Khí Phách Thành Chủ Soải Đại Phu

Chương 20



“Thanh Y, Trạm Lam.”



Lưỡng đạo dáng dấp quỳ xuống tại trước mặt Vu Nguyệt Khánh.

“Thuộc hạ khấu kiến thánh chủ.”

Vu Nguyệt Khánh đem bình độc dược lúc trước Thanh Y đem đến đưa lại cho Thanh Y: “Dùng thứ này, coi như là phần thưởng cho con tiện nhân La Thải Anh kia.”

“Độc này. . . . . .” Thanh Y cả kinh, cùng Trạm Lam nhìn thoáng qua nhau.

“Trạm Lam, Hậu Đại Hải cứ giao cho ngươi xử trí, ta muốn làm cho hắn cả đời không thể mập hợp. Nhớ rõ đem con tiện nhân kia phóng tới trên giường hắn, hanh hanh hanh!”

Hai người rùng mình một cái, đồng thanh nói: “Cẩn tôn thánh chủ phân phó.”

“Ân, có người đến đây, theo lối sau mà đi.” Dứt lời, Vu Nguyệt Khánh đứng dậy mở cửa, mà bóng người vừa rồi sớm chẳng biết đi đâu.

“Đường đường một minh chủ võ lâm, không đi cửa chính, lại còn sử dụng chút bàng môn tả đạo, thật sự là buồn cười.”

“Ha ha ha, Vu thánh chủ hảo công lực.” Phù Dật Kiếm từ trên mái hiên nhảy xuống, cười hướng Vu Nguyệt Khánh mà đi: “Cùng thuật dịch dung tinh xảo của ngươi giống nhau, làm cho người ta bội phục.”

“Có gì cứ việc nói thẳng đi.” Không thích nói lý với loại người này, trong mắt mang theo vẻ châm chọc khi giao tiếp, Vu Nguyệt Khánh có chút không kiên nhẫn .

“Quả nhiên khoái nhân khoái ngữ (thẳng thắn)!” Phù Dật Kiếm trong mắt hiện lên một mảnh tán thưởng: “Ta mới vừa nghe được một tin tức, có lẽ đối Vu thánh chủ ngươi, rất hữu dụng a? Không biết ngươi có thể dùng thứ gì đến đổi với ta?”

“Vu Nguyệt Khánh, là ai tới a?” Hùng Đại sớm nghe thấy tạp âm bên ngoài, mặc quần áo tử tế cuống quít đi ra, liền thấy Vu Nguyệt Khánh cùng Phù Dật Kiếm mặt đối mặt mà đứng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác quái dị: “Xảy ra chuyện gì? Phát sinh vấn đề gì sao?” Hùng Đại nhỏ giọng hỏi.

“Không có gì, ngươi vào trong trước đi.”

“Vậy ngươi cẩn thận. . . . . .” Hùng Đại liếc nhìn Phù Dật Kiếm một cái, người này lần trước còn tại khách *** chuẩn bị công kích Vu Nguyệt Khánh, khẳng định không có chuyện gì tốt.

“Chậm đã!” Phù Dật Kiếm ngăn cước bộ Hùng Đại lại: “Tin tức của ta, cùng người bên cạnh ngươi có quan hệ, chẳng lẽ. . . . . . Ngươi không muốn biết?”

Vu Nguyệt Khánh ánh mắt biến đổi, lập tức bình tĩnh nói: “Ngươi muốn dùng cái gì trao đổi?”

“Ta muốn ngươi dùng diện mục thực của ngươi bồi ta một đêm!” Thanh âm thấp trầm dễ nghe rót vào vài phần hương vị *** ô. Vu Nguyệt Khánh nhất thời sát khí trào ra, hai tay nắm chặt, bỗng dưng xoay người: “Thứ cho không tiễn xa được.”

Hùng Đại nghe không hiểu gì cả, tuy rằng không biết rõ, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy vừa rồi Vu Nguyệt Khánh đối người này chính là chán ghét. Trừng mắt liếc nhìn Phù Dật Kiếm một cái, theo Vu Nguyệt Khánh ly khai.

“Vu Nguyệt Khánh. . . . . . Ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu!” Phù Dật Kiếm một chút cũng không lưu tâm, ngược lại thản nhiên nở nụ cười, có thâm ý khác nhìn thoáng qua phòng của Vu Nguyệt Khánh, xoay người rời đi.

