Khí Phách Thành Chủ Soải Đại Phu

Chương 43



Hùng Đại ở trong Minh sống gần hai năm, đột nhiên bắt đầu nhớ nhà. Hơn nữa đứa con của Hồng Viêm mới vừa 2 tuổi, chính là thời điểm bám người, cho nên thường xuyên nhìn không thấy người. Tử Tình đã gả ra ngoài vào một năm trước, rất lâu không có trở lại. Trạm Lam cùng Thanh Y lại không phải là người của Vu Nguyệt Minh, càng không thể trở về. Đếm tới đếm lui, bình thường trừ bỏ gặp Vu Nguyệt Khánh, thì chính là hạ nhân…

Mà bình thường Vu Nguyệt Khánh đối hắn quản rất nghiêm, không chỉ có chuyện trên giường không thể phản kháng, lời hắn nói cũng không thể không nghe, đối với loại hiện tượng này, Hùng Đại sớm đã có chút phản cảm. Hơn nữa sống chung hai năm ở Vu Nguyệt Minh, cái tính cách thành thật hiền lành kia nhiều ít cũng có chút thay đổi.

“Nguyệt, ta muốn về quê nhà xem một chút! Được không?”

“Không được!” Vu Nguyệt Khánh không cần suy nghĩ liền một hơi cự tuyệt.

“Nguyệt, ta thật sự rất nhớ cha mẹ ta…”

Vu Nguyệt Khánh không hề để ý đến hắn, Hùng Đại đành phải ngồi một bên ngẩn người.

Qua hồi lâu…

“Suy nghĩ cái gì?” Vu Nguyệt Khánh từ đằng sau ôm hắn, ở bên tai thổi khí nói.

Hùng Đại không nhịn được nữa, đẩy hắn ra: “Nghĩ cái gì cũng phải nói cho ngươi, ta còn có là người sống tự do không?”

Vu Nguyệt Khánh sửng sốt, nhìn chăm chú Hùng Đại: “Ngươi không sao chứ?”

“Không… Phiền quá đi! Ngươi không có việc gì thì đi xa một chút!”

Vu Nguyệt Khánh sắc mặt lạnh lùng, trầm thanh nói: “Ngươi đang nói cái gì?”

“Nói một lần ngươi còn nghe không hiểu a? Thật là, chẳng lẽ ngươi lãng tai? Cư nhiên muốn ta nói hai lần… Thiết!” Hùng Đại giận dữ đứng dậy, đi nhanh ra ngoài, lưu lại một mình Vu Nguyệt Khánh sững sờ tại chỗ.

“Ai, phiền chết được! Điều này muốn quản, việc kia cũng muốn quản.” Hùng Đại thở hổn hển nói, vừa nói vừa ném đá vào trong dòng sông: “Nhàm chán chết được, mỗi ngày làm tình, cũng không phải ngựa giống…”

Vu Nguyệt Khánh ở một bên nghe lén thiếu chút nữa ngã sấp xuống, chỉ thấy Hùng Đại còn nói: “Nếu hắn quản ta nữa, ta liền cùng hắn phân rõ!! Hừ, ta cho ngươi coi thường tôn nghiêm của ta, ta cho ngươi quản so với mẹ ta còn rộng hơn!! Ta cho ngươi mỗi ngày động dục… Đáng chết!”

“Khụ khụ… A Đại, ngươi có phải là tức giận hay không? Hay là nội tiết mất cân đối?”

“Ngươi sao đến đây?” Hùng Đại cả giận nói: “Ngươi không thể cho ta một chút không gian sao? Phiền chết được!! Ta lệnh cho ngươi, không được lại qua đây, nếu không ta với ngươi chia tay!!”

Vu Nguyệt Khánh cũng nổi giận, Hùng Đại bình thường nghe lời cư nhiên liên tục đối hắn nói chuyện như vậy? Một phen đè lại Hùng Đại đang muốn ly khai, sắc mặt Vu Nguyệt Khánh bắt đầu tối lại: “Ngươi hôm nay phát điên cái gì? Nếu là cầu dục bất mãn có thể nói thẳng! Đừng tưởng rằng ta niệm ngươi bị bệnh mấy ngày đối với ngươi hảo một chút liền không biết cao thấp !”

Vu Nguyệt Khánh cường hôn Hùng Đại, nhanh tay tại phân thân của Hùng Đại dùng kỹ thuật cao siêu âu yếm… Hùng Đại khởi điểm có chút giãy giụa, sau đó dứt khoát để Vu Nguyệt Khánh tự hành tự động, thân thể không hề có chút phản ứng.

Vu Nguyệt Khánh cố gắng khiêu khích, nhưng Hùng Đại lại không hề có phản ứng…

“Ngươi…” Vu Nguyệt Khánh luống cuống, Hùng Đại vẻ mặt đờ đẫn, không kiên nhẫn nói: “Ngươi sờ xong rồi đi! Sờ xong rồi thì tránh ra!!”

