Khi Con Tim Quá Nóng

Chương 19



Christopher Larsen bước vào tòa nhà nơi Colleen đang sống, với Becca bám theo sát gót. Ông bấm nút gọi thang máy, và khi phải chờ quá lâu, hối hả leo cầu thang một mạch lên tận tầng ba. Ông tìm số căn hộ và gõ cửa. Khi không ai mở cửa, ông lại gõ. “Tôi đến ngay.”

Có tiếng ổ khóa kêu lạch cạch, quả đấm xoay đi. “Michael, có phải con quên chìa khóa không?” Cánh cửa bật mở, và sau đó là im lặng hoàn toàn.

Becca có cảm giác như đang theo dõi một vở kịch. Bố cô đứng thẳng người, cao ráo, hai bàn tay đút vào túi quần, một cử chỉ cô chưa từng thấy ông làm. Ông luôn rất khó tính với quần áo. Đứng đút tay vào túi làm căng thớ vải, và có thể là cử chỉ che giấu tâm trạng bối rối của người ta.

Colleen Flynn thật đẹp. Mái tóc vàng ánh đỏ, vóc người nhỏ nhắn, với đôi mắt xám lộng lẫy mở to vì kinh ngạc. Mike thừa hưởng được đôi mắt của mẹ anh.

“Colleen.”

Bà nắm chặt lấy cánh cửa như thể đó là phao cứu sinh, nuốt khan, rồi nở một nụ cười bối rối gượng gạo nhiều hơn chân thành. “Christopher.”

Hai người đứng nhìn nhau đăm đăm trong một thời gian dường như kéo dài hàng giờ lâu. Becca chỉ có thể đoán được nội dung cuộc tâm tình im lặng giữa họ. Và chắc chắn đang có một cuộc tâm tình như thế diễn ra. Becca khẽ ho, cắt đứt mối dây liên hệ. Cô đợi bố giới thiệu mình, nhưng ông chẳng nói gì. Cô mỉm cười, chìa tay ra. “Chào cô, cháu là Rebecca Larsen.”

Colleen bắt tay Becca song không rời mắt khỏi Christopher. “Ôi, tôi xin lỗi, mời hai người vào. Tôi vừa ở trong bếp. Tôi đang có món nướng trong lò. Con trai tôi gọi tới nói muốn một món nào ngon miệng. Nó đang bực bội.”

Christopher bước một bước về phía bà. “Nó đã nói với bà rồi?”

Becca chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của ông như vậy. Rất trầm, đầy lo lắng, và cả một điều gì nữa cô không thực sự thấy bận tâm đến.

“Không. Tôi không hỏi chuyện khi nó đang làm việc. Michael sẽ tự biết thời điểm để nói với tôi. Nói cho cùng, nó đã là một người đàn ông trưởng thành. Phải không?”

Bố Becca gật đầu. “Nó là một người đàn ông đàng hoàng.”

“Và làm thế nào ông biết được?”

“Tôi vừa trải qua phần lớn ngày hôm nay với nó.”

“Ông làm vậy, bây giờ sao? Vậy thì tôi đoán bệnh viện tư Michael đến phỏng vấn chính là chỗ của ông.”

“Colleen.”

Bà đưa tay lên. “Sao hai người không vào nhà để chúng ta không làm mùi đồ bẩn đang giặt phả ra lối đi?”

Becca bắt đầu thấy sôi lên. “Ở đây chẳng có đồ bẩn đang giặt nào hết.”

Collen đưa mắt từ Becca sang Christopher. “Tôi thấy con gái ông đã thừa hưởng tính khí của ông.”

Christopher gật đầu. “Con trai bà cũng thừa hưởng tính khí của bà.”

“Trúng đích.”

Người phụ nữ này có một giọng mang thổ âm Ireland thật êm dịu, đáng yêu. Trông bà có vẻ hơi tái, nhưng nếu Becca không thấy da mặt bà tái nhợt đi, hẳn cô không thể đoán ra Colleen vừa phải đón nhận cú sốc của cả một đời.

Colleen đóng cửa lại, mời hai vị khách vào căn hộ của bà. Nó thật dễ mến - bình dị. Không có gì chung với khung cảnh quái dị nơi Becca lớn lên, nơi bố cô vẫn đang sống. Căn nhà của Colleen thật dễ chịu, ấm cúng. Mùi thơm của món thịt nướng và bánh mì nhà làm lan khắp căn hộ nhỏ, và Becca cảm thấy thật thư giãn.

“Tôi sẽ pha một ấm trà, và ông có thể nói cho tôi biết tại sao con trai tôi lại bực bội.”

Bà mời hai vị khách ngồi xuống chiếc bàn ăn đủ lớn cho bốn người, khác xa chiếc bàn dành cho ba mươi thực khách trong phòng ăn lớn hay bàn ăn ngồi được mười bốn người tại dinh thự nhà Larsen. Becca ngồi xuống bên chiếc bàn được lau bóng loáng, hình dung ra Colleen làm những việc nội trợ hàng ngày như dọn nhà, lau đồ đạc.

Bố cô không ngồi xuống bên bàn mà đi theo Colleen vào bếp. Cô bắt đầu tự hỏi mình đang làm quái gì ở nơi này trong khi quan sát ông dừng lại ngay sau lưng Colleen, đặt hai bàn tay lên vai bà, rồi nói thật dịu dàng, tới mức Becca không dám chắc cô nghe đúng những gì ông nói. Cô chưa từng nghe thấy giọng nói của ông mang âm hưởng sợ hãi.

“Hẳn bà phải căm ghét tôi lắm.”

Colleen đưa hai cánh tay ôm quanh người bà, lắc đầu. “Làm thế nào tôi có thể ghét ông được, khi ông đem đến cho tôi người tôi yêu nhất trên đời này? Tôi chưa bao giờ căm ghét ông.”

“Tôi rất tiếc về chuyện hiểu lầm.”

“Hiểu lầm? Đó là cách bây giờ ông gọi chuyện đó sao?” Đôi mắt bà bắt đầu có lửa. “Ông đã đính hôn, Christopher. Ông lừa dối, và ông gọi đó là chuyện hiểu lầm sao?” Giọng nói khởi đầu như một giai điệu Ireland du dương đã bắt đầu đượm màu dông tố hơn.

Ông lắc đầu. “Gia đình tôi muốn tôi cưới Bitsy. Tôi chưa bao giờ muốn thế. Đáng ra tôi phải đứng lên tranh đấu cho bản thân và nói không sớm hơn. Tôi đã để họ muốn nghĩ gì tùy thích. Tôi chưa bao giờ lừa dối bà. Chưa một lần. Bà hiểu không?”

“Không, ông đã lừa dối tôi. Ông đã biến tình yêu tôi dành cho ông thành một thứ xấu xa.”

“Tôi không đính hôn. Thực sự không. Đó chỉ là một thứ bố mẹ hai gia đình tự thỏa thuận. Tôi quay về nhà vào tuần đó để đặt dấu chấm hết cho chuyện này. Tôi từ chối không để nó đi xa hơn nữa. Tôi chẳng có cảm xúc nào khác ngoài yêu bà gần như điên cuồng.”

“Nhưng tôi đã đọc được thông báo đính hôn trên trang xã hội. Mẹ tôi đã phát hiện ra nó.”

“Tôi rất xin lỗi. Bitsy và bố mẹ chúng tôi đã cho đăng nó sau khi tôi đòi chấm dứt chuyện đính hôn. Tôi không liên quan gì tới nó cả.”

Colleen lắc đầu. “Nhưng sao lại có ai đó làm một việc như thế chứ?”

Becca biết câu trả lời. “Vì mẹ tôi thấy vé ăn của mình đang có nguy cơ theo gió bay đi. Thật không may, những trò như thế lại là thường tình với mẹ tôi.”

“Tôi yêu bà. Trong tim mình, tôi đính hôn với bà, và chỉ mình bà thôi. Khi tôi đọc thấy thông báo đó, tôi đã quay lại và thấy bà đã ra đi. Tôi hốt hoảng. Bố mẹ bà nói bà quay lại Ireland và đã kết hôn. Rằng bà đã cưới một người họ tán thưởng. Mãi đến năm 1980 tôi mới cưới Bitsy, và chỉ làm thế vì...”

Becca chen vào. “Mẹ tôi chuốc rượu cho bố tôi say, lợi dụng ông, và có mang Chip và tôi. Bố tôi đã xử sự đúng đắn.”

“Có hai người con sao?”

Ông gật đầu. “Bitsy sinh đôi. Chúng tôi ly dị vài năm trước, sau khi con trai tôi mất.”

“Ôi, Christopher.”

Bằng cách nào đó, ông và Colleen đã ở trong vòng tay nhau. Becca không dám chắc việc này diễn ra lúc nào, nhưng hai người tìm đến với nhau thật tự nhiên, đến mức cô có cảm giác mình như một kẻ rình trộm cần dành cho họ chút không gian riêng tư. “Bố, con ra ngoài lấy vài thứ con để trong xe. Con sẽ quay lại ngay.” Chẳng ai nghe cô nói. Hai người họ đang chìm đắm vào nhau. Cô đoán mình sẽ chẳng có mấy cơ hội lấy được chìa khóa xe, vậy là cô quyết định đi bộ một lát, và trong lúc bước đi, cô gọi điện cho Annabelle để xem bạn mình đang khổ sở ra sao.

Cô lấy điện thoại di động từ trong xắc tay ra và bấm nút quay số nhanh gọi Annabelle.

“Cũng đến lúc cậu cần gọi rồi đấy. Mình đã để lại lời nhắn cho cậu suốt cả ngày hôm nay.”

“Người đẹp ơi, ngày của cậu khó lòng đầy biến động được bằng ngày của mình. Hãy đợi đến khi cậu nghe xong những gì xảy ra.”

“Muốn cược không? Ben vừa ngỏ lời với mình.”

“Ngỏ lời gì?”

“Cầu hôn.”

“Okay, cậu thắng. Cậu trả lời anh ta là không chứ, phải không nào?” Đầu dây bên kia im bặt. “Annabelle, nói với mình là cậu từ chối đi.” Vẫn im lặng. Chết tiệt. “Có chuyện quái quỷ gì bất ổn với cậu vậy?”

“Mình vẫn chưa nói đồng ý... mình đã nói là sẽ suy nghĩ.”

“Cậu suy nghĩ về chuyện đó ư? Cậu có điên không thế?

