphút rồi cả hai cùng phá lên cười. Lớn cả rồi đâu cònbé bỏng gì nữa mà lại có những hànhđộng ấu trĩ đến vậy.

“Đứng dậy đi”. Anh vội bước đến kéo cô dậy.

Gia Ưu thuận đà ngả luôn vào người anh, buồn bực nói:“Anh khai thật đi, khuya thế này chưa vềcó phải là đợi em gọi lên đây không hả?”.

“Ừ, phải. Sao đến giờ em mới phát hiện ra anh hả?”.QuanThiếu Hàng nói với giọng buồn buồn. Tối nay anh sợ phát kh­iếp cứ nghĩ đếnviệc mình đến muộn một bước thôi có lẽ cô đã bịhắn đâm cho một nhát rồi. Anh không dám nghĩ thêm gì nữa. Đúng là đời anh chưabao giờ lại gặp ai ngang bướng,hiếu thắng đến thế. Nếu được, anh muốn cột chặtcô vào bên mình, không cho rời nửa bước.

Tối hôm ấy anh ngủ lại chỗ cô.

Sáng hôm sau tỉnh dậy cô thấy mình mẩy đau nhừ khắpnơi. Nghĩ đến những việc xảy ra trongđêm qua cô liền chui tụt đầu vàotrong chăn.

Bốn bề xung quanh im lặng như tờ, cô quờ tay sang bêntrái, trống không...

Gần đến cuối năm Gia Ưu lại càng bận.

Suốt ngày suốt đêm cô vùi đầu vào công việc. Cô nhậnra công việc có tác dụng giải sầu chẳng kém gì rượu. Thậm chí còn tốt hơn ấy,uống rượu say sáng ngày hôm sau tỉnh dậy bị đau đầu, còn công việc thì không.

Tình hình sức khỏe của Đàm Áo cũng có chuyển biến tốt,chỉ có điều anh ít nóihơn xưa nhiều. Mấy lần Gia Ưu gọi điện cho anh, anh toàn gác máy sớm hoặc khôngchịu nghe.

Mẹ Đàm Áo suốt ngày giục giã cô xin nghỉ việc để quaHông Kông kết hôn với Đàm Áo. Cô chỉ có mỗi cách trì hoãn chứ chẳng còn cáchnào hay hơn nữa.

Hôm nay họp xong như thường lệ cô quay về vănphòng của mình. Thấy có một phong thư đểtrên bàn, nhưng không lưu ý lắm vì nghĩ là thư quảng cáo. Hết giờ làm việc dọndẹp mặt bàn định vứt vào thùng rác thì thấy cóvẻ cứng cứng liền mở ra xem.

Đó là một tấmthiệp mời. Cô chăm chú đọc nội dung, hóa ra chủ quán bar “Happy Lucky” định cưđi nước ngoài nên sẽ đóng cửa quán. Trước khi đi sẽ tổ chức tiệc chia tay vớikhách hàng thân thiết.

Gia Ưu thấy lạ, mọi ngườitoàn tổ chức tiệc khai trương chứ ai lại tổ chức tiệc đóng cửa. Lại còn gửi cảgiấy mời nữa. Từ sau khi lấy Thiếu Hàng, cô ít khi đặt chân đến những nơi đạiloại như là quán bar, sao họ lạinghĩ ra cô nhỉ?.

Nhìn mãi, cô chợt thấy tên quán có vẻ quen quen, hìnhnhư gặp đâu đó rồi thì phải. Trong giây lát cô chưa thể nhớ ra được về nhà đangnấu mì cô mới sực nhớ ra.

Trì Gia Hảo đã nhắc đến tên quán bar Happy Lucky trongnhật ký của mình. Đấy chính là nơi Gia Hảo và Thiếu Hàng đã vượt quá giới hạncho phép.

Cô hiểu rồi, họ gửi giấy mời chắc hẳn có gì đó liênquan đến năm năm trước.

Cô quyết định ngày mai sẽ tham gia.

Có lẽ là đang chuẩn bị cho buổi tiệc đóng cửa nên đẩycửa vào, Gia Ưu thấy các nhân viên đang bận rộn làm việc. Cô đi đến trước quầybar chào nhân viên đang thu dọn quầy rượu. Cậu nhân viên quay đầu lại vui mừngvà ngạc nhiên chào chị: “Chào chị, chị đến rồi đấy ạ!”.

