Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 41



Ma giáo không thật sựâm trầm, phòng ở bình thường, người cũng bình thường, không có bộ dạnghình thù kỳ quái, mặt mũi cũng không hung tợn giống ma quỷ như ngoạinhân tưởng tượng. Bọn họ là cha mẹ sinh chứ không phải yêu quái sinh,giống như người bình thường, khác biệt chính là, bọn họ luyện võ côngcực kỳ cổ quái, đi đường không phát tiếng vang, đi giống như bay.

Lúc này đoàn người chúng ta trải qua ba ngày đi đường, đến tổng đàn ma giáo Trung Nguyên. Rõ ràng là nơi rất nguy hiểm, hiện tại ta lại cảm thấy vô cùng an toàn. Nơi này, ta cũng không lo lắng nữ phụ, bởi vì phần lớn nữ phụ ở đây đều là vật hi sinh, bị giáo chủ đè một hai lần là biến thànhthi thể rồi.

Vốn ta hẳn nên lo lắng về giáo chủ, nhưng là, tronglòng ta đã có tính toán nhất định, trong tính toán này giáo chủ nhấtđịnh bị ta hi sinh. Tình cảnh của hắn sẽ là một mảnh hắc ám thật đángbuồn, tiền đồ của ta là vô cùng quang minh mà bằng phẳng, vì bước trêncon đường như vậy, ta phải. . . Không từ thủ đoạn!

Ma giáo khôngrất đen, cũng không rất hồng, không rất hủ bại, cũng không rất máu tanh. Bởi vậy sau khi bị đưa đến đây, cho dù là Lục Trúc cũng không cảm thấysợ hãi, A Tam thì không cần phải nói, hắn trời sinh thiếu dây thần kinh, thể hội không được cảm xúc cao thâm như sợ hãi. Sau khi đến chỗ này,lập tức có người tới gọi sẹo ca.

Sẹo ca đứng trước mặt ta, rốt cuộc nói câu đầu tiên sau ba ngày nay.

Khi hắn phát hiện sẹo trên mặt bị ta động tay động chân, hắn tươi cười xánlạn suốt ba ngày không nói với ta một câu, ngay cả một dấu chấm câu hoặc là tiếng hừ hừ cũng không có. Hiện tại ta thấy hắn rốt cuộc nhìn ta,hơn nữa muốn mở miệng nói chuyện, ta lập tức cảm động đến mức nước mắtlương tròng nhìn hắn.

"Có việc liền thổi cái kia, ngươi biết."

Hắn cười rất đẹp mắt, nhưng là ta biết hắn còn chưa nguôi giận. Ta nghĩ,hắn nhất định rất bài xích người khác nhìn thấy thứ trên mặt hắn, bởi vì biết hắn bài xích, ta không dám nói cho hắn Lục Trúc cũng thấy được, ta sợ hắn nhất thời luẩn quẩn trong lòng.

"Ta biết!" Ta đặt tay trước ngực, theo thói quen bày ra vẻ nữ chính nhu nhược lại có bệnh tim.

Hiện tại trên mặt sẹo ca đã khôi phục thành vẻ đầy sẹo xen kẽ, cả khuôn mặtvô cùng thê thảm, hắn nhìn ta gật đầu rồi lập tức đeo lên mặt nạ quỷ dữtợn. Khi đeo mặt nạ, hơi thở ôn hòa trên người hắn bỗng tan tác sạch sẽ, một thân hắc y làm cả người hắn toát lên vẻ tiêu điều.

Hắn xoay người rời đi, ống tay áo không vung, mang theo cả dòng lệ nóng của ta.

Như là nhận ra thần hộ mệnh đã ly khai, Lục Trúc tiến đến bên cạnh ta, rốt cuộc có chút khẩn trương.

