Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 41: Chương cuối: Chí Hằng



"Kết quả cuộc phỏng vấn thế nào hả em?" Hứa Chí Hằng vừa hỏi vừa nổmáy.

"Cũng được... " Diệp Tri Thu ngập ngừng, rõ ràng đang xúc động nênmuốn trấn tĩnh lại

Chiều nay, cô đến Tập doàn Phong Hoa phỏngvấn.

Văn phòng của Tập đoàn Phong Hoa đặt trong một tòa cao ốc ở trungtâm thành phố, nghe nói đó là văn phòng nghiệp vụ. Nhân viên lễ tân dẫn cô vàomột căn phòng đầy ánh sáng, một cô gái đã đợi sẵn ở đó, thấy cô liền đứng dậychào. Theo lời cô ta giới thiệu thì cô ta chính là Thiệu Y Mẫn, trợ lý đặc biệtcủa Chủ tịch Hội đồng quản trị Từ Hoa Anh.

Trông dáng dấp Thiệu Y Mẫn chỉtầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, váy công sởđen, khuôn mặt xinh đẹp, mắt sáng, giọng nói vừa rõ vừa điềm đạm.

Cô tathẳng thắn giới thiệu với Diệp Tri Thu, lần này đang phỏng vấn để tuyển giám đốcđiều hành Công ty Trách nhiệm hữu hạn Thương mại Thịnh Hoa, là công ty riêng củaChủ tịch Hội đồng quản trị Từ Hoa Anh.

Diệp Tri Thu ngỡ ngàng, đươngnhiên cô đã được nghe đến Công ty Thương mại Thịnh Hoa. Đây là công ty phân phốiđặc quyền các sản phẩm thời trang và đồ da của một số hãng nước ngoài nổi tiếngcủa vùng này, làm ăn càng ngày càng phát đạt. Cô cũng từng nhiều lần dạo bướctrước gian hàng của Thạch Hoa trong các trung tâm thương mại để quan sát và họchỏi cách bài trí sản phẩm của họ, có rất nhiều nơi chỉ do một tổng đại lý thươnghiệu thống nhất cách bài trí, thực sự là có phong cách riêng và đáng học hỏi.Chỉ có điều, Công ty Thịnh Hoa đi theo con đường làm đại lý cho thương hiệukhác, mối quan hệ với các công ty may mặc trong vùng không nhiều, vì thế côkhông biết người chủ thực sự của nó là ai.

Trước tiên, Thiệu Y Mẫn hỏi cônhững kiến thức về quản lý trung tâm thương mại, quan điểm về việc quản lýthương hiệu mà mình làm đại lý và yêu cầu đối với các nhân viên Marketing. Cácvấn đề mà cô ta đề cập tới, có chiều sâu, phạm vi lại rộng khiến Diệp Tri Thutrả lời mà không khỏi lo lắng. Cô đã làm trong ngành thời trang lâu như thế rồi,đương nhiên không có gì khó khăn khi trả lời các câu hỏi kiểu đó, nhưng cô ThiệuY Mẫn này, trông thì rất trẻ, lại là trợ lý cho chủ tịch hội đồng quản trị, thếmà hiểu biết sâu sắc về ngành nghề này đến vậy.

Diệp Tri Thu nghĩ, có lẽmình vẫn yêu cầu bản thân quá thấp, cứ tưởng một mình một mặt trận rồi, nhưngbây giờ bắt buộc phải đối mặt với cái gọi là cạnh tranh.

Kết thúc phỏngvấn, Thiệu Y Mẫn giới thiệu sơ qua về tình hình kinh doanh của Công ty Thươngmại Thịnh Hoa và chức trách của một giám đốc điều hành. Sau đó, cô đặt bútxuống, nhìn thẳng Diệp Tri Thu và nói: "Cô Diệp này, về cơ bản thì tôi rất hàilòng với biểu hiện của cô, nếu cô có niềm tin và hứng thú với chức vụ này thìbước tiếp theo, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian để Chủ tịch Hội đồng quản trị Từtrực tiếp gặp cô".

