Khi Con Tim Quá Nóng

Chương 7



Thứ Annabelle cần và thứ cô muốn là hai điều khác nhau.

Không phải Mike có gì phàn nàn về chuyện làm tình.

Chúa cũng biết hai người họ gần như quá nóng bỏng để có thể kiểm soát được. Kết hợp lại, họ toả ra sức nóng đủ để làm tan băng ở địa cực. Anh muốn cô cần anh. Anh muốn trở thành một phần trong hạnh phúc của cô, cũng như muốn cô là một phần tạo nên hạnh phúc của anh.

“Belle. Đừng nói ra những gì em không có ý nói.”

Những lời này làm cô ngừng lại. Hay cũng có thể do giọng điệu của anh. Tất nhiên, lúc này anh đã ở mức tột cùng của giới hạn chịu đựng, và khỉ thật, chuyện này quả thực làm anh phải trả giá, song anh nhất thiết từ chối gục ngã trước một cô gái chỉ cần đến anh cho nhu cầu sinh lý. Cho dù làm tình với cô nàng quả là thần tiên. Lần đầu tiên trong đời anh, tình dục dù mê hồn vẫn là chưa đủ.

Annabelle với lấy tấm chăn ở cuối giường đắp lên cái áo hai dây thoáng đãng và cái quần soóc cô đang mặc. Khi anh đưa tay tới để chạm vào cô, cô thu mình lại tránh đi.

Tuyệt lắm. Anh quả là khéo léo. “Belle, anh phải làm việc buổi sáng, và anh cần ngủ. Gần như cả tối hôm qua anh phải thức trực.”

“Tất nhiên rồi, như anh muốn thôi.”

“Thế nghĩa là gì?”

“Có thể em không có đầu óc xuất chúng như anh, nhưng ngay cả vậy em cũng biết còn nhiều lý do hơn chuyện anh cảm thấy mệt mỏi. Nếu không tại sao anh lại muốn về?”

“Có thể vì cứ mỗi lần anh có cơ hội được thấy chút ít về con người em, em lại đẩy anh ra ngoài. Và mặc dù những lần làm tình thật tuyệt, như thế vẫn là chưa đủ. Anh thích em. Rất nhiều. Nếu em đang tìm một anh chàng bạn tình, anh đã sẵn sàng, và thẳng thắn mà nói, anh không nghĩ mình có thể chấp nhận thêm một thất bại nữa ngay lúc này.”

Tuyệt làm sao, cô nhìn anh chằm chằm như thể anh là một gã ngốc. Có lẽ cô vừa ghi được một điểm. Điều gì ở cô đã khiến anh phát điên lên vậy? Cái gì khiến anh muốn coi cô là của anh và giữ cô cho riêng anh? Tại sao anh lại muốn giới thiệu cô với mẹ anh? Anh nhắm mắt và co người lại. Nom anh có vẻ tuyệt vọng, thậm chí cả với chính mình. Chúa ơi, thật bối rối làm sao. “Nghe này, anh xin lỗi. Anh phải đi. Anh sẽ thu xếp để Wayne và Henry có thể giúp em cho tới khi em khá hơn. Hãy nhớ liên lạc với bác sĩ Doyle. Số điện thoại của ông ấy có trên tờ chỉ dẫn các bác sĩ cung cấp cho em.”

“Ý anh là sao khi anh nói không thể chấp nhận được một thất bại nữa?”

Khỉ thật, anh không hề muốn đi sâu vào việc đó lúc này - mà cũng có thể là vào bất cứ lúc nào. “Có những chuyện đang diễn ra không được suôn sẻ lắm. Đó là một câu chuyện dài.”

“Và anh nghĩ em chỉ viện đến anh vì tình dục?”

“Không phải thế sao?”

Cô áp ba ngón tay lên môi anh, buộc anh phải im lặng và ngăn anh khỏi nói quá nhiều. Như thể không phải anh đã làm vậy rồi. Những ngón tay cô run rẩy, và anh nhận ra bàn tay mình đang ôm vòng quanh eo cô. Anh hôn lên lòng bàn tay cô, hôn lên các ngón tay cô, rồi đứng dậy ra về.

“Mike, đợi đã.”

Anh dừng lại. Rất có thể vì anh là một gã ngốc. Chắc chắn vì anh là một gã ngốc rồi. Cô đã kiểm soát được anh tới mức làm anh thấy bối rối.

Annabelle nhích lại gần hơn. “Anh biết đấy, trước đây chưa bao giờ em cảm thấy thế này. Em chưa bao giờ muốn ai như em muốn anh.”

“Phải.” Tại sao điều đó chỉ khiến anh rầu rĩ? Bất cứ gã đàn ông nào khác hẳn đã nhảy cẫng lên vui sướng. Anh quay người lại, bước ra phía cửa.

“Đợi đã.”

Mike dừng bước và hít một hơi thật sâu. Anh không quay người lại. Anh thực sự không muốn nhìn cô thật xinh đẹp, đang bị thương và đầy bối rối, thậm chí còn đôi chút đau khổ. Anh nhấn mạnh vào phần đau, nhưng thế đấy, anh xứng đáng được có chút thoải mái sau những gì đã trải qua.

Hai cánh tay vòng quanh anh từ phía sau, ngực cô ép sát vào lưng anh. Cô giữ lấy anh thật chặt.

“Em muốn anh, Mike. Nhưng điều đó không có nghĩa là em không thích anh. Em thích anh, anh biết mà. Em rất thích anh. Chỉ là em cũng rất muốn anh.”

Anh quay lại và chìm nghỉm trong đôi mắt cô. Để thừa nhận, cô đã phải cố gắng rất nhiều, cũng nhiều gần bằng những nỗ lực anh vừa phải gồng mình lên khi định quay bước ra về.

Dường như cô có vẻ không chắc chắn. “Có được không? Vào lúc này thế đã đủ chưa?”

Cảm giác nhẹ nhõm lan khắp người anh, và mọi sợi cơ trên cơ thể anh dường như chùng xuống. Anh đưa hai cánh tay ôm lấy cô, và khi cô nhìn anh, đôi mắt cô thiếu chút nữa đã khiến anh quỳ gối xuống. Anh không dám chắc lúc trước mình có thể dứt áo ra về không. Còn lúc này đây, khi cô nhìn anh như thế, không đời nào có chuyện anh ra về, nếu cô muốn anh ở lại.

“Anh sẽ ở lại nếu em muốn. Tất cả phụ thuộc vào em.” Annabelle kéo đầu anh xuống cho một cái hôn rồi đẩy anh lên, hai bàn tay cô vẫn nằm trên mái tóc anh. “Anh sẽ kể cho em biết tất cả những gì xảy ra với công việc của anh chứ?” Mike gật đầu.

