Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 42: Trao đổi và cướp đoạt



Một lang yêu màu xám đang ngủ dưới tàng cây. Kiều Giác đốt mê hương ở cách đó không xa, một lúc sau, hôi lang kia mềm oặt ngã trên mặt đất, đã hoàn toàn mất tri giác. Lúc này Kiều Giác mới đi tới.

Gã vén ống tay áo, ấn ký sao sáu cánh màu đen trên cánh tay lấp lóe, gã đưa tay khoác lên giữa chân mày lang yêu.

Một lát sau, lang yêu kia tựa như đang gặp ác mộng, vẻ mặt trở nên cực kỳ thống khổ.

“Không… Không!”

Lang yêu hoảng sợ mở mắt ra, bộ lông cả người bị mồ hôi thấm ướt. Nó thống khổ lăn lộn trên mặt đất, tựa như đang trải qua chuyện đau khổ nhất trên thế gian.

Hào quang màu đen trên cánh tay Kiều Giác liên tục lấp lóe. Gã đang gieo tâm ma vào trên người lang yêu, mà chính gã đang không ngừng thôi thúc lực tâm ma.

Bản thân tâm ma không hề hại người, chỗ kinh khủng của nó là có thể làm cho người ta nhìn thấy chuyện sợ hãi nhất thống khổ nhất trong lòng, khi người đó hoàn toàn bị cảm xúc sợ hãi cùng thống khổ trói buộc, liền đánh mất ý chí chiến đấu và ý niệm sống sót. Tâm ma lớn mạnh đến mức độ nhất định, người đó liền có nguy cơ cực lớn tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết.

Lang yêu nhìn thấy Kiều Giác, hoảng sợ nói: “Ngươi… Ngươi làm cái gì…” Nó hé miệng, muốn nhào lên cắn xé Kiều Giác, nhưng mà nó không có sức lực làm như vậy.

“Không… Cứu mạng… Mau dừng lại…”

Tâm tình Kiều Giác vô cùng sung sướng: “Ta có thể dừng lại. Ngươi nguyện ý ký khế ước với ta không?”

Lang yêu không muốn.

Ánh sáng của ngôi sao sáu cánh màu đen càng tăng lên!

“Kết! Kết! Cầu ngươi, dừng lại! Đừng để cho ta xem những thứ đó!”

Kiều Giác bày trận trên đất.

“Nhỏ máu của ngươi vào trên khối đá này.” Kiều Giác nói, “Sau khi ngươi ký khế ước với ta, ta liền dừng lại.”

Lang yêu đã hoàn toàn không có sức phản kháng, vẻ mặt nhăn nhó mà đi vào trong trận pháp, đem máu của mình nhỏ xuống trên tảng đá.

Một lát sau, nô khế kết thành, rốt cuộc Kiều Giác thu hồi lực tâm ma.

Một khi tâm ma ngừng lại, lang yêu lập tức tức giận đánh về phía Kiều Giác!

“Cắn nát đùi phải của chính ngươi!” Kiều Giác quát lên!

Vẻ mặt lang yêu một lần nữa trở nên vặn vẹo thống khổ.

Lần này không phải lực tâm ma, mà là sức mạnh nô khế. Nó bị Kiều Giác kết nô khế, mệnh lệnh của Kiều Giác sẽ không ngừng vang vọng trong đầu nó, chỉ cần nó nỗ lực cãi lời, ngũ tạng lục phủ tựa như bị một bàn tay bóp lấy, làm nó đau đến không muốn sống. Loại thống khổ không có cách nào dùng lời nói này còn sâu hơn cả đứt chân, sau khi cân nhắc, lang yêu bất đắc dĩ cắn vào đùi phải của chính mình.

“Lúc trước ngươi cắn ta như thế nào, liền cắn chính ngươi như thế đó!”

Lang yêu cắn đùi phải của chính mình, mạnh mẽ kéo xuống một khối da thịt!

