Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 18: Niềm vui



Chín giờ sáng, hệ thống đường giao thông trước Triển lãm Quốc tế Bắc Kinh gầnnhư là tắc cứng, Lưu Ngọc Bình, Lộ Dịch và ba nhà thiết kế khác cùng với hai vịgiám đốc bộ phận kinh doanh mới từ ga Bắc Kinh Tây về đến khách sạn. Họ làm thủtục nhận phòng, cất hành lý rồi sang phòng Diệp Tri Thu và Thẩm Tiểu Na, cùngnhau đi bộ tới trước Triển lãm Quốc tế đợi để đổi thẻ vào trong.

Trướccổng Triển lãm Quốc tế người đông như kiến, còn có rất nhiều cò vé đang côngkhai rao bán vé vào cửa. Họ đã đặt vé trên mạng trước nên vé thì có nhưng vẵnphải đi đổi lấy thẻ tham quan. Tại cửa đổi vé nào người cũng chật cứng, xếpthành những hàng dài. Hàng năm, mọi người đều trải qua cảnh này rồi nên khônglấy gì làm lạ. Chỉ có Thẩm Tiểu Na là mất hết kiên nhẫn: " Những cuộc triển lãmở nước ngoài đâu có như đi chợ phiên thế này, khâu tổ chức thiếu chuyên nghiệpquá".

Lưu Ngọc Bình giải thích cho cô về tầm quan trọng của triển lăm:"Đây là triển lãm thời trang, quy mô lớn nhất cả nước đấy, mà có lẽ là lớn nhấtchâu Á nữa. Nếu con làm thiết kế mà không đến đây tham quan thì không thể mởrộng tầm mắt đâu, huống hồ con còn tham vọng tung ra nhãn hàng thời trang mới.Hàng năm có rất nhiều nhãn hiệu mới được giới thiệu ở đây, chắc chắn con sẽ họchỏi được rất nhiều."

Diệp Tri Thi lặng lẽ quan sát phía trước mình, khôngtham gia vào cuộc nói chuyện. Tối qua cô không ngủ được nên hôm nay người cô bảihoải, mà có lẽ còn vì một lý do khó nghĩ khác nữa. Từ khi làm cho Tố Mỹ, năm nàocô cũng tham gia triển lãm, lấn nào cũng đến trước phụ trách việc bài trí gianhàng của công ty. Vì thế mỗi khi triến lãm khai mạc xong là cô đều được đeo thẻnhân viên vào trước, chưa lần nào phải làm khách xếp hàng thế này.

"Ngàymai thì đỡ hơn, nghe nói các gian hàng sẽ chuyển đến trung tâm triển lãm mới mở,ở đó diện tích rộng mà không nằm ở trung tâm thành phố, những khách tham quankhông chuyên sẽ ít đi nhiều."

Thẩm Tiểu Na liếc sang mẹ: "Tổng giám đốcLưu, nếu bà phê duyệt cho tôi mở nhãn hàng thời trang mới sớm hơn thì có lẽchúng ta sẽ kịp tham gia vào năm sau."

Lưu Ngọc Bình cười "ha ha", thấycon gái đã trưởng thành không còn ham chơi nữa mà chú tâm vào công việc, điều đókhiến bà rất vui. Nhưng không có nghĩa là bà sẽ dễ dàng đồng ý với các yêu cầucủa con gái mình: "Tôi muốn xem trước bản kế hoạch chi tiết về nhãn hàng mới củacô, bởi muốn tham gia triển lăm phải đầu tư một khoản tiền rất lớn."

ThẩmTiểu Na lại nín bặt, Diệp Tri Thu thì vẫn lặng lẽ lắc đầu như thường lệ. Cônghĩ, với cung cách làm việc hiện giờ của Thẩm Tiểu Na thì có lẽ bà Lưu NgọcBình sẽ không bỏ ra khoản tiền để đầu tư vào đó.

