Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy

Chương 13



Thấy tình trạng chết sững của Phương ,lúc này Lam mới ngước nên và ngạc nhiên khi thấy cô gái đó là em gái của Lâm .

Trong khi đó Lâm nhìn cô em gái nói :

-Anh đã nói là em đừng sang khu cấp 3 rồi mà .

cô gái đó nhìn anh trai và nói :

-Thì tại em muốn cảm ơn các anh đây hồi sang cứu em thôi .

Sau đó nhìn Lâm nói giọng hơn dỗi :

-Mà cũng tại anh 2 đó ,tự nhiên sáng nay bỏ em trước cổng trường làm em bị bắt nạt nè .

Nghe vậy Lâm giật mình nhìn em gái lo lắng :

-Vậy em có sao ko ?giọng lo lắng .

Phương đang chết sửng nghe thấy vậy thì ko biết sao lại nói ”đểu ”:

-Chà xem ra cũng quan tâm em gái nhỉ .

Lâm nhìn Phương và bực bội vì bị nói như vậy :

-Đó ko phải là chuyện của cậu .

Cô gái đó nghe vậy thì nhìn anh trai nói :

-Anh sao anh lại nói với người giúp em như vậy .

Lâm nghe vậy thì nhìn lại cô em gái và nghi ngờ nhìn bọn nó và hỏi :

-Thật ko .

Lam lúc này thấy vậy thì tức giận khi nghĩ Lâm nghi ngờ Phương và mình nên nói:

-Thật hay ko thì hỏi em gái cậu thử xem .

Rồi cả bọn đều nhìn và em gái Lâm nói:

-Anh hai à ,mấy ảnh cứu em ,anh chỉ lo cho cô bạn gái mới của anh mà bỏ em ở trước cổng còn gì .

Nghe vậy bọn nó nhìn Lâm đầy đắc ý .Phuơng nên tiếng :

-Chà ko ngờ có 1 ông anh vô chắc nhiệm như vậy _Làm vẻ mặt tiếc nuối.

Lâm thấy vậy thì tức điên gan và hét :

-Chuyện đó của tôi ko liên quan gì đến cậu .

Thấy vậy Phương càng thích trêu hơn ,quay sang em gái Lâm ,Phương hỏi :

-Mà em tên gì vậy .

Vừa nói xong Lâm hét ngay vào mặt Phương :

-Cậu ko đc có ý gì với em gái tôi đâu đấy .

Em gái Lâm nhìn anh mình nói :

-Anh làm gì vậy ,mất mặt quá đi .

Sau đó nhìn Phương trả lời :

-Em tên Quỳnh Trâm ,học lớp 9a,khối cấp 2 trường Angle.

Phương thấy vậy nhìn Lâm đá mắt nói:

-Em gái cậu dễ thương hơn cậu nhiều .

Lâm thấy vậy tức muốn bóc khói hét nên :

-Cậu ..giám nói thế hả ?

Đang trêu Lâm ,thì chợt Phương nhìn ra cửa căn tin và thấy cảnh ba mình đang đi cùng ”mụ hồ ly tinh ” ,nét mặt bổng trầm xuống .Ko có vẻ gì chú ý xung quanh cả .

Trong khi đó Quỳnh Trâm nhìn Phương với khuôn mặt hơi đỏ hỏi :

-Vậy 2 anh tên gì ?

Lam ko thấy Phương trả lời nhìn theo ánh mắt Phương đang dõi theo thì phát hiện cảnh trước mắt ,và nhằm che dấu cảm xúc cho bạn mình

Lam đành trả lời:

-À anh tên Thiên ,Còn cậu bạn của anh tên Thắng .\\

Sau đó Lam giật mình khi thấy ánh mắt của em gái Lâm đang nhìn Phương có cảm giác gì đó mà mình ko thể biết đc .

Nhìn lại Phương ,Lam ước gì lúc này có lan ở đây thì tốt biết mấy .

Lâm thì lúc này ko quên Phương đã chọc tức mình ,nên lúc này cứ nhằm vào Phương nói :

-Chà xem dáng vẻ thất thường của cậu kìa .Hà hà vui quá đi .

Nghe xong câu nói ấy Phương ko nói gì mà nước mắt bắt đầu rơi ,và ko để ai thấy những giọt nước mắt đó Phương bỏ chạy .