“Là một câu chuyện dài, phải không?” Cô lại hôn anh. Móng tay của cô cọ trên da đầu anh, làm cho mái tóc của anh, bên cạnh vài thứ khác, dựng đứng lên. “Anh đồng thời còn có thể thư giãn thoải mái.” Cô với tới dãy khuy áo sơ mi của anh. “Chúng mình có cả đêm.”

Annabelle cởi khuy áo sơ mi của anh ra, lướt hai bàn tay cô trên ngực anh, và khi cô đưa chúng lướt qua hai núm vú phẳng lì của anh, anh cứng người lại. Cô yêu cách cơ thể anh phản ứng lại với từng động tác của cô. Cô hôn lên núm vú của anh, tim anh đập thình thịch như búa máy dưới đôi môi cô, và khi hai bàn tay cô luồn vào trong áo sơ mi của anh ở hai bên vai, những múi cơ của anh căng lên dưới các ngón tay cô. Cô lột cái áo sơ mi ra và đẩy anh nằm xuống giường, quỳ xuống bên cạnh anh trong lúc cô bận rộn tháo khoá thắt lưng của anh ra.

Cô hôn anh, đùa nghịch với anh, lắng nghe những thay đổi trong hơi thở của anh khi cô kéo khóa quần anh xuống, và đưa bàn tay nắm lấy quanh vật cương cứng của anh. Cây đèn trên bàn đầu giường tạo nên những hình bóng, làm nổi bật những đường nét của các múi cơ bụng anh đang căng lên - những đường rãnh cô đang dùng môi để lần theo.

Mike nâng hông lên, kéo quần dài và quần đùi xuống, rồi hất giày, tất và cả quần dài đi. Hai chân anh dang ra, và dường như anh đang nín thở. Mắt họ gặp nhau khi bàn tay anh ôm lấy quanh bàn tay cô, bóp lại chặt hơn cô nghĩ cô nên làm, rồi di chuyển bàn tay cô lên trên và xuống dưới. Một giọt chất lỏng lấp lánh dưới ánh sáng.

Bàn tay Mike thúc giục cô di chuyển mỗi lúc một nhanh hơn. Khi cô nhẹ nhàng đưa bàn tay còn lại lướt quanh đôi trái bóng của anh, từng sợi cơ trong cơ thể anh dường như đều căng hết cỡ.

Hai trái bóng của anh căng lên trong bàn tay cô trong lúc cô tiến lên rồi lùi lại, ngậm lấy phần đầu đầy nhạy cảm trước khi lướt đôi môi xuống phía gốc, cho tới khi đầu của nó chạm vào tận sâu trong họng cô. Vị của anh, mùi của anh, cùng âm thanh của những tiếng kêu tắc nghẹn từ anh làm cô như bay bổng lên cao hơn bất cứ lúc nào trước đây, cao hơn nhiều những gì cô từng biết mình có thể đạt tới, trong khi anh thậm chí còn chưa chạm tới cô.

Cô ngậm chặt lại mạnh hơn, dùng bàn tay lần theo sau đôi môi lên và xuống cột trụ đàn ông của anh. Bàn tay anh siết chặt lại nắm lấy tóc cô trong khi một tiếng rên rỉ bật ra khỏi anh, thúc giục cô tiếp tục, làm cô muốn điều khiển anh, đúng như anh từng điều khiển cô.

Cô nghe thấy anh cầu xin và siết chặt hơn vòng kiểm soát của mình quanh vật cương cứng của anh, đưa anh vào sâu hơn cô nghĩ mình có thể, và khi cô khẽ gại móng tay lên đôi trái bóng của anh, anh đẩy cô ra đúng lúc anh bùng nổ. Cô chưa bao giờ chứng kiến điều gì tương tự, phun trào ra từng đợt, từng đợt, sức mạnh của nó truyền sang bàn tay cô, rải tung ra trên ngực và bụng anh.

Mike đã kiệt sức. Tất cả những gì anh có thể làm là thở, chân tay anh chợt nặng như chì, và anh đưa cánh tay quệt qua trên mắt để gạt mồ hôi khỏi trán, nhưng khi đưa được cánh tay lên đó, anh đã cạn sạch năng lượng. Đó quả là khoảnh khắc đáng kinh ngạc, mãnh liệt nhất... Anh giật nảy lên khi cảm thấy thứ gì đó man mát chạm vào làn da bụng đang nóng bỏng của mình. Annabelle đang lau cho anh bằng một chiếc khăn mát. Chúa ơi, thậm chí anh còn không nhận ra cô đã rời khỏi giường. Okay, vậy là anh đã lĩnh giải gã ích kỷ của ngày, và anh sẽ bù lại cho cô đầy đủ ngay khi anh có thể cựa quậy được.

“Em không làm anh đau chứ?”

Chúa ơi, có phải cô đang đùa không thế? Anh hắng giọng và thực sự nỗ lực lật mình sang bên để đối diện với cô. Trông cô có vẻ... bận tâm. “Không, em không làm đau anh, làm anh kiệt sức thì có, nhưng theo một cách tuyệt diệu.”

“Ồ. Okay. Anh đã làm em lo suốt một phút đấy.”

“Em yêu, em không thể vắt cạn một anh chàng như thế và trông đợi anh ta sớm hồi phục lại.”

“Em xin lỗi.”

Mike ngồi dậy, và các cơ bụng anh có cảm giác như thể vừa tập gập bụng hai trăm lần. Anh quàng cánh tay quanh hông cô, kéo cô lại gần, hôn lên đôi môi sưng phồng của cô, chạm vào lưỡi cô. Quỷ tha ma bắt, cô mới nóng bỏng làm sao; anh không thể tin nổi, nhưng anh đang cương cứng trở lại.

Giữa những cái hôn, anh đỡ cô nằm xuống, cởi cái áo bó căng qua đầu cô, và cởi nốt cả cái quần soóc cô đang mặc. Hai bàn tay anh đùa bỡn trên ngực cô, và miệng anh cũng gia nhập. Lưỡi anh trêu cợt với núm vú của cô, lăn qua lăn lại một bên giữa hai hàm răng, và làm tương tự với bên kia bằng các ngón tay.

Mike trượt bàn tay xuống theo cơ thể cô tới khu vực tam giác bí ẩn. Cô thật nóng và ướt, và khi anh chạm vào cô, cô rên lên, ép sát vào bàn tay anh. Mike quờ quạng với về phía ngăn kéo bàn đầu giường để lấy hộp bao cao su anh đã ném vào đó lúc trước, nhưng bàn tay anh lại chạm phải một thứ khác.

“Mike, làm ơn... nữa đi.”

“Em muốn nữa sao?”