Cậu đang yêu ông anh mình, đồ dở hơi! Có chuyện gì với cậu và trò đính hôn với những người đàn ông kỳ thực cậu không hề muốn kết hôn vậy hả? Cậu không yêu Ben. Vậy thì quỷ tha ma bắt, sao cậu còn nghĩ ngợi đến chuyện kết hôn với một anh chàng cậu đâu có yêu - thêm một lần nữa? Một lần chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”

“Sẽ chỉ là tạm thời thôi, và Ben cần mình. Chuyện dài lắm, nhưng anh ta còn chưa đến một năm nữa để kết hôn, và vậy đấy, anh ta muốn kết hôn cùng ai đó anh ta có thể tin tưởng sẽ không phải lòng mình và làm tình hình thêm phức tạp.”

“Người duy nhất đang lú lẫn lúc này là cậu đấy. Nếu cậu chấp nhận đề nghị của Ben, Mike sẽ hóa điên. Anh ấy đã mấp mé ngưỡng chịu đựng rồi. Bố mình đã chuyển giao cho anh ấy tín phiếu và chìa khóa dinh thự ngay trước khi gọi nhầm anh ấy là Chip.”

“Ôi Chúa ơi. Không phải thế chứ.”

“Ồ, có đấy, chính vì thế mình đang đứng cách chỗ ở của cậu chừng mười khối nhà. Mình đi cùng bố tới đây vì ông có vẻ quá căng thẳng. Ông tới không báo trước để nói chuyện với mẹ Mike, người ông chưa từng gặp lại suốt ba mươi ba năm qua.”

“Cậu đùa chắc.”

“Quỷ thật, không đâu. Để mình nói cho cậu hay, giữa hai người họ có một lực hấp dẫn mạnh khủng khiếp. Mình chưa từng thấy phản ứng hóa học nào dữ dội như thế kể từ lần mình đốt magnesium và vô ý làm cậu bạn cùng phòng thí nghiệm bị bắt lửa. Bố mình vẫn còn nguyên rung động. Ông xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà bà ấy, và khi mình rời khỏi căn hộ, chẳng ai trong hai người nhận ra.”

“Tuyệt quá. Mình rất vui cho tất cả mọi người. Có thể mọi chuyện sẽ được thu xếp đâu vào đấy, và gia đình cậu sẽ giống một phiên bản giàu có hơn của Brady Bunch[1] hay gì đó tương tự.”

“Cậu đang đùa phải không?”

“Cậu và Mike cuối cùng có thể có gia đình cả hai người luôn muốn. Mình thành thật thấy vui cho hai người.”

“Vì thế mà nghe cậu thảm hại vậy sao?”

“Mình ổn cả... hay cuối cùng rồi sẽ ổn. Ít nhất mình đã đúng. Điều quan trọng là cậu và Mike thấy hạnh phúc.”

“Thật thế à? Mike là anh chàng hạnh phúc khốn khổ nhất mình từng thấy, và chuyện này chẳng có gì liên quan tới việc anh ấy uống nhiều rượu trước đó. Mà hoàn toàn liên quan tới cậu. Và nếu cuối cùng cậu đi đến chấp nhận đính hôn với Ben, mình xin thề cậu sẽ phải hối tiếc.”

“Cho dù có chuyện gì diễn ra giữa Ben và mình, cậu cần biết Mike và mình chẳng còn cách nào để trở lại với nhau nữa. Ý mình là cậu thử nghĩ xem. Bố cậu và mẹ Mike có thể tiếp tục trở lại ở nơi họ dang dở trước đây. Mình biết Colleen yêu ông ấy. Mọi chuyện có thể êm đẹp.”

Chỉ có điều không phải với Annabelle. Cho dù cô cố thể hiện mình đã mạnh mẽ hơn và có thể tự đưa ra quyết định cho bản thân, cô bé đầy sợ sệt vẫn co ro bên trong, lo ngại cô không đáng để tranh đấu. Nếu không phải Chip đã chết, Becca thề cô sẽ giết anh ta vì đã làm Annabelle tổn thương theo cách đó.

Hôm nay, các vị thần đều chống lại Mike. Anh chẳng có lấy một cuộc điện thoại gọi tới. Không có trăng tròn, không kỳ nghỉ cuối tuần, và cũng chẳng có dịch cúm nào để đem đến cho anh thứ anh cần - một đêm làm việc bận rộn không ngơi nghỉ. Ngược lại, anh chẳng còn cái cớ hợp lý nào để không phải tới chỗ mẹ ăn tối. Anh không có lý do nào để tránh phải kể lại với bà những gì xảy ra ngay trước khi anh định cầu hôn cô gái anh yêu. Anh không có lý do nào để khỏi phải kể với bà cô gái anh yêu lại yêu người em trai anh chưa từng biết mình có, chứ đừng nói gì đến bị thất lạc. Thật không may, kể lại với mẹ anh những điều khó khăn ấy sẽ còn dễ dàng hơn nhiều cho bà biết anh đã gặp bố anh và cô em gái anh.

Điều duy nhất anh muốn làm là đánh bạn với một chai Jack Daniel’s to và một chiếc ly, cho dù tối hôm trước việc này nghe chừng chẳng mấy tỏ ra hữu ích. Nếu không phải đang trong ca trực, có lẽ anh sẵn sàng thử nhận chìm nỗi phiền muộn của mình thêm lần nữa. Thật không may, phần Ireland trong anh cho phép anh dung nạp rượu một cách thoải mái, cho dù đây không phải là chuyện anh thường xuyên thử, và nói gì thì nói, anh vẫn đang trong ca trực.

Mike gài máy nhắn tin và điện thoại di động vào thắt lưng rồi đứng dậy để tới nhà mẹ. Bà đang đợi anh tới ăn tối, và hứa chuẩn bị món anh ưa thích - thịt nướng - cho dù anh chẳng mấy hào hứng với chuyện ăn. Đối diện với những gì anh phải trải qua ngày hôm nay trong lúc vẫn còn choáng váng sau cơn say quả là một thử thách thực sự cho sự vững vàng của anh, và sự tình sẽ có thể tồi đi trước khi tốt lên được.

Trên suốt quãng đường đi tới căn hộ của mẹ, tất cả những người anh nhìn thấy dường như đều là một phần của một đôi. Các bạn anh thậm chí đều đã cặp đôi, để lại anh là kẻ lẻ loi thừa ra ngoài. Câu chuyện của cả đời anh. Đúng lúc anh nghĩ đã chấm dứt được chuyện ấy, cuộc sống của anh lại rơi xuống vũng bùn. Tệ hơn thế, anh chẳng có manh mối nào mách bảo anh cách vượt qua nó, hay cho anh hay cần mất bao lâu để bình tâm lại. Anh chỉ biết sống như thế này thật không chịu nổi, và phía trước vẫn chưa lóe lên chút ánh sáng nào cuối đường hầm.

Mike vào nhà, để bao đựng máy nhắn tin lên bàn ngoài lối đi, và nghe thấy tiếng người. Có thể mẹ anh đang xem bản tin truyền hình. “Mẹ, con đã về.”

Các giọng nói ngừng bặt, và các giác quan đang gà gật của anh lập tức bừng tỉnh đầy cảnh giác. Rẽ qua chỗ ngoặt, điều anh sợ nhất trở thành hiện thực. Mẹ anh và Larsen đang ngồi trên trường kỷ, còn Becca đang thu lu trên cái ghế ưa thích của anh.

“Bọn họ đang làm quái gì ở đây vậy?”

Vẻ mặt mẹ anh khiến anh bật lùi lại một bước. Bà đứng dậy, vuốt váy phẳng phiu, rồi bước về phía anh. “Michael Christopher Flynn. Mẹ sẽ rất biết ơn nếu con không văng bậy trong căn nhà này. Chẳng lẽ đó là cách để chào đón khách sao?”

Larsen đứng dậy, đi tới bên bà. “Không sao đâu, Colleen. Mike vừa có một quãng thời gian khó khăn, và anh sợ rằng anh đã không hề giúp làm tình hình dễ chịu hơn.”

“Đúng là ông chẳng làm cho điều gì dễ chịu hơn cả. Giờ hãy trả lời câu hỏi.”

“Bố lo lắng về con.” Larsen ra dấu về phía Becca, cô gái không hề động đậy. “Cả bố và em con. Chúng ta tới đây để đảm bảo chắc chắn hai người đều ổn cả. Bố thấy con vẫn ổn, và không có tâm trạng để nói chuyện với chúng ta, vậy nên chúng ta sẽ về ngay bây giờ, để hai người dùng bữa. Bố xin lỗi vì những gì bố đã nói lúc trước. Bố hy vọng con sẽ suy nghĩ về lời đề nghị... cả hai lời đề nghị.” Ông quay sang Colleen. “Becca và tôi sẽ đi thuê phòng nghỉ đêm nay. Bà có số điện thoại di động của tôi rồi, trong trường hợp bà cần bất cứ điều gì. Bà có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Có chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?

Colleen gật đầu, tiễn Larsen ra cửa. Becca chẳng hề tỏ ra vội vã khi rời khỏi cái ghế của Mike và điệu đà cười với anh khi cô đi ngang qua. “Làm khá lắm, anh trai. Đúng là cách hay để dọn quang một căn phòng.”

Ngoài cửa, Colleen đang nói chuyện với Larsen dịu dàng tới mức làm máu chảy giần giật qua hai tai Mike, tới mức anh không nghe thấy mẹ mình nói gì nữa. Cho dù những lời nói ấy là gì, nó đã làm một nụ cười bừng nở trên khuôn mặt Larsen và khiến bàn tay ông đặt lên vai bà. Colleen cúi người ra trước, hôn lên má Larsen, rồi lau vết son đi. Cảm giác ghen tuông bùng lên trong Mike, làm anh còn kinh ngạc hơn cả sự xuất hiện của Larsen và Becca.

Colleen ôm hôn Becca trước khi bà quay sang Larsen và mỉm cười. Đó không phải là một nụ cười xã giao. Anh đã từng thấy nụ cười bà dành cho những người quen. Anh chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười này - một nụ cười anh luôn mong ước bà chưa bao giờ dành cho bất cứ ai. Larsen lại càng không. Chết tiệt.

Mike nhắm nghiền mắt lại, đợi cho tới khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của ổ khóa sập lẫy. Anh sắp sửa phải trải qua địa ngục, nhưng niềm an ủi duy nhất là anh không còn phải thuật lại cho mẹ anh biết chuyện gì đã xảy ra, à phải, ít nhất không phải mọi thứ đã xảy ra. Hiển nhiên là bà đã nghe qua về thảm họa xảy ra tại Pennsylvania.

Mẹ Mike đi ngang qua trước mặt anh vào bếp. Không biết làm gì khác, anh đi theo bà.

“Tốt nhất con nên dọn bàn trong lúc mẹ chuẩn bị nốt bữa tối.”

Anh gật đầu, lấy ra hai chiếc đĩa, bộ đồ ăn bằng bạc, cùng ly thủy tinh từ trong tủ bát đĩa ra trước khi rút lui vào phòng ăn.

