Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 2)

Chương 240: Sờ đầu cầu may mắn



Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Dùng xong bữa sáng và chuẩn bị dụng cụ xong xuôi, Diệp Oản Oản chuẩn bị ra khỏi cửa.

Trước khi đi, đột nhiên cô nghĩ tới gì đó, vì vậy dừng chân lại: "Chờ một chút! Em còn một việc vô cùng quan trọng chưa làm!"

Nói xong, cô như một làn khói phóng thẳng vào trong sân, từ từ đi về phía hổ trắng đang nằm dưới bóng cây.

Gần đây mặc dù cô thường xuyên ở tại Cẩm Viên, nhưng Tư Dạ Hàn lại không cho cô chơi cùng Đại Bạch, còn lấy lý do là "mê muội mất hết ý chí" sẽ ảnh hưởng đến học tập.

May là cô sắp hết khổ rồi, sau khi thi xong liền có thể cùng Đại Bạch chơi rồi!

Phát giác có người tới gần, lỗ tai của Slutte run một cái, nhưng không có phản ứng gì cả, lười biếng nằm một chỗ phe phẩy cái đuôi.

Ba bước, hai bước, một bước...

"Đại Bạch Đại Bạch, cho tao khí phách của mày, để tao ở trên trường thi đại sát tứ phương đi!"

Diệp Oản Oản hít một hơi sâu, thừa dịp Slutte không chú ý, vội sờ đầu nó một cái, sau đó bỏ chạy.

Tư Dạ Hàn đứng cách đó không xa: "...."

Chuyện vô cùng trọng yếu mà cô ấy nói chính là sờ trộm Slutte?

Hứa Dịch nhìn động tác thô bỉ, cố tình ngấp nghé Slutte của Diệp Oản Oản, khóe miệng co quắp một trận.

Anh ta phát hiện dường như Diệp Oản Oản thật sự yêu thích Slutte.

Tên của Slutte có nghĩa là gϊếŧ hại, tên này và tính cách của nó cũng giống nhau, vừa hiếu chiến lại thích gϊếŧ chóc, cộng thêm từ nhỏ đã trải qua không ít huấn luyện, tính tình càng tàn bạo.

Diệp Oản Oản sợ nó, anh ta không có chút nào ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ Diệp Oản Oản lại có thể nói muốn dính khí phách của nó để đại sát tứ phương.

Nếu như không thật sự thích tuyệt đối sẽ không có cách nào nói ra những lời như vậy.

Tư Dạ Hàn tự mình đưa cô đến trường thi.

Sau khi đến, đã thấy đông đúc phụ huynh đưa con mình đi thi.

Các cha mẹ đều ân cần dặn dò và khích lệ con cái, dõi mắt nhìn con mình vào cửa trường.

"Em vào trong nha." Diệp Oản Oản cởi dây an toàn, chuẩn bị bước xuống xe.

"Chờ một chút." Lúc này, Tư Dạ Hàn đột nhiên gọi cô lại.

Diệp Oản Oản dừng lại động tác, cô nhìn Tư Dạ Hàn. Không lẽ là anh ta muốn khích lệ cô sao?

"Nộp bài sớm một chút, đừng lãng phí thời gian." Tư Dạ Hàn mở miệng.

Diệp Oản Oản: "...."

Phụ huynh nhà người ta đều dặn con em mình làm kĩ càng, đừng vội nộp bài, anh ta thì lại bảo cô nộp bài sớm!

Đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương mà!

Nhưng không sao, dù sao cô đã sờ được Đại Bạch rồi, xem như là an ủi vậy.

"Khụ, em biết rồi." Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, đẩy cửa xe ra.

Hôm nay thi văn, sẽ không tốn nhiều thời gian.

Vừa đẩy được một nửa, sau lưng lại truyền đến giọng của Tư Dạ Hàn: "Chờ một chút."

"Hả? Còn việc gì sao?" Diệp Oản Oản không hiểu, lại quay đầu về.

Tư Dạ Hàn nhìn cô. Ánh mắt kia chăm chú đến mức khiến Diệp Oản Oản sợ hãi, cô lại làm gì chọc giận anh ta sao?

Đang bồn chồn, đột nhiên Tư Dạ Hàn cúi người, hôn lên trán của cô.

Cảm nhận được hơi lạnh, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, theo bản năng sờ trán một cái.

Đây là hôn khích lệ sao?

Giá trị tình thương của Tư Dạ Hàn lại online rồi?

Sau khi hôn xong, Tư Dạ Hàn liền ngồi thẳng người, không nhanh không chậm nhìn cô: "Không phải muốn đại sát tứ phương hay sao?"

Diệp Oản Oản: "...."

Cho nên ý của anh ta là, cọ anh ta sẽ đại sát tứ phương tốt hơn Đại Bạch à?

Theo một ý nghĩa nào đó, quả thật không có cách nào phản bác được.

"Cảm ơn."