Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 39: Thẳng thắn



Mấy hôm sau, Diệp Tri Thu lại đến xem triển lãm, buổi chiều cô nhận lời đến côngty của Tưởng Định Bắc. Công ty của anh ở quận Phúc Điền, ngoài bộ phận Thiết kếvà Kinh doanh và một thư ký kiêm lễ tân do anh ta phụ trách, còn lại rõ ràng đãgiao phó hoàn toàn khâu sản xuất cho công xưởng của bố, có thể nói là lâm trậnmà hành lý nhẹ tênh. Phong thiết kế rộng rãi, sáng sủa, có bốn nhà thiết kế vàbảy, tám trợ lý đang bận rộn công việc. Theo lời giới thiệu của anh ta, còn mộtnhà thiết kế người Hồng Kông nữa làm tổng phụ trách vẫn phải chạy đi chạy lạigiữa Hồng Kông và Thẩm Quyến. Có thể nói, mảng thiết kế của công ty này rấtmạnh.

Tân Địch từ khi tốt nghiệp đã ký hợp đồng với Tố Mỹ, ít có cơ hộiđi tham quan các công ty khác, khi biết Diệp Tri Thu được mời đến đó tham quan,cô ấy tỏ ý muốn đi cùng. Tưởng Định Bắc đương nhiên rất hoan nghênh. Diệp TriThu xem xét cẩn thận các khâu liên doanh sản xuất và mảng thiết kế hình ảnh, cònTân Địch thì chăm chú quan sát phòng Thiết kế, một nữ thiết kế trẻ tuổi, xinhđẹp, có mái tóc ngắn tên là Tiểu Mễ, mắt sáng lên khi nhìn thấy Tân Địch, cô tanói rõ to: "Thần tượng của em, là chị thật sao?".

Diệp Tri Thu và TưởngĐịnh Bắc cùng cười. Tân Địch nghi hoặc nhìn cô gái trẻ đi chân sáo đó, rồi quaylại nhìn Tưởng Định Bắc và nói: "Các anh khiến lòng tự tin của tôi bỗng chốcđược thổi phồng lên đấy, nói thật là chẳng qua tôi chỉ làm được một show diễn ởBắc Kinh hồi đầu năm thôi, chứ có tiếng tăm gì đâu".

"Có chứ, có chứ,nhân vật số một của trường em - người mà bọn em ngưỡng mộ nhất - năm đó cũngtham gia cuộc thi thiết kế trẻ toàn quốc còn thua chị nữa là. Lúc đó em học nămthứ nhất, ngồi phía dưới xem chị nhận giải thưởng trên sân khấu, chị thấp nhấtnhưng tư thế lại oai phong nhất, em rất ấn tượng, thế là chị trở thành thầntượng của em".

Tân địch rất cảm động, đó là thời kỳ huy hoàng của cô khicòn là sinh viên, chỉ một lần tham gia show diễn mà đã nổi tiếng, cô là ngườiđược đánh giá cao nhất trong những người được giải, không ngờ từ đó, cô trởthành thần tượng của bao người. Khi nói về quá trình công tác của cô, Tưởng ĐìnhBắc không khỏi thán phục.

"Cô Diệp, tôi đang thắc mắc tại sao khách hàngnhư cô lại am hiểu về lĩnh vực thời trang như vậy, hóa ra cô là người trongnghề. Hom qua, tôi dã múa rìu qua mắt thợ, mong cô có thể đóng góp ý kiến quýbáu cho chính sách liên doanh của chúng tôi".

Diệp Tri Thu trầm ngâm mộtlát rồi nói: "Vậy thì tôi nói thẳng nhé! Tôi thấy chính sách liên doanh hay vấnđề xây dựng hình ảnh, cho đến sản phẩm của các anh đều có khởi điểm tốt. Mộtnhãn hàng vừa mới ra đời mà phát triển thuận lợi như vậy, tôi đoán nhất định làtiềm lực kinh tế rất lớn. Nhưng nếu các nhà thiết kế muốn liên kết để mở rộngthị trường thì tôi thấy điều đó rất khó thực hiện".

