Khẩu Vị Nặng

Chương 25: Sinh viên hệ khoa học tự nhiên thổ lộ



Rốt cuộc tôi đã hiểu tại sao anh chàng đó lại muốn chọn thời điểm này màmang mọi người ra ngoài chơi. Tôi vốn còn buồn bực, bây giờ nói sớm không sớmnói muộn cũng không muộn, cảnh tuyết và hoa mai trong trời đông đã không còn,mà nếu nói muốn du ngoạn trong tiết thanh minh, thì hình như hơi sớm một chút. Kếtquả chờ chúng tôi tới nơi, đôi mắt của tôi liền trợn trắng.

Hoa đào a hoa đào, mặc dù tôi biết mùa xuân sắp tới, nhưng ngài đây cũnghơi nóng lòng quá rồi?

Trước mắt là một biển hoa mênh mông, từng gốc hoa đào giống như đua nhaukhoe sắc, liên miên bất tận, rực rỡ như gấm hoa, chói lọi như ráng chiều. Tôinhìn mà kích động, nắm tay Tiền Đường không ngừng lắc lư.

Theo mọi người tiết lộ, nguyên nhân hoa đào nơi này nở sớm, một là bởivì năm nay mùa đông khá ấm, hai là địa thế của nơi này tương đối đặc thù, cụthể là đặc thù thế nào, xin lỗi tôi nghe không hiểu. =.=

Tôi lôi kéo Tiền Đường chui vào rừng hoa đào, chúng tôi ở dưới tàng hoađào chơi một trò rất ngây thơ. Tôi bắt Tiền Đường đứng dưới tàng cây bất động,sau đó bay lên đá một cước vào trên cây, cây đào ra sức chấn động mấy cái, cánhhoa liền bắt đầu bay lả tả rơi xuống đất. Tiền Đường đứng ở trong mưa hoa nhìntôi, lẳng lặng cười, ánh mắt như ánh sao trong bầu trời đêm mùa hè, sáng chóiđến khiến tim người ta đập thình thịch. Bờ môi của cậu ấy không dày không mỏng,hình dáng đôi môi hoàn mỹ, lúc này khẽ vểnh lên, làm cho tôi nhìn tự dưng tâmtình cũng tốt lên theo; đường cong trên gương mặt nhu hòa nhưng lại không mấtanh khí, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, khiến cho tôi rất là ghen tỵ.

Bên trong cơn mưa hoa màu hồng tung bay rợp trời, mỹ thiếu niên cười ấmáp mà hạnh phúc, hình ảnh này được tôi cất giữ, đặt ở trong trí nhớ thật lâu,mỗi lần nghĩ đến hình ảnh độ nét cao này, trong lòng của tôi đột nhiên dâng lênmột loại cảm giác ấm áp, người tốt đẹp như vậy lại là của tôi đấy, a ha ha ha.. . . . .

Tôi đột nhiên chạy đến chui vào trong ngực Tiền Đường, cúi đầu cười khúckhích, Tiền Đường ôm lấy tôi, vuốt vuốt tóc của tôi, ở trên trán của tôi dịudàng đặt lên một nụ hôn.

Tôi buồn bực nói: “Tiền Đường, thànhthật xin lỗi.”

“Ừ?” Tiền Đường dừng lại, nhìn tôi .

“Là. . . . . . Ngày hôm qua, em không nên. . . . . . Ừ,anh hiểu mà, tóm lại sau này sẽ không như vậy. Em sẽ tận lực giữ một khoảngcách với người khác.”

Tiền Đường cười, tôi phát hiện kể từ khi hai chúng tôi hiểu nhau, thằngnhãi này liền đặc biệt thích cười, cười vô sỉ, cười bỉ ổi, cười ấm áp, cườicưng chìu, cười thoải mái , mỗi một kiểu cười đều làm cho tôi có một loại xúcđộng muốn hôn cậu ấy. Tôi thật đúng là hết thuốc chữa. o(╯□╰)o lúc này Tiền Đường cúi đầu dùng lỗ mũi cọ chóp mũi của tôi, thấpgiọng nói: “Tiểu Vũ, ngày hôm qua anh cũng không nên nổi giận vớiem. Thật ra thì anh biết hai người không có gì, anh cũng không hoài nghi tìnhcảm em dành cho anh, chẳng qua là. . . . . . Anh khó chịu.”

Tôi vội vàng nói: “Em hiểu, em hiểu mà,thật, là em không đúng, em vô ý, không suy nghĩ đến cảm thụ của anh, em kiểmđiểm, hi vọng anh có thể tha thứ cho em. Em bảo đảm về sau sẽ tích cực sửa chữasai lầm. Thật ra thì, hôm nay thấy anh và cô nàng đậu cô-ve ngồi chung một chỗ,em liền khó chịu, chứ đừng nói chi ngày hôm qua bọn em còn dựa vào nhau.”

Tiền Đường cắn chóp mũi tôi một cái, nghi ngờ, “Cônàng đậu cô-ve là ai?”

“Kỳ quái, hôm nay anh ngồi chung với ai anh cũng khôngbiết sao?”

Bờ môi của cậu ấy dời xuống, liếm liếm khóe môi tôi, “Vớiem.”

” Trước em?”

Tiền Đường híp mắt nghĩ một lát, cười cười vuốt lỗ mũi của tôi, “Bướngbỉnh quá đi!”

Tôi run lên, giật tay của cậu ấy ra, “Anhăn luôn hai chữ này cho em.”

Tiền Đường ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng mà, ừ, cũng rấthình tượng.”

Khiếu thẩm mỹ được khen, tôi đắc ý dương cằm. Tiền Đường dùng ngón cáivuốt ve cằm của tôi, nhíu mày: “Nếu nói xin lỗi,chung quy nên có chút gì bày tỏ thành ý chứ?”

Tôi không hiểu nhìn cậu ấy,có thể nói rõ một chút được không, chỉ sốthông minh của tôi có hạn.

Tiền Đường không lên tiếng, cậu nhìn chằm chằm vào mặt tôi, trong đôimắt nửa khép tựa hồ có ánh sáng đang lưu động. Sau đó, cậu ấy đưa đầu lưỡi raliếm môi một cái. Cái biểu tình này, theo ý tôi bây giờ, được kêu là khinh bạc,bất quá sau khi con của chúng tôi ra đời, tôi lại định nghĩa loại vẻ mặt nàylà: khêu gợi. Che mặt, trình độ tà ác của con người quả nhiên tương quan với sốtuổi. (Cái từ tương quan này là Tiền Đường dạy tôi, hì hì.)

Dù nói thế nào, hiện tại tôi đã hiểu ý Tiền Đường. Vì vậy tôi nhón chânlên, hôn lên môi cậu ấy. Chiều cao chênh lệch thật là một bi kịch, tôi muốn hônngười ta còn phải nhón chân lên.

Bàn tay Tiền Đường nắm ở ngang hông tôi siết chặt lại, dịu dàng nhưngkhông kém phần mạnh mẽ đáp lại tôi .

Tôi đặc biệt thích lúc đang hôn thì thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn TiềnĐường một chút, hai mắt nhắm chặt, biểu tình say mê kia, khiến cho tôi có mộtloại cảm giác tràn đầy hạnh phúc. Nhưng hôm nay, cái tôi thấy được hình nhưkhông chỉ có vậy. Khóe mắt liếc thấy cách đó không xa phía sau cây đào có mộtchỗ đen hồng giao nhau, không cần nhìn mặt tôi cũng biết đó là ai, hôm nay ănmặc như vậy dường như chỉ có cô nàng đậu cô-ve, cô ấy mặc một cái váy ca rôđen hồng, hợp với áo sơ mi và giày cao cổ, hoàn toàn theo hình tượng nữ chiếnbinh xinh đẹp – Sailor Moon.

Trước khi tôi và Tiền Đường thành lập gian tình, cô nàng đậu cô-ve cótình ý với Tiền Đường nhà tôi cũng là chuyện rất bình thường, lúc ấy hai chúngtôi coi như là người cạnh tranh. Nhưng bây giờ mọi người đều biết chúng tôi làquan hệ bạn trai bạn gái rồi, vậy thì phiền cô nuốt mấy cái ý tưởng này trở vàođi thôi. Cô thầm mến người đàn ông của tôi, tôi không xen vào, nhưng kính xincô kiềm chế một chút, chớ gây ra hành động nông nổi gì.

“TiểuVũ, chuyên tâm chút.” TiềnĐường bất mãn hừ hừ .

Được được được, chuyên tâm chuyên tâm. Tôi ôm cổ Tiền Đường, hung hănghôn lại.

. . . . . .

Lúc ăn cơm tối chúng tôi ở trên thảm cỏ đốt mấy đống đống lửa, nướngthịt ăn. Tôi nhớ tới hoạt động xã đoàn lần trước, cũng là nướng thịt, tôi ghenTiền Đường cũng ghen, sau đó chúng tôi liền cãi nhau rùm beng, bây giờ nhìnlại, hai chúng tôi thật là xứng đôi vừa lứa.

Tiền Đường đưa cánh gà tới trước mặt tôi, “Nghĩgì thế?”

Tôi nhận lấy cánh gà gặm một cái, nhìn về mục tiêu cách đó khôngxa, “Tiền Đường, cô nàng đậu cô-ve đó dường như có ý vớianh a.” Còn nhìn cái gì nữa đây,chúng tôi ăn cánh gà cô xem cái gì, đâu phải cô không có.

Tiền Đường trả lời hoàn toàn không khiêm tốn, “Việcđó chứng tỏ người đàn ông của em rất hấp dẫn.”

Thôi đi, không biết xấu hổ!

Cậu ấy thấy tôi không nói lời nào, liền ôm vai của tôi cúi đầu cườikhoái trá, “Sao, ghen à?”

“Điđi đi, chú ý xung quanh một chút!” Mặcdù mọi người cũng biết quan hệ của chúng tôi, nhưng quá thân mật ở nơi côngcộng tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

Tiền Đường thừa dịp tôi không chú ý, hôn thật nhanh một cái lên mặt củatôi, tiếp theo lập tức buông tôi ra. Chờ tôi phản ứng kịp, cậu ấy đã nghiêmtrang nướng mực rồi, giống như mới vừa rồi chẳng phát sinh chuyện gì, nếu khôngphải tôi nhìn đến khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên, tôi thật sự cho rằng mới rồichỉ là ảo giác do mình quá mê trai.

Chột dạ nhìn bốn phía xung quanh một chút,. . . . . . không có ai thấychứ?

Thần sắc mọi người cũng rất bình thường, trừ một người.

Tiểu khủng bố an vị cách Tiền Đường không xa, lúc này cậu ta nhìn chằmchằm màn hình điện thoại di động, cười như kẻ thiểu năng. Tôi đẩy Tiền Đườngmột cái, hỏi: “Anh đoán xem, tiểu khủng bố gửitin nhắn cho ai nào?”

“Không biết.”Tiền Đường hiển nhiên không cảm thấy hứng thú đối vớiđề tài này, cậu cầm lấycánh gà trong tay tôi cắn một miếng, lại nhét mực đã nướng chín vào trong taytôi .

“Nhấtđịnh là Trương phú bà rồi, ”tôi cười vô cùng tự tin, “Hai người này mắtđưa mày lại đã lâu rồi.”

“TiểuVũ, chúng ta nói chuyện khác đi.”

“Nói cái gì?”

“Bànxem sau này đặt tên con là gì.”

“.. . . . .” Anh thật là vô vị.

. . . . . .

Ngày thứ hai trở lại túc xá, tôi hỏi Trương phú bà, “Bàvà tiểu khủng bố, hai người tiến triển đến bước nào rồi?”

Trương phú bà vừa nghe tôi hỏi chuyện này, vù một cái che mặt, quay lưnglại, thẹn thùng dậm chân, “Ai nha, bà thật đángghét!”

Mẹ nó, đây là tình huống gì thế này!

Tôi nhìn hai tên biến thái khác trong phòng ngủ, hai người mặt khôngthay đổi lắc đầu một cái. Phạm phong tình: “Đứanhỏ này bị bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.”

Tôi bất đắc dĩ vỗ vai Trương phú bà, “Ngàithật sự không thích hợp đi theo phong cách thẹn thùng, đổi phong cách khác đượckhông? Đổi cái nào không dọa người ấy?”

Trương phú bà biến trở về người bình thường, hỏi Tôi: “Cốcca, bà với Tiền Đường nhà bà làm sao mà tới được vớinhau?”

“Éc.. . . . . Thật ra thì. . . . . . Ừ, cậu ấy hôn tôi rồi.” Nhưng thật ra là tôi hôn cậu ấy trước, (*^__^*) hì hì. . . . . .

Trương phú bà cau mày trầm tư.

Tôi: “Nói một chút đi, nói ra tôi nghĩ kế cho bà, bọn chịđây dầu gì cũng là người từng trải.” Mặcdù quá trình dường như hơi quanh co một chút.

Trương phú bà phiền muộn: “Tui thích tiểu khủngbố, nhưng tui không biết cậu ấy có thích tui hay không, tui cũng không biết cậuấy có biết tui thích cậu ấy hay không.”

“Ý của cái câu này thật ra chính là bà thích cậu ta,nhưng bà không dám nói, đúng không?”

Trương phú bà gật đầu.

Tôi kích động chụp vai Trương phú bà, “Khôngnên khinh suất, ban đầu chị đây cũng bởi vì thích mà không dám nói, đã bỏ lỡbao nhiêu cơ hội, may mà sau đó kìm lòng không được.”

Phú bà được khích lệ, ôm đầu tự hỏi phương thức thổ lộ. Thật ra thì đoánchừng cô ấy đã sớm định làm như vậy, chỉ là muốn tìm sự ủng hộ mà thôi.

Cuối cùng Trương phú bà quyết định, không phải sắp đến sinh nhật sao, cônàng định vào sinh nhật mười chín tuổi, sẽ đi thổ lộ với người trong lòng. Lờinày nghe tại sao lại hơi quái quái . . . . .

. . . . . .

Sinh nhật Trương phú bà tổ chức rất khiêm tốn, mặc dù một cái túi củangười này có thể trả hai năm học phí của tôi, nhưng cô nàng lại là loại ngườibình dân bẩm sinh… Những xa xỉ phẩm kia phần lớn đều do mẹ mua cho. Hơn nữa,sinh nhật người ta ba mẹ đều tặng quà, sinh nhật người này, cha trực tiếp đưachi phiếu, đúng là người có tiền.

Cô nàng này ban ngày mời mấy bạn tốt đi ăn bữa cơm, buổi tối nghe nóitiểu khủng bố chuẩn bị quà cho mình, cơ hồ nhảy nhót đòi đi tìm cậu ta . Vậy màlúc trở lại, mặt mày lại như đưa đám.

Tôi lấy làm kỳ lạ, “Thổ lộ thất bại rồisao?” Không thể nào? Ánh mắt saymê của tiểu khủng bố ngày đó, quả thực là hết thuốc cứu rồi mà….

Trương phú bà lắc đầu, thần sắc có chút mệt mỏi, “Khôngphải, cậu ấy đưa cho tôi một cái thiệp.” Cô nàng nói xong, đưa thiệp cho tôi xem.

Một cái thiệp trắng trong thuần khiết, bên trong dùng bút máy viết”ChúcTrương Thiến sinh nhật vui vẻ” , chữ rất lớn. Trừ câu đó ra, không có gì khác.Được rồi, tôi hiểu vì sao Trương Thiến mất hứng rồi, quà mà, cô ấy cũng khôngcần thứ đắt tiền quý giá gì, nhưng ngài tốt xấu gì cũng phải dụng tâm một chútchứ, đưa một cái thiệp như vậy, cộng thêm một câu chúc hời hợt như vậy, khôngkhác gì bạn bè bình thường. Hèn chi con nhỏ này buồn bã không muốn thổ lộ nữa.

Tôi nghĩ cách an ủi, “Cậu ấy vốn âm trầm,có thể tiểu khủng bố sâu sắc tới mức dùng mực vô hình gì gì đó viết lời tỏ tìnhthì sao? Hay là chúng tôi đặt ở trên lửa nướng thử một chút?”

“Không được!” TrươngThiến đoạt lấy tấm thiệp, trợn mắt nhìn tôi một lát, lại lật thiệp, thâm tìnhngắm nhìn hàng chữ.

“Không đúng, mặt sau có chữ viết.” Tôi hưng phấn chỉ vào thiệp kêu lên.

Sau lưng thiệp có một hàng chữ dùng bút ngòi nhỏ viết lên, tôi tiến tớiquan sát, không nhịn được nói: “Thằng nhãi khủng bốnày cũng quá tiết kiệm rồi, hông lẽ cậu ta thiếu giấy nháp, lại viết công thứctrên vật như vầy? Còn viết dài đến thế này?”

“Nói nhảm, cậu ấy học hệ khoa học tự nhiên mà, “ Trương phú bà vô lực để tấm thiệp lên bàn, “Cònnữa…, cái kia không gọi là công thức, được gọi là hàm số.”

Đang nói, Từ thiên tài và Phạm phong tình từ bên ngoài đi vào. Hai ngườinày vừa vào cửa liền hỏi, thế nào thế nào, tối hôm nay có gì tiến triển không?

Trương phú bà bĩu môi không nói lời nào, mắt cũng đỏ lên.

Từ thiên tài nhìn thấu đầu mối, không nói gì, chỉ cầm lấy tấm thiệp trênbàn lật xem một chút, đột nhiên cười to, “Haingười đúng là ngố chưa từng thấy, Phạm phong tình, phục vụ máy vi tính!”

Tôi chỉ chỉ bàn mình, “Máy vi tính của tuicòn đang mở đó.”

Từ thiên tài khinh bỉ nhìn nó một cái, cười, “Thậtngại quá, máy vi tính của sinh viên khoa văn không thể dùng.”

Chảy mồ hôi, hành động này cũng có thể coi là kỳ thị, phân biệt chủngtộc không?

Nhưng mà, đợi đến khi Từ thiên tài mở ra một phần mềm, tôi liền bìnhthường trở lại. Làm sinh viên khoa văn tôi làm sao có thể có cái phần mềm biếnthái kia, hừ hừ.

Từ thiên tài đưa công thức vào trong phần mềm, trên bàn hình lập tứcxuất hiện một hình ảnh ba chiều 3D giống như. . . . . . giống như một trái timlập thể.

Tôi vỗ ót, mẹ nó, hoá ra là như vậy. Không hổ là sinh viên hệ khoa họctự nhiên, ngay cả tỏ tình cũng có thể cao thâm đến thế này.

Từ thiên tài thêm màu đỏ lên trên hình vẽ, lại tăng thêm một chút hiệuquả đồ họa. Sau đó chúng tôi liền nhìn thấy trên màn hình máy vi tính có mộttrái tim thật to đang không ngừng nhảy a nhảy.

Ba người chúng tôi bắt đầu cười xấu xa, Trương phú bà ôm thiệp lui vềphía sau một bước, sau đó quay mặt, “Ainha nha, mấy người xấu quá à~!” Nóixong, chạy như một làn khói ra khỏi phòng ngủ.

“Ngườinày điên rồi.”

“Bảkhông có chuyện gì chứ?”

“Sẽkhông có chuyện gì đâu.”

“Bảkhông mặc áo lót.”

“Bàthật xấu!”

“.. . . . .”