Khi Cô Ngốc Là Ôsin

Chương 25



Dự định ngồi một lát cho có lệ rồi về, nhưng Văn Thiếu Kiệt không ngờ, những chuyện tiếp theo diễn ra, khiến anh tức đến máu dồn tận não. Chỉ muốn dùng tốc độ ánh sáng quét sạch hết một lượt những kẻ làm mình gai mắt.

Anh chăm chỉ vào việc chườm lạnh cái chân cho Từ Y Chi, lúc đầu có một hai người trai trẻ đến hỏi thăm xem có cần việc gì giúp không. Anh cũng trả lời không cần, cứ như vậy, một hai người thì không để ý, nhưng số lần tăng lên thì anh cũng sẽ phát hiện cái gì đó sai sai.

Đôi mắt hết một lượt nhìn xung quanh, hiện tại Văn Thiếu Kiệt mới phát hiện, những tên công tử trẻ tuổi đang hướng mắt nhìn về phía mình, nói chính xác mục tiêu nhắm đến chính là Từ Y Chi. Cũng bởi vì biết địa vị xã hội của anh, nên những kẻ kia chưa dám ra tay tấn công. Nếu anh đơn giản chỉ là một người đàn ông bình thường, họ sẽ không chút nể tình đá bay anh để cướp cô ngốc.

Nhìn lại Từ Y Chi đang thoải mái nhắm mắt dựa vào vành ghế hưởng thụ sự chăm sóc của Văn Thiếu Kiệt, chiếc khăn trắng lúc đầu anh khoác lên vai cô, hiện tại vì ngồi mà rơi xuống để lộ ra bờ vai trắng nõn xinh đẹp, khung cảnh mờ ảo càng thêm cuốn hút ánh nhìn người khác. Thấy vậy, anh nhẹ cười dịu dàng giúp cô chỉnh chu lại chiếc khăn, đứng dậy cởi chiếc áo ngoài khoác lên người cô.

Quay người nhìn những kẻ kia, trong lòng dậy lên mùi chua lét, xung quanh Văn Thiếu Kiệt toả ra hơi lạnh chết chóc. Đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn những tên nhãi ranh không biết sống chết. Từ trong mắt họ, anh thấy được sự thích thú, dâm dục, yêu thích hoặc si mê. Những kẻ này  làm sao xứng đáng với Từ Y Chi? Lại còn dám ảo tưởng khốn kiếp như vậy? Thật muốn khoét đôi tròng mắt kia đi.

Thường ngày Văn Thiếu Kiệt ít nói, sự xuất hiện của anh trên báo chí hoặc ti vi điều rất hiếm, nhưng không phải vì vậy mà ít người biết đến anh. Trên thương trường, anh nổi tiếng là người dứt khoát ngoan độc, thủ đoạn tinh tế, thế lực đủ để hạ gục đối phương. Tuy mới ba mươi tuổi, nhưng tác phong làm việc của anh khiến những kẻ trung niên đôi khi phải rửa mắt nhìn.

Những kẻ chức ông quyền cha ở đây, còn phải nhìn biểu cảm của anh để lấy lòng. Vừa phát hiện sự tình có điều không đúng, họ liền dò xét. Một khi biết rõ nguyên nhân, họ sợ tới nỗi trán lấm tấm mồ hôi. Thấy con cháu hoặc em mình nằm trong phạm vi xấu số, liền tức tốc nắm cổ lôi ra khỏi vùng đạn rơi bom nổ. 

Đừng đùa chứ? Người kia là ai? Tổng giám đốc tập đoàn Văn Lai, nắm hơn phân nữa quyền kinh doanh thương mại cả thành phố Y này, dám động chạm hả? Muốn bị tán gia bại sản hay sao? Còn nữa, trong năm năm qua, chưa từng thấy anh gần gũi hay có quan hệ mờ ám nào với cô gái nào. Hiện tại lại cưng chiều, lo lắng cho cô gái nhỏ búp bê kia, cái bọn hậu sinh khốn kiếp này tại sao lại có ý dòm ngó đến? Thật chẳng biết sống chết.

Cứ như vậy, con cháu nhà nào tự mình dắt mũi lôi cổ đi chỗ khác. Bây giờ Văn Thiếu Kiệt mới dần giảm bớt sự áp bách cho không khí xung quanh. Tâm trạng anh bắt đầu trùng xuống. Có lẽ tuần sau nên bắt đầu bàn đến việc kết hôn, vì cô ngốc chưa hoàn toàn thuộc về anh ngày nào, là ngày đó anh mãi mãi chẳng thể  yên lòng.

“Chi Chi…” Lay nhẹ Từ Y Chi, Văn Thiếu Kiệt lúc này cũng bị vẻ ngoài của cô cám dỗ. Bàn tay từ hành động lay cô dậy thành vuốt ve gương mặt nhẹ nhàng. Vốn dĩ muốn cho cô thời gian thích ứng với xung quanh, hiện tại nên cưới gấp, để tránh đêm dài lắm mộng.

“Ưm…Kiệt?” Từ Y Chi nhấp nhem mờ mịt mở mắt. Cô vốn chỉ muốn thoải mái dựa lưng tí thôi, ai ngờ lại thiếp đi lúc nào không biết. Cảm thấy trên người có vật gì đó, nhìn lại là chiếc áo Văn Thiếu Kiệt, cô khó hiểu “Kiệt, áo anh?”