"Không dấu gì cô,trước đây tôi làm mảng thị trường bên công ty của bố tôi khá lâu, cứ ngỡ kinhnghiệm đã đầy mình nhưng bây giờ mới thấy, đúng là không như mìnhnghĩ".

Tưởng Định Bắc không hề thể hiện uy quyền lãnh đạo của mình trongcông ty, vì thế Tiểu Mỗ cười và nói chen vào: "Anh Bắc, anh mà không tăng lươngcho em, em sẽ giống Tiểu Định, chỉ mặc thiết kế của bố anh thôi, không cho phépanh cười em ăn mặc không có thẩm mỹ đâu đấy".

Diệp Tri Thu quan sát anhchàng Tiểu Định đó, cô ngạc nhiên khi nhận thấy cái áo phông mà anh ta mặc làmột nhãn hiệu rất phổ biến trong nước với lượng tiêu thụ hàng năm đạt tới con sốđáng kinh ngạc, ông chủ hãng đó đúng là họ Tưởng. Tưởng Định Bắc cười nói: "CôDiệp, chắc cô đã đoán ra rồi đúng không? Đúng thế, nhãn hiệu đó là của công tybố tôi, bây giờ chị tôi là quản lý kinh doanh bên đó, không hẳn tôi muốn ra làmriêng, chỉ là được sự đồng ý của họ nên tôi định đi sâu vào mảng thời trang caocấp hơn".

"Thời trang đại chúng và thời trang dành riêng cho phái nữ đúnglà không giống nhau", Diệp Tri Thu nói khéo.

Nhãn hàng mà bố anh ta làmchủ thường được giới thời trang đánh giá là chỉ trọng về số lượng, các cửa hànggiới thiệu sản phẩm nhan nhãn từ thành phố đến nông thôn, đến tận Lhasa cũng có,chính sách xúc tiến kinh doanh của công ty đó là vài ba ngày lại có đợt giảmgiá, chẳng thấy tốn nhiều chất xám. Nhưng Diệp Tri Thu hiểu rõ, để có một chỗđứng hẳn hoi trên thị trường, sản phẩm có mức độ phủ sóng rộng khắp với giá cảrẻ thì đương nhiên phải có điểm hơn người. Chỉ có điều, nhãn hàng mới mà TưởngĐịnh Bắc đang làm không hề liên quan tới thương hiệu bên đó trong khi hoàn toàncó thễ xử dụng được thị trường sẵn có."Có lẽ cô hiểu được sự khó khăn của tôi, tôi khôngthể dựa vào mạng lưới kinh doanh của ông ấy được, tất cả đều phải bắt đầu từ consố không".

"Bây giờ anh đã đi con đường riêng, một thân một mình làm lạitừ đầu, đương nhiên sẽ khó khăn nhưng cũng có rất nhiều thuận lợi, điều đó cónghĩa, khi bắt đầu không thể để mình đứng ở thế quá cao. Ví dụ như, trong cácđiều kiện để liên doanh có một điều khoản là yêu cầu thành viên phải có gianhàng rộng bốn mươi mét vuông ở một trung tâm thương mại lớn là không phù hợp vớithực tế lắm. Bây giờ một nhãn hàng mới ra đời, đang không có vũ khí hộ thân nào,muốn xin một gian hàng hai mươi mét vuông ỏ trung tâm thương mại có chút tiếngtăm vẫn là vấn đề khó khăn ấy chứ. Tôi nghĩ, điều kiện này sẽ làm nhiều kháchhàng có ý liên doanh phải chùn bước."

Tưởng Định Bắc gật đầu: "Có lý lắm,tôi đã suy nghĩ rất thấu đáo nhưng vẫn phạm vào lỗi con nhà lính tính nhà quancòn điều gì nữa không?"

"Những vấn đề khác, tôi không có góp ý gì lớn,nhưng chưa chắc tôi đã làm đại lý cho nhãn hàng này của anh."

"Cô nói vậycó ý gì?"

"Vì tính tôi vốn làm việc thận trọng, có lẽ tôi sẽ quan sát mộtthời gian rồi mới quyết định. Hơn nữa, giá cả của nhãn hàng này đã rõ ràng, tiềnbảo dảm và khoản đầu tư ban đầu cũng đã tính toán hợp lý. Nhưng đối với tôi, nóvẫn quá cao, hiện tại tôi không thể gom đủ tiền". Diệp tri Thu cườinói.

