Khi Gió Lại Thổi

Chương 22: Hiểu mộng



(*) Hiểu mộng có nghĩa là giấc mơ buổi sáng

Bộ Tổng Tư Lệnh Tiễu phỉ Hoa Đông, văn phòng Khoa trưởng Khoa Tình Báo.

"Chị Ngọc, lát nữa tan tầm cùng đi xem chiếu bóng nhé?" Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa cười, chắp tay sau lưng, giống như đang cất giấu thứ gì đó.

"Trong thời gian công tác, gọi Khoa trưởng." Lý Ninh Ngọc ngừng viết, ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc hỏi, "Mật điện số 701 giải mã xong chưa?"

"Đã sớm giải xong rồi! Chỉ còn chờ chữ ký của Khoa trưởng ngài thôi!" Cố Hiểu Mộng dùng hai tay cung kính trình lên bìa văn kiện, bên trên còn đặt hai tấm vé xem phim.

"Càn quấy." Lý Ninh Ngọc cười một tiếng, nhận lấy mật điện đặt sang bên, không vội mở ra, trước cầm tấm vé lên nhìn nhìn, "Loạn thế giai nhân... Em xem mấy lần rồi mà?"

"Nhưng em chưa xem cùng với chị lần nào a!" Cố Hiểu Mộng hùng hồn lý luận, "Chị mau dọn dẹp đồ đạc, chúng ta đi ăn tối trước, bên cạnh rạp chiếu phim mới khai trương một nhà hàng Pháp, em đã đặt chỗ xong xuôi rồi!"

"Cố thượng úy, đừng tự mình đa tình, tôi đã đồng ý đi đâu." Tuy nói như vậy, Lý Ninh Ngọc lại cưng chiều cười.

"Ai ya chị Ngọc, đi đi mà!"

Cố Hiểu Mộng đưa tay kéo cô, Lý Ninh Ngọc lại biến mất, chỉ còn lại khoảng không...

Trời sáng, tỉnh mộng.

Cố Hiểu Mộng mơ mơ màng màng nghĩ, nếu không phải đoạn kết quá kém thì đã thành một hồi mộng đẹp rồi. Cơ mà không sao, Lý Ninh Ngọc hiện tại đã trở lại, nằm ngay bên cạnh mình.

"Chị Ngọc..."

Cô líu ríu gọi, tay bắt đầu mò mẫm sang bên cạnh, nhưng lại không sờ thấy gì, nửa giường bên kia lạnh như băng, không còn dư lại chút hơi ấm nào. Cố Hiểu Mộng cả kinh, ngay tức khắc tỉnh ngủ hoàn toàn, mãnh liệt mở mắt ra, chỉ thấy bên cạnh trống rỗng, liếc nhìn xung quanh, trong phòng nào còn có bóng dáng Lý Ninh Ngọc nữa?

Tốn chút sức lực mới miễn cưỡng ngồi dậy được, cô nhất thời có chút đờ đẫn, xoa xoa huyệt thái dương, bắt đầu cố gắng nhớ lại chuyện tối qua ——

Đồng hồ treo tường chỉ hướng tám giờ, cửa sổ ký túc xá ánh chiếu hai bóng người.

"Số 76 hết người rồi sao, loại ngu xuẩn như Trương Tam Bắc mà cũng có thể làm thư ký cho sở trưởng." Cố Hiểu Mộng quệt miệng, nhìn bữa ăn tối trước mặt, tràn đầy ghét bỏ.

Lý Ninh Ngọc lúc nãy mới đặc biệt giao phó Trương Tam Bắc, Cố sở trưởng thân thể khó chịu, chuẩn bị bữa tối thanh đạm dinh dưỡng một chút. Kết quả Trương Tam Bắc thật sự quán triệt hai chữ "thanh đạm" đến tận cùng, đưa tới bát canh cá diếc đậu phụ được hầm đến trắng muốt —— Ngay cả nửa thìa muối cũng không thả.

"Tiễu Tổng các người thì lợi hại rồi, không phải cuối cùng vẫn để loại như Triệu Tiểu Mạn lên làm Khoa trưởng sao." Lý Ninh Ngọc bưng chén, cúi đầu thổi nhẹ muỗng canh nóng.

"Tiễu Tổng các người?" Cố Hiểu Mộng vừa cắn đậu hũ vừa nhồm nhoàm nói, "Chị Ngọc phân chia thật rõ ràng, vào Số 76 liền quên mất bản thân trước kia người ở đâu."

"Vậy em có biết tôi là người ở đâu không?" Lời nói của Lý Ninh Ngọc mang theo hàm ý, nhìn Cố Hiểu Mộng bằng ánh mắt ý vị sâu xa.

"Em chỉ biết, bất luận đến từ đâu, chị Ngọc cũng sẽ không hại em." Cố Hiểu Mộng nhìn cô, bình thản cười.

