Khi Phúc Hắc Gặp Phải Biến Thái

Chương 21



Tiêu Duyệt hành tẩu gianghồ nhiều năm, lại đứng đầu một sơn trang, bị ảnh hưởng của việc đối ngoại, chonên nói được liền làm được. Nói ngày thứ hai giờ Thìn gọi Vương Bá chuẩn bị tốtxe ngựa, bất kể tính cách hắn thích đùa bỡn thế nào, quả thật liền đúng lúcđúng giờ làm được.

Vốn là định ba người một chó đi Thu Thủy, nhưng bởi vì Đường Lăng khăng khăngđòi theo, Tiêu Duyệt quả thực không cách nào từ chối, đành phải mang theo nàngcùng lên đường.

Lần đi này khiêm tốn giống như lần đầu tới vậy, không làm kinh động tới bất kìkẻ nào, tự nhiên cũng không người đưa tiễn. Những ngày ở trong sơn trang mặc dùngắn, nhưng lại tràn ngập kí ức tốt đẹp, kể cả những chuyện không vui kia cũnghòa thành gió bay đi, làm cho người ta vui vẻ không ít.

Những chuyện vui vẻ, bi thương kia, đan xen lẫn nhau, không ngừng làm cho cuộcsống thêm phong phú. Vì vậy cuộc sống cứ như vậy được người ta vô ý hoàn thiện.

Ngồi bên trong xe, Mạc Phỉ khẽ cười, hơi nghiêng mình đẩy màn xe ra, nhìn ngoàixe đủ loại mỹ cảnh, cũng không cảm giác còn cảm giác nóng bức nữa.

Lúc tới trấn nhỏ thì sắc trời đã gần tối. Kỳ thực trần Thu Thủy ở ngay gần sơntrang, chỉ cần đi xe ngựa cho tới trưa là có thể đến nơi, chẳng qua bởi vìVương Bá vẫn đắm chìm trong chuyện Hồng Tú thành thân nên mất tập trung, tốnkhông ít thời gian.

Kế hoạch ban đầu là Vương Bá đặt phòng ở khách sạn Duyệt Lai. Bởi vì ảnh hưởngcủa hội hoa đăng, rất nhiều quán đã sớm chật phòng, mà nơi này cũng đã có khôngít khách ở, chưởng quỹ chỉ có thể xuất ra hai gian phòng hảo hạng. Vì vậy, MạcPhỉ và Đường Lăng chen chúc cùng một phòng.

Tiêu Duyệt nói tối nay sẽ đi dạo phố, trước tiên nghỉ ngơi cho tốt, dù sao cũngcòn nhiều thời gian, hội hoa đăng qua một ngày nữa mới có thể cử hành.

Thật ra thì Mạc Phỉ cùng phòng với Đường Lăng cũng không sao cả, chẳng qua thờigian trước giữa hai người có không ít chuyện, Đường Lăng lại có nhiều thay đổinhư thế, nhưng cũng thể không phòng trước lòng người.

Cho nên nàng sáng sớm liền giống như vô ý vỗ vai Đường Lăng, một khi Đường Lăngcó động tác cực đoan gì, nàng chỉ cần đọc thầm chữ “xích”, Đường Lăng nhất địnhbị bắn đi thật xa.

Không thể không nói Mạc Phỉ dự liệu rất tốt, sau khi Tiêu Duyệt đưa tới bọcquần áo, Đường Lăng quả nhiên bắt đầu lộ ra chân tướng. Bất quá lần này khôngphải thái độ điêu ngoa, mà đổi thành thanh âm mềm mại nhưng lại cường đạo nhưxưa.

Đầu tiên là hỏi lung tung này kia, bên trái gọi “Tỷ tỷ”, bên phải cũng gọi “Tỷtỷ”, muốn nhìn xem trong bọc quần áo có cái gì. Bằng không, dứt khoát ỷ vàoviệc mình có võ công, muốn động thủ giành lấy.

Mạc Phỉ không nhịn được, cáu kỉnh nói: “Đồ của người khác mà ngươi cũng muốnxem, lạ lùng như vậy, tại sao không ra phố lớn đem cái yếm của mình lộ ra chongười ta nhìn?”

