Khi Gió Lại Thổi

Chương 29: Mỹ nhân kế



"Vi diệu?" Lý Sĩ Quần nhìn chằm chằm Từ Mạn Trinh rất lâu, không biết lời này của cô có ý gì.

"Chủ nhiệm, ngài còn nhớ Lý Ninh Ngọc không?" Cô bỗng nhiên nhắc đến cái tên đã yên lặng hơn một năm qua.

Lý Sĩ Quần ngẩn ra, hắn làm sao mà không nhớ Lý Ninh Ngọc được?

Năm Dân quốc thứ 29, lúc buổi hội đàm ở Thanh Đảo sắp được tổ chức, điện báo của các phe Trùng Khánh Diên An đột nhiên tăng vọt, rất có xu thế nước tràn Kim Sơn.

Vào giữa tháng một, Số 76 đã triệu tập tất cả nhân viên giải mã ở khu vực Hỗ Ninh Hàng* tụ tập tại Thượng Hải, tập trung phá giải tất cả các mật điện chặn được, nhằm loại bỏ mọi uy hiếp; Còn bên phía Thanh Đảo, quân đội và hiến binh dốc toàn lực điều động, tiến hành phòng bị tầng tầng lớp lớp xung quanh khu vực tiếp đón quan khách, nghiêm phòng tử thủ.

(*) Hỗ Ninh Hàng: Hàng Châu – Thượng Hải

Hai ngày trước buổi hội đàm, Uông Tinh Vệ dẫn người bước lên chuyến tàu đến Thanh Đảo. Vào lúc tất cả mọi người đều tin tưởng hội nghị lần này có thể thuận lợi tổ chức, bên trong Bộ Tiễu Tổng Tư Lệnh, một nhân viên vô danh tiểu tốt bỗng nhiên xuất hiện, tự xưng bản thân đã giải mã được lệnh ám sát của Quân Thống, thỉnh cầu lập tức báo lên Uông chủ tịch, trước khi loại trừ nguy hiểm tuyệt đối không được xuống thuyền —— Vị nhân viên giải mã không chút tiếng tăm chưa ai biết đến này, chính là Lý Ninh Ngọc.

Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao. Cô ta có biết mình đang nói gì không?

Số 76 lúc đó vẫn còn nằm trong tay Đinh Mặc Thôn, hắn nghe vậy liền kinh hãi, lập tức gọi những chuyên gia khác tiến hành tra xét bức điện báo kia, thế nhưng lại không tìm được người thứ hai có thể phá giải mật điện. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt Đinh Mặc Thôn vô cùng âm trầm, hắn vốn cũng không tin vị nhân viên giải mã lần đầu rời nhà tranh này, nghe các chuyên gia kia kết luận, lại càng hoài nghi mục đích của Lý Ninh Ngọc.

Trong lúc nhất thời, đại sảnh sôi nổi nghị luận ——

"Tôi thấy cô ta là muốn nhiễu loạn lòng quân! Một phát súng hư hoảng!"

"Đinh chủ nhiệm, người này chỉ mới đầu quân ba tháng trước, không thể dễ dàng tin tưởng!"

"Trong thời khắc quan trọng lại kêu ngừng hội nghị, nhất định có ý đồ khác!"

"Nữ nhân thì biết cái gì mà giải mã!"

...

Nghi ngờ cùng giễu cợt như nước thủy triều tập kích tới, song Lý Ninh Ngọc sừng sững không dao động, kiên định không thay đổi đứng trước mặt Đinh Mặc Thôn, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tôi kiên trì tin tưởng vào kết quả phá giải của bản thân, xin Đinh chủ nhiệm lập tức hạ lệnh, rà soát tất cả công trình kiến trúc chung quanh khu vực đón khách!"

"Cô có biết, mạnh miệng sẽ phải trả giá đắt không?"

"Dù chết chín lần cũng không hối hận."

"Nhốt cô ta vào phòng giam đi!"

Mắt thấy Lý Ninh Ngọc bị mang đi, Kim Sinh Hỏa vẫn như cũ trấn định nhàn nhã hút xì gà: "Đinh chủ nhiệm, thà tin là có, không thể tin là không a!"

"Người của ông sao?" Đinh Mặc Thôn nhìn về phía Kim Sinh Hỏa. Ngày xưa lúc Quân Thống còn chưa phân tách thành hai nhà, Kim Sinh Hỏa và hắn có giao tình khá sâu, sau đó ông ta cũng thông qua hắn về đầu quân cho Uông Tinh Vệ.

Kim Sinh Hỏa mỉm cười ngầm thừa nhận, nhàn nhạt nói: "Kiểm tra tốt nghiệp của lớp đặc huấn, hạng mục giải mã điện văn, thời gian quy định 20 phút, cô ta chỉ dùng 2 phút 53 giây."

Dứt lời, ông dùng ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Đinh Mặc Thôn.

Trong mắt Đinh Mặc Thôn lướt qua một tia kinh ngạc, sau khi suy tính một chút lập tức hạ lệnh: "Kêu Lý chủ nhiệm và Vương Thiên Mộc tới!"

Nghe tin, Lý Sĩ Quần cùng Vương Thiên Mộc lập tức lên máy bay chạy tới Thanh Đảo triển khai hành động, kết quả có thể tưởng tượng được, Phó Thắng Lam sa lưới đã chứng minh Lý Ninh Ngọc là đúng.

Nhưng dù vậy, cô vẫn bị giam suốt bảy ngày, thẳng đến khi hội đàm bế mạc mới được phóng thích. Uông Tinh Vệ đích thân ký lên lệnh khen thưởng, Lý Ninh Ngọc nhất chiến thành danh, lắc mình trở thành khoa trưởng của Khoa Tình Báo Tiễu Tổng. Ngay cả Đinh Mặc Thôn vốn dĩ coi thường cô cũng đều đổi giọng khen ngợi: "Một mình Lý Ninh Ngọc có thể sánh bằng toàn bộ Số 76 cộng thêm một tổ chức Đặc Cao Khóa."

Cho nên thật sự mà nói, Lý Sĩ Quần có thể lập công trong lần hành động đó, cũng phải cảm tạ Lý Ninh Ngọc. Dĩ nhiên, đường đường phó chủ nhiệm của Tổng bộ Đặc công, làm sao có thể đi cảm ơn một khoa trưởng, sau đó hắn cũng chỉ gặp qua Lý Ninh Ngọc một lần trên tiệc ăn mừng, ấn tượng cũng không sâu sắc, chỉ nhớ rằng đó là một lãnh mỹ nhân.

"À, Lý Ninh Ngọc, thiên tài giải mã của Tiễu Tổng, năm ngoái hàm oan bị hại... Nhắc cô ta làm gì?" Lý Sĩ Quần trong lúc nhất thời vẫn không hiểu được.

Từ Mạn Trinh thần bí giải thích: "Vị Lý khoa trưởng đó a, ngoại trừ là thiên tài giải mã ra, phong lưu vận sự cũng không ít. Tuổi còn trẻ đã kết hôn ba lần, tính nam nhân so với tính mật mã còn chuẩn hơn!"

"Người chồng thứ ba không phải là anh ruột sao, là tên Thanh Đăng thủ hạ trước kia của Từ Ân Tăng." Chuyện này mặc dù không lưu truyền rộng rãi, nhưng dẫu sao cũng có liên quan đến cựu gián điệp vương bài Thanh Đăng, Lý Sĩ Quần ít nhiều cũng có nghe qua một số tin tức.

"Vậy thì đã làm sao? Anh ruột, chồng giả, một năm nửa năm không nói, suốt những bốn năm, ai biết bên trong cất giấu bao nhiêu chuyện..." Từ Mạn Trinh lập lờ không nói, chỉ mỉm cười ẩn ý, ngữ khí khinh bạc, "Chủ nhiệm, ngài là nam nhân, những chuyện này nên hiểu rõ hơn tôi a!"

Trên mặt Lý Sĩ Quần không khỏi nổi lên một nụ cười có phần thâm ý, nhưng đột nhiên nghiêm túc trở lại: "Tự dưng cô nhắc chuyện này làm gì?"

