Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 26: Quyến luyến không rời



Hứa Chí Hằng cứ đến thứ Tư và thứ Bảy là đi đánh cầu lông với Vu Mục Thành, từkhi hẹn hò Diệp Tri Thu anh quyết định ưu tiên dành thời gian cho cô, để haingười gặp gỡ vào thời gian rảnh cuối tuần nên lịch đánh cầu lông chuyển thànhthứ Ba và thứ Sáu. Vu Mục Thành chỉ cười và vui vẻ đồng ý với sự thay đổi nhỏđó.

Sân họ đánh cầu lông nằm ở một khu nhỏ gần ngoại ô nơi Vu Mục Thànhở, đánh xong trận cầu lông, Vu Mục Thành mời Hứa Chí Hằng về nhà nếm món canh màTạ Nam nấu. Khi Hứa Chí Hằng mới đến đây, anh ở nhờ biệt thự của Vu Mục Thànhmột tuần. Căn biệt thự đó nằm trong một khu dân cư nhỏ, đối diện với căn biệtthự mà vợ chồng Vu Mục Thành đang sống. Nơi đây gần hồ rộng, quang cảnh thoángđãng. Khi màn đêm xuống, còn có trật tự viên dắt chó đi tuần kể cả khi trời mưalất phất, khắp nơi đều có không khí ấm áp, yên bình.

"Mục Thành này, cậuđã ở những nơi náo nhiệt như New York, Thượng Hải, thế mà vẫn quen với cuộc sốngnơi đây sao? Hứa Chí Hằng cảm thấy nơi đây quá hẻo lánh.

"Ở đâu khôngquan trọng, mình thích sự yên tĩnh ở nơi đây. Có điều mình vẫn muốn mua một cănhộ trong thành phố gần với công ty của Tạ Nam để đỡ lo lắng về khoản lái xe đilại của cô ấy."

"Thật không chịu nổi cậu rồi, hàng tháng đi công tác, TạNam toàn phải lái xe trên đường cao tốc đấy, cậu quá cường điệu vấn đề lênrồi".

"Chúng tớ định có con, cô ấy muốn tớ cai rượu, còn tớ đề nghị cô ấyxin làm việc trong tỉnh thôi không đi công tác nữa, đương nhiên là hai bên đềuphải cố gắng mới được".

"Thảo nào bữa tiệc hôm qua cậu không động đến mộtgiọt rượu nào, sau này mình gọi cậu ra ngoài làm vài ly giải sầu chắc cũng miễnbàn rồi."

Vu Mục Thành chỉ cười mà không nói gì, lúc này họ đã đi đếntrước tòa nhà của anh ở, theo thói quen anh ngẩng đầu lên thấy căn hộ ở tầng bốncủa mình có ánh sáng mờ mờ qua cửa sổ nụ cười trên môi càng rạng rỡ.

Dùngxong món canh, Hứa Chí Hằng chào rồi lái xe về nhà. Sau khi vận động cơ thể tuymệt mỏi nhưng cũng thư giãn, những hạt mưa nhỏ làm cho bầu không khí sạch sẽ vàkhiến cho con người ta thư thái. Trên đại lộ Tân Giang rộng lớn phía trước, xecộ nườm nượp, mặt đường ẩm ướt, phản chiếu ánh đèn đường và đèn xe, phong cảnhhai bên đường nhanh chóng lùi dần về phía sau.

Radio trên xe đang phátmột tiết mục âm nhạc, người dẫn chương trình với chất giọng êm ái nhẹ nhàng đanggiới thiệu một loại bài hát xưa. Hứa Chí Hằng trước đây vẫn thích dòng nhạcRock, nhưng bây giờ anh cảm thấy dòng nhạc du dương này thật thích hợp với mộtđêm mưa yên bình như thế và cũng rất ăn nhập với tâm trạng anh lúc này đang nhớđến Diệp Tri Thu. Gần đây, cứ mỗi khi nhàn rỗi là anh lại nhớ đến cô.

