Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 7: Gặp lại lần nữa



Buổi chiều, Hứa Chí Hằng và Vu Mục Thành cùng giám đốc một số bộ phận họp sắpxếp xong công việc rồi cả nhóm đến ngã ba xem việc hoàn thành biển quảng cáo củacông ty. Vốn dĩ, một xí nghiệp sản xuất như của họ không cần phương thức quảngcáo khoa trương đến vậy, nhưng Ban quản lý khu công nghiệp đã thống nhất sắp xếpnên đành phải làm một biển quảng cáo treo ngay gần ngã ba hẻo lánhnày.

Phụ trách làm biển quảng cáo là công ty quảng cáo của Trương Tân -một sư huynh kiêm đồng hương của Tạ Nam - do chính cô giới thiệu. Phương ánthiết kế của Trương Tân vừa không khoa trương lại bắt mắt nên Hứa Chí Hằng và VuMục Thành hết sức ưng ý. Mọi người tới đúng lúc Trương Tân đang đứng trong giólạnh, ngẩng đầu nhìn những người công nhân làm việc, biển quảng cáo cũng sắphoàn thành.

Vu Mục Thành đã quen biết Trương Tân từ trước, anh cười nói:“Vất vả cho anh rồi, hôm nay ngày lễ Tình nhân, anh không hẹn với bạn gáisao?”.

“Cô ấy làm việc ở tòa báo, tan ca muộn, lúc nào xong việc tôi mớiđi đón cô ấy.”

Hứa Chí Hằng cười nói: “Mục Thành, rõ ràng là anh muốnnghỉ trước để đi đón bà xã rồi đúng không?”.

Vu Mục Thành cười không đáp,Hứa Chí Hằng thở dài than vãn: “Mình rất muốn đến nhà cậu dùng cơm, xem ra khôngcó hy vọng rồi. Hôm nay ngoài đường chắc chắn toàn người có đôi có lứa, tôi lạiphải một thân một mình về nhà ăn, thật lạnh lẽo”.

“Đủ rồi đấy Chí Hằng,khoa trương vừa vừa thôi, Tạ Nam làm mối cho cậu mà cậu có ưngđâu.”

Trương Tân cũng cười: “Nếu không có chỗ nào đi thật thì có thể điDạ Sắc, tôi nghe anh Đới nói là quán bar đó vào dịp lễ Tình nhân hằng năm đều tổchức một buổi dành riêng cho người độc thân, không cho những người có đôi có cặpvào đâu”.

Anh Đới mà anh ta nói chính là người bạn làm ăn và cũng là bạntốt của anh tên là Đới Duy Phàm, Vu Mục Thành và Hứa Chí Hằng nghe thế đều cườilớn. Hứa Chí Hằng nói: “Đấy là mánh khóe quảng cáo gì thế, lẽ nào cả đám thấttình tập trung để thương cảm nhau à?”.

Trương Tân biết tính Đới Duy Phàm,đối với anh ta mà nói, sự thất tình chỉ là chuyện tầm phào nên chỉ cười nóirằng: “Anh Đới nói, không khí và chủ đề bên ấy rất được. Anh ấy năm nay thấttình nên mới có tư cách tham dự, có Trời mới biết sự thể thế nào”.

HứaChí Hằng ăn cơm một mình rồi về nhà nghỉ ngơi một lúc, anh cảm thấy thực sự buồnchán nên mới thay quần áo, lấy chìa khóa xe xuống lầu đi đến bar Dạ Sắc nằm ởtrung tâm thành phố. Thấy tấm biển lớn POP treo trên cái cây trước quán với dòngchữ: “Tết Tình nhân dành cho người không có bạn tình”, suýt nữa anh bật cườithành tiếng.

Dạ Sắc là một tòa nhà nhỏ có ba tầng, mặt chính là phongcách châu Âu thường thấy. Hứa Chí Hằng đi vào trong thì thấy quả thật nơi đâykhông nhỏ chút nào. Không gian cao ráo phối hợp với phong cách trang trí dùngchất liệu kim loại kết hợp với gỗ nguyên bản. Trong bar lúc này đã khá đôngngười, DJ[1] mở đĩa, hô lớn: “Hôm nay cậu chia tay bạn tình phải không?”. Cả đámđang hân hoan nhảy nhót ở giữa bar xem vẻ mặt chẳng giống kẻ thất tình chút nào,đồng loạt reo hò hưởng ứng.

