Khi Phúc Hắc Gặp Phải Biến Thái

Chương 32



Nếu như muốn dùng một đạitừ để hình dung Diệp cẩn, đó chính là trầm mặc. Về phần hắn trầm mặc đến mứcnào, đoán chừng đã đạt tới cấp thần.

Đối mặt với chất vấn của người khác, hắn rất ít nói; đối mặt với thống khổ toàntâm, hắn ngay cả mắt cũng không chớp; đối mặt với nghi ngờ trong lòng, hắn vẫnnhư cũ giữ vững trầm mặc, cũng không hỏi đến.

Tóm lại, hắn là một kẻ nhàm chán, một kẻ thập phần nhàn chán.

Nam nhân quá nhàm chán không có tình cảm, có chuyện gì cũng vùi ở trong lòng,không hiểu được nắm giữ thời cơ, không biết dùng hành động lãng mạn làm cho nữ tửvui lòng. Nói chung, Mạc Phỉ hiểu như vậy. Nếu đồng thời có một hoa hoa công tửhiện thân, chiêu ong gọi bướm, nam nhân giống như Diệp Cẩn, danh tiếng nhấtđịnh đều bị cưỡng chiếm, cảm giác tồn tại cũng sẽ từ từ yếu kém.

Bất quá nàng chính là thích loại trầm mặc này hơn. Đối với nàng loại người quá“thần bí” này, nhất định phải truy hỏi đến cùng vấn đề mấu chốt trong đó. Miễnđi quá trình giải thích rườm rà dư thừa, không cần suy nghĩ cũng cảm thấy nhẹnhõm.

Thế nhưng có một điểm, nàng phát hiện nàng sai lầm rồi. Diệp cẩn hắn nhàm chánthuộc về nhàm chán, vẫn như thường có thể tạo nên không khí lãng mạn. Hắn chỉcần tùy ý đứng ở đâu, ở đó đều có thể trở thành phong cảnh.

Cho nên khiến cho một đại nương đi ngang qua hẻm nhỏ, sau khi nhìn thấy DiệpCẩn một cái liền bám lấy hắn không tha, nói gì muốn giới thiệu nha đầu nhà mìnhcho hắn, nếu không được đem mình bồi cho hắn cũng được.

Lúc ấy Diệp Cẩn không cười cũng không đáp, ánh mắt thủy chung lưu lại trênngười Mạc Phỉ, thấy nàng cả người không được tự nhiên, lại bị lão đại nương kiadùng ánh mắt nửa hỏi thăm nửa khinh bỉ nhìn, càng thêm khó chịu.

Nàng bĩu môi, không phải chỉ phát hỏa một chút xíu nữa liền buột miệng: “Nhìncái gì vậy, chưa có xem qua nam phẫn nữ trang a.”

Dĩ nhiên, lão đại nương sợ run một cái. Lại dĩ nhiên, nàng nửa ngày đều nóikhông ra một câu. Nhưng rất không dĩ nhiên, sắc mặt của nàng lại đột nhiên ửnghồng, bàn tay cong thành hình hoa lan, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng nhút nhátnói: “Sớm nói nha tiểu ca, ta bồi cho ngươi cũng được a.”

Mạc Phỉ 囧 rồi. Nhất là thấy Diệp Cẩn kia cười như không cười,biểu tình cố nén đến nhanh nhịn không được nữa, càng 囧 hơn. Không biết là ý niệm nào làm hại, nàng rốt cuộckhông kềm chế được, kéo tay hắn co chân chạy như điên, sau lưng còn bất chợt truyềnđến tiếng kêu dồn dập của đại nương.

Nhớ không rõ chạy bao nhiêu lâu, chỉ cảm thấy thời gian đặc biệt gian nan, hôhấp của mình cũng đặc biệt dồn dập, trong đại não trống rỗng, thanh âm xa xa ởphía sau cũng trở thành trống không.

Chờ dừng lại thì hai người đã ở một nơi trông có chút quen thuộc. Nhưng nhàcũng có thể giống như người, một cái mũi hai con mắt, không cẩn thận nhìn rõ làrất khó phân biệt sự khác nhau trong đó.

Cho nên giờ phút này Mạc Phỉ, cũng không thành công để ý tới tấm ván gỗ treotrên vách tường — có liên quan tới nội dung “ba không cứu” của quỷ y.

Nàng thở hổn hển, cảm thụ sự thoải mái vận động mang đến, kể từ sau khi thôngthạo thần lực, đã bao lâu không chạy giống như ngày hôm nay rồi?