Côvẫn bận rộn như vậy, thi thoảng còn đi công tác ngắn ngày, chỉ có thể gặp anhvào mỗi cuối tuần. Có thể nói hai người hoàn toàn giữ cuộc sống riêng cho mình.Cách yêu nhau đầy lý trí như vậy lúc đầu làm anh cảm thấy rất thỏa mái nhưng dầndần một suy nghĩ lạ lùng cứ lớn dần trong anh. Anh bắt đầu nghĩ, nếu lúc nhànrỗi anh lại nghĩ đến cô, có lẽ đó là điều anh hy vọng hai người ở gần nhau nhiềuhơn và cùng nhau chia sẻ nhiều hơn nữa. Nếu trong lòng cô có điều gì ác cảm vớicăn nhà đó thì có lẽ anh nên đi tìm căn nhà khác.

Hứa Chí Hằng lái xe vàobãi đỗ của khu chung cư Tân Giang Hoa Viên, khi xuống xe anh dừng lại ngước mắtlên trên ngắm nhìn, anh nghĩ ai mà có thể cười mãn nguyện với một căn phòng nhưVu Mục Thành nhỉ, gia đình và căn nhà suy cho cùng vẫn là hai khái niệm, xem rangười bạn chí cốt của anh đã được đào tạo để trở thành người đàn ông của giađình thật rồi. Anh nhớ đến Diệp Tri Thu, nụ cười lại thấp thoáng trên khóemôi.

Lúc đó Tây Mon cũng lái chiếc Toyota vào đỗ cạnh xe anh. Cậu ta vàTiểu Phán xuống xe, cậu vừa đi vừa lên giọng dậy dỗ Tiểu Phán: "Bà cô của tôiơi, mai em đi với anh cũng được nhưng đừng có gây chuyện đấy nhé. Người ta cócưới xin đàng hoàng, ông Phương đó và chú của anh lại có quan hệ làm ăn, mình dùsao cũng là khách mời có tên trên thiếp cưới, em đừng mang cái bộ mặt đưa đám ấynữa, cũng đừng ăn nói linh tinh cho sướng cái miệng đấy".

Tiểu Phàn cười:"Thôi được rồi, em chỉ muốn xem xem tổ chức đám cưới trên du thuyền như thế nào,chứ không thì ai thèm chứ."

Hai người chào Hứa Chí Hằng rồi cùng đi vàođợi thang máy. Tiểu Phán kéo cánh tay Tây Môn nũng nịu: "Em thích tổ chức đámcưới ở nhà thờ cơ, anh Tây Môn, lúc nào mình đi đến nhà thờ ở phía sau kia xemnhé!"

"Được thôi, có điều người khác gọi anh là Tây Môn thì kệ họ, nhưngxin em đừng gọi anh thế nữa được không? Hôm qua mẹ anh nghe em gọi thế bà khôngvui đâu, hay em muốn làm Phan Kim Liên thật đẩy? Chỉ tại chị Thu Thu nghĩ ra cáibiệt danh này làm đời anh đi tong rồi."Hứa Chí Hằng nghe đến tên Thu Thu bất giác giật mình,Tiểu Phán cười "hì hì" giải thích cho anh nghe về nguồn gốc của biệt danh đó.Hứa Chí Hằng nhớ lại có lần Diệp Tri Thu bông đùa về nghề nghiệp của anh, nhớ rathi thoảng cô ấy để lộ tính hài hước tinh nghịch với những việc xung quanh anhcũng bật cười. Ba người cùng bước vào thang máy, Tây Môn thở dài than vãn: "TiểuPhán à, em phải biết giữ mồm giữ miệng chứ, lần trước em đã nói ầm lên cáichuyện anh Phạm bị gãy chân ngay trước mặt chị Tri Thu rồi, em không thấy chị ấykhông hề muốn nhắc đến những chuyện đó sao? Nếu em gặp được chị ấy thì nhất địnhkhông được nhắc đến đám cưới ngày mai nhé!"

"Mai là đám cưới của ai vậy?"Hứa Chí Hằng không thể im lặng nữa.