Được lắm, vậy anh là một kẻ hèn nhát. Anh chưa từng bước vào căn nhà của mẹ mà không nhận được một nụ hôn. Anh chưa từng thấy bà hôn một người đàn ông khác. Anh chưa bao giờ thấy bà lau vết son môi trên má người nào khác. Và anh chưa từng bao giờ cảm thấy không chắc chắn về phản ứng của bà với bất cứ chuyện gì. Khi anh còn là một cậu bé và gặp rắc rối, anh biết chắc chắn sẽ phải trông đợi cái gì. Anh sẽ phải làm nhiều việc nhà hơn, không được xem tivi, và không có chuyện chơi bời trong một quãng thời gian nhất định. Nhưng anh không còn là một đứa trẻ, và trước đây anh chưa bao giờ thấy vẻ thất vọng đó trên khuôn mặt mẹ anh.

Bà mang món thịt nướng vào cùng rau và bánh mì, rót cho mình một ly rượu vang rồi đưa chai cho Mike trước khi bà ngồi xuống, trải khăn ăn lên lòng.

Anh vào bếp, rót đầy nước vào ly của mình. Anh đang ở ca trực, và lần đầu tiên, anh thầm ước một tin nhắn gọi cấp cứu. Anh thực sự không muốn phải đối diện thêm với bất cứ điều gì vào lúc này, kể cả mẹ anh.

“Có thể con sẽ vượt qua được ổn thỏa chuyện này.” Bà cắt bánh mì. “Con muốn một ít thịt gót không?”

Anh ngồi xuống, nhấp một ngụm nước. “Không ạ, cảm ơn mẹ.”

“Không, cảm ơn, con không muốn ăn, hay không, cảm ơn, con không muốn nói về chuyện đó?”

Cả hai, nhưng anh không thể trả lời như vậy. “Con không muốn thịt gót.”

“Vậy thì chắc con muốn nói cho mẹ biết chuyện gì đã diễn ra giữa con và Annabelle của con?”

“Cô ấy không phải là Annabelle của con, chẳng là gì của con hết... chưa bao giờ.”

“Ôi, các vị thánh che chở cho chúng ta, con đã tới gặp cô ấy và lòng tự tôn của con bị sứt mẻ.”

“Mẹ, cô ấy yêu Chip, không phải con. Con tìm thấy một bức chân dung em trai con mà cô ấy đã vẽ bốn năm trước. Cậu ta trong giống hệt con... à phải, ngoại trừ đôi mắt, đôi môi, và vài ba thứ khác, nhưng về cơ bản, có thể coi con và cậu ta như hai anh em song sinh.”

“Phải, nhưng cô bé đã yêu con. Mẹ biết tình yêu trông thế nào. Mẹ cũng biết đau khổ trông ra sao. Mẹ thấy cả hai ở Annabelle. Mẹ cho cô bé biết bố con là ai. Mẹ nhìn thấy cú sốc. Cô bé không hề biết điều đó.”

“Okay, có thể cô ấy không biết chắc chắn, nhưng có nghi ngờ. Cô ấy chưa từng nói gì. Chắc cô ấy không đời nào hẹn hò với con nếu con trông không giống hệt Chip.”

“Thật vớ vẩn. Nếu hai con người được sinh ra để dành cho nhau, số phận sẽ đẩy họ tới bên nhau. Nếu con và cô ấy không gặp nhau tại đám cưới, thì rồi hai đứa sẽ gặp nhau vào một dịp khác.”

“Và hẳn cô ấy sẽ vẫn nghĩ con là một hồn ma.”

“Con đã cầu hôn cô bé chưa?”

“Chưa. Tạ ơn Chúa.”

“Mẹ chẳng thấy lý do nào để tạ ơn Chúa vì điều đó. Con đã dự định cầu hôn.”

“Quả có vậy. Nhưng khi con nhìn thấy bức họa...”

“Và nổi điên vì con không phải là người đàn ông đầu tiên trong đời cô ấy?”

“Không.”

“Ồ, mẹ biết thế là thế nào, cô ấy có thể từng có ai khác trong đời mình, nhưng những anh chàng đó cần phải là ai đó con không quen biết hay không hề có mối liên hệ gì với con ư? Khi đó thì được.”

“À... phải đấy. Ý con là cô ấy không yêu con. Cô ấy yêu cậu ta. Điều đó đã rõ rành rành.”

“Bây giờ có thực là thế không? Cô bé có nói gì về cậu ta không?”

“Không. Cô ấy chỉ nói về cậu ta khi chịu ảnh hưởng của thuốc an thần. Cô ấy không bao giờ có ý nói ra. Cô ấy giữ kín về cậu ta với con.”

“Cô bé chưa bao giờ nói với con về cậu ta?”

“Có, có chứ, nhưng chưa bao giờ nói con và cậu ta nom giống hệt nhau.”

“Như vậy vấn đề là ở chỗ cô bé không cho con hay con giống hệt cậu bạn trai cũ của nó. Con có nói với cô bé rằng nó không phải là cô gái tóc đen đầu tiên con hẹn hò không?”

“Không, nhưng hai chuyện này khác nhau hoàn toàn.”

“Không, không hề. Nhưng không phải là điều gì không thể tha thứ. Cô bé không hề lừa gạt con. Cũng không nói dối con.

Tất cả những gì cô ấy đã làm là yêu hai người đàn ông tình cờ lại có quan hệ huyết thống. Nhưng chẳng có vẻ gì là cô bé chủ ý như thế.”

“Larsen nghĩ là có đấy.”

“Christopher không phải là chủ đề chúng ta bàn đến ở đây. Chúng ta ai cũng phạm sai lầm trong đời. Sai lầm của mẹ là đã không cho Christopher một cơ hội để giải thích. Thật không may, sai lầm ấy đã khiến bố con và mẹ phải trả giá bằng ba mươi ba năm bất hạnh. Hãy rút ra bài học từ sai lầm của mẹ, Michael. Đừng lặp lại nó.”

“Mẹ, chuyện này với Larsen...”

“Không phải để mang ra bàn cãi. Con cần thời gian để thực hiện những thay đổi trong cuộc đời con, và mẹ cũng thế. Nhưng có một thứ không liên quan gì tới Larsen, em trai con, em gái con, thậm chí cả mẹ, đó là tình yêu của con dành cho Annabelle. Đừng ngu ngốc và vứt đi mất một thứ quý báu. Có thể con sẽ mất cả đời tìm kiếm và không bao giờ tìm lại được nó nữa.”

Mẹ anh cầm lấy nĩa và dao ăn của mình, xếp chúng lên đĩa cạnh bữa tối bà vẫn chưa đụng đến. Bà đứng dậy, với lấy đĩa của Mike.

“Ơ kìa, con chưa xong. Thậm chí con còn chưa ăn.”

Bà lấy luôn cái đĩa đi trước mặt anh. “Không sao cả, dù sao con cũng không đói. Con có rất nhiều điều cần suy nghĩ và nhiều việc cần làm. Con không thể thực hiện được chúng ở đây. Giờ hãy về nhà đi, Michael.”

Anh đi theo mẹ ra cửa.

Bà đưa cho anh cái túi đeo vai. “Con cứ tiếp tục suy nghĩ về những gì mẹ nói và những lý do làm con tức giận đến thế với Annabelle, và thử xem xem liệu chúng còn đứng vững hay không khi con cân nhắc một cách hợp lý. Chúc may mắn, con trai yêu quý.” Bà hôn lên má anh và lau vết son môi tưởng tượng trên đó đi. “Mẹ sẽ lại nói chuyện với con sau vài ngày nữa.”

Bà đẩy anh một cái, và Mike chợt nhận ra anh đang đứng ngoài hành lang với cánh cửa đóng chặt lại sau lưng.

Khi Annabelle về đến nhà, cô không mấy ngạc nhiên khi thấy Becca và Dave đang nựng nịu nhau trên trường kỷ. “Mình đoán cậu sẽ lưu lại đây?”

Becca tắt tiếng tivi và vươn vai. “Phải, bố định lôi mình tới một khách sạn cùng ông, nhưng mình bảo ông mình thích đến chỗ cậu hơn. Bên cạnh đó, mình cũng không ngạc nhiên nếu ông và Colleen cuối cùng lại quấn lấy nhau, và mình không muốn phải tận mắt chứng kiến.”

“Cậu đùa chắc. Colleen dường như không phải loại người đó.”

“Cậu chưa nhìn thấy cái nhìn trong đôi mắt bà ấy khi hai người nói lời tạm biệt đâu, cũng như thái độ của bố mình, đôi mắt của ông khi ông ở cạnh bà. Hai người bọn họ chưa bao giờ quên được nhau - chừng đó thì quá rõ rồi. Suốt quãng thời gian đó bố mình hệt như một anh chàng bình thường, đơn giản là ông đã che giấu quá tốt. Thực sự, thực sự quá tốt.”

Annabelle khó lòng hình dung nổi Christopher Larsen như ai đó khác hơn một kẻ cao ngạo hợm hĩnh và hoàn toàn vô cảm. “Vậy cậu nghĩ bố cậu cư xử như ông từng làm vì ông quá khổ sở với cuộc hôn nhân bất hạnh và một trái tim tan nát sao? Chuyện gì thế này? Không lẽ ông ấy thích làm lan rộng nỗi đau khổ ra xung quanh chăng?”

Becca đẩy Dave khỏi lòng cô, đi theo Annabelle vào phòng của cô bạn, và nhảy lên chiếc giường chưa được dọn dẹp trong khi Annabelle thay quần áo. “Không, mình nghĩ ông hành động như một kẻ vô cảm để mẹ mình cho ông được yên. Nếu ông làm gì trái ý mẹ mình, bà sẽ làm cuộc sống của ông khốn khổ hơn cả mức nó vốn có. Ông không bao giờ chống lại mẹ mình cho tới khi phát hiện ra ông và Colleen chính là những nạn nhân đầu tiên của mẹ. Sau đó ông làm mọi thứ lộn nhào. Mình đoán ông không thể nhịn hơn được nữa, chẳng phải chuyện đó có thể đem lại gì tốt đẹp hơn, song đã từng ở phía phải hứng chịu những cơn giận dữ của mẹ, mình gần như có thể hiểu được.”

Annabelle treo chiếc áo vest mỏng trong bộ đồ của cô vào tủ rồi quay lưng lại để Becca giúp cô cởi khóa kéo. Annabelle thà chết còn hơn thừa nhận cô cũng hiểu điều đó. Chip và mẹ Becca là những tạo vật khủng khiếp chẳng kém gì địa ngục. “Vậy Colleen đã nghe nói về... À, cậu biết đấy, bà ấy đã gặp Mike chưa?”