“Vâng.” Annabelle đang run bần bật. Anh lấy BOB ra khỏi ngăn kéo và ngắm nghía nó trong lúc cô thúc người vào bàn tay anh. Món đồ này thật to, màu đỏ tím, có một nhánh rung, và hai nút bấm ở cạnh chỗ lắp pin.

“Nhắm mắt vào, và anh sẽ cho em điều em muốn.”

Ngay khi mắt cô nhắm lại, anh rút tay của mình lại và cho BOB vào. Hai mắt cô mở bừng ra khi chiếc máy tạo rung lấp đầy trong cô. Ngay khi anh đẩy nó chạm đích, anh bấm vào cả hai nút, và cô bật người lên đón nhận nó. Cô đưa hai chân lên, đặt bên chân không bị thương lên đệm, và vào khoảnh khắc cây rung chạm vào âm vật của cô, Annabelle hoàn toàn bùng nổ. Anh chưa bao giờ từng thấy cảnh tượng nào khêu gợi đến thế. Lưng cô cong lên, và cô lớn tiếng đòi hỏi thêm nữa, và anh đáp ứng cô. Cô chộp lấy bàn tay anh, tự mình tạo nên một nhịp điệu, và khi anh không theo được đúng chỉ dẫn của cô, cô hất tay anh ra và tự thỏa mãn mình.

Anh chưa bao giờ thấy bừng bừng lên như thế. Mike vớ lấy một cái bao cao su và đeo vào, và lấy BOB ra ném sang bên. Anh quỳ xuống giữa hai chân cô, và tiến vào từ phía sau. Lần lên đỉnh của cô bắt đầu kéo dài. Những rung động truyền qua cô tới anh. Anh tiến vào thật mạnh, cơn sóng khoái cảm của cô bắt đầu dâng cao, ép lấy anh, siết chặt quanh anh, kéo anh vào sâu hơn. Những rung động và cơn cực khoái của Annabelle hợp lại đã đẩy anh lên đỉnh mãnh liệt tới mức mắt anh hoa lên. Annabelle nằm phục úp bụng xuống, và anh cũng nặng nề đổ ập xuống theo cô. Anh nằm đó, vẫn ở sâu trong cô, những cơn run rẩy sau địa chấn lan đi khắp người họ, và ôm lấy cô cho tới khi cả hai đã thở bình thường trở lại. Khi anh nghĩ mình có thể đứng dậy, anh rời khỏi giường và bỏ bao cao su đi. Cô đã ngủ thiếp đi khi anh quay lại giường. Cô lật người lại, dùng vai anh làm gối, và gác chân lên người anh trong lúc vẫn tiếp tục ngủ. Mike hôn lên trán cô rồi chìm vào giấc ngủ, ôm cô trong vòng tay với nụ cười trên khuôn mặt.

Sáng hôm sau, khi Mike về nhà, tắm rửa và thay quần áo, anh kiểm tra tin nhắn trong điện thoại di động. Có ba tin nhắn của Nick. Anh khóa cửa căn hộ, gật đầu chào bà Kravtsov trên đường ra khỏi nhà, và bấm nút gọi nhanh.

“Cũng đến lúc cậu cần gọi cho tôi rồi. Chuyện gì đang diễn ra giữa cậu và cô em vợ ngọt ngào của tôi vậy?”

“Chào Nick. Không phải đáng ra cậu đang quấn quýt với cô vợ mới cưới sao? Hai người đã kết hôn được bao lâu rồi nhỉ? Một tuần đúng không?”

“Chín ngày và...” - có một khoảng ngừng - “mười bốn giờ hôn nhân đầy hạnh phúc... trong phần lớn thời gian. Tuy vậy, tôi không tán thưởng lắm việc trang hoàng lại nhà cửa trong tuần trăng mật.”

“Bọn tôi cần thu xếp xong vụ mua bán với Premier Motors và đảm bảo ngôi nhà an toàn với Dave, sau đó chúng tôi sẽ lên đường đi Italia. Tôi có một cuộc gặp đã lên lịch với người của Alfa Romeo. Bọn họ cho chúng tôi thuê xe trong hai tuần.”

“Có điều cậu sẽ phải làm việc vào kỳ nghỉ trăng mật.” “Tôi có thể nói gì? Tôi đã cưới một người phụ nữ hoàn hảo.”

“Rosalie có đó với cậu không?”

“Tất nhiên, cô ấy còn có thể ở đâu được nữa?”

“Hãy giúp tôi một việc. Hỏi cô ấy Chip và Becca là ai?”

“Chip là thứ tên gì vậy?”

“Tôi không biết. Sao cậu không hỏi vợ cậu đi?”

“Okay, chờ máy nhé.”

Mike băng qua đường khi đèn tín hiệu chuyển màu và đợi máy Nick.

“Cô ấy nói Becca từng là bạn cùng phòng với Annabelle vài năm trước. Lee nói Annabelle chưa bao giờ đưa cô ta về nhà và có vẻ kín tiếng về thời gian em cô ấy sống xa nhà. Nhưng vậy đấy, kỳ thực Lee và Annabelle cũng không gần gũi lắm. Đợi đã... Lee nói cô ấy nghĩ có thể Becca có một người anh trai. Cô ấy không nhớ tên anh ta, nhưng có thể là Chip lắm. Mà những câu hỏi vừa rồi là sao vậy?”

“Annabelle chưa bao giờ nói với Rosalie về một anh chàng đã chết tên là Chip sao?”

“Chip chết rồi ư?”

“Đúng thế, đó là lý do khiến cô ấy thôi không vẽ nữa.”

“Lee không biết gì về bất cứ anh chàng đã chết nào cả. Cậu vẫn chưa nói chuyện gì đang diễn ra giữa cậu và Annabelle.

Vinny cứ không ngớt nói về hai người các vị.”

“Vinny luôn quá to mồm.”

“Phải, nhưng chỉ vì ông ấy quan tâm. Cậu không còn bén mảng tới nhà hàng, và Mona nói thậm chí cậu còn bỏ cả bữa tối hàng tuần với mẹ cậu.”

“Tôi dám thề cậu và Vinny chẳng khác gì hai bà lão tọc mạch. Tại sao các vị không tìm tới cuộc sống của một ai khác để bới móc hả? Không có sự trợ giúp của hai người, tôi đã có quá đủ thứ để lo rồi.”

“Cậu cần gì sao?”

“Chỉ một công việc mới, vài trăm nghìn đô, à, và nhiều khả năng cả một luật sư giỏi nữa.”

“Chuyện này thì có gì liên quan tới Annabelle chứ?” “Chẳng gì hết. Vào lúc này, mối quan hệ giữa hai chúng tôi là thứ duy nhất sáng sủa trong cuộc sống của tôi, vậy nên đừng lục vấn nữa, được không? Chúng tôi mới vừa định hình mọi thứ, và không cần ai nhúng mũi vào chuyện này cả.”

