Khép Mi

Chương 10: Chương 5.2



Quan Âm Tu Viện, Biên Hòa, Đồng Nai

Trong gian bếp ngột ngạt đầy khói bụi, tiếng trò chuyện của hai cô gái vang lên thanh thúy.

“Vậy nghĩa là, cậu làm mất cái kẹp áo đó rồi à?”- Hà My suýt xoa tiếc của – “Tớ bảo này, tuy không đắt lắm nhưng mà kiểu đó hết rồi, giờ muốn mua phải chọn mẫu khác đó.”

“Nhắc tới là thấy đau.” – Lệ Tâm dọn chén đũa trên bàn cho vào rổ, thút thít – “Hơn một trăm ngàn lận đó.”

“Biết thế thì quay lại tìm cho kỹ vào. Không phải tớ có ý gì đâu nhưng giác quan của cậu nhạy như … chó ý. Mấy lần trước chẳng phải đều vật hoàn nguyên chủ à?”

“May mà còn nói đúng được câu sau, cậu mà đổi chữ nguyên thành chữ cố có tin tớ để cậu rửa hết đống này luôn không hả?” – Lệ Tâm trừng mắt, gì mà nhạy như chó chứ, rõ ràng đang đá xéo cô.

“Biết rồi. Lo rửa nhanh rồi còn ra ăn, tớ để nhiều lắm. Hắc hắc…” – Hà My nhỏ giọng thì thào – “Toàn đồ ngon, không no tới mai tớ đổi họ theo cậu luôn.”

“Ố kê…”

Khác với gian bếp ồn ào, nơi chánh điện lại mang vẻ trầm lặng, uy nghiêm. Trụ trì Quan Âm Tu Viện vẻ mặt hiền đức hướng hai vị thí chủ từ xa đến tiếp chuyện. Giới trẻ ngày nay đa phần đến chùa dịp lễ tết, lễ Phật thì ít, chụp ảnh lưu niệm thì nhiều nhưng hai thí chủ trước mặt ông ở họ tỏa ra khí chất cao sang nhưng gần gũi, khiến người đối diện cảm thấy tin tưởng, thoải mái. Trước giờ thí chủ Hạo Thiên giúp đỡ nhà chùa không ít, là đại thiện nhân, lần này có thể hồi đáp phần nào nhà chùa cũng lấy đó là vinh hạnh. Do vậy dù mới gặp lần đầu nhưng Trụ trì đã yêu mến không thôi, trò chuyện thực hợp đến quên cả thời gian.

Ngồi bên nghe trụ trì và Hạo Nhân thảo luận về Phật giáo cũng đã mấy tiếng liền, với một người thích bay nhảy như Gia Huy thì thật không thể chờ được nữa. Bình thường có cạy miệng cũng chẳng buồn nói chuyện, chẳng hiểu hôm nay ăn nhầm thứ gì mà nói dữ thế, quan trọng hơn là toàn về chủ đề Phật Giáo. Gia Huy tặc lưỡi, hóa ra Hạo Nhân cũng biết đứng dưới mái hiên nhà người là phải thế nào, cứ nhìn thế này ai dám nói cậu ta là nhị thiếu gia khó gần chứ!

“Hôm nay có nhiều người tới đây, ngày đặc biệt a?” – Gia Huy cất lời.

“Quả thật là vậy. Theo âm lịch hôm nay là lễ Vu Lan, ngày “Xá tội vong nhân” nên người viếng chùa có đông hơn mọi khi.”

“Là ngày lễ lớn a.” – Gia Huy kết luận.

“Trên ngực họ có cài bông hồng hai màu đỏ trắng, chúng có ý nghĩa gì không thưa trụ trì?” – Hạo Nhân thắc mắc, quả thật trước khi đến đây cậu có đọc qua một vài cuốn sách về Phật Giáo nhưng chưa tìm hiểu về việc này, có lẽ là một phần lễ nghi nơi cửa Phật chăng?

“Màu sắc bông hồng biểu hiện việc mẹ của thí chủ đó có còn trên đời hay không. Màu đỏ là thí chủ đó còn mẹ, màu trắng thì ngược lại. Lễ nghi này nhắc nhở chúng ta về lòng hiếu thảo và tình người.”

“Rất ý nghĩa. Chúng tôi có thể được đeo bông hồng đó?” – Gia Huy cung kính chắp tay trước tượng Phật, tham quan chùa vào dịp này thực quá đúng, có thể xin đeo chục bông trên ngực càng tốt, ai chẳng mong được nhiều phúc đức chứ.

“Tất nhiên là được. Bên phải chính điện là bàn dâng hương, thí chủ có thể đến đó để tham dự.”

Hóa ra nhà chùa không hạn chế mấy người ngoại quốc như bọn họ tham dự, Gia Huy hào hứng không thôi kéo Hạo Nhân chào Trụ trì rồi bước ngay đến vị trí được chỉ dẫn.

“Chúng tôi… chúng tôi…” – Gia Huy ấp úng, muốn cài trên ngực bông hồng nhưng không biết nên dùng chữ gì để nói đây.

“Xin được cài bông hồng màu trắng.” – Hạo Nhân lắc đầu nhìn cậu bạn bên cạnh – “Còn cậu ấy là bông hồng màu đỏ.”

Tiếp đó cậu quyên một ít tiền vào hòm công đức bên trên, cúi đầu chào sư thầy – “Xin nhận lễ.”

Gia Huy chắp tay tạ lễ, mắt nhìn bông hồng đỏ được sư thầy cài trên ngực mình cảm xúc ấm áp. Lúc trước không tin thần quỷ nhưng giờ lại mong những vị đó có thật. Chỉ mong cha mẹ bình an thì siêng đi lễ một chút cũng không có vấn đề gì.

Hạo Nhân đốt mấy nén nhang, chắp tay thành tâm trước tượng Phật. Đây là nơi mẹ cậu sẽ an nghỉ sau này, là nơi bà vẫn mong muốn được trở về. Dù hơi muộn nhưng cuối cùng cậu cũng có thể thực hiện được di nguyện của mẹ mình rồi.

“A Nhân… di nguyện của dì cuối cùng cũng thực hiện được. Sắp tới cậu có dự định gì không?” – Gia Huy cất giọng buồn bã – “Nếu trở về Đài Loan sẽ không thể thường xuyên đến đây được.”

“Cậu là đang thay những người đó thăm dò tôi sao?” – Hạo Nhân vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc hỏi ngược lại Gia Huy càng khiến Gia Huy cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Cậu có phải quá khắt khe với tôi? A Nhân, tôi không giống họ, việc cậu có hay không thừa kế sản nghiệp Lý Gia kỳ thực tôi không quan tâm.”

“Tôi biết.” – Hạo Nhân nhìn thẳng Gia Huy – “Kỳ thực cái cậu quan tâm chính là sự đảm bảo về tương lai của bản thân mình.”

“Cậu…” – Gia Huy nắm chặt hai tay, giấu đi cảm giác lúng túng. Hạo Nhân nói không sai, cậu biết chắc cậu ta sẽ trở về Lý Gia nhưng lại không kìm được lòng đi thăm dò cậu ấy. Lý Gia hiện giờ có Hạo Thiên là người danh chính ngôn thuận thừa kế nhưng tương lai không gì chắc chắn được. Cổ phần tập đoàn phần lớn vẫn nằm trong tay bác cả Lý Uy, vị trí chủ tịch vẫn chưa được quyết định, ngộ nhỡ Hạo Thiên lại gặp chuyện không may như hai mươi năm trước thì sự vụ sau này không nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa rồi. Lúc đó, nếu như Hạo Nhân buông tay thì bản thân Gia Huy trở thành người thừa kế thứ hai của gia tộc, dù là về công việc hay hôn nhân bản thân cậu cũng không thể tự mình định đoạt. Gia Huy ngẩng đầu nhìn tượng Phật cười khổ. Gia tộc người ta tranh đấu nhau vì quyền thừa kế còn Lý Gia bọn họ thì sao? Chỉ mong đẩy cái ghế đó đi xa để được sống thật với bản chất con người mình.

“Cậu nói không sai, tôi biết cậu sẽ quay về Lý Gia.” - Gia Huy hướng Hạo Nhân mỉm cười – “Cái tôi muốn biết… trở về Lý Gia, cậu nguyện ý sao?”

“Không hề.” – Hạo Nhân quả quyết – “Tôi còn nợ họ một số thứ nhất định phải trả và sẽ rời đi khi thích hợp. Gia Huy, cậu là người thông minh tin chắc không đem tin này báo lại. Hiểu ý tôi rồi chứ?”

“Được.”

Gia Huy âm thầm rơi lệ. Cậu có ngu mới đem tin này báo lại với mấy người đó. Nếu Hạo Nhân phẩy tay ra đi ngay lúc này, không phải cậu sẽ lập tức bị buộc trở lại tập đoàn làm việc, không thể trở thành giảng viên hay sao? Chưa kể đến lúc đó mấy ông già trong tộc hợp nhau ép cậu đính hôn kết hôn gì đó với một cô nàng tiểu thư đỏng đảnh không quen thì Lệ Chân của cậu phải làm thế nào? Căn bản chủ nhân Lý Gia không thể tự quyết được cuộc sống của mình là điều bao đời đã thế, bác cả của cậu là minh chứng sáng giá nhất để cậu nhìn đó làm gương rồi.

Nghĩ tới đây, Gia Huy lại nhớ tới cô nàng Chung Hiểu Đồng. Trước kia, hai nhà Lý – Chung đúng thật có hôn ước liên minh. Tập đoàn Lý Thị kinh doanh rất nhiều ngành trong đó nổi bật nhất chính là xây dựng, hệ thống các trung tâm thương mại và gia công may mặc. Tập đoàn Chung Thị thành lập sau nhưng tiềm lực phát triển mạnh mẽ, là bá chủ ngành ngân hàng và thời trang. Chỉ cần hai tập đoàn này liên doanh lại với nhau đúng thật như hổ thêm cánh. Có điều hôn ước đã định trước đó gặp phải trắc trở, đến bây giờ vẫn chưa định rõ thời điểm hay người phải thực hiện.

Nhìn Gia Huy thẫn thờ, Hạo Nhân nhếch mép khinh thường. Cô gái Lệ Chân đó căn bản không biết tình cảm của cậu ta nhưng tên ngốc này lại ở đây suy tính mọi việc vì tương lai của hai người. Cậu nên vỗ tay khen hắn biết nhìn xa trông rộng hay quăng cho hắn ánh mắt thương hại một kẻ tự mình đa tình.

“Hai năm. Tôi chỉ có thể giúp cậu bấy nhiêu thôi.”

“Hả?” – Gia Huy ngạc nhiên nhìn Hạo Nhân, nếu không nhầm thì cậu ta bảo trong hai năm tới sẽ không rời Lý Gia phải không? Có điều…

“Ba năm được không?” – Gia Huy nhìn gương mặt ngày càng xám xịt của Hạo Nhân khó khăn lên tiếng. Đùa gì vậy? Hai năm phấn đấu cao lắm là thoát khỏi ảnh hưởng tài chính của Lý Gia, nếu muốn thuận lợi tiếp quản Đại học S của Lý Thị ít nhất phải có được thành tựu nghiên cứu quốc tế, thời gian ngắn như vậy làm sao cậu thực hiện hết tất cả mọi việc được.

“Đây không phải là việc cậu có thể thương lượng.” – Hạo Nhân không nể mặt, một cước đá văng đề nghị của Gia Huy – “ Hơn nữa, cô gái đó có hay không để ý đến sự tồn tại của cậu? So với tôi, không phải cậu gấp hơn sao?”

Oành… Trong đầu Gia Huy như vang lên một tiếng nổ lớn. Sao cậu có thể quên mất việc này? Lãnh thổ chưa được đánh dấu đã tự ý rời khỏi trận địa. Ngộ nhỡ Lệ Chân không có ý với cậu, chẳng phải công sức bấy lâu nay đều là vô ích hay sao? Không được, tuyệt đối không được. Nhất định phải đem buộc cô ấy bên mình càng sớm càng tốt miễn đêm dài lắm mộng. Còn việc Lệ Chân có thích cậu hay không cậu tuyệt nhiên không quan tâm, chỉ cần cậu nắm chặt không buông thì nhất định giữ được cô ấy.

Nhìn nụ cười đầy hắc ám của Gia Huy, không cần nói cũng biết tên đầu đất này đang suy tính điều này. Mang tư tưởng dâm dục đó đứng trước tượng Phật, dù cậu biết mấy vị này chưa chắc có thật nhưng tôn trọng đạo giáo của người khác là điều nên làm. Hạo Nhân xoay người bước ra cửa, quyết định thăm mẹ lần nữa rồi trở về căn hộ của cậu.

“Cậu đợi một chút, tôi đi lấy máy ảnh chụp vài pô lưu niệm đã. Không lâu đâu.” – Gia Huy thấy Hạo Nhân đang bước ra cửa liền hối hả chạy theo dặn dò.

“Được.” – Hạo Nhân chẳng mấy nhiệt tình, gật đầu đồng ý.

Nhìn Gia Huy đi xa, Hạo Nhân buông lỏng tinh thần, cúi đầu nhìn bông hoa hồng trắng trước ngực, một cỗ bi thương dâng lên trong lòng. Nếu khi xưa không phải do cậu thì mẹ cậu đã không gặp tai nạn, bông hồng này cũng sẽ đỏ thắm một màu. Hạo Nhân không kiềm lòng, đưa mắt nhìn bàn dâng hương lúc nãy, cước bộ chậm dần. Một hình ảnh lướt nhanh qua đầu, chân không tự giác tiến gần đến bàn dâng hương.



Sau khi giúp nhà chùa rửa sạch chén đũa, quét tước, sắp xếp gọn gàng mọi thứ đâu vào đó, Lệ Tâm cùng Hà My bước đến gian thất phía cổng sau của chùa. Trước đây cô và chị gái mình Lệ Giang không ghé nơi này thường xuyên, chỉ có bà của cô là rất hay đến nơi này làm công ích. Sau đó bà cô mất, hai chị em vốn muốn đem bà về quê an táng nhưng lúc hấp hối bà cô chỉ muốn gần con, gần cháu nên mong các cô tuân theo di nguyện, hỏa táng bà rồi đem tro cốt gởi vào chùa. Gian thất này để thờ cúng các vị sư thầy trong chùa, rất hiếm khi nhận tro cốt bên ngoài nên lúc đầu các cô rất khó nghĩ. Cuối cùng không đành lòng làm trái di nguyện của bà nên đến chùa cầu xin một phen. Trụ trì chùa quả thật là người nhân đức, biết bà cô là người thường xuyên đến đây, là người thiện lương nên chấp nhận, cũng từ đó mỗi khi có thời gian cô và chị sẽ đến chùa làm chút việc vặt, trước là thăm cúng bà, sau là cảm tạ thịnh tình của nhà chùa.

Được rồi, cô rõ ràng nghe được tiếng xì mũi khinh thường từ bà ngoại đã mất + cô nàng Hà My đang sống bên cạnh. Lý do sau sau đó nữa là nhà chùa mỗi khi đến rằm hay ngày lễ Phật đều có cơm chay… miễn phí, hương vị thực ngon, trước làm sau ăn cũng không tệ.

“Sư thầy Huệ Mẫn.” – Lệ Tâm và Hà My chắp tay cung kính chào vị sư thầy đang bận rộn lau dọn bên trong gian thất – “Thầy có cần tụi con giúp gì không ạ?”

“Không cần không cần. Ta lau dọn sắp xong hết cả rồi.” – Sư thầy mỉm cười hòa ái.

Gian thờ được sư thầy lau dọn ở ngay bên trái gian thờ bà ngoại cô, điều này có nghĩa là sẽ có một người nữa sắp được thờ tự ở đây. Lệ Tâm nhíu mày suy nghĩ, không phải trong chùa vừa có ai mất đấy chứ?

Như hiểu được suy nghĩ của Lệ Tâm, sư thầy tiếp lời – “Quan Âm Tu Viện nhận được nhiều sự giúp đỡ từ một doanh nghiệp trẻ, người sắp được thờ ở đây có mối quan hệ thân thiết với người đó. Không phải sư thầy trong chùa đâu con. Lúc nãy người nhà họ đã mang tro cốt đến, các sư thầy đang làm lễ trước, lát sẽ chuyển tro cốt vào đây.”

Lệ Tâm nghe sư thầy nói thế cũng không nghĩ nhiều nữa, khẽ cúi người chào sư thầy rồi kéo Hà My đến trước gian thờ bà ngoại thắp nhang. Nhang vừa được thắp xong, bên ngoài các sư thầy đã cho người mang tro cốt đến, Lệ Tâm cùng Hà My lui lại phía sau nhường chỗ cho họ đặt tro cốt, bài vị và ảnh thờ xuống gần đó. Xong đâu đấy, mọi người dần lui ra sau, Hà My cũng tiện đà kéo theo Lệ Tâm rời đi. Không hiểu sao, lúc đi ngang qua gian thờ mới đặt, Lệ Tâm không kìm lòng được ngước mắt nhìn bức chân dung của người mới đến.

Trong ảnh, một cô gái còn rất trẻ đang mỉm cười. Khóe miệng hơi nhếch lên một chút, nụ cười không sâu nhưng thật chân thành, không chút gượng gạo. Tóc mái phía trước không nhiều nên nhìn rõ vầng trán cô ấy cao, cái mũi nhỏ nhắn kín kẽ, gương mặt nhìn tổng thể trông thực thanh tú, một vẻ đẹp mang hương vị xưa. Nhưng mà, không hiểu sao Lệ Tâm cảm thấy dù cô gái đang cười nhưng vẫn phảng phất một nỗi buồn nào đó. Thật lạ!

“Sao vậy Tâm?” – Hà My thấy bạn chần chừ không đi nên lấy làm lạ. Cũng đã muộn rồi, nếu không về sẽ tối thật mất.

“Không sao. Mình chỉ cảm thấy cô ấy còn quá trẻ đã qua đời rồi, có khi còn trẻ hơn tụi mình nên trong lòng… ai… không rõ nữa, chỉ là thấy thương cô ấy quá.”

“Kỳ thật cũng không trẻ hơn con đâu.” – Sư thầy nghe Lệ Tâm than thở, biết cô có tấm lòng nên nhẹ giọng an ủi – “Người đưa cô ấy đến đây chính là con trai cô ấy. Bức ảnh này có lẽ được chụp rất lâu trước khi cô ấy qua đời. Theo như ta được biết thì cậu con trai đó không phải người ở đây, theo di nguyện của mẹ mang tro cốt về cố hương an táng, xem ra cũng thật có lòng. Có được một người con hiếu thảo như thế, cô ấy đã thực hạnh phúc.”

Hà My cùng Lệ Tâm khẽ gật đầu, trong lòng cũng không còn nặng nề như trước. Lệ Tâm cúi đầu nhìn bài vị, tên cô gái là Hứa Thụy An nghe sao cũng thấy giống tên Trung Quốc hơn. Từ nãy đến giờ cứ thảo luận về cô ấy như vậy hình như không được lịch sự lắm. Lệ Tâm quyết định đốt cho cô ấy nén nhang, thành tâm khấn vái.

“Con chào cô Thụy An, con là Lệ Tâm, nãy giờ nói nhiều chuyện về cô mong cô không giận.”

“Này, cậu làm gì vậy? Cũng không phải người quen, đừng khấn lung tung.” – Hà My đứng bên cạnh cẩn thận dặn dò.

“Yên nào. Tớ đang khấn. Đừng có phá.” – Lệ Tâm đưa chân đạp cô bạn sang bên cạnh. Cô đâu có khấn lung tung, cô là đang có chuyện muốn nhờ người ta thật mà.

“Cô ơi… bà cụ ngồi bên phải cô ý, bà ấy là bà ngoại con. Bà ngoại con là người rất rất tốt chỉ là hơi nói nhiều một chút thôi, nếu thật làm phiền cô cô cũng đừng buồn bà ấy nhé. Bà con đi lại hơi khó khăn, đường âm phủ gập ghề mong cô chiếu cố chăm sóc bà ấy một chút. Còn nữa, mỗi buổi sáng bà con rất ít khi ăn sáng, chỉ nhấp miếng trà nhạt, loại trà hai ngàn đồng một bó thật lớn đó cô, nếu được cô giúp bà con nấu giùm ấm nước…”

Cạch…

Hạo Nhân đạp hụt bậc thang, sóng mắt ngưng đọng. Tiếng dặn dò vang vọng từ phía gian thất khiến cậu nhíu mày. Hình như là… không… chắc chắn là… cô gái đó vừa nhắc tới tên mẹ cậu. Nhưng sau màn chào hỏi đó, mẹ cậu bị giáng cấp xuống làm người giúp việc của một bà lão không quen biết. Nắm chặt tay, mắt lạnh nhìn về phía phát ra âm thanh, lần đầu tiên Hạo Nhân nghi ngờ việc mình mang mẹ đến đây an táng là một sai lầm. Bước nhanh về phía cửa, Hạo Nhân quyết định phải nhìn xem kẻ to gan nào đang làm phiền mẹ cậu.

Bên trong, Lệ Tâm vẫn rất nhiệt tình với màn khấn vái có một không hai của mình. Không nhờ thì thôi, đã nhờ thì nhờ cho hết, Lệ Tâm cô trước giờ luôn treo phương châm đó trên đầu mà sống.

“Còn nữa, bà con nói thật là hơi mất vệ sinh. Có ít tiền là cứ nhét vô chiếc vớ rách đặt ngay gối nằm, nếu cô có thấy thì đừng vứt cô nhé. A đúng rồi, cô mới từ nước ngoài về chắc chưa có tiền Việt, lần sau đến con nhất định sẽ đốt biếu cô…”

Đứng bên cạnh, Hà My và Sư thầy Huệ Mẫn lắc đầu ngao ngán. Haiz… không ngao ngán mới lạ. Mỗi khi có ai được thờ cúng trong này là Lệ Tâm lại lôi bài đó ra nhờ vả, nghe mà toát cả mồ hôi. May mà người thân của họ không nghe thấy, nếu có e rằng không bị ăn chửi mới lạ.

Vừa đặt chân lên của thềm, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Hạo Nhân lần nữa bước chân ra ngoài.

“Gian thất thờ, phía sau cùng.”

“A Nhân, trở lại chính điện một chút. Bên công ty vừa chở tới một số vật dụng sinh hoạt tặng nhà chùa cần cậu đại diện trao tặng.” – Gia Huy ngập ngừng, không giấu nổi thắc mắc trong lòng – “Việc này… không phải anh Hạo Thiên vẫn làm sao?”

Bên kia điện thoại, Hạo Nhân nhớ lại những gì Hạo Thiên nói với cậu hai hôm trước. Anh ấy nói muốn cậu giúp một chuyện lại không nói rõ chuyện gì, đơn giản chỉ bỏ lại một câu đó là việc cậu nên làm. Bất quá nếu việc anh ấy muốn cậu làm là đại diện trao tặng cho nhà chùa thì cũng bình thường, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác Hạo Thiên không đơn giản chỉ muốn như vậy.

“Được.”

Ngắt kết nối, Hạo Nhân lần nữa quay vào gian thất. Cô gái lúc nãy đã không thấy nữa, nơi đây lại trở về trạng thái yên tĩnh vốn có. Cũng nhanh chân thật đấy, lúc nãy cậu thấy cô ta thật phiền phức nhưng giờ nghĩ lại mới rõ tình cảm cô ta dành cho bà mình rất nhiều, cũng không để bụng những lời cô ta lúc trước nữa.

Hạo Nhân lần nữa đốt nhang, cắm lên chiếc lư nhỏ đặt trước hũ tro cốt của mẹ, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng.

“Đợi con.”