Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Chương 43: Xin chào, hạnh phúc



Vợ mất tích, không thấy.Đoàn trưởng Trình của chúng ta gấp gáp, lo lắng, nóng nảy, đủ loại cảm xúckhông tốt nối gót tới.

Ngựa không ngừng vó chạyvề nhà, nghênh đón hắn lại là không khí lạnh như băng trong cả phòng. Dọc theođường đi, sự mong ngóng vợ có thể về nhà đã hoàn toàn biến mất. Hắn không thểkhông tin rằng vợ mình thật sự đã mang theo con trai mất tích.

Hung hăng đấm mấy cáivào vách tường lạnh băng, phiền não nắm tóc, tiếp đó đoàn trưởng Trình củachúng ta hung hăng tự cho mình hai bạt tai.

Hắn cần mặt mũi chó mágì, sớm biết như vậy, cho dù là bảo hắn quỳ bàn giặt đồ, hắn cũng cam nguyện, hắnchỉ cần vợ và con trai hắn.

“Mẹ, hôm nay PhiPhi có gọi điện thoại cho mọi người hay không?” Trình Phi Viễn cầm điện thoại,lòng như lửa đốt đi qua đi lại ở trong phòng khách, tận lực duy trì giọng nóinhư bình thường.

Khi Vương Cẩn Ngôn ngheđược điện thoại của con mình gọi tới thì đang vui mừng đắp mặt nạ dưa leo, ngheđược thanh âm của con trai, lập tức ngồi dậy, chỉ đáng thương cho dưa leo bị vứtbỏ.

“Không có, tuầntrước con bé mới gọi điện thoại về nhà!”

“Vậy con cúp trước!”

“Thằng con bất hiếunày, vợ của con cũng biết gọi điện thoại hỏi thăm chúng ta mỗi tuần, con nóixem con bao lâu không gọi điện thoại cho chúng ta rồi, một tháng một lần, phảihay không. Nghe được giọng con mẹ và cha con đều phải cám ơn rối rít!” Thấy đứacon nhà mình chỉ nói một câu liền muốn kết thúc, Vương Cẩn Ngôn bất mãn bộcphát.

“Mẹ, con thật sựcó chuyện, con cúp trước, mọi người ở nhà chú ý sức khỏe!”

Thái độ của con traikhác thường không muốn nói chuyện với bà, Vương Cẩn Ngôn xem chừng rất không vừaý nha!

“Con trai, cáccon không có việc gì chứ!”

“Không có chuyệngì, chỉ là hai ngày này hơi mệt chút, có chút nhớ mẹ!”

“Tiểu tử thúi!” Mặcdù giọng mang trách cứ, nhưng khóe miệng Vương Cẩn Ngôn vẫn cong cong như trăngkhuyết, “Phi Viễn, lúc nào thì con và Phi Phi cho mẹ một đứa cháu để ẵm!”

Trình Phi Viễn cười khổkhông thôi, đã bị vợ bỏ, làm sao có con trai!

“Đang cố gắng!” TrìnhPhi Viễn chỉ có thể hàm hồ qua mặt mẹ mình.

Đặt điện thoại xuống,Trình Phi Viễn ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, lý trí tự hỏi trong chốc lát,theo chuyện này mà xem, vợ mình cũng không muốn làm lớn chuyện này, nói cáchkhác chuyện có lẽ cũng không có hỏng bét như trong tưởng tượng của hắn. Chẳngqua là vợ, con đang ở đâu? Chồng em là trong sạch, tuyệt đối không làm bất kỳchuyện gì có lỗi với em. Em tình nguyện tin tưởng một người ngoài, cũng khôngnguyện ý tin tưởng chồng em sao?

Mặc dù mỗi ngày bị gióbắc lạnh lẽo thổi vào, nhưng tâm tình của nữ sĩ Tống Mỹ Lệ vẫn mỗi ngày chiếucao rực rỡ, ấm như người đang ở tháng tư.

Làm một người phụ nữ mànói, phu vinh tử hiếu chính là khắc hoạ cuộc sống hạnh phúc của bà, bà có lý dogì không vui vẻ mỗi ngày đây?

Gần tối hôm nay, bà tậpxong ương ca[1] trong đoàn văn nghệ lâu năm ở đường phố, mới ra cửa lớn củađoàn văn nghệ, con rể đã gọi điện thoại đến.