Lam thấy vậy thì lúc này tức giận ,vì bạn và Lam hét vào mặt Lâm :

-Cậu có cần quá đáng vậy ko ?

Lúc này Lan từ đầu xuất hiện và nên tiếng giọng bình tỉnh nhưng mang vẻ lạnh lùng :

-Cậu có cần nói khích người ta như vậy ko ?

Rồi nhìn lướt qua mọi người ở đó ,sau đó nhìn Lam nói :

-Đi thôi cậu _giọng nhẹ nhành lại .

Em gái Lâm nhìn chàng trai trước mắt và bỗng thốt nên :

-Anh tên gì vậy ,trong anh cool quá đi .

Nghe câu đó Lan nhìn qua và thấy 1 cô gái và hỏi giọng bình thản :

-Em là ai vậy ?

Biết tính bạn mình đã ko thích là ăn nói cộc cằn ,nên Lam đành phải nói :

-Em gái Lâm ý mà .

Lan nhìn cô gái trước mặt và tự nhiên nở nụ cười và nói :

-Anh em ko giống nhau .

Em gái Lâm nghe vậy ngạc nhiên hỏi :

-Anh 2 và em có chỗ nào ko giống nhau vậy anh ?

Lan ko biết nghĩ gì nhìn sang Lâm và phán ngay 1 câu :

-Tính cách em gái thì dễ thuơng trong khi đó anh trai thì khó ưa .

Nói xong mặc kệ Lâm nhìn mình bằng ánh mắt căm thù thì Lan lại khá bình tỉnh nhìn Lam nói :

-Đi kiếm Thắng thôi .\\

Sau đó ung dung bỏ đi trước ánh mắt ngạc nhiên của bọn hắn .

Ra khỏi căn tin Phương ko biết mình phải đi đâu,nhìn xung quanh ko khí vui vẻ ,còn mình thì lại có cảm giác cô đơn .

Cuối cùng Phương ko biết tại sao lại ra vườn hoa ,thấy vậy tự nhiên Phương bật cười và nói 1 câu :

-Trời mình ngày càng giống Lan rồi .

Ngồi xuống 1 bãi cỏ Phương nhìn nên bầu trời trong xanh ,nhưng hồn lại để ở chổ khác .

Phương nhớ lại câu nói của Lâm và tự nhiên nước mắt lại rơi và cùng theo đó là người ba từng yêu thương gia đình hết mực ,giờ thì tự nhiên Phương ko biết mình phải làm sao ,có thật sự nên nói cho mẹ và anh 2 biết ko ,tuy rằng mẹ mình đã nghi ngờ nhưng giờ mình nói ra chả khác nào khẳng định ba mình thật sự ngoại tình ,liệu mẹ mình có chịu nỗi ko ?

Từng ý nghĩ cứ mâu thuẫn trong đầu Phương ko biết mình sẽ như thế nào giữa nói và ko nói cho mẹ Phương dần dần chìm vào nỗi đau .

Ở chỗ Lam và Lan sau khi rời căn tin ,Lam nhìn bạn mình nói :

-Cậu đi đâu mà giờ mới đến vậy .

Lan nhìn Lam nói giọng bí ẩn :

-Bí mật mình sẽ nói sau .

Nhìn thái độ bí ẩn của Lan ,Lam biết giờ có hỏi cũng ko nói chi bằng để khi nào thích thì Lan nói thôi .Đang nghĩ vậy trong sự thích thú thì nghe Lan hỏi :

-Cô em của Lâm hình như thích Thắng rồi đó .

Nghe vậy Lam nhìn Lan và nghi ngờ nói :

-Làm gì có chuyện đó ,chắc chỉ là do chuyện sáng nay tụi tớ giúp Trâm thôi mà .

Lan xuy xuy tay ý phủ nhận nói :

-Mình lại có cảm nhận khác .

Lam nghe vậy thì lại 1 lần nữa khẳng định nói:

-Chắc cảm nhận của cậu bị sai thôi .

Lan nghe vậy thì nói :

-Ừm cầu mong là vậy nếu ko sẽ rắc rối lắm à .

Bỗng Lam nói tiếp :

-Thôi chúng ta đi kiếm Phương đi .

Lan nhìn ra vườn hoa và chỉ :

-Khỏi kiếm Phương kia .

