Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 20



Trên đường di chuyển, thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng đều chọn chỗ đất hơi cao. Không có thời gian đi tìm địa phương che mưa che gió, nhưng giống đực sẽ dùng thân thể cường tráng của bọn họ tạo thành lá chắn lấp kín, chỉ chừa ra 2-3 người tuần tra chung quanh, giống cái nắm chặt thời gian đắp da thú nghỉ ngơi một chốc.

Những giống đực có lông dài mềm mại tụ ở giữa lá chắn, vây thành một vòng tròn, bảo vệ mấy giống cái ở trong ngực bọn họ giống như hổ con, cơ thể dài của Tư Nạp Khắc thì vòng phía trên nhất, đắp lên mấy miếng da lông rất khổng lồ không biết của động vật gì ở phía trên, một cái lều thô ráp đã dùng tốc độ nhanh nhất xây xong.

Lý Mộ Tư bọn họ ở nơi này cá đơn sơ lại dụng tâm lều phía dưới chen chút chung một chỗ ngủ.

Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, cô thỉnh thoảng còn bị mất ngủ đã học được cách ngủ thật nhanh ở trong không khí ươn ướt và tiếng mưa rơi khổng lồ, bởi vì hiểu đây là biện pháp tốt nhất để tiết kiệm và khôi phục thể lực.

Dưới điều kiện gian nan như vậy, cô lại không làm được gì, cũng chỉ có thể tận lực không tăng thêm phiền toái cho các người thú.

Nhưng có lẽ cũng do cùng chung hoạn nạn thế này, nên vào lúc Lý Mộ Tư chưa có phát giác, cô đã bắt đầu nhập mình thành một thể với bọn họ rồi.

Ngủ có lẽ không phải khó khăn nhất, khó khăn nhất là thức ăn và nước. Khắp nơi đều ướt nhẹp, khiến bọn họ dù nghỉ ngơi cũng không tìm được củi đốt, cố tình muối còn rất trân quý, cả gia vị để ướp thức ăn cũng không tìm được, tự nhiên, cũng không có biện pháp giữ thức ăn lâu dài. Những miếng thịt đã hong khô kia, nếu như không làm đến mức cứng như đá, thì ở trong thời tiết ươn ướt này, không biết bao lâu sẽ rửa nát. Cho nên, da thịt khô trong mấy cái túi những người thú khiếng, giống cái yếu ớt tuổi căn bản ăn không hết, phái nữ như Lý Mộ Tư lại càng không cần phải nói. Vì vậy, rất nhanh, sau khi ăn xong đống trái cây không nhiều, Lý Mộ Tư liền không thể không ăn thịt sống.

Mà nước. . . . Mặc dù khắp nơi đều là nước lũ, nhưng không hề sạch sẽ, cũng may mỗi ngày đều có mưa to rơi xuống.

Thấy mấy con giống đực dính bùn lầy khắp người kéo một con động vật dáng vóc to vừa giống như ngựa vừa giống như bò về phía gò đất cao đang nghỉ ngơi, Lý Mộ Tư đã không còn để ý thịt sống hay chết, ngay cả một chút ghê tởm hay không thích ứng cũng không có. Có lẽ, phải nói, bất kỳ một người nào hiểu được sự gian nan khi tìm kiếm thức ăn trong tình huống này, mà không muốn tìm chết, thì sẽ không truy cứu vấn đề ăn tươi nuốt sống.

Việc duy nhất cô lo lắng là, cơ thể yếu ớt sống quen xã hội văn minh của mình có thể bởi vì vấn đề vệ sinh thức ăn mà sinh bệnh không? Hoặc là, ăn tươi nuốt sống có thể gây ra vấn đề ký sinh trùng gì không? Tuổi thọ trung bình của người cổ đại cũng không dài, khó nói có phải vì những nguyên nhân vệ sinh này không.

Nhưng cô nghĩ lại, được, cô phải cô, làm sao biết khi nào chết, nói không chừng thời kỳ ủ bệnh sẽ tới 10 năm 20 năm? Nhưng nếu cô không ăn, nhiều lắm một tuần thì sẽ Game Over rồi.

Bài toán này, kẻ ngu cũng biết tính.

Vì vậy, sự lo lắng cuối cùng cũng bị cô đè xuống đáy lòng —— chỉ mong thân thể của cô cũng mạnh mẽ như tâm lý, may mắn là, từ sau lần bị cảm trước, cô bị dày vò lợi hại nhưng cũng không để lại bệnh tật gì. Không biết có phải là phúc lợi của việc xuyên qua không.