“Mike, rắc rối của cậu là gì vậy?”

“Không có gì cậu có thể giúp. Một trong các thành viên đang làm việc tại bệnh viện quả thực đúng là một vụ kiện về sai phạm hành nghề đang chờ xảy ra, và khi tôi nói lên lo lắng của mình, phản ứng của các thành viên còn xa mới có thể gọi là hưởng ứng. Nếu tôi tới Ủy ban Tư cách hành nghề của tiểu bang New York phàn nàn, tôi sẽ bị phản pháo, chưa nói tới chuyện bị mất việc, tiền đầu tư và phải chào tạm biệt tất cả mồ hôi công sức đã bỏ ra.”

“Cậu cần tống khứ gã đó ư? Chẳng lẽ cậu không thể đe dọa rút lại khoản tiền mặt đầu tư ban đầu của cậu để buộc họ tống khứ gã đó sao?”

“Nick, tôi đã phát hiện ra các sai sót. Tôi đã thay đổi y lệnh. Tất cả đều nằm trên các bệnh án. Khi cuối cùng ông ta gây ra tai họa - và thế nào cũng sẽ như thế - tôi sẽ phải giơ đầu chịu báng vì tội đã ngậm miệng. Bên cạnh đó, tôi sẽ không thể sống nổi với chính mình nữa. Tôi không thể để ông ta tiếp tục hành nghề kiểu đó.”

“Thế nếu cậu đe dọa không chỉ tố giác ông ta, mà cả những thành viên còn lại thì sao? Theo cách đó họ sẽ phải trả giá, cậu vẫn giữ được ghế cho cái mông của mình đồng thời thỏa mãn được lương tâm, và bọn họ sẽ phải tự lo thân.”

Mike buộc phải thừa nhận đó không phải là một ý tưởng tồi. “Có lẽ như thế sẽ có hiệu quả.”

“Nếu cậu cần một luật sư giỏi, tôi tin chắc văn phòng của tôi có người có thể đảm đương được vụ đó.”

“Nick...”

“Này, cậu biết có thể tìm tới đâu khi cần rồi đấy. Nếu cậu không cần, tốt thôi. Vậy nên hãy chấm dứt trò Quý ông Độc lập vớ vẩn đi - cậu đang lãng phí thời gian quý báu. Cậu đã bắt đầu tìm một chỗ làm khác chưa?”

“Tôi không biết mình sẽ làm gì. Sau trải nghiệm vừa rồi, tôi không rõ hành nghề tại đây là nơi tôi muốn hay không nữa. Tôi đã làm việc cần mẫn. Tôi tuân thủ quy tắc hành nghề, và nhìn xem chuyện đó dẫn tôi tới đâu. Hơn nữa, chắc chắn tôi sẽ không phải là nhân vật được ưa chuộng khi tin tức lan ra, và tôi không nghĩ có thể rời khỏi chỗ làm hiện tại với lời đánh giá tích cực.”

“Cậu đang làm đúng. Làm sao bọn họ có thể dựa vào đó chống lại cậu.”

“Rất dễ thôi. Càng nghĩ kỹ về chuyện này, tôi càng thấy tình hình tệ hại. Tôi có thể tìm một công việc tại bệnh viện. Họ luôn tìm kiếm các bác sĩ để phụ trách các ca hiểm nghèo.”

“Có khi cậu sẽ muốn làm vậy trước khi đe dọa tống khứ tay thành viên kia. Chỉ là một gợi ý thôi.”

“Phải, cảm ơn cậu vì nó.”

“Này, thế một người bạn thân để làm gì đây?”

“Cậu nói sao về việc cho tôi dùng ngôi nhà tại Hampton vào dịp Ngày Tưởng niệm... Ồ, và cho tôi thuê một chiếc xe để đi tới đó nữa?”

“Cậu đang lên kế hoạch hẹn hò với Annabelle đấy à?” “Nói cho cùng, cậu có gì không tán thành về cô ấy đây?” “Tôi không biết nữa. Chỉ trong một phút, cô nàng quyết định đính hôn với một tay tổ chức tang lễ mắc dịch, rồi chỉ một phút sau lại nóng bỏng đến phát cuồng lên với anh bạn thân nhất của tôi, một chàng bác sĩ. Điều đó khiến tôi tự hỏi liệu cô nàng có đang toan tính gì hay không. Cậu biết chuyện này chưa? Bà mẹ cô nàng quả là một nhân vật ấn tượng, và bà đã cố hết cách để gả chồng kỳ được cho cả Rosalie lẫn Annabelle kể từ khi họ tròn mười tám tuổi.”

“Cậu đã cưới Rosalie.”

“Phải, nhưng cô ấy chưa bao giờ muốn phải kết hôn. Điều đó lại khác. Cô ấy chỉ kết hôn với tôi vì cô ấy không thể sống thiếu tôi. Chứ không phải vì bà mẹ muốn cô ấy lấy chồng hay vì tôi có tiền. Cô ấy lấy tôi vì yêu tôi. Tôi là một gã không thể cưỡng lại được.”

“Còn tôi thì không chắc?”

“Làm thế quái nào tôi biết được? Tất cả những gì tôi biết là nếu cậu rõ bà mẹ cô ấy nóng lòng thúc giục các con gái lấy chồng danh giá đến thế nào, khi đó hẳn cậu sẽ cẩn thận nhìn trước ngó sau và thực hành tình dục an toàn.”

“Lạy Chúa, đủ rồi đấy. Cậu chẳng biết gì về Annabelle hết. Cậu cần nghĩ lại đi. Điều gì làm cậu nghĩ cô ấy sẵn lòng nghe lời mẹ mình hơn Rosalie?”

“Cô ta đã đính hôn với một gã khốn. Tại sao cô ta phải lên kế hoạch tổ chức đám cưới với một gã khốn nếu cô ta không bị bà mẹ xúi bẩy?”

“Tôi không biết. Nhưng điều tôi biết rõ là ở Annabelle Ronaldi còn có nhiều điều đáng kể hơn vẻ ngoài bắt mắt, và tôi đang rất hào hứng khám phá những bí mật đó.”

“Tôi chắc là thế rồi. Nhưng mẹ kiếp, Mike, cậu không thể đi khám phá bí mật của một cô nàng nào khác sao? Sao cậu cứ phải chọn đúng cô em vợ tôi thế? Nếu chuyện này kết thúc không hay, hậu quả có thể thực sự thê thảm.”