Sau khi vào trong, mọingười đi tách ra để tham quan. Diệp Tri Thu tuy học thiết kế nhưng bây giờ đanglàm công tác thị trường, nên góc độ quan sát của cô chắc chắn không giống vớimột nhà thiết kế. Về một mức độ nào đó, cô đồng ý với quan điểm của Thẩm TiểuNa. Cô đã từng đi xem những triển lãm thời trang của Nhật Bản và Hàn Quốc, cácgian hàng đều khá yên tĩnh, chỉ thấy những người làm bên lãnh vực này, các gianhàng bài trí cũng đơn giản tiện lợi, quy cách tương đối đạt tiêu chuẩn. Thếnhưng buổi triển lãm ở Trung Quốc này thì lại như đang trong thời kỳ quá độ, coitrọng bao bì mẫu mã, những công ty tham gia triển lãm muốn thể hiện thực lực củabản thân, triển lãm có ba ngày nhưng vẫn đầu tư một món tiền lớn vào khoản trưngbày bài trí, còn tổ chức cả show diễn thời trang có mời người mẫu và ban nhạcbiểu diễn để thu hút công chúng. Vì thế, đối tượng bị thu hút nhất là nhữngngười ngoài ngành hiếu kỳ ham vui, thành ra mục tiêu triển lãm bị đảongược.

Đi thăm triển lãm thật ra là một công việc rất mệt mỏi, nhất là ởđây có quá nhiều gian hàng triển lãm, mà chốc chốc lại gặp những nhà kinh doanh,chủ đại lý hay giám đốc quản lý hoặc khách hàng, thế là họ lại dừng lại nói dămba câu chuyện. Diệp Tri Thu bước chầm chậm, thi thoảng cô còn phải nhận điệnthoại. Bỗng từ xa cô thấy bóng Tăng Thành, cô lập tức dừng bước.

TăngThành khoanh tay đứng trước gian triển lãm của Tố Mỹ. Ông ta đang nói chuyện gìđó với một giám đốc kinh doanh. Ông ta mặc áo chemise mầu gris phối với chiếcquần Âu tối mầu, sắc mặt gầy và xanh, dáng người thẳng, vẻ rất chăm chú. Ông tađứng trước một hàng các cô người mẫu ăn vận xinh đẹp trông cũng rất hợp.Trước đây, chưa bao giờ ông ta nói chuyện riêng vớicô. Những lời nói của ông ta tối qua cũng chỉ để lộ một chút tâm trạng riêng tưcó vẻ cảm tình mà thôi, và sau đó ông ấy chuyển ngay sang đề tài khác. Sau khitiễn cô về khách sạn, ông ta lập tức ra về. Nếu không có cú điện thoại do PhươngVăn Tĩnh gọi đến thì làm gì cô cảm thấy bất an và đi lảng sang đường khác khinhìn thấy ông ta như ngày hôm nay. Nghĩ thế, cô thấy bản thân mình thật vôdụng.

Cô tránh gian hàng triển lãm của Tố Mỹ nhưng chỉ đi hết các gianhàng khác cũng đã đến trưa rồi. Diệp Tri Thu gặp lại Lưu Ngọc Bình, cùng nhauhẹn địa điểm để gặp một đại lý lớn chuyên lo xử lý hàng tồn kho lỗi mốt và mờiTổng giám đốc Lý ăn cơm. Đó là người có đôi mắt sắc sảo nhìn xa trông rộng, ôngta gần như là người đầu tiên đã nhìn ra được cơ hội làm ăn: Giải quyết các mốihàng tồn kho cho các công ty thời trang. Hai năm nay, ông ta làm ăn phát đạt vàquy mô ngày càng mở rộng.

