Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 38: Tâm đầu ý hợp



Diệp Tri Thu và Tưởng Định Bắc ra khỏi khu triển lãm rồi sang khách sạn NgũChâu, họ vào tiệm cà phê ở tầng một rồi tiếp tục nói chuyện. Diệp Tri Thu ngheanh ta giới thiệu tình hình cơ bản của công ty, sau đó cô đưa ra một số ý kiếnvề việc định vị sản phẩm.

Tưởng Định Bắc nghe rất chăm chú, anh đưa ranhững câu hỏi cũng rất chuyên nghiệp, hai người ngồi nói chuyện đã gần một tiếngđồng hồ. Diệp Tri Thu quay đầu lại thì thấy Tân Địch và Đới Duy Phàm đang đivào, cô giơ tay vẫy. Tân Địch vênh vênh mặt, khoác một ba lô nhỏ đi tới, còn ĐớiDuy Phàm thì một tay xách chiếc túi, tay kia kéo va ly, rõ ràng anh chàng đanglàm nhân viên phục vụ cho cô nàng, khuôn mặt có vẻ bực bội vì đã tỏ ra rất cốgắng mà vẫn không làm nàng vừa ý, trông bộ dạng rất buồn cười.

Tưởng ĐịnhBắc thấy Tân Địch thì mắt sáng lên, anh ta nói: "Tân Địch, tôi đã ngưỡng mộ côtừ lâu rồi".

Tân Địch buồn cười, nhìn anh ta và nói: "Ngưỡng mộ đức caohay là tài hoa xuất chúng của tôi đấy?".

Câu trả lời đó không làm khóTưởng Định Bắc, anh ta cười nói: "Có cả, chị là thiết kế có tiếng rồi, trungtuần tháng Ba vừa rồi tôi đã xem buổi trình diễn của chị ở Bắc Kinh, tôi xin thúnhận là lúc đó đã mượn danh một nhà báo mang máy ảnh vào đó. Đúng rồi, tôi cònchụp cho chị và anh đây một kiểu đấy", anh ta chỉ vào Đới Duy Phàm. "Về cá nhântôi mà nói thì những bức ảnh đó từ góc độ chụp tới ánh sáng đều rất đẹp, chị chotôi email, khi nào về sẽ gởi cho chị".

Tân Địch thừa nhận cách tâng bốcnày rất dễ chịu, nhưng nhắc tới Đới Duy Phàm, cô vẫn không tỏ thái độ gì. ĐớiDuy Phàm vội đưa danh thiếp ra và nói: "Cám ơn anh, nên gởi vào email của tôi,một nhà thiết kế lớn như cô ấy không quan tâm đến những việc như vậyđâu".

Tưởng Định Bắc trao đổi danh thiếp với anh rồi đứng lên cười nói:"Hôm nay quả thật tôi đã thu hoạch được rất nhiều. Cô Diệp, nếu cô có hứng thúvới việc làm đại lý cho chúng tôi thì tôi sẽ dành chính sách ưu đãi nhất cho cô.Giờ tôi phải đi trước, chúng ta sẽ liên lạc lại sau, ngày mai mời các vị đếncông ty tôi một chuyến".

Nhìn Tưởng Định Bắc đi rồi, Tân Địch mới cầm tậptạp chí của công ty anh ta lên xem, cô nói: "Chụp tốt, thiết kế cũng bình bìnhnhưng có nét riêng. Thu Thu, cậu chọn nhãn hiệu này à?".

"Mấy hôm trướccó xem qua một nhãn hiệu ở Hàng Châu, thiết kế tốt hơn, đợi tí nữa tớ lấy tưliệu cho cậu xem, chắc chắn cậu sẽ thích. Nhưng tớ sẽ không làm với nhãn hiệuđó, phong cách của nhà thiết kế càng nổi bật thì phạm vi được quần chúng hoannghênh càng hẹp, không dễ làm. Tớ muốn chọn một nhãn hiệu nào mang tính thươngmại, nhân tố thiết kế không thể thiếu được nhưng cũng không được nặng nềquá!".

Tân Địch nói giọng thương tâm: "Thu Thu, cậu thật biết cách làmtổn thương người khác đấy! Các nhà thiết kế trong mắt cậu vô vị thế thôi sao? Cứcảm thấy không thích là bỏ ngay không tiếc nuối gì".