Anh lại nhìn xung quanh, quả thật không thấynhững đôi trai gái như các quán bar khác, ở đây ngoài đám người ngồi quây vớinhau thành nhóm ra thì dường như ai cũng đang trong tình trạng cô đơn như anhvậy. Có người nhảy theo tiếng nhạc, có người uống rượu. Anh gọi một chai soda đáhiệu Chivas nhỏ, ngồi ngay bên quầy bar chính. Chỉ một lúc sau, một cô gái trangđiểm đậm mặc áo yếm khá xinh xắn đến ngồi bên cạnh anh bắt chuyện. Nhưng tronghoàn cảnh này, nói chuyện rất khó khăn, anh cũng không có hứng nên gọi cho cô tamột ly cocktail trái cây. Cô gái uống rượu rất tự nhiên, uống một hớp già nửa lycứ như uống sinh tố vậy. Sau đó cô ta xích lại gần anh, mắt nhấp nháy nhìn anhhỏi: “Anh uống thử Chivas pha trà xanh đá nhé, mùi vị rất tuyệt”.

Anhthấy buồn cười, anh đương nhiên biết cái kiểu uống gia tăng sự hưng phấn ấynhưng lại không thích: “Không, tôi thích soda đá hơn”.

“Mình khiêu vũ đi,ngồi đây thật vô vị.”

Anh cười lắc đầu, cô gái cũng không nói nhiều, “Mộtlúc nữa em sẽ tìm anh”, rồi nhập vào toán người đang nhảy.

Hứa Chí Hằngđến đây chỉ để giết thời gian chứ không có ý định tìm bạn gái. Anh nhìn kết cấucủa bar thấy còn có tầng hai nên lên trên đó xem sao. Quả nhiên phía trên làquầy nhạc Jazz, được trang trí theo phong cách khác hẳn, bày những ghế sofa cùngvới gối ôm, rèm cửa màu rượu vang đỏ buông lơi trong gió. Kiểu cách khác biệt,người cũng ít hơn tầng dưới. Anh tìm một chỗ ngồi xuống, chầm chậm thưởng thứcrượu, cảm giác rất thoải mái, nghĩ đúng là mình rời Thượng Hải rồi nên khôngquen với thứ âm nhạc kích động như vậy nữa. Sau ba mươi tuổi, tinh thần và sởthích cũng đã khác xưa rất nhiều. Lại nhớ lần đón lễ Tình nhân cùng người yêu ởThượng Hải, ăn cơm Ý rồi đi nghe nhạc kịch. Thoáng một cái giờ đã đến một thànhphố xa lạ, bạn gái giờ đã thành người yêu cũ, chỉ có thể gọi điện hỏi thăm nhânngày lễ tết mà bất giác thấy u sầu.

Anh vô thức uống chai Chivas đến quánửa, chỗ ngồi bên cạnh phả ra mùi thuốc, anh không hút thuốc nên cảm thấy hơikhó chịu, bèn đứng dậy đi về phía rèm cửa buông rủ xuống tận nền nhà. Bên ngoàilà một hồ nhỏ mù sương đối diện sân thượng. Anh trộm nghĩ, nếu đến đây vào mùahè thì thật thoải mái, có điều giờ đang là giữa đông. Nhìn chiếc ô che nắng đãđược gập lại, anh thấy một cô gái dáng người thon thả đang đứng dựa vào lan can,ánh sáng đèn mờ ảo phả lên mặt cô, Hứa Chí Hằng nhận ra đó là Diệp Tri Thu. Côcột tóc phía sau, mặc sơ mi cổ chữ V màu sẫm, quàng một chiếc khăn có tua ruadài bị gió thổi bay phất phơ về phía sau, xem ra cô đang rất cô đơn buồnchán.

Trời lạnh giá thế này mà lại đứng ở ban công hóng gió thì rõ rànglà đang có tâm trạng rồi. Nhớ đến chủ đề của bar hôm nay, Hứa Chí Hằng không cầnnhìn nét mặt cũng đoán được người con gái này đang buồn. Anh ngần ngại một lúcrồi kéo cửa ra, có ý muốn khuyên cô đi vào.

Diệp Tri Thu nghe tiếng kéocửa và tiếng bước chân, cô không ngoảnh đầu lại mà nói: “Thôi mà anh Đới, anh cứđi vui chơi đi, không cần khuyên tôi, rượu cũng không làm tôi dũng cảm hơn đâu.Dù sao cũng đã là phụ nữ hai mươi tám tuổi rồi, bây giờ chắc tôi không thay vaithành yêu nữ được nữa đâu. Nếu bảo tôi tối nay tìm người đàn ông ưng mắt để lêngiường thì tôi cũng chả biết bắt đầu từ đâu nữa”.