“Ừ. Em mặc vào, chúng ta về thôi.” Văn Thiếu Kiệt lấy áo ngoài của anh để Từ Y Chi mặc vào, xong hết tất cả, cho người cầm khăn và đôi hài cao gót ra lấy xe, bản thân anh thì cúi xuống bế cô ngốc trước mắt bao nhiêu người. Một là tránh để cô ngốc đi lại động đến vết thương, hai là muốn tuyên bố, cô gái nhỏ trong lòng, chính thức thuộc về anh.

“Chú Hà, cháu xin phép. Nhân, mình về trước” Lúc chuẩn bị ra về, Văn Thiếu Kiệt cũng không quên chào hỏi chủ tiệc cùng bạn thân. Trong sự tức giận, hâm mộ cùng đố kị của những cô gái, Từ Y Chi chẳng dám nhìn xung quanh, cúi nhẹ đầu dựa vào lòng ngực vững chắc. Mọi thứ ở đây, với cô điều không liên quan.

*

*

*

23g

Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng đi vào kết thúc vì Lý Tương Tư một hai cứ đòi về. Trương Quân Nhân buộc lòng phải chào hỏi mọi người để đưa cô trở về. 

Cả hai ra đến ngoài, Trương Quân Nhân mới nhớ đến, vừa rồi anh có gọi cho tài xế, bảo về trước, anh sẽ tự mình lái xe đưa Lý Tương Tư về, nên hiện tại anh để cô đứng đợi một lát, tự mình đi lấy xe.

Khi Trương Quân Nhân vừa đi khoảng năm phút, một chiếc xe màu đen từ xa chạy nhanh tới thắng gấp, cửa mở ra, có hai người đàn ông nhảy xuống bắt Lý Tương Tư lên, cô chưa kịp la toáng lên thì đã bị chiếc khăn bịt kín mũi, đầu choáng mắt hoa, cô oanh liệt ngất đi. Trước khi mất dần ý thức, cô gào thét trong lòng ‘Con bà nó, Trương Quân Nhân, gặp được anh là vận may khốn kiếp nhất đời tôi’

Lúc Trương Quân Nhân chạy xe đến, người đã không còn nữa. Anh ngơ ngác xuống xe nhìn khắp nơi. Nhờ ánh sáng của đèn đường, đôi mắt liền bắt gặp chiếc giày cao gót mà Lý Tương Tư vừa mang, trong lòng nổi lên sự bất an. Lấy điện thoại, anh gần như gầm  lên…

“Thông báo Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ cho người điều tra tìm hành tung Lý Tương Tư vừa mất tích trước nhà hàng Minh Kí cho tôi, trong vòng hai tiếng phải có kết quả chính xác.”

Nói xong Trương Quân Nhân tắt máy, nhanh chóng lên xe chạy đi. Trong lòng anh rất rối loạn, kẻ nào trong phạm vi quản lý của anh lại ra tay bắt người? Còn dám động đến người của anh? Thật chán sống mà. Tốt nhất đừng chạm vào một sợi tóc Lý Tương Tư, cho dù phải huyết tẩy anh cũng không ngại gì mà ra tay độc ác.

Chiếc xe vụt lao nhanh trên đường, từng giây từng phút trôi qua, trái tim Trương Quân Nhân dường như thêm căng thẳng. Có phải bởi vì sự xuất hiện của Lý Tương Tư bên cạnh anh, nên khiến cô nhóc gặp nguy hiểm? Khốn kiếp, sao anh lại vô ý đến vậy chứ? Để cô ấy cùng mình đi lấy xe phải tốt hơn không? Bây giờ chỉ cầu mong cho những kẻ kia không gây nguy hiểm gì, nếu không…

Hai tiếng sau!

Reng…reng…reng…

“Alô” Một tay cầm lái, một tay Trương Quân Nhân lấy tai nghe đeo vào tai. Mắt vẫn hướng nhìn những chiếc xe xung quanh, xem có điều gì thất thường. Tâm trạng anh đang trong tình huống căng cứng, cũng chẳng để ý số máy gọi đến từ ai.

“…”

“Cái gì?” Trương Quân Nhân phanh xe từ từ lại, giọng điệu lớn tiếng hỏi người đang ở đầu bên kia. Người gọi là người mà Trương Quân Nhân ra lệnh tìm tung tích Lý Tương Tư, phải nói năng suất làm việc thật lợi hại, chỉ trong vòng hai tiếng lại có thể tìm được người.

Nhưng đó không phải là vấn đề trọng yếu, cái chính là kẻ đã bắt cóc Lý Tương Tư là ai? Như thế nào lại có thể can đảm nhổ râu hùm? Nếu như vậy, kẻ kia chắc chắn phải có thế lực mạnh nào đó mới dám hành động thế nhỉ? Rất muốn biết sự thật quá ^.^

“…”

“Được, báo mọi người trở về nghỉ ngơi, việc còn lại để tôi” Lấy lại bình tĩnh, Trương Quân Nhân nói với người bên kia. Lúc này anh đã hoàn toàn tỉnh táo để làm mọi việc. Thở phào nhẹ nhõm, cũng may là người kia, nếu là kẻ khác, chắc anh sẽ nổi điên mất.

Quay xe, Trương Quân Nhân một mạch chạy thẳng đến nơi cần đến. Không biết cô nhóc có sợ hãi, lo lắng khóc lóc hay không? Chắc sẽ trách anh nhiều lắm. Nhưng…Người kia sao lại nắm bắt tin tức nhanh đến vậy? Làm anh một trận sợ hú vía, còn huy động toàn bộ người ở thành phố Y nữa. Thật chẳng ra làm sao cả!