Mạc Phỉ nghĩ đến liền không nhịn được liên tục cười, tùy ý khẽ dựa trên váncửa, nhìn lên bầu trời đêm bội phục nói: “Thói đời a, ngay cả thổ tào nươngcũng tốt xấu lẫn lộn, ra khỏi cửa đều có thể gặp được cao thủ, giang hồ nho nhỏthật là vô số ngọa hổ tàng long.”

Bên cạnh trầm mặc dị thường.

“Ai, đừng luôn cố nén, ngươi mới vừa rồi là muốn cười đi? Ngươi xem biểu tìnhcủa người cũng mau táo bón rồi,” lắc đầu một cái bắt chước giáo viên dạy học,“Thực sự làm ta không đành lòng.”

Tựa hồ rốt cuộc không nhịn được, bên cạnh cuối cùng truyền đến tiếng cười thậtthấp của Diệp Cẩn.

Điều này không khỏi làm Mạc Phỉ nghĩ, hắn ngay cả tiếng cười cũng dễ nghe nhưvậy. Liền cũng phát ra tiếng cười từ nội tâm: “Ngươi trừ đôi lông mày đều làmột mặt co quắp. Hôm nay có tính là thời gian ngươi cười nhiều nhất hay không?”

Diệp Cẩn đột nhiên trầm mặc, một hồi lâu sau mới nói: “Chỉ cần còn có thể cườilà tốt rồi.”

Đúng không, chỉ cần còn có thể cười là tốt rồi. Đây là lời Mạc Phỉ từng nóiqua. Biết cười biết khóc, vậy thì chứng minh mình còn là một con người, còn làmột người phàm. Nhân thế tốt đẹp nhất đoán chừng chính là có thể nếm đủ cácloại màu sắc hình dạng cảm xúc. Vô luận là loại nào cũng là một loại tàinguyên.

Nếu như ngày nào đó không cười, cũng không khóc, thế giới sẽ biến thành như thếnào? Có thể không kém bao nhiêu so với người mù.

Trải qua tất cả các loại sự kiện lớn nhỏ, lòng Mạc Phỉ đã càng thản nhiên hơn,sớm có thể đối mặt với nhiều loại cảm xúc hơn: “Có người từng nói với ta, thíchcũng không phải là chỉ dựa vào lời nói ngoài miệng, tình cảm là do tâm mà sinh,tùy tâm mà chi phối. Trước kia ta không hiểu lắm, thế nhưng một khắc kia ta mớiphát hiện ta là thật thích hắn, nhưng sau khi mất đi mới hiểu phải quý trọng,vậy cũng đã không còn ý nghĩa gì. Ta cũng biết rõ sau khi sự việc xả ra mới đilàm đã không thể đại biểu cái gì, nhưng...” Có lẽ chính là loại tình cảm nàyđi, nàng không cam lòng cứ như vậy bị khi dễ, cho dù đã không thể bù đắp lạicái gì, cho dù còn có thể bị nói thành xen vào việc của người khác...

“Ta cùng ngươi.”

Thanh âm nhẹ nhàng chính trực lọt vào tai, liền khiến cho Mạc Phỉ lập tức ngạcnhiên nhìn hắn.

Nhìn nam tử tên Diệp Cẩn này.

Nhiều khi, khi ngươi gặp một đồ gì đó ngươi rất muốn có được, nó nhất định làtản ra áng sáng rực rỡ mê người, phải có ma lực hấp dẫn lòng người.

Mạc Phỉ bắt đầu phát hiện, bản thân Diệp Cẩn chính là một loại ma lực.

Chỉ cần nhìn hắn, liền cảm thấy cực kỳ an tâm, chỉ cần nhìn hắn, tựa hồ nào sợmuôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng chỉ thành một chuyện nhỏ. Loại ma lực an tâmnày làm người ta mê muội điên cuồng.

Nhưng hắn chung quy là một người xa lạ, ngươi cũng không thể hiểu bối cảnh chânchính của hắn, động cơ chân chính của người xa lạ. Dĩ nhiên nàng sẽ không dễdàng mở miệng hỏi những thứ này, chính như Diệp Cẩn cũng không hỏi tới bối cảnhcủa nàng, đây là một loại lễ độ, đối mặt với chuyện không muốn trả lời, trầmmặc mới là hồi đáp tốt nhất. Vô luận là đối với người hỏi, hay người bị hỏi.

Nhớ tới lúc trước Tiêu Duyệt còn từng chất vấn nàng có phải là người của magiáo hay không, mặc dù rất không khách khí vứt nàng xuống mặt đất, nhưng cũngchưa từng gây nhiều khó khăn cho nàng. Ngược lại đến cuối cùng, còn vô điềukiện lựa chọn tin tưởng.

Nàng nên cảm tạ, hắn cho nàng một cơ hội, như vậy tại sao nàng bây giờ khôngthể cho Diệp Cẩn một cơ hội?