Kho hàng tồn của Tín Hòa đã nhiều đến mức khôngthể không tìm cách xử lý. Mà chỉ dựa vào các hoạt động khuyến mãi bán hàng hếtvụ của các siêu thị thì số lượng rất hạn chế. Lưu Ngọc Bình cứ dùng dằng khôngquyết khi tính đi tính lại giá thành sản xuất của số hàng đó so với giá cả hiệnthời.Lần trước đi công tác, Diệp Tri Thu đã khảo sát qua về thị trường hàng quávụ ở phương Bắc này, cô chắc chắn rằng nếu chỉ dựa vào bản thân để giải quyết sốhàng tồn kho hiện tại là điều không thể thực hiện được, mà lại phải tăng thêmnhân lực. Qua người môi giới, cô gặp được Tổng giám đốc Lý và đã có thương thảotrước, sau đó còn đưa người của bên đó đến tận công ty Tín Hòa để nắm bắt tìnhhình hàng tồn kho thực tế.

Cô viết báo cáo gửi cho Lưu Ngọc Bình, bà taxem xong và lắc đầu: "Bọn họ nhập hàng quá vụ của mình với cái giá thật bèo bọt.Nếu là hàng hè thì còn được, chứ đám hàng vụ đông năm ngoái giá thành cao do làmcả cổ lông mà mình bán với giá này thì tổn thất lớn quá."

"Tổng giám đốcLưu, nếu bà vẫn giữ quan điểm đã bán phải có lợi nhuận thì tôi chẳng còn lời nàođể nói nữa. Có điều bà đã làm trong ngành bao nhiêu năm rồi, bà phải hiểu hơntôi rằng dù là áo làm bằng da thật, lông thật thế nào đi chăng nữa, một khi kiểudáng đã cũ rồi thì chẳng còn đáng giá đến một xu".

Lưu Ngọc Bình khôngthể không thừa nhận điều đó, dù là bán được với giá mớ rau đi chăng nữa cũng hơnnhiều so với việc cứ cất chúng vào kho. Bà ta do dự tính toán hồi lâu, cuốicùng vẫn phải đồng ý phương án xử lý của Diệp Tri Thu.

Tổng giám đốc Lýlà người phương Bắc, dáng người to cao, mặt mũi tươi vui, cách cư xử có vẻ hàophóng, không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, cách xưng hô cứ chị chị em emthật thân mật, nhưng thực chất ông ta là người rất tinh nhanh lọc lõi. Con ngườinày gặp đối thủ xứng đáng là Lưu Ngọc Bình thì cuộc thương thảo sẽ rất cam go,gay cấn. Diệp Tri Thu không xen vào cuộc mặc cả của hai người, cô chỉ cung cấpcho Lưu Ngọc Bình kết quả phân tích của mình về tỷ lệ các mặt hàng quá vụ trongkho để bà ta tham khảo, đông thời nhắc nhở bà ta nên chú ý đến các chi tiếtnhỏ.

Xử lý hàng thời trang quá vụ không giống như làm đại lý cho các sảnphẩm thời trang đang lưu hành, người ta phải xem xét cẩn thận từ kiểu dáng đếnmầu sắc và size có hợp lý không, dù là sẽ bán cả mớ cả bao nhưng vẫn phải tínhtoán tỷ lệ về giá thành quần áo của từng mùa. Đàm phán từng chi tiết nhỏ như vậythật sự tổn hao tâm sức, thêm vào đó là vừa đàm phán vừa ăn cơm uống rượu thìcòn tổn hao cả dạ dầy nữa.

Cứ như vậy, bữa cơm kéo dài đến tận hai giờchiều, Về cơ bản thì mọi việc coi như đã xong. Ra vế, Lưu Ngọc Bình còn phảichạy qua một hội chợ nguyên liệu vải vóc khác. Diệp Tri Thu nói với bà ta về kếhoạch của mình: "Tổng giám đốc Lưu, chiều nay tôi sẽ đi nghe một diễn đàn thịtrường do Ban tổ chức triền lãm này tiến hành. Ngày mai ngày kia sẽ đi liên lạcvài đại lý lớn nữa, sau đó sẽ đi gặp những người chuyên về mảng thị trường cấphai, nhân cơ hội đặt hàng ở đây thì mình có thể mở rộng thị trường thêm mộttuyến nữa".