Mặc dù Trình Phi Viễnkhông có nhiều lời, nhưng bằng kinh nghiệm hôn nhân phong phú ba mươi năm của TốngMỹ Lệ, bà vẫn nhạy cảm phát hiện, hai đứa nhỏ này nhất định là có mâu thuẫn,hơn nữa còn là mâu thuẫn không nhỏ.

“Mẹ!” Trước mắt độtnhiên hiện ra một bóng dáng, Tống Mỹ Lệ sợ tới mức kinh hãi lui hai bước lớn vềsau. Đợi đến khi thấy rõ là con gái mình và cháu ngoại, tim của bà mới dần dầngần như ổn định.

“Tại sao lại vềđây?” Tống Mỹ Lệ bình tĩnh hỏi. Thì ra đôi vợ chồng son này đang cãi nhau to.

Tôn Đào Phi kéo ra nụcười tươi tắn, “Nhớ mẹ nha, ba con đi công tác còn chưa về!”

“Bà ngoại, ôm,ôm!” Bàn Đinh vươn thân thể nhỏ bé, không ngừng uốn qua uốn lại ở trong ngựcTôn Đào Phi.

“Cháu ngoan củabà, bà ngoại nhớ con muốn chết!” Tống Mỹ Lệ nhận lấy cháu ngoại, hôn vài cái bẹpbẹp lên mặt thằng nhóc, chọc cho nó cười khanh khách không ngừng.

“Con gọi điện thoạicho Phi Viễn đi, vừa rồi nó mới gọi tới!” trong nháy mắt Tôn Đào Phi ngây ngốc,trên mặt đẹp dần hiện lên nét buồn bã.

Tống Mỹ Lệ thầm thởdài, từ nhỏ đến lớn, bà lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt con gái bi thương như vậy.Con gái là bà mang thai mười tháng sinh ra, nói không đau lòng là gạt người.

“Con và Phi Viễnrốt cuộc sao vậy!” Tống Mỹ Lệ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Bà bảo đảm, nếunhư bà không hỏi, con gái bà có nỗi khổ gì nhất định cũng chỉ để trong lòng, đợiđến ngày cô chịu không được, chuyện sẽ rất nghiêm trọng.

Làm cha mẹ, đối với hônnhân của con gái, bà nghĩ mình nên khuyên giải, lại nói, nào có hôn nhân nào từđầu đến cuối đều là thuận buồm xuôi gió.

“Mẹ...” Tôn ĐàoPhi ôm nữ sĩ Tống Mỹ Lệ thật chặt, trong ngực mẹ quả nhiên là ấm áp. Đau đớn, uấtức đè nén mấy ngày qua xông lên đầu, nước mắt càng thêm không chịu khống chế lãchã rơi xuống.

Mười lăm phút sau, TônĐào Phi lại ngẩng đầu lên một lần nữa, hai con mắt to long lanh đã sưng đỏ.

“Phi Phi, con muốnly hôn với Phi Viễn sao?” Thấy con gái khóc được một lúc rồi, Tống Mỹ Lệ mở miệnghỏi.

Tôn Đào Phi ngay lập tứclắc đầu một cái, “Không muốn!”

Tống Mỹ Lệ từ ái sờ sờđầu con gái, “Phi Phi, giống như con nói, trước kia có thể Phi Viễn thích Bùitiểu thư đó. Nhưng, mẹ nhìn ra được, nó rất quan tâm đến con, ai mà không cóquá khứ? Cả cha con, ban đầu cũng còn lưu luyến người yêu đầu tiên, một chútcũng không hề để ý đến mẹ. Nhưng con xem hiện tại, mẹ bảo ông ấy đi hướng đông,ông ấy cũng không dám đi hướng tây.”

Tôn Đào Phi mồm há tonhư nghe được tiếng Ả Rập, lão Tôn tiên sinh mẹ nói gì nghe nấy, ban đầu lạikhông thích mẹ mình.

“Khép cái miệng củacon lại. Xem ra con cũng không phải là rất thương tâm!” Tống Mỹ Lệ bất mãn trợnmắt nhìn con gái mình một cái, “Nhưng mà, Phi Viễn lén con đi gặp tình nhân cũ,nên phạt! Con trước tiên không cần gọi điện thoại cho nó, cứ để cho nó gấp gáp,lo lắng, đàn ông đều là không thể dễ nhượng bộ!”