"Bạn trai cũ của chị Thu Thu". TiểuPhán nói: "Cặp với con gái của một ông chủ xây dựng cỡ bự vì thế nên bỏ rơi chịThu Thu. Căn hộ mà anh đang ở vốn là họ mua khi sắp kết hôn đấy chứ. Haizzz...Đêm mai gia đình đó còn thuê một du thuyền sang trọng làm đám cưới trên mặtsông, tổ chức hoành tráng lắm, nghe nói còn đốt pháo hoa nữa. À, Tây Môn, anhnghĩ xem chị Tri Thu trông thấy cảnh họ phô trương như vậy sẽ nghĩ thếnào?"

"Em khỏi phải lo, chị Tri Thu làm gì có thời gian mà để ý đến bọnhọ."

Thang máy đến tầng mười sáu, họ đi về nhà mình. Hứa Chí Hằng nghĩ,đối với một người con gái dù nghĩ thoáng đến mấy, nếu bạn trai cũ của mình mà tổchức đám cưới đình đám thì cũng chẳng vui vẻ gì, không biết Thu Thu vốn tính tựmình chịu đựng mọi chuyện bây giờ đang nghĩ gì. Hôm nay trong điện thoại, côcũng chỉ nói là sẽ họp rất muộn. Anh rút di động ra bấm số của cô, chuông kêuhồi lâu mới thấy cô nhấc máy, đầu dây bên kia còn truyền đến tiếng nhạc Jazz.Giọng nói của cô hơi khàn khàn: "Chí Hằng, anh đánh cầu xong rồi à?"

"Anhvừa về, Thu Thu, em đang ở đâu?"

Cô cười nhẹ: "Em cũng đang định gọi choanh đấy. Em đang uống rượu ở quán, nếu anh không bận thì qua đây đón em nhé! Ôngchủ đang lo sau khi đóng cửa quán còn phải đưa em về nhà đây này".

"Ôngta đừng có mơ nhé!" Hứa Chí Hằng cười nói: "Anh sẽ đến đó ngay, tên nào định tántỉnh em thì đuổi nó đi, em nghe rõ chưa?"

Hứa Chí Hằng hỏi rõ tên và địachỉ của quán rượu đó rồi cầm chìa khóa xe đi ra. Anh vào xe và bật chế độ địnhvị GTS, nhưng chỗ đó chính là vùng tô giới cũ mà có lần Diệp Tri Thu đã dẫn anhđi, có nhiều đường một chiều mà GTS không thể chỉ rõ ra được, anh phải đi vòngrất nhiều lần mới tìm thấy địa chỉ cần tìm. Quầy rượu đó được sửa chữa từ mộtcăn nhà cũ, trên của quán có treo một tấm biển với hàng chữ màu cầu vồng:Forever. Anh đi vào trong, quán rượu có hai tầng, tầng một với không gian nhỏhẹp có kê quấy rượu, phía trước quầy có cả một đám người đang uống rượu, ngoàira có mấy chiếc bàn nhỏ, trên bàn có cắm vài ngọn nến. Mấy người ngồi đối diệnnhau đang thầm thì to nhỏ. Anh đi lên chiếc cầu thang bằng gỗ kiểu cũ hẹp vàdốc, vừa đến tầng hai đã nghe thấy tiếng một người đàn ông: "Thu Thu à, cô đãuống nhiều lắm rồi, không nên uống thêm nữa."

"Tôi muốn uống hết loạiCocktail của anh, cái loại Percian Cat này hơi chát, loại tiếp theo là MechicoSunrice phải không? Diệp Tri Thu cười nói.

"Nếu tôi để cô uống say, TiểuĐịch đi công tác về mà biết được sẽ trách tôi chết. Cái hay của uống rượu là đạtđến điểm như say mà không say, chứ nếu uống say mèm rồi thì lại chẳng có gì thúvị nữa."