Hình ảnh máu tanh tàn nhẫn như thế, lại làm cho trong lòng Kiều Giác cực kỳ sung sướng. Gã ha ha cười nói: “Không phải ngươi dạy ta cướp đoạt như thế nào sao? Bây giờ ta cũng dạy ngươi!”

Gã mang theo lang yêu, lại đi tới chân ngọn núi kia. Tịnh đế huyết liên đã sớm bị hái đi, nhưng mà gã vẫn hạ lệnh: “Leo lên!”

Lòng dạ gã nhỏ như mũi kim vậy, bây giờ lang yêu đã bị gã hạ nô khế, gã hoàn toàn có thể mệnh lệnh lang yêu làm càng nhiều chuyện hơn cho gã, nhưng gã không làm vậy, cho dù gã không được bất kỳ lợi ích gì, gã cũng phải xả cơn giận này!

Lang yêu thống khổ giãy dụa. Một chân nó còn bị thương, leo ngọn núi này chỉ sợ là một đi không trở lại. Nhưng mà cái giá của việc cãi lệnh là cực lớn, Kiều Giác xâm nhập thần thức của nó, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho nó trải nghiệm nỗi khổ khí huyết nghịch lưu, loại cảm thụ sống không bằng chết kia, nó thật sự tình nguyện chết cho rồi. Vì vậy nó không thể không mạo hiểm bắt đầu leo lên.

Thế núi kia hiểm trở, ngọn núi chót vót, lang yêu mới vừa bò không bao lâu, đã bị thương tổn bốn chân đều là máu tươi. Nhưng nó hơi có ý tứ dừng lại, Kiều Giác lập tức thôi thúc nô khế, làm cho nó không thể không kiên trì trèo lên trên.

Càng lên trên thì càng khó leo lên, vách núi cao chót vót gần như đã không có điểm dừng chân, chợt có chỗ nhô ra, đều là sắc bén như đao, mỗi bước đi của nó, hòn đá đam thật sâu vào trong bàn chân nó, da thịt đã bị mài sạch. Kiều Giác ngửa đầu nhìn, nhìn thấy bàn chân lang yêu kia đã lộ ra xương trắng âm u, gã càng vui vẻ cười ha hả.

“Rốt cuộc ngươi muốn ta bò đi nơi nào!” Lang yêu ước chừng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cúi đầu quát xuống phía dưới. Vừa cúi đầu xuống, ước chừng là thấy mình đã cách mặt đất ngàn thước, lòng sinh sợ hãi, nó đạp hụt một cước, đột nhiên tuột xuống xa mấy trượng.

Kiều Giác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nó, liền cười ha ha.

Lang yêu liều mạng giãy dụa, muốn níu chặt một điểm dừng chân, nhưng mà hòn đá lăn xuống, rốt cuộc nó triệt để đạp hụt, từ giữa sườn núi thẳng tắp rơi xuống!

“Tên điên ngươi! Ngươi sẽ hối hận!” Lang yêu kêu thảm thiết!

Bịch!

Lang yêu té xuống đất thật mạnh, máu thịt tung toé, sau khi co giật mấy lần, bất động.

Kiều Giác đi lên trước, nhìn thi thể lang yêu đã hoàn toàn không còn hơi thở, nhẹ giọng cười nói: “Vì có thể nhìn thấy các ngươi rơi xuống nông nỗi như vầy, ta vĩnh viễn sẽ không hối hận.”

Dịch Hi Thần rong chơi trong thức hải Kiều Giác, cuối cùng đã rõ ràng hóa ra là Kiều Giác mượn sức mạnh tâm ma của một ma đầu. Lực lượng này là gã mượn tới, cũng không thuộc về chính gã, bởi vậy gã không có rơi vào ma đạo. Nhưng những người bị gieo tâm ma, lại tương đương với việc bị ma đầu này chôn một mầm tai họa ở trong người, hậu hoạn vô cùng. Vậy đại khái, chính là “tế phẩm” trong miệng ma đầu đó nói.