Ta an ủi nàng: "Đừng lo lắng." Ta vừa nói những lời này, một con chim màuđen ở ngoài cửa sổ lập tức bay tới. Theo tiếng kêu khó nghe của nó, taphát hiện nó là con quạ. Tiếp theo, ta thấy một đôi mắt đen của nó hungác nhìn ta, dường như còn mang theo cảm xúc phẫn nộ.

Chim sẽ có cảm xúc phức tạp như vậy sao? Ta không hiểu. Nếu quả thực có, đây nhất định là phần tử cặn bã trong loài chim.

Ta đi về phía nó, bắt được trước khi nó bay lên.

"Tiểu thư, đây là quạ, là điềm xấu!"

"Có thể nướng ăn sao? Ta nhìn nó thật thích. Không biết vì sao, vừa thấycon quạ này oán khí của ta bỗng vọt ra, có cảm giác hận nó thấu xương,ta nghĩ muốn nhổ từng cái lông của nó, cho nó thể nghiệm sự đau đớn khitừng chiếc lông rời khỏi cơ thể, lại dùng thanh sắt đốt hồng xuyên quacái cánh thịt của nó. . ."

"Nó ngất rồi, tiểu thư."

Tangừng nói, hạ mắt xuống. Vừa rồi mỗi một câu nói của ta đều là thậtlòng, tuy rằng ta không biết vì sao đột nhiên mình lại hận một con quạ.Nhìn thấy con quạ nhắm lại hai mắt giả chết, ta im lặng một hồi rồi nhìn Lục Trúc: "Ta rất muốn quất nó, làm sao bây giờ?"

". . . Rất tàn nhẫn a tiểu thư, vẫn là trực tiếp nướng ăn đi."

"Ăn con quạ có phải rất thối rất không sạch sẽ hay không?"

"Đúng vậy, hơn nữa con quạ cũng thật xúi quẩy." Lục Trúc và ta mặt đối mặtđứng, vẻ mặt tàn nhẫn muốn xé xác con quạ. A Tam thành thật đứng sauchúng ta, đứng một hồi, hắn đột nhiên nói: "Quạ không thể ăn."

Ta nghĩ nghĩ, dường như chưa từng có ai ăn thịt quạ, đành phải bất đắc dĩném quạ sang một bên, vừa khéo, người vào cửa tiếp được nó.

Ta quay đầu, khuôn mặt nam nhân yêu dị mỹ lệ của đối phương liền hiện lên trước mắt ta.

Sắc mặt hắn tái nhợt, một thân hồng y tiên diễm như lửa, môi mỏng đỏ sẫm,trong đôi mắt dường như lóe lên ánh tím. Hắn nhếch khóe miệng, tươi cười có vẻ mị hoặc.

"Thật lâu không thấy, Vương Tiểu Hoa cô nương. . . Hoặc phải nói là Thược Dược cô nương."

Vẻ mặt ta rất là lạnh lùng rất là bất đắc dĩ nhìn hắn, ta ghét nhất ngườikhác điều tra ta, hơn nữa mọi người tra ta chỉ có thể tra được mặtngoài, không tra được thân phận công chúa của ta, trừ khi ta chủ độnggây ra đầu mối chính. Đúng là bởi vì người khác tra không được, cho nênsau khi nguyên chủ biến thành công chúa, nhóm nam chính mới có thể kinhngạc như thấy cái gì kỳ quái.

Ta nghĩ, nếu không phải sẹo ca rấtchú ý chuyện của hoàng thất, cũng sẽ không thể sau khi phát hiện bộ dạng ta nhìn thật quen mắt rồi tra xét một lần liền tìm ra thân phận thậtcủa ta. Ta lại nghĩ, đầu óc của long sáo và nam chính cũng không giốngnhau, long sáo không quá não rút, sẽ không làm như không thấy trước chân tướng rõ ràng. Cho dù tác giả không cho hắn cái đầu thông minh, nhưngcũng không làm bọn họ nhược trí.

