Khi Phúc Hắc Gặp Phải Biến Thái

Chương 13



Cuộc sống, luôn luôn chialàm hai loại: như ý và không như ý. Đối với Mạc Phỉ mà nói, phần lớn cuộc sốngcủa nàng hết sức như ý, bất quá trong thời gian này nếu như có liên quan đếnnam nhân, nàng phải nghĩ biện pháp đem không như ý trở thành như ý.

Vì vậy đôi mắt vốn là vẫn chưa hết sưng của Tiêu Duyệt lại có thêm một dấu ấnmới.

Chuyện này cũng không trách được Mạc Phỉ lỗ mãng, nàng vốn đang hảo hảo hưởngthụ tắm nước nóng, Tiêu Duyệt kia lại không biết phân biệt, đem áo khoác lột racơ hồ không còn một mống, xẹt một cái liền muốn đục nước béo cò chui vào trongthùng gỗ.

Thông thường, dưới tình huống này, phản kích sắc lang, duy trì quyền lợi củaphái nữ đó là đạo lý hiển nhiên, Tiêu Duyệt cũng đồng ý, không thể có bất kỳcâu oán hận gì. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác muốn dùng việc chữa trị đôimắt bị thương làm lý do.

Chuyện này Mạc Phỉ không phải một chút ấn tượng cũng không có, lúc trước cùngbiến thái thần tiên trong mộng gặp gỡ, hắn từng rõ ràng thẳng thắn nói cho TiêuDuyệt biện pháp này, hơn nữa phải ở trong tình huống cùng tắm mới, niệm chú mớicó tác dụng.

Thời điểm ở trong thân chó cũng được, cùng lắm là tổn thất hai tròng mắt, bâygiờ biến thành người rồi còn hành hạ như thế, không phải muốn đem trong sạchcủa nàng hủy sạch một chút cũng không cho sót lại sao?

Mạc Phỉ cảm thấy cần nói chuyện với Tiêu Duyệt một chút, để cho hắn loại bỏtoàn bộ những chuyện cùng Mạc Đạo Hồn nói, tốt nhất là có thể lợi dụng bệnh dễtin người của hắn để chống lại quân địch.

“Tiêu Duyệt, có chuyện ta không thể không nói với ngươi.” Mạc Phỉ thuộc về hànhđộng phái, lập tức liền vẻ mặt nghiêm túc tìm hắn nói chuyện.

“Là muốn nói chuyện con cái sao?”

“Ít cùng một dạng lưu manh như Trương nói xằng, cái tốt không học lại học cáihư.”

Tiêu Duyệt không lên tiếng.

Mạc Phỉ cười cười: “Ngươi đừng khẩn trương, ta chính là hỏi thăm một việc màthôi. Có phải hay không luôn có người trong mộng quấn lấy ngươi?” Nàng cố gắnghết sức làm cho giọng nói có vẻ nhu hòa, sau khi thấy Tiêu Duyệt gật đầu, lạinói: “Nếu hắn trở lại, ngươi tốt nhất coi chừng chút.”

Tiêu Duyệt dĩ nhiên sẽ hỏi tại sao.

Mạc Phỉ bản lĩnh xảo quyệt không nhỏ, lúc này thở dài nói: “Có lẽ ngươi sẽkhông tin, nhưng chuyện này quả thật...”

Tiêu Duyệt vội cắt ngàng: “Ta tin, ngay cả ngươi cũng không tin, vậy ta làm phuquân có ích lợi gì?”

Mạc Phỉ khẽ cau mày, nhẫn nại cảm giác muốn ói, bắt đầu lắp bắp nói: “Thật rathì ta vốn là thần nữ, chuyên trông chừng thần khí Ngọc Linh Lung của thiêngiới. Nhưng một ngày thần vật kia không cẩn thận bị trộm, để tránh Thiên Phạt,ta lập tức chạy trốn trước khi bị truy xét. Hồn phách vì vậy bị khóa, bản thânbị vây trong thân xác thần khuyển, mà thân thể ta lại bị thần khuyển chiếm giữ.Nói cách khác, thần khuyển lúc trước chính là ta.”

