Khí Phách Thành Chủ Sỏa Đại Phu

Chương 29



“Hắn sao rồi ?”



“Đã muốn ổn định lại !” Hùng Đại lau mồ hôi, thở hắt ra nói: “Chẳng qua, Vô Minh, ngươi sao quan tâm sư huynh của ta như thế? Ngươi là một đạo sĩ…”

“Trời ạ, ngươi còn không có phát hiện?” Vô Minh thấm chút nước đem dịch dung phấn tẩy đi: “Hiện tại biết ta là ai đi!”

“Hàn Thác? Ngươi…” Hùng Đại chỉ vào Hàn Thác, vẫn là nửa ngày không thể tin được Vô Minh chính là hắn.

“Ai, Hùng Đại, nói thật, bây giờ là thời kì mấu chốt, ngươi làm cho khôn khéo một chút, làm không tốt sẽ máu chảy thành sông.”

Hùng Đại không nói, nhìn Hàn Thác vẻ mặt mệt mỏi, áy náy càng mạnh: “Ngươi yên tâm, tuy rằng ta không giúp được các ngươi cái gì, nhưng ta sẽ cố gắng!”

Hàn Thác ngẩng đầu, đối với lời nói mới rồi của mình cảm thấy có lỗi: “Ha hả, ngươi giúp tốt hơn nhiều, nếu không phải là ngươi, Triệt sẽ mất mạng !”

“Nào có, ta cũng chỉ có thể làm được thế này !” Hùng Đại nghĩ đến bóng dáng Vu Nguyệt Khánh vội vàng rời đi vừa rồi, tự trách thật sâu, ở phía sau hắn lại chỉ có thể đứng ở xa xa, nhìn bóng lưng của hắn, lại thế nào cũng không giúp được hắn. Chỉ sợ không gây thêm phiền toái là tốt rồi! Tự ti, Hùng Đại quay người lại, thấy Hàn Thác ghé vào bên cạnh Vũ Văn Triệt đang ngủ.

Ai… Lo lắng cho tới trưa, cũng mệt mỏi. Phủ thêm áo khoác cho hắn, Hùng Đại mất mác đóng cửa rời đi.

Nơi này cư nhiên ngay cả một chỗ dành cho mình dừng chân đều không có… Nguyệt, ta muốn giúp ngươi, ta không muốn thấy ngươi phiền muộn như vậy. Các ngươi làm chuyện mà ta một chút cũng không biết, ta nên làm sao đây? Trong lòng như ăn phải hoàng liên rất khó chịu, đi hướng nhà bếp, Hùng Đại lại vì Vũ Văn Triệt chuẩn bị dược cho buổi tối.

“Sao rồi?”

“Chứng cớ quan trọng nhất bị lấy đi rồi… thời điểm Thiên Duyến chết ngươi thật sự không phát hiện?”

Phù Dật Kiếm vẻ mặt oan uổng: “Thật không có! Tối hôm qua không phải còn cùng ngươi tản bộ… .”

Vu Nguyệt Khánh trừng mắt một cái, Phù Dật Kiếm lập tức chuyển lời: “Sau đó không đi ngủ ngay, mà đi nhìn chỗ này chỗ kia một chút, trở về mới nằm xuống chợt nghe thấy tiếng kêu.”

“Hừ, nói không chừng là ngươi quay trở lại giết Thiên Duyến, ngươi nhìn bản mặt cùng biểu tình của hắn rất tĩnh, rõ ràng do người quen gây nên!”

“Nếu ngươi là muốn khen ngợi ta võ công cao cường, ta rất vui ý tiếp nhận, bất quá loại chuyện giết người này ta còn muốn chọn đối tượng, tỷ như nam nhân xấu xí bên cạnh ngươi kia, ta sẽ càng có hứng thú! A… Ngươi muốn giết người a!” Phù Dật Kiếm tức giận trợn mắt, vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng mau, sớm đã bị cắt cổ bồi Thiên Duyến.

“Nếu ta lại nghe thấy có người nói nửa điểm thất lễ với hắn, quyết không thủ hạ lưu tình.” Vu Nguyệt Khánh âm lãnh nói, trong hàn quang lộ ra tia cảnh cáo, khí thế lạnh lẽo như băng sương không dung cho người khác phản kháng.

Phù Dật Kiếm thở dài: “Được rồi, chúng ta nói chuyện chính sự trước. Bất quá ngươi phải biết rằng, ta sẽ không bao giờ dễ dàng chịu thua!” Thấy Vu Nguyệt Khánh không để ý tới hắn, cười cười, sắc mặt lập tức biến đổi, khẩu khí cũng nghiêm cẩn lên: “Xem ra là có người dùng độc, hơn nữa biết chuyện này sẽ vì triệu khai võ lâm đại hội mà trì hoãn lại. Thi thể đặt tại trong phòng Thiên Duyến đại sư, hẳn là vẫn chưa bị dịch chuyển qua, vì bảo lưu hiện trường, lại càng không có ai tới. Xem ra, hung thủ là cầm đi quan kiện gì đó.”

“Mê hồn hương?”

“Ân? Sao ngươi biết?”

“Lúc trước ta cũng có ngửi qua!” Nhớ tới ngày đó ngửi được gì đó ở lão Trương, đích thật là thứ này. Nếu không phải nó, mình sao lại bị đâm bị thương hơn nữa còn trúng độc a!