Nói rồi, một phen đẩy Vu Nguyệt Khánh ra, rất nhanh rời đi.

Đây là thứ gọi là nguy cơ tình cảm sao? Chuông báo động trong lòng Vu Nguyệt Khánh vang lớn.

Tốn một chút thời gian, cuối cùng Vu Nguyệt Khánh tìm được Hùng Đại tại chỗở của Hồng Viêm, chỉ thấy hắn đang cùng đứa con của Hồng Viêm ngoạn đến hăng say đi!

“Thánh chủ, ngài sao đến đây?” Hồng Viêm thấy Vu Nguyệt Khánh vừa mới chuẩn bị hành lễ, đã bị Vu Nguyệt Khánh ngăn trở.

“Lúc hắn tới biểu tình thế nào?” Vu Nguyệt Khánh nhỏ giọng hỏi.

“Ách… Tốt lắm a, cũng giống như bình thường!” Hồng Viêm khó hiểu, vẫn theo tình hình thực tếnói.

Vu Nguyệt Khánh phất tay cho Hồng Viêm lui ra, đi đến phía sau Hùng Đại, hỏi: “Thích đứa bé này sao?”

Hùng Đại lập tức dừng động tác hống đứa nhỏ lại, đứng lên, quay đầu căm tức kêu to: “Ngươi tới làm gì a? Ngươi thật phiền a!! Ngươi không có chuyện gì làm sao? Hồng Viêm, ta đi trước! !”

Trừng mắt nhìn Vu Nguyệt Khánh một cái, Hùng Đại bước nhanh rời đi.

Hồng Viêm mồ hôi lạnh ứa ra, trời ơi, đây là xảy ra chuyện gì??

“Đứng lại, Hùng Đại, có nghe thấy không?” Vu Nguyệt Khánh đuổi tới, biểu tình trên mặt đã đủ để nói cho mọi người, nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn.

“Ngươi muốn tạo phản sao?”

Hùng thấy bị ngăn trở, chỉ phải thở dài: “Ngươi thật phiền nha!”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi…”

“Nguyệt, bái biệt ngươi, đừng dùng khuôn mặt xinh đẹp kia của ngươi làm loại vẻ mặt này được không? Có thể tạo ra nếp nhăn, đến lúc đó ta lại phải điều phối mỹ mạo cao cho ngươi (thuốc làm đẹp)!!”

“Ta lại không cần ngươi điều!”

“Vậy ngươi nói chính là ta tự tìm phiền toái a? Ta đây không phải có bệnh? Hừ, không điều sẽ không điều!! Ngươi nghĩ rằng ta thích như vậy a!!”

“Đủ rồi, Hùng Đại, ta cho ngươi biết, nếu ngươi còn như vậy…”

“Sao nào? Chẳng lẽ ta lại không thể phát cáu sao?”

“Có thể, nhưng là có phát điên giống như ngươi vậy sao?”

“Ngươi mới điên a!! Ta phiền rồi đấy, ngươi ít quản ta! Bằng không ta lập tức rời khỏi nơi này, về với ông bà!!”

“Ngươi… Hừ!” Vu Nguyệt Khánh cũng không phải người hảo tính tình, lập tức phất tay áo mà đi.

Hai người đối lưng mà đi, làm cho tất cả không khí hạ xuống tới 0 độ.

“Vu Nguyệt Khánh, ngươi tên ngu ngốc này, ta muốn cùng ngươi tách ra!!!!!!!!!!!!!!!”

Đêm, sự yên tĩnh bị đạo thanh âm này cắt ngang, hắc ám bên trong gian phòng lập tức nhen nhóm ánh nến.

“Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!!”

“A… Nguyệt, ta nói cái gì ?” Hùng Đại một thân mồ hôi lạnh ngồi dậy từ trong chăn.

Vu Nguyệt Khánh nheo lại mắt, khí lưu uy nghiêm tại hai người trong lúc đó bắt đầu khởi động. Hùng Đại cười gượng, trong lòng lại nghĩ: đánh chết hắn cũng không thể đem cảnh trong mộng vừa rồi nói ra!! (Ra nãy giờ em nó nằm mơ =)))) )

“A Đại, có phải hay không ta gần đây đối với ngươi không tốt? Ân?”

“Không có không có! Ngươi vẫn đối ta tốt lắm a!”

“Thật sự? Không có gì bất mãn?”

“Không có không có! Tuyệt đối không có bất mãn!”

“… Vậy đi ngủ sớm một chút đi!”

“Hảo hảo!!” Hùng Đại nhanh chóng ngủ tiếp, rất sợ bị Vu Nguyệt Khánh phát hiện chỗ có nửa điểm không thích hợp. Đồng thời trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng lại mơ thấy loại mộng này nha, bằng không bị phát hiện, chỉ sợ thọ mệnh sẽ ít đi mười năm a!! Lúc này, Hùng Đại đem ý nghĩ muốn về nhìn quê nhà quên đến không còn một mảnh, không hề nhắc tới…