Tiêu Duyệt có chút sững sờ, cư nhiên tin: “Quả nhiên là ngươi. Thế nhưng hungthủ...”

Mạc Phỉ một mặt mồ hôi, một mặt tiếp tục giả vờ bộ báng lo lắng hao tổn tinhthần: “Chính là tà mà Hoa Yêu ở trong mộng quấy nhiều ngươi. Hắn vì lấy đượcNgọc Linh Lung, cố ý trong mộng xui khiến ngươi đối với ta sinh ra hâm mộ lòng,hoàn toàn đầu độc ngươi, đến hôm nay càng thêm nghiêm trọng hơn, khiến cho tatrở về thân xác mình, nghĩ muốn ta với ngươi phát sinh...” Cố ý dừng lại, vẻmặt diễn dịch muốn bi thống có bi thống, cũng chỉ thiếu nước than thở khóc lóc:“Người và tiên khác đường, một khi động tình, ắt gặp Thiên Khiển. Thân thể củata là thiên nữ, tất nhiên không nên cùng người phàm trần có bất kỳ dính dánggì.”

Tiêu Duyệt nắm chặt quả đấm, tự mình đa tình bổ sung đầy đủ thêm cho nàng: “Chonên vừa bắt đầu ngươi nói chuyện cổ quái, không muốn nói ra sự thật, chính làsợ không người nào tin ngươi?”

Mạc Phỉ “buồn bã” gật đầu.

“Ta tin.” Tiêu Duyệt kiên định nói, ngay cả mắt cũng không chớp xuống.

“Đã như vậy, ngươi cũng nên hiểu, chúng ta cần thiết bảo trì khoảng cách thíchhợp.”

“Người khác như thế nào nhìn, là chuyện của bọn họ, lời này ta đã từng nói, chonên cho dù gặp Thiên Khiển, cũng có ta giúp ngươi.”

Không nghĩ tới ‘bị tin’ lại rơi vào kết quả này.

“Ngươi ít làm cho ta buồn nôn, ta ghét nhất chính là những lời âu yếm yêuthương.” Mạc Phỉ lãnh đạm liếc hắn, xoay người rời đi.

“Lại muốn đi đâu?” Tiêu Duyệt khẩn trương giữ lấy nàng.

“Nhàn rỗi không chuyện làm, nghĩ biện pháp kiếm tiền.”

“Ngươi sau này cái gì cũng không cần làm, có ta là được.”

“Ta không thích ăn cơm bao.” Mạc Phỉ quay đầu lại bình tĩnh nhìn hắn, hỏi ngượclại, “Tay dài không dùng để làm việc? Chẳng lẽ muốn dùng để trang trí?”

Vừa nhắc tới cái này, nàng liền nghĩ đến chuyện lúc trước. Tất cả nước tắm đềudo Tiêu Duyệt một mình phụ trách, bởi vì nàng không có khinh công, tự đi lấyđến khi trở về chỉ còn tắm nước lạnh. Thân là “trượng phu” Tiêu Duyệt liền chủđộng giúp nàng xách nước, nghe nói một thùng nước phải trả một đồng tiền. Lầnnày nàng tắm ít nhất cũng phải bảy tám thùng.

Sau lại còn nghe Tiêu mẫu nói, Tiêu Duyệt khinh công cao như thế, cũng là bởivì được huấn luyện từ nhỏ, mỗi ngày phụ trách xách nước, mang về nếu nước nguộithì phải đi xách đi xách lại tới tám mươi tám lần.

“Nhưng ngươi biết làm cái gì?” Tiêu Duyệt thở dài. Câu hỏi bình thường nàykhông thể nghi ngờ chính là đả kích người ta mà, rõ ràng nói Mạc Phỉ hoàn toànkhông có chỗ dùng. Nhưng nàng lại chẳng hề để ý đáp lại: “Ba trăm sáu mươinghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Ta không tin tìm khắp một sơn trang lớnnhư thế không tìm được đất cho ta dụng võ. Nếu quả thật không tìm được, đó cũnglà tự ta không dụng tâm đi tìm.”