"Tôi có thể hỏi một câu không?"

"Cô cứ tựnhiên".

"Tôi không hề chạy đôn chạy đáo để tìm việc làm, cũng không gửilý lịch xin việc lên mạng, sao cô Thiệu lại nghĩ đến việc gọi điện tìm tôi chochức vụ này?".

Thiệu Y Mẫn cười rồi trả lời: "Có người đã đánh giá rấtcao và đặc biệt giới thiệu cô với Chủ tịch Hội đồng quản trị Từ. Hơn nữa, Chủtịch Từ rất coi trọng người ấy, coi lời giới thiệu đó rất đáng tin cậy. Sau đó,tôi đã đi thị sát một số trung tâm thương mại, khảo sát sơ qua về công việctrước đây của cô Diệp, chỉ đơn giản như vậy thôi".

Diệp Tri Thu gật đầu:"Tôi hiểu rồi, cho tôi chút thời gian suy nghĩ, mai tôi sẽ có câu trả lời về vấnđề trực tiếp gặp Chủ tịch Hội đồng quản trị Từ, được không?".

"Đươngnhiên là được, khi nào cô suy nghĩ kỹ thì trực tiếp gọi điện chotôi."

Diệp tri Thu lấy di động ra, tìm một số điện thoại, cô chần chừ hồilâu, cuối cùng lại bỏ di động xuống và nói: "Chí Hằng, đây là cơ hội rất hiếmcó, phụ trách việc bán hàng của sáu nhãn hàng thời trang lớn của nước ngoàitrong tỉnh này. Công việc không có gì phức tạp, không cần phải đi công tác từNam chí Bắc, nhưng lại phải độc lập làm việc nên cũng có những tháchthức".

Hứa Chí Hằng gật đầu: "Nếu như em thích thì nên đồngý".

"Chỉ có một vấn đề này thôi", Diệp Tri Thu ngập ngừng một lát; "Nếuem đoán không nhầm, chắc chắn Tổng giám đốc Tăng đã giới thiệu em với Chủ tịchHội đồng quản trị Từ".

Đương nhiên, người giới thiệu cô chỉ có thể làTăng Thành, lúc này nhắc đến tên ông, cô không tránh khỏi những ưu tư, nhưngngay cả việc gọi điện cám ơn, cô cũng ngần ngại. Đắn đo hồi lâu, cô cảm thấytiện miệng nói lời cám ơn thì chẳng xứng với tấm lòng của ông ấy.

Ngheđến tên Tăng Thành, Hứa Chí Hằng không hề thay đổi sắc mặt, anh nói: "Em cảmthấy đấy là một chướng ngại của chính mình hay em sợ anh không bằnglòng?".

"Em chỉ mong giữa chúng ta không bao giờ tồn tại những hiểu lầmđáng tiếc nữa, mà em cũng không biết sau này anh sẽ ở bên nào nhiều hơn. Thờigian này, em thực sự đang suy nghĩ, nếu anh ở Hàng Châu nhiều hơn bên này, em sẽcân nhắc việc sang đó tìm việc, đương nhiên với điều kiện là anh cũng muốn emsang đó."

Hứa Chí Hằng im lặng một lát rồi lắc đầu cười thành tiếng: "Thu Thu à, từ hômqua đến nay, anh cứ chờ em nói ra điều này đấy. Lúc nãy anh còn nghĩ, cái cô gáihay vận lo lắng vào mình này có lẽ đã trút hết âu lo rồi, ngờ đâu em vẫn cònmang nặng tâm tư đến vậy. Đúng vậy, trước mắt, anh không muốn em đi Hàng Châu,bởi anh sẽ ở lại đây".

Diệp Tri Thu lặng lẽ suy nghĩ về những điều anhvừa nói, mắt nhìn thẳng về phía trước và không nói gì.

