Khẩu Vị Nặng

Chương 17: Sinh động như thật



Từ sau khi kế hoạch hạ gục Tiền Đường của tôi tạm thờimắc cạn, cuộc sống vẫn lơ đãng trôi nhanh như cũ, nháy mắt đã tới cuối kỳ.

Phiếu điểm của Tiền Đường có chút kỳ dị, trên cơ bảnlà phân hoá thành hai cực. Ngoại trừ tiếng Anh, thành tích các môn khác đều tốtđến mức làm người ta giận sôi gan, thậm chí mấy môn này, cậu takhông đi nghe giảng, cũng có thể thẳng tiến lên nhóm đứng đầu. Mà tiếng Anh thìthê thảm hơn một chút … Cậu ta bị trượt.

Kỳthật chuyện này nằm trong dự kiến rồi, chẳng qua cậu ta không muốn nhìn thẳngvào sự thật thôi.

Tôinhìn chằm chằm con dấu đỏ bắt mắt trên phiếu điểm, hỏi cậu ta: “Tiền Đường, nếucậu thi lại … tiếng Anh có thể đạt chuẩn không?”

TiềnĐường nhìn tôi như thể đang nhìn kẻ ngớ ngẩn, “Cậu từng thấy tôi thi tiếng Anhđạt chuẩn sao?”

…Toát mồ hôi, hình như tôi chưa từng thấy qua.

Vậycậu làm sao bây giờ? Học lại sao? Học lại cũng không khẳng định sẽđạt chuẩn!

TiềnĐường vo phiếu điểm thành một nhúm ném vào thùng rác, “Hiện tại vấn đề mấu chốtkhông phải là tôi nên làm gì, mà là cậu tính xem nên làm gì bây giờ?”

“Cóý gì?”

“Giúptôi học bù, Tiểu Vũ.”

“…”

Chiêunày của Tiền Đường cũng xem như là nhìn mãi thành quen rồi, tiếng Anh của cậuta cứ xảy ra vấn đề liền thích tìm tôi, nhưng … đây cũng không phải chuyện tôicó thể quản được … Cũng không phải tôi chưa từng giúp cậu ta học thêm, nhưnglần đó có cho ra hiệu quả rõ ràng đâu?

Hơnnữa về chuyện này tôi cũng có chút tâm tư, cậu ta chưa nhìn ra, nhưng chính bảnthân tôi lại rất rõ ràng. Ngộ nhỡ tôi nhịn không được làm ra chút việc …

Mớinghĩ tới đó liền nhức óc, tôi lắc đầu, “Tiền Đường à, sức miễn dịch của cậu đốivới tiếng Anh thuộc loại A+ rồi, trình độ như tôi tạm thời phá không được, thôithì ngài thỉnh cao nhân khác vậy?”

TiềnĐường mặt không biểu cảm chìa tay về hướng tôi: “Trả tiền lại đây.”

Tôisửng sốt, “Tiền gì?”

TiềnĐường ngồi ở trên sofa, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực nhìntôi, như là ông chủ đang nhìn một nhân viên bất tài, “Không tính lúc học trunghọc, chỉ cần tính từ lúc tôi học đại học đến bây giờ, cậu nợ tôi chừng hai bangàn thôi? Tiền của tôi là giữ lại cho vợ tôi dùng, cậu không biết sao?”

Mẹnó, quá vô sỉ, lại dùng chiêu này chơi tôi. Hiện tại tôi đặc biệt muốn hỏi TiềnĐường một cậu, có phải tiêu tiền của cậu thì phải làm vợ cậu không? Hi hi hihi…

“TiểuVũ, nghĩ gì thế?”

“Ặc,không, không có gì. Cái kia… Tiền Đường à, có phải giúp cậu học thêmthì tiền tôi nợ cậu có thể xóa bỏ hay không?”

TiềnĐường trưng ra cái biểu cảm thật đáng đánh, “Cũng không nhất định, để xem biểuhiện của cậu đã.”