Thế này, Tiêu Duyệt giữ nàng cũng không cũng biện pháp, lại không đành lòng đểnàng chịu khổ, liền từ trong ngực lấy ra một vật: “Đây là kim châu hôm đó ở bêntrong Vạn Hương lâu thu được, cũng đáng không ít ngân lượng. Nếu có việc cầndùng đến, coi như là tiền vốn, chờ kiếm đủ rồi trả lại cho ta sau là được.”

Mạc Phỉ nhìn chữ “Chung” trên đó, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, tin chắc nàohắn không bị động kinh, liền nói: “Xem ra ngươi đã đạt đến điểm cao nhất của đồthị lãng quên. Đa tạ tiền vốn của ngươi, hạt châu này sớm muộn cũng trả lại chongươi. À, ngươi có đồ dùng may vá không?”

Nếu nói muốn may vá, đó chính là đem kim châu đeo vào trên cổ tay. Tốt xấu gìcũng là của người khác, không phải vạn bất đắc dĩ thì tốt hơn chưa nên dùng.Hơn nữa, ở cổ đại này, kim và bạc giá trị không rẻ, nàng chỉ kinh doanh nhỏ,cũng không cần bao nhiêu tiền.

Sơ lược nghe Tiêu Duyệt tận tình một phen nói về hạng mục công việc, Mạc Phỉmặc dù không thế nào chăm chú, nhưng từ trong đó thu hoạch được không ít tintức. Ví dụ như Tiêu Duyệt nguyên lai là một tiểu địa chủ, chuyên cung cấp phòngốc cho người ta ở, sau khi bắt bớ những kẻ cường đạo thổ phỉ, tiến hành quảngiáo sẽ thu tiền thuê nhà. Nghèo khó như vậy cũng là do Tiêu mẫu lấy tài sản đigiúp đỡ người nghèo.

Nói tóm lại, nhà bọn họ rất tốt, hết sức tốt.

Giống như công việc đi theo hầu của Vương Bá, Tiêu Duyệt mặc dù nghèo, nhưng rangoài dù gì cũng là một Thiếu trang chủ uy phong lẫm liệt của thiên hạ đệ nhấtsơn trang, chung quy cũng phải có một người hầu để ‘giảm bớt’ uy phong củanhững người khác. Mà công việc của Vương bá ở phòng tắm, cũng không phải hắnkiêm chức giống như Trương nói xằng, mà là bởi vì quản sự phòng tắm bị đaulưng, hắn tạm thời làm người quản lý thôi. Nói chung, những người không có sởtrường gì, cũng không có đồng nào như Đại Tiểu Bảo thì phải đi từ dưới đi lên —cầm cuốc lật bùn.

Bên trong trang này thật rất có tính người, ngươi không lao động liền không cótiền, không có tiền sẽ không có phòng ở, dĩ nhiên lại càng không có lương thựcăn. Ngay cả nước tắm cũng phải tốn tiền mua, không thể không làm cho Mạc Phỉcảm thấy nàng không phải là chân chính xuyên qua, mà là tiến vào một trò chơibắt chước cuộc sống ở xã hội nô lệ.

Cũng may nàng không phải một chút tay nghề cũng không có, lên tiếng hỏi phươnghướng cụ thể của phòng bếp, bảo Tiêu Duyệt không cần tiếp tục quan tâm, liềnđứng dậy chạy thẳng tới phòng bếp.

Quản sự phòng bếp dĩ nhiên là Hồng Tú. Nữ tử này nàng đã thấy qua hai lần, dángdấp nhỏ nhắn xinh xắn không nói, tính tình còn hết sức cởi mở. Theo Tiêu Duyệtnói, phòng bếp chỉ có một mình nàng bận rộn, ngày thường bên trong trang nhânsố đông đảo, riêng việc nấu ăn này cũng rất bận rộn. Vừa đúng Mạc Phỉ từ nhỏ đãgiúp mẹ nấu ăn, lúc này đến hỏi có hay không cần người giúp đỡ, tiền lương ítchút còn hơn không có.