"Tình hình của anhtrai anh khá ổn định rồi. Anh ấy và chị dâu vừa cùng đưa cháu đi nhập học, cùngtiếp tục công việc được rồi. Anh và bố đã thuyết phục được anh ấy, thu hẹp phạmvi nghiệp vụ của công ty, không nên quá ôm đồm công việc, làm việc nhưng cũngphải chú ý sức khỏe và hạnh phúc gia đình. Còn về quan hệ của anh ấy và chị dâuthì phải trông chờ vào sự cố gắng và ý nguyện của hai người, bất kỳ ai cũngkhông được can thiệp vào. Còn ở bên này, Mục Thành cũng sắp làm bố rồi, cứ kêuầm lên là bị anh đổ hết việc lên đầu, làm cậu ấy không còn lúc nào rảnh nữa. Hơnthế...", anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Anh không yên tâm nếu cứ để em ởđây một mình, nếu một ngày nào đó em bỗng có cảm giác không an toàn, rồi kết hônvới người nào khác thì chẳng khác nào là lấy mạng anh đi".

Diệp Tri Thucười nói: "Anh nghĩ kết hôn đơn giản như vậy sao? Có phải người ta cứ cầm sẵnnhẫn cưới mà chờ em gật đầu đâu. Nếu có người dắt em ra khỏi nhà cho rảnh nợ thìbố mẹ em đã chẳng năm lần bảy lượt bắt em đi cho người ta coi mắtrồi".

Hứa Chí Hằng nhướng mày: "Em đừng nói với anh là thời gian này emchuẩn bị đi ra mắt nhà người ta đấy nhé! Trời ơi, anh về đúng lúcquá!".

"Sao anh lại dừng xe ở đây?", Diệp Tri Thu hỏi với giọng ngờ vực.Hứa Chí Hằng ngừng xe ở khu chung cư Tân Giang Hoa Viên hoàn thành giai đoạnhai, trong quá trình bài trí nội thất cho căn hộ mẫu, cô thường đi bộ qua nơinày để đến công trường xây dựng của giai đoạn ba, nhưng chưa từng dừng lại ở đâylần nào.

"Anh đưa em đến nơi này."

Anh nắm tay cô đi vào đại sảnh,những căn hộ giai đoạn hai đã bàn giao hết cho người mua. Trong thang máy, cácthành vách đều có tấm chắn bảo vệ, rõ ràng là đề phòng khi những chủ mới đến vậnchuyển đồ đạc sẽ làm xước. Lên đến tầng hai mươi, hai căn phòng đối diện nhauđều phát ra tiếng búa đập sửa sang. Hứa Chí Hằng ấn chuông căn phòng bên phải,một cô gái để tóc đuôi gà, mặc bộ quần áo bảo hộ lao động ra mở cửa: "Chào ôngHứa, ông đã đến rồi à?".

Hứa Chí Hằng kéo Diệp Tri Thu đi vào trong, nộithất bên trong hầu như đã hoàn tất, vài người công nhân đang sơn tường, cô ngầnngại: "Chí Hằng, đây là nhà của ai vậy? Có phải muốn em đến để cho ý kiến vềcách trang trí trong nhà không?".

"Thực ra em đã đưa ra rất nhiều ý kiếnrồi, bây giờ chỉ cần em xem nó đã hợp với ý muốn của mình chưa thôi".

Cănhộ gồm bốn phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn, tất cả còn đang trống trải,thế nhưng bố cục không gian rất hợp lý, không thiết kế loại đèn treo trần rườmrà phối cùng màu tường, điều này cũng gợi cho cô nhớ lại điều gì đó đã quá quenthuộc với mình. Từ những giá gỗ ở phòng khách hay trong nhà ăn, đến giá sách ởthư phòng, đặc biệt là một bức tường trong thư phòng được ốp hoàn toàn bằng gỗcây bần để treo tranh ảnh. Cô giật mình kinh ngạc, đây chính là một ý tưởng độcđáo trong thiết kế của cô, phải vẽ tỉ mỉ mấy bức liền mới thực hiện được đầy đủý tưởng. Nhưng về sau, do giá thành quá cao nên cô đành bỏ đi, chỉ để trống chỗđó treo tranh vào thôi.

Cô quay đầu nhìn Hứa Chí Hằng vẻ nghi hoặc, côgái kia cũng bước vào theo họ, cô cười và nói: 'Hóa ra chị chính là tác giả củanhững thiết kế này?".

Cô ấy đưa cho Diệp Tri Thu một cặp tài liệu đangcầm trong tay, mở ra từng bức vẽ. Đó chính là bản thiết kế mà cô lao tâm khổ tửcho căn hộ cũ của mình, bây giờ chúng đã được đánh mã số, những bức đã được dùngthì để lên trên, trong đó còn ghi rõ các chỉ dẫn và các ý kiến thayđổi.

"Đây là một công trình thiết kế đặc biệt nhất mà tôi từng nhận làm.Chủ nhà không xuất đầu lộ diện mà lại cử một thư ký rất lợi hại đến hạch sáchtôi, Sau khi đo đạc cẩn thận, tôi đưa ra được phương án bài trí nội thất thì côta lại chẳng thèm để ý mà đưa cho tôi một tập bản vẽ thiết kế, bảo tôi lấy đólàm cơ sở căn bản, rồi yêu cầu thiết kế lại từ đầu cho căn hộ này, lại còn chỉrõ một vài chỗ dùng nguyên bản thiết kế. Cô ta còn yêu cầu, tối nào cũng phảilên mạng để báo cáo tiến độ công việc với chủ nhà và tiếp nhận những chỉ thịmới. Hôm nay thì sử dụng sơn tường màu nâu nhạt nhé, ngày mai lại xin lỗi nhé,khu vệ sinh của phòng ngủ chính cứ dùng loại bồn tám mát xa đơn giản thôi, ngàykia thì yêu cầu bỏ đèn hắt sáng đi, tường gắn đá trang trí cứ giữ nguyên màu kimloại là được."

Cô gái đó rất nhanh nhẹn, hoạt bát, nói liếng thoắng. DiệpTri Thu quay sang nhìn Hứa Chí Hằng, chỉ thấy anh mỉm cười mà chẳng nói năng gì,cô cũng không biết nên nói gì nữa.

Những bức thiết kế đó chính là tâmhuyết của cô, rất nhiều chi tiết cách điệu cô đã suy nghĩ cân nhắc mãi, cuốicùng lại đau lòng quyết định bỏ đi, bây giờ chúng được hiển hiện đầy đủ ở đây.Những gì cô gái kia nói phải sửa chữa, cũng chính là những điều mà gần đây cô vàHứa Chí Hằng bàn bạc với nhau qua điện thoại. Cô hiểu rằng, chính Hứa Chí Hằnglà chủ căn hộ này, và trong lúc cô đang đầu tắt mặt tối vì thiết kế cho căn hộmẫu bên kia, thì căn hộ mà anh mua cũng được gấp rút hoàn thành, điều đặc biệtlà nó hoàn toàn theo các thiết kế cũ của cô.

"Em thực sự rất khâm phục chị, đã mấy lần em định bỏmặc chẳng muốn làm tiếp nữa, nhưng nhìn lại các bức tranh, đường nét phác thảochắc tay đến vậy, em còn thua xa, thế là lại có động lực làm tiếp. Chị Diệp,nghe bạn trai chị nói là trước đây chị học ngành Thiết kế thời trang, đúngkhông? Chị phải cho những đứa học đúng chuyên ngành Thiết kế nội thất chúng emmột con đường sống với chứ, hồi nãy em cứ phải thấp thỏm về điều đó đấy. Anh ấycòn nhận lời với em là cho em gặp mặt tác giả những bức vẽ đó. Hi hi, em cố gắnglàm tất cả là vì chị đấy nhé!".

Diệp tri Thu phải bật cười vì những tâmsự thẳng thắn của cô ta, liền nói: "Cám ơn cô nhiều lắm, cô vất vảquá".

Tiểu Lâm dặn dò mấy công nhân vài điều rồi xin phép cáo từ. DiệpTri Thu và Hứa Chí Hằng xánh bước ra ban công rộng rãi, dõi mắt ra xa ngắm cảnhsông bát ngát.

"Sao anh thấy hình như em không vui lắm, em không hài lòngvề nội thất căn hộ này à?".

Cô buồn bã nói: "Nội thất rất đẹp anh ạ,nhưng em không vừa lòng thì hẳn rồi, tự nhiên lại bị tước đi quyền được thiết kếnội thất căn hộ của anh, lại còn để em bỏ sức mình ra cho những thiết kế mẫu củangười khác".

Hứa Chí Hằng bật cười: "Căn hộ này anh mua là cho em đấychứ, cũng toàn xử dụng những ý đồ thiết kế của em mà. Anh định đến khi hoàn tấtmới cho em biết như một điều bất ngờ, nhưng anh lại chẳng có chút khái niệm gìvề thiết kế nội thất cả, mà cái cô Lâm kia thì đã phát ngán lên khi một kẻ khôngbiết gì như anh cứ lên mặt chỉ huy mình. Thu Thu, những việc sau này phải giaocả lại cho em thôi".

Diệp Tri Thu nắm chặt lấy bàn tay anh mà không biếtnói gì.

"Em còn nhớ không, lần đầu tiên chúng mình gặp nhau cũng ở trongmột căn hộ đẹp như mơ ấy nhỉ."

"Đúng rồi, em lúc đó là một cô chủ nhà mệtmỏi và hà khắc."

"Còn anh là một kẻ thuê nhà kiêu căng và đáng ghét, mànghe nói có người còn đánh giá tướng tá anh giống như một kẻ chuyên đi buôn bạcgiả ấy."

Diệp Tri Thu không thể nhịn được nữa, cô phá lên cười: "Xin anhcho biết anh có hài lòng về căn hộ mà anh đã thuê không?".

"Rất hài lòng,chỉ có điều cô chủ nhà đã lịch sự mời tôi ra đi. Tôi nghĩ, sau này mình chẳngbao giờ gặp được cô chủ nhà nào tháo vát và xinh đẹp như vậy nữa, vì thế đànhphải tự mình mua một căn hộ. Cô phải chịu một phần trách nhiệm trong việc giánhà đất ở thành phố này tăng chóng mặt như thế đấy Thu Thu ạ."

Diệp TriThu dựa vào lan can và cười, đang định đáp lại thì di động đổ chuông, hóa ra làsố của bố mẹ.

Cũng như mọi lần, mẹ gọi cô về để ăn món canh bổ dưỡng:"Lâu lắm rồi con không về nhà, thứ Ba tuần sau là sinh nhật con đấy! Thu Thu,hôm đó chắc con lại bận đi làm, hôm nay là cuối tuần, nếu rỗi thì về nhà với bốmẹ, con muốn ăn canh gì?".

Diệp Tri Thu có chút hối hận, cô đã không nóigì với bố mẹ về chuyện mình chuyển việc. Bố mẹ cô cả đời làm trong một nhà máy,sẽ không hiểu được hành động hơi chút là nhảy việc của giới trẻ hiện nay, càngkhông chấp nhận việc con gái bỏ những công việc ổn định, đi làm những việc tạmthời như thế này. Vì tiến độ công việc thiết kế rất gấp rút nên lâu lắm rồi côkhông về thăm nhà. Nghe mẹ nói vậy, cô đồng ý luôn: "Mẹ ơi, vậy hôm nay con vềnhé! Nghe mẹ nói, tự nhiên con thấy đói quá, mẹ làm cho con món canh vịt có hầmbí đao nhé! Ăn món đó cho giải nhiệt, con sẽ về ngay". Cô ngắt điện thoại vànói: "Chí Hằng, em phải về ăn cơm với bố mẹ, tối nay chắc em sẽ vềmuộn".

Hứa Chí Hằng nhìn cô, lắc đầu: "Kỳ nghỉ thì coi như em đã bù choanh rồi, nhưng hình như em vẫn còn nợ anh một bữa ăn đấy".

Diệp Tri Thungạc nhiên: "Bữa ăn nào cơ?".

"Hôm đó em bỏ đi không thèm nói năng câunào, anh về nhà mở tủ lạnh lấy bia mới phát hiện mình đã đánh mất một điều, đánglẽ anh đã được thưởng thức bữa tối đầu tiên do chính tay người yêu mình nấu,đúng không?".

Diệp Tri Thu bối rối: "Mai em nấu bù cho anh là được chứgì?".

"Kỹ thuật nấu ăn của em đến đâu?".

"Cũng tàm tạm, nhưng vẫnthua xa mẹ em."

"Vậy thì thế này, anh muốn hôm nay được ăn món canh vịt,như thế sau này so sánh mới biết được kỹ thuật của em đạt đến cấp độ nào, đượckhông?".Diệp Tri Thu sững sờ không nói được lời nào, Hứa ChíHằng cũng yên lặng nhìn cô. Một lúc sau, Diệp Tri Thu mới nói: "Chí Hằng, emkhông biết mình nên nói gì cả, không phải là chuyện món canh vịt, mà là bố mẹem, các cụ cổ điển lắm. Nếu em đưa anh về nhà, chắc chắn các cụ sẽ nghĩ là chúngta đã đến giai đoạn chuẩn bị kết hôn. Em đã nói rồi, em không có ý ép anh phảicưới bây giờ, nhưng nếu bố mẹ tưởng vậy thì đối với em, đó là một áplực".

"Em thử chuyển áp lực đó sang anh đi, Thu Thu." Hứa Chí Hằng vẫnchăm chú nhìn cô và điềm tĩnh nói: "Từ giờ, em hãy đặt niềm tin vào anh, tinrằng hai chúng ta sẽ có kết quả tốt đẹp, nếu không, làm sao chúng ta tiếp tục ởbên nhau được".

Diệp Tri Thu nhìn xa xăm, đúng là lúc này cô đang tựthuyết phục bản thân hãy rũ bỏ hoàn toàn quá khứ, bắt đầu tận hưởng từng phútgiây hạnh phúc của tình cảm lứa đôi.

Hứa Chí Hằng nhướng mày với ánh nhìntrêu chọc: "Em không có chút hy vọng gì ở anh sao? Anh thật đáng thương, lần đầutiên anh nếm một đòn chí mạng thế này đấy!"

Diệp Tri Thu nắm chặt bàn tayanh, bỗng mỉm cười: "Anh cũng nợ em một lời hứa là cùng em đi qua phà đó nhé.Thời tiết hôm nay rất thích hợp để hóng gió trên sông đấy".

Ánh mặt trờichếch dần xuống phía tây, hai người đứng ở đầu phà, chiếc phà đang từ từ tiến ragiữa dòng sông, chân vịt lùa từng đợt sóng vàng đục, tạo thành những bọt nướctrắng xóa hai bên mạn phà, gió trên sông thổi lên mát lạnh làm mái tóc của DiệpTri Thu bay bay, phủ lên mặt, lên cổ Hứa Chí Hằng. Cô giơ tay định vén tóc chogọn, nhưng Hứa Chí Hằng ngăn tay cô lại, vòng tay ôm lấy eo cô, để làn tóc tự dobay lượn.

"Anh cảm nhận thấy không, trời không còn nóng lắm, gió trênsông mang theo tín hiệu chuyển mùa, trời sắp chuyển sang mùa đẹp nhất trong nămrồi."

"Trước đây Mục Thành có nói với anh, phải trải qua một mùa đông rétmướt dài đằng đặc ở đây, rồi lại phải chịu đựng một mùa hè nóng khốc liệt đằngđẵng nữa thì mới thực sự hiểu biết thành phố này."

"Anh ấy nói đúng đấy,thời tiết ở đây bốn mùa khắc nghiệt, ảnh hưởng rất nhiều đến đời sống người dâncủa thành phố này."

"Cũng có người nói với anh, con gái vùng này rất ghêgớm, không khác gì thời tiết".

"Anh cũng đã ở đây hơn nửa năm rồi, anhthấy thế nào?".

"Anh cũng không quen biết các cô gái ở đây lắm, mẫu sưutầm chưa đủ nên không thể đưa ra lời bình luận như với thời tiết được", anhcười, vén tóc cô về một bên rồi ghé cằm lên vai cô: 'Nhưng Thu Thu, đối với em,chỉ dùng từ 'ghê gớm' thì chưa lột tả hết đâu".

Cô dựa vào anh: "Có lẽ emlà mẫu chưa điển hình lắm nhỉ?"

"Anh chẳng cần mẫu điển hình nào nữa, đốivới anh, mẫu như em đã phong phú quá rôi."

Bờ bên này ít tòa nhà cao tầnghơn bên Giang Bắc, dọc con đường lớn ven sông toàn là những cây ngô đồng Pháp,ngọn đã cao quá bức tường chắn sóng, cành lá xum xuê đan xen tạo thành một tấmmàn lớn màu xanh thẫm.

"Anh rất thích bức tranh đó, bức tranh em vẽ mộtcây ngô đồng Pháp vào mùa thu ấy."

"Khu tập thể nơi bố mẹ em ở cũng trồngtoàn là loại cây này, lúc nữa anh sẽ thấy ngay thôi, nhiều cây còn có tuổi đờilớn hơn cả tuổi em nữa. Bố em cứ thích câu thơ 'Ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạtận tri thu' ** nên mới đặt tên em như vậy."

"Diệp Tri Thu, anh thích cáitên này."

Cô bật cười, dưới ánh mặt trời cuối ngày, nụ cười trở nên vôcùng rạng rỡ. Cô nói: "Anh thích cái tên đó, hay anh thích mùa thu ởđây?"

Anh lại cất giọng nói, mềm mại và âm vang: "Anh thích tất cả nhữnggì liên quan đến em".

Phà cập bến, hai người bước lên bờ, một cô gái đitrước họ bỗng trượt chân suýt ngã, cậu bạn trai đi bên vội đỡ cô ấy và nói: "Cẩnthận em".

Cảnh vật trước mắt khiến cô thất thần, một thành phố ồn ào vàđông dân như vậy, mà mỗi lúc, mỗi giờ, từng góc phố, khu nhà vẫn đang diễn ranhững câu chuyện mới. Cảnh tượng tương tự như đã trôi qua rất lâu rồi, một câuchuyện mới lại sắp diễn ra, những buồn vui trong cuộc sống như mạch nước ngầmtuôn chảy, mỗi ngày tới lại in dấu một điều đã cũ nhưng vẫn mang những nét mớimẻ đến xao lòng.

Thấy cô đột nhiên dừng bước, Hứa Chí Hằng nắm lấy bàntay cô, những ngón tay thon dài, vững vàng và mạnh mẽ.

"Chí Hằng!", côrảo bước bên anh, vừa đặt chân lên những bậc đá bờ sông, vừa khẽ hỏi: "Em đã nóivới anh chưa nhỉ, rằng em cũng thích tên anh".

Anh ngoái đầu lại, mắt ánhlên nét cười.

Chí Hằng - đến tận vĩnh hằng.

** "Lá ngô đồng rơi,ai ai cũng biết mùa thu đã về".