Khẩu Vị Nặng

Chương 20: Chiến tranh lạnh



Tôi và Tiền Đường tiến vào cuộc chiến tranh lạnh lớn nhất từ trước tớinay. Trước kia chúng tôi cũng hay cãi nhau, nhưng trên căn bản ngày thứ hai làđã có thể hòa hảo như lúc ban đầu. Lần cãi lộn kịch liệt nhất cũng không vượt quába ngày. Song lần này, đã gần nửa tháng tôi không nói chuyện với Tiền Đường.

Hai người cũng cố ý tránh mặt đối phương. Gần sang năm mới, giữa hai nhàcũng thường hay lui tới. Mồng một đầu năm, Tiền Đường đến chúc tết ba mẹ tôi. Nếulà trước kia, tôi nhất định vọt ra ăn chặn tiền mừng tuổi của cậu ta, thế nhưnglần này, ngay cả gian phòng của mình tôi còn không ra khỏi cửa. Tôi thật sựkhông muốn gặp cậu ta, tôi cảm thấy giữa tôi và cậu ta cũng đến lúc kết thúc. Nhưngmà tôi TM lại rất khát vọng nhìn thấy cậu ta.

Tiền Đường cũng không đến nhà tôi ăn chực nữa. Ba tôi thường làm nhiềuđồ ăn ngon vào lễ mừng năm mới, bởi vì Tiền Đường thường xuyên đến. Nhưng nămnay, ba chuẩn bị một đống lớn thức ăn ngon phong phú lại bị vắng vẻ. Đừng nóiTiền Đường, ngay cả tôi cũng không động đũa mấy. Người lớn hai nhà đều nhìn ratôi và Tiền Đường có cái gì đó không bình thường, nhưng tôi với cậu ta cũng lớnrồi, cha mẹ nói bóng nói gió quan tâm một lát, cũng không tiện nhúng tay vào. Hơnnữa, dù bọn họ nhúng tay, cũng chưa chắc có tác dụng.

Không ít bạn học cũ hẹn tôi đi ra ngoài chơi tôi cũng một mực không đi. Tôithật sự không có tâm tình.

Buổi tối mùng sáu tuyết rơi cả đêm. Buổi sáng mùng bảy, tôi nằm ở trướccửa sổ, nhìn thế giới bạc trắng bên ngoài, ngẩn người. Năm nay tuyết tới thậtmuộn. Tôi còn nhớ trước kia hàng năm trước tết sẽ rơi mấy đợt tuyết, tôi vàTiền Đường sẽ ở trong đống tuyết đắp người tuyết, ném tuyết. Tôi còn đặc biệtthích nhét một quả cầu tuyết nhỏ vào trong cổ áo của cậu ta, sau đó chống nạnhnhìn dáng vẻ cậu ta bất đắc dĩ bị băng cứng toàn thân, cười to. Tiền Đườngthường vo tuyết bóp trên đỉnh đầu của tôi, từng bông tuyết tản ra bay lả tả,rơi xuống. Tôi cũng không tránh, túm chặt quần áo đứng ở trong tuyết mà cườingây ngô.

Tôi đúng là có bệnh, vô duyên vô cớ nghĩ đến những thứ này làm cái gì.

Điện thoại di động đột ngột vang lên, tôi nắm điện thoại di động lênnhìn, là em gái Lam. Không muốn nhận, vì vậy tôi ném điện thoại lên trêngiường. Ai ngờ thằng nhãi này giống như là có thể phát hiện ý nghĩ của tôi từtín hiệu điện từ, kiên nhẫn gọi không biết bao nhiêu lần. Tôi giận, trực tiếprút pin điện thoại di động ra, lần này thế giới rốt cuộc cũng thanh tĩnh.

Vậy mà tôi còn chưa được thanh tĩnh hai phút, liền nghe phía ngoài loángthoáng có người đang gọi tên tôi. Tôi lặng lẽ kéo cửa sổ ra một đường nhỏ, sauđó kéo rèm cửa sổ lên, cách rèm cửa sổ vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của em gái Lam có vẻ không chút kiêng kỵ:“Cốc Vũ! Anh em nhớ bà, mau xuống cho tui!”