Tôn Đào Phi gật đầuliên tục, cô cũng tán thành cách làm này!

Đàn ông xấu, khiến chocô thương tâm, cô cũng không thể tha cho hắn dễ thế.

24h, vợ, con trai khôngchút tin tức.

36 giờ, vẫn là khôngchút tin tức.

48 giờ, đoàn trưởngTrình đã phát điên, vội vã trở về thành phố A!

Những ai có thể gọi điệnthoại hắn đều đã gọi rồi, nhưng tất cả mọi người đều nói, Tôn Đào Phi không đitìm bọn họ. Hắn biết nhất định là có người lừa gạt hắn.

“Con trai, saocon đã về rồi! Hơn nữa còn giống như quỷ, Phi Phi đâu?” Vương Cẩn Ngôn mặtkhông thể tin nhìn người râu ria dơ dáy trước mắt lại là con trai trước sau vẫnchú trọng hình tượng của bà.

“Mẹ, Phi Phi có vềđây không!” Trình Phi Viễn mệt mỏi không chịu nổi, tròng mắt đen láy thâm thúybởi vì hai ngày không nghỉ ngơi mà hiện đầy tia máu.

“Không có, con vàPhi Phi rốt cuộc sao vậy?”

Trình Phi Viễn lắc đầumột cái, yên lặng trở về phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau,mới vừa tờ mờ sáng, Trình Phi Viễn đã mở mắt, nhanh chóng rửa mặt xong, trực tiếpchạy đến mục tiêu thứ nhất.

Tống Mỹ Lệ còn buồn ngủnhìn con rể chán chường ngoài cửa, mở cửa, “Vào đi!”

Nhìn biểu tình vô tâm củamẹ vợ, Trình Phi Viễn nhất thời trăm phần trăm khẳng định vợ mình về nhà mẹ đẻrồi.

“Mẹ, con có thểđi gặp Phi Phi không?” Trình Phi Viễn trông mong nhìn mẹ vợ. Hắn biết chuyện củahắn và Phi Phi nhất định là không thể gạt được bà, muốn đánh muốn phạt, trước hếtđể cho hắn gặp vợ hắn.

Nhìn biểu tình tội nghiệpcủa con rể, Tống Mỹ Lệ có chút cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không thể biểu hiệnra, bà còn phải đòi lại công bằng cho con gái.

“Phi Viễn, mẹkhông hiểu chuyện tình cảm giữa những người trẻ tuổi các con, nhưng nếu con vàPhi Phi kết hôn, thì con phải gánh vác trách nhiệm của một người chồng.”

Trình Phi Viễn hối lỗivô cùng gật đầu liên tục, cái gì tình tình ái ái, Trình Phi Viễn hắn chỉ gần vợmình.

48 giờ, suốt cả haingày, Trình Phi Viễn luôn ở trạng thái nóng nảy bất an, rốt cuộc lại nhìn thấyvợ mình lần nữa.

Hắn bình tĩnh đứng ở cửa,không dám nháy mắt, nhìn chằm chằm người trên giường, chỉ sợ mình chớp mắt, mộtlớn một nhỏ trước mắt sẽ biến mất lần nữa.

Tôn Đào Phi nằm cứng ngắcở trên giường, thân thể căng thẳng một cử động nhỏ cũng không dám, ngay từ lúcTrình Phi Viễn gõ cửa nhà thì cô đã tỉnh. Hôm nay, hắn chỉ đứng cách mình khôngtới năm thước, cô lại không biết đối mặt như thế nào.

“Phi Phi, PhiPhi...” Nhẹ ôm người trên giường, Trình Phi Viễn không biết thấp giọng nỉ nonbao nhiêu lần.

Tim của Tôn Đào Phi đậpmạnh liên hồi, một cái, hai cái, ba cái..., nhịp sau nhanh hơn nhịp trước, nhịpsau lại mạnh hơn nhịp trước, giống như là đang đánh trống vậy.

“Anh tới làm gì?”Tôn Đào Phi mở mắt, lạnh lùng nói.