Mạc Phỉ lắc đầu, thật sự áy náy cười: “Cám ơn ngươi, còn có thể vô điều kiệnđáp ứng tùy hứng cùng kích động của ta.”

“Chớ quên...” Chân mày Diệp Cẩn vốn giống như nhíu lại không nhíu, vào thờikhắc này, tựa hồ có chút rối rắm nho nhỏ. Hắn xoay tầm mắt, nén chừng nửa ngày,cuối cùng không đành lòng nói: “Chớ quên lời của ta.”

“Hả? Nói cái gì?” Mạc Phỉ cố ý nhìn hắn. Mỗi khi Diệp cẩn bắt đầu lảng tránhánh mắt nàng thì chính là thời điểm thú vị nhất, cũng càng là thời điểm Mạc Phỉtừ đáy lòng muốn trêu chọc hắn.

Nàng đắc ý phát hiện, lông mày Diệp Cẩn dưới thế tiếng công của lời nàng thậtsự nhíu lại.

Nam nhân này thật sự là xấu hổ cũng đáng yêu. Mạc Phỉ nhịn không được nữa, thầnsắc nghiêm túc nghiêm chỉnh lập tức lộ tẩy, cả người bắt đầu lên tiếng cười hahả: “Biết, biết, mọi sự phải cẩn thận, có vấn đề tùy thời tìm ngươi.”

Khuôn mặt Diệp Cẩn bỗng chốc lại đỏ.

Thấy hắn như thế, Mạc Phỉ cư nhiên cảm giác thân mang sứ mạng phụ thân, vừa mớichuẩn bị vươn tay ra đập bả vai hắn, nào có thể đoán được lúc này sau lưng cửađột nhiên mở ra, chỉ nghe “hưu” một tiếng, thuận theo liền thấy Diệp Cẩn điêncuồng xông tới nhanh chóng nắm được cái gì.

Một khắc kia ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, xuyên thấu qua bàn tay đã rướm máucủa hắn, Mạc Phỉ tinh tường chú ý tới, là ngân châm màu đen.

Thế nhưng hắn chưa bao giờ kêu, cho dù đau hơn, cho dù thân trúng kịch độc, vẻmặt hắn cũng sẽ không vặn vẹo kêu một tiếng “đau”.

“Gấu mèo tinh chết tiệt!” Mạc Phỉ quay đầu lại đưa tay ra, không nhiều không ítnói, “Giao ra giải dược.”

Nàng hung thần ác sát gào lên, lại một lần nữa khẩn trương, lại một lần nữa làkhông bình tĩnh không trấn định, không rõ nguyên nhân vì sao, chỉ biết khôngmuốn mất đi, như thế mà thôi.

“Ngươi...?” Thanh âm người mở cửa khẽ run, tiếp theo sau khi suy nghĩ cẩn thậnvội vàng nhảy ra sau một bước dài, “Là ngươi, nữ vương bát đản!”

“Phan Đạt, mau giao ra giải dược. Nếu không ta cho ngươi từ quỷ y biến thànhvương bát y, trọn đời thoát thân không được.” Khuôn mặt Mạc Phỉ âm trầm, rấtkhông có kiên nhẫn lặp lại một lần.

“Hừ, ta từng đã cứu hắn một mạng, vốn là lúc nên thu hồi cái mạng này.” Nhớ tớingười nào đó nhắc nhở, Phan Đạt cố ý nói, “Ngươi đã là thần tiên, cứu một ngườimà thôi, căn bản không cần cầu xin người phàm ta như vậy.”

Mạc Phỉ nói: “A, thái độ của ngươi biến chuyển thực mau. Lần trước còn quỳxuống đất cầu xin tha thứ, lần này cư nhiên trở mặt?”

Phan Đạt lạnh lùng: “Từng có chuyện như vậy sao? Một giấc chiêm bao tỉnh dậy,ta cái gì đều không nhớ rồi.”

“Ta là quên, so đểu giả mặt dày, ngươi là thiên hạ vô địch.” Mạc Phỉ nhìn quầngmắt thâm nồng đậm của hắn một chút, lại cẩn thẩn suy nghĩ, “Được rồi, nói nhưvậy, ngươi không phải lại muốn đi ngủ chứ?”

Phan Đạt khinh thường: “Chỉ có người chết mới có thể ngủ vĩnh viễn.”

Mạc Phỉ “A” một tiếng, như có điều suy nghĩ hết lần này tới lần khác nhìn hắn:“Khó trách ngươi gấu mèo như vậy.”