Diệp Tri Thu cười vàan ủi cô: "Tiểu Địch, rõ ràng tớ là fan hâm mộ cậu cả cuộc đời này đấy, biếtkhông hả? Các thiết kế của cậu và Tố Mỹ đã ăn ý với nhau tuyệt vời đến thế,không có thiết kế của cậu thì chắc chắn nhãn hiệu này sẽ mất bảnsắc".

Điều đó không an ủi được Tân Địch, cô thở dài nói: "Cái này thì chỉnói lên rằng, tớ càng ngày càng chẳng có phong cách cá nhân gì nữa".

ĐớiDuy Phàm cười nói: "Cô thật khó chiều đấy".

Tân Địch lườm anh ta một cái,đang định nói tiếp thì Diệp Tri Thu vội chen vào: "Thế sao các cậu lại đi vớinhau?".

Tân Địch nói trước: "Chúng tớ chỉ tình cờ gặp nhau ở Hồng Kôngthôi".

Dới Duy Phàm gật đầu, cười đau khổ: "Đúng, đúng là tình cờ gặp".Chưa nói xong thì điện thoại đổ chuông, anh ta xin lỗi rồi đi ra chỗ khác ngheđiện thoại.

Diệp Tri Thu cười: "Tiểu Địch, anh ấy lại đắc tội gì với cậuà? Nhìn cậu ghê gớm quá!".

Tân Địch muốn nói nhưng lại thôi, sau đóchuyển sang đề tài khác: "Tố Mỹ hôm nay có triển lãm ở phòng đa năng của kháchsạn Ngũ Châu, cậu có đi xem không?"

"Hôm qua tớ gặp Tổng giám đốc Tăng ởsân bay nên không đi xem. Haizzz, cậu vẫn là nhân viên của Tố Mỹ, không phải đicổ vũ sao?".

Tân Địch lắc đầu: "Tớ chẳng có hứng, can hệ gì tới tớ, chẳngthích bằng đi dạo chợ". Cô ta cười nghịch ngợm: "Thật ra, tớ cũng muốn biết,khuôn mặt lạnh băng của Tăng Thành khi thố lộ với cậu trông như thếnào".

Diệp Tri Thu cười nói: "Đừng nói linh tinh, tớ cũng đang định đidạo chợ đây. Đi cùng nhé!".Nhân viên của Tố Mỹ đã đặt phòng trước cho Tân Địch, cô lên phòng cất đồ rồixuống ngay, vừa hay gặp đoàn khách đang từ thang máy đi ra, quả nhiên buổi trìnhdiễn đã kết thúc. Tuy cô đã được thấy biểu hiện của Tăng Thành khi gặp Diệp TriThu, nhưng không tránh được nỗi thất vọng, vì chỉ thấy Tăng Thành, Đới Duy Phàmvà Diệp Tri Thu ngồi đối diện nhau, ba người đều tỏ vẻ bình tĩnh như thườngngày.

Tăng Thành dù gì cũng là ông chủ, nên Tân Địch có phóng khoáng đếnđâu cũng phải qua đó chào hỏi: "Tổng giám đốc Tăng, tôi đã đi công tác Hồng Kôngvề rồi, đang định đi khảo sát thị trường, rồi mai đi xem triển lãm".

TăngThành gật đầu rồi nói; "Cô vất vả quá!".

Đới Duy Phàm đứng lên: "Đi thôiTân Địch, đi nhanh cho kịp giờ".

Tân Địch suýt buột miệng nói: "Ai đi vớianh!" thì kịp hãm lại, vì cô nhận ra dáng vẻ Tăng Thành, rõ ràng ông ta muốn nóichuyện riêng với Diệp Tri Thu. Cô nháy mắt với Diệp Tri Thu rồi nói: "Tạm biệtnhé, bọn tớ đi trước đây".

Tăng Thành mỉm cười nhìn Diệp Tri Thu: "Hômqua tôi không kịp hỏi, nghe nói em đã xin thôi việc, còn ký một điều khoản bổxung hợp đồng rất đặc biệt, bây giờ em tính thế nào?"

Tăng Thành nắm bắtthông tin nhanh nhạy như vậy khiến Diệp Tri Thu không biết ứng xử ra sao, côđành cười mỉa mai: "Ba doanh nghiệp đó tôi đều không muốn làm, điều khoản bổxung đó chỉ để cho Tổng giám đốc Lưu yên tâm thôi. Lần này tới đây, tôi định tìmmột thương hiệu phù hợp để làm đại lý".

"Thế đã tìm đượcchưa?"