Lưu Ngọc Bình gật đầu: " Tiểu Diệp, cô vất vả quá, hôm quaTiểu Na không gây phiền phức cho cô chứ?"

Đúng là không ai hiểu con gáibằng mẹ, Diệp Tri Thu im lặng không biết nói gì. Thẩm Tiểu Na tối qua đi bar tớitận nửa đêm mới về, người nồng nặc mùi rượu nhưng tinh thần thì rất hưng phấn.Cô ta bật đèn phong tắm sáng choang và vừa hát vừa tắm. Diệp Tri Thu vừa mới mệtmỏi chìm vào giấc ngủ thì bị cô ta làm cho thức giấc, đương nhiên là cô rất bựcmình, cô nói với cô ta là nếu cứ như vậy thì hoặc là ngày mai cô ta phải sang ởchung với mẹ, hoặc là đặt một mình một phòng.

Thẩm Tiểu Na cười to nóirằng, cô ta sẽ ở một mình, chứ ở chung với mẹ nếu không phải mẹ cô điên lên thìchính cô cũng sẽ phát điên lên mất. Sau đó, cô ta háo hức kể với Diệp Tri Thu làđã đi quán rượu cùng với Đới Duy Phàm: " Đi vui lắm chị ạ, anh Duy Phàm còn lênsân khấu biểu diễn nữa, cả quán phải trầm trồ khen ngợi. Anh ấy hấp dẫn đến mứccác cô gái đều huýt sáo với anh ấy. Em thấy anh ấy vừa đẹp trai vừa hát hay hơnhẳn anh ca sĩ chính ở quán đó. Người như anh ấy mà phải làm cho một công tyquảng cáo tẹp nhẹp nào đó thì thật lãng phí".

Diệp Tri Thu cảm thấy hếtcách với cô gái này, cũng chỉ biết chửi thầm anh chàng Duy Phàm cứ giăng câu bủalưới lung tung. Cô biết công ty quảng cáo mà Duy Phàm làm chung với Trương Tâncó một mảng lớn đơn đặt hàng là đến từ các công ty thời trang. Quảng cáo, biểudiễn, làm áp phích và các sản phẩm in logo đẻ tuyên truyền. Năm nào anh chàngcũng đến Bắc Kinh tham gia triển lãm thời trang, thế mà chẳng ngờ mới đến đây,hai người họ đã hẹn hò rồi. Thế nhưng Diệp Tri Thu cũng phải tự nhắc nhở mình."Mình có phải mẹ cô ta đâu", nên cô không đưa ra lời bình luận nào cả. Cô chỉnói: "Được rồi, cảm ơn nếu cô tắt đèn và đi ngủ, cảm ơn cô nếu ngày mai côchuyển sang phòng mới, tôi thì buồn ngủ lắm rồi".Dù cô buồn ngủ và chán nghe những chuyện đâu đâu lắm rồi nhưng khi đã tỉnhdậy thì khó lòng mà ngủ lại được. Đèn tắt đi rồi mà cô vẫn nằm trằn trọc mãi mộtlúc lâu mới lơ mơ ngủ. Có điều nói một câu thật lòng, thấy Thẩm Tiểu Na có mộtbuổi tối đi chơi vui vẻ hết mình như vậy, trong lòng cô cũng có chút thèmmuốn.

Vì thế, nghe bà Lưu Ngọc Bình hỏi, cô chỉ cười mà không muốn kể lạichuyện tối qua, cô nói ngắn gọn: "Không có gì đâu ạ, hôm qua cô ấy đã đi tìmhiểu thị trường cả ngày với tôi rất chăm chỉ".