“Nếu không, kết quả sẽ rất tuyệt. Tôi thích cô ấy. Rất nhiều. Cho dù cậu có nói gì đi nữa, tôi cũng không nghĩ lại đâu. Vậy nên cậu tốt hơn nên làm quen dần với chương trình đi. Nào, cậu có cho tôi sử dụng ngôi nhà hay không hả?”

“Cậu sẽ đưa Dave tới đó chứ?”

“Có, tôi đoán thế, nếu Annabelle đồng ý đi, chúng tôi sẽ mang Dave theo.”

“Chúa ơi. Bây giờ chúng tôi sẽ phải thu xếp đề phòng Dave cho cả ngôi nhà trên bãi biển nữa.”

“Annabelle và tôi có thể làm chuyện này khi chúng tôi tới đó.”

“À phải, đúng rồi. Tại sao tôi lại có cảm giác hai người sẽ quá bận rộn với việc khám phá những nơi chốn bí mật của nhau nhỉ?”

“Tôi không biết... có thể vì cậu không còn là trẻ con nữa.”

“Khá lắm. Tôi sẽ để trợ lý của tôi cùng con trai cô ấy tới đó dịp cuối tuần này. Họ sẽ thu xếp đề phòng Dave cho ngôi nhà trên bãi biển.”

“Cảm ơn Nick.”

“À phải, đương nhiên rồi. Có điều, cậu biết đấy, hãy cẩn thận. Tôi không tin Annabelle.”

“Nick.”

“Tôi xin lỗi, anh bạn. Nhưng như cậu đã nói đấy, tôi không biết gì về cô gái này. Chỉ là tôi có một dự cảm không hay.”

“Tôi là người lớn rồi. Tôi có thể tự lo được cho mình.”

“À, phải rồi. Nhưng nếu cậu bị cắn vào mông, đừng có trách tôi đã không cảnh báo trước.”

“Okay. Tôi sẽ cảnh giác. Giờ bỏ qua chuyện đó đi. Dù sao tôi cũng sắp xuống tàu điện ngầm rồi.”

“Hãy cho tôi biết những gì xảy ra với các thành viên, tôi sẽ đảm bảo Louis có trong tay mọi thông tin trong trường hợp cậu cần một luật sư. Cứ báo cho cô ấy, cô ấy sẽ thu xếp tất cả.”

“Không cần thiết đâu, nhưng dù sao cũng cảm ơn.”

“Cô ấy sẽ đưa cho cậu chìa khóa ngôi nhà trên bãi biển khi cậu qua lấy cái xe của Dave.”

“Dave có một cái xe ư?”

“Phải, tôi lái chiếc Mustang khi sống cùng nó. Không cần thiết để Dave rụng lông ra khắp những chiếc xe khác. Bên cạnh đó, nó thích những rung động của động cơ.”

“Đã có ai nói với cậu cậu thật điên rồ chưa?”

“Rồi, vợ tôi luôn nhắc tôi điều đó hàng ngày.”

“Hẹn gặp sau nhé, Nick.”

Mike ngắt liên lạc và lên đường đi làm với nụ cười trên khuôn mặt. Sự nghiệp của anh có thể đang lâm nguy, nhưng ít nhất anh cũng sắp có một dịp cuối tuần tuyệt vời nếu Annabelle có thể đi được.

Tâm trạng Annabelle không được tốt. Cô thức dậy một mình với mắt cá chân đau giần giật và không có gì ngoài một tờ giấy ghi lời nhắn đặt trên gối của Mike nói rằng anh đã cho Dave ăn và dắt nó đi dạo, sau đó anh phải về nhà thay đồ để đi làm. Ít nhất anh cũng ký tên kèm với XXX. Cô hoàn toàn chắc chắn chúng có nghĩa là những cái hôn.

Tiếng kêu rì rì của cửa an ninh vang lên, vậy là cô rời khỏi giường. Tập tễnh đi qua phòng tới cửa, cô bấm nút liên lạc nội bộ. “Ai đấy?”

“Annabelle, mình đây, Becca. Mở cửa ra nào.”

“Becca?” Annabelle bấm nút mở cửa an ninh rồi bắt đầu mở khóa cửa. Một tiếng rủa, rồi sau đó là một tiếng huỵch nặng nề vang lên khi cô lùi lại để mở cửa căn hộ ra. Becca đang đứng đó... cùng với hành lý.

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?”

Becca đá cái túi hành lý của cô vào, thổi mấy sợi tóc vàng xòa xuống mắt, rồi ôm lấy Annabelle. “Mình biết cậu mừng phát điên khi trông thấy mình, cho dù cậu có nói gì đi nữa.” Vị khách lùi lại ngắm nghía Annabelle từ đầu đến chân. “Trông cậu có vẻ đang đau ốm. Hài lòng nhưng đau ốm. Mình tới đây để trông nom cậu. Giờ hãy về giường nằm xuống trong khi tớ xem qua một vòng mọi thứ.”

Đầu Annabelle bỗng quay mòng mòng. Ôi Chúa ơi. “Nhưng, Becca...”

Becca xua cô vào phòng ngủ và chỉnh những chiếc gối trong lúc cô chờ đợi. Annabelle làm theo như một cún con ngoan ngoãn, và khi đã tới đủ gần giường, cô trao đôi nạng lại cho cô bạn và ngồi xuống mép giường. Becca ra hiệu bảo cô nằm xuống, cô làm theo. Đôi co với Becca cũng chỉ vô ích một khi cô nàng đang có hứng vào vai Florence Nightingale[1].

“Nào, người bệnh cảm thấy thế nào? Rõ ràng bác sĩ Flynn đã không để rời cậu khỏi mắt anh ta đủ lâu để cậu có thể gọi điện cho người bạn thân nhất của cậu.”

Annabelle đành buông xuôi trước màn thẩm vấn của Becca, đồng thời băn khoăn tự nhủ nên làm gì để chuẩn bị sẵn sàng cho việc cô bạn gặp mặt anh. “Ôi, mình xin lỗi, Bec. Mình đã phải dùng thuốc giảm đau, chúng làm mình mụ mẫm cả người đi, nhưng đúng đấy, anh ấy tới đây sau giờ làm, chuẩn bị cho tớ những món ăn tuyệt vời, và ở lại qua đêm. Ngoại trừ trận cãi cọ và việc mình vừa làm bong gân mắt cá chân, đó quả là một buổi tối thực sự thú vị.”

“Hai người đã cãi nhau sao?” Becca hất đôi giày khỏi chân và co người ngồi xuống cuối giường, cẩn thận tránh phần mắt cá và bàn chân đang bị băng bó của Annabelle. Cô đưa hai cánh tay ôm quanh hai chân và tựa cằm lên đầu gối.