Becca đứng dậy giúp Annabelle cởi khóa kéo. “Ông anh mình xuất hiện để ăn tối và chẳng mấy hạnh phúc khi bắt gặp mình và bố ở đó. Trông anh ấy thật kinh khủng. Cậu và bố mình đúng là đã gây ra hậu quả thật kinh hoàng cho ông anh mình.”

Cô bước ra khỏi chiếc váy và ném nó lên cái máy tập chạy. “Mình chưa bao giờ có ý để anh ấy tìm ra theo cách đó. Mình đã định sẽ nói cho anh ấy biết.”

Becca nằm xuống giường, đẩy một cái gối xuống dưới người cô trong lúc cô lăn tròn lên trên đúng như Mike vẫn làm. Có lạ không nhỉ?

“Phải, và cậu sẽ làm ông anh mình choáng váng. Kiểu gì Mike cũng sẽ bị tổn thương.”

Annabelle giơ hai cánh tay ra. “Đâu phải anh cậu là người duy nhất thấy đau khổ. Cậu không thấy vẻ mặt anh ấy đâu. Anh ấy ghét mình.” Cô đi vòng quanh giường, lấy một cái quần soóc thể thao và một cái áo phông ra khỏi ngăn kéo rồi mặc vào người.

“Ông anh mình không thể ghét cậu. Anh ấy yêu cậu.”

Annabelle chui đầu qua cổ chiếc áo phông vừa kịp ngay trước lúc cô chịu thua trong cuộc chiến với những giọt nước mắt. Có chuyện gì với cô vậy? Kể từ khi gục đầu lên vai Wayne và khóc, cô đã thực sự biến thành một cái vại đựng nước bị rò. “Cậu không thấy vẻ mặt anh ấy đâu. Anh ấy nói mình cũng hệt như những người khác.”

“Mình biết anh ấy nói thế. Nhưng chẳng lẽ cậu không thấy đó chỉ là một phản ứng bột phát thôi hay sao? Cậu cần phải vượt qua toàn bộ định kiến với bố mình. Bố có thể nhìn nhận cậu theo cách khác hẳn, mà cho dù có không như vậy đi nữa, thì mặc kệ ông. Mike yêu cậu. Với ông anh mình, cậu còn quan trọng hơn tín phiếu.”

Annabelle lục lọi trong các ngăn kéo của cô để tìm một đôi tất thể thao sạch. “Với cậu nói thật dễ, cậu chưa bao giờ phải sống như Mike và mẹ anh ấy từng trải qua. Họ đã phải vật lộn. Vậy đấy, Mike vẫn đang phải vật lộn để trang trải những khoản vay thời sinh viên của anh ấy. Đâu có Daddy Warbucks[2] nào trả học phí trung học và trường y cho anh ấy.” Cô ngồi xuống giường, quay lưng về phía Becca, xỏ chân vào đôi tất sạch cuối cùng cô có thể tìm thấy.

“Phải, được rồi, anh ấy sẽ không phải vật lộn nữa. Anh ấy có tất cả. Lãnh địa, tiền tín phiếu, mọi thứ ngoại trừ cậu. Anh ấy sẽ từ bỏ tất cả ngay lập tức nếu biết đó là chướng ngại duy nhất ngăn cách hai người.”

Annabelle quỳ gối xuống tìm đôi giày chạy đã không biết bao lâu nay cô chẳng ngó ngàng đến. “Chuyện này không liên quan gì đến tiền, và cậu biết thế.”

“Phải, với tiền sẽ dễ xử trí thôi, cũng như với bố mình. Khó khăn lớn nhất Mike phải đối diện là cậu và sự bất ổn của cậu.

Anh ấy biết cậu xứng đáng được hưởng điều gì. Mình cũng biết. Chỉ có cậu là người duy nhất không biết.”

Annabelle cúi xuống gầm giường, với lấy đôi giày chạy, bật ho vì hít phải bụi bay ra cùng đôi giày, rồi xỏ chân vào. Cô ngước lên nhìn Becca trong lúc buộc dây giày. “Cậu không biết cậu đang nói về cái gì đâu.” Cô đứng dậy, nắm lấy cổ chân để kéo giãn người. “Giờ hãy để mình yên. Mình sẽ đi chạy. Mình không thể chịu đựng màn hỗ trợ tình yêu của cậu hơn nữa.”

“Cậu có định đi chạy sớm thế này không?”

Tảng lờ Becca trong lúc làm nóng người ngoài ban công trước nhà, cô ước gì có chỗ nào để chạy đến, như thế cô sẽ không phải trải qua hết đêm nay nghe bài phân tích tâm lý của Becca. Như thế chỉ càng tồi tệ thêm. Thậm chí Becca còn chưa đả động đến lời cầu hôn của Ben.

Sau một cữ chạy dài, tảng lờ cảm giác đau mỗi lúc một rõ hơn ở mắt cá chân, cuối cùng Annabelle đành tập tễnh quay về nhà. Khi cô bước vào trong căn hộ, Becca không chỉ có một mình. Cả Rosalie cũng đang đợi. Annabelle không hề mong đợi phải đối phó với bà chị hoàn hảo của cô.

Becca nở nụ cười cậu-tiêu-rồi của cô nàng, và Annabelle chỉ muốn thụi cho cô nàng một trận. Hiển nhiên, âm điệu đang ở xu hướng đi lên.

Rosalie bước thẳng tới chỗ Annabelle và ôm chầm lấy cô. “Chị hiểu tại sao em không nói gì với bố mẹ, nhưng em có thể nói với chị và Richie. Chị rất tiếc vì em đã không cảm thấy có thể tâm sự cùng chị. Ôi Chúa ơi, em đã phải trải qua những chuyện thật khủng khiếp.”

Annabelle nhìn qua vai Rosalie về phía nụ cười hài lòng của Becca. Ngay lúc này đây, cô chỉ muốn giết cô nàng. “Ro, em vẫn ổn mà.” Tiếng ho giả vờ của Becca chẳng giúp gì cho việc làm tăng độ tin cậy của lời cam đoan Annabelle vừa đưa ra, mà cũng chẳng giúp cô thoát được khỏi vòng tay đầy tình thân trìu mến bất đắc dĩ kia.

“Becca đã cho chị xem bức chân dung của Chip. Chị không tin nổi sự giống nhau.” Rosalie lùi lại, cho Annabelle chút không gian để thở. Rosalie giữ lấy hai vai cô, nhìn cô với đôi mắt mở to. “Mike không hoàn toàn có kích thước như Chip, phải không?”

Người đời làm sao vậy hả trời? “Mike có của quý lớn hơn nhiều, nếu đó là điều chị muốn hỏi.”

Becca nhét ngón tay vào lỗ tai. “Tôi không muốn nghe chuyện này.” Và cô nàng bắt đầu tự hát cho mình nghe, đồng thời đẩy Annabelle gần hơn tới giới hạn chịu đựng. Rosalie trông chỉ có vẻ nhẹ nhõm.

“Có lẽ chị nên về nhà bên Nick. Em dám chắc lúc này em không phải là một nhân vật được anh ấy ưa thích, và em không muốn gây ra bất hòa trong hôn nhân của chị.”

Cuối cùng Rosalie cũng buông hẳn cô ra. “Vớ vẩn. Nick chỉ mới biết Mike đau khổ. Anh ấy chưa biết toàn bộ câu chuyện.”

“Còn chị biết rồi sao?”

Rosalie gật đầu. “Becca đã kể hết với chị.”

Cô không biết nên giết chết Becca hay cảm ơn cô nàng nữa, vì cô chẳng rõ mình còn có thể giải thích được tới đâu. Thậm chí cô còn không kiểm soát nổi nước mắt của mình.

Becca quan sát Rosalie an ủi em gái và không khỏi cảm thấy chút ghen tị. Nhưng nói gì thì nói, việc này thực sự tốt cho Annabelle, và ngay sau khi Rosalie kể cho chồng chị nghe mọi chuyện, sự tình rồi sẽ xuôi chèo mát lái với Mike. Ít nhất cô cũng hy vọng là thế. Cô đã vắt óc ra trong suốt hai mươi bốn giờ vừa qua để cố tìm lấy một cách lôi hai con người ương ngạnh nhất trần đời trở lại với nhau. Phải đến khi cô nói chuyện với hai anh chàng láng giềng và nhớ có nghe được Mike rất thân với Nick, anh rể Annabelle, thì kế hoạch mới hình thành. Tất cả những gì cần thiết là một cuộc gọi điện thoại cho Rosalie, và mọi thứ liền trở về đúng chỗ.

Cô nàng Annabelle tội nghiệp chẳng hề biết mình đang đối diện với cái gì. Rosalie thực sự là một bậc thầy.

“Em cần có chút thời gian để suy nghĩ xem mình muốn gì. Hãy gọi cho anh chàng ông chủ đó của em, nói với anh ta em sẽ tạm nghỉ một thời gian. Bảo anh ta rằng em đang cân nhắc.”

“Em không biết nữa, Ro. Sau đó rồi em cũng chỉ có thêm thời gian để nghĩ ngợi thôi. Nghĩ ngợi làm người ta đau khổ.”

Becca bước lại gần hơn. “Cậu cần vẽ trở lại. Vẽ luôn giúp cậu thấy dễ chịu hơn.”

Rosalie hân hoan. “Phải, đó là một ý rất hay. Sao em không quay lại ngôi nhà trên bãi biển? Hãy thử trải qua một tuần ở đó, vẽ, suy nghĩ, tận hưởng bãi biển. Điều cuối cùng em cần lúc này là mắc kẹt ở chỗ làm bên cạnh Ben, hay còn tệ hơn thế, phải chào đón một chuyến ghé thăm của mẹ.”

Annabelle rên lên. Đã quá rõ là cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tránh mặt mẹ mình.

Trong vòng một giờ sau đó, Annabelle đã gói ghém xong hành lý, chui vào chiếc Volkswagen Beetle của Rosalie và lên đường tới Hamptons.

Thế đấy, Rosalie quả là cừ khôi. Chị gọi điện cho Nick, bảo anh tới đón chị và Dave, và để Becca lại một mình trong căn hộ của Annabelle kèm theo lời hứa sẽ giữ liên lạc. Sau khi tận mắt chứng kiến Rosalie ra tay, cô không còn chút nghi ngờ nào về khả năng của chị trong việc tìm ra cách nào đó lôi kéo Mike quay trở lại ngôi nhà trên bãi biển và tái hợp cùng Annabelle trong thời gian kỷ lục. Giờ thì tất cả những gì Becca cần bận tâm đến chỉ còn là bố cô.

________________________________________

[1] Một bộ phim truyền hình nhiều tập nổi tiếng của Mỹ về chủ đề gia đình, phát sóng lần đầu trên kênh ABC từ năm 1969 đến 1974.

[2] Oliver “Daddy” Warbucks, một nhân vật trong xê ri truyện tranh Little Orphan Annie.