Ởtrong lòng, tôi lén lút dựng thẳng ngón giữa ra với cậu ta. (Aikhông hiểu thì cứ nhìn gương làm thử nhé =)))



Vấnđề dạy thêm tiếng Anh cho Tiền Đường, tôi còn cố ý nhờ ChuVăn Trừng cố vấn một chút. Vị Chu thiếu gia này, tiếng Anh tốt hết chỗ nói, cậuta nghe xong tình huống của Tiền Đường, nói: “Người học tiếng Anh thành tíchkhông tốt phân ra hai loại, một loại là căn bản là không có dây thần kinh họctiếng Anh, một loại khác chính là nhắc tới tiếng Anh liền không muốn ăn cơm,Tiền Đường có lẽ thuộc loại sau.”

“Tiếpđó thì sao?”

“Tiếpđó, học thuộc từ đơn đi, có thể học bao nhiêu thì cứ học. Tuy rằng lần này thilại có chút nguy hiểm, nhưng kiên trì tiếp tục, về sau thành tích của cậu ta sẽkhông quá khó coi. Cậu giám sát cậu ta, mỗi giây mỗi phút đều thổi phồng sựkhủng bố của việc nợ môn.”

“Thếnày… có được không?”

“Nếuvẫn không được, vậy chỉ có thể tìm giáo viên tiếng Anh mà khóc thôi. Cậu yêntâm, bộ dạng của Tiền Đường rất dễ khiến người ta yêu thương, giáoviên tiếng Anh nói không chừng sẽ mềm lòng.”

Tôinhư bị sét đánh một cái, dùng cái từ “khiến người ta yêu thương” nàyđể hình dung Tiền Đường, sao lại kỳ quái như vậy?! Cậu ấy hẳn phải là “khiếnngười ta căm hận” mới đúng chứ?

Tôidùng thử biện pháp Chu Văn Trừng trên người Tiền Đường, ngày đầu tiên liền gặpthất bại rồi. Cái quái gì đây? Tôi kêu cậu học thuộc năm mươi từ đơn, cậu chínhxác trọn vẹn học được có hai từ là sao? Hai từ? ! ! !

Tôiđập mạnh sách từ đơn lên bàn học của Tiền Đường, xuất ra khí thế của giáo viêntiếng Anh dạy dỗ cậu ta : “Cậu học đến đại học rồi mà mấy điểm cơbản còn chẳng phân biệt được là sao? Có ai phát âm tiếng Anh còn uốn lưỡi âmcuối hả? Cậu là người nước ngoài nhập cư trái phép vào Bắc Kinh sao? Cho dù cậukhông đọc được, viết đúng cũng được mà! Cái trí nhớ biến thái củacậu cũng nên phát huy đi chứ? Cười! Cậu còn dám cười!”

Tôicầm lấy sách từ đơn làm bộ muốn đánh đầu cậu ta, kết quả cậu ta không ngăn cảncũng không trốn, cứ ngồi kia, một tay đỡ cằm, mỉm cười nhìn tôi .

Cuốicùng tôi vô lực ném sách lên trên bàn, “Tiền Đường, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

TiềnĐường: “Tôi cảm thấy bộ dáng cậu tức giận thật đáng yêu.”

Tôi… ! ! !

Tâmtình tôi hiện tại rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, Tiền Đường khen tôi đángyêu, hi hi hi… Nhưng mà, mẹ nó, cậu ta nói bộ dáng tôi tức giận đáng yêu, làtức giận đó, đúng là cái tên biến thái! … Còn có, bà đây tức giận không phải vìcậu sao?! Tôi #$%@¥#…

Tôixoa xoa cái trán, xoay người muốn đi. Không thể trêu vào, tôi còn không trốnnhanh sao.

TiềnĐường giữ chặt tôi, “Tiểu Vũ, làm sao vậy?”

Tôihất tay cậu ta ra, cao giọng: “Không nhìn thấy sao? Chị đây — không — chịu —nổi — nữa — !”

TiềnĐường: “Tốt thôi, còn tiền.”

…Lại nữa!

Tôinổi giận đùng đùng ngồi trở lại ghế, lườm Tiền Đường. Tiền Đường cũng không nóichuyện, ngồi đối diện tôi, trực tiếp nhìn thẳng tôi . Hai người cứ mắt to lườmmắt nhỏ như vậy ước chừng một phút đồng hồ, Tiền Đường mở miệng phá tan sự trầmmặc, nhưng cậu ta vừa mở miệng tôi liền muốn đánh cậu ta: “Tiểu Vũ, cậu gọi tôimột tiếng ‘Anh’ đi.”