"Tôi là muốn nói, Lý thiên tài là một người lão luyện tình trường, kẻ cam nguyện quỳ dưới váy nhiều không đếm xuể, không chỉ có thủ đoạn đối phó nam nhân, mà đối phó nữ nhân cũng rất thành thạo —— Nghe nói Cố Hiểu Mộng đã từng một thời vì người khuynh đảo, đến bây giờ còn đối với Lý Ninh Ngọc nhớ mãi không quên đâu!"

Dạo một vòng lớn, Từ Mạn Trinh cuối cùng cũng nói đến điểm chính. Người ta đều nói Bạch Tiểu Niên là tủ hồ sơ của Tiễu Tổng, nhưng mà Từ Mạn Trinh cô, bản lãnh giao thiệp xã giao, đuổi hình bắt bóng cũng không hề dưới cơ hắn. Muốn làm thư ký riêng cho chủ nhiệm của Tổng bộ Đặc công, tất nhiên phải có chút bản lãnh mới được.

Lý Sĩ Quần nghe vậy lúng túng cười một tiếng: "Mạn Trinh à, cái này cô nghe được từ đâu vậy? Cố Hiểu Mộng tuy rằng đi du học, nhưng dù gì cũng là con nhà gia thế có máu mặt, lại còn là con một, không đến nỗi chạy theo mốt làm cái gì đơn tính luyến..."

"Chủ nhiệm, ngài quên mất Khổng nhị tiểu thư rồi sao?" Từ Mạn Trinh hỏi ngược lại.

(*) Khổng nhị tiểu thư: nữ phẫn nam trang nổi tiếng thời dân quốc, vừa là tổng tài vừa tam thê tứ thiếp, nghe đồn rất ăn chơi đầu gấu lại còn giỏi kiếm tiền.

"Nhưng Cố Hiểu Mộng có ăn mặc như nam nhân đâu!" Lý Sĩ Quần thường ngày chỉ để tâm đến vấn đề nghiên cứu đầu cơ, ích lợi kim tiền, không hứng thú lắm với mấy chuyện phong lưu tình ái. Nhất là loại chuyện không thể công khai như nữ nhân nháo yêu nhau, trong mắt hắn đó chẳng qua là thú vui mới mẻ của đám tiểu thư phu nhân, không tính là thật.

Thấy Lý Sĩ Quần không tin, Từ Mạn Trinh tiếp tục nói: "Cố Hiểu Mộng đã từng thay Lý Ninh Ngọc ra mặt đánh người chồng giả của cô ta, chuyện này mọi người trong Tiễu Tổng đều biết. Tôi còn nghe nói, cô ta ở trong Cầu Trang luôn luôn bảo vệ Lý Ninh Ngọc. Hơn nữa từ sau khi ra khỏi Cầu Trang, cô ta thường mặc tang phục, giống như đang chịu tang cho ai vậy, còn tuyên bố bản thân là chủ nghĩa độc thân, cắt đứt ý niệm của tất cả những người theo đuổi..."

Lý Sĩ Quần chợt nhớ tới điều gì, ngắt lời nói: "Cô đừng quên, Cố Hiểu Mộng từng có bạn trai, người này cũng chết ở Cầu Trang, cô ta nhất định là yêu nam nhân kia rất sâu đậm nên mới như vậy —— Huống hồ Thẩm Ngọc Điệp lúc trước không phải cũng tra ra được là, Cố Hiểu Mộng âm thầm xử quyết Vương Điền Hương, chính là vì muốn báo thù cho bạn trai sao."

"Nếu tên bạn trai kia chỉ là tung hỏa mù, Cố thiên kim thực tế yêu người khác thì sao?" Từ Mạn Trinh cong môi cười một tiếng, rủ rỉ nói, "Vào cuối năm ngoái, Vương Điền Hương tới Số 76 có công chuyện, là do tôi tiếp đãi. Tối hôm đó tôi mời hắn làm bữa rượu, hắn thì hay rồi, uống nhiều liền bắt đầu oán trách, nói gì mà Cố Hiểu Mộng xem thường hắn, không thích nam nhân chỉ thích quả phụ đại loại vậy, nói năng xằng bậy một trận!"

Lý Sĩ Quần nghĩ, tuy Vương Điền Hương là gián điệp Quân Thống, nhưng lúc đó cách thời gian Cô Châu bại lộ còn xa, cho dù tâm tư kín đáo cũng không đến mức bày mê trận ngay từ lúc đó, huống hồ rượu vào lời ra, lời hắn nói có khi là thật.