Mạc Phỉ nghĩ tới đây, tâm tình không khỏi thật tốt. Từ sau khi xuyên qua đếnđây, bên cạnh toàn là nam nhân, hơn nữa đa số đều là biến thái, tạm thời bằnghữu duy nhất cũng chỉ có Tiêu mẫu. Nói không chừng lần này, còn có thể cùngHồng Tú qua lại.

Ai nói bên cạnh nữ chính xuyên qua, nữ xứng đều gian ác, nàng đây không phải làgặp một hai người không tệ đó sao?

“Uy.” Chợt có người ở phía sau khẽ gọi, chỉ nghe thanh âm cũng cảm giác ngườinày hết sức cao ngạo. Mạc Phỉ không để ý, bởi vì lúc này xung quanh cũng khôngthiếu người đi lại, không nhất định là gọi mình.

“Uy –” thanh âm lần nữa truyền đến, có chút ít tức giận so với lần thứ nhất,chỉ có cỗ khí thế kia là không thay đổi.

“Uy! Nữ nhân trước mặt kia, đứng lại cho bổn tiểu thư, không nghe thấy bổn tiểuthư đang gọi ngươi?”

Cho đến lúc này, Mạc Phỉ mới dừng bước. Xung quanh nàng có không ít người,nhưng tựa hồ cũng chỉ mình nàng là nữ nhân? Nhưng nàng mới đến sơn trang khôngtới hai ngày, lẽ ra sẽ không có người đặc biệt tìm nàng, trừ phi là lý do giốngnhư Tiêu mẫu lúc trước — lạc đường.

Chỉ tiếc Mạc Phỉ không thích khẩu khí của người nọ, nếu thật muốn người khácgiúp đỡ còn cao ngạo như vậy, đoán chừng cũng không có bao nhiêu người sẽ để ýnàng. Cho nên nàng liền cho là bên cạnh lỗ tai có con ruồi lượn quanh, tùy ýđưa tay vung loạn một hồi, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.Hành động này, dĩ nhiên làm người sau lưng càng bất mãn hơn: “Uy, xú nha đầu,bổn tiểu thư đang gọi ngươi, lỗ tai ngươi lớn như vậy dừng để làm gì hả? Khôngtrả lời bổn tiểu thư, cẩn thận bổn tiểu thư cắt lỗ tai ngươi.”

Cư nhiên còn đòi động đao động thương? Mạc Phỉ lười phải nghía nàng, không thểbởi vì chuyện này liền ảnh hưởng đến tâm tình đi kiếm tiền.

Bất quá cũng bởi vì chẳng muốn đùa giỡ cùng người hung ác này, tai trái đi theonàng nhiều năm thiếu chút nữa liền thật bỏ mạng. May mắn một khắc tránh đượcđao kia. Khí quá nặng, ngay cả nàng là người không tập võ cũng có thể dễ dàngphát hiện, nếu không coi như là hoàng đế lão tử tới cứu, cũng không tránh đượchiểm chiêu này.

“Phương thức thăm hỏi của ngươi tựa hồ có chút quá mức.” Mạc Phỉ còn chưa xoayngười, đã lạnh lùng trả lời. Lúc nàng càng tức giận biểu hiện càng yên lặng.

“Hừ, ai kêu lỗ tai ngươi lớn lên giống lỗ tai heo. Diệp Cẩn, bổn tiểu thư tốinay muốn ăn lỗ tai heo, ngươi đi cắt xuống cho ta!”

“Dạ, tiểu thư.”

Mạc Phỉ còn chưa kịp nhìn nữ nhân khí thế khinh người kia, liền bị thanh đạiđao lúc trước lần nữa chém tới phải lùi liền mấy bước.

Nàng buồn bực, khi dễ người cũng không cần liên tục như vậy, mặc dù người nàyrất có thể là chém lung tung một mạch, nhưng bảo nàng tay không tấc sắt như thếnào đánh trả?