Tôitức giận đến bật cười, “Tiền Đường, là cậu có bệnh hay là tôi có bệnh?”

TiềnĐường mặt không đổi sắc: “Hai ta đều có bệnh.”

“Mặckệ là có bệnh, nhưng vấn đề lớn nhỏ là do trời sắp đặt rồi, muốn làm anh củatôi, cậu … ” Tôi vừa nói, thân thể vừa nghiêng về phía trước, nhìnchằm chằm vào mắt cậu ta, “… đừng có đùa.”

“TiểuVũ, cậu gọi tôi một tiếng anh, tôi cam đoan đàng hoàng học thuộc từ đơn, baonhiêu cũng không thành vấn đề.”

Tôicầm tờ giấy đầy dấu gạch chéo đỏ chói trên bàn lên, cười lạnh: “Học thuộc côngthức, tôi không học được; học thuộc từ đơn, cậu càng không học được.”

TiềnĐường bắt lấy tờ giấy kia, xé bỏ, đập xuống bàn. Cậu ta ghé sát vào tôi, chópmũi chúng tôi cơ hồ sắp dính vào nhau. Tôi cảm giác được có một loại áp lực vôhình đang đè ép tôi, khiến cho tôi hơi khó thở.

“Đánhcuộc đi, Tiểu Vũ.”

“…”

“Nếutrong vòng một ngày tôi học thuộc được năm mươi từ đơn, từ nay về sau cậu phảigọi tôi là ‘Anh’.”

“Nếucậu không thể thì sao?”

“Nhưvậy cậu cứ tiếp tục tiêu tiền của tôi đi, không cần trả.”

Tôisuy tính tỷ lệ Tiền Đường thành công học thuộc đống từ đơn này một chút, “Mộttrăm từ đơn, một ngày.”

“Được.”

“Tôinhiều nhất chỉ gọi cậu một tháng thôi.”

“Gọicái gì?”

“Heo!”

“…”

Hứ,muốn chiếm tiện nghi của tôi ? Luyện thêm đi!

Tôinghĩ, muốn Tiền Đường mỗi ngày học thuộc một trăm từ đơn còn khó tin hơn khiếnmẹ tôi làm ra thức ăn ngon miệng, tiền của cậu ta tôi lấy là cái chắc rồi. Hơnnữa, cho dù thằng nhãi này nổi khùng lên, tôi cũng không mất miếng thịt nào,nhiều lắm là mất mặt một chút. Da mặt có là cái gì đâu!



Ngàythứ hai.

Tôingồi trên sofa, mắt nhìn TV chằm chằm, tay không ngừng ấn điều khiển từ xa.Tiền Đường ngồi bên cạnh tôi, cũng không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn tôi, nhìnmấy khối cơ đang run rẩy trên mặt tôi .

Độtnhiên, tôi “Cạch” một tiếng, ném điều khiển từ xa lên bàn trà, xoay người tómlấy cổ áo Tiền Đường, hướng về phía mặt cậu ta la lớn: “Anh anh anh anh anh! !!”

TiềnĐường giơ tay lên đầu tôi xoa nhẹ vài cái, mỉm cười, “Ngoan.”

Tôi:“…”

Hiệntại tôi có một loại kích động muốn cắn người. Tiền Đường, đồ biến thái, biếnthái! Cậu ta thì giỏi rồi, một trăm từ đơn, bà đây tuyển chọn kỹ lưỡng nửangày, cậu ta thật sự học thuộc hết!

Tôiđập vai của cậu ta, cắn răng hỏi: “Tiền Đường, cậu cố ý, đúng không?”

TiềnĐường cười tủm tỉm gật đầu: “Vô nghĩa.”

…Khốn kiếp!

Tôikhông cam lòng: “Lần đầu tiên cậu chỉ học thuộc hai từ, cũng là cố ý?”

TiềnĐường cười đến là đáng đánh: “Cậu đoán đi.”

“Cút!”



Buổichiều, tôi gục trên bàn học, nhàm chán lật giở truyện tranh. Tiền Đường ngồimột bên, đối mặt với bài thi tiếng Anh mà vận công. Cái gọi là vận công, chínhlà không nhúc nhích nhìn chằm chằm nó, nhưng mà không có hạ bút.