Nếm qua cơm chiều, Hùng Đại lại chạy đến phòng Vu Nguyệt Khánh không chịu đi.

“Thương thế của ngươi tốt hơn chưa?”

“A? Ác, tốt hơn nhiều tốt hơn nhiều.” Hùng Đại sửng sốt, hắn nghĩ rằng Vu Nguyệt Khánh sẽ lại đuổi hắn đi, khi trả lời không khỏi sửng sốt.

“Đúng rồi, Vu Nguyệt Khánh, buổi chiều người tới tìm ngươi là ai vậy?”

“Minh chủ võ lâm Phù Dật Kiếm.”

“Cái gì, hắn chính là minh chủ võ lâm? Vậy không phải là rất lợi hại? Ngươi. . . . . . Giống như thực chán ghét hắn a, đắc tội hắn không lo sao?”

“Ngươi sợ?”

“Mới không có, ta lo lắng ngươi thôi.”

“Hừ, hắn còn không phải đối thủ của ta.”

“Ác, vậy là tốt rồi! Hắc hắc!”

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Vu Nguyệt Khánh đánh giá nam nhân theo hắn bất quá mới nửa tháng này, mặc kệ nhìn thế nào cũng giống như một tên cu li, mặt chữ quốc ( thế này nè 国 ), mày rậm giống như bút, ánh mắt đơn thuần, thẳng thắn. Trừ bỏ màu đen, không còn sắc thái gì khác. Loại diện mạo này, chỉ sợ liếc mắt qua một lần, sẽ rất khó nhớ kỹ. Chính là một thân da thịt phơi nắng đến ngăm đen kia có chút làm cho người ta chú ý thôi.

” Bả vai của ngươi hảo rộng.” Vu Nguyệt Khánh đột nhiên nói một câu như thế.

“A? Phải không? Ta chưa từng chú ý đến.” Hùng Đại vung vẩy cánh tay, cơ bắp trên tay thuần túy là do dồn sức làm việc mà từ từ luyện thành: “Ha hả, ta từ nhỏ liền chịu trách nhiệm sinh hoạt trong nhà, cha mẹ ta thì toàn tâm toàn ý hái thuốc, mấy tỷ tỷ đều là nữ hài tử, những việc còn lại cũng chỉ có ta làm.”

“Câu lưng hùm vai gấu này rất thích hợp với ngươi.” Vu Nguyệt Khánh trên mặt lộ ra một trận tươi cười thản nhiên, ngón tay tại bờ vai trơn nhẵn của Hùng Đại di chuyển.

“Ha hả, mấy người mà ta quen cũng đều nói như thế. Vu Nguyệt Khánh. . . . . . Đừng, hảo nhột. . . . . .” Áo bị kéo ra, ngón tay tinh tế trắng trẻo kia tại chung quanh miệng vết thương vẽ thành vòng, làm cho Hùng Đại tả nữu hữu oai (trái xoay phải nghiêng).

Thình lình, Vu Nguyệt Khánh tại điểm anh khâu nhô lên ở trước ngực Hùng Đại dùng sức nhéo một cái.

“A!” Hùng Đại bị ăn phải đau đớn, đang lúc cuống quít đứng dậy, vấp phải cái ghế phía sau, liên tục lui lại đến thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Sao vậy, hoàn hảo chứ?” Vu Nguyệt Khánh nhẫn cười mà hỏi, một tay ôm thắt lưng Hùng Đại, dễ dàng đem hắn đang ngã ra giữa không trung nâng dậy, tiện đà dùng sức kéo một cái, Hùng Đại cả người đều nhào vào trong ngực của hắn. Hơi thở vương vấn bên môi, Hùng Đại không tự giác vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc: “Không. . . . . . Không có việc gì.”

Gương mặt của Vu Nguyệt Khánh càng áp càng gần, Hùng Đại luống cuống, chỉ cảm thấy hỗn thân không được tự nhiên, toàn thân nóng lên. Chẳng lẽ ta bị bệnh?

“Đông đông!”

“Ai?” Vu Nguyệt Khánh nhíu mi.

“Bần đạo Vô Minh, Huyền Y đạo trưởng thỉnh hai vị đến đại điện tụ hội.”

Vu Nguyệt Khánh tiến lên mở cửa, bốn đạo tinh quang chợt hiện rồi tắt.

“Đã biết, chúng ta lập tức đi qua.”