"Nếu cô đã biết, sao không nói sớm?"

"Tôi khi ấy cũng nửa tin nửa ngờ, cho tới hôm nay chính mắt nhìn thấy thái độ của Cố Hiểu Mộng đối với Thẩm Ngọc Điệp, tôi mới tin những lời Vương Điền Hương nói." Từ Mạn Trinh giải thích ——

"Trước đó giao dịch với Cố Dân Chương, ông ta đáp ứng nhanh gọn như vậy tôi còn cảm thấy kỳ quái, hiện tại coi như hiểu rồi, hóa ra vẫn còn bí mật lớn hơn. Con gái ông ta bị nữ nhân mê đảo, không phải muốn báo thù cho bạn trai, mà là muốn trả thù cho Lý Ninh Ngọc! Chuyện này nếu truyền đi, mặt mũi thuyền vương nhất định phải quét sân.

Đúng rồi, tôi còn nghe nói, Cố Hiểu Mộng từ nhà dọn ra ngoài, ngoài mặt nói là bởi vì không muốn rời khỏi Bộ Tư Lệnh nên náo loạn với phụ thân, trên thực tế lại bởi vì chuyện này!"

Nghe nhiều như vậy, Lý Sĩ Quần cuối cùng có chút tin, nhưng vẫn như cũ không hiểu: "Cho dù cô nói đều là thật đi nữa, nhưng nếu Cố Hiểu Mộng đối với Lý Ninh Ngọc kia đã... nhớ mãi không quên như vậy, sao lại có thái độ vi diệu với Thẩm Ngọc Điệp chứ?"

"Trước kia tôi có đến Tiễu Tổng đưa văn kiện mấy lần, từng vài lần gặp qua vị Lý khoa trưởng kia, ngài cũng biết mà, tôi đã nhìn qua tướng mạo của ai là không quên được —— Dáng dấp của Lý Ninh Ngọc và Thẩm sở trưởng quả thực giống nhau như đúc!" Dạo đầu đã lâu, Từ Mạn Trinh rốt cuộc nói ra đáp án.

Lý Sĩ Quần ngớ người, cẩn thận hồi tưởng mặt mũi Lý Ninh Ngọc, trí nhớ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, hình như đúng là có chút giống Thẩm Ngọc Điệp, hai người lại đều am hiểu giải mã tình báo, trùng hợp như vậy, có thể nào là...

"Chẳng lẽ cô muốn nói, Thẩm Ngọc Điệp chính là Lý Ninh Ngọc?"

Điều này sao có thể được, Lý Ninh Ngọc đã sớm chết rồi, chưa kể hồ sơ của Thẩm Ngọc Điệp là do hắn đích thân thẩm tra, hai người này mắc tám cây sào cũng không nối với nhau được. Lý Sĩ Quần đột nhiên cảm giác Từ Mạn Trinh đang trêu hắn.

"Ôi dào, chủ nhiệm, ngài vẫn không hiểu sao!"

Từ Mạn Trinh thở dài, Thẩm Ngọc Điệp dĩ nhiên không thể nào là Lý Ninh Ngọc. Lúc ấy Vương Điền Hương uống say còn oán trách với cô, nói rằng hắn rõ ràng chính mắt nhìn thấy thi thể và tro cốt của Lý Ninh Ngọc, nhưng Cố Hiểu Mộng hết lần này tới lần khác không tin, mỗi ngày như phát điên đuổi theo hắn không thả.

"Tôi là nói, không chừng Cố Hiểu Mộng xem Thẩm Ngọc Điệp như thế thân của Lý Ninh Ngọc, nổi hứng thú với cô ấy, nếu không cũng sẽ không cố ý đi đến buổi hội thảo bình thường này. Hơn nữa Trương Tam Bắc cũng nói, lúc hai người lần đầu gặp mặt, Cố Hiểu Mộng vừa đến đã liền gọi Thẩm Ngọc Điệp là chị Ngọc, đây rõ ràng chính là nhận lầm người!"