Khuôn mặt Đường Lăng trong nháy mắt kìm nén đến mức đỏ bừng, nhưng lại cố nén,dọn dẹp xong vẻ mặt co quắp, tiếp tục lấy lòng: “Tỷ tỷ, chúng ta sau này đều làngười một nhà, có đồ gì tỷ muội tốt cùng nhau chia xẻ nha.”

“Người nào cùng một nhà với ngươi, cho dù ngươi gả vào thật cũng không liênquan đến ta.”

Đường Lăng nhất thời giận đến nói không ra hơi, cắn chặt môi tức giận trừngnàng.

Mạc Phỉ trực tiếp làm như không nhìn thấy, nhàm chán ngáp một cái, đẩy bọc quầnáo ra, ôm lấy Tiểu Bùn còn đang ngủ ra mở cửa. Lúc sắp bước ra khỏi phòng thìlại nghĩ đến cái gì, quay đầu lại lãnh đạm nói: “Ngươi bán lực gắng sức kêu tamột tiếng tỷ tỷ như vậy cũng không dễ dàng, là trưởng bối liền cho tiểu bối mộtchút lời khuyên, cất kỹ cái đuôi hồ ly, bại lộ sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ.”

————————————

Bớt đi bọc quần áo của Đường Lăng, chỉ mang theo bọc quần áo của mình có vẻ đơngiản hơn nhiều. Mạc Phỉ cố ý đi vòng qua tiểu viện nhà trọ, thấy bốn bề vắnglặng, mới trực tiếp dùng “khinh công” bay lên nóc nhà.

Đem Tiểu Bùn dàn xếp ổn thỏa đặt ở bên cạnh, nàng vô cùng cẩn thận mở ra bọcquần áo ra. Lúc Tiêu Duyệt đem vật này giao cho nàng, chỉ thấp giọng nói ba chữ– mẹ tặng nàng.

Tiêu mẫu sợ người lạ, cũng sợ thấy cảnh ly biệt. Bởi vì nếu đi đưa tiễn, nàngsẽ luyến tiếc không nỡ, cũng không nhịn được, có thể so với Tiêu Duyệt còn điêncuồng hơn, dùng biện pháp ngu xuẩn nhất một khóc hai nháo ba thắt cổ, hết sứctoàn lực giữ lại.

Năm đó chuyện của Mạc Như, gây cho nàng đả kích quá lớn.

Mạc Phỉ có chút xúc động, nhìn thấy vật nhỏ bên trong lộ ra, mỗi lần mở ra mộtchút trái tim lại run rẩy một cái, cho đến khi vật bên trong hoàn toàn đập vàomắt, mới thật là dở khóc dở cười.

Bên trong bọc quần áo không có đồ trang sức, cũng không thư từ lộ phí, chỉ làmấy bộ quần áo xếp chỉnh tề, cùng với một đôi giày trẻ con đặc biệt tinh sảo.

Nàng cầm đôi giày nhỏ lên quan sát tỉ mỉ một hồi, từ hoa thêu trên giày đến vảivóc, mỗi mũi kim mỗi đường chỉ đều bao hàm hy vọng, khóe miệng nhịn không đượcliền nhẹ nhàng cong lên, mắt đã sớm ướt.

“Ai, thật là có chút mệt mỏi.” Cũng không để ý độ cứng của mái ngói, Mạc Phỉnghiêng mình về phía sau nằm xuống. Đôi giày nhỏ nắm trong tay, trong lòng trànđầy tư vị không nói ra được, bầu trời trong mắt, cũng liền trở nên đủ màu sắc.

Ở hiện đại, nàng không hát nhiều lắm, cũng thỉnh thoảng lẩm bẩm linh tinh bài‘Trên đời chỉ có mẹ tốt’. Lần này vì nhớ Tiêu mẫu, nàng không tự chủ liền ngâmnga khúc hát ru mà mẹ thường hát, cảm giác khuôn mặt tươi cười ôn nhu kia đangở bên cạnh, hài lòng, nàng lại vui vẻ cười, mí mắt theo đó cũng dần dần nặngnề.

Nàng nghĩ, nàng sẽ có một giấc mộng đẹp.

Có lẽ mộng thần thật sự chiếu cố, Mạc Phỉ không hề mơ thấy sa mạc khô khốc nữa,ngược lại, đó là đại dương mênh mông vô bờ.