Ma đầu này đến tột cùng là ai? Lẽ nào hắn cũng có quan hệ với tâm ma gieo trong người Tử Quân sao?

Dịch Hi Thần tìm kiếm càng nhiều ký ức có liên quan tới ma đầu đó trong ký ức của Kiều Giác, lại thấy được Lang Dược.

Kiều Giác vì tu tà đạo, gây thù hằn đông đảo, bị người ta đả thương. Gã một đường thoát thân, để cắt đứt truy binh, trốn vào băng nguyên chi địa ở cực bắc.

Băng nguyên chi địa này, mặc dù linh khí dồi dào, nhưng nơi đây quanh năm có băng tuyết phong bạo, người thường khó có thể chịu đựng. Mà băng nguyên có hậu duệ của thượng cổ tiên thú là băng phong cự lang, đồn đại con thú này thích thanh tịnh, nhưng tính tình thô bạo tàn ác, không muốn bị người khác xâm nhập lãnh địa, đối xử với kẻ xâm lấn vô cùng hung tàn, bởi vậy băng nguyên luôn luôn ít dấu chân người, người ngoài không dám đi vào.

Mặc dù trong lòng Kiều Giác sợ sệt, nhưng mà đường lui có truy binh, đi ra ngoài đó là một con đường chết, bởi vậy gã vẫn không chùn bước mà xông vào băng nguyên.

Trong băng nguyên băng tuyết đầy trời, gió lạnh mang theo băng trùy đánh vào trên người gã, trên người gã vốn đã mang theo thương tổn, mà đan dược trị thương đã sớm ăn hết, bởi vậy đi không bao lâu, gã liền té nhào vào trong tuyết.

“Cút.” Một giọng nói không mang theo một chút nhiệt độ vang lên trên đầu gã.

Gã ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cự lang cả người màu bạc. Đó là con lang xinh đẹp nhất gã từng gặp qua, thân thể cao to, bộ lông trắng bạc bóng loáng không dính nước, uy phong lẫm lẫm. Hai mắt của nó giống như hắc diệu thạch lấp lánh hữu thần, giữa hai mày có ấn ký màu lửa đỏ.

Kiều Giác nhìn sửng sốt.

Dịch Hi Thần cũng cả kinh. Hóa ra ấn ký giữa chân mày băng phong cự lang vốn là màu đỏ tươi đẹp như vậy, giống như mặt trời lên cao, nhưng khi y nhìn thấy Lang Dược, mặt trời kia thế mà đã rơi vào trong bụi đất.

Kiều Giác thầm nghĩ: lại là một lang yêu chết tiệt! —— từ sau khi gã bị lang yêu phản bội, gã đều ôm ấp hận ý cực lớn đối với lang tộc.

Băng phong cự lang lạnh lùng đánh giá gã chốc lát, đột nhiên triệu đến một cơn gió xoáy, bao lấy Kiều Giác, quẳng gã ra xa mấy trượng!

Lang Dược lại một lần nữa mở miệng: “Cút ra ngoài.”

Đạo thuật pháp kia không hề lợi hại, Kiều Giác rơi vào trên chồng tuyết thật dày, vốn không nên bị thương chút nào, nhưng mà gã vốn đã thân mang thương nặng, bị một cú này, lại là ho ra mấy ngụm máu tươi, cả người không thể động đậy.

Cũng chỉ chốc lát, bầu trời vừa rồi còn xanh thẳm đột nhiên trở tối, bốn phía cuồng phong gào thét, bạo tuyết băng phong hạ xuống!