Christopher Larsen bước vào tòa nhà nơi Colleen đang sống, với Becca bám theo sát gót. Ông bấm nút gọi thang máy, và khi phải chờ quá lâu, hối hả leo cầu thang một mạch lên tận tầng ba. Ông tìm số căn hộ và gõ cửa. Khi không ai mở cửa, ông lại gõ. “Tôi đến ngay.”

Có tiếng ổ khóa kêu lạch cạch, quả đấm xoay đi. “Michael, có phải con quên chìa khóa không?” Cánh cửa bật mở, và sau đó là im lặng hoàn toàn.

Becca có cảm giác như đang theo dõi một vở kịch. Bố cô đứng thẳng người, cao ráo, hai bàn tay đút vào túi quần, một cử chỉ cô chưa từng thấy ông làm. Ông luôn rất khó tính với quần áo. Đứng đút tay vào túi làm căng thớ vải, và có thể là cử chỉ che giấu tâm trạng bối rối của người ta.

Colleen Flynn thật đẹp. Mái tóc vàng ánh đỏ, vóc người nhỏ nhắn, với đôi mắt xám lộng lẫy mở to vì kinh ngạc. Mike thừa hưởng được đôi mắt của mẹ anh.

“Colleen.”

Bà nắm chặt lấy cánh cửa như thể đó là phao cứu sinh, nuốt khan, rồi nở một nụ cười bối rối gượng gạo nhiều hơn chân thành. “Christopher.”

Hai người đứng nhìn nhau đăm đăm trong một thời gian dường như kéo dài hàng giờ lâu. Becca chỉ có thể đoán được nội dung cuộc tâm tình im lặng giữa họ. Và chắc chắn đang có một cuộc tâm tình như thế diễn ra. Becca khẽ ho, cắt đứt mối dây liên hệ. Cô đợi bố giới thiệu mình, nhưng ông chẳng nói gì. Cô mỉm cười, chìa tay ra. “Chào cô, cháu là Rebecca Larsen.”

Colleen bắt tay Becca song không rời mắt khỏi Christopher. “Ôi, tôi xin lỗi, mời hai người vào. Tôi vừa ở trong bếp. Tôi đang có món nướng trong lò. Con trai tôi gọi tới nói muốn một món nào ngon miệng. Nó đang bực bội.”

Christopher bước một bước về phía bà. “Nó đã nói với bà rồi?”

Becca chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của ông như vậy. Rất trầm, đầy lo lắng, và cả một điều gì nữa cô không thực sự thấy bận tâm đến.

“Không. Tôi không hỏi chuyện khi nó đang làm việc. Michael sẽ tự biết thời điểm để nói với tôi. Nói cho cùng, nó đã là một người đàn ông trưởng thành. Phải không?”

Bố Becca gật đầu. “Nó là một người đàn ông đàng hoàng.”

“Và làm thế nào ông biết được?”

“Tôi vừa trải qua phần lớn ngày hôm nay với nó.”

“Ông làm vậy, bây giờ sao? Vậy thì tôi đoán bệnh viện tư Michael đến phỏng vấn chính là chỗ của ông.”

“Colleen.”

Bà đưa tay lên. “Sao hai người không vào nhà để chúng ta không làm mùi đồ bẩn đang giặt phả ra lối đi?”

Becca bắt đầu thấy sôi lên. “Ở đây chẳng có đồ bẩn đang giặt nào hết.”

Collen đưa mắt từ Becca sang Christopher. “Tôi thấy con gái ông đã thừa hưởng tính khí của ông.”

Christopher gật đầu. “Con trai bà cũng thừa hưởng tính khí của bà.”

“Trúng đích.”

Người phụ nữ này có một giọng mang thổ âm Ireland thật êm dịu, đáng yêu. Trông bà có vẻ hơi tái, nhưng nếu Becca không thấy da mặt bà tái nhợt đi, hẳn cô không thể đoán ra Colleen vừa phải đón nhận cú sốc của cả một đời.

Colleen đóng cửa lại, mời hai vị khách vào căn hộ của bà. Nó thật dễ mến - bình dị. Không có gì chung với khung cảnh quái dị nơi Becca lớn lên, nơi bố cô vẫn đang sống. Căn nhà của Colleen thật dễ chịu, ấm cúng. Mùi thơm của món thịt nướng và bánh mì nhà làm lan khắp căn hộ nhỏ, và Becca cảm thấy thật thư giãn.

“Tôi sẽ pha một ấm trà, và ông có thể nói cho tôi biết tại sao con trai tôi lại bực bội.”

Bà mời hai vị khách ngồi xuống chiếc bàn ăn đủ lớn cho bốn người, khác xa chiếc bàn dành cho ba mươi thực khách trong phòng ăn lớn hay bàn ăn ngồi được mười bốn người tại dinh thự nhà Larsen. Becca ngồi xuống bên chiếc bàn được lau bóng loáng, hình dung ra Colleen làm những việc nội trợ hàng ngày như dọn nhà, lau đồ đạc.

Bố cô không ngồi xuống bên bàn mà đi theo Colleen vào bếp. Cô bắt đầu tự hỏi mình đang làm quái gì ở nơi này trong khi quan sát ông dừng lại ngay sau lưng Colleen, đặt hai bàn tay lên vai bà, rồi nói thật dịu dàng, tới mức Becca không dám chắc cô nghe đúng những gì ông nói. Cô chưa từng nghe thấy giọng nói của ông mang âm hưởng sợ hãi.

“Hẳn bà phải căm ghét tôi lắm.”

Colleen đưa hai cánh tay ôm quanh người bà, lắc đầu. “Làm thế nào tôi có thể ghét ông được, khi ông đem đến cho tôi người tôi yêu nhất trên đời này? Tôi chưa bao giờ căm ghét ông.”

“Tôi rất tiếc về chuyện hiểu lầm.”

“Hiểu lầm? Đó là cách bây giờ ông gọi chuyện đó sao?” Đôi mắt bà bắt đầu có lửa. “Ông đã đính hôn, Christopher. Ông lừa dối, và ông gọi đó là chuyện hiểu lầm sao?” Giọng nói khởi đầu như một giai điệu Ireland du dương đã bắt đầu đượm màu dông tố hơn.

Ông lắc đầu. “Gia đình tôi muốn tôi cưới Bitsy. Tôi chưa bao giờ muốn thế. Đáng ra tôi phải đứng lên tranh đấu cho bản thân và nói không sớm hơn. Tôi đã để họ muốn nghĩ gì tùy thích. Tôi chưa bao giờ lừa dối bà. Chưa một lần. Bà hiểu không?”

“Không, ông đã lừa dối tôi. Ông đã biến tình yêu tôi dành cho ông thành một thứ xấu xa.”

“Tôi không đính hôn. Thực sự không. Đó chỉ là một thứ bố mẹ hai gia đình tự thỏa thuận. Tôi quay về nhà vào tuần đó để đặt dấu chấm hết cho chuyện này. Tôi từ chối không để nó đi xa hơn nữa. Tôi chẳng có cảm xúc nào khác ngoài yêu bà gần như điên cuồng.”

“Nhưng tôi đã đọc được thông báo đính hôn trên trang xã hội. Mẹ tôi đã phát hiện ra nó.”

“Tôi rất xin lỗi. Bitsy và bố mẹ chúng tôi đã cho đăng nó sau khi tôi đòi chấm dứt chuyện đính hôn. Tôi không liên quan gì tới nó cả.”

Colleen lắc đầu. “Nhưng sao lại có ai đó làm một việc như thế chứ?”

Becca biết câu trả lời. “Vì mẹ tôi thấy vé ăn của mình đang có nguy cơ theo gió bay đi. Thật không may, những trò như thế lại là thường tình với mẹ tôi.”

“Tôi yêu bà. Trong tim mình, tôi đính hôn với bà, và chỉ mình bà thôi. Khi tôi đọc thấy thông báo đó, tôi đã quay lại và thấy bà đã ra đi. Tôi hốt hoảng. Bố mẹ bà nói bà quay lại Ireland và đã kết hôn. Rằng bà đã cưới một người họ tán thưởng. Mãi đến năm 1980 tôi mới cưới Bitsy, và chỉ làm thế vì...”

Becca chen vào. “Mẹ tôi chuốc rượu cho bố tôi say, lợi dụng ông, và có mang Chip và tôi. Bố tôi đã xử sự đúng đắn.”

“Có hai người con sao?”

Ông gật đầu. “Bitsy sinh đôi. Chúng tôi ly dị vài năm trước, sau khi con trai tôi mất.”

“Ôi, Christopher.”

Bằng cách nào đó, ông và Colleen đã ở trong vòng tay nhau. Becca không dám chắc việc này diễn ra lúc nào, nhưng hai người tìm đến với nhau thật tự nhiên, đến mức cô có cảm giác mình như một kẻ rình trộm cần dành cho họ chút không gian riêng tư. “Bố, con ra ngoài lấy vài thứ con để trong xe. Con sẽ quay lại ngay.” Chẳng ai nghe cô nói. Hai người họ đang chìm đắm vào nhau. Cô đoán mình sẽ chẳng có mấy cơ hội lấy được chìa khóa xe, vậy là cô quyết định đi bộ một lát, và trong lúc bước đi, cô gọi điện cho Annabelle để xem bạn mình đang khổ sở ra sao.

Cô lấy điện thoại di động từ trong xắc tay ra và bấm nút quay số nhanh gọi Annabelle.

“Cũng đến lúc cậu cần gọi rồi đấy. Mình đã để lại lời nhắn cho cậu suốt cả ngày hôm nay.”

“Người đẹp ơi, ngày của cậu khó lòng đầy biến động được bằng ngày của mình. Hãy đợi đến khi cậu nghe xong những gì xảy ra.”

“Muốn cược không? Ben vừa ngỏ lời với mình.”

“Ngỏ lời gì?”

“Cầu hôn.”

“Okay, cậu thắng. Cậu trả lời anh ta là không chứ, phải không nào?” Đầu dây bên kia im bặt. “Annabelle, nói với mình là cậu từ chối đi.” Vẫn im lặng. Chết tiệt. “Có chuyện quái quỷ gì bất ổn với cậu vậy?”

“Mình vẫn chưa nói đồng ý... mình đã nói là sẽ suy nghĩ.”

“Cậu suy nghĩ về chuyện đó ư? Cậu có điên không thế?

Cậu đang yêu ông anh mình, đồ dở hơi! Có chuyện gì với cậu và trò đính hôn với những người đàn ông kỳ thực cậu không hề muốn kết hôn vậy hả? Cậu không yêu Ben. Vậy thì quỷ tha ma bắt, sao cậu còn nghĩ ngợi đến chuyện kết hôn với một anh chàng cậu đâu có yêu - thêm một lần nữa? Một lần chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”

“Sẽ chỉ là tạm thời thôi, và Ben cần mình. Chuyện dài lắm, nhưng anh ta còn chưa đến một năm nữa để kết hôn, và vậy đấy, anh ta muốn kết hôn cùng ai đó anh ta có thể tin tưởng sẽ không phải lòng mình và làm tình hình thêm phức tạp.”