"Nó rất phục cô đấy, nóchủ động xin đi theo cô đến đây trước để học hỏi thêm. Haizzz, con bé này làm gìcũng chỉ nhiệt tình được trong chốc lát, mà lại ham chơi, nếu nó phụ trách đượccả mảng công việc như cô thì tốt biết bao. Cô cứ bảo ban dậy dỗ nó nhé! Như vậycũng là giúp đỡ tôi rồi đấy".

Diệp Tri Thu cũng cười, nghĩ thầm cả ngàyhôm qua chạy hùng hục vậy, Thẩm Tiểu Na đã không hề nhắc đến việc sẽ đi theo cônữa rồi, cô nói: "Chỉ cần cô ấy muốn thì tôi sẽ cố gắng. Tạm biệt bà Lưunhé!"

Diệp Tri Thu gọi taxi đến thẳng khách sạn Côn Lôn. Ban tổ chứctriển lãm tiến hành các hoạt động kèm theo đều đặt tại các khách sạn lớn quanhđó. Có lúc là khách sạn Kempinski, lúc thì khách sạn Trường Thành, đôi khi lại ởchính khách sạn này.

Khách mời của diễn đàn này chủ yếu là các chuyên giavà nhân vật trong giới, các vấn đề đưa ra thảo luận đều khá gay gắt và bức thiếtkhiến người nghe học hỏi được rất nhiều. Diệp Tri Thu đến hơi muộn, buổi thảoluận đã bắt đầu, cô tìm một chỗ ngồi phía sau, ngẩng đầu lên đã thấy ông TăngThành đang ngồi trên sân khấu ở hàng ghế khách mời. Ông ta mặc một bộ com lê mầusẫm và thắt ca vát. Từ chỗ ngồi của mình, cô có thể nhìn thấy ông ta từ mặt bênnhưng rất rõ.Cô sững sờ, nhưng nghĩ kỹ hơn một chút, mấy năm nay Tập đoàn Tố Mỹdưới sự quản lý của ông ta đã phát triển rất nhanh và có tiếng tăm trên thịtrường, ông ta được mời vào đây cũng là lẽ đương nhiên.

Người dẫn chươngtrình của diễn đàn lần này là một biên tập viên nam của chuyên mục Kinh tế củaĐài truyền hình Trung ương, chủ điểm của cuộc thảo luận là *Thực trạng và phươnghướng phát triển của ngành thời trang trong nước*. Danh sách khách mời ngoàiTang Thành ra còn có hai ông chủ của ngành thời trang khác cũng rất nổi tiếngtrong mấy năm gần đây, sau đó đến hai chuyên gia maketing. Người dẫn chươngtrình sẽ chủ động nêu vấn đề, khách mời sẽ phát biểu những kinh nghiệm và hiểubiết của bản thân. Tăng Thành vẫn đưa ra những lập luận chặt chẽ và rõ ràng, đithẳng vào nội dung chính. Cuộc thảo luận của các chuyên gia maketing cũng rấtchuyên nghiệp, còn khán giả ở dưới đều là người trong giới nên nghe cực kỳ chămchú.

Khi người dẫn chương trình nhắc đến các hãng thời trang nước ngoàinổi tiếng như H&M hay Zara, giá cả không đến nỗi quá cao mà phong cách vẫnrất thời thượng, đã thâm nhập vào thị trường nội địa khiến ngành thời trangtrong nước gặp phải sự cạnh tranh trực tiếp, thì cuộc thảo luận lại càng hănghái. Khán giả ngồi dưới cũng thi nhau giơ tay tham gia, tất nhiên quan điểm củamỗi người mỗi khác.