Gia Ưu không nghĩ cậu ta nhận ra mình nhanh đến thế,có lẽ là nhầm người. Cô không bóc trần sự việc, cười cười nói: “Chị nhận đượcthư mời của các em, tiệc đóng cửa, một ý tưởng sáng tạo. Là sếp các em nghĩ raà?”.

“Vâng. Bar của chúng em mở cửa được năm năm rồi, nhiềukhách quen lắm, một tuần ghé qua vài lần ý. Nói chung là có tình cảm với nhau”.Cậu ấy nói với giọng xúc động.

Gia Ưu chỉ cười không nói gì, bỗng nhiên cô bị hút hồnbởi một tấm ảnh dán trên tường. Cô lại gần nhìn, cậu nhân viên đứng đằng saugiải thích: “Đều là ảnh của khách ruột đấy chị ạ”.

“Họ tự dán lên à?”.

“Một phần thôi, cao hứng thì họ dán,còn lại là bọn em chọn ra rồi dán lên. Có nhiều kháchnổi tiếng đến chỗ em lắm”.

Gia Ưu mỉm cười không nóitheo nữa.

“À phải rồi, em nhớ trên này có dán ảnh hai anh chị đấy”.

Nụ cười trên môi cô vụt tắt, mặt nghiêm lại quay đầunhìn cậu ta.

Cậu nhân viên ngỡ cô không tin nên chạy đến chỉ choxem: “Mấy tấm này được chụp nhân dịp quán bar khai trương cách đây năm năm.Đáng lẽ là cất hết rồi, nhưng vì chuẩn bị đóng cửa nên mấy hôm rồi mới chọn radán ạ”.

Quả nhiên, Gia Ưu đã nhìn thấy tấm hình “mình” chụpvới Thiếu Hàng. Nhìn thoáng qua thôi nhưng cô thấy sửng sốt quá, người cănglên, lúc sau run lập cập.

Cậu nhân viên thấy cô có điều gì không ổn, lo lắnghỏi: “Chị có sao không?”.

Gia Ưu chầm chậm với tay bóc tấm hình đó xuống. Thờigian ghi trên tấm ảnh là đêm trước khi Gia Hảo bị tai nạn xe hơi được mấy hôm.

Đứng bên cạnh Thiếu Hàng chính là GiaHảo. Gia Hảo để mái tóc ngắn được đánh rối tung lên, trang điểm rất đậm, mặcchiếc áo hai dây bó sát người màu đen và váy bò siêu ngắn. Đôi chân dài càngdài hơn bởi đôi bốt cao cổ. Mười ngón tay sơn màu đen sì.

“Đây không phải là tôi....” Gia Ưu lẩm bẩm.

“Chính là chị mà. Hôm ấy sếp em còn ra mời chị nhảycùng và cho nhau số điện thoại nữa. Sau này chị làm ở Đài Truyền hình trở thànhngười nổi tiếng, làm sao bọn em nhầm người được?”. Cậu nhân viên lên tiếng phânbua.

Gia Ưu bật cười, nụ cười không toát lên được sự vuivẻ, mà chỉ thấy đau buốt đến tận cõi lòng.

“Hôm ấy bọn em còn quay video mà, chị xem nhé”. Cậunhân viên thấy là lạ trước thái độ của cô.

“Cô” trong video hoạt bát xinhxắn, bám chặt lấy Thiếu Hàng nhảy mê say. Lạ là, khôngchỉ thay đổi cách ăn mặc trang điểm mà cả tính cách, cử chỉ cũng thay đổi hoàntoàn? Lạ lùng y như “cô” còn có cả Quan ThiếuHàng. Rõ ràng là anh ấy trông có vẻ không tỉnh táo, say say. Chỉ có ánh mắt sâuthăm thẳm phảng phất u ám là đến giờ vẫn chưa thay đổi.

Giờ Gia Ưu đã hiểu hết sự tình.

Cô liêu xiêu, hồn bay phách lạc ra khỏi quán bar.Trong lòng cứ miên man mãi về vấn đề ấy. Đó là cô quá hiểu em gái mình hay làem gái mình quá hiểu cô.

Cô đến thăm mộ em gái. Hai năm nay, đây là lần đầutiên cô đến trước nấm mộ có tấm bia khắc tên mình.

Thực ra, Gia Ưu rất yêu quý em gái mình.