Xưa nay tấm lòng người mẹ cũng như đại dương, nàng nhận thức đây chính là quàtặng của mẹ, cười vui nhẹ đạp trên mặt nước, cùng hải âu vui chơi đùa nghịch,quên hết tất cả. Vậy mà, chỉ qua nháy mắt, cảnh đẹp liền biến mất, thay vào đólà một biển hoa, hương thơm từng trận bay theo làn gió, màu trắng tao nhã rơiđầy mặt đất.

Không phải là hoa lan, mà là hoa nhài.

Mạc Phỉ nhịn không được khom lưng nhặt lên một bông, lúc ngước mắt lên lại thấycó người ở đó không xa cầm nhành hoa cười cười. Người kia mi mục ẩn tình, nhưdòng nước rả rích, tuy là màu trắng đầy trời, cũng không cách nào sánh được.

Mỗi một lần ánh mắt giao nhau, cũng đủ khiến sắc mặt đỏ ửng, Mạc Phỉ hoàn toànkhông để ý, chẳng qua là nắm chặt bông hoa trong tay, yên lặng thay vì cấttiếng.

Hồi lâu, nàng không nhịn được khe khẽ hỏi: “Trong thế giới rộng lớn này, tạisao lại chọn một mình ta?”

Người nọ không đáp, chẳng qua là hé miệng cười khẽ, so với bình thường, càngthêm ôn nhu.

“Thật ra thì ngươi lúc bình thường cũng rất tốt......” Đại não tựa như mất kiểmsoát, nàng không biết mình đang nói những gì.

Người nọ nghe xong ngẩn ra, ngay sau đó lại cười, giống như làn gió thơm bayqua, dị thường ôn hòa: “Nếu đây là mong muốn của ngươi, ta sao lại không thỏamãn cho ngươi?”

Mạc Phỉ cúi đầu không nói, chỉ đờ đẫn nhìn bông hoa trong tay.

Người nọ từ từ bước tới, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hạ mắt xuốngnhìn nàng, mở miệng mang theo làn gió thơm, cũng nhẹ nhàng nói ra tám chữ.

Chỉ là tám chữ, liền khiến cho Mạc Phỉ hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt giao nhau,trên mặt đã nóng bừng một mảnh. Cứ như thế lẩm bẩm câu nói đó, một lần lại mộtlần, cho đến khi có vật chói sáng hiện ra trước mắt – cuồi cùng tỉnh khỏi giấcmộng.

“Ta đã nói qua không được chạy loạn khắp nơi.” Bên cạnh, chính là Tiêu Duyệt vẻmặt nhớn nhác, quả thật nơi này khiến hắn khó tìm.

“Ngươi đi lên như thế nào?” Khẩu khí của hắn như trước có chút không khách khí.

Mạc Phỉ lần đầu ấp úng: “Ta, ta cũng không biết.”

Tiêu Duyệt cười lạnh một tiếng: “Vậy sao ngươi ngủ thoải mái như vậy?”

Mạc Phỉ lắc đầu: “Thoải mái là thoải mái, nhưng dường như có cái gì không nhớrõ.”

Điều này xác thực là nói thật. Tóm lại Mạc Phỉ đối với giấc mộng kia, là quênsạch không còn tí gì.

Tiêu Duyệt than thở: “Nếu không sao là tốt rồi, trước tiên trở về đã.” Vừa nóivừa muốn ôm nàng xuống đất.

Về chuyện có võ công, mặc dù không giống như người tập võ, không có chút nộilực nào vì vậy không thể phát hiện ra, nhưng Mạc Phỉ để tránh nghi ngờ, cũngkhông từ chối, vừa đứng dậy vừa nói: “Vừa đúng lúc ta cũng có chuyện tìm ngươithương lượng đây, có thể hay không phiền toái ngươi một chút, bọc quần áo nàycùng Tiểu Bùn trước gửi ở trong phòng ngươi, chờ mười sáu tháng sáu ta sẽ lấylại.”

Tiêu Duyệt chỉ sợ lại bị Tiểu Bùn khinh bạc, có chút không biết làm thế nào.“Có lẽ người lên nóc nhà ngủ phải là ta.”

Mạc Phỉ cười, một khắc sau bị hắn ôm eo rời khỏi nóc nhà.

Trên trời, như cũ là một người một đá, chẳng qua đá kia là tinh phách, khôngphải là bản thể.