"Thì tôi đã say đâu. À, mà lúc nãy nói chuyện điện thoại vớiTiểu Địch mà quên bảo cô ấy hôm kia có người cầu hôn với tôi, nói sẽ cùng tôi đitrọn cuộc đời", Diệp Tri Thu cười khanh khách, rõ ràng đã say lắm rồi. Hứa ChíHằng nghe thấy, anh đứng sững lại, nghĩ hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện bấtngờ xảy đến, bạn trai cũ của người yêu mình ngày mai kết hôn, trong khi đó ngườiyêu mình lại có người khác cầu hôn. Hôm kia Diệp Tri Thu đang đi công tác côngtác ở thành phố H, vậy người kia là ai chứ? Anh lại nghe tiếng Diệp Tri Thu cườinói: "Vĩnh viễn, Forever, cái từ này mới hấp dẫn làm sao. Anh Phong, sao anh lạilấy từ đó đặt tên cho quán rượu của mình?"

"Anh nghĩ bản thân mình cũngmuốn nắm lấy một điều gì đó vĩnh viễn. Cầu hôn là việc tốt đấy, đàn ông không dễdàng hạ được quyết tâm như vậy đâu."

"Anh nói gì vậy? Đúng là tư duy củamột người đàn ông điển hình. Em hạ quyết tâm đồng ý mới là chuyện chẳng dễ dànggì chứ. Kết hôn là việc trọng đại lắm sao? Đem đặt trước mặt em cứ như thể em sẽvồ ngay lấy không bằng." Diệp Tri Thu khịt mũi: "Anh Phong này, anh hát bài gìđi, lâu lắm rồi em không được nghe anh hát".

"Lâu lắm rồi em không đếnđây, Tiểu Địch nói em bận sắp phát điên lên rồi, em muốn nghe bài gìnào?"

"Cái bài hát ấy tên là gì ấy nhỉ? Em chẳng nhớ nữa..." Diệp Tri Thulẩm nhẩm: "Tình yêu là điều em biết rõ, nhưng vĩnh viễn là cái gìnhỉ?"

"Bài hát này không thích hợp với người vừa được người khác cầu hônđâu", người con trai đó cười: "Thôi được, anh sẽ hát nhưng phải nghe lới anh,không được uống Cocktail nữa."Hứa Chí Hằng bước lên một bước nữa, trông thấy DiệpTri Thu ngồi cạnh một chiếc bàn đặt sát góc cầu thang quay lưng về phía anh. mộtngười con trai mặc áo kẻ ca rô khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng điệu lịch lãm đứnglên từ chiếc ghế đối diện với cô, tiến về phía quầy rượu. Anh bước vảo đặt bàntay lên vai Diệp Tri Thu, cô giật mình quay lại, cười với anh: "A, anh đến rồià?" Cô nắm bàn tay anh khẽ nói: "Ngồi nghe anh Phong hát nhé, anh ấy hát haylắm".

Hứa Chí hằng ngồi xuống bên cô, anh quan sát bốn phía, không giantầng này rất thấp nhưng rộng hơn hẳn dưới kia. Bốn góc tường có treo những tấmảnh to về các loại địa hình dốc núi, đường bộ và các ô tô địa hình. Dưới ánh đènvàng mờ dịu, không có quá nhiều khách ngồi, chiếc máy hát kiểu cũ đang phát rađiệu nhạc Jazz, không khí nhàn tản, hoàn toàn khác với phong cách của những tụđiểm vui chơi sôi động mà trước đây anh thấy.

Người con trai kia tắt máyhát, cầm ghi ta đến ngồi lên chiếc ghế cao ở góc phòng. Anh nói vào micro: " Bàihát này tôi tặng cho Thu Thu, tuy điều tôi hát không phải vĩnh viễn nhưng tôinghĩ chúng ta vẫn có quyền hy vọng một điều gì mãi mãi". Rồi anh bắt đầu vừa đànvừa hát bài Tình khúc.

- " Em đã từng nói với anh, em mãi mãi yêuanh,

Tình yêu là điều anh biết, nhưng "mãi mãi" là gì vậy?

Em ơi em đừngkhóc, chúng mình vẫn ở bên nhau.

Niềm vui của hôm nay sẽ là hồi ức vĩnh hằngcủa ngày mai.

Là la la la..."