Giọng cô khàn khàn vàmang chút mỉa mai, thì thầm trong bóng đêm còn tang thương não nề hơn cả tiếngnhạc từ tầng dưới vọng lên. Hứa Chí Hằng đứng lại, cảm thấy giờ đi vào cũngkhông tiện và đi ra cũng không nên, không ngờ trong phút không cẩn trọng mìnhlại là một khán giả bất đắc dĩ, e rằng anh còn là khán giả cô không mong đợinữa. Diệp Tri Thu không nghe thấy câu trả lời đột nhiên quay lại, thấy Hứa ChíHằng cô liền lấy tay che miệng, trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Chúthích:

[1] DJ là viết tắt của từ “disc jockey”, nghĩa là người chọn và chơithu âm trong buổi tiệc. (BV)Thực ra Diệp Tri Thu bị Đới Duy Phàm lôi đến quánbar.

Buổi chiều, cô tranh thủ thời gian cùng Phạm An Dân đến Cục Nhà đấtlàm hợp đồng mới. Việc thay tên hợp đồng diễn ra hết sức thuận lợi, một mặt làvì Tổng giám đốc Tần và Tây Môn đã mở lời nhờ cậy nên giám đốc kinh doanh củaVạn Phong rất lưu tâm, Phạm An Dân chỉ cần đến đúng thời gian cô hẹn. Giám đốckinh doanh đã nói với cô, trên phương diện lý thuyết thì căn hộ đã đứng dưới têncô hợp pháp, giờ chỉ cần đến ngân hàng làm thủ tục thay đổi tên, chuyển tiền choPhạm An Dân rồi đợi thông báo bên chủ đầu tư là có thể giúp cô hoàn thành thủtục quyền sở hữu căn hộ rồi.

Ra khỏi Cục Nhà đất, cảm ơn giám đốc kinhdoanh, Diệp Tri Thu thấy cũng không vui hơn là mấy, chỉ cảm giác đã thành côngtrong việc kiếm cho mình một gánh nợ bốn nghìn tệ một tháng. Hơn một năm trước,lương của Phạm An Dân không cao bằng lương của cô, hơn nữa anh ta cũng muốn giữmột ít tiền để lo đám cưới đề huề cho nên tiền lãi vay vốn mua nhà hằng thángđều do cô trả. Nhưng lúc đó tình yêu và cái viễn cảnh đám cưới ấy rất thơ mộngnên việc trả lãi ngân hàng tuyệt nhiên không phải gánh nặng. Còn bây giờ, ngườiyêu cũ sắp kết hôn với người khác, nhìn căn phòng mà mình đã bỏ ra bao tâm huyếtvà tiền bạc để tu sửa, trang trí nội thất, cô thấy não lòng. Có lẽ, căn nhà đósau này cô chỉ cho người khác thuê thôi.

Tệ hơn thế, cô đã đánh cược vàođó cả nghề nghiệp và tiền đồ của mình để đổi lấy hai mươi vạn tệ mới trả đượcmón nợ này. Nghĩ thế cô không khỏi chán nản.

Nét mặt Phạm An Dân cũng ảmđạm không kém, anh ta nhìn Diệp Tri Thu, muốn nói nhưng lại không cất nổi lời.Chưa kịp đợi đến lúc cô nói lời chào tạm biệt, một chiếc Audi TT màu đỏ từ phíasau vượt lên rồi dừng ngay trước mặt họ. Một cô gái thân hình mảnh dẻ bướcxuống, đi vòng qua đầu xe kéo tay Phạm An Dân và ngọt ngào nói: “An Dân, xongviệc chưa anh?”.

Diệp Tri Thu không ngờ lại thêm có tiết mục này. Trướcđây cô chưa từng gặp người yêu mới của Phạm An Dân, chỉ nghe Tiểu Phán miêu tảrất tỉ mỉ và khắt khe qua điện thoại: “Người nhỏ bé, ngực lép kẹp, dung mạokhông có gì đáng nói, mặc áo trắng thêu hoa kiểu dân tộc thiểu số và quần bò,đeo túi nhãn hiệu PRADA, nói năng thì ỏn à ỏn ẻn”.