Băng kia giống như lưỡi đao, chỉ cọ một chút ở trên người, lập tức máu tươi chảy ròng. Bão tuyết dường như muốn cướp đi toàn bộ nhiệt độ trên thân thể. Kiều Giác nằm ở trong đống tuyết, trên người vết thương cũ thêm vết thương mới, không thể tránh khỏi. Máu càng chảy càng nhiều, thân thể càng ngày càng lạnh giá, ý thức của gã đang dần dần trôi đi. Không nghĩ tới gã lại phải chết ở nơi này. Người đáng chết hơn gã còn rất nhiều, gã không cam lòng!

Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên có một thứ ấm áp bao lấy gã. Gã mơ mơ màng màng không mở mắt ra được, chỉ cảm thấy bão tuyết cùng cuồng phong bốn phía đều biến mất.

Đợi gã tỉnh dậy lần nữa, gã đã ở trong một động băng. Mặc dù căn động này xây từ băng, bất ngờ chính là sau khi ngăn cách bão tuyết phía ngoài lại không lạnh giá cỡ nào.

Băng phong cự lang nằm nhoài ở vị trí cách gã không xa, thấy gã tỉnh rồi, lười biếng nói: “Cút ra ngoài.”

Đáy lòng Kiều Giác cười thầm một tiếng.

Bắt đầu từ lúc gã nhìn thấy đại lang này, con đại lang này tổng cộng nói với gã ba câu, một câu cút, hai câu cút ra ngoài. Nếu thật sự muốn gã cút, cần gì phải cứu gã trở về?

Gã yếu ớt nói: “Ta bị thương, không nhúc nhích được. Ngươi là động chủ nơi đây sao? Cầu động chủ tiếp nhận ta nghỉ ngơi hai ngày, đợi ta chữa khỏi vết thương liền lập tức rời khỏi nơi này.”

Dịch Hi Thần ở trong thức hải Kiều Giác, tự nhiên không nhìn thấy Kiều Giác là bộ dạng gì, nhưng nghe giọng nói điềm đạm đáng yêu của gã, cùng với tưởng tượng bề ngoài của Kiều Giác sẽ làm ra biểu tình gì, liền biết giờ phút này gã rất có tính lừa gạt. Dịch Hi Thần rất muốn nói với Lang Dược: Đại lang, ngươi đừng mắc bẫy của hắn! Nếu ngươi giữ hắn lại, ngươi liền bị hắn hại thảm đó!

Đáng tiếc chuyện đã qua, Dịch Hi Thần chỉ là một khán giả, không cách nào thay đổi.

Lang Dược lại nhìn gã vài lần, một bộ dạng không thèm để ý, nhưng cũng không có cưỡng ép đuổi người, lại tự mình nằm sấp xuống ngủ.

Kiều Giác nằm một hồi, tính toán băng phong cự lang đang ngủ, gã liền ôm vết thương rón rén chuyển tới, vén tay áo của mình lên, đưa ngón tay nhẹ nhàng điểm trên ấn ký màu lửa đỏ giữa chân mày băng phong cự lang. Đây chính là một yêu thú cực kỳ mạnh, nếu như có thể nghe gã điều động, vậy những người muốn tìm gã để gây sự ở bên ngoài phải chết chắc!

Ấn ký màu đen trên cánh tay gã lập loè ánh sáng, gã cẩn cẩn thận thận đánh giá vẻ mặt băng phong cự lang, nhưng mà qua rất lâu, băng phong cự lang lại một chút phản ứng cũng không có, mà ấn ký trên cánh tay gã cũng tối sầm xuống.

Kiều Giác ngây ngẩn cả người. Lực tâm ma, đối với băng phong cự lang nửa tiên nửa yêu lại không có tác dụng! Tình huống như thế, gã vẫn là lần đầu tiên gặp phải!

Ngay tại thời điểm gã sững sờ, Lang Dược lại mở mắt ra.

Kiều Giác sợ đến mức lập tức thu tay lại, giấu ở sau lưng, dùng tay áo che lại ấn ký ma đầu kia để lại cho gã.