Và 2 người nhìn thấy cảnh Phương đang khóc và có cảm nhận Phương đang chìm vào cảm xúc cô đơn .2 người chỉ biết lắc đầu và có chung suy nghĩ :Tốt nhất hãy để Phương suy nghĩ .Sau đó 2 người đi lại và im lặng như tôn trọng cảm xúc của Phương.

Tối hôm đó ko biết sao Phương lại nhắn tin cho Lan và Lam với chung 1 nội dung :

”Các cậu tối nay chúng ta đột nhập văn phòng hiệu trưởng đi ”

Nhìn tin nhắn Lan vừa mới tắm xong ,đi ra và suy nghĩ :

”Ko biết Phương nghĩ gì đây ,nhưng chắc là thông suốt rồi đây ”

Đang định đi ra ngoài thì bỗng nhiên Quân nên tiếng :

-Lễ hội trường cậu định thi môn nào vậy .

Giật mình Lan nhìn Quân và cố nói với khuôn mặt bình tỉnh :

-À để tớ nghĩ một chút đã .

Nghe vậy Quân nói :

-Tùy cậu ,nhưng nhanh đó.\\

Tự nhiên Lan nhớ Phương từng nói có cuộc thi marathon thế là Lan nói luôn:

-Thi chạy .Đc rồi chứ.

Rồi ko đợi Quân nói gì Lan đi ra khỏi phòng .

Để lại Quân nhìn theo và có suy nghĩ :”cậu này còn lạnh lùng hơn mình nữa ,nhưng thôi đó ko phải là chuyện của mình ”

Trong khi đó Lam đang nằm trên giường đọc sách chợt tin nhắn đến ,Lam cũng ko khác Lan là mấy khi có cùng suy nghĩ và bước xuống giường đi ra ngoài khi Huy còn đang ở trong phòng tắm.

Lan đi ra vườn trường nhìn xung quanh và nhìn những nụ hoa Phyllo cactus grandis (Hoa Quỳnh ) ,một cách chăm chú và nở 1 nụ cười nhẹ .Sau đó nhìn lên trời Lan tự nói:

-Chà nhiều sao nhỉ ,nếu những bông hoa này mà nở trong bầu trời đêm thay vì là trong ánh sáng này thì đẹp hơn nhỉ .

Nói xong Lan tự cười trước câu nói của mình và nghĩ :Ko lẽ mình lại thấy ko tự do tù túng quá đi….

Đang nghĩ đến đây tiếng của Lam vang nên :

-Chà hoa quỳnh sắp nở rồi nè .

Lan nhìn Lam với 1 nụ cười và nói :

-Ừm mình nghĩ là tối nay hoa sẽ nở thôi ,Quỳnh thường nở về đêm mà .

Bổng Phương từ đâu xuất hiện nói :

-Chà cậu lại nói về hoa rồi

Nghe vậy Lan và Lam nhìn chăm chú Phương và thấy nụ cười bình thường trên gương mặt ,2 người đều thực vui vẻ ,.vì họ biết Phương đã quyết định điều gì ,lúc nãy nhìn tin nhắn của Phương cả 2 đều sợ rằng Phương sẽ lên văn phòng và mắng chữi bà hồ ly tinh kia .Nhưng giờ thì yên tâm rồi .

Và Lam là người nên tiếng trả lời trong nụ cười vô tư:

-Thì cậu cũng biết Lan là người yêu thích hoa sao ,Dù sao Lan cũng là người chế tạo nước hoa mà .

Gật đầu trước cái cách nói chuyện vô tư của Lam ,Phương cười và thầm nghĩ :tớ cảm ơn 2 cậu luôn bên cạnh tớ .

Lan lúc này như đoán đc Phương đang nghĩ gì ,nên nói :

-Cậu hẹn tụi này nên văn phòng hiệu trưởng chi vậy ?

Phương nghe vậy thì nói :

-Mình muốn tìm hiểu thêm 1 số thông tin thôi .

Lan nghe vậy thì cười nói :

-OK thôi .Let’s go .

Phương đang định đi thì tự nhiên nhớ đến 1 chuyện nói :

-Sang nay cậu đi đâu vậy .

Lan nghe vậy thì giật mình ko biết trả lời sao ,thì tiếng của Lam vang nên :

-Đại tỷ ko nói đâu sáng mình hỏi chỉ nhận đc 1 câu thôi ._nói đến đây thì dừng .