"Trước kia cũng được, hiện tại cũng được, tôi đều là người của cùng một nơi."

"Chị quả thật vẫn còn —— "

"Lúc ăn cơm thì nói ít thôi." Lý Ninh Ngọc ngắt lời cô.

Những lời đó không nên nói vào bây giờ, lại càng không nên nói ở chỗ này.

Cố Hiểu Mộng hiểu rõ trong bụng, yên lặng gật đầu một cái, tiếp tục chóp chép miệng, làm nũng nói: "Thứ đồ không chút mùi vị này là để cho người ăn sao? Hắn nghĩ em đang ở cữ chắc! Chị Ngọc, em không muốn ăn..."

Lý Ninh Ngọc trừng mắt nhìn cô, người này thật là, đắc ý một cái là lại ngả ngớn, mới cách một buổi chiều, Cố Hiểu Mộng hiện tại so với Cố sở trưởng trầm ổn trước đó quả thực như hai người khác nhau.

Cô đang định lên tiếng thuyết giáo, Cố Hiểu Mộng đã kịp thời há mồm ra, nhìn chằm chằm muỗng canh trong tay cô, nháy mắt một cái: "A —— "

Bị bộ dáng mèo bệnh ngoan ngoãn này làm tức cười, Lý Ninh Ngọc không khỏi oán thầm, chắc kiếp trước mình thiếu nợ em ấy quá, thật đúng là bảo mẫu trời sinh.

Vừa dỗ dành vừa lừa gạt, thật vất vả mới ăn xong được bữa cơm. Cố Hiểu Mộng ngoài miệng không chịu, canh đến khóe miệng lại không để rơi giọt nào, tất cả đều vào bụng. Có Lý Ninh Ngọc tự mình đút, đừng nói là không bỏ muối, cho dù là nước sôi cũng có thể ngửa đầu uống cả chậu.

Về sau nữa, đêm đã khuya, Cố Hiểu Mộng uống thuốc xong, người cũng mệt mỏi, trước khi ngủ vẫn như cũ nắm tay Lý Ninh Ngọc thật chặt, không muốn đối phương rời khỏi. Lý Ninh Ngọc không lay chuyển được cô, cuối cùng hai người thật sự nằm chen chúc trên một chiếc giường đơn chật hẹp.

Cố Hiểu Mộng cũng không nhớ mình ngủ vào lúc nào, chỉ nhớ một đêm này ngủ được rất ngon —— Hơn một năm qua đây là giấc ngủ làm cô cảm thấy chân thực nhất, so với hôm trước ngủ trên xe Lý Ninh Ngọc còn an tâm gấp trăm lần, ngay cả nằm mộng đều đẹp đến như thế.

Nhưng mà người tỉnh mộng tan, rõ ràng trước khi ngủ còn ôm chặt cánh tay Lý Ninh Ngọc, lúc tỉnh dậy ôm trong ngực lại là gối. Trong mộng cô không thể bắt lấy Lý Ninh Ngọc, tỉnh lại cũng không bắt được. Trang sinh mộng điệp, Cố Hiểu Mộng bỗng có chút không phân rõ đâu là hiện thực đâu là hư ảo, nhưng đau đớn trên thân thể lại rõ ràng nhắc nhở cô, chuyện ngày hôm qua thật sự từng phát sinh.

Mặc kệ cử động bất tiện, Cố Hiểu Mộng vội vàng nhảy xuống giường, nắm áo khoác lên muốn ra ngoài tìm người. Cô tự an ủi mình, có lẽ Lý Ninh Ngọc chỉ là không muốn đánh thức cô, trở về phòng bên xử lý công việc mà thôi. Lúc đi ngang qua bàn đọc sách, cô nhìn thấy mấy hộp thuốc chồng trên bàn, theo bản năng cầm lên hộp trên cùng, chỉ thấy phía trên lớp nhãn có một hàng chữ viết xinh đẹp: Một ngày hai lần, mỗi lần ba viên.

Cố Hiểu Mộng hiểu ý cười một tiếng, mở hộp thuốc ra, đột nhiên rơi xuống một tờ giấy được gấp ngay ngắn —— Thật đúng là phong cách nhất quán xưa nay của Lý Ninh Ngọc.

"Đêm điện triệu gấp, tôi đã trở về, không cần lo âu, xin đừng oán trách. Đúng hạn uống thuốc, bảo trọng thân thể."

Cái này tính là gì?

Lúc nãy còn đang khoan khoái mỉm cười, giờ đã biến thành cười khổ tự giễu. Lý Ninh Ngọc đặt cái tên mới thật là hay, Thẩm Ngọc Điệp, thật đúng là nhẹ nhàng như hồ điệp vậy, vẫy vẫy cánh liền lặng lẽ bay đi mất rồi, không mang theo một áng mây trời nào.

Trong lòng không khỏi dâng trào phiền não, Cố Hiểu Mộng lấy bật lửa từ trong ngăn kéo, trầm mặc đốt trụi tờ giấy, nhìn ngọn lửa bập bùng trong tay, âm thầm thở dài: Chị Ngọc, chị cuối cùng vẫn bỏ em ở lại.

Đang chìm trong mất mát, sau lưng chợt vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cố Hiểu Mộng nhíu mày, chị Ngọc trở về Thượng Hải, Trương Tam Bắc tất nhiên cũng về theo, mới sáng sớm như vậy ai tìm tới cửa?

Mở cửa, người tới khiến cho cô có chút bất ngờ: "Cô Triệu, sao cô lại tới đây?"

"Hiểu Mộng, cô bị thương à? Mau để tôi nhìn xem!" Cô Triệu sốt ruột gấp lên, không nói lời nào lập tức muốn kiểm tra thương thế của Cố Hiểu Mộng.

"Thương nhẹ thôi, không sao." Cố Hiểu Mộng đè xuống tay cô Triệu, nảy sinh nghi hoặc, "Là ba ba kêu cô tới sao? Sao hai người biết con bị thương?"

Tin tức cô bị thương sao lại lộ ra được, ngày hôm qua Lý Ninh Ngọc ngay cả quân y cũng không dám mời. Cố Hiểu Mộng bừng tỉnh hiểu ra, Lý Ninh Ngọc đột nhiên bị triệu về Thượng Hải, tất nhiên có liên quan đến chuyện này.

"Tiên sinh ban đêm nhận được tin tức từ Bộ Tư Lệnh, nói cô bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, lúc ấy ông lập tức nổi nóng, gọi điện thoại riêng cho Uông chủ tịch, nhất định muốn thay cô đòi một lời giải thích."

"Sau đó thì sao?" Cố Hiểu Mộng trợn to mắt, trong lúc cô ngủ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kinh động đến cả Uông Tinh Vệ, cô không khỏi lo lắng Lý Ninh Ngọc.

Cô Triệu làm sao biết được nhiều như vậy, chỉ thở dài: "Về nhà trước đi, tiên sinh vẫn đang lo lắng cho cô lắm."

Cố Hiểu Mộng gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ âm thầm siết chặt nắm tay, cô đích xác có rất nhiều chuyện muốn về nhà hỏi Cố Dân Chương cho rõ ràng.

Trên đường quốc lộ từ Thượng Hải đến Hàng Châu, chiếc xe Pontiac băng băng mà chạy, cảnh sắc ngoài cửa sổ vẫn giống như ba ngày trước, song tâm tình của Lý Ninh Ngọc lại không giống như lúc tới, lo âu bị ung dung thay thế, đầu não căng thẳng cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi.

"Tôi nói này Sở trưởng, sao ngài vẫn còn tâm trạng để ngủ vậy?" Trương Tam Bắc từ trong kính chiếu hậu thấy trưởng quan vẫn mặt mày bình tĩnh, hắn thật sự rất sốt ruột, "Lý chủ nhiệm ở trong điện thoại đem cô mắng to một trận, muốn cô trở về nhận tội kìa!"

"Ông ta lại không phải mắng anh, anh sợ cái gì" Lý Ninh Ngọc ngồi dựa ra sau nhắm mắt dưỡng thần, hai tay ôm trước ngực, nhìn nhàn nhã trấn định.

"Xem ngài nói kìa, tôi có thể không sợ sao..." Trương Tam Bắc nuốt nước miếng một cái, khẩn trương quay đầu, nhỏ giọng hỏi, "Nhưng làm sao Kê Minh Tự biết được chuyện Cố Hiểu Mộng bị đánh bị thương chứ?"

Lý Ninh Ngọc bỗng nhiên mở mắt ra lườm hắn, ánh mắt tràn đầy sát khí: "Cái này không phải nên hỏi anh sao?"

"Trời ơi, oan uổng quá, sao ngài lại hoài nghi tôi tiết lộ cơ mật chứ! Tôi đối với ngài nhất mực trung thành không hề hai lòng!" Trương Tam Bắc lập tức luống cuống, bắt đầu điên cuồng suy đoán, "Có phải hôm qua lúc đưa Cố Hiểu Mộng trở về bị người nhìn thấy? Có phải là có người giám thị ngài! Đám người ở Tiễu Tổng thật xảo quyệt!"

"Xem kìa, bị hù sợ rồi hả!" Lý Ninh Ngọc cười lạnh, ẩn ý nhắc nhở, "Chỉ cần Trương bí thư biết nên đặt lòng mình ở đâu, tôi tự nhiên sẽ không làm khó anh."

Dứt lời, cô nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Kê Minh Tự làm sao mà biết? Dĩ nhiên không phải Trương Tam Bắc cáo mật rồi. Khóe miệng Lý Ninh Ngọc hiện lên ý cười nhàn nhạt như có như không, hết thảy đều nằm trong kế hoạch, cứ tiến hành theo đúng từng bước một.