Lý Sĩ Quần bất đắc dĩ phất tay một cái: "Mạn Trinh à, cô lại quên rồi, cứ xem như Cố Hiểu Mộng thích nữ nhân, xem như Thẩm Ngọc Điệp có dáng dấp giống Lý Ninh Ngọc đi, nhưng cô ấy dẫu sao cũng đã kết thù với Cố Hiểu Mộng rồi. Cô nhìn ánh mắt ban nãy của Cố Hiểu Mộng đi, hận không thể giết người, lấy đâu ra nửa điểm ái mộ!"

"Hận là thật, theo bản năng thân cận cũng là thật. Ban nãy đi đưa cà phê tôi luôn nhìn chằm chằm mà, tuy Cố Hiểu Mộng cố ý ngồi cách Thẩm Ngọc Điệp hai cái ghế, nhưng đầu gối và mũi chân lại nghiêng về phía cô ấy! Nếu thật sự ghét, thân thể nên ở trong tư thái phòng bị, chứ không phải giống như vậy."

Trên phương diện nhìn mặt đoán ý, Từ Mạn Trinh là nhân tinh, nghe cô phân tích như vậy, Lý Sĩ Quần cũng cảm thấy có chút đạo lý —— Xem Cố Hiểu Mộng như nam nhân thì dễ hiểu rồi, nếu trước mắt đột nhiên xuất hiện một cô gái mặt mũi tương tự với người yêu đã chết, sợ rằng đại đa số nam nhân đều phải luân hãm, còn quan tâm ân ân oán oán cái gì nữa.

"Xem ra Cố Hiểu Mộng uy phong lẫm liệt này, cuối cùng cũng không địch lại một chữ tình a..."

"Đúng vậy, lúc trước ngài tốn nhiều công sức như vậy, không phải muốn bắt lấy điểm yếu của Cố Dân Chương sao, lần này thì hay rồi, con gái bảo bối của ông ta tự mình đưa tới cửa!"

"Nhưng nói cho cùng, đây đều là suy đoán, cũng không có bằng chứng cụ thể." Lý Sĩ Quần vẫn có chút do dự không chắc, cơ hội đưa tới cửa, đúng là nên tiến hành lợi dụng, nhưng nếu thật sự bày chuyện này lên sân khấu, lại quả thực có hơi hoang đường.

"Cơ hội không thể mất, không thử một lần, làm sao biết đây không phải ý trời chứ?" Nụ cười của Từ Mạn Trinh tràn đầy ái muội và gian xảo.

Lý Sĩ Quần nhìn thẳng vào mắt cô, suy tư hồi lâu, một ý niệm đúng lúc nảy sinh.

Nói trắng ra là, cái thóp của Cố gia mà hắn hiện tại nắm trong tay căn bản không có bằng chứng cụ thể, bất kể động cơ Cố Hiểu Mộng giết Vương Điền Hương là vì Lưu Tông Lâm hay Lý Ninh Ngọc, đó cũng chuyện quá khứ rồi, không uy hiếp được Cố Dân Chương quá lâu. Nếu muốn hợp tác lâu dài với Cố đại thuyền vương, cần phải dựa vào thứ cứng hơn.

Hai người kia đã chết, nhưng Thẩm Ngọc Điệp còn sống a!

Gián điệp dưới tay Đới Lạp và Từ Ân Tăng đều có sở trường mỹ nhân kế, Lý Sĩ Quần xuất thân đồng môn với bọn họ, cũng rất am hiểu thủ đoạn câu dẫn mê hoặc của tuấn nam mỹ nữ.

Nếu có thể lợi dụng hảo cảm của Cố Hiểu Mộng đối với Thẩm Ngọc Điệp, để cho Thẩm Ngọc Điệp chủ động đáp lời tỏ ý, từng bước một mê đảo đối phương. Về sau chỉ cần thổi chút gió bên gối là có thể khiến thiên kim Cố gia ra sức cho bản thân, há chẳng phải tuyệt thay? Lui một bước mà nói, cho dù thất bại, ném mặt mũi cũng không phải là hắn, hoàn toàn có thể giải thích thành hành vi cá nhân của Thẩm Ngọc Điệp.

Kế này quá tuyệt diệu, chỉ sợ Thẩm Ngọc Điệp tâm cao khí ngạo, không chịu đáp ứng.