Nàng vỗ tay một cái, biểu hiện nhẹ nhõm mười phần: “Vậy càng tốt, dù sao ta làthần tiên nha, rảnh rỗi nhàm chán, loại chuyện nhỏ cứu người này dĩ nhiên nêngiao cho phàm nhân các ngươi làm rồi. Mà ta đây, dĩ nhiên là tìm người tìm việcvui.” Cố ý dùng ngón tay chỉ chỉ, nhìn hắn một chút, “Lần này chơi cái gì tốtđấy. Chơi dựng ngược đi tiểu, chu du trấn nhỏ một vòng, cuối cùng treo lên đầucầu?”

Giờ phút này, mặt của Diệp Cẩn bởi vì độc vật mà trắng bệch, mà mặt của PhanĐạt bởi vì những lời này còn trắng bệch hơn. Nhớ tới chuyện lần trước, hắn bịbại không thể chịu đựng nổi, ngay cả tại sao bị bại cũng không rõ, may mắn cóngười khác đứng ra bảo đảm, khuyến khích hắn mấy phần: “Xem ra hôm nay ta lạikhông thể không phá lệ, chỉ giết người, không cứu người. Người nào nếu thấy talàm trò hề, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”

Cuối cùng suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này thật rất thú vị, cười thầmtrong lòng nói thầm một câu: “Nữ vương bát đản, ngươi cũng chầm chậm cứu chữa.”

Mạc Phỉ câu khởi khóe môi, cười khẽ: “Ngươi làm nam nhân cũng quá thất bại,lòng dạ hẹp hòi, bất quá cũng bởi vì lần trước Diệp Cẩn đã cứu ta một mạng, chonên ngươi mới ôm hận vu tâm?”

“Chuyện ta muốn làm, còn không người có thể làm khó dễ được ta. Bao gồm lấytính mạng của hắn. Mạng do ta cứu, nên giờ ta lấy lại.” Phan Đạt mặt nghiêmtúc, cư nhiên tính toán nói.

Thế nhưng đưa đến một tiếng cười nhạo của Mạc Phỉ: “Độc trên ám khí lần nàycùng một dạng với lần trước?”

Phan Đạt rất mau sảng khoái thừa nhận: “Không tệ, giống nhau như đúc. Độc tadùng giết người, từ đầu chí cuối, đều chỉ làm một loại.”

“Nha.” Mạc Phỉ lập tức lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ, đưa qua đưa lại trướcmắt hắn, cuối cùng lại lấy từ bên trong ra một viên dược hoàn, tự tay đưa vàotrong miệng Diệp Cẩn.

Phan Đạt nhận ra đó là giải dược, giận đến hai tay thẳng run: “Ngươi tại sao cóthể có...”

“Tại sao có thể có?” Mạc Phỉ “áy náy” cười cười, “Đương nhiên là lần trước tađại phát công lực, dùng quỳnh tương ngọc lộ cứu mạng bọn họ, cho nên giải dượcngươi dâng lên đương nhiên còn dư lại.”

“Giả thần giả quỷ.” Mặt của Phan Đạt chợt trầm xuống, “Ta không rõ ràng lắmngươi lần trước đến tột cùng dùng phương pháp quái quỷ gì, nhưng ta biết ngươicăn bản là nữ nhân bình thường.”

Dừng lại một chút, lại bổ sung: “Trước mắt người đó, ngươi quả thật biểu hiệnrất xuất sắc, thế nhưng cũng không che đậy được sự thật chuyện ngươi là nữ nhânbình thường.”

“Người đó?” Mạc Phỉ ngạc nhiên nói. Ngay cả Diệp Cẩn chưa hoàn toàn hồi phụccũng không để ý đến thân thể đau đớn, cố nén thẳng tắp nhìn hắn.

Phan Đạt chau mày, bỗng nhiên hứng thú: “Như thế nào, ngươi muốn biết?”

Mạc Phỉ nghiêm mặt: “Ngươi biết Chung lão bản?”

“Không tệ.”

“Ngươi cùng hắn quan hệ thực tốt, biết tên đầy đủ của hắn?”

“Ngươi chưa từng nghe qua cùng chung chí hướng?”

“Là mèo mả gà đồng sao.”

Diệp Cẩn tươi tỉnh trở lại không nhịn được cười một tiếng.

Phan Đạt hừ một tiếng: “Muốn biết, vậy thì cầu xin ta đi.”

Mạc Phỉ cố ý nặng nề thở dài: “Lời cẩu huyết như vậy ngươi cũng nói được ramiệng, ngươi cho là ta cần thiết cầu xin ngươi sao.”

Thấy Phan Đạt vẻ mặt nghi ngờ, nàng không nhanh không chậm nhắc nhở: “Cho dù takhông phải là tiên nhân, nắm giữ nhược điểm của một người cũng đã có đủ tất cảđiều kiện có lợi.”

“Nhược điểm của ngươi, chính là nước cờ chiếu tướng của ta.”