Con mồi bị cắn khí quản kéo về, do hít thở không thông mà chết, không có vết thương rõ ràng. Số giống đực phụ trách săn thú vĩnh viễn không quá nhiều, thỉnh thoảng bốn, năm cái, thỉnh thoảng năm sáu, đại đa số giống đực phải phụ trách bảo vệ giống cái. Cho nên, thỉnh thoảng giống đực săn thú sẽ tay không mà về, thật may là, vận số hôm nay cũng không tệ lắm.

Tát Tư lấy dao găm ra, mạnh mẽ mà sắc bén vẽ một đường trên cổ con mồi, máu chưa đọng lại phun ra ngoài, Lạc Nhĩ đã tới gần trước khi máu phun ra, cắn mạnh vết thương, nuốt từng ngụm từng ngụm, cổ họng không ngừng cổ động.

Con mồi rất lớn, bụng Lạc Nhĩ rất nhanh đã đầy, Tát Tư lau nước mưa trên trán, la lớn trong tiếng mưa rơi: "Nhanh! Người!"

Trước khi A Lạc tiến lên, Lạc Nhĩ nhanh chóng tránh ra, Tát Tư lại rạch thêm một dao trên vết thương, A Lạc liền cắn vết thương.

Sau đó là Mễ Hiết Nhĩ, sau đó là Tát Tư. . . .

Lý Mộ Tư không quá quen thuộc chuyện này, khi Ma Da dùng lỗ mũi cúi người thúc giục cô tiến lên, cô liền bị máu phun vào mặt, sau đó mới luống cuống tay chân tới gần phía trước.

Mùi máu tươi vọt vào cổ họng, trong lỗ mũi bị sặc một chút, Lý Mộ Tư không ngừng ho, nhưng cô không dám buông miệng ra. Từ việc những giống đực kia không hề nhúc nhích, chỉ để giống cái tiến lên cô đã biết, máu rất quan trọng, rất trân quý.

Tát Tư ở một bên chú ý cô, trên mặt của hắn còn dính máu, nhưng mái tóc dài màu bạc của hắn lại không dính chút nào. Có thể thấy được kỹ thuật của hắn tốt cỡ nào. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân hắn cầm dao.

Tát Tư vươn một tay lau máu trên mặt, an ủi Lý Mộ Tư: "Đừng lo lắng, chậm một chút cũng không sao."

Lý Mộ Tư đáp hai tiếng ưmh ưmh, đầu Ma Da đè trên bụng cô hai cái, giống như xác nhận cô đã uống no chưa. Quả nhiên, đợi cô uống no, hắn liền ô một tiếng. Lúc này đám giống đực mới nhào tới, xé xác thịt ra ăn.

Lý Mộ Tư vừa ho khan, vừa lảo đảo đi qua cái lều đơn sơ dưới sự nâng đỡ của Tát Tư. Trên người cô có rất nhiều máu, sự lãng phí này khiến cô cảm thấy có chút áy náy. Tát Tư an ủi cô: "Không sao, trước kia anh cũng cũng giống em." Hắn vén tóc bạch kim ướt nhẹp ra sau tai, lộ ra một nụ cười an ủi cô: "Nghỉ một lát đi, máu sẽ mang lại lực lượng cho em."

Lý Mộ Tư phỏng đoán, có lẽ, trong máu bao hàm chút kháng thể, nếu không, trong điều kiện ác liệt của thế giới này, vì sao trên căn bản cô lại chưa từng thấy ai ngã bệnh? Dĩ nhiên, bị thương là thường chuyện.

Lý Mộ Tư mờ mờ ảo ảo cảm thấy, cơ thể của mình giống như cũng rắn chắc không ít, từ sau lần bị cảm trước, ít nhất, khi gặp mưa hay mệt mỏi cô cũng không có suy yếu, việc này hoàn toàn không thể xảy ra lúc trước. Không biết cô có cảm nhận sai không nữa.

Lý Mộ Tư bảo bọn Tát Tư đi về nghỉ trước, dù sao, thời gian nghỉ ngơi mỗi lần đều vô cùng ít, cô không thể khiến bọn họ lãng phí hết vì mình. Bởi vì ai cũng không biết nước lũ sẽ đuổi theo lúc nào, và sẽ đuổi theo theo phương hướng nào, bọn họ phải giữ vững thể lực. Đây cũng là nguyên nhân giống đực không thể lần nào cũng bắt được con mồi, bọn họ không có thời gian.

Lý Mộ Tư cởi y phục xuống ở phía sau lều trại, cởi sạch sẽ mình ra, sau đó liền vọt vào tắm mưa to, thuận tiện chà xát vết máu dính trên y phục, hoàn toàn không suy tính đến vấn đề xấu hổ, mặc dù lều ở trong phạm vi tầm mắt của đám giống đực —— nhưng bọn họ không thể nào để giống cái rời đi tầm mắt của bọn họ. Đây là vì an toàn.