“Trên y phục của Thiên Duyến đại sư còn lưu lại một chút.” Vu Nguyệt Khánh nhìn nhìn bốn phía, địch nhân hẳn là sẽ không ngu xuẩn đến đem chứng cớ lưu lại, tựa hồ không phải tìm lại thứ gì!

Vu Nguyệt Khánh chuẩn bị rời đi, lại bị Phù Dật Kiếm cản lại: “Ngươi xác định không cần ta hỗ trợ? Ta cũng là thật tâm muốn giúp ngươi a!”

“Hừ, kẻ có ý đồ cho dù là thiệt tình, cũng thành giả ý !” Châm chọc nói, Vu Nguyệt Khánh linh hoạt theo cửa sổ rời đi. Chỉ để lại một mình Phù Dật Kiếm thâm ý nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp kia.

Màn đêm buông xuống, ô vân tế nguyệt (mây đen che khuất ánh trăng), tựa hồ muốn báo trước điều gì.

Dưới ánh nến, Hàn Thác đang thân mật cẩn thận uy Vũ Văn Triệt uống thuốc. Hàn Thác dùng phương pháp uy bằng miệng tới miệng làm Hùng Đại sợ hãi.

“Các ngươi… Các ngươi cư nhiên là loại quan hệ này?” Hùng Đại đỏ mặt kêu lên, hắn vẫn nghĩ đến hai người này là quan hệ bằng hữu thân thiết, không nghĩ tới cư nhiên…

“Này, ngươi thật đúng là dốt nát a!” Hàn Thác nghỉ ngơi một ngày nên tinh thần hiển nhiên đã khá hơn nhiều, tự nhiên cũng có khí lực mắng Hùng Đại: “Bộ chúng ta là giống quan hệ bằng hữu tốt sao? Mỗi ngày ngủ cùng nhau, như keo như sơn?”

“Ách… Ta chỉ là cảm thấy được các ngươi quan hệ thật tốt quá mà thôi…”

Thật sự là một gia khỏa đơn thuần, xem ra Vu Nguyệt Khánh lúc này phải bận rộn rồi!!

“Khụ khụ…”

“Triệt!” Hàn Thác tâm hỉ kêu lên, ôn nhu nâng hắn dậy: “Sao rồi?”

Hùng Đại bắt mạch: “Ân, nội thương đã muốn tốt hơn nhiều, kế tiếp phải tĩnh dưỡng.”

“Thác…”

“Hư! Đừng nói nữa.” Hai người trong mắt vì kích động mà phiếm thuỷ hoa (nước mắt), gắt gao ôm lấy nhau. Sau khi trải qua sinh ly tử biệt, lo lắng toàn bộ hóa thành chức tình nhiệt ý, sựấm áp vây nhiễu bọn họ.

Hùng Đại vốn định nói chút gì đấy, nhưng thấy được bọn họ trong mắt chỉ có lẫn nhau, liền lẳng lặng lui ra ngoài.

Trong đêm đen, chỉ thấy một thân áo trắng đứng ở trong viện tử trống trải, như nguyệt quang khiết bạch sáng tỏ, khiến người phải chú mục. Hoàn hảo tối nay không có ánh trăng, nếu không cũng chỉ có thể làm nền thôi.

Vu Nguyệt Khánh quay người lại, vừa lúc thấy bộ dáng ngẩn người của Hùng Đại. Hai người ánh mắt giao tiếp trong không trung, tranh chấp bị cắt ngang lần trước làm cho không khí có chút xấu hổ.

“Triệt tỉnh?”

Hùng Đại gật gật đầu, lăng lăng đi tới bên cạnh Vu Nguyệt Khánh, chi chi ngô ngô nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Có điều gì ta có thể hỗ trợ?”

“Đem Triệt chiếu cố hảo là được.”

“Không phải, ta không phải nói ý này.” Hùng Đại có chút cấp bách: “Ta muốn giúp ngươi! Thật sự! Tuy rằng ta biết ta cái gì cũng không biết… Thực xin lỗi, ta, ta có thể…”

Hùng Đại giống một đứa nhỏ thất thố cúi đầu, tay không ngừng vân vê góc áo, ý nghĩ bất an cùng bất lực lại làm cho hắn tự trách đến muốn khóc.

Đột nhiên, một thân người lãnh lãnh, mang theo hương thơm đặc biệt đem hắn ôm lấy.

“Nguyệt…”

Vu Nguyệt Khánh khẽ cắn vành tai băng lãnh của hắn: “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, như thế còn hơn bất kỳ sự trợ giúp nào.”

Cuồng loạn run rẩy, tâm dần dần yên ổn xuống, cái ôm ấp đã lâu không có này dị thường ấm áp. Mà Vu Nguyệt Khánh trong lòng xác thực càng rõ ràng, Hùng Đại một ngày không nghĩ thông, bọn họ liền không thể tái tiến thêm một bước. Bất quá cho dù như thế thì sao a? Hắn đã quyết định: chờ việc này chấm dứt, mặc kệ Hùng Đại nghĩ thông hay không thông, hoặc ý nguyện như thế nào, cũng đều mang hắn đi, vĩnh không bước vào Trung Nguyên.