“Người duy nhất đang lú lẫn lúc này là cậu đấy. Nếu cậu chấp nhận đề nghị của Ben, Mike sẽ hóa điên. Anh ấy đã mấp mé ngưỡng chịu đựng rồi. Bố mình đã chuyển giao cho anh ấy tín phiếu và chìa khóa dinh thự ngay trước khi gọi nhầm anh ấy là Chip.”

“Ôi Chúa ơi. Không phải thế chứ.”

“Ồ, có đấy, chính vì thế mình đang đứng cách chỗ ở của cậu chừng mười khối nhà. Mình đi cùng bố tới đây vì ông có vẻ quá căng thẳng. Ông tới không báo trước để nói chuyện với mẹ Mike, người ông chưa từng gặp lại suốt ba mươi ba năm qua.”

“Cậu đùa chắc.”

“Quỷ thật, không đâu. Để mình nói cho cậu hay, giữa hai người họ có một lực hấp dẫn mạnh khủng khiếp. Mình chưa từng thấy phản ứng hóa học nào dữ dội như thế kể từ lần mình đốt magnesium và vô ý làm cậu bạn cùng phòng thí nghiệm bị bắt lửa. Bố mình vẫn còn nguyên rung động. Ông xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà bà ấy, và khi mình rời khỏi căn hộ, chẳng ai trong hai người nhận ra.”

“Tuyệt quá. Mình rất vui cho tất cả mọi người. Có thể mọi chuyện sẽ được thu xếp đâu vào đấy, và gia đình cậu sẽ giống một phiên bản giàu có hơn của Brady Bunch[1] hay gì đó tương tự.”

“Cậu đang đùa phải không?”

“Cậu và Mike cuối cùng có thể có gia đình cả hai người luôn muốn. Mình thành thật thấy vui cho hai người.”

“Vì thế mà nghe cậu thảm hại vậy sao?”

“Mình ổn cả... hay cuối cùng rồi sẽ ổn. Ít nhất mình đã đúng. Điều quan trọng là cậu và Mike thấy hạnh phúc.”

“Thật thế à? Mike là anh chàng hạnh phúc khốn khổ nhất mình từng thấy, và chuyện này chẳng có gì liên quan tới việc anh ấy uống nhiều rượu trước đó. Mà hoàn toàn liên quan tới cậu. Và nếu cuối cùng cậu đi đến chấp nhận đính hôn với Ben, mình xin thề cậu sẽ phải hối tiếc.”

“Cho dù có chuyện gì diễn ra giữa Ben và mình, cậu cần biết Mike và mình chẳng còn cách nào để trở lại với nhau nữa. Ý mình là cậu thử nghĩ xem. Bố cậu và mẹ Mike có thể tiếp tục trở lại ở nơi họ dang dở trước đây. Mình biết Colleen yêu ông ấy. Mọi chuyện có thể êm đẹp.”

Chỉ có điều không phải với Annabelle. Cho dù cô cố thể hiện mình đã mạnh mẽ hơn và có thể tự đưa ra quyết định cho bản thân, cô bé đầy sợ sệt vẫn co ro bên trong, lo ngại cô không đáng để tranh đấu. Nếu không phải Chip đã chết, Becca thề cô sẽ giết anh ta vì đã làm Annabelle tổn thương theo cách đó.

Hôm nay, các vị thần đều chống lại Mike. Anh chẳng có lấy một cuộc điện thoại gọi tới. Không có trăng tròn, không kỳ nghỉ cuối tuần, và cũng chẳng có dịch cúm nào để đem đến cho anh thứ anh cần - một đêm làm việc bận rộn không ngơi nghỉ. Ngược lại, anh chẳng còn cái cớ hợp lý nào để không phải tới chỗ mẹ ăn tối. Anh không có lý do nào để tránh phải kể lại với bà những gì xảy ra ngay trước khi anh định cầu hôn cô gái anh yêu. Anh không có lý do nào để khỏi phải kể với bà cô gái anh yêu lại yêu người em trai anh chưa từng biết mình có, chứ đừng nói gì đến bị thất lạc. Thật không may, kể lại với mẹ anh những điều khó khăn ấy sẽ còn dễ dàng hơn nhiều cho bà biết anh đã gặp bố anh và cô em gái anh.

Điều duy nhất anh muốn làm là đánh bạn với một chai Jack Daniel’s to và một chiếc ly, cho dù tối hôm trước việc này nghe chừng chẳng mấy tỏ ra hữu ích. Nếu không phải đang trong ca trực, có lẽ anh sẵn sàng thử nhận chìm nỗi phiền muộn của mình thêm lần nữa. Thật không may, phần Ireland trong anh cho phép anh dung nạp rượu một cách thoải mái, cho dù đây không phải là chuyện anh thường xuyên thử, và nói gì thì nói, anh vẫn đang trong ca trực.

Mike gài máy nhắn tin và điện thoại di động vào thắt lưng rồi đứng dậy để tới nhà mẹ. Bà đang đợi anh tới ăn tối, và hứa chuẩn bị món anh ưa thích - thịt nướng - cho dù anh chẳng mấy hào hứng với chuyện ăn. Đối diện với những gì anh phải trải qua ngày hôm nay trong lúc vẫn còn choáng váng sau cơn say quả là một thử thách thực sự cho sự vững vàng của anh, và sự tình sẽ có thể tồi đi trước khi tốt lên được.

Trên suốt quãng đường đi tới căn hộ của mẹ, tất cả những người anh nhìn thấy dường như đều là một phần của một đôi. Các bạn anh thậm chí đều đã cặp đôi, để lại anh là kẻ lẻ loi thừa ra ngoài. Câu chuyện của cả đời anh. Đúng lúc anh nghĩ đã chấm dứt được chuyện ấy, cuộc sống của anh lại rơi xuống vũng bùn. Tệ hơn thế, anh chẳng có manh mối nào mách bảo anh cách vượt qua nó, hay cho anh hay cần mất bao lâu để bình tâm lại. Anh chỉ biết sống như thế này thật không chịu nổi, và phía trước vẫn chưa lóe lên chút ánh sáng nào cuối đường hầm.

Mike vào nhà, để bao đựng máy nhắn tin lên bàn ngoài lối đi, và nghe thấy tiếng người. Có thể mẹ anh đang xem bản tin truyền hình. “Mẹ, con đã về.”

Các giọng nói ngừng bặt, và các giác quan đang gà gật của anh lập tức bừng tỉnh đầy cảnh giác. Rẽ qua chỗ ngoặt, điều anh sợ nhất trở thành hiện thực. Mẹ anh và Larsen đang ngồi trên trường kỷ, còn Becca đang thu lu trên cái ghế ưa thích của anh.

“Bọn họ đang làm quái gì ở đây vậy?”

Vẻ mặt mẹ anh khiến anh bật lùi lại một bước. Bà đứng dậy, vuốt váy phẳng phiu, rồi bước về phía anh. “Michael Christopher Flynn. Mẹ sẽ rất biết ơn nếu con không văng bậy trong căn nhà này. Chẳng lẽ đó là cách để chào đón khách sao?”

Larsen đứng dậy, đi tới bên bà. “Không sao đâu, Colleen. Mike vừa có một quãng thời gian khó khăn, và anh sợ rằng anh đã không hề giúp làm tình hình dễ chịu hơn.”

“Đúng là ông chẳng làm cho điều gì dễ chịu hơn cả. Giờ hãy trả lời câu hỏi.”

“Bố lo lắng về con.” Larsen ra dấu về phía Becca, cô gái không hề động đậy. “Cả bố và em con. Chúng ta tới đây để đảm bảo chắc chắn hai người đều ổn cả. Bố thấy con vẫn ổn, và không có tâm trạng để nói chuyện với chúng ta, vậy nên chúng ta sẽ về ngay bây giờ, để hai người dùng bữa. Bố xin lỗi vì những gì bố đã nói lúc trước. Bố hy vọng con sẽ suy nghĩ về lời đề nghị... cả hai lời đề nghị.” Ông quay sang Colleen. “Becca và tôi sẽ đi thuê phòng nghỉ đêm nay. Bà có số điện thoại di động của tôi rồi, trong trường hợp bà cần bất cứ điều gì. Bà có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Có chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?

Colleen gật đầu, tiễn Larsen ra cửa. Becca chẳng hề tỏ ra vội vã khi rời khỏi cái ghế của Mike và điệu đà cười với anh khi cô đi ngang qua. “Làm khá lắm, anh trai. Đúng là cách hay để dọn quang một căn phòng.”

Ngoài cửa, Colleen đang nói chuyện với Larsen dịu dàng tới mức làm máu chảy giần giật qua hai tai Mike, tới mức anh không nghe thấy mẹ mình nói gì nữa. Cho dù những lời nói ấy là gì, nó đã làm một nụ cười bừng nở trên khuôn mặt Larsen và khiến bàn tay ông đặt lên vai bà. Colleen cúi người ra trước, hôn lên má Larsen, rồi lau vết son đi. Cảm giác ghen tuông bùng lên trong Mike, làm anh còn kinh ngạc hơn cả sự xuất hiện của Larsen và Becca.

Colleen ôm hôn Becca trước khi bà quay sang Larsen và mỉm cười. Đó không phải là một nụ cười xã giao. Anh đã từng thấy nụ cười bà dành cho những người quen. Anh chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười này - một nụ cười anh luôn mong ước bà chưa bao giờ dành cho bất cứ ai. Larsen lại càng không. Chết tiệt.

Mike nhắm nghiền mắt lại, đợi cho tới khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của ổ khóa sập lẫy. Anh sắp sửa phải trải qua địa ngục, nhưng niềm an ủi duy nhất là anh không còn phải thuật lại cho mẹ anh biết chuyện gì đã xảy ra, à phải, ít nhất không phải mọi thứ đã xảy ra. Hiển nhiên là bà đã nghe qua về thảm họa xảy ra tại Pennsylvania.

Mẹ Mike đi ngang qua trước mặt anh vào bếp. Không biết làm gì khác, anh đi theo bà.

“Tốt nhất con nên dọn bàn trong lúc mẹ chuẩn bị nốt bữa tối.”

Anh gật đầu, lấy ra hai chiếc đĩa, bộ đồ ăn bằng bạc, cùng ly thủy tinh từ trong tủ bát đĩa ra trước khi rút lui vào phòng ăn.