"Tôi đã lưu tư liệu của một số thương hiệu, cũng phải tìm hiểu sâuhơn nữa." Diệp Tri Thu không định nói cụ thể với ông ta những khó khăn mình đanggặp phải.

"Em hạ quyết tâm lớn như vậy, lại không muốn làm việc ở doanhnghiệp thời trang nữa, điều này chắc có can hệ tới lời cầu hôn của tôirồi."

Diệp Tri Thu vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt bình tĩnh và ấm ápcủa ông, cô cười chua xót vì biết chắc ông đã biết đến những lời đồn thổikia.

"Không ngờ tôi lại gây khó khăn cho em đến vậy. Rất xin lỗi em, TriThu."

"Nhưng tôi cũng không từ bỏ, chẳng qua chỉ là bỏ một công việc đãkhiến mình suýt phải đánh đổi cả sức khỏe và mạng sống thôi". Diệp Tri Thu cốgắng nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng: "Tranh thủ lúc còn trẻ, thử lựa chọnhướng đi khác không phải là điều xấu".

Tăng Thành gật đầu: "Với năng lựcvà sự chăm chỉ của em, làm việc gì cũng không phải là vấn đề lớn. Có điều, emcần phải giải phóng mình, ưu điểm của em cũng chính là nhược điểm, thường thìsuy nghĩ kỹ quá sẽ càng dễ ràng buộc bản thân mình hơn".

Diệp Tri Thuđương nhiên hiểu nhược điểm của mình, nhưng việc giải phóng bản thân, nói thì dễcòn làm mới khó. Việc cô luôn suy nghĩ thấu đáo đã là thói quen bao năm nay rồi,dù đó là trong công việc hay tình yêu. Nhớ tới cuộc điện thoại ban sáng với HứaChí Hằng, cô không thể im lặng lâu hơn được nữa, vì thế cô nói: "Tôi không nghĩmình là người hiểu biết, chỉ có thể cố gắng suy nghĩ cẩn thận để tránh phạm sailầm ở mức thấp nhất.

"Ngay ở trong công việc, tôi cũng ủng hộ cấp dưới cócan đảm nhận mình sai, tôi nghĩ nếu không có sai xót gì thì cũng giống như đã bỏmất khả năng lựa chọn đúng đắn của bản thân. Hơn thế, tôi chỉ có thể cố gắngtránh để mình không mắc sai lầm, nhưng không thể giúp người khác hạn chế lỗi saicủa họ. Người luôn phải suy nghĩ quá nhiều như tôi thì chỉ khiến mình gánh chịucái sai của người khác thôi."

Diệp Tri Thu tập trung lắng nghe, TăngThành bỗng dừng lại, lát sau mới nói tiếp: "Tôi thấy mình đã quen với kiểu nói"thuyết giáo" đối với em rồi".

"Sao có thể nói là "thuyết giáo" được, làmviệc với ông, tôi đã học được rất nhiều điều."

"Điều đó chỉ làm cho tôivà em ngày càng xa nhau thôi", Tăng Thành cười chua chát, "Đành vậy thôi, TriThu, chúng ta cùng đi ăn nhé, tôi muốn nói chuyện với em thêm mộtchút".

Diệp Tri Thu gật đầu, cô luôn cố gắng tránh mặt Tăng Thành, nhưnggiờ cô mới phát hiện, việc trốn tránh như vậy không thể giúp mình thoát khỏinhững lời đồn đại cũng như khó khăn trong cuộc sống, chi bằng cứ thản nhiên màđối mặt với nó.

Hai người ra khỏi khách sạn, Tăng Thành lái chiếcMercedes Benz, biển số Thẩm Quyến, đưa cô tới một nhà hàng chuyên về món ăn châuÂu. Tầng thượng của nhà hàng đó khá rộng, nên mỗi bàn ăn đều có một chiếc ô chenắng, không gian nơi đây được tô điểm bằng các loại cây của vùng nhiệt đới, vìvẫn còn sớm nên mới chỉ có một số khách. Tới khi mặt trời đã lặn hẳn, những làngió nhẹ thổi, vào buổi tối thế này, thành phố ven biển ở thời điểm giữa hè mangđến cho người ta cảm giác khoan khoái, khác hẳn các thành phố nằm sâu trong lụcđịa.

Ở nhà hàng này, hải sản là món chính. Đồ ăn được đưa tới rất nhanh.Tăng Thành gọi rượu nho trắng, ông chỉ rót cho cô một ly và nói: "Dạ dầy ổn rồichứ hả? Em uống chút thôi nhé!".