Cô gái nhìn cô thămdò, cô cũng đảo mắt nhìn cô ta một lượt. Quả thực là một cô gái không xinh lắm,rất trẻ, xem ra chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, ăn mặc ngay ngắn, trangđiểm nhẹ nhàng, nước da mịn màng, người nhỏ nhắn, đang đứng đối diện và mỉm cườinhìn cô.

Diệp Tri Thu cũng không có hứng làm ra vẻ đại lượng, lạnh lùngquay đầu nhìn về phía Phạm An Dân. Anh ta ngượng ngùng và rầu rĩ tránh tia nhìncủa cô, nói với cô gái kia: “Tiểu Tĩnh, em đến đây làm gì?”.

“Hôm nay làlễ Tình nhân mà, em muốn anh đến với em sớm hơn một chút”, cô gái nũng nịunói.

Diệp Tri Thu nhếch mép cười, giơ tay vẫy taxi thì cô gái kia nói:“Chị Diệp, để chúng tôi tiễn chị”.

Cô không quay đầu lại mà nói: “Cảm ơn,tôi không cần”.

Cuối cùng cũng có chiếc taxi dừng lại, Diệp Tri Thu mởcửa ngồi vào trong, nói với lái xe địa chỉ công ty rồi ngả người vào thành ghế.Sau Tết, cô vừa đi làm mà công việc đã rất bận rộn, chỉ nhớ hôm nay là thứ Sáu,quên cả ngày lễ Tình nhân, giờ lại bị người ta nhắc nhở theo kiểu này.

Cônhìn đăm đăm lên trần xe, chợt nhớ lại lễ Tình nhân năm trước, khi đó cô và anhta mới lấy căn hộ chưa lâu. Cô đã rất tỉ mỉ vạch ra phương án trang trí căn nhà.Sau khi tan tầm, hai người đến Tân Giang Hoa Viên, nhìn sang khu nhà thô chưađược vào và phấn khởi bàn luận với nhau. Nhớ khi họ đứng trên ban công nhìn raphía bờ sông. Khi gió lạnh từ phía bờ sông thổi vào, Phạm An Dân đứng phía sauvà ôm cô rất chặt, hai người cùng nhìn về phía Trường Giang cuộn sóng, bàn bạcvề việc có nên giữ lại cái ban công lại hay không.

Phạm An Dân nói: “Ởđây đặt một cái bàn nhỏ, sau này mỗi khi hoàng hôn xuống được ngồi đây uống tràsẽ rất thoải mái”.

Cô vốn vẫn thích giữ ban công để lưu lại chút khônggian cho cây cảnh, hoa lá nhưng sau rồi cũng phải chiều theo ý anh ta mà bỏ cáiban công đi để làm nền gỗ, đặt một bàn nhỏ, hai cái ghế, tạo một không gian nghỉngơi thư giãn.

Chỉ trong một năm, căn phòng đã được sửa sang trang trítheo ý tưởng của cô mà ai nhìn thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi, bên cạnh đó còncó phần ghen tị và rủ rỉ vào tai cô rằng cái người nói muốn mãi mãi ở bên cô giờđã là vị hôn phu của người khác rồi.

Sau khi chia tay, cô cố gắng khôngđể mình nghĩ về điều này, hy vọng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Lúc đó, cô chỉcó thể đau khổ nhắm chặt mắt, không ngờ lại bị đưa trở về hồi ức đau buồn nhưthế.Diệp Tri Thu gắng gượng lấy lại tinh thần làm việc, xử lý xong các việc rồimới chán nản đi về. Cô vừa đến đại sảnh thì gặp Đới Duy Phàm từ thang máy đi ra,anh vội vàng gọi: “Đợi chút, Thu Thu, anh đang có việc muốn hỏi emđây”.

Cô trả lời với vẻ không mặn mà cho lắm: “Anh nói đi”.

“ThẩmTiểu Na là Giám đốc Thiết kế của công ty em à?”.

Cô gật đầu: “Vâng, cô ấycòn là con gái của ông chủ”.

“Hôm qua cô ấy tìm anh, muốn mời công ty anhlàm thiết kế hình ảnh sản phẩm cho công ty em. Anh còn tự hỏi chẳng phải đó làviệc của bộ phận Kinh doanh các em sao? Tại sao lại để cô ta liên hệ với bọnanh?”