Được lắm, vậy anh là một kẻ hèn nhát. Anh chưa từng bước vào căn nhà của mẹ mà không nhận được một nụ hôn. Anh chưa từng thấy bà hôn một người đàn ông khác. Anh chưa bao giờ thấy bà lau vết son môi trên má người nào khác. Và anh chưa từng bao giờ cảm thấy không chắc chắn về phản ứng của bà với bất cứ chuyện gì. Khi anh còn là một cậu bé và gặp rắc rối, anh biết chắc chắn sẽ phải trông đợi cái gì. Anh sẽ phải làm nhiều việc nhà hơn, không được xem tivi, và không có chuyện chơi bời trong một quãng thời gian nhất định. Nhưng anh không còn là một đứa trẻ, và trước đây anh chưa bao giờ thấy vẻ thất vọng đó trên khuôn mặt mẹ anh.

Bà mang món thịt nướng vào cùng rau và bánh mì, rót cho mình một ly rượu vang rồi đưa chai cho Mike trước khi bà ngồi xuống, trải khăn ăn lên lòng.

Anh vào bếp, rót đầy nước vào ly của mình. Anh đang ở ca trực, và lần đầu tiên, anh thầm ước một tin nhắn gọi cấp cứu. Anh thực sự không muốn phải đối diện thêm với bất cứ điều gì vào lúc này, kể cả mẹ anh.

“Có thể con sẽ vượt qua được ổn thỏa chuyện này.” Bà cắt bánh mì. “Con muốn một ít thịt gót không?”

Anh ngồi xuống, nhấp một ngụm nước. “Không ạ, cảm ơn mẹ.”

“Không, cảm ơn, con không muốn ăn, hay không, cảm ơn, con không muốn nói về chuyện đó?”

Cả hai, nhưng anh không thể trả lời như vậy. “Con không muốn thịt gót.”

“Vậy thì chắc con muốn nói cho mẹ biết chuyện gì đã diễn ra giữa con và Annabelle của con?”

“Cô ấy không phải là Annabelle của con, chẳng là gì của con hết... chưa bao giờ.”

“Ôi, các vị thánh che chở cho chúng ta, con đã tới gặp cô ấy và lòng tự tôn của con bị sứt mẻ.”

“Mẹ, cô ấy yêu Chip, không phải con. Con tìm thấy một bức chân dung em trai con mà cô ấy đã vẽ bốn năm trước. Cậu ta trong giống hệt con... à phải, ngoại trừ đôi mắt, đôi môi, và vài ba thứ khác, nhưng về cơ bản, có thể coi con và cậu ta như hai anh em song sinh.”

“Phải, nhưng cô bé đã yêu con. Mẹ biết tình yêu trông thế nào. Mẹ cũng biết đau khổ trông ra sao. Mẹ thấy cả hai ở Annabelle. Mẹ cho cô bé biết bố con là ai. Mẹ nhìn thấy cú sốc. Cô bé không hề biết điều đó.”

“Okay, có thể cô ấy không biết chắc chắn, nhưng có nghi ngờ. Cô ấy chưa từng nói gì. Chắc cô ấy không đời nào hẹn hò với con nếu con trông không giống hệt Chip.”

“Thật vớ vẩn. Nếu hai con người được sinh ra để dành cho nhau, số phận sẽ đẩy họ tới bên nhau. Nếu con và cô ấy không gặp nhau tại đám cưới, thì rồi hai đứa sẽ gặp nhau vào một dịp khác.”

“Và hẳn cô ấy sẽ vẫn nghĩ con là một hồn ma.”

“Con đã cầu hôn cô bé chưa?”

“Chưa. Tạ ơn Chúa.”

“Mẹ chẳng thấy lý do nào để tạ ơn Chúa vì điều đó. Con đã dự định cầu hôn.”

“Quả có vậy. Nhưng khi con nhìn thấy bức họa...”

“Và nổi điên vì con không phải là người đàn ông đầu tiên trong đời cô ấy?”

“Không.”

“Ồ, mẹ biết thế là thế nào, cô ấy có thể từng có ai khác trong đời mình, nhưng những anh chàng đó cần phải là ai đó con không quen biết hay không hề có mối liên hệ gì với con ư? Khi đó thì được.”

“À... phải đấy. Ý con là cô ấy không yêu con. Cô ấy yêu cậu ta. Điều đó đã rõ rành rành.”

“Bây giờ có thực là thế không? Cô bé có nói gì về cậu ta không?”

“Không. Cô ấy chỉ nói về cậu ta khi chịu ảnh hưởng của thuốc an thần. Cô ấy không bao giờ có ý nói ra. Cô ấy giữ kín về cậu ta với con.”

“Cô bé chưa bao giờ nói với con về cậu ta?”

“Có, có chứ, nhưng chưa bao giờ nói con và cậu ta nom giống hệt nhau.”

“Như vậy vấn đề là ở chỗ cô bé không cho con hay con giống hệt cậu bạn trai cũ của nó. Con có nói với cô bé rằng nó không phải là cô gái tóc đen đầu tiên con hẹn hò không?”

“Không, nhưng hai chuyện này khác nhau hoàn toàn.”

“Không, không hề. Nhưng không phải là điều gì không thể tha thứ. Cô bé không hề lừa gạt con. Cũng không nói dối con.

Tất cả những gì cô ấy đã làm là yêu hai người đàn ông tình cờ lại có quan hệ huyết thống. Nhưng chẳng có vẻ gì là cô bé chủ ý như thế.”

“Larsen nghĩ là có đấy.”

“Christopher không phải là chủ đề chúng ta bàn đến ở đây. Chúng ta ai cũng phạm sai lầm trong đời. Sai lầm của mẹ là đã không cho Christopher một cơ hội để giải thích. Thật không may, sai lầm ấy đã khiến bố con và mẹ phải trả giá bằng ba mươi ba năm bất hạnh. Hãy rút ra bài học từ sai lầm của mẹ, Michael. Đừng lặp lại nó.”

“Mẹ, chuyện này với Larsen...”

“Không phải để mang ra bàn cãi. Con cần thời gian để thực hiện những thay đổi trong cuộc đời con, và mẹ cũng thế. Nhưng có một thứ không liên quan gì tới Larsen, em trai con, em gái con, thậm chí cả mẹ, đó là tình yêu của con dành cho Annabelle. Đừng ngu ngốc và vứt đi mất một thứ quý báu. Có thể con sẽ mất cả đời tìm kiếm và không bao giờ tìm lại được nó nữa.”

Mẹ anh cầm lấy nĩa và dao ăn của mình, xếp chúng lên đĩa cạnh bữa tối bà vẫn chưa đụng đến. Bà đứng dậy, với lấy đĩa của Mike.

“Ơ kìa, con chưa xong. Thậm chí con còn chưa ăn.”

Bà lấy luôn cái đĩa đi trước mặt anh. “Không sao cả, dù sao con cũng không đói. Con có rất nhiều điều cần suy nghĩ và nhiều việc cần làm. Con không thể thực hiện được chúng ở đây. Giờ hãy về nhà đi, Michael.”

Anh đi theo mẹ ra cửa.

Bà đưa cho anh cái túi đeo vai. “Con cứ tiếp tục suy nghĩ về những gì mẹ nói và những lý do làm con tức giận đến thế với Annabelle, và thử xem xem liệu chúng còn đứng vững hay không khi con cân nhắc một cách hợp lý. Chúc may mắn, con trai yêu quý.” Bà hôn lên má anh và lau vết son môi tưởng tượng trên đó đi. “Mẹ sẽ lại nói chuyện với con sau vài ngày nữa.”

Bà đẩy anh một cái, và Mike chợt nhận ra anh đang đứng ngoài hành lang với cánh cửa đóng chặt lại sau lưng.

Khi Annabelle về đến nhà, cô không mấy ngạc nhiên khi thấy Becca và Dave đang nựng nịu nhau trên trường kỷ. “Mình đoán cậu sẽ lưu lại đây?”

Becca tắt tiếng tivi và vươn vai. “Phải, bố định lôi mình tới một khách sạn cùng ông, nhưng mình bảo ông mình thích đến chỗ cậu hơn. Bên cạnh đó, mình cũng không ngạc nhiên nếu ông và Colleen cuối cùng lại quấn lấy nhau, và mình không muốn phải tận mắt chứng kiến.”

“Cậu đùa chắc. Colleen dường như không phải loại người đó.”

“Cậu chưa nhìn thấy cái nhìn trong đôi mắt bà ấy khi hai người nói lời tạm biệt đâu, cũng như thái độ của bố mình, đôi mắt của ông khi ông ở cạnh bà. Hai người bọn họ chưa bao giờ quên được nhau - chừng đó thì quá rõ rồi. Suốt quãng thời gian đó bố mình hệt như một anh chàng bình thường, đơn giản là ông đã che giấu quá tốt. Thực sự, thực sự quá tốt.”

Annabelle khó lòng hình dung nổi Christopher Larsen như ai đó khác hơn một kẻ cao ngạo hợm hĩnh và hoàn toàn vô cảm. “Vậy cậu nghĩ bố cậu cư xử như ông từng làm vì ông quá khổ sở với cuộc hôn nhân bất hạnh và một trái tim tan nát sao? Chuyện gì thế này? Không lẽ ông ấy thích làm lan rộng nỗi đau khổ ra xung quanh chăng?”

Becca đẩy Dave khỏi lòng cô, đi theo Annabelle vào phòng của cô bạn, và nhảy lên chiếc giường chưa được dọn dẹp trong khi Annabelle thay quần áo. “Không, mình nghĩ ông hành động như một kẻ vô cảm để mẹ mình cho ông được yên. Nếu ông làm gì trái ý mẹ mình, bà sẽ làm cuộc sống của ông khốn khổ hơn cả mức nó vốn có. Ông không bao giờ chống lại mẹ mình cho tới khi phát hiện ra ông và Colleen chính là những nạn nhân đầu tiên của mẹ. Sau đó ông làm mọi thứ lộn nhào. Mình đoán ông không thể nhịn hơn được nữa, chẳng phải chuyện đó có thể đem lại gì tốt đẹp hơn, song đã từng ở phía phải hứng chịu những cơn giận dữ của mẹ, mình gần như có thể hiểu được.”

Annabelle treo chiếc áo vest mỏng trong bộ đồ của cô vào tủ rồi quay lưng lại để Becca giúp cô cởi khóa kéo. Annabelle thà chết còn hơn thừa nhận cô cũng hiểu điều đó. Chip và mẹ Becca là những tạo vật khủng khiếp chẳng kém gì địa ngục. “Vậy Colleen đã nghe nói về... À, cậu biết đấy, bà ấy đã gặp Mike chưa?”