Nam chính lại không giống, chodù tác giả nói bọn họ là người thông minh nhất thiên hạ, bọn họ cũng sẽthật đần độn luôn luôn hiểu lầm một cách cẩu huyết dù chân tướng có dễdàng tìm ra đến đâu, quả thực là loại thiết định mù quáng. Mà trước mặtta, đứng một nam chính thông minh, ngoan độc, tuyệt tình, lãnh huyết.

Đầu tiên hắn có một cái tên làm ta rất là 囧. . . Minh Dạ (đêm tối). May màtrong tên của hắn không có từ Thương (chết yểu) gì gì đó, nếu không tathật sự thương không dậy nổi.

Chuyện xưa của giáo chủ và nữ chính, thực ra xem như một chuyện xưa khá đơn giản.

Ở thời thiếu niên giáo chủ trúng một loại độc, phương pháp giải độc chính là cùng một nữ nhân XXOO vào một thời điểm nào đấy, chuyển độc đến trên người nữ nhân. Độc này hàng tháng sẽ phát tác một lần, khi phát táctoàn thân đau đớn khó nhịn, giống như kim châm, hàng tháng hắn cần phảichuyển độc đến cơ thể nữ nhân trước khi độc phát mới cảm thấy thoải mái.

Tất nhiên, từng nữ nhân bị chuyển độc, đều sẽ chết không thể chết lại.

Cho nên ta mới không có áp lực từ nữ phụ, bởi vì các nàng đều sẽ chết không thể chết lại dưới thân nam chính.

Sự tồn tại của nguyên nữ chính, chính là công cụ giải độc cho giáo chủ tâm ngoan thủ lạt. Trước đó, nguyên nữ chính bị nữ nhân ở hậu viện vươnggia bán đi, qua tay nhiều người rồi bị đưa vào ma gióa, trở thành tânnương thứ một trăm của giáo chủ. Đương nhiên, giáo chủ hài hòa (XXOO)nàng, hơn nữa nghiêm túc chuyển độc đến người nữ chính.

Khi đóhắn lãnh khốc vô tình nói cho nguyên nữ chính: Đừng nghĩ bổn tọa sẽ yêungươi, đối với bổn tọa, ngươi chẳng qua chỉ là một công cụ ti tiện.

Sau này, giáo chủ phát hiện mình chuyển độc nhưng nữ chính không chết. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn kéo nữ chính làm loại vận động hài hòa nhiềumặt, có thế này mới phát hiện thì ra trên người nữ chính vốn có độc, bởi vì độc trên người trung hòa với độc hắn chuyển qua, cho nên nàng mớikhông có việc gì. Sau khi biết chuyện như vậy, hắn bắt đầu tò mò vì saotrên người nguyên nữ chính có độc, hơn nữa thường thường lôi kéo nữchính hài hòa hài hòa.

Độc trên người nữ chính, là Đinh Hiểu Nhưhạ, sau khi đuổi nữ chính đi nàng còn không yên tâm, hạ độc lại phái sát thủ. Nhưng mà, nữ chính là Tiểu Cường (con gián), tuy rằng trúng độcnhưng vẫn không độc phát, sát thủ lại thả nàng đi.

Tuy rằng giáochủ hài hòa rồi hài hòa nữ chính, nhưng từ điểm xuất phát hắn vẫn coi nữ chính là đồ chơi, hoàn toàn không ngờ bản thân sẽ yêu nữ chính.

Đương nhiên, hắn vẫn là yêu rồi. Sau khi phát hiện mình yêu nữ chính, mỗingày hắn vẫn biểu hiện lãnh khốc vô tình, không để nguyên nữ chính nhìnra một chút tình yêu, ngay cả người đọc cũng không nhìn ra! Trong miệnghắn cũng nói nữ chính từ công cụ ti tiện ban đầu, biến thành nô lệ ấmgiường. . . Tuy rằng, ta không biết giữa hai loại này có gì khác biệt.

Sau này, giáo chủ phát hiện sự cân bằng độc trên người nữ chính bị đánh vỡ, độc trên người hắn đã ảnh hưởng đến nữ chính, vì thế hắn bắt đầu khôngchạm vào nữ chính. Mà hàng tháng độc phát hắn đau đớn không thể chịuđược, chỉ có thể vô cùng bất đắc dĩ hài hòa với nữ nhân khác.

Lúc này, hắn đã không chạm vào nữ chính, mỗi lần ở chỗ nữ chính bị khơi mào hưng trí liền đi hài hòa với nữ nhân khác. Khi nữ chính phát hiện hắnthường tìm nữ nhân khác hài hòa mà không chạm vào nàng, thương tâm muốnchết, bởi vì trong quá trình bị hài hòa nàng đã. . . Yêu giáo chủ. Nữchính rất bi thống, nàng rốt cuộc quyết định chạy khỏi ma giáo, kết quảtất nhiên là nàng theo lẽ thường không chạy thoát được, còn bị giáo chủhiểu lầm nàng cùng nam nhân chạy.

Quá trình ngược luyến tình thâm này, đã khiến ta chết lặng. . .

Kết cục tất nhiên là, trải qua một phen hiểu lầm và khúc chiết, giáo chủrốt cuộc bộc trực với nữ chính hắn là bất đắc dĩ mới chạm vào nữ nhânkhác. Hắn nói với nữ chính, thời điểm kia hắn đã yêu nữ chính đến nỗikhông thể tự kiềm chế, nhưng hắn không có cách nào bỏ xuống sự kiêu ngạo của bản thân, thừa nhận yêu nữ chính.

Nữ chính từng có một lời kịch như vậy: Sau này ta mới biết được, hắn là dùng một phương thức cao ngạo yêu ta.

Mà ta lại cảm thấy. . . Cao ngạo cả nhà ngươi có được không!

Nữ chính biết giáo chủ bất đắc dĩ, sau khi biết độc trên người hắn, biếtsự bất đắc dĩ của hắn, tất nhiên là tha thứ giáo chủ, còn nghĩ cách giải độc trên người giáo chủ, sau đó cùng hắn HE.

Trong đầu ta lướt qua kịch tình, mặt ta càng vô cảm.

Minh Dạ nhìn ta, lại nhìn nhìn con quạ hôn mê trong tay, nói với ta: "Ngươi rất thích thứ này?"

"Thẩm mỹ của ta không dị thường như vậy, thứ này vẫn là để cho ngươi nấu canh đi." Ta nói, lấy ghế ngồi xuống. Lục Trúc và A Tam lập tức đi tới sauta, cảnh giác nhìn người trông thật yêu dị trước mặt.

Minh Dạ ném con quạ trong tay ra cửa sổ, không được bao lâu, con quạ thật có tinh thần vẫy cánh bay đi.

Tiểu nhân, giả bộ bất tỉnh!

May mà giờ phút này ta không có tâm tình đại chiến 300 hiệp với con quạ, ta chỉ là vô cùng lười biếng dựa vào ghế, híp mắt nói: "Gặp qua lấy oánbáo ơn, nhưng là chưa từng thấy qua báo nhanh như vậy." Ta nói, lấy rathứ từ trong lồng ngực, ném về phía hắn.

Hắn tiếp lấy ngọc bội, nhếch mày: "Ngươi không chết." Hắn thật lạnh nhạt nói lời này.

Không chết em ngươi a, nếu luôn luôn mang theo thứ này bên người chết rồi thì tốt sao. Tiểu thuyết này nếu đặt ra toàn bộ là nhất kiến chung tình thì hoàn hảo, nhưng hố cha [1] là, thế nào cũng phải ngược mới có tình, đặc biệt hố cha rồi. Xét thấy, giá trị vũ lực của giáo chủ cũng khá cao,xuống tay khá ngoan độc, ta quyết định không đi con đường ngược tâm vớihắn.

[1] Hố cha: Hãm hại người.

Loại mặt hàng này, cho dù thật sự yêu, hắn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, ta đành trực tiếp đi con đường ngược thân.

Ta đứng lên, hai tay đặt sau lưng, nghiêng đầu nhìn hắn: "Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Đừng nói là vì chưa độc chết ta nên muốn bắt talại."

Thấy ta nói như vậy, Minh Dạ đến gần ta, hắn cười, tay nâng cằm ta lên, đặc biệt nghiêm túc quan sát mặt ta.

"Ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc trên người ngươi có chỗ nào đáng giá làm Nam Cung gia chủ không khống chế được, lại có chỗ nào đáng giá làm đại danh đỉnh đỉnh Hiên Viên vương gia cũng phải tìm đến ngươi. Dù có tra thế nào,thân phận của ngươi đều rất đơn giản, cũng là vì dạng này, mới có thểlàm ta phát hiện. . . Bí mật trên người ngươi có bao nhiêu." Khi nóinhững lời này, miệng hắn cũng kề vào lỗ tai ta, lúc này ta không cảmthấy ái muội mà rất muốn hỏi. . .

Huynh đài, ngài, đánh răng chưa?

Ta quyết đoán quay đầu, dùng tóc quất vào mặt giáo chủ.

"Đúng là bởi vì luôn luôn có người bám riết không tha muốn tra thân phận củata, cho nên ta mới thấy buồn rầu a. Nữ nhân có bí mật không phải rất cósức quyến rũ sao? Loại nam nhân này thật không hiểu phong tình." Ta vừanói vừa xoay vòng vòng quanh giáo chủ, không cho hắn lại bắt lấy ta.

"Bí mật sở dĩ là bí mật, đó là bởi vì không muốn làm cho người biết, nhưnglà luôn có người muốn đào móc. Nhưng con người của ta lại rất chán ghétngười khác tra ta, cho nên, ta không muốn để người khác biết, ai cũng sẽ không biết, trừ phi là chính ta muốn nói."

Minh Dạ có lẽ là bị ta xoay vòng vòng làm choáng váng, muốn vươn tay bắt ta, bị ta xoay người một cái né qua.

Hắn nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo: "Bạch Liên nói không sai, ngươi thật sựcó võ nghệ. Như vậy rốt cuộc cái nào mới là tên thật của ngươi, mà cáigì mới là thân phận chân chính? Không biết bổn tọa có vinh hạnh biết hay không?"

"Đã nói là bí mật, hơn nữa, vì sao ta muốn nói cho ngươi thân phận chân thật của ta?"

"Tất nhiên là bằng vào. . ." Minh Dạ rốt cuộc bắt được góc áo của ta: "Ngươi trở thành vị phu nhân thứ một trăm của bổn tọa."

"Ừm, vì sao là ta?"

"Bởi vì ngươi không chết, hơn nữa, ngươi không có lựa chọn. Hiện tại có thểthu lưu ngươi chỉ có ta, Hiên Viên vương gia đang tìm ngươi, Nam CungHàn đang tìm ngươi, ngay cả hoàng cung cũng xuất động nhân mã, ngươikhông có nơi nào để đi."

Tuy rằng Minh Dạ tươi cười rất đẹp mắt,ta lại vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn. Dù sao hắn được đặtra là ngoan độc vô tình, ta đã không có hứng thú nghiên cứu tâm lý củahắn.

Ta đột nhiên nói: "Nếu ta nói, ta có thể giải độc của ngươi?"

"Ngươi có ý gì?!"

Ta nói như vậy, thái độ của Minh Dạ trở nên nghiêm túc: "Ngươi biết cái gì?"

"Trên thế giới này không có chuyện mà ta không biết." Ta trang B chắp tayphía sau: "Không có người nào ta độc không chết, cũng không có người nào ta chữa không được, ta lấy việc này làm điều kiện, đổi lấy tự do củata, thế nào?"

Hắn im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau ta, bắt lấy tay ta, hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Không gì không biết." Ta dùng bàn tay còn lại chỉ vào trán: "Không gì làmkhông được, hậu nhân của Bách Hiểu Sanh (trăm sự thông) —— Bạch TốTrinh!"

"Phốc!" Lục Trúc đột nhiên bật cười, sau đó vội vàng nói: "Tiểu thư, lão gia đã nói không thể tùy tiện tiết lộ thân phận!"

Ta quay lại nhìn nàng: "Không sao cả, người biết thân phận của ta đã chết."

Vẻ mặt chuyện này là thật của ta và Lục Trúc làm Minh Dạ ban đầu hoài nghi nay cũng có chút dao động.

"Vậy thì ngươi nói xem, có biện pháp nào giải được độc trên người ta."

"Việc này a, rất đơn giản." Ta vỗ tay phát ra tiếng, cao hứng quay đầu nhìnvề phía Minh Dạ: "Trên người ngươi có một loại độc thật đặc thù, phảisinh hoạt vợ chồng với nữ nhân để giảm bớt đau đớn, nhưng là, hành vinhư vậy là sai lầm, hoàn toàn không thể giải độc."

"Ngươi cũng biết?!"

"Tất nhiên là biết, thực ra, vật chất ngươi phun ra khi đến cao triều có một chất có thể pha loãng độc tố, cùng nữ nhân sinh hoạt vợ chồng là chínhxác, đây đúng là cách giải quyết, nhưng mà, đây cũng không đầy đủ. Khinam nhân sinh hoạt vợ chồng cùng nữ nhân, thứ hình tròn phía dưới sẽtích lũy ra vật chất giải độc, nhưng mà, một khi ngươi đến cao triềucũng sẽ truyền vật chất này và độc vào thân thể nữ nhân, bởi vậy, tuyrằng khi đó ngươi thư thái, nhưng độc cũng không giải, vẫn còn ở trongcơ thể."

"Tiểu thư. . . Dè dặt, thứ bẩn thỉu này không thể nóitùy tiện." Lục Trúc thật sự muốn nhào lên che miệng ta, nhưng ta biếtbây giờ còn chưa thể ngừng.

Vì thế, ta nói tiếp: "Độc tố trongthân thể ngươi nhiều lắm, mà loại vật chất này lại quá ít, cho nên nữnhân sinh hoạt vợ chồng cùng ngươi mới dễ chết như vậy. Mỗi ngày ngươiđều phải sinh hoạt vợ chồng cùng nữ nhân, một ngày ba lần, mỗi lần nhấtđịnh phải đạt đến cao triều, nhưng mà. . . Tuyệt đối không thể bắn ra,phải tồn ở trong thân thể ngươi, liên tục làm vậy suốt một tháng, độccủa ngươi sẽ giải hơn phân nửa, hơn nữa thêm vào một số dược vật phụtrợ, độc của ngươi có thể giải toàn bộ!"

Nhưng mà, nếu mỗi ngàykhông ngừng sinh hoạt vợ chồng đều nhịn không bắn, thứ đồ chơi kia sẽ hư mất, không dựng lên được nữa là tốt, tệ thì thứ kia sẽ bắn mọi lúc,giống như tiểu tiện không kiềm chế được, muốn làm gì đó với nữ nhân, cơbản cũng là bắn ngay lập tức!

Việc này chẳng những có tính hủydiệt với nam nhân, một tháng này nhịn cao triều không thể bắn còn phảitiến hành ba lần mỗi ngày. . . Càng là loại hành hạ làm cho người tatuyệt vọng! Đây mới là cảm giác muốn chết không muốn sống.

Sau khi nói xong, ta chính trực nhìn giáo chủ.

Người hiểu rõ ta đều biết lúc này ta đang hại người trăm phần trăm, nhưngngười không hiểu rõ ta sẽ cho rằng ta nói đúng sự thật, bởi vì vẻ mặt ta quá chính trực rồi!

Tiểu thuyết đặt ra phải sinh hoạt vợ chồngmới giảm bớt đau đớn, cũng không nói nhất định phải bắn cái gì, vì thếta mới bắt được một lỗ hổng như vậy, nên ngoan độc chỉnh nam nhân thìngoan độc chỉnh. Hơn nữa, thật sự ta không biết giải độc thế nào.

Sắc mặt giáo chủ đổi màu đến đổi màu đi, cuối cùng hỏi: "Thật sự hữu dụng?"

"Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, cho đến khi độc của ngươi giải hoàn toàn, bởi vìdược vật phụ trợ chỉ có thể ta mới pha được. Nếu không giải được, làm gì ta cũng được a ~" Ta nói, còn tươi cười xán lạn, chớp chớp mắt với hắn: "Nhưng mà, ngươi dám chạm vào ta trước khi giải độc thì. . . Ngươi liền chết cùng với độc đi."

Nụ cười của ta từ ánh mặt trời xán lạn biến thành vô cùng âm trầm.

Giáo chủ nhíu mày, phân phó với người bên ngoài: "Mang Bạch cô nương đi nghỉ ngơi, an bài ở viện đối diện với bổn tọa."

Rất nhanh, vài nha hoàn có võ công từ bên ngoài tiến vào, các nàng cầm góiđồ trên lưng Lục Trúc. Ta gật đầu với Lục Trúc và A Tam, đồng ý an bàinhư bây giờ. Néu giáo chủ thật sự ba lần mỗi ngày. . . Cho dù hắn là con sói một đêm bảy lần, cũng không có tinh thần tới tìm ta. Hơn nữa, bởivì không thể gì kia, phía dưới của hắn sẽ ngày càng no đủ, có khi điđường cũng không nổi.

"Đúng rồi, một tháng này xin hãy đối tốtvới ta, độc của ngươi giải được hay không là ở ta. Nếu ta phát hiện trên người mình có thêm loại độc gì, miệng vết thương linh tinh, hoặc là nha hoàn và mã phu của ta thiếu vài cọng tóc, ta lập tức sẽ ngừng giải độcgiúp ngươi nha."

Giáo chủ nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Một tháng quá dài."

Ồ, cổ nhân cũng biết thứ kia dùng như vậy một tháng sẽ hỏng mất sao?

"Đây là bởi vì. . . Lúc trước ngươi dùng phương pháp giải độc sai lầm, chậmtrễ lâu lắm rồi. Nhưng mà, ngươi muốn mỗi ngày làm nhiều lần cũng được,một ngày sáu lần, giảm xuống nửa tháng thì thế nào?"

Giáo chủ đãkhông muốn nói chuyện cùng ta nữa, không, hắn giống như không còn sức để nói, vội vàng gọi người dẫn chúng ta đi. Lục Trúc đi đến bên cạnh ta,không tiếng động nói với ta hai chữ "Thật ác"!

Không ác không phải đại trượng phu a!

Phụ thân hắn hạ độc người khác, chính là làm bậy, tuy rằng, sẹo ca trà trộn vào vì muốn trộm đồ của người ta. Loại độc cực phẩm này hạ đến ngườicon trai mình. . . Phải gọi là xứng đáng, tiếc là hắn còn chưa nói bướctiếp theo cho nhi tử, đã để lại ảo giác lão giáo chủ thật coi trọng sẹoca. Mà hiện tại tân giáo chủ còn làm bậy, hài hòa chết không biết baonhiêu nữ nhân vô tội, ta chỉ nói gì đó, đã rất nhẹ. Lúc này ta mới pháthiện, thì ra ta cũng có một chút thánh mẫu!