Người này có bệnh rồi, không để ý tới cậu ta.

Em gái Lam: “Cốc Vũ! Tôi TM lại thất tình!”

Tôi: “. . . . . .”

. . . . . .

Lúc tôi xuống dưới lầu, thấy Lam em gái đang ngậm một điếu thuốc, mặtmày hớn hở nhìn tôi, hoàn toàn không có bộ dạng thất tình. Lúc người này hútthuốc gương mặt chung quy luôn mang theo một vẻ phong tình khiến người bìnhthường không cách nào cự tuyệt, cũng may hồn tôi đã bị Tiền Đường dắt đi, đốivới các loại sắc đẹp khác sức chống cự đã lên đến cấp thần thánh.

Chờ tôi đến gần, em gái Lam cau mày, nói: “Mớimấy ngày không gặp, sao bộ dạng bà đã thành thế này? Thế nào, lễ mừng năm mớichưa được ăn cơm no sao?”

Tôi cúi đầu, từng phát từng phát đá tuyết dưới lòng bàn chân, khổ sởđáp: “Đừng nói nữa, một lời khó nói hết.”

“Vậythì tìm chỗ nào ngồi rồi từ từ nói.”

. . . . . .

Em gái Lam dẫn tôi đến một quán cà phê nhỏ. Tiệm cà phê hôm qua mới khaitrương, cộng thêm đang là tết, trong tiệm có vẻ hơi vắng lặng. Tôi chọn một góchẻo lánh, hai người ngồi xuống. Nhân viên phục vụ thân thiết hỏi tôi uống cáigì, lúc đó tôi đây hoàn toàn thất thần, thuận miệng nói: “Sữađậu nành nóng, nhiều đường.”

Nhân viên phục vụ sửng sốt, “Thật xin lỗi, chúngtôi không bán sữa đậu nành.”

Tôi gãi gãi đầu, ngoài mặt vẫn rất trấn định, “Vậymột ly ca cao nóng đi.”

Em gái Lam chọn cà phê, chờ nhân viên phục vụ đi, cậu ta dùng ngón trỏnhẹ nhàng gõ bàn, khẽ mỉm cười với tôi, “CốcVũ, bà thật là xấu.”

Tôi run lên, “Ngài có thể đừng dùng ánh mắtlưu manh như vậy nhìn tôi hay không? Cực kỳ ớn lạnh.” Tôi cảm thấy đâu óc tôi đã đủ không bình thường rồi, giờ gặp phảiem gái Lam mới phát hiện, tôi TM thật quá bình thường! Thằng nhãi này quả thậtnhư diễn biến sắc mặt Tứ Xuyên* luôn mang theo N cái mặt nạ, một chốc phongtình vạn chủng một chốc chanh chua, trước một phút còn là một anh trai đẹp ngâythơ vô hạn, sau một phút liền bỉ ổi đến khiến bạn đặc biệt muốn đạp cậu ta mấyđạp. Ngài không làm diễn viên thật đáng tiếc!

(Một loại kịch của Trung Quốc thay đổi mặt nạ liên tục,rất thú vị, các bạn có thể xem ở đây)

Em gái Lam hiển nhiên không phát hiện sở trường này của mình, bây giờcậu ta đang sinh động như thật kể mấy chuyện ngốc của Chu Văn Trừng. Nói bọn họthi dũng cảm đi vuốt râu hùm, Chu Văn Trừng thua, chạy đến KFC mua bánh nướngkhông rắc mè, nhân viên chọn món nói không có, cậu ta lại hỏi có vịt áp cay VũHán không, dĩ nhiên, cũng không có. Sau đó thằng nhãi này kiên nhẫn hỏi, vậythịt dê xỏ xâu nướng chắc là có chứ? Cô bé chọn món cũng rất nóng tính, rầm mộtcái đập thực đơn lên trên quầy, không có!

Mồ hôi Chu Văn Trừng chảy ròng ròng, cắn răng giả bộ rất khinh thường,hỏi ra một vấn đề cuối cùng: vậy các cậu có cái gì a?

Cô bé kia nghiến răng: có gà, ngài ăn không?

Tôi cười đến gập người vỗ bàn, sự lo lắng bao phủ trong lòng mấy ngàygần đây hơi tan đi một chút. Tôi cảm thấy cái chủ ý này nhất định là em gái Lamnghĩ ra, tôi tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của cậu ta .

Em gái Lam thấy tôi cười, lại thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Haiz,cuối cùng cũng thấy được nụ cười của bà rồi, mới vừa rồi lúc bà đi ra thật sựlàm tôi hoảng sợ, còn tưởng rằng thấy quỷ chứ, ” cậu ta vừa nói xong, lại khoát khoát tay , “Thôi,sang năm mới, tôi cũng không nói điều xui xẻo.”

Cái ông mới nói đã đủ xui rồi. =.=

Nhưng cậu ta nói đến Chu Văn Trừng, tôi lại hơi buồn bực, “ChuVăn Trừng đâu? Sao không đi với ông?” Haingười này bình thường dính nhau như keo mà.

“Đừng nói nữa, thằng nhãi này đi nhà bà nội nó, ở quêtrải nghiệm cuộc sống. Mấy ngày trước gọi điện thoại cho tôi, nói tôi ngày ngàyăn thực phẩm độc hại, hừ cậu ta ăn cũng sắp thành quả bóng rồi. Không có tiềnđồ! Ăn vài quả trứng gà luộc cậu ta đã đắc ý đến như vậy.“

“Nếunhư biểu tình bây giờ của ông không phải là hâm mộ, mấy lời khi dễ sẽ thuyếtphục hơn ” nghĩ tới tên này mới vừarồi còn điên cuồng đứng dưới lầu nhà tôi kêu réo, tôi hỏi cậu ta : ” Emgái Lam, không phải là ông đang thất tình ư, tại sao tôi thấy ông càng vui vẻhơn bình thường vậy?”

Em gái Lam không nói lời nào, cúi đầu cười. Lông mi của cậu ta đen dày,khóe mắt thuôn dài trời sinh, giống như là được vẽ lên. Tôi ở trong lòng âmthầm cảm thán một câu, đúng là yêu nghiệt.

Em gái Lam cứ cười không nói lời nào như vậy, tôi cho là cậu ta đangcười giỡn, bất đắc dĩ nói: “Ông đúng là bệnh hếtthuốc chữa.”

Cậu ta ngẩng đầu lên, cười khổ, “Tôikhông có lừa bà, là thất tình thật đó.”

Tôi nhất thời kinh hãi, “Lần này là con nhócmắt mù nào? Cũng không đúng nha, bấy lâu nay đâu có nghe ông nói yêu đương gìđâu?”

“Lần này còn chưa tới tay .”

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, “Được rồi, chân trờichỗ nào không cỏ thơm, cùng nhau nỗ lực đi.”

Em gái Lam gật đầu cười, “Nhưng tôi giỏi hơnbà, dầu gì cũng hôn được rồi.”

. . . . . . Mẹ nó!

Tôi nắm chặt tay, đắc ý, “Không được, tôi trởvề nhất định cũng phải cưỡng hôn Tiền Đường, được một lần như vậy cho dù chếtcũng đáng!”

Em gái Lam: “Tôi ủng hộ bà. Hoặc là không làm,nếu làm, thì phải làm tới cùng chứ!”

Tôi chớp chớp mắt, không hiểu: “Làmtới cùng cái gì?”

Em gái Lam: “Bà lột sạch đứng ở trước mặt cậuta, không sợ cậu ta không có phản ứng. Đàn ông mà, chỉ có bấy nhiêu thôi.”

“Đúng,một lát tôi liền đi tìm cậu ta, hôm nay nhất định phải đè cậu ta xuống, ăn sạchsành sanh!”

Tôi kích động nói, nhân viên phục vụ bưng cacao và cà phê đi tới. Anh tahá miệng run rẩy đặt đồ uống ở trước mặt chúng tôi, sau đó xoay người chạy.

Đại ca, tôi chỉ thích nói chơi mà thôi, ngài có cần phản ứng kịch liệtđến mức đó không. o(╯□╰)oLúc trở về em gái Lam rút một điếu thuốc, nhìn dáng dấp tâm sự nặng nề. Thấttình mà, có thể lý giải. Nhưng tôi có một thắc mắc, ”Em gái Lam, lúc tôi mới vừa gặp ông không phải ông không hút thuốc sao?”

“Khiđó Chu Văn Trừng nói giới thiệu bạn gái cho tôi, muốn biểu hiện khá hơn mộtchút.”

“Đổ mồ hôi, thật sư có chuyện như vậy sao?”

“Đúngvậy.”

“Sauđó thì sao? Ông không có một chút xíu cảm giác nào với tôi à?”

“Bàhá miệng gọi tôi ‘ em gái ’, tôi biết ngay là hai ta không hợp.”

“Em gái em gái em gái!”

“Anh. . . . . .”

“. . . . . .”

Tôinhìn em gái Lam móc trong hộp ra điếu thuốc thứ hai đếm ngược, châm thuốc. Haingón tay giống như thỏi ngọc trắng cầm điếu thuốc, cậu tanháy mắt một cái, phun ra một hơi thật dài.

Tronglòng tôi ngứa ngáy, đưa tay, “Cho tôi một điếu.”

Em gáiLam đạp chân ga, làm bộ không nghe thấy tôi đang nói cái gì.

Tôitrực tiếp sờ khắp người cậu ta, mò tìm. Em gái Lam một tay chống đỡ một tay cầm tay lái, “Bà có thể rụt rè chúthay không, đừng sờ loạn. Mẹ nó, nhột!”

“Mặc kệ, có cho haykhông!”

“Cho, cho. . . . . .” Cậuta đưa hộp thuốc lá cho tôi .

Tôi mócđiếu thuốc cuối cùng trong hộp ra, ngậm lên miệng, nhìn cậu ta.

“Sao nữa?”

Nóinhảm, lửa đâu?

Em gáiLam tỉnh ngộ, cậu ta móc cái bật lửa ra, mặt không thay đổi ném ra ngoài cửa sổxe.

Tôi: “. . . . . .”

. . . .. .

Tôiliền cứ ngậm điếu thuốc như vậy mà đi về, mặc dù tôi cũng cảm thấy cái bộ dángcủa mình hiện tại khẳng định đặc biệt ngố, nhưng mà chịu thôi, ai bảo tôi là kẻthất tình, tôi đã suy đồi đến mức này rồi, còn cần lo lắng đến cái nhìn củangười khác sao?

U buồnngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút, trời đẹp nha.

Ở cửanhà tôi thấy Tiền Đường đang lén la lén lút, như con mèo nâng tay lên, đểxuống, lại nâng lên, lại để xuống. . . . . .

“E hèm.” Tôiđứng ở phía sau cậu ta, cậu hắng giọng một cái. Địch không động tôi không động,tôi cũng muốn xem thằng nhãi này muốn làm gì.

TiềnĐường xoay người lại, trong nháy mắt có chút lúng túng. Nhưng cậu ta nhanhchóng giận tái mặt trừng tôi, sau đó tiến lên một bước, rút điếu thuốc trênmiệng tôi ra, vứt trên mặt đất, nhấc chân lên dùng sức đạp mấy cái.

Tôi bịloạt động tác lưu manh liên tiếp và lưu loát của cậu ta làm cho kinh hãi, nhấtthời không kịp phản ứng. Chờ tôi lấy lại tinh thần, cậu ta đã kéo cửa nhà mìnhra tiến vào, “Rầm”, cửa phòng bị cậu ta dốcsức đóng lại.

Ai ya,rốt cuộc ngài muốn diễn vở gì đây! Tôi nổi giận, hô to về hướng cửa nhà cậu ta: “TiềnĐường!”

Khôngcó phản ứng.

“Tiền Đường, cậu đi racho tôi!”

Vẫnkhông có phản ứng.

Cảm xúckìm nén mấy ngày, đột nhiên bộc phát giống như là muốn tìm chỗ phát tiết. Vìvậy tôi không để ý nâng chân lên đá tới cánh cửa kia.

Vậy mà,ngay lúc này Tiền Đường đột nhiên kéo cửa ra.

Tôi đávào khỏang không sao? Sai! Tôi đá vào một chỗ không nên đá nhất. . . . . .

Tôinhìn Tiền Đường ôm”thằng em” té xuống đất, trong nháy mắt đầu óc đơ luôn.