“Bọn mình có chút hiểu lầm... à phải, vài chuyện hiểu lầm. Mình hơi bực dọc vì không thể đi lại thoải mái được. Không chỉ thế, mình dám thề rằng những viên huốc giảm đau đã làm mình xử sự như một ả loạn trí vậy. Thậm chí mình còn nhắc tới Chip. Trước đây mình chưa bao giờ nói về Chip cả.”

Becca với lấy một cái gối, chèn nó vào giữa lưng cô và phần đuôi giường kiểu cũ bằng kim loại. Cô dùng bàn chân thúc nhẹ vào Annabelle. “Cậu cần làm thế. Có khi những viên thuốc giảm đau không hề làm cậu loạn trí đâu. Có thể chúng giúp cậu bớt trầm uất hơn.”

Annabelle đưa hai bàn tay lên ôm lấy mặt, nhớ lại những gì cô và Mike đã làm ở ngay đây, trên chiếc giường này. Chúa ơi. “Phải, thế nhưng trầm uất không phải là cách mình sẽ dùng để mô tả về bản thân tối hôm qua. Cả đời chưa bao giờ mình thấy thoải mái đến thế.”

“Mặc dù mình thực sự hạnh phúc vì cuối cùng cậu cũng làm tình trở lại và thích thú với nó, song có nhiều hơn một cách để chìm vào trầm uất. Cậu đã biến nó thành một mối quan tâm toàn thời gian. Mình dám thề cậu cần tới gặp một bác sĩ tâm lý.” Becca lướt các ngón tay lên mái tóc gần như màu bạch kim của cô, vuốt nó trở lại đúng vị trí. Kiểu tóc của cô thật hoàn hảo - cắt ngắn hơn phía sau gáy, dài hơn ở hai bên hàm, với những lớp lượn sóng.

Annabelle sẵn sàng trả bất cứ giá nào để có được mái tóc như Becca. Becca là một trong những cô gái hoàn hảo với mái tóc, làn da, chiều cao và cân nặng, và một tính cách thật tuyệt. Cô dễ mến tới mức thậm chí một cô gái cũng không thể ghét cô. À, dù có thì cũng không quá nhiều. “Người Italia không đi gặp bác sĩ tâm lý - chúng tôi đi xưng tội.”

“Mình có thể thấy cách đó thực sự có hiệu quả với cậu. Cậu cần đối diện với cái chết của Chip. Mà thậm chí gia đình cậu có biết về Chip không?”

“Mình biết nói gì đây? Rằng mình chung sống trong tội lỗi cùng một người đàn ông trong hai năm cho tới khi anh ta chết, và sau đó mình quay về nhà ư? Như thế hiệu quả hẳn còn hơn cả mỹ mãn. Nhiều khả năng mẹ mình sẽ chuyển tới St. Joseph. Bà ấy có ghế cầu nguyện riêng của mình ở đó nữa kia.”

“Chip chỉ ở lại cùng chúng ta có vài tháng, như thế đâu có phải là “sống cùng nhau”. Sự thực là ông anh mình đã sà vào chỗ bọn mình thì đúng hơn. Cậu đã không hề sống trong tội lỗi theo nghĩa đen cho tới khi mình chuyển đi. Khi hai người còn sống cùng nhau, mình có thể hiểu tại sao cậu giấu chuyện đó. Nhưng sau khi anh ấy mất, họ sẽ chẳng bao giờ biết được trừ khi cậu nói ra. Và còn mình nữa chứ? Cậu không thấy lạ sao khi bọn mình là bạn thân nhất của nhau suốt bốn năm qua, vậy mà mình chưa từng gặp gia đình cậu?”

Annabelle rên lên. “Sao cậu lại muốn gặp họ chứ? Cậu biết họ có thể là một cơn ác mộng khủng khiếp đến thế nào rồi còn gì.”

“Vì mình yêu cậu, cô bạn thân mến. Cậu đã gặp gia đình mình rồi.”

“Mình có thể sống một cuộc đời dài và hạnh phúc mà không cần bao giờ phải gặp qua bà mẹ đó của cậu, còn bố cậu cũng tệ chẳng kém, theo một cách im ắng, ủ ê hơn. Hơn nữa, cậu cần gặp họ làm gì? Lúc nào mình chẳng kể về họ. Như thế cũng giống như cậu đã quen họ rồi.”

Becca tụt xuống khỏi giường, vừa bước đi quanh phòng ngủ vừa cầm lên rồi lại đặt xuống hết thứ nọ đến thứ kia. “Hai thứ đó không phải là một, và cậu cũng biết thế.”

“Cậu muốn quay trở lại chủ đề đó, hay cậu muốn nghe về tối hôm qua đây?”

Becca ngoái lại liếc nhìn Annabelle và hấp háy đôi lông mày. “Mike nghĩ mình đang sử dụng anh ấy chỉ vì tình dục. Cậu có tin vậy không?”

Becca quay người lại, tựa người vào tủ áo, bắt tréo chân rồi trả lời.

“Cậu đang làm thế thật.”

“Phải, nhưng mình cũng thích anh ấy.”

“Ồ, và cậu giỏi thể hiện cảm xúc của mình tới mức anh ta biết điều đó?”

Annabelle ngả đầu xuống gối. “Được rồi, mình đã quá đè nén bản thân. Mình thừa nhận nó, được chưa? Mình đang cố thay đổi chuyện đó. Mình nói với anh ấy rằng mình thích anh ấy. Rất nhiều.”

“Tốt đấy. Vậy giờ mình đoán mối quan hệ đã trở thành chính thức rồi. Cậu có một anh chàng bạn trai. Mình đã nói với cậu thế rồi.”

“Phải, cậu vẫn hay nói thế.”

Becca cầm bức ảnh chụp hai người được lồng khung lên. “Có thể cậu sẽ bắt đầu làm theo lời khuyên của mình. Nói về Chip chẳng đến nỗi giết chết cậu đâu. Cậu còn khối lý do để sống.” Cô chuyển sự chú ý từ bức ảnh sang Annabelle. “Mike dường như không bận tâm tới thái độ gàn dở thu mình lại của cậu. Nhiều khả năng anh ta nghĩ nó hơi lạ lùng. Điều đó có thể khiến một số anh chàng tháo lui đấy.”

“Becca? Vậy theo cậu, cậu biết đấy... Phải mất bao lâu trước khi cậu có thể làm chuyện đó trở lại?”

Becca trở lại chỗ của cô lúc trước phía cuối giường, song lần này cô nằm nghiêng người ngang qua giường. Cô kéo gối kê xuống dưới đầu. “Mình chưa hiểu gì cả, nhưng có phải chúng ta đang nói về chuyện yêu đương không vậy?”