Tiểu Thạch Đầu nhìn hai người ở dưới tư thế rất mập mờ, không ngừng hỏi: “Sưphụ, ngươi cũng thích tiểu tỷ tỷ?”

Mạc Đạo Hồn không đáp.

Tiểu Thạch Đầu không cam lòng, liên hệ với những những gì lén nhìn được trongmộng, tiếp tục hỏi: “Sư phụ, cái kia......Ngươi cũng đã bộc trực với tiểu tỷ tỷnhư vậy, tại sao chính mình không tranh thủ, hết lần này tới lần khác chơi đùanhường cho kẻ khác?”

Mạc Đạo Hồn nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: “Tiểu Thạch Đầu, ngươi rốt cụccũng trưởng thành, tình yêu nam nữ nhân gian hẳn là có thể hiểu được.”

Thật sự bộ dáng hắn lúc cười luôn luôn rất đẹp, quanh thân giống như có làn gióthơm, làm cho người ta cảm thấy thư thái bình yên, nhưng chả biết tại sao, bêndưới loại yên ả này, lại luôn chôn dấu một loại đáng sợ khó nói nên lời.

Tiểu Thạch Đầu đi theo hắn đã lâu, sớm hiểu được tính tình hắn, cũng không dámlớn tiếng chống đối, chỉ đành phải than thở: “Sư phụ thật là một quái nhân, tacó vấn đề liền nói, tại sao sư phụ cái gì cũng không chịu nói?”

Mạc Đạo Hồn nghiêm nghị nhìn hắn một cái. Trầm mặc hồi lâu, chợt thở dài nói:“Người cùng tiên khác biệt, một khi động tình, ắt gặp thiên khiển [1]. Điều duynhất ta có thể làm cũng chỉ là tìm cho nàng một bến đỗ tốt hơn.”

[1]: sự trừng phạt của trời

Tiểu Thạch Đầu nhìn hắn, cũng trầm mặc, thật lâu mới nói: “Sư phụ, ta nghĩ tacó thể hiểu một chút lí do tại sao ngươi đối với tiểu tỷ tỷ hành động khoatrương như vậy.”

Mạc Đạo Hồn không nói nữa, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn bóng lưng Mạc Phỉ, cho đếnkhi nàng đi mất mới thôi.

———————————-

Đối với Mạc Phỉ, Tiêu Duyệt mặc dù không phải bảo sao nghe vậy, nhưng căn bảnlời của nàng, cũng ít khi cự tuyệt. Cho nên bất quá chỉ hỏi nguyên nhân cụ thể,bọc quần áo cùng với Tiểu Bùn, trực tiếp mang vào phòng mình, nhờ Vương Báchiếu cố.

Mạc Phỉ cũng không nói với Tiêu Duyệt Đường Lăng một chút cũng không thay đổi.Thay vì dùng phòng khác nàng trở lại phòng, mới vào cửa đã thấy sắc mặt ĐườngLăng muốn cười không nổi, nàng cũng lười không nói, như cũ coi như không nhìnthấy, rất tự nhiên đi qua bên cạnh, đi tới giường trực tiếp nằm xuống, sau đólên tiếng: “Ta sẽ phân ranh giới cho ngươi.”

“Tỷ tỷ.” Hồi lâu trầm lặng qua đi, Đường Lăng cư nhiên không rút ra bài học,lại bắt đầu tiếp cận, thấp người ghé vào mép giường, kề sát vào mặt Mạc Phỉ.

“Ngươi có thể bớt ghê tởm đi không?” Mạc Phỉ trừng nàng cặp mắt trắng dã. Cònhai ngày liền bôn tẩu, cũng không cho nàng một chút yên ổn qua ngày.

“Tỷ tỷ.” Đường Lăng nặn ra nụ cười ngọt ngào, “Nghe rất nhiều người nói, tỷ tỷcó bệnh?”

“Ngươi thích nghe lời đồn đại như vậy, lần sau ta tuyên truyền ngươi là heo,ngươi liền là heo thật?” Mạc Phỉ tức giận lật người.

Vậy mà Đường Lăng vẫn không biết hối cải, khuôn mặt kìm nén đến mức đỏ bừng vẫngiả bộ cười: “Tỷ tỷ, nghe nói trấn Thu Thủy có một đại phu rất nổi danh, LăngNhi muốn ngày mai đưa tỷ tỷ đi xem một chút. Vừa vặn có thể xin thuốc dưỡngthai bảo vệ thai nhi.”