"Tổng giám đốc Tăng, buổi biểu diễn hômnay thế nào?".

"Phản ứng tốt, các doanh nghiệp đông lao động ở vùng duyênhải thực sự đang có nhu cầu hướng vào sâu trong lục địa, lãnh đạo khu dự án cònnhiệt tình kêu gọi hơn cả tôi, hiện giờ áp lực của họ trong việc tìm các chủ đầutư cho dự án phát triển rất lớn." Tăng Thành không muốn đề cập nhiều đến côngviệc nên ông uống một ly rồi nói: "Tri Thu, hóa ra tôi bị em từ chối một cáchtriệt để rồi, không còn hy vọng nào nữa".

Diệp Tri Thu cười không biếtnói sao. Ông lại tiếp lời: "Em đừng căng thẳng, tôi đã nói rồi, tôi tôn trọng sựlựa chọn của em".

Mọi người đều nói về sự lựa chọn, cô thở dài và nói:"Đây vốn dĩ không phải là sự lựa chọn của một người. Tổng giám đốc Tăng, trướckia ông cũng đã yêu, đúng không?".

Tăng Thành cười rồi nói: "Đúng, dù saothì tôi cũng đã có thời trai trẻ, tuy nhiều người không tin điều đó lắm".

Diệp Tri Thu bối rối, đương nhiên cô không có ý châmchọc Tăng Thành, thực ra năm nay Tăng Thành cũng mới chỉ ba mươi tám tuổi, dánggầy nhưng chững chạc, vẫn chưa có kiểu mập mạp của tầm tuổi trung niên. Dộ tuổinày đang là thời kỳ phong độ nhất của đàn ông.

Cô biết mình đã mở đầukhông ổn, nhưng nói năng trau chuốt với Tăng Thành chỉ bằng thừa, cô cười mỉamai: "Đàn ông khi nghĩ về mối tình cũ như thế nào tôi không rõ lắm, nhưng tôi làngười bình thường, không có chí hướng lớn, cái tôi cần chỉ là một công việc ổnđịnh và một mái ấm. Tôi đã từng cho rằng, sau khi cuộc tình với Phạm An Dân kếtthúc, chờ cho nỗi đau nguôi ngoai, tôi sẽ bình tâm lại, tìm một người thích hợpđể kết hôn và sống cho qua ngày".

"Xem ra tôi không phải là người mà emthấy là phù hợp rồi."

Diệp Tri Thu lắc đầu, đây là lần đầu tiên cô nhìnthẳng Tăng Thành. Cô nhẹ nhàng nói: "Không, nếu không gặp bạn trai hiện tại, cólẽ ông là người phù hợp nhất. Nhưng bây giờ thì khác, nếu tôi chỉ thấy phù hợpmà đồng ý thì khác nào đã phụ lòng ông".

Trái tim Tăng Thành đau thắt,lúc này đèn điện đã thắp sáng. Diệp Tri Thu vẫn nhìn thẳng, rất ít khi cô thảnnhiên đón nhận tia nhìn của ông như thế. Lần đầu tiên ông cảm thấy, cô không coiông là chủ cũ, ông nói giọng ấm áp: "Hình như tôi đã làm một việc đúng, nhưnglại không đúng thời điểm, cuối cùng thì để mất em".

"Tổng giám đốc Tăng,để mất tôi không phải là điều đáng tiếc. Tôi không hạ thấp bản thân, nhưng cónhiều người xứng đáng với ông hơn".

"Haizzz, em lại lấy cách tôi thườngan ủi em để an ủi tôi rồi". Tăng Thành lắc đầu cười rồi nói tiếp: "Không, TriThu, tôi không cần an ủi, có một điều tôi muốn nói với em, không phải vì tôithấy em là người vợ phù hợp mà cầu hôn đâu."

Diệp Tri Thu sững sờ, rõràng Tăng Thành không cần nghe cô nói thêm gì, ông châm điếu thuốc, thở ra cácvòng khói, mắt nhìn xa xăm, dường như tâm trí đang để ở nơi khác. Một lúc sau,ông dụi điếu thuốc rồi nói; "Nhưng những điều này không quan trọng, chỉ cần emsống thật tốt là đủ rồi".

"Tổng giám đốc Tăng, tôi sẽ sốngtốt".

"Em xem, tôi lại ra giọng giáo huấn em rồi, em là người sống rất cốgắng và chăm chỉ. Tri Thu, cần thư giãn một chút, em còn trẻ, đang là lúc hưởngthụ cuộc sống."