“Đúng thế. Buổi tối sau bữa ăn chiều đó... khi chuyện đó kết thúc, mình và anh ấy nằm kia... cùng nhau nếu cậu hiểu mình đang nói gì. Thế rồi một phút sau, mình dám thề rằng anh ấy đã lại sẵn sàng vào cuộc. Và mình thầm nghĩ, “Ái chà... được thôi!” Nhưng rồi anh ấy đứng lên và đi vào phòng tắm.”

“Mình đoán hai người có dùng biện pháp an toàn.”

“Có.”

“À, nếu người ta đang dùng bao cao su, hiển nhiên không thể chinh chiến hơn một lần mà không thay chúng.”

“Ồ. Nhưng khi anh ấy quay lại giường, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”

“Cậu có cho anh ta biết cậu muốn làm tình nữa không?” Annabelle thở dài. “Không.”

“Cậu biết đấy, anh chàng này là một bác sĩ chứ không phải Kreskin Đáng Kinh Ngạc.”

“Khi anh ấy quay lại và chẳng làm gì cả, mình đã ngủ thiếp đi.”

“Cứ sống đi và học hỏi. Ít nhất cậu cũng đã được yêu đương. Mình đang trải qua đợt hạn hán dài nhất trong lịch sử. Mình đã dùng hỏng hai chiếc máy tạo rung kể từ lần cuối cùng có một đối tác thực sự. Biết đâu Mike lại có một ông anh trai.”

“Không. Anh ấy là con một.”

“Phiền quá nhỉ. Dẫu vậy mình vẫn rất nóng lòng muốn gặp anh ta. Liệu tối nay anh ta có qua không, hay cậu sẽ kéo anh chàng về đây trải qua dịp cuối tuần? Chúng ta có thể gặp nhau tại ngôi nhà trên bãi biển. Kể từ khi ly dị, bố mẹ mình chẳng mấy khi dùng đến nó nữa - vì không còn cần giấu các bạn tình vụng trộm.”

“Còn nhớ khi gặp Mike mình có nói anh ấy rất giống Chip không?”

“Có.”

“Thế này nhé, mình không nói bỡn đâu. Mình xin thề cậu và anh ấy có quan hệ họ hàng với nhau. Trông anh ấy cứ như anh em sinh đôi của Chip vậy.”

“Ồ, thôi nào, chắc cậu phóng đại lên rồi.”

“Không hề. Thậm chí mình còn lấy cả một bức tranh cũ ra xem lại vì nghĩ mình đang đáp chuyến Tốc Hành Mất Trí tới Thành Phố Tâm Thần. Mình không muốn cậu bị sốc nếu gặp anh ấy.”

“Nếu?”

“Mình không biết khi nào sẽ gặp lại anh ấy, và cũng không có vẻ gì cậu sắp chuyển tới đây ở hẳn. Mình sẽ phải làm việc, vậy nên cậu sẽ bắt tàu quay về vào ngày mai chứ, phải không nào?”

“Okay, mình sẽ đi, chừng nào cậu hứa sẽ sớm đưa anh ta tới giới thiệu.”

“Mike làm việc rất nhiều, và trong một thời gian nữa mình sẽ không đi đâu cả. Anh ấy nói mình cần phải mang cái ủng cố định bàn chân xấu xí này và tập tễnh dạo quanh nhà trên đôi nạng trong vài tuần. Mình sẽ không ló mặt tới bãi biển cho tới khi hoàn toàn lành lặn.”

“Thật tiếc là cả Neiman lẫn Bloomie không cung cấp đồ y tế. Nếu có hẳn họ đã thiết kế một cái ủng có kiểu dáng thuận mắt hay ít nhất cũng có màu sắc một chút.”

Annabelle đảo mắt tránh đi và thấy Mike đã để lại một cốc ủ đựng đầy cà phê, một ly nước và những vỉ thuốc giảm đau của cô bên đầu giường. Cô nhấp một ngụm cà phê nóng, và phải thừa nhận việc Mike ở lại qua đêm quả thực có đem đến vài điểm tích cực, trong đó quan trọng nhất là cà phê - và với một kẻ nghiện caffeine như cô, việc này cũng đã nói lên rất nhiều.

Cô với lấy thuốc giảm đau. “Có lẽ mình có thể tự trang trí nó.”

Becca bật cười thành tiếng. “Đó là điều mình rất thích trông thấy đấy.”

Becca dọn sạch căn hộ của Annabelle, cho dù nó cũng không cần gấp tới việc này cho lắm. Hoặc Annabelle đã đổi tính đổi nết, hoặc cô nàng đã gọi dịch vụ dọn nhà tới. Nhưng vì chẳng có việc gì khác để làm, cô bận rộn với việc lau dọn một nơi vốn đã sạch bong. Cô thấy lo lắng về Annabelle, lau dọn là một phương pháp hoàn hảo để giải tỏa căng thẳng, cho dù đó là một công việc rất hại đến các móng tay, và đó chính là lý do tại sao Annabelle luôn né tránh nó bằng mọi giá. Becca không ngại lau dọn, cô không thể tin vào điều này, song quả thực cô đang thoáng cảm thấy chút ghen tuông khi biết Annabelle không thực sự còn cần tới cô nữa. Có thể Mike đã làm còn nhiều hơn chỉ đơn thuần nấu ăn. Hừm... thật thú vị. Cô lấy miếng cọ bếp ra, kỳ cọ chậu rửa trong bếp vốn đã sạch tinh tươm, rồi nhìn xuống bộ móng tay chẳng khác gì cơn ác mộng của mình. Mà kiểu gì cô cũng không thể nuôi móng tay được. Những cái móng tay dài và đất sét không thể đồng hành với nhau. Cô nghĩ tới bức tượng mới nhất của mình và ước gì không phải rời khỏi nó. Cuộc hẹn của cô với ông chủ phòng trưng bày sẽ diễn ra sau hai tuần nữa, và cô muốn chụp ảnh những tác phẩm mới để thêm vào ca-ta-lô cá nhân của mình.

Annabelle đã thể hiện sự quan tâm tới các tác phẩm của cô, nhưng theo quan điểm của Becca làm thế là lừa đảo. Annabelle thích các tác phẩm của cô vì cô nàng yêu quý cô, và cũng chính vì thế cô từ chối. Khi cuối cùng cô có được thành công, cô muốn biết chắc đã tự mình làm được điều đó. Khi cô cười vào mũi mẹ cô với thành công của mình, cô sẽ được làm thế mà không phải băn khoăn tự hỏi liệu cô đã tự leo lên tới vinh quang bằng sức lực của bản thân hay nhờ vào người khác.