Diệp Tri Thu cũng ngạc nhiên nhưng ngay lập tức cô khống chế đượcmình. Thiết kế hình ảnh sản phẩm là một phần trong kế hoạch kinh doanh của cônhưng Lưu Ngọc Bình cứ lần lữa chưa phê duyệt. Cô cũng đang bận rộn với việc thịsát thị trường nên chưa có thời gian thúc giục, không ngờ Thẩm Tiểu Na lại chủđộng đi tìm Đới Duy Phàm.

“Anh cứ bàn bạc cụ thể với cô ấy đi, những việccủa Tín Hòa em cũng không rõ lắm.”

“Này, sao bộ dạng em lại mệt mỏi thế,tối nay đã có kế hoạch gì chưa? Nếu chưa thì đi uống rượu với anh.”

“Hômnay là ngày lễ Tình nhân đấy anh ạ.” Diệp Tri Thu bối rối, “Bạn gái anh chắc đãđến nơi hẹn rồi ấy chứ, em có chết cũng không dám lôi anh đi uống rượu ngày hômnay đâu”.

“Anh và em đều thất tình như nhau cả, đều là hai kẻ lang thangcô độc.”

Diệp Tri Thu liếc xéo Đới Duy Phàm một cái. Anh ta thừa biết côđang thất tình, hơn nữa năm ngoái còn tích cực giúp đỡ cô chuyển nhà, có điềuanh ta xưa nay không quá coi trọng việc thất bại trong tình cảm. Cô và Đới DuyPhàm quen biết nhau bao nhiêu năm nay, biết thừa cái thói của anh chàng nên cũngchả hơi đâu mà chấp làm gì: “Anh mà cũng thất tình ư? Thật sự em không dám tinvào tai mình nữa”.

Anh chàng vê vê cằm cười nói: “Em tin tưởng anh quáđấy nhưng biết làm sao được, anh đang thất tình thảm hại đây. Lão Trương đángghét có được cô nàng La Âm là không thèm đoái hoài đến anh nữa, hai chúng ta điuống rượu giải sầu đi”.

Nhìn bộ mặt chẳng có gì là nghiêm túc của anh ta,Diệp Tri Thu nghĩ đi nghĩ lại ngày này nếu một mình ở nhà cũng chỉ đắm chìmtrong sầu khổ, chi bằng nhận lời với anh chàng vốn thờ ơ với mọi thứ này, đi thưgiãn một chút, thế là cô gật đầu lên nhà thay quần áo.

Đến quán bar, nhìncái tiêu đề Ngày lễ Tình nhân của những kẻ đơn thân, Diệp Tri Thu bất giác cườikhổ sở: “Khá khen cho ý tưởng này của họ”.

Hai người tìm một vị trí dướilầu ngồi xuống, nghe những ca khúc thất tình mà quán bar đang mở như Chia tayhạnh phúc, Tình đơn côi, Sự tuyệt diệu của cô đơn… đều là những bài hát khônglàm người ta có tinh thần để khiêu vũ nhảy múa. Thế là, họ lại lên tầng hai, gọichút rượu rồi ngồi tán chuyện trên trời dưới bể.

“Anh Đới này, em vẫnkhông tin anh thất tình.”

“Còn thê thảm hơn em cơ, người anh thầm yêu đãlên xe hoa với người khác rồi. Ngay cả việc thổ lộ tấm chân tình của mình, anhcũng không có cơ hội”, Đới Duy Phàm uể oải nói.

Diệp Tri Thu kinh ngạc,nghe giọng thì rõ ràng là có cái buồn hiếm thấy nhưng cô vẫn thấy không thể tinnổi: “Anh mà cũng yêu đơn phương ư? Không giống phong cách của anh lắmnhỉ”.

“Đời người lắm khi éo le vậy mà. Anh nghĩ thông rồi, có lẽ sự tồntại của cô ấy là để nhắc nhở anh rằng thế giới này rốt cuộc cũng có một số ngườihoặc một vài việc mà anh muốn cũng không có được. Vì thế không nên buồnkhổ.”

“Anh nghĩ thoáng thật đấy.” Diệp Tri Thu thở dài, thực sự cô khôngcòn hơi sức nào để an ủi người khác nữa.

“Thu Thu à, em cũng đừng mang bộmặt như thể đến ngày tận thế của Trái đất vậy, thất tình chả có gì là ghê gớmcả.”

“Đương nhiên em biết thất tình là chuyện thường nhưng cũng phải từtừ mới quên được. Trước mắt, em còn đang khốn đốn với cái căn hộ xui xẻo kia,ngay cả việc muốn tránh mặt nhau cũng khó.”