Coi như chém lung tung đi, nếu như không cẩn thận tránh không được, nàng chẳngphải là trong nháy mắt biến thành bánh thịt, chứ không phải chỉ đơn giản thiếumột cái lỗ tai như vậy?

Tuy nói Mạc Phỉ gặp chuyện luôn luôn không thế nào cầu người khác giúp đỡ,nhưng cũng không nhịn được nhìn xem xung quanh mình, phát hiện những người điđường kia tựa như không nhìn thấy, việc không liên quan đến mình không nên quantâm, chân cũng không ngừng một cái liền nhanh chóng rời đi.

Xem ra thiếu nữ ra lệnh cho Diệp Cẩn gì đó lai lịch không nhỏ, ít nhất không aidám trêu chọc, khó trách ngông cuồng như vậy.

Mạc Phỉ trên mặt cười lạnh một hồi, đang định muốn mở miệng nói chuyện, đại đaokia đã không chậm trễ chút nào lần nữa bổ tới. Nàng cước bộ loạng choạng, maymắn không ngã quỵ xuống nhưng cũng có thế tránh được đại đao lần nữa.

“Đường Lăng, ngươi còn muốn hồ nháo đến khi nào!”

Mạc Phỉ vốn đã theo bản năng nhắm mắt, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc,căng thẳng lúc trước nhất thời buông lỏng. Một cách tự nhiên thở dài ra miệng,xoay người đồng thời khóe mắt vừa vặn liếc thấy nữ tử cường thế kia. Một thânquần lụa mỏng vàng nhạt, mặt mũi xinh đẹp, lông mày nhỏ nhắn hơi giơ lên lộ vẻvênh váo hung hăn. Đường Lăng, Đường Lăng, tên này được đặt quả nhiên chuẩnxác.

“Tiểu Như, ngươi như thế nào?”

Mạc Phỉ lại đem tầm mắt kéo trở về, kể từ khi Trương nói xằng nói dối, vì lừagạt mẫu thân, Tiêu Duyệt cũng rất hợp tác gọi nàng “Tiểu Như”.

Mạc Phỉ có chút không quen, đang chuẩn bị mở miệng trả lời, thiếu nữ gọi ĐườngLăng đã mãnh liệt tiến lên túm cánh tay Tiêu Duyệt, thay đổi hình tượng bưu hãnlúc trước, ngọt ngào gọi “Tiêu Duyệt ca ca”.

Nàng lần nữa buồn bực, bất quá nguyên nhân lần buồn bực này cũng chỉ vì tốc độthay đổi vẻ mặt của thiếu nữ kia.

“Cám ơn.” Đối với việc Tiêu Duyệt bởi vì lo lắng mà lựa chọn len lén đi theo,Mạc Phỉ cũng không tức giận, huống chi lần này còn nhờ hắn mới chuyển nguythành an. Cho nên lời cảm ơn này dĩ nhiên phải nói. Bất quá cũng không còn đềtài gì để nói nữa, ngay tức khắc nàng xoay người muốn đi, cũng đem theo suynghĩ bên cạnh nữ chính không có nữ xứng ác độc đi luôn.

“Ta đi cùng ngươi...” Tiêu Duyệt suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đi theo.Chẳng qua lần này đổi thành quang minh chính đại đi theo...

“Không cần.” Mạc Phỉ từ chối.

“Ngươi nha đầu này thật không biết tốt xấu!” Đường Lăng tức giận nói. Đột nhiênnhớ tới cái gì, lại một mặt chất vấn Tiêu Duyệt: “Tiêu Duyệt ca ca, xú nha đầuquả nhiên chính là Mạc Như đêm tân hôn vứt bỏ ngươi?”

Thấy Tiêu Duyệt cúi đầu trầm mặc, nàng càng thêm căm giận bất bình, nhất thờihành động theo cảm tính, đột ngột chạy lên ngăn cản Mạc Phỉ: “Uy, ngươi khôngđược đi! Đêm tân hôn năm đó chạy trốn, hôm nay lại quay đầu lại tìm Tiêu Duyệtca ca, đây là cái đạo lý gì!”