Băng phong cự lang không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng mà hoài nghi nhìn chằm chằm gã.

“Ta có chút lạnh.” Kiều Giác yếu giọng nói, “Có thể dựa vào ngươi ngủ không?”

Băng phong cự lang: “Cút.”

Băng phong cự lang nằm úp sấp chốc lát, lại đứng dậy đi ra ngoài. Không bao lâu, nó nhặt chút linh thạch trở về, vứt trên mặt đất, những linh thạch đó trong nháy mắt liền đốt ra một ngọn lửa rừng rực, toàn bộ băng động đốt đến ấm áp cực kỳ.

Đốt lửa lên, băng phong cự lang lại trở về một bên nằm sấp xuống.

Kiều Giác nghĩ thầm, băng phong cự lang này không hung ác tàn nhẫn như ngoại giới đồn đãi, nhưng nó quả thực là tính cách quái gở, không thích cùng người khác tiếp xúc, động một chút là bảo người ta cút. Cút hả? Ta không cút, muốn cút ta cũng mang theo ngươi cùng cút!

Kiều Giác tăng thêm can đảm, vẫn đi về phía băng phong cự lang, dựa vào bên cạnh nó. Băng phong cự lang một thân lông bạc, thoạt nhìn vừa lạnh lại vừa cứng, nhưng trên thực tế lại ấm áp lạ thường, so với gã đắp bất kỳ một cái chăn nào cũng đều ấm áp hơn, thoải mái đến mức gã thật sự muốn nằm nhoài ở chỗ này ngủ một giấc.

Nhưng mà gã vừa đụng vào thân lang, băng phong cự lang liền phát ra phẫn nộ, hất tung gã trên mặt đất, gào thét với gã!

Kiều Giác bị ném đến lăn một vòng trên đất, suy yếu mà che ngực thở gấp gáp. Gã một nửa là giả bộ, một nửa là thật sự suy yếu. Gã nói: “Ngươi đã cứu ta, ta rất cảm kích, rất thích ngươi, muốn thân cận với ngươi một chút. Tại sao ngươi muốn đánh ta?”

Băng phong cự lang không nói.

Kiều Giác không chịu được mà khụ khụ, hơi thở ra đều mang mùi máu tanh.

Một lát sau, băng phong cự lang đi tới bên cạnh gã, liền gục xuống.

Trong lòng Kiều Giác đắc ý. Gã thích người tốt, đặc biệt là thích kiếm tu, bởi vì người tốt làm việc có nguyên tắc, đám kiếm tu lại càng là giáo điều cứng nhắc một đống lớn quy củ. Những quy củ này hạn chế bọn họ, chính mình liền có cơ hội lợi dụng, một lần lại một lần hãm hại người mạnh hơn mình, một lần lại một lần trốn ra từ trong tay cao nhân đuổi giết gã.

Con băng phong cự lang này, kỳ thực cũng coi như là một con lang tốt, nó không thích giao thiệp với người khác, nhưng nó cũng không thích nợ người khác, vừa thấy mặt gã liền thổi gã ra ngoài, kết quả nó coi việc gã bị thương có liên quan với nó, để bồi thường lúc này mới mang mình về băng động dưỡng thương. Vừa rồi nó lại đả thương mình, để bồi thường, nó cho phép mình đụng vào nó.

Đây là một con lang tốt rất có nguyên tắc. Kiều Giác nghĩ thầm. Loại tâm tính không chịu mắc nợ này, là một khuyết điểm tính cách muốn mạng cỡ nào chứ, mình không thu nó quả thực là phung phí của trời!

Gã nằm nhoài trên người băng phong cự lang, muốn cảm thụ tâm ma vừa mới gieo xuống, thế nhưng vẫn như trước không có chút phản ứng nào.

Xem ra lực tâm ma không mượn được, gã chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Tốt thôi, vậy nhất định cũng không quá khó.

Hết chương 42