Tưởng Định Bắc thở dài rồi cười nói: "Cô làm tôi lo quá, cứ sợ cô sẽchỉ ra một sơ suất chết người nào đó. Cô Diệp, nói thật thì tôi còn một phươngán khác nữa, có thể chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác".

Tân Địch im lặngmãi, giờ mới cất lời: "Không cho anh bắt mất Thu Thu của chúng tôi đâu nhé! Côấy sẽ không đến Thẩm Quyến làm việc đâu".

Tưởng Định Bắc sững sờ, rồimimi cười: "Tân Địch, cô rất thông minh. Sự thực là tôi định bắt cả hai ngườimột lúc cơ, không biết tôi có vinh hạnh đó không?"

Tân Địch không ngờ conngười này lại thẳng thừng như vậy, cô cười khanh khách rồi trả lời: "Bây giờ cómốt săn lùng người trực tiếp vậy sao?"

Diệp Tri Thu cũng bật cười, nhưngcô không muốn nói tiếp chủ đề này.

Tưởng Định Bắc nhất quyết mời hai côăn tối, đồng thời gọi thêm vài quản lý kinh doanh và nhà thiết kế của công ty.Khi ra khỏi công ty, anh gọi điện thoại, một lúc sau thì Đới Duy Phàm xuất hiện.Anh ta và Tưởng Định Bắc anh anh em em thân mật, rõ ràng đã quen biết nhau từtrước. Mấy cô gái nhìn thấy Đới Duy Phàm thì hai mắt mở to, chớp chớp. Chẳng baolâu, Tiểu Mỗ đã chuyển cách xưng hô là Duy Phàm huynh rồi, Tân Địch nghe thấythế, cứ mím chặt môi nhịn cười. Đới Duy Phàm lúng túng ra mặt và nói với giọngcầu khẩn: "Có phải mình đang diễn Hồng Lâu Mộng đâu, đừng huynh huynh muội muộinữa được không?". Những người ngồi đó đều không nhịn được mà bật cười hahả.

Diệp Tri Thu tranh thủ ra ngoài gọi điện cho Hứa Chí Hằng nhưng anhđang tắt máy. Cô buồn bã quay lại chỗ ngồi. Ăn xong, Tưởng Định Bắc lái xe đưahọ về. Rõ ràng anh ta có chuyện muốn bàn riêng với Diệp tri Thu nên lái xe đưaĐới Duy Phàm và Tân Địch về khách sạn Ngũ Châu trước, rồi mới lái xe đưa DiệpTri Thu về.

"Cô Diệp này, ý kiến của cô rất xác đáng. Thực sự mấy hômnay, tình hình ở bên triển lãm giống như những lời cô nói, rất nhiều khách hàngmuốn liên doanh sản phẩm nhưng đều không đáp ứng được những điều kiện. Có điều,tôi không định hạ thấp những điều kiện đã đề ra, bởi ngoài tiềm lực kinh tế, cáitôi cần hơn ở các đối tác đó là năng lực phát huy thương hiệu. Rất nhiều nhãnhàng rất coi trọng tiền bảo hiểm khi tham dự liên doanh, có thể quay vòng vốn đểthương hiệu tiếp tục phát triển. Nhưng nói thực, chỗ tôi không bị áp lực về vốn.Cái tôi mong muốn chính là, có nhiều người ở thị trường các khu vực khác nhaucùng giúp thương hiệu phát triển, tiến vào thị trường tốt, giữ được hình ảnh đẹpvề gian hàng và dùng chính sách xúc tiến bán hàng thống nhất."

"Suy nghĩnày cũng có lý, nhất là khi anh muốn đi vào thị trường cao cấp, nhưng anh phảichuẩn bị tâm lý khá vững vàng vì mới đầu sẽ rất khó khăn."

"Trước mắt,mảng thị trường vẫn do tôi quản lý, nhưng nói thẳng, tôi thực sự cảm thấy lựcbất tòng tâm, đối với vấn đề quan hệ với các siêu thị hay trung tâm bán hàng thìkinh nghiệm của tôi có hạn. Cô Diệp, tôi rất ấn tượng với các nhãn hàng của TốMỹ, năng lực và tiềm lực của cô làm tôi rất nể phục, mong cô hãy suy nghĩ về đềnghị của tôi, đến chỗ tôi làm Tổng quản lý kinh doanh nhé!"

Xe đã về đếncổng khách sạn, Diệp Tri Thu cười và nói: "Anh Bắc, tôi rất ngạc nhiên đấy! Vìtôi chưa nghĩ đến việc sẽ ra tỉnh ngoài làm việc đâu".

"Bây giờ giaothông rất phát triển, khoảng cách đâu còn là trở ngại nữa. Ở chỗ tôi tuy mớithành lập, nhưng về vấn đề lương bổng đãi ngộ sẽ không thấp hơn các công ty cùngngành ỏ bản địa, và tôi tin rằng có thể tạo một không gian rộng lớn để cô pháttriển."

Diệp Tri Thu biết rằng, nhân viên kinh doanh trong ngành thờitrang ở vùng duyên hải có mức thu nhập rất cao, trong nội địa khó có thể so sánhđược, cô trầm ngâm một lát rồi nói: "Để tôi suy nghĩ rồi đưa ra câu trả lời choanh sau nhé! Quyết định này cần phải có thời gian để cân nhắc".

TưởngĐịnh Bắc gật đầu cười nói: "Đương nhiên là được". Hai người xuống xe, anh đứng ởbên kia chiếc xe và vẫy tay nói: "Cô Diệp à, tôi sẽ chờ cô đến làm ở vị trí đó.Toi bảo đảm với cô rằng, đến Thẩm Quyến làm việc là một lựa chọn không tồiđâu".Diệp Tri Thu cũng cười và vẫy tay chào. Đợi chiếc xeđi rồi, cô quay người định vào trong, nhưng nghĩ ngợi một lát cô qua cửa hàngnhỏ bên cạnh xem mấy cuốn Tạp chí Thời trang mới ra, rồi mua một cuốn về phòngđọc để giết thời gian. Khi cô mở túi xách để lấy ví trả tiền thì một bàn tay từphía sau đã tranh đưa tiền cho chủ cửa hàng, rồi cầm cuốn tạp chí kia.

Côkinh ngạc quay lại thì thấy Hứa Chí Hằng. Anh mặc áo phông màu trắng phối vớiquần bò, đeo ba lô, dáng vẻ giống như đi du lịch. Anh nhìn cô, rồi nhìn cuốn tạpchí trên tay, cười nói: "Tiểu thư, liệu tôi có vinh hạnh được mua cuốn tạp chínày cho cô không?"

Người bán hàng tầm khoảng năm mươi tuổi thấy thế bậtcười và nói bằng tiếng địa phương: "Bây giờ mà vẫn còn kiểu tán tỉnh phụ nữ thếnày à?"

Không ngờ Hứa Chí Hằng lại hiểu phương ngữ đó, anh nói: "Tôi làngười thích tỏ tình theo phương pháp cổ điển".

Diệp Tri Thu cũng muốntrêu lại, một tay cầm cuốn tạp chí, tay kia kéo cánh tay anh và nói: "Nếu nhưkèm thêm một bữa ăn đêm nữa thì em đồng ý".

Người bán hàng trợn tròn mắtnhìn, vừa trả lại tiền thừa vừa lẩm bẩm gì đó. hai người đi ra, nhìn nhau vàcùng bật cười vui vẻ.

"Chí Hằng, sao anh lại đến đây?".

"Anh màkhông đến thì e rằng, nếu em không chấp nhận lời cầu hôn thì cũng chấp nhận mộtcông việc ở đây mất, như thế sẽ càng ngày càng xa anh hơn". Hứa Chí Hằng nhướngmày rồi nói với giọng hài hước, nhưng ánh mắt rất là nghiêm túc.

Diệp TriThu lắc đầu cười.

"Em đi trả phòng đi."

"Xong rồi điđâu?"

"Em còn nợ anh một kỳ nghỉ đấy, không cần hỏi gì nữa, đi theo anhrồi khắc biết".

Diệp Tri Thu nghe lời anh, về khách sạn trả phòng, cùnganh lên chiếc xe địa hình đã đỗ sẵn ở bên ngoài. Lái xe là một người đàn ôngtrung niên vẻ rất trầm lặng. Cô và Hứa Chí Hằng ngồi ở băng ghế sau, chỉ biết xeđã ra khỏi thành phố, trời càng lúc càng tối, Hứa Chí Hằng nắm tay cô nhưngkhông nói nơi họ đang đến.

Cô không muốn tìm hiểu rõ về kế hoạch sắp diễnra, yên tâm dựa đầu vào vai anh, nhiều ngày mất ngủ khiến cô mệt mỏi, chẳng mấychốc đã chìm vào giấc ngủ say.

Không biết đã trôi qua bao tiếng đồng hồ,Hứa Chí Hằng khẽ kêu cô dậy, cô mơ màng bước xuống xe, trước mắt là một dẫy nhàgỗ trong rừng thông, ở lối hành lang nhỏ có những chiếc ghế nằm và ô che nắng,Hứa Chí Hằng đến một gian trong đó, lấy chìa khóa mở cửa và tiện tay bật đèn.Gian phòng được bài trí như phòng khách sạn, có chiếc giường đôi trải ga trắng,điều hòa, phòng vệ sinh riêng với đầy đủ vật dụng cần thiết, chỉ thiếu mỗi tivi.

"Chí Hằng, đây là đâu thế?"

Hứa Chí Hằng cười nói: "Em đừnghỏi gì cả, bỏ hết đồ xuống rồi đi theo anh".

Một tay nắm tay cô, tay kiagiữ lấy vai và bảo cô nhắm mắt lại, sau đó anh dẫn cô đi. Lâu lắm rồi cô mới hàohứng chơi trò trẻ con như vậy, cảm giác thật là kỳ diệu và như đang đợi chờ điềugì sắp đến. Nhắm mắt đi bộ nên bước đi không linh hoạt, cứ ngập ngừng dò dẫm.Nhưng có bàn tay rắn rỏi của anh ở bên, trái tim thấp thỏm đã trở nên bình tĩnh.Khi đi được khoảng bảy, tám phút, cô cảm nhận được những làn gió thổi qua, vừamát lạnh vừa thoảng mùi hương lạ, phía trước lại có tiếng sóng vỗ ì ầm, cô bướctừng bước lên dải cát mịm, Hứa Chí Hằng khẽ nói: "Bây giờ em có thể mở mắt rarồi đó".Đêm đã khuya lắm rồi, Diệp Tri Thu chớp mắt, trướcmặt là bãi cát dài màu trắng bạc dưới ánh trăng, cả dẫy lều bạt thẳng hàng,không xa lắm, cả tốp khách du lịch cầm đèn pin đi bách bộ, chốc chốc lại cúixuống, hình như đang nhặt vỏ sò, vỏ ốc, đoàn thuyền đánh cá ở đằng xa nhấp nháyánh đèn. Xa hơn nữa là bầu trời rộng màu xanh đen, có treo một vầng trăng khuyếtvà vài ngôi sao khi tỏ khi mờ. Mặt biển bao la tối sẫm với những đợt sóng dângtrào. Biển và trời như hòa cùng nhau trong một màu đêm khoáng đạt, thấp thoángbóng núi xa xa. Tiếng đợt sóng xô vào bãi cát, như một giai điệu kỳ lạ, khiếntâm trạng đang rối bời của cô bình yên trở lại.

Diệp Tri Thu không tinnổi mắt mình, cô quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt vui mừng, hỏi: "Đây là đâu vậyanh?".

"Tây Xung, nghe nói là bãi biển đẹp nhất ở Thẩm Quyến. Anh địnhđưa em đến một nơi xa hơn nhưng thời gian không đủ, nên đành đến tạm đâythôi".

"Sao lại nói là tạm? Thế này là qua tuyệt rồi".

Hai ngườingồi xuống bãi cát, cô dựa vào anh, lấy tay vốc một nắm cát, cát ở đây mềm mạivà trắng mịn, cô nắm lại để những hạt cát rơi xuống từ kẽ tay. Gió biển thổi đếnlàm những hạt cát len vào từng nếp áo của hai người. Lúc đầu, Hứa Chí Hằng còntìm cách tránh đi, nhưng rồi thấy cô cứ thích thú mãi với trò đó nên anh chẳngtránh né nữa, mặc cho những hạt cát vương trên quần áo.

"Tình hình củaanh trai anh thế nào?".

"Anh ấy vẫn đang ở trong bệnh viện, vết thươngngoài da không vấn đề gì lắm, chỉ có di chứng của việc chấn thương sọ não kéotheo những cơn đau đầu thì phải tiếp tục theo dõi. Bác sĩ dặn không nên làm việcnặng và tránh những kích thích tinh thần, vì thế trước mắt, anh phải gánh vácviệc của công ty".

'Vậy chuyện của anh trai với chị dâu?"

"Chẳngcó tiến triển gì, anh trai anh trước nay vẫn tự tin vào bản thân, thế mà bây giờlại thảm hại đến thế", Hứa Chí Hằng lắc đầu: "Vấn đề của họ chẳng ai giúp gìđược, họ phải tự giải quyết thôi".

Diệp TriThu không nói gì, vẫn tiếp tụcngắm cát rơi.

Bỗng Hứa Chí Hằng hỏi: "Thu Thu, sao em không hỏi tình hìnhcủa anh thế nào?"

Bàn tay của Diệp Tri Thu ngừng lại giữa không trung, cônhìn anh với vẻ biết lỗi. Dưới ánh trăng, anh nghiêng đầu nhìn cô, thần tháiđiềm tĩnh, không có vẻ trách cứ. Cô quay người ôm cổ anh rồi ngẩng đầu nhìn, khẽhỏi: "Vậy... anh sao rồi?".

"Đầu tiên là lo lắng, sau đó ghen tuông, giậndữ, và cuối cùng là... buồn."

"Xin lỗi anh", cô dụi mặt vào lòng anh, nóinhỏ.

"Sao em phải xin lỗi? Em biết vì sao anh buồn không? Hôm đó, em nóivới anh là chẳng có nguyên do gì hết, chẳng qua chỉ là em bướng bỉnh thôi. Chưabao giờ em tỏ ra bướng bỉnh với anh như thế."

"Đã lớn tuổi rồi, thì cũngbớt bướng bỉnh đi mà". Cô tự cười mình rồi trả lời anh.

"Vậy sao? Anhkhông thấy thế đâu, Từ trước tới nay, em luôn tự mình giải quyết thấu đáo mọivấn đề, hầu như chẳng chia sẻ với anh về những áp lực của công việc. Anh đoánchắc em có điều gì bực bội, chứ nếu không tại sao lại bỏ việc thế được. Em luôncố gắng một mình gánh những bực dọc. Điều đó làm anh không thể không suy nghĩ,một người bạn trai như anh rốt cuộc đã cho em được những gì mà em lại bao dungvới anh như vậy. Thỉnh thoản lắm mới bướng bỉnh một tí mà đã phải nói lời xinlỗi anh rồi."

"Chí Hằng, anh đã cho em rất nhiều rồi", Diệp Tri Thu khôngngẩng đầu, khẽ nói, giọng nói như hòa vào tiếng sóng biển: "Chỉ cần nghĩ đến anhlà em lại cảm thấy vui, anh đã cho em cảm giác được yêu, giúp em nhận ra mìnhvẫn còn có thể rung động, có thể buông thả bản thân để hưởng thụ cuộc sống vàhơn hết là có niềm tin vào tương lai. Nếu không phải tại tính em luôn lo lắngchu toàn và suy tính nhiều thì đúng là mọi việc quá mỹ mãn".

Hứa Chí Hằngôm cô thật chặt, anh cảm thấy những lời nói an ủi đó giống như những đợt sóngmạnh mẽ đang dội vào lòng anh. Rất lâu sau anh mới nói: "Em lại đang tự thuyếtphục mình, phải không? Điều này rõ ràng là chưa đủ. Chúng ta vẫn thường thố lộnhững gì yếu đuối nhất với người mình tin tưởng thôi. Anh thẳng thắn nói với em,Thu Thu, anh sợ em không cần anh như anh cần em. Em hãy cho anh thời gian, anhmuốn cho em nhiều hơn nữa".