Vết máu trên y phục hoàn toàn có khả năng hấp dẫn thú dữ không tìm được thức ăn trong mưa to tới đây, Lý Mộ Tư không thể mạo hiểm như vậy. Cô đã bắt đầu dùng ánh mắt của thế giới này để suy nghĩ vấn đề, cô cảm thấy, việc này rất tốt, đây là một loại tiến bộ, nếu như cô muốn tiếp tục sống.

Nhưng ngay khi cô mặc quần áo lần nữa, cô đột nhiên cảm thấy bụng có cái gì không đúng, hơi đau đau.

Lý Mộ Tư đè lại bụng, bắt đầu sám hối: xem ra cô đã kỳ vọng quá cao với cơ thể do xã hội văn minh nuôi ra của mình.

Nhưng đợi cô cảm thấy một luồng khí nóng đột nhiên xông xuống dưới, mặt cô liền tái —— Má ơi! Giặt sạch quần áo rồi! Dì cả của cô lại tới vào lúc này a a a!

Cô chợt nhớ tới lần trước, Ma Da hưng phấn nói cô phát tình. Cô rốt cuộc hiểu rõ, khi đó, chắc là cô vừa tiến vào thời kỳ rụng trứng, đối với phụ nữ mà nói, không phải phát tình sao? Nghe nói, dã thú có thể phân biệt được chuyện này của giống cái. Nhìn dáng dấp, các người thú đều giữ lại năng lực vô cùng quan trọng này.

Lý Mộ Tư che bụng, trong lòng gào khóc kêu thảm thiết: cô có thể làm sao? Cô cũng không thể chận phía dưới mà?

Lý Mộ Tư lại tìm được một nguyên nhân vì sao thế giới này không có phụ nữ —— máu chảy không ngừng thế này, đừng nói bảy ngày, dù là một ngày, đi ra ngoài một vòng cũng đừng mong lành lặn trở về!

Lý Mộ Tư rơi lệ đầy mặt, sau đó, trước mặt bỗng tối sầm.

Cô sợ hãi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đám người thú mắt xám ngắt nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng còn dính cặn thức ăn sót lại, trong kẽ răng còn dính thịt vụn đỏ thắm.

Trái tim Lý Mộ Tư phát rét, rùng mình một cái, sau đó phát hiện đây đều là người thú ở bộ lạc Mộ Sắc, lúc này mới yên lòng.

Ma Da hưng phấn lại nghi hoặc vây quanh Lý Mộ Tư vòng vo vài vòng, lỗ mũi hơi lạnh ủn tới ủn lui ở trên người cô, thậm chí thận nâng chân của cô lên, ngửi ngửi chỗ đó của cô một lúc lâu.

Bọn Tát Tư cũng bị động tĩnh lều phía sau làm thức, rối rít chạy ra.

Lạc Nhĩ liếc mắt liền thấy vết máu giữa hai chân Lý Mộ Tư, lập tức kêu lên một tiếng: "Chuyện gì xảy ra? Mộ Tư bị thương sao? Nhanh, chỗ này của anh còn thảo dược!"

Tát Tư bắt hắn lại, nghi ngờ lại không hiểu, nửa ngày mới chần chờ nói: "Đợi chút, cậu xem, bọn họ. . . . Giống như đang tiến hành. . . . nghi thức trưởng thành?"

Mấy giống cái trợn tròn mắt, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu: "Anh nói là. . . . nghi thức trưởng thành?"

Lạc Nhĩ bắt đầu điên cuồng nắm tóc, khiến giọt nước bay loạn: "Tát Tư đừng gạt em, đừng gạt em! Mộ Tư không phải đã. . . . Đã tiết dịch rồi sao?"

Không chờ hắn hỏi xong, đã trơ mắt thấy một con thú tứ chi nằm sấp phát ra một tiếng thú rống cực kỳ hưng phấn rồi chầm chậm đứng lên, vảy trên người chậm rãi rút lui, lộ ra bắp thịt rắn chắc cường tráng.

Cằm Lạc Nhĩ lập tức liền rớt xuống, vừa quay người, liền bắt lấy cánh tay của Phí Lặc cũng đang rớt cằm (hắn chỉ bắt được cái này) không ngừng lặc, rống to khàn cả giọng: "Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp! Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy hả? ! Vì sao em chỉ khiến một tên khốn khiếp như anh trưởng thành, Mộ Tư làm được một đám không nói, lại còn có lần thứ hai?"

Nhưng trong đôi mắt của hắn, rõ ràng lóe ánh sáng hưng phấn cực độ. Trong mắt mỗi người đều lóe ánh sáng hưng phấn cực độ, trừ Lý Mộ Tư đang bị vén hai chân lên, nằm dưới đất chảy máu không ngừng. . . .

Cô muốn khóc. . . . . .