“Việc nhà cửa kiểu gì cũnggiải quyết được. Tại em ngoan cố quá, từ sáng đến tối chỉ biết đến công việc,chẳng để mình có thời gian tìm hiểu người đàn ông khác. Cách tốt nhất để quên đitình cũ chính là bắt đầu tình mới.”

“Đó là kinh nghiệm của anh sao?” DiệpTri Thu tò mò hỏi, “Anh nói thì khá đơn giản nhưng tại sao anh không dùng cáchnày để quên mối tình đơn phương của anh thế?”.

“Bởi trước mắt anh vẫnchưa muốn rũ bỏ những hồi ức về cô ấy. Đây là lần đầu tiên trái tim anh rungđộng như vậy nhưng chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi, anh muốn giữ lại một chútcảm giác đó.”

Diệp Tri Thu đành tâm phục khẩu phục nói: “Thế anh đi màđóng vai vị thánh tình yêu của mình, thật lắm chuyện”.

Đới Duy Phàm cườito: “Chẳng phải em cũng đang đóng vai thánh tình đó sao Thu Thu? Nếu không sớmthoát khỏi những hồi ức không hay ho gì kia thì nghĩa là em đang lãng phí cuộcđời của mình, không đáng đâu em”.

“Bây giờ em chả còn niềm tin vào đànông và cũng không có thời gian cho tình yêu, chẳng lẽ lại đi tìm kiểu tình mộtđêm sao?”, Diệp Tri Thu nhìn thẳng anh Đới, nghiêm túc hỏi.

“Thu Thu,không phải anh coi thường em nhưng em mới có một lần không may mắn trong tìnhyêu đã nói mất niềm tin vào cánh đàn ông thì thật chả ra sao cả. Này, nhữngngười đến đây hôm nay toàn là thất tình cô đơn cả đấy. Em uống thêm ít rượu chomạnh mẽ lên đi, xem có làm quen được với anh chàng nào cũng thất tình như emkhông, có khi lại tìm được người vừa ý em đấy.”

Diệp Tri Thu bối rối, haimá lại ửng đỏ.

Đới Duy Phàm cười hì hì nói: “Haizzz, tiếc là anh với emquá thân thiết, có thể coi như anh em một nhà, nếu không anh cũng chấp nhận hysinh thân mình để giúp em rồi”.

Diệp Tri Thu trừng mắt nhìn anh: “Là emchán không buồn để ý đến anh đấy chứ, em ra ngoài đứng một lúc, không khí ở đâyngột ngạt quá”.

Vừa hay điện thoại của Đới Duy Phàm đổ chuông, anh chàngnhìn số gọi đến, chau mày rồi ngần ngừ nghe máy: “Được, tí nữa tôi mang rượu đếnchén tạc chén thù cùng anh”.

Diệp Tri Thu lên sân thượng, cười buồn bãnhìn xuống mặt hồ với những ánh đèn điện đang phản chiếu xung quanh. Cô biết ĐớiDuy Phàm nói thế chỉ để làm cô vui nhưng anh cũng rất thành thật khuyên nhủ.Phạm An Dân là mối tình đầu của cô, ngoài anh ta ra, cô chưa từng có cảm tìnhvới bất kỳ người đàn ông nào khác. Giờ bảo cô bắt chuyện với đàn ông trong quánrượu, ngay cả khi đã uống nhiều đi nữa thì cũng phải dọa lấy mạng cô may ra mớiđược.

Nhưng Đới Duy Phàm nói đúng, cô đã hai mươi chín tuổi mà mang cáibộ dạng này thì thật chẳng ra sao. Tại sao anh ta có thể dễ dàng vứt bỏ mối tìnhmấy năm trời, thoắt cái đã nói chuyện cưới xin với người con gái khác? Còn mình,chẳng lẽ chỉ vì bị người đàn ông mình yêu thương phụ bạc mà tuyệt vọng không thểnghĩ đến mối tình khác sao?

Nghe tiếng bước chân phía sau, cô cứ nghĩ làĐới Duy Phàm mang rượu ra nhưng vừa quay đầu lại, cô lập tức lấy tay bịt miệng,ngại ngần vì không thể thu lại những lời vừa nói trong hơi men bannãy.

Hứa Chí Hằng cười nhẹ, hàm răng trắng lộ ra trong ánh sáng chậpchờn, anh nói: “Được rồi, coi như tôi chưa nghe thấy gì cả. Tuy rất muốn nóirằng thực ra tôi thích kiểu phụ nữ đứng đắn hơn cơ”.