Sáng sáng ngồi đối diện ăn với nhau, tối cùng ngủ bênnhau trên một chiếc giường. Cuộc sống chẳng khác gì đangsoi gương, như giơ tay ra là có thể sờ thấy được một cơ thể nóng hôi hổi, mộtcon người thực sự giống hệt mình. Đó quả là niềm vui và kỳ diệu mà người kháckhông cảm nhận được.

Xét từ quan điểm duy vật biện chứng, trên thế giới nàykhông hề có hai chiếc lá giống nhau hoàn toàn. Đương nhiên cũng không thể cóhai người giống nhau hoàn toàn. Điểm khác nhau rõ nét giữa hai chị em nhà Ưu,Hảo chính là chiều cao chênh nhau hai centimet.Dù không để ý đến điều này thì nhìn cái cũng dễ dàngphân biệt ai là chị ai là em, vì tínhcách củahọ hoàntoàn khác nhau. Gia Ưu hiếu động, trong sáng; GiaHảo dịudàng ít nói. Gia Ưu tinh nghịch như con trai, đánh nhau đábóng, chẳng lúc nào ngồi yên. Cô ham chơi nên con trai cũng không theo kịp. CònGia Hảo thì ngoan ngoãn, nhẹ nhàngnhư một nàng công chúa, suốt ngày chỉ thích chơi đàn vẽ hoa. Từ nhỏ đến lớnluôn để tóc dài, ngày nào Gia Hảo cũng được mẹ chải đầu tết tóc.

Nhưng đến hôm nay Gia Ưu mớibiết, em gái tài giỏi nhất không chỉ ở khoản học hành, cầm kỳ thi họa, mà làcòn giỏi cả khoản bắt chước.

Cô nhìn nấm mộ, chậm rãi cười và nói: “Gia Hảo ơi làGia Hảo, em giỏi lắm... giỏi lắm. Từ nhỏ đến lớn chị luôn nhường nhịn em. Đểrồi đến cuối em lại mặc quần áo của chị, đi bốt của chị, bôi sơn móng tay củachị để dụ dỗ người đàn ông yêu chị... quágiỏi!”.

“Lên giường thì sao hả? Anh ấy sẽ yêu em ư? Có phảihọc nhiều quá hóa rồ không? Uổngcông chị luôn nghĩ em mình là thiên tài. Chị ngu thật, đến ngày hôm nay mớibiết được... Trì Gia Hảo, em là đứakhốn nạn, vô cùng khốn nạn và là một con bé đáng thương!”.

“Có ý nghĩa gì không hả? Không phải em nói em rất yêuThiếu Hàng đấy sao? Nhưng em lại dùng thủ đoạn bỉ ổi ấy thì em có tư cách gì đểnói đến hai chữ tình yêu hả? Em chẳng có tư cách gì hết!”.

Gia Ưu nói hàng tràng dài và rồi bất giác nước mắt cứchảy dài trên mặt.

Cuộc đời sao éo le thế. Cô em gái song sinh giống cônhư hai giọt nước, cô em gái xinh đẹp, trongtrắng mà cô hết mực yêu thương lạiphản bội cô làm bao nhiêu việc xấu xa.

Cô nghĩ ngay đến chiếc hộp nhạc gỗ. Gia Hảo đã cố tìnhđổi quà chắc chắn là Gia Hảo đã biết được tình ý của Thiếu Hàng thế nào rồi.

Mê cung trong trái tim cô đã dần được sáng tỏ. Thoạtđầu cô cứ ngỡ là nhiều quà quá nên bị lẫn lộn. Sau này nghĩ kỹ cứ thấy có gì đókhông ổn. Với tính cách cẩn thận của Thiếu Hàng, dù không tự tay làm quàcũng sẽ đánh dấu món quà để khỏi bị nhầm lẫn. Huống hồ lạitặng cả hai chị em hộp nhạc gỗ?.

Chỉ có một giải thích duy nhất là Gia Hảo đã cầm hộpnhạc đó và ném hỏng nó. Sau đó mua cái mớicho Gia Ưu để cô lầmtưởng là quà của Thiếu Hàng. Vì Gia Hảo biết kiểu gìThiếuHàng cũng hỏi chị gái mình về món quà này. Nếu tráo quà sẽ dễ bị lòi đuôi.

Quả là làm rất chu đáo, cô thấy sợ hãi trước suy tínhsâu xa của Gia Hảo.