Becca đứng dậy giúp Annabelle cởi khóa kéo. “Ông anh mình xuất hiện để ăn tối và chẳng mấy hạnh phúc khi bắt gặp mình và bố ở đó. Trông anh ấy thật kinh khủng. Cậu và bố mình đúng là đã gây ra hậu quả thật kinh hoàng cho ông anh mình.”

Cô bước ra khỏi chiếc váy và ném nó lên cái máy tập chạy. “Mình chưa bao giờ có ý để anh ấy tìm ra theo cách đó. Mình đã định sẽ nói cho anh ấy biết.”

Becca nằm xuống giường, đẩy một cái gối xuống dưới người cô trong lúc cô lăn tròn lên trên đúng như Mike vẫn làm. Có lạ không nhỉ?

“Phải, và cậu sẽ làm ông anh mình choáng váng. Kiểu gì Mike cũng sẽ bị tổn thương.”

Annabelle giơ hai cánh tay ra. “Đâu phải anh cậu là người duy nhất thấy đau khổ. Cậu không thấy vẻ mặt anh ấy đâu. Anh ấy ghét mình.” Cô đi vòng quanh giường, lấy một cái quần soóc thể thao và một cái áo phông ra khỏi ngăn kéo rồi mặc vào người.

“Ông anh mình không thể ghét cậu. Anh ấy yêu cậu.”

Annabelle chui đầu qua cổ chiếc áo phông vừa kịp ngay trước lúc cô chịu thua trong cuộc chiến với những giọt nước mắt. Có chuyện gì với cô vậy? Kể từ khi gục đầu lên vai Wayne và khóc, cô đã thực sự biến thành một cái vại đựng nước bị rò. “Cậu không thấy vẻ mặt anh ấy đâu. Anh ấy nói mình cũng hệt như những người khác.”

“Mình biết anh ấy nói thế. Nhưng chẳng lẽ cậu không thấy đó chỉ là một phản ứng bột phát thôi hay sao? Cậu cần phải vượt qua toàn bộ định kiến với bố mình. Bố có thể nhìn nhận cậu theo cách khác hẳn, mà cho dù có không như vậy đi nữa, thì mặc kệ ông. Mike yêu cậu. Với ông anh mình, cậu còn quan trọng hơn tín phiếu.”

Annabelle lục lọi trong các ngăn kéo của cô để tìm một đôi tất thể thao sạch. “Với cậu nói thật dễ, cậu chưa bao giờ phải sống như Mike và mẹ anh ấy từng trải qua. Họ đã phải vật lộn. Vậy đấy, Mike vẫn đang phải vật lộn để trang trải những khoản vay thời sinh viên của anh ấy. Đâu có Daddy Warbucks[2] nào trả học phí trung học và trường y cho anh ấy.” Cô ngồi xuống giường, quay lưng về phía Becca, xỏ chân vào đôi tất sạch cuối cùng cô có thể tìm thấy.

“Phải, được rồi, anh ấy sẽ không phải vật lộn nữa. Anh ấy có tất cả. Lãnh địa, tiền tín phiếu, mọi thứ ngoại trừ cậu. Anh ấy sẽ từ bỏ tất cả ngay lập tức nếu biết đó là chướng ngại duy nhất ngăn cách hai người.”

Annabelle quỳ gối xuống tìm đôi giày chạy đã không biết bao lâu nay cô chẳng ngó ngàng đến. “Chuyện này không liên quan gì đến tiền, và cậu biết thế.”

“Phải, với tiền sẽ dễ xử trí thôi, cũng như với bố mình. Khó khăn lớn nhất Mike phải đối diện là cậu và sự bất ổn của cậu.

Anh ấy biết cậu xứng đáng được hưởng điều gì. Mình cũng biết. Chỉ có cậu là người duy nhất không biết.”

Annabelle cúi xuống gầm giường, với lấy đôi giày chạy, bật ho vì hít phải bụi bay ra cùng đôi giày, rồi xỏ chân vào. Cô ngước lên nhìn Becca trong lúc buộc dây giày. “Cậu không biết cậu đang nói về cái gì đâu.” Cô đứng dậy, nắm lấy cổ chân để kéo giãn người. “Giờ hãy để mình yên. Mình sẽ đi chạy. Mình không thể chịu đựng màn hỗ trợ tình yêu của cậu hơn nữa.”

“Cậu có định đi chạy sớm thế này không?”

Tảng lờ Becca trong lúc làm nóng người ngoài ban công trước nhà, cô ước gì có chỗ nào để chạy đến, như thế cô sẽ không phải trải qua hết đêm nay nghe bài phân tích tâm lý của Becca. Như thế chỉ càng tồi tệ thêm. Thậm chí Becca còn chưa đả động đến lời cầu hôn của Ben.

Sau một cữ chạy dài, tảng lờ cảm giác đau mỗi lúc một rõ hơn ở mắt cá chân, cuối cùng Annabelle đành tập tễnh quay về nhà. Khi cô bước vào trong căn hộ, Becca không chỉ có một mình. Cả Rosalie cũng đang đợi. Annabelle không hề mong đợi phải đối phó với bà chị hoàn hảo của cô.

Becca nở nụ cười cậu-tiêu-rồi của cô nàng, và Annabelle chỉ muốn thụi cho cô nàng một trận. Hiển nhiên, âm điệu đang ở xu hướng đi lên.

Rosalie bước thẳng tới chỗ Annabelle và ôm chầm lấy cô. “Chị hiểu tại sao em không nói gì với bố mẹ, nhưng em có thể nói với chị và Richie. Chị rất tiếc vì em đã không cảm thấy có thể tâm sự cùng chị. Ôi Chúa ơi, em đã phải trải qua những chuyện thật khủng khiếp.”

Annabelle nhìn qua vai Rosalie về phía nụ cười hài lòng của Becca. Ngay lúc này đây, cô chỉ muốn giết cô nàng. “Ro, em vẫn ổn mà.” Tiếng ho giả vờ của Becca chẳng giúp gì cho việc làm tăng độ tin cậy của lời cam đoan Annabelle vừa đưa ra, mà cũng chẳng giúp cô thoát được khỏi vòng tay đầy tình thân trìu mến bất đắc dĩ kia.

“Becca đã cho chị xem bức chân dung của Chip. Chị không tin nổi sự giống nhau.” Rosalie lùi lại, cho Annabelle chút không gian để thở. Rosalie giữ lấy hai vai cô, nhìn cô với đôi mắt mở to. “Mike không hoàn toàn có kích thước như Chip, phải không?”

Người đời làm sao vậy hả trời? “Mike có của quý lớn hơn nhiều, nếu đó là điều chị muốn hỏi.”

Becca nhét ngón tay vào lỗ tai. “Tôi không muốn nghe chuyện này.” Và cô nàng bắt đầu tự hát cho mình nghe, đồng thời đẩy Annabelle gần hơn tới giới hạn chịu đựng. Rosalie trông chỉ có vẻ nhẹ nhõm.

“Có lẽ chị nên về nhà bên Nick. Em dám chắc lúc này em không phải là một nhân vật được anh ấy ưa thích, và em không muốn gây ra bất hòa trong hôn nhân của chị.”

Cuối cùng Rosalie cũng buông hẳn cô ra. “Vớ vẩn. Nick chỉ mới biết Mike đau khổ. Anh ấy chưa biết toàn bộ câu chuyện.”

“Còn chị biết rồi sao?”

Rosalie gật đầu. “Becca đã kể hết với chị.”

Cô không biết nên giết chết Becca hay cảm ơn cô nàng nữa, vì cô chẳng rõ mình còn có thể giải thích được tới đâu. Thậm chí cô còn không kiểm soát nổi nước mắt của mình.

Becca quan sát Rosalie an ủi em gái và không khỏi cảm thấy chút ghen tị. Nhưng nói gì thì nói, việc này thực sự tốt cho Annabelle, và ngay sau khi Rosalie kể cho chồng chị nghe mọi chuyện, sự tình rồi sẽ xuôi chèo mát lái với Mike. Ít nhất cô cũng hy vọng là thế. Cô đã vắt óc ra trong suốt hai mươi bốn giờ vừa qua để cố tìm lấy một cách lôi hai con người ương ngạnh nhất trần đời trở lại với nhau. Phải đến khi cô nói chuyện với hai anh chàng láng giềng và nhớ có nghe được Mike rất thân với Nick, anh rể Annabelle, thì kế hoạch mới hình thành. Tất cả những gì cần thiết là một cuộc gọi điện thoại cho Rosalie, và mọi thứ liền trở về đúng chỗ.

Cô nàng Annabelle tội nghiệp chẳng hề biết mình đang đối diện với cái gì. Rosalie thực sự là một bậc thầy.

“Em cần có chút thời gian để suy nghĩ xem mình muốn gì. Hãy gọi cho anh chàng ông chủ đó của em, nói với anh ta em sẽ tạm nghỉ một thời gian. Bảo anh ta rằng em đang cân nhắc.”

“Em không biết nữa, Ro. Sau đó rồi em cũng chỉ có thêm thời gian để nghĩ ngợi thôi. Nghĩ ngợi làm người ta đau khổ.”

Becca bước lại gần hơn. “Cậu cần vẽ trở lại. Vẽ luôn giúp cậu thấy dễ chịu hơn.”

Rosalie hân hoan. “Phải, đó là một ý rất hay. Sao em không quay lại ngôi nhà trên bãi biển? Hãy thử trải qua một tuần ở đó, vẽ, suy nghĩ, tận hưởng bãi biển. Điều cuối cùng em cần lúc này là mắc kẹt ở chỗ làm bên cạnh Ben, hay còn tệ hơn thế, phải chào đón một chuyến ghé thăm của mẹ.”

Annabelle rên lên. Đã quá rõ là cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tránh mặt mẹ mình.

Trong vòng một giờ sau đó, Annabelle đã gói ghém xong hành lý, chui vào chiếc Volkswagen Beetle của Rosalie và lên đường tới Hamptons.

Thế đấy, Rosalie quả là cừ khôi. Chị gọi điện cho Nick, bảo anh tới đón chị và Dave, và để Becca lại một mình trong căn hộ của Annabelle kèm theo lời hứa sẽ giữ liên lạc. Sau khi tận mắt chứng kiến Rosalie ra tay, cô không còn chút nghi ngờ nào về khả năng của chị trong việc tìm ra cách nào đó lôi kéo Mike quay trở lại ngôi nhà trên bãi biển và tái hợp cùng Annabelle trong thời gian kỷ lục. Giờ thì tất cả những gì Becca cần bận tâm đến chỉ còn là bố cô.

________________________________________

[1] Một bộ phim truyền hình nhiều tập nổi tiếng của Mỹ về chủ đề gia đình, phát sóng lần đầu trên kênh ABC từ năm 1969 đến 1974.

[2] Oliver “Daddy” Warbucks, một nhân vật trong xê ri truyện tranh Little Orphan Annie.