Tiếng hát của anh ta trầm ấm, Diệp TriThu dựa vào lòng Hứa Chí Hằng khẽ ngâm nga:

- " Em không thuộc về anh,anh cũng không có được em.

Em ơi em, trên đời này chẳng ai có được quyềnchiếm hữu.

Có lẽ chúng ta chia tay không cần quay đầu lại,

Ít ra cũngkhông cần thêu dệt những lý do đẹp đẽ.

Là lá la la..."

Đang say sưatrong điệu nhạc, cô bỗng ngẩng đầu nhìn Hứa Chí Hằng, mỉm cười hỏi: "Chí Hằng,anh sẽ thuộc về em bao lâu?" Dưới ánh đèn, khuôn mặt xanh xao không trang điểmcủa cô, lại ánh lên sắc hồng của men rượu, ánh mắt đung đưa vô định. Không đợianh trả lời, cô vội lấy ngón tay đặt lên bờ môi anh: "Không, đừng trả lời em,đến lúc đó chúng mình không cần thêu dệt những lý do đẹp đẽ nữa".

Cô tiếptục lẩm nhẩm theo A Phong, tiếng hát đã khàn khàn:

- " Là lá lala...

Người yêu ơi, em đừng nói nữa, chúng ta mãi mãi không xa rời.

Ngườiyêu ơi, em đừng nói nữa, ngày mai chúng ta sẽ chia tay."

Bài hát kếtthúc, Diệp Tri Thu và những người khách khác đồng loạt vỗ tay, A Phong lịch sựcúi đầu tỏ ý cảm ơn rồi bảo người phục vụ bật máy hát để khúc nhạc Jazz tiếptục. Diệp Tri Thu nhìn đăm đăm về phía trước, rõ ràng miệng đang cười mà mắt đãnhòa lệ. Hứa Chí Hằng vòng tay kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô: "ThuThu, em có chuyện gì không vui à?"

"Haizzz, chẳng có chuyện gì cả. Chẳngqua là em uống nhiều rượu quá thôi. Thảo nào mà anh Phong không tiếp thêm rượucho em nữa. Nhân lúc em chưa say mà gây chuyện, anh đưa em về nhé!"

HứaChí Hằng vẫy tay gọi người phục vụ đến thanh toán, A Phong đi đến hỏi: "Thu Thu,em có sao không?"

"Không sao đâu anh Phong. Đây là Hứa Chí Hằng bạn traiem. Còn đây là anh Phong, chủ quán, cũng là bạn của Tân Địch." Hai người đàn ônglịch sự gật đầu chào nhau, Diệp Tri Thu chống tay xuống bàn để đứng dậy, Hứa ChíHằng dìu cô ra khỏi quán bar và lên xe. Bên ngoài, trời vẫn lắc rắc mưa, nhữnghạt mưa phả vào da mặt, lành lạnh.

Cô ngồi nghiêng trên ghế, mắt nhắm hờ,yên lặng, không còn vẻ hơi quậy như lúc còn trong quán rượu nữa. Xe đỗ chỗ cô ở,Hứa Chí Hằng nhẹ nhàng gọi, cô lơ mơ nhìn anh rồi lập tức định thần trở lại, cốgắng xuống xe, cùng anh vào chung cư. Vào trong thang máy, Hứa Chí Hằng bế xốccô lên, áp mặt vào khuôn mặt đang nóng bừng của cô, cô cười và ôm chặt cổ anh:"Em biết cách uống rượu đấy chứ?"

"Vẫn còn nhớ gọi anh đến đón là tốtrồi."

Anh lấy chìa khóa trong túi xách của cô để mở cửa phòng. Vào phòng,anh đặt cô xuống sofa rồi đi mở cửa sổ. Anh đang định đi lấy khăn mặt thì cô kéovạt áo anh lại, khẽ gọi: "Chí Hằng!".

Anh cúi xuống nhìn cô: "Em buồn lắmphải không? Để anh đi rót nước cho em nhé".