Một ông chủ nhà máy vốn đi lên từ một nhà thiết kếmạnh miệng tuyên bố, những sản phẩm do mình thiết kế luôn đặc sắc và trung thànhvới đối tượng khách hàng, mục tiêu của mình. Vì thế, các nhãn hàng nước ngoàixâm nhập vào Trung Quốc dù làm ăn rất thành công nhưng thực ra là họ đã hy sinhđiểm đặc sắc cá nhân của nhà thiết kế để chú tâm duy trì phong cách đang thịnhhành. Có thể họ muốn đi theo cái gu của đại chúng nhưng cũng không ảnh hưởng gìđến những mặt hàng của những nhà thiết kế như ông ta.

Một chuyên gia vềmaketing lại nhắc nhở mọi người về điểm đáng học hỏi trong sách lược kinh doanhmà các nhãn hàng nước ngoài đang áp dụng tại Trung Quốc. Ví dụ hãng Zara luônthay mẫu mã sản phẩm, áp dụng thiết kế một thể thống nhất ba yếu tố với việcquản lý các đơn đặt hàng, sử dụng thông tin có tính tiêu chuẩn về các sản phẩmtheo hướng đại chúng hóa để duy trì sự quản lý sản xuất tổng hợp và thống nhất,còn H&M lại mạnh về ba yếu tố xác định giá trị là tính thịnh hành, chấtlượng và giá cả, rồi sau đó là sách lược khuếch trương và mở rộng.

TăngThành phát ngôn thường là lời ít ý nhiều, đầu tiên ông khẳng định các nhãn hàngnước ngoài đã đem đến cho thị trường trong nước các cơ hội và thử thách. Sau đóông nhấn mạnh về các đặc điểm nội tại như nguồn vốn, mặt bằng văn hóa thịnh hànhvà hoàn cảnh phát triển cụ thể của các sí nghiệp địa phương. Rồi ông ta rút rakết luận các nhãn hàng trong nước không thể cứ sao y bản chính những kinh nghiệmthành công của họ, Mà cách làm bền vững nhất là nên ngiên cứu kỹ tâm lý củangười tiêu dùng, lấy yếu tố thịnh hành đưa vào sản phẩm có thể là cách tốt nhấtđể thu hút đối tượng khác hàng mục tiêu, để từ đó lan sang các đối tượng khác,cố gắng mở rộng thị trường của mình, chí ít là trước mắt không được để mìnhlỗ.

Trên sân khấu và dưới khán phòng tranh luận rất sôi nổi, có cả nhữngkhán giả đứng lên nêu câu hỏi cho đích danh khách mời. Còn Diệp Tri Thu lúc đóđầu óc đang nghĩ đâu đâu, cô nghĩ đến việc mình chuyển sang Tín Hòa rồi bị vắtkiệt sức lực ra sao nên chẳng để ý đến việc mọi người đang bàn bạc chủ đề pháttriển các thương hiệu trong nước thế nào.

Hiện trạng hiện nay của Tín Hòa không giống như các doanh nghiệp đang trongthế trận cạnh tranh gay gắt, nhưng có một điểm giống nhau là không gian pháttriển bị các nước ngoài lấn lướt thành ra nhỏ hẹp. Hai vợ chồng ông bà chủ gầydựng công ty từ đôi bàn tay trắng, thành ra quá tự tin vào vốn kinh nghiệm đã cócủa mình, quan điểm kinh doanh lỗi thời không theo kịp thời đại. Trước mắt vẫnđang gỡ rối từng thứ một nhưng cái này chưa xong cái khác đã lại đến, cô cứ ứngphó dần dần như dập lửa. Cứ kéo dài như thế này thì năng lực giải quyết nhữngvấn đề nhỏ nhặt phát sinh đúng là đã nâng cao hẳn, nhưng tầm nhìn có lẽ càngngày càng nhỏ hẹp. Hợp đồng làm việc mà cô ký với Lưu Ngọc Bình có kỳ hạn hainăm, bây giờ đã được bốn tháng rồi, thành tích đương nhiên là nổi trội, mục tiêucuối năm xem ra không khó hoàn thành. Nhưng cô càng làm càng thấy chán nản,không hề có hưng phấn và niềm đam mê như hồi ở Tố Mỹ, không biết rằng đây là dohội chứng mất hứng với công việc hay là do sự thay đổi cuộc sống dẫn đến thayđổi tâm lý.