Trên đường về nhà cô nhận được điện thoại của Đàm Áo.“Em đang ở bên ngoài à?”. Đàm Áo hỏi thẳng.

Cô ngẩn người đáp: “Vâng, có việc gì khôngạ?”.

“Không có việc thì khôngđược gọi điện à?”.

Gia Ưu biết mình đã chạm phải nọc của anh nên gượngcười và nói: “Không phải thế, anh ít khi gọi em vào giờ này. Em cứ nghĩ có việcgì gấp”.

“Bao giờ em qua bên này?” Đàm Áo lại hỏi.

Cô lưỡng lự trong giây lát rồi nói: “Cuối năm có đượckhông ạ?”.

“Em không định xin thôi việc à?’’.

Cô im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Đàm Áo à, em thấychúng ta phải sống lý trí một chút. Em thôi việc được ngay, nhưng sau đó thì sao? ĐiHồng Kông lấy anh và làm bà nội trợ gia đình dưới sự giám sát của mẹ anh ư? Emxin lỗi, em không làm được điều ấy”.

Nói xong cô thấy lòng mình thanh thản đi nhiều.

“Chúng mình cưới nhau xong em vẫn đi làm được mà. ỞHồngKông có nhiều cơ hội lắm”. Đàm Áo vẫn cố vớt vát.

Gia Ưu bật cười và nói: ‘‘Đấy không phải là mấu chốtcủa vấn đề”.

“Suy cho cùng, em không muốn sang đúng không?”.

“Em có thể mỗi tháng sang thăm anh một lần, thậm chílà hai lần cũng không vấn đề gì. Nhưng...”.

“Nhưng em sẽ không lấy anh”. Đàm Áo lạnh lùng chenngang lời cô: “Có phải thế không?”.

Cô bặm môi rồi quyết định nói: “Anh cho em thêm thờigian được không?”.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, Đàm Áo đã gácđiện thoại.

Gia Ưu thở dài. Cô lái xe rabờ biển hóng gió, mùi tanh tanh mằn mặn của biển cả bay phảng phất trong gió.Cô lạnh đến độ mặt cứng đờ ra.

Cô không ở bãi biển một mình. Xa xa có mấy bạn trẻ nhưlà học sinh, sinh viên gì đó đang nôđùa với nhau. Họ đi với nhau, có nam, cónữ, có đôi có lứa. Khuôn mặttươi cười rạng rỡ như thể làm bừng sáng cả bầu trời đang uám. Họ cười, đùa, chạy, nhảy thoải mái.

Trong lòng cô bỗng thấy thất vọng cô cùng. Cô cũng đãcó những năm tháng vui đùa thoải mái như thế,chỉ có điều mọi thứ đều đã trôi qua.

Cô xuống xe đi về phía họ và rồi dễ dàng nhận ra trongđám đó có một cặp tình nhân. Cặp ấy cứ để ý đến sự xuất hiện cô đơn của cô. Rồicũng có người tinh mắt nhận ra: “Chị là Trì Gia Hảođúng không ạ? Em đã xem chương trình của chị rồi đấy!”.

Mấy cô cậu còn lại cũng thi nhau nói: “À, em nhớ rarồi, thảo nào thấy chị quen quen”.

Gia Ưu lắc đầu: “Không phải đâu, các bạn nhận lầmngười rồi”.

Họ thấy kiểu nói của cô không giống như đangđùa nên sửng sốt thốt lên: “Giống nhau quá!”.

Một cô bé nói: “Emthích đôi mắt của chị Hảo lắm, đôi mắt trong, thông minh và hấp dẫn. Chị có đôimắt giống hệt chị ấy”.

Gia Ưu cười: “Ừ ai cũngnói thế”.

Bờ biển lại yên tĩnh sau khi họ ra về. Biển mùa đôngbuồn lắm đến cả tiếng sóng biển nghe cũng thấy nao lòng.

Trên môi vẫn nở nụ cười nhưng sao thấy mình gượng gạothế, cô cảm thấy nỗi cô đơn đang xâm chiếm dần trong lòng mình.

Gia Ưu quỳ xuống và ôm chặt lấy mình.

Cuộc sống không bao giờ diễn ra như ta muốn.

Nếu sáu năm trước cô biết được Thiếu Hàng yêu mình thìgiờ hai người sẽ thế nào nhỉ?.