Khẩu Vị Nặng

Chương 33: Tiểu Vũ, em thật là xấu



TiềnĐường rốt cuộc đã lộ ra bộ mặt thật của sắc lang cậu ta, điều này cũng làm chotôi có một loại cảm giác giống như trút được gánh nặng. Dĩ nhiên, tôi không thểdẫn đóa hoa của tổ quốc vào con đường tà ác quá sớm. Tên nhóc này tuổi còn nhỏ,không nghĩ đến tình yêu nhiệt tình chân, thiện, mỹ gì đó, cả ngày trongđầu lại nghĩ bậy bạ toàn cái gì đâu.

TiềnĐường biết ý nghĩ của tôi, hơn nữa dường như cậu ấy không có ý định cho tôi cơhội cự tuyệt, vì vậy thằng nhãi này rất âm hiểm trực tiếp ngăn miệng của tôilại. Tôi ngay cả cơ hội lấy hơi cũng không có, đừng nói gì đến nói chuyện.

Ưm ưmưm. . . . . . Coi chừng chết người á!

Thờikhắc mấu chốt tôi lại bộc phát, cũng không biết sức lực lớn như vậy từ đâu tới,đẩy được Tiền Đường ra. Đoán chừng là cậu ấy vốn cũng không dám dùng sức quámạnh với tôi.

“Tiểu Vũ. . . . . .” TiềnĐường bu lại, nỉ non, như là thú cưng làm nũng. Cậu ấy thở dồn dập, hô hấp nóngnhư lửa, dọc theo trán của tôi một đường xuống phía dưới, in lên những nụ hônlúc nhẹ lúc nặng, nóng rực dán vào trên da, khiến lòng tôi run rẩy từng trận.Tôi đẩy bờ vai của cậu ấy, muốn ngăn cản cậu ấy tiếp tục hướng xuống, “Tiền Đường, dừng lạiưm. . . . . .”

Miệnglại bị ngăn chặn. Lần này Tiền Đường đã có kinh nghiệm, không có lỗ mãng nhưmới vừa rồi, lại dịu dàng mà không kém phần cuồng nhiệt ngậm lấy môi của tôichà xát, tôi bị cậu ấy hôn đến mê man, ngay cả nằm xuống từ lúc nào cũng khôngbiết.

Một tay Tiền Đường nắm hai cổ tay của tôi, phòng ngừatôi phản kháng, một cái tay kháclại đưa vào trong quần áo của tôi vuốt ve. Bờ môi của cậu ấy từng điểm từngđiểm dời xuống dưới, cằm, cổ, xương quai xanh. . . . . .

Trướcngực chợt lạnh, tôi chợt giật mình một cái, đẩy cậu ấy, “Tiền Đường, anh có mangbao không?”

TiềnĐường ngẩng đầu lên sửng sốt một chút, tiếp theo chán nản lắc đầu một cái, taylại không chịu lấy ra.

Tôingồi dậy né tránh cậu ấy, vừa sửa sang lại quần áo, vừa giả vờ cả giậnnói: “Chẳnglẽ anh muốn em uống thuốc sao? !”

“Không phải, Tiểu Vũ,anh chỉ là. . . . .” Tiền Đường bò tớikéo tay tôi, cậu ấy muốn nói mà lại thôi nửa ngày, tựa hồ là đang suy nghĩ từthích hợp để hình dung, cuối cùng lắc đầu thở dài, “Anh không có kinhnghiệm với mấy việc này. . . . . .”

Cậu ấyhiện tại nhíu mày, vẻ mặt có chút không cam lòng lại hơi hơi xấu hổ, giống nhưmột cậu nhóc không phục. Khó có dịp được thấy Tiền Đường cam chịu, tôi nhịnkhông được vỗ giường cười lên ha hả.

TiềnĐường để ý, nhào tới đè lên trên người tôi, cúi đầu lại muốn hôn tôi. Tôi khôngsợ: “Anhkiềm chế một chút đi, hôm nay hai chúng ta chỉ có thể đắp chăn bông, thuầnkhiết nói chuyện phiếm.”

“Thật à.” TiềnĐường thấp giọng phụ họa. Cậu ấy thuận thế nằm nghiêng ở bên cạnh tôi, vùi đầuvào cổ tôi, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cổ tôi, “Tiểu Vũ.”Giọng nói hơi khàn khàn, mang theo sự hấp dẫn mà tôi không có cách nào khángcự.

“Thế nào?” Tronglòng của tôi đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm.

TiềnĐường dùng một loại ngữ điệu vô cùng thoải mái đáp: “Cho anh mượntay dùng một chút thôi.” Tiếpđó, không đợi tôi phản ứng kịp, cậu ấy đã kéo tay của tôi đặt lên trên một vậtcưng cứng.

Chờ tôiphản ứng kịp đó là thứ gì, trong nháy mắt đã hộc máu ba lít ngã xuống đất khôngdậy nổi.

Mẹ nó!Mặc dù da mặt bà đây rất dày, nhưng còn chưa có dày đến mức chống đạn! Anh bỉổi thì thôi đi, còn lôi kéo phá hoại nhân phẩm vừa mới được phục hồi của tôi !Mặc dù lý tưởng của tôi chính là cưa đổ anh, nhưng tôi tạm thời còn chưa cónhiệt huyết dâng trào đến mức như vậy! Hơn nữa, chính anh có tay có chân, tại saophải dùng tay tôi ! Á, mẹ nó! Anh còn cọ cọ!

Tôidùng sức kéo tay của mình về, Tiền Đường lại lôi kéo nó không thả. Lúc này cậuấy khép hờ mắt, trong mắt không có sự lạnh lùng thường ngày, mà giống như sóngnước mênh mông, lại tựa hồ như có ngọn lửa bập bùng ở bên trong. Cậu ấy hémiệng, lẩm bẩm kêu”Tiểu Vũ” .

Vôdụng! Gọi chị cũng vô dụng! Gọi mẹ cũng vô dụng thôi!

Tôi quảquyết đạp con sói này xuống giường.

TiềnĐường muốn bò lên giường, tôi giơ chân lên ngăn cản cậu ấy, “Anh anh anh anh ra ngoàitrước đi!”

“Tiểu Vũ. . . . . .” Giọngnói xin khoan dung, giống như thạch hoa quả vị dâu, vừa mềm vừa trơn, hương vịngọt ngào ngon miệng.

“Đi ra ngoài đi ra ngoàiđi ra ngoài!”

TiềnĐường không cam lòng cắn răng, nắm quần áo thật sự đi ra ngoài, lúc đóng cửacòn cố ý dùng sức một chút, tuyên cáo sự bất mãn của cậu ấy.

Tôinhảy xuống đất, đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, sững sờ.

Đổ mồhôi, quá nguy hiểm rồi, mới vừa rồi thiếu chút nữa đã thua trên tay thằng nhãinày, quả nhiên trên đầu chữ sắc có cây đao. . . . . . A phi! Quả nhiên là mê trai mờ mắt mà. . . . . .

Tôi sờ sờ mặt, bây giờ còn rất nóng, nhất định đã thành một mảng rángđỏ. Suy nghĩ lại biểu hiện của Tiền Đường mới vừa rồi một chút, cởi quần áothật là thành thạo a,TM, thế là đủ rồi. May mà cậu ta còn nói mình không cókinh nghiệm, lúc cậu ta không có kinh nghiệm bà đây đã khó khăn lắm mới lấyđược một chút sức chống cự, chờ cậu có kinh nghiệm rồi, còn không phải bà đâymặc người xâm chiếm luôn sao?

Cái kết luận này khiến tôi rất u buồn. =.=

Tôi lại nâng tay trái lên nhìn chăm chú, chính là nó, mới vừa rồi cáchthằng nhỏ của Tiền Đường gần như thế, gần đến mức tôi có thể cảm giác đượcnhiệt độ cùng với độ cứng của vật kia, tôi tôi tôi . . . . . . Tôi ngượng ngùnga!

Trước mắt lại xuất hiện cặp mắt long lanh ánh nước của Tiền Đường, trênkhóe mắt có một chút xíu đỏ ửng động tình, cậu ấy hé mở miệng, dùng âm điệumang theo khát vọng, khàn khàn thấp giọng kêu tôi, “TiểuVũ. . . . . .”

A a a aa không thể suy nghĩ nữa! Còn nghĩ tôi sẽ tẩu hỏa nhập ma mất!

Tôi ômđầu, cưỡng bách mình tỉnh táo, tỉnh táo. Gặp phải chuyện như vậy xấu hổ là điềurất bình thường, suy nghĩ lung tung cũng là chuyện thường. Tiền Đường nhà tôingon miệng như vậy, tôi cũng không phải là liệt nữ, huống chi cậu ấy vốn là củatôi, hừ hừ.

TiểuĐường Đường a Tiểu Đường Đường, cậu phải mau mau lớn lên nha, i hi hi hi hi. .. . . .

Núp ởtrong phòng phát bệnh thần kinh một hồi, tâm tình của tôi rốt cuộc cũng trở lạibình thường. Lúc này tôi mới phát hiện, sao Tiền Đường còn chưa trở lại? Cậu ấyđi ra ngoài đã bao lâu?

Cậu ấycó tức giận hay không?

Tôi lạinhìn tay trái một chút, đột nhiên cảm thấy mình có phầnkiểu cách. Dù sao chuyện kia sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, cũng không cần cứngrắn như vậy chứ? Ừ, nếu như sau này Tiền Đường mượn dùng nữa tôi nhất định sẽsuy xét. . . . . . Mẹ nó, tôi lại nghĩ bậy cái gì rồi!

Chemặt, Tiền Đường, tôi bị cậu dạy hư rồi!

Đượcrồi, mặc dù có một chút mâu thuẫn tạm thời vẫn chưa được giải quyết, nhưng tôicũng không thể để Tiền Đường nhà tôi lưu lạc đầu đường xó chợ . Vì vậy tôi đira cửa tìm cậu ấy một chút.

Hôm naytrăng sáng rất tròn, vàng óng ánh, như bánh mè chiên vàng ươm, giòn giòn ngonmiệng. Chung quanh đây không có đèn đường, nhưng ánh trăng đã đủ để chiếu sángrồi. Hơn nữa, không có đèn đường quấy nhiễu, ánh trăng càng đẹp hơn, như mộtdòng sông bạc lẳng lặng chảy xuôi, hoặc như là sương mù nhàn nhạt bao phủ.

Đêmkhuya mùa hè không khí rất là mát mẻ, chung quanh có côn trùng chơi đùa khôngbiết mệt mỏi, lại khiến màn đêm thêm tĩnh mịch. Tắm mình trong ánh trăng, nghetiếng côn trùng kêu vang, gió mát hiu hiu thổi, lúc này tôi cũng không vội tìmngười nữa, một mình dạo bước thong thả.

Bất tribất giác đã đi tới một bờ sông nhỏ, đúng là chỗ chúng tôi câu cá lúc banngày. Sông nhỏ ban đêm lấp lánh ánh trăng, có vẻ thâm trầm mà an tĩnh. Tôi ngồitrên một tảng đá lớn ở bờ sông, đối mặt với trăng sáng, ngước đầu nhắm mắt trầmtư, giống như con khỉ dưới trăng rằm.

Độtnhiên bị người nào đó từ phía sau hoàn toàn ôm vào trong ngực, hơi thở kia rấtquen thuộc, tôi không cần mở mắt cũng biết là ai. Tiền Đường tựa đầu ở bên taitôi, thấp giọng kêu tôi, “Tiểu Vũ.”

“Ừ.”

“Tại sao một mình chạyđến đây? Trễ như thế này rồi, không an toàn.”

“Không có ai đi cùng.”

“. . . . . . Thành thậtxin lỗi, Tiểu Vũ.”

Đổ mồhôi, cậu xin lỗi cái gì, rõ ràng là tôi đuổi cậu ra ngoài. Lúc này tôi vô cùngáy náy, nắm tay Tiền Đường, nói: “Tiền Đường, hôm nay em. . . . . . Ừ,ngượng ngùng. . . . . .”

TiềnĐường dùng ngón tay trỏ để lên trên môi tôi, ngăn tôi nói tiếp, cậu ấynói: “Không,là anh không tốt, anh không có suy tính chu toàn. Yên tâm đi, lần sau nhất địnhsẽ không quên.”

Tôi bịcậu ấy làm cho khó hiểu, “Cái gì?”

TiềnĐường vô cùng chân thành, “Lần sau nhất định sẽ không quên mang bao.”

Mẹ nó!Trọng điểm của vấn đề hình như không phải cái này? !

Tôi cảmthấy rất cần nghiêm túc thảo luận vấn đề này với Tiền Đường. Vì vậy tôi từ trêntảng đá nhảy xuống, bị Tiền Đường tiếp được, sau đó đứng lại, ngẩng đầu nhìncậu ấy, vẻ mặt nghiêm túc,“Tiền Đường, anh không cảm thấy số tuổicủa anh còn quá nhỏ sao?”

TiềnĐường không phục, “Không thấy, ”thấy tôi trừng cậu ấy, lại lập tức đổi giọng, “Có lẽ có chút. . . . . .Tiểu Vũ, đến lúc nào thì chúng ta mới có thể?”

“Cái này. . . . . . Thếnào cũng phải chờ sau khi anh được hai mươi tuổi chứ?”

“Anh đã hai mươi tuổirồi.”

“Hử?”

“Tuổi mụ. . . . . .”

Tôibuồn cười, ôm lấy cậu ấy, nói: “Tiền Đường, bây giờ anh còn nhỏ, có nhữngviệc nếu xảy ra quá sớm, đối với thân thể và tinh thần đều là một loại tàn phá.”

TiềnĐường không nói lời nào,việc này tỏ rõ cậu ấy rất bất mãn, nhưng lại không cócách nào phản bác. Bộ dáng này của cậu ấy thật đáng yêu, tôi đặc biệt muốn kéocậu ấy vào trong ngực xoa xoa. Đáng tiếc thằng nhãi này không đủ nhỏ nhắn . =.=

Tôi lạian ủi cậu ấy: “Chờ dáng dấp anh khỏe mạnh một ít rồi, chúng ta sẽ. .. . . . Ừ, dù sao sớm muộn gì em cũng là người của anh.”

“Khỏe mạnh, khỏe mạnh, ”Tiền Đường thấp giọng lặp lại hai chữ này, cậu ấy đột nhiên xiết chặt cánh tay, tựa bên tai tôi cười khẽ, “Tiểu Vũ, em thật là xấu.”

(⊙_⊙)Tôi đã nói cái gì. . . . . . . . . . . .