Diệp Tri Thu lắc đầu cười gượng ,vẫn mỉa mai: "Lần nàynói với ông, tôi sẽ cố sống thật thỏa mái, tôi nói nghiêm túc đấy. Tôi hy vọngmình có thể thư giãn hơn một chút, nhưng đối với tôi, hình như việc cố gắng thưgiãn là một nghịch lý, tôi hy vọng đầu óc mình sớm được thư thái".

"Vềtrí tuệ thì em không thiếu, chỉ thiếu tự nhiên và tự tin. Tôi còn nhớ mãi dángvẻ em lần đầu tiên phát biểu ở Hội nghi bán hàng, em cầm quyển sổ ghi chép rồilần lượt nói về con số thống kê ở các nơi, giọng nói run run, tay cũng lập cập.lúc đó tôi nghĩ, thật đáng ghét, một cô gái xinh xắn như vậy mà lại khiến ngườikhác phải trách móc, thế là em bị tôi điều đi khắp các thị trường trongnước."

Đương nhiên Diệp Tri Thu còn nhớ, khi mới bắt đầu công việc, côthường bị căng thẳng, lúc nào tham gia cuộc họp của bên Kinh doanh cũng thấp thathấp thỏm chờ đến lượt mình, lòng bàn tay thường toát mồ hôi. Tới khi được thăngchức, bắt đầu tham gia những cuộc họp có Tăng Thành tham dự, cô càng căng thẳnghơn. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn không sao hiểu nổi mình lại khắc phục được nhượcđiểm đó.

"Rồi càng về sau này, em càng biết trấn tĩnh bản thân hơn, nhữngbài phát biểu có tính lập luận cao, làm việc không bao giờ tính toán thiệt hơn,luôn làm người khác yên tâm. Có điều, tôi cảm thấy em vẫn là cô gái lúc nào cũngcó cảm giác không an toàn, bị ép trưởng thành, luôn mặc áo giáp để cố gắng thíchứng với mọi hoàn cảnh, nhưng trong lòng thì không cứng rắn như thế, may mà emvẫn giữ được sự dịu dàng vốn có..." Tăng Thành đột nhiên im lặng.

DiệpTri Thu quay đầu lại, cắn chặt môi, cố gắng để nỗi xúc động qua đi. Cô đang đốimặt với người đàn ông hiểu rõ mình, xót thương cho sự nổ lực và cố gắng củamình, hiểu được cảm giác thiếu an toàn mà mình luôn cố gắng để người khác khôngnhận thấy.

Ông hiểu cô đến thế mà cô chỉ coi ông là một ông chủ nghiêmkhắc và có trí tuệ, lúc nào cũng có dáng vẻ uy nghiêm của người lãnh đạo, khôngthể biết được những suy nghĩ trong lòng ông. Cô đã không còn cơ hội để hiểu ôngnữa, càng không thể lựa chọn con đường bằng phẳng để giao phó đời mình choông.

Cô cố gắng để không khí thoải mái hơn một chút rồi cười nói: "Ông cónhận thấy ở Tố Mỹ, rất nhiều nhân viên đều cố gắng học theo cách xử lý công việccủa ông không?".

Trước đây, Tăng Thành không ý thức được điều này, ôngbiết mình có yêu cầu rất cao đối với nhân viên và công việc, không phải cấp dướinào cũng chịu được điều đó. Nhưng giờ nghiêm túc nghĩ lại, một số nhân viên chủchốt đã làm ở công ty lâu năm đều có điểm tương đồng như vậy, ông nói: "Tôi hyvọng cách làm việc của mình có thể trở thành đòn bẫy cho tiền đồ của mọi người,không ngờ lại còn ảnh hưởng đến cả cuộc sống của họ nữa".

"Ai dám đảm bảorằng cả cuộc đời mình luôn ngây thơ, phải dùng các cách khác nhau để thích ứngvới xã hội này, Tổng giám đốc Tăng, tôi trân trọng những kinh nghiệm mà mình đãcó được khi ở Tố Mỹ, chưa bao giò tôi hối hận vì mình đã làm mọi việc như hômnay, nếu cho tôi lựa chọn lại, tôi vẫn đi con đường đó".

Tăng Thành càngthêm buồn, ông cười nói: "Tri Thu, chúng ta không nói về vấn đề này nữanhé!".

Lúc này, cảm thấy gần gủi nhau hơn, hai người khẽ chạm ly rồi uốngcạn, tất cả tâm tư đều được giữ trong im lăng.