Cô cứ nắm chặt lấy vạt áoanh, nói: "Chí Hằng, em không uống nước đâu, anh ngồi với em một lát đi...", đâylà lần đầu tiên cô nói với anh bằng giọng nũng nịu như vậy. Hứa Chí Hằng cảmđộng, ngồi xuống cạnh cô. Cô sà vào lòng, dựa đầu vào ngực anh, hít thở nhữnghơi dài. Cô cảm nhận hương thơm thanh mát của sữa tắm trên cơ thể và cả mùi đànông riêng biệt của anh.

"Tại sao em đi uống rượu một mình?"

"Anhđang đánh cầu mà, Tiểu Địch thì đi công tác, em xem danh bạ điện thoại, chẳngtìm thấy ai có thể đi cùng được, thật buồn", cô khẽ cười, " Mà tìm người đi cùngtrong tình trạng này sẽ dễ khiến người ta hiểu nhầm, như thế càng phiền phức. Emcũng chỉ to gan đến thế thôi, chạy đến quán rượu của bạn bè đã là dũng cảm lắmrồi, nhưng có một mình nên em cũng chẳng dám uống say".

Diệp Tri Thudường như đã lấy lại lý trí, vừa cười vừa nói rành mạch nhưng ánh mắt cô vẫn cònlơ đãng, rõ ràng là say rồi. Hứa Chí Hằng quyết định không nhắc đến những chuyệnlàm cô phải buồn, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô và nói: "Lần sau uống rượu phảinhớ gọi anh đi cùng đấy nhé, còn đánh cầu thì chuyển sang hôm khác cũng đượcmà."

Cô "ừ" nhẹ một tiếng nhưng tâm trí vẫn còn mơ màng đâu đó. Hứa ChíHằng cảm nhận được đôi môi lành lạnh của cô áp trên ngực anh qua lớp áo phôngmỏng. Anh cúi đầu định nói gì đó nhưng Diệp Tri Thu bỗng quàng tay qua vai rồiquay người ngồi lên đùi anh, hôn lên bờ môi anh.

Trước đây cô luôn nhiệttình đáp ứng sự âu yếm của anh nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động như thế.Chiếc lưỡi mềm mại của cô mang theo hơi rượu khéo léo lách vào hang miệng, quầnlấy lưỡi anh. Tay cô lành lạnh luồn vào dưới áo anh, vuốt ve cơ thể rắn chắc củaanh. Toàn bộ mạch máu trong người anh như những đợt sóng cuồn cuộn, bộ não trongthoáng chốc mất hết lý chí, cơ thể anh đã đáp ứng trước khi lý trí của anh kịphiểu ra điều gì. Giống như có một ngọn lửa bỗng nhiên được nhen lên trong đó.Hai người tận hưởng nụ hôn say đắm, bàn tay nóng bỏng âu yếm cơ thểnhau.

Anh mãnh liệt hôn cô, cởi bỏ nốt những thứ còn lại đang ngăn cáchhai người. Những làn gió từ ban công thổi vào làm bay bay rém cửa, dưới ánh sángmờ, mái tóc cô bồng bềnh mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp của cô có nét hưng phấn kỳlạ. Trong tiếng mưa hắt vào cửa kính là tiếng cô đang khẽ gọi tên anh, vừa nhưcầu xin vừa như khích lệ anh. Cả hai người đều say sưa cuồng nhiệt, hạnh phúc vôbờ. Anh hôn lên đôi má cô, nhận thấy đôi mắt cô nhòe lệ.

Anh khẽ hỏi:"Anh làm em đau phải không?"

Cô lắc đầu, lại áp mặt vào vai anh, haingười cứ ngồi nồng nàn như vậy. Cảm nhận làn da cô đang lạnh dần trong gió, anhliền bế cô lên giường và đắp chăn cho cô. Đúng lúc anh định đi lấy khăn mặt thìcô ôm chặt lấy cổ anh khẽ nói: "Đừng, Chí Hằng, anh đừng đi!"

Giọng nóiyếu ớt đó như chạm thẳng vào góc yếu đuối nhất trong lòng anh. Anh ôm lấy cô,hai cơ thể lại quấn lấy nhau nồng nàn. Cảm súc mãnh liệt đó, cả anh và cô đềuchưa trải qua.