Tôikỳ quái nói: “Một trăm từ đơn biến thái ngài cũng học thuộc được, hiện tại cũngđừng giả vờ rụt rè với tôi .”

TiềnĐường buông bút, “Đêm qua tôi học từ đơn học đến ba giờ sáng, làm cho mẹ tôi sợquá mức.”

“Sauđó thì sao? Cậu muốn biểu đạt cái gì?”

TiềnĐường không nói chuyện, nhìn tôi, ý tứ ám chỉ rất rõ ràng.

Tôirun run, trợn mắt, uể oải kêu: “Anh.”

“Ngoan!”Tiền Đường cười tủm tỉm vỗ đầu tôi, “Tôi muốn nói chính là, có thể nghe cậu gọitôi một tiếng anh, học bao nhiêu từ đơn tôi đều sẵn lòng.”

Biếnthái! Lừa mình dối người! Tôi thật sự nhìn không nổi cái bộ mặt đắc ý của cậuta, liền tóm lấy cái tay đang đặt trên đầu tôi, cắn một cái.

Ngoàidự tính, tôi không nghe thấy Tiền Đường kêu thảm thiết. Tôi kinh ngạc giươngmắt nhìn cậu ta, chỉ thấy biểu cảm cậu ta ngạc nhiên, nhưng môi vì nhịn đau màmím chặt, không phát ra âm thanh gì.

Tôimềm lòng, buông cậu ta ra. Tiếp đó, đầu óc của tôi lại co giật rồi —ma xui quỷkhiến thế nào tôi lại nhẹ nhàng liếm liếm ở nơi tôi vừa cắn qua, phía trên dấurăng kia,.

Khitôi ý thức được bản thân đang làm cái gì, tôi tôi tôi … Tôi TMD* thực sự muốngiả chết, tôi đang làm cái gì đây a a a a…

(*TMD:con mẹ nó, con bà nó…. đại khái là nói bậy ~_~)

TiềnĐường còn nhìn chằm chằm cái tay kia một hồi lâu, cuối cùng, cậu tangẩng đầu nhìn về phía tôi, khóe miệng cong lên, cười nói: “Cậu có thể đừng cámdỗ tôi như vậy được hay không, con người tôi định lực kém lắm, thật đó.”

T_Tchịu không nổi, tôi chịu không nổi, tôi thực sự chịu không nổi…



Bởivì bị Tiền Đường chà đạp, mấy ngày nay tâm tình tôi tương đối tối tăm, khí thếtương đối hỗn loạn. Đương nhiên, tôi có táo bạo mấy đi chăng nữa cũng không dámphát tiết trên đầu cha mẹ tôi, trước mắt, sinh vật duy nhất có thể chịu đựngtâm tình của tôi chỉ có Tiền Đường cùng với con chó nhà cậu ta, Viên Tử. (ViênTử = tròn vo, là tên con chó.)

Mấuchốt là con chó kia, tôi còn không dám chọc. = =

Vìthế Tiền Đường trở thành đối tượng đả kích hàng đầu của tôi . Hôm nay, TiềnĐường lại gục ngã trước bài thi tiếng Anh, không tự chủ mà ngủ thiếp đi, tôi từtrong quyển truyện tranh ngẩng đầu lên, tà ác chớp chớp mắt.

Tôilén lút lấy ra lọ sơn móng tay mới mua, nắm tay Tiền Đường cẩn thận vẽ lên.

Tuyrằng tên Tiền Đường này ngủ không sâu, nhưng chỉ cần có tiếng Anh thôi miên,cậu ta sẽ ngủ tương đối ngon, cũng không dễ dàng thức giấc.

Haimươi phút sau, mười đầu móng tay Tiền Đường đều xuất hiện trái tim nho nhỏ màuhồng phấn.

Tôinâng tay cậu ta lên thổi thổi, Tiền Đường không thoải mái, nhíu mày tỉnh lại.

Tôilập tức ngồi trở lại phía đối diện cậu ta, cầm lấy truyện tranh che khuất đầu,đợi cậu ta nổi trận lôi đình.

Đợithật lâu, không thấy động tĩnh gì, tôi kinh ngạc để truyện tranh xuống, tò mòxem Tiền Đường đang làm cái gì. