Khi Lưu Manh Gặp Vô Lại

Chương 5: Đồng sàng



Sáng sớm hôm sau lưu manh thức dậy, phát hiện mình nằm trên giường, xoay đầu liền thấy vô lại nằm kế bên, mặt đối với hắn nằm bên ngoài. Lưu manh cả kinh muốn ngồi dậy, mới vừa động liền phát hiện tay chân đều bị trói vào khung giường. Lưu manh không thể động đậy. Hắn dời tầm mắt xuống dưới, thấy quần vô lại vẫn còn nguyên, không hiểu sao lại thở ra một hơi.

Vô lại vẫn chưa tỉnh.

Lưu manh xoay đầu nhìn mặt hắn. Hắn phải hảo hảo nhìn cẩn thận, cái tên làm hắn xấu hổ này đến tột cùng có cái dạng gì.

Hắn phải khắc sâu tướng mạo của vô lại, sớm muộn gì cũng phải báo mối thù này.

Khuôn mặt vô lại rất bình thường. Trán rộng, lông mày rậm, cái mũi cũng không tính là thẳng, nhưng cái miệng lại làm cho người ta khắc sâu trong trí nhớ, cho dù lúc ngủ, khóe miệng vẫn hơi nhếch, hết sức chói mắt.

Lưu manh thấy tay ngứa ngứa, hận không thể một phát đánh chết cái tên này.

Lưu manh giãy giãy, vẫn không tài nào thoát được. Đành phải bỏ qua cái miệng, nhìn xuống phía dưới.

Làn da vô lại ngăm đen, là do nhiều năm làm việc tạo nên, ngực với cánh tay rất rắn chắc, còn nặng nữa chứ con mẹ nó, lưu manh nhìn cánh tay trên ngực mình, ép hắn tới khó khăn.

Lưu manh đương nhiên vẫn thấy mấy vết bầm trên người vô lại.

Là do hắn sai người đánh.

Từ cánh tay tới bả vai xuống thắt lưng, chỗ nào cũng có.

Lưu manh cũng không biết mình xuống tay ác tới vậy. Hắn cảm thấy nếu mình rơi vào cảnh ngộ đó, hẳn sẽ bị đánh chết rồi không chừng.

Lưu manh hừ lạnh một tiếng, nhìn vết bầm trên bả vai, hung hăng cắn một cái.

A ~~~~~ tiếng hét như heo bị cắt tiết vang vọng toàn bộ khách điếm.

Vô lại theo mộng bừng tỉnh. Một phen đẩy lưu manh ra, xoay người nhìn cánh tay.

Trên vai in rõ dấu răng, còn sắp thấy máu nữa chứ. Vết thâm bên cạnh đã biến thành đen thui.

Vô lại quay đầu lại dữ tợn trừng hắn, muốn bóp chết lưu manh cho rồi. Nhưng khi nhìn thấy lưu manh không sợ hãi trừng mắt nhìn hắn, hắn liền cảm thấy cũng không nên tức giận như vậy.

Tên lưu manh này thì ra vẫn có một chút cốt khí.

Từng trận đau đớn truyền đến, còn có chút rát. Vô lại cảm thấy phải cho tên lưu manh biết tay một phen, bằng không sớm muộn gì cái tên này sẽ trừng tới lòi con mắt, không nhận thức rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.

Vì thế vô lại nhịn đau hít thở, nhếch miệng tiến đến trước mặt lưu manh. Nhìn lưu manh chậm rãi trở nên hoảng sợ, vô lại âm thầm nở nụ cười. Thân thủ cố định đầu lưu manh đang sắp chui tọt xuống sau cái gối, một hơi cắn lên môi lưu manh.

Theo nguyên tắc có thù tất báo, vô lại cắn lưu manh cũng mạnh không kém gì lưu manh cắn hắn.

Thanh âm tru tréo tiếp tục quanh quẩn trong khách điếm.

Da của lưu manh mềm mềm, cho nên tự nhiên sẽ bị vô lại cắn tới chảy máu.

Vì thế, lưu manh rơi xuống hai hàng lệ. Thật sự bị đau mà khóc.

Trong lòng lưu manh tràn ngập oán giận chưa từng có, vô lại  ăn miếng trả miếng, trong lòng rất sảng khoái. Sau khi hắn thấy khóe miệng lưu manh chảy máu, còn phi thường vui vẻ giúp hắn liếm hết, nhân tiện vươn đầu lưỡi liếm liếm môi dính máu của mình.

“Ngươi cái tên lưu manh, ngươi làm gì vậy…” Lưu manh rốt cuộc bị hành động của vô lại dọa sợ, hắn chợt nhớ tới thiếu gia nhà giàu với lão gia ở Lưu Vân thanh lâu.

Hắn nhớ rõ một lần, hắn bị một tên công tử mời đến Lưu Vân thanh lâu chơi, cũng từng nhìn thấy một trường hợp, hai nam nhân giao triền cùng một chỗ. Hắn không thích, cho nên chỉ nhìn thoáng qua một lần, uống vài chén rượu rồi đi. Không thể tưởng tượng ra bây giờ hắn sắp bị áp.

Lưu manh thật sự muốn chết đi cho xong.

“Ta muốn làm gì ngươi không phải thấy rồi sao?” Vô lại cười bỉ ổi, nhìn lưu manh sợ tới nỗi mặt trắng xanh, tâm tình liền tốt lên.

“Nhớ rõ, ta là vô lại, ngươi mới là lưu manh nga.”

“Lưu manh, lưu manh.” Hô hai tiếng, vô lại hôn hai cái lên môi lưu manh. Hắn cảm thấy môi lưu manh hồng hồng mềm mềm, còn mang theo mùi máu, ăn rất ngon.

Hắn đã yêu cảm giác đùa giỡn lưu manh.

Lưu manh trừ bỏ trừng mắt nhìn vô lại ra, không có biện pháp gì khác. Cũng may vô lại hôn hắn xong cũng không làm gì, chính là nhìn lưu manh chằm chằm, làm cho hắn cảm thấy giống như có con kiến bò tới bò lui trong lòng vô cùng khó chịu.

“Ngươi có thể leo xuống trước được không?” Lưu manh yếu ớt mở miệng, hắn bây giờ không dám chọc giận vô lại, vạn nhất vô lại động thủ động cước với hắn, vậy hắn sẽ không khác gì mấy tên tiểu quan ở Lưu Vân thanh lâu rồi.

“Ta… ta muốn đi nhà xí…” Hắn nói thật, từ tối hôm qua tới giờ hắn vẫn chưa được đi.

Vô lại không làm khó hắn, hào phóng đứng dậy, cầm cái bô đưa cho lưu manh. Nhìn lưu manh tay bị trói, còn đang ngẩn người ra.

“Ta cởi trói dưới chân cho ngươi, ngươi quỳ trên giường tiểu.” Vô lại nói xong, cởi trói cho lưu manh.

“Ngươi… con mẹ nó, ngươi mới ở trên giường tiểu.” Vừa nãy còn nghĩ đừng đụng tới vô lại, nghe thấy câu này hắn lập tức nổi điên.

Vô lại vò đầu, bộ dáng không biết làm sao, “Hay ta ôm ngươi để ngươi đi tiểu?”

Ai cũng sẽ bị câu này của vô lại làm tức giận, huống chi là lưu manh đang nổi điên.

“Ngươi cố ý đúng không?” Lưu manh đã tức tới sôi lên.

“Không có a.” Vô lại buông tay, không rõ lưu manh sao lại tức giận tới vậy, không phải chỉ đi tiểu thôi sao, bọn họ đều là nam nhân có cái gì đâu chớ?

“Vậy ngươi cởi trói tay ta ra đi.”

Vô lại nhấc nhấc mi, tính toán xem chuyện này có nên không.

“Như vầy đi, ta cột một tay ngươi vào tay ta, ngươi tự xuống giường đi tiểu.”

Lưu manh phi thường không muốn, giằng co một lúc lâu sau cũng không có kết quả. Lưu manh đành phải đồng ý với đề nghị của vô lại.

Cuối cùng là, lưu manh đứng trong góc, một tay bị cột vào tay vô lại, đưa lưng lại đứng tiểu.

Có thể nghĩ xem, cái màn đi vệ sinh này có bao nhiêu gian nan.

Một khắc kia, lưu manh cảm thấy mình như con chó của vô lại. Bất quá, nếu chó cùng ăn cùng ngủ với người hình như cũng không tốt lắm.