Các luồng suy nghĩ cứ quay cuồng trong đầu óc, Diệp Tri Thulúc đó không hề chú ý đến những người trên khán đài đang nói gì, chỉ khi di độngtrong túi rung lên thì cô mới quay về với thực tại. Cô lôi điện thoại ra xem,hóa ra là số của Hứa Chí Hằng. Cô bước ra khỏi phòng hội nghị để nghe điệnthoại, giọng nói phấn chấn của Hứa Chí Hằng vọng đến: "Thu Thu, em đang ở đâuđấy? Em đã xong việc chưa?"

"Em đang ở phòng hội nghị của khách sạn CônLôn, hôm nay công việc đỡ hơn rồi".

Hứa Chí Hằng cười sung sướng: "Thậtthế không em? Lúc nãy ngồi trên xe anh còn đang nghĩ xem mình có nên đến nghỉ ởkhách sạn Côn Lôn hay không, nhưng anh nghĩ khách sạn Kempinski còn gần vớiTriển lãm Quốc tế hơn nên anh vừa mới nhận phòng ở đây."

Cô ngạc nhiên:"Anh đến Bắc Kinh rồi à?"

Hứa Chí Hằng nói số phòng của mình, cô nghexong không còn tâm trí đâu mà nghe đám chuên gia ngồi tán hươu tán vượn nữa, côchạy xuống lầu một bắt taxi đến khách sạn Kempinski, lên thang máy đến trướcphòng anh và gõ cửa, Hứa Chí Hằng lập tức mở cửa, ôm trọn cô vào lòng cùng vớinụ cười mãn nguyện.

Trong phòng ánh sáng chan hòa, ánh nắng chiếu chếchsau lưng làm nổi bật chiếc áo chemise trắng, mái tóc đọng những tia nắng lunglinh, nét mặt hồng hào. Cô quăng chiếc túi xuống và vòng qua cổ anh, trong lòngbỗng tự dưng nhẹ nhõm: "Anh đừng có nói với em là anh đến đây chỉ vì em thôiđấy, nếu thế thật uổng phí thời gian, anh không phải đi làm à?"

"Thế nếuanh nói là anh đến đây chỉ vì em thôi, em có tin không?"

"Em sẽ rất cảmđộng, có người lại tiêu tốn tâm sức đến thế chỉ để em vui mừng, đâu cần suy nghĩxem đó là thật hay dối".

"Công ty gửi người đến Bắc Kinh để nhận tài liệuchứng nhận, có điều hôm nay không nhất thiết phải có mặt và cũng không nhấtthiết là đích thân anh phải đi. Anh cứ nhân danh việc công để mưu cầu việc tưnên tự nhận trách nhiệm đến đây". Hứa Chí Hằng cười và giải thích, "Anh đangchuẩn bị sang bên triển lãm tìm em, chúng mình cùng đi ăn tối. Đấy coi như làmột niềm vui bất ngờ. Em có vui không?"

Cô gật đẩu thật mạnh: "Rấtvui!"

Cô thật sự rất vui, từ lúc trên tàu nhận được cú điện thoại đángghét kia thần kinh cô cứ căng thẳng như dây đàn, chẳng lúc nào được thỏa mái cả.Trong đầu toàn là những chuyên lặt vặt bực bội cứ phải suy nghĩ. Lúc này nằm gọntrong đôi tay vững chắc của Hứa Chí Hằng, nép mặt vào ngực anh, cô cảm thấy thânmình như nhẹ bẫng, cô cảm giác nhẹ nhàng như bộ nhớ vừa được xóa hết những dữliệu khô khan.

Hôm nay cô mặc áo chemise trắng ngà, áo vét nhỏ gọn mầu càphê sẫm, tóc búi gọn sau gáy, trang điểm nhẹ nhàng, đây là trang phục rất điểnhình của dân thành đạt chốn công sở. Nhưng lúc này đôi tay của cooom anh cùngvới cái gật đầu thật mạnh để tán thưởng lời anh, đôi mắt đánh mầu nâu nhạt lấplánh, trông cô như một bé gái có niềm vui thầm kín. Hứa Chí Hằng bất giác ngạcnhiên nghĩ rằng người con gái trước mặt đúng là có những thay đổi nằm ngoài dựđoán của anh.

Hứa Chí Hằng cúi xuống tận hưởng làn môi mềm mại của cô,đưa đầu lưỡi vào khoang miệng, quấn quýt đầu lưỡi cô mà không thể rời, từ nhẹnhàng trở nên mãnh liệt, cứ say đắm mãi đến khi cô thấy hơi thở mình trở nên dồndập. Cô ôm anh chặt hơn nữa, hòa quyện vào nụ hôn mê say của anh. Mỗi lần anhhôn đều khiến cô đê mê và lần này cũng vậy. Nụ hôn càng lúc càng nồng nàn, mạnhmẽ chiếm đoạt hơn tất cả mọi lần trước đây. Cả thân người anh áp vào người cô,hơi thở của anh ấm nóng phả vào mặt cô cứ thế khiến cô dường như ngạt thở. Cô mơmàng trong vòng tay nồng nàn của anh, bám chắc vào bờ vai vững chãi. Hai cơ thểáp vào nhau như có luồng điện truyền qua đã đánh thức những xúc cảm thầm kín từtrong nội tâm sâu thẳm mà cô luôn dùng ý chí để kiềm chế. Các đầu mối thần kinhnhư cùng lúc được kích hoạt, một mặt cảm nhận những đợt sóng nóng bỏng dồn dậptừ đôi môi anh, một mặt làm cô mất hết sức kháng cự, cô ôm chặt anh hơn nữa,mong mỏi sự tiếp súc gần hơn nữa, nóng bỏng hơn nữa.

Anh cứ thế, nụ hônnóng bỏng đã tiến xuống in dấu trên cổ cô, đôi tay anh dịu dàng vuốt ve âu yếmthân thể cô, trái tim cô đập dồn dập, đôi mắt khép lại gần như bất lực đón nhậnsự âu yếm nhiệt tình mà nóng bỏng đó.

Nụ hôn của anh càng tham lam và dadiết hơn nữa, không để cho đầu óc cô kịp suy tính điều gì. Mái tóc búi gọn củacô cũng xổ tung ra, bồng bềnh cuộn sóng, đôi mắt tươi sáng của cô giờ như baophủ một lớp sương mù mờ ảo, đê mê và hiền dịu, thân thể cô trong vòng tay siếtchặt của anh cũng đang run run như trả lời anh một cách ngọt ngào.

Cô vốncó một nguyên tắc sống bất di bất dịch, đó là luôn suy tính trước tất cả mọi khảnăng có thể sẩy ra, điều đó khiến cô luôn chủ động và không phiền hà đến ngườikhác. Thế nhưng chỉ đối với mình Hứa Chí Hằng, cô quyết định sẽ không tham lamsuy nghĩ. Người con trai mới quen cô chưa lâu nhưng rất mạnh mẽ tuyên bố sẽ theođuổi cô, cô chẳng có ý định tìm ra nguyên nhân của điều đó, chỉ có mình anh làkhông có liên quan gì đến cuộc sống trước đây cũng như công việc hiện nay củacô. Bên anh, lúc nào cô cũng có những phút thư giãn vui vẻ. Cô đã bị mê hoặctrước sự nhiệt tình của anh và cũng tự nguyện chìm đắm trong sự nhiệt tình đó,tạm thời quẳng hết mọi lo toan khiến cô cảm thấy nghẹt thở đến mức tưởng rằngkhông chịu nổi.