“Phi Phi!” TrìnhPhi Viễn vui mừng ngẩng đầu.

“Anh rất nhớ em!”

Tôn Đào Phi lạnh lùng‘hừ’ một tiếng.

Trình Phi Viễn vội vànggiải thích, “Phi Phi, em hãy nghe anh nói, chiều tối tuần trước anh quả thật làphải trực, nhận được điện thoại của Bùi Hân là sáu giờ chiều, cô ấy nói có mộtvật rất quan trọng muốn giao cho anh, anh vốn không có ý định đi, sau đó suynghĩ một chút vẫn đi, lại không nghĩ rằng cô ấy gạt anh. Lại qua hai ngày, côta lại gọi điện tới, trong điện thoại cô ta đã say, anh sợ cô ta xảy ra chuyệngì, đến lúc đó khó mà nói, đưa cô ta trở về phòng anh liền đi ra. Anh tuyệt đốikhông làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với em, nếu như lừa em anh liền trời giáng sấmsét, chết không tử tế.”

Tôn Đào Phi im lặngnghe xong, những oán khí, uất ức trong lòng trải qua hai ngày nay được Thái hậunhà cô khuyên, thực ra đã giảm đi không ít. Hôm nay lại nghe lời giải thích củahắn, không thể nghi ngờ lại khiến cô bớt giận đi nhiều.

Nhưng mà hắn dám lén gặpriêng người yêu cũ thật sự rất đáng hận, giống như theo lời Thái hậu nhà cô,nên phạt.

“Anh về đi!” TônĐào Phi thản nhiên nói.

Trình Phi Viễn hoảng hốthồi lâu, vợ còn chưa chịu tha thứ hắn sao?

“Phi Phi, anh sairồi. Về sau anh có chuyện gì đều sẽ không lừa gạt em, em đừng giận nữa, có đượchay không?” Trình Phi Viễn ăn nói khép nép cầu khẩn, chỉ thiếu quỳ xuống với vợmình. (#Ami: Anh ơi, sợ vợ là không tốt, nhưng sợ vợ sống lâu đó *vỗ vai*)

“Em muốn yên lặngmột mình!”

“A!” Trình Phi Viễnvạn lần không muốn đứng lên, cẩn thận mỗi bước đi, trông mong nhìn Tôn Đào Phi,chỉ hy vọng cô có thể nhìn mình một cái.

“Đến phòng kháchngủ một chút đi!” Ánh mắt đầy tia máu của Trình Phi Viễn cuối cùng cũng khiến TốngMỹ Lệ mềm lòng.

Trình Phi Viễn cười cười,trong lòng kích động không dứt, “Cám ơn mẹ!”

“Phi Viễn!” NhìnBùi Hân từ trong góc đi ra, sắc mặt của Trình Phi Viễn rất khó coi. Nói thật,hiện tại hắn một chút cũng không muốn gặp lại người phụ nữ này, mấy tấm hình,CD trong nhà hắn không phải tự nhiên xuất hiện. Trước kia, hắn đã nghe ThànhPhi nói một ít thủ đoạn đối phó người khác của cô ta, hắn cũng không quá để ý.Bởi vì hắn cảm thấy người sống trên đời này, ai cũng tránh không được sẽ dùngchút thủ đoạn. Hiện tại cô ta lại dùng những thủ đoạn này với hắn, hắn cảm thấyrất thất vọng, rất rất thất vọng. Hắn vẫn luôn cho rằng cô là một người phụ nữđơn thuần, thiện lương, bây giờ nhìn lại, hắn sai rồi.

“Về sau chúng tađừng gặp mặt nữa!” Trình Phi Viễn lạnh lùng liếc nhìn Bùi Hân, “Chuyện tham tuyểnbí thư của ba cô tôi giúp không được!”

Khóe miệng Bùi Hân ngậpngừng, tựa hồ muốn nói gì đó, Trình Phi Viễn lại nói trước, “Về sau đừng tìm vợcủa tôi nữa, tôi không hy vọng cuộc sống của chúng tôi bị người ngoài quấy rầy!”

“Nhưng, anh đãnói anh thích em!” Bùi Hân vội vàng nói.