Becca xịt nước lau lên tấm gương trong phòng tắm. Cô ngắm nghía hình ảnh của mình trong gương giữa những cái bọt và mỉm cười, hạnh phúc với bản thân lần đầu tiên trong đời. Cô thích con người mình đã trở thành. Cô đã tự lập trong hai năm kể từ khi Chip chết. Cô đã dành thời gian nhìn lại cuộc sống của mình và biến nó thành một thứ đáng tự hào. Trị liệu và thời gian đã đem lại hiệu quả. Cô không còn phải lo lắng về Chip. Anh cô đã ở một nơi tốt đẹp hơn. Cô không còn phải vào vai trọng tài giữa anh trai và bố mẹ cô, hay giữa bố cô và mẹ cô. Cô chăm lo cho bản thân, và lúc này như thế là đủ. Tất nhiên, cô thấy thiếu vắng một mối quan hệ. Và tình dục đi kèm một mối quan hệ. Rất nhiều. Nhưng cô không thấy tiếc nuối gì những mối quan hệ tồi, và vì tất cả những anh chàng cô gặp qua cho tới lúc này đều là những sai lầm, cô chẳng gặp chút rắc rối nào trong việc không tìm kiếm ứng viên đúng. Ít nhất là lúc này.

Lúc này đây, cô chỉ thấy lo lắng về Annabelle. Cô nàng không có khẩu vị tốt lắm về đàn ông. Đầu tiên là Chip. Cho dù Becca yêu quý anh trai, anh không phải là người bạn trai chu đáo nhất trên đời. Trước khi anh ốm, cô từng gay gắt chê trách ông anh là một kẻ không chấp nhận được. Tất nhiên, nếu tính đến mối qua hệ giữa bố mẹ họ, cách xử sự của anh cũng chẳng đáng ngạc nhiên, song thế cũng không có nghĩa là Annabelle không xứng đáng được hưởng khá hơn. Ít nhất Chip cũng sẵn sàng cưới Annabelle, cho dù bạn cô từ chối. Điều cuối cùng Annabelle muốn là chứng minh bố mẹ cô đúng. Họ đã nói cô chỉ quan tâm tới tiền của anh, và cô gái không hề muốn gì từ chúng.

Khi Annabelle gọi điện báo cô đính hôn với Johnny, Becca đã khấp khởi hy vọng. Thật không may, Johnny làm Chip trông giống như một bạch mã hoàng tử. Chính vì thế cô đã không để mất thời gian nhảy lên một chuyến tàu tới New York để kiểm tra mối quan hệ mới của Annabelle. Ít nhất anh chàng này nghe có vẻ cũng biết cần làm gì với cơ thể một phụ nữ. Không mấy ngạc nhiên; nói cho cùng, anh ta là bác sĩ. Anh ta hẳn phải biết ít nhiều. Anh ta cũng mang hoa tới, nấu ăn, và cả tình trạng căn hộ của Annabelle, cả lau dọn nữa. Luôn là một dấu hiệu tốt. Cô đã nếm thử món súp của anh ta và phải thừa nhận cô cảm thấy rất ấn tượng. Anh chàng này chắc chắn có thể trở thành đầu bếp nếu nghề bác sĩ của anh ta không được suôn sẻ.

Becca ngó qua Annabelle - vẫn còn phải dùng thuốc giảm đau. Cô nàng đúng là một người nhẹ dạ đúng nghĩa. Becca bắt đầu chuyển sang phòng làm việc và sắp xếp lại bàn để máy tính. Annabelle đã chồng chất tất cả giấy tờ của cô nàng thành một đống trên bàn, và Becca sắp xếp lại chúng hệt như ngày trước, khi hai người còn ở chung. Cô lọc riêng ra những thư tín linh tinh, tập trung các hóa đơn lại một chỗ, và không khỏi thấy buồn khi chẳng tìm thấy bức ký họa nào trên các tờ giấy. Cô trông thấy một cuốn sổ ký họa, nhưng khi cầm nó lên và mở ra, cô mới phát hiện ra tất cả các trang đều trắng tinh. Cô đặt hộp bút chì lên trên cuốn sổ và vô tình làm di chuyển con chuột.

Máy tính của Annabelle bừng sống dậy khỏi chế độ chờ và một loạt hình trình chiếu tự động chạy qua màn hình. Becca ngắm nhìn các bức ảnh và mỉm cười khi thấy một bức ảnh của Chip và Annabelle. Không phải bức ảnh cô từng thấy trước đây. Thật đáng kinh ngạc, anh trai cô lại mặc một bộ vest sẫm màu và đang nhảy với Annabelle. Hai người áp sát vào nhau đầy thân mật, và cái nhìn trên khuôn mặt anh trai cô...

Becca bấm vào bức ảnh, màn hình chuyển sang bức ảnh tiếp theo. Khỉ thật. Cô kéo biểu tượng của iPhoto lên và mở thư viện ảnh ra, lần tìm qua từng bức ảnh cho tới khi tìm thấy người đàn ông bảnh bao trông giống hệt Chip song không phải là anh. Becca không tin nổi vào mắt cô nữa. Cô in phần chụp cận cảnh khuôn mặt của anh ta, cùng bức ảnh anh ta đứng bên chú rể ra. Nếu không để ý tới màu mắt, vết gãy trên sống mũi và khuôn miệng, hoàn toàn có thể nghĩ anh ta là Chip. Thật đáng kinh ngạc. Người ta vẫn nói ai cũng có bản sao giống hệt của mình, song cô chưa bao giờ thấy qua hai người giống nhau đến thế nếu không viện đến phẫu thuật thẩm mỹ.

Annabelle đã không hề đùa bỡn khi nói Mike giống hệt Chip. Hai người chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó. Bác sĩ Mike Flynn. Ái chà. Giờ Becca không chỉ lo liệu anh ta có đối xử tốt với Annabelle không, mà cô còn lo lý do duy nhất Annabelle hò hẹn với anh chàng tội nghiệp kia là vì sự giống nhau đáng kinh ngạc của anh ta với mối tình đã mất của cô nàng. Chẳng cần phải là Einstein để có thể nhận ra rắc rối đang chờ phía trước.

Cô nhìn chằm chằm vào bức hình cho tới khi mắt đau nhức. Mike trông quá giống anh trai cô. Người anh trai cô vẫn nhớ trước khi nhớ tới bệnh ung thư của anh. Cô dụi mắt, từ chối chảy thêm nước mắt vì quá khứ. Cô cầm lấy hai bức ảnh vừa in và cho vào ba lô của mình; cô cần tìm hiểu một chút ngược trên cây phả hệ của mình để xem cái cành này từ đâu chồi ra. Cô sẽ phải làm một việc cô vẫn lảng tránh lâu nay - cô cần tới gặp bố mình.

________________________________________

[1] Người tổ chức các đoàn nữ y tá chăm sóc thương binh trong thế chiến thứ nhất tại Anh.