Mạc Phỉ ha ha cười: “Thuốc dưỡng thai? Ngươi xác định sẽ không mua thuốc sẩythai?”

Đường Lăng mặt liền biến sắc: “Tỷ.......tỷ tỷ nói gì vậy?”

Mạc Phỉ quay mặt lại, buồn cười: “Ngươi diễn quá kém. Kì thực nếu ngươi nguyênbản ‘thuần chân thiện lương khả ái’, đến chỗ Tiêu Duyệt nói như vậy, có thể cóhiệu quả. Dù sao tên kia nhẹ dạ, chỉ tiếc ngươi quá nôn nóng.”

Đường Lăng sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cáu kỉnh quát: “Ngươi không muốnđi cũng phải đi!”

“Tự do của ta không phải để ngươi quyết định.” Mạc Phỉ khẽ đảo mắt, trở mình đingủ.

“Ngươi!” Đường Lăng đàm phán không có kết quả, ngay lập tức lộ ra bản chất,khép hai ngón tay lại, định xông tới điểm huyệt.

Nhưng nàng có nhanh hơn nữa, cũng không sánh bằng nhĩ lực thăng cấp của MạcPhỉ. Chỉ là động tác tùy ý phất tay về phía sau, lưu loát bày ra tư thế giốngnhư “Mời đi ra ngoài”, Mạc Phỉ không thèm nhìn, vẫn vận dụng linh hoạt nhưthường. Trong lòng đọc nhẩm chữ “Xích”, Đường Lăng liền bị trọng lực áp báchđập vào vai, nghiêng về một bên, đồng thời bị lực mạnh quăng đến tận cánh cửa,tiếng va đập rất to, nàng đau đến mức nhe răng nhếch miệng mất hết hình tượng.

“Yêu nữ, ngươi làm cái gì?!” Bị một lần như vậy ......lại một lần, một lần nữa,ba lần bị đùa giỡn, trong lòng nàng hận ý tăng lên.

Mạc Phỉ “Hắc” một tiếng, bình chân như vại nói: “Ta có thể làm cái gì? Ta chínhlà duỗi lưng một cái, muốn lấy ráy tai thôi.”

“Ngươi yêu nữ này!” Đường Lăng chịu đựng đau đớn, từng bước đứng lên, đột nhiênnhớ tới điểm quan trọng, khẽ cười nói, “Hiện tại nếu chết không đối chứng, TiêuDuyệt ca ca cũng không thể làm gì ta.”

Mạc Phỉ cũng cười: “Ngươi cho ta là đầu gỗ, sẽ không phản kháng?”

Quả nhiên, Đường Lăng vội vàng khẩn trương nhìn sang bả vai.

Mạc Phỉ lại nói: “Ta nói rồi, hạnh phúc phải dựa vào chính mình ra sức thựchiện, nếu không có ta, ngươi cũng không thể thật sự chiếm được tâm đối phương.”

“Không có ngươi, Tiêu Duyệt ca ca có thể là của một mình ta.”

“Lời nói vô căn cứ.”

“Ngươi đừng xen vào. Trên đời này, không có đồ mà bổn tiểu thư không lấy được.”Đường Lăng lộ ra vẻ mặt đắc ý, vênh mặt đi tới mép giường, trên cao nhìn xuốngMạc Phỉ, tay phải đã sớm nhanh nhẹn lấy kiếm ra.

Mạc Phỉ nghe được tiếng vang, quay đầu lại liền nhìn thấy hàn kiếm sắc nhọn,trong lòng không khỏi cảm thán, vốn còn tưởng rằng mình không hiểu tình yêu namnữ, không nghĩ tới chỗ này lại gặp người so với nàng còn không hiểu hơn, hànhđộng của Đường Lăng, căn bản là chơi trò náo loạn mọi nhà, bởi vì thứ không cóđược vĩnh viễn là thứ tốt nhất.

“Ngươi thật sự rất phiền.” Mạc Phỉ tay nắm thành quyền, dự tính muốn ngay lậptức đem Đường Lăng bắn ra ngoài. Đáng tiếc lúc chuẩn bị giơ tay tiến hành thaotác, hai mắt nàng tối sầm, cả người mềm nhũn vô lực, nằm vật xuống phía sau bấttỉnh nhân sự.