Trình Phi Viễn khẽ mỉmcười, tựa như giễu cợt lại tựa như không phải, “Tôi đối với cô chỉ là thích,không phải yêu! Bùi Hân, không cần dựa vào sự yêu thích của người khác đối vớicô để làm chuyện ích kỷ. Hơn nữa, có lúc tình yêu của đàn ông chính là thứ khôngcó bảo đảm nhất.”

Bùi Hân ngẩng mặt lên,không nhìn tới bóng lưng càng đi càng xa của Trình Phi Viễn, mất một Trình PhiViễn, còn có ngàn ngàn vạn vạn ‘Trình Phi Viễn’ đang chờ cô, cô nhất định sẽtìm được một người đàn ông tốt hơn hắn gấp mười lần, trăm lần, ai bảo cô là BùiHân người gặp người thích.

Hai ngày qua, Trình PhiViễn đều mặt dày nương nhờ nhà vợ, dùng cờ hiệu hiếu kính hai ông bà.

Sắc mặt của Tôn Đào Phidĩ nhiên là rất khó coi. Nhưng mà, hắn không quan tâm, hắn không hy vọng xa vờivợ sẽ cho hắn sắc mặt tốt, nhu tình mật ý giống như trước, chỉ cần cô ở trước mắtmình, hắn đã rất thỏa mãn.

Buổi tối ngày thứ ba,Trình Phi Viễn đẩy cửa phòng Tôn Đào Phi ra. “Phi Phi, ngày mai anh phải về bộđội.”

Tôn Đào Phi dừng tay mộtchút, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Trên gương mặt tuấn túcương nghị của Trình Phi Viễn đầy tràn mất mát, hắn rất hi vọng kỳ tích xuất hiện,vợ hoà giải với hắn cùng nhau trở về.

“Phi Phi, khi nàocon chuẩn bị trở về thành phố W, phải nhớ có chừng có mực mới là tốt nhất.” TốngMỹ Lệ bắt đầu truyền thụ “bí kíp giữ chồng” của mình.

“Ngày mai con đithăm ông bà nội và bố mẹ chồng, hôm sau trở về thành phố W!” Cũng coi như làcho hắn một ngạc nhiên đi. Vẻ mặt đáng thương như bị chủ nhân bỏ của Trình PhiViễn tối ngày hôm qua, đến bây giờ cô vẫn không quên được.

Đứng ở trong nhà lần nữa,mặc dù chỉ rời đi năm ngày, Tôn Đào Phi lại cảm thấy mình giống như đã rời đithật lâu.

Phòng khách, các phòngđều được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, đối với hành động tốt của người luôn gây rađiều xấu trước kia, cô rất hài lòng.

Buổi tối, Trình Phi Viễntrở về nhà từ xa đã trông thấy trong nhà mình phát ra ánh đèn nhàn nhạt, chớp mắtnhìn lại liên tục. Cho đến khi xác định ánh đèn đúng là từ nhà mình phát ra,đoàn trưởng Trình chúng ta nhất thời xoải chân thật nhanh, chạy như điên vềnhà.

“Vợ, em đã về rồi!”Trình Phi Viễn nhìn vợ và con trai ở trước mắt, ngây ngốc hỏi.

Tôn Đào Phi nhìn bộ dạngmờ mịt, không thể tin được của Trình Phi Viễn, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Chuẩnbị ăn cơm!”

“Chỉ một lần nàythôi, không có lần thứ hai, nếu không sẽ không đơn giản như vậy!”

Trình Phi Viễn cười haha, gật đầu liên tục, “Dạ, vợ, đó là đương nhiên!”

Cứ như vậy mà cuộc sốngtrở lại ngọt ngào, hài hòa như lúc trước. Mâu thuẫn lớn lần đầu tiên của haingười chính thức qua đi.

Suốt nửa tháng thành phốW đều mưa dầm liên tục, Trình Phi Viễn rời nhà đã năm ngày rồi.

Đêm khuya năm ngày trước,tiếng chuông báo động trong bộ đội đánh thức tất cả mọi người trong giấc mộng.Từ khi Trình Phi Viễn rời đi tập hợp lần đó, cũng không về nữa.

Qua hai ngày, Tôn ĐàoPhi mới biết huyện H xảy ra sạt lở đất, không biết bọn Trình Phi Viễn được sắpxếp đi nơi nào.

Mưa dầm vẫn đang tiếp tục,mỗi ngày Tôn Đào Phi đều vượt qua trong lo lắng, sợ hãi. Mỗi ngày đều không ngừnghướng lên trời cầu nguyện, hi vọng khí trời có thể nhanh chóng tốt lên.

“Vừa rạng sánghôm qua huyện H lại xảy ra sạt lở đất lần nữa, hiện tại vẫn chưa xác định đượcsố người thương vong...

Máy trong tay dao động,“pằng” một tiếng rơi xuống, đầu óc Tôn Đào Phi nhất thời trống rỗng, cái gìcũng không có, tay chân tê dại, lạnh ngắt như băng.

Hồi lâu, chậm rãi lấy lạitinh thần, Tôn Đào Phi tay chân run rẩy, luống cuốn bấm số điện thoại. Máy mócbấm số của Trình Phi Viễn, cho dù biết từ năm ngày trước số này đã rơi vào vùngkhông phủ sóng, cô vẫn không ngừng gọi không biết bao nhiêu lần.

“Không có chuyệngì, không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì...” Ôm chặt thân thể nhỏ bé củaBàn Đinh, Tôn Đào Phi không ngừng động viên mình.

Một ngày, hai ngày, bangày... Bảy ngày, tám ngày, một chút tin tức của Trình Phi Viễn cũng không có.

Sau khi trải qua nóng nảy,lo lắng, tuyệt vọng, Tôn Đào Phi tự an ủi mình, không có tin tức chính là tin tốt.

Gần tối ngày thứ mườihai, điện thoại yên lặng nhiều ngày rốt cuộc kêu lên.

“Trình Phi Viễn...”Nghe được thanh âm quen thuộc, Tôn Đào Phi nhịn không được nghẹn ngào ra tiếng,nước mắt ào ào rơi xuống.

“Vợ, anh khôngsao!” Trình Phi Viễn dịu dàng nói.

Một câu nói này còn hơnngàn vạn lời nói khác.

Tôn Đào Phi nín khóc mỉmcười, xác định hắn an toàn, cô cũng an tâm.

“Trình Phi Viễnanh nghe đây, anh phải thật tốt trở lại cho em. Nếu không em liền mang theo haiđứa con trai của anh tái giá với người khác!”

Đúng vậy, Tôn Đào Phicô mang thai, đại di mụ (kinh nguyệt) của cô đã chậm trễ nửa tháng, cho dù bácsĩ còn chưa xác nhận, cô cũng dám khẳng định cô đang mang một đứa bé thuộc về họ.

“Uh, anh hiểu rõrồi, em nhớ chăm sóc mình thật tốt!” Nhấn tắt điện thoại, miệng khô nứt củaTrình Phi Viễn toét ra thật to, phía trên tràn ra tia máu đỏ thẫm, cũng khôngthể ngăn trở nụ cười sáng lạn của hắn. Hắc hắc, hắn có con trai!

Tôn Đào Phi rất buồn bực,phản ứng của hắn cũng quá bình thản rồi. Cô có em bé mà. Nhưng, biết hắn antoàn, cô bỏ qua cho hắn trước, họ còn nhiều thời gian, sẽ có lúc cô tính sổ vớihắn.

Sáng sớm nửa tháng sau,Trình Phi Viễn trên người dính bùn, bụi bậm mệt mỏi thận trọng mở cửa nhà ra,nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ vẫn còn ngủ say, cười thật rực rỡ chói mắt.

“Anh đã về rồi!”Tôn Đào Phi mở mắt ra, mơ mơ màng màng nỉ non.

“Ừ!” Nhẹ ôm TônĐào Phi vào lòng, Trình Phi Viễn hôn sâu lên trán cô, thì thầm, “Phi Phi, anhyêu em!”

Tôn Đào Phi nhất thờigiật mình mở to hai mắt, dần dần, giữa lông mày tràn đầy nụ cười nồng đậm, dịudàng, đáp trả lại một nụ hôn, “Em cũng yêu anh!”

Ánh mặt trời mùa đôngxuyên qua tấm kính thủy tinh, phủ một tầng ánh sáng ấm áp vàng óng ánh lên đôivợ chồng trẻ ngọt ngào.

Năm tháng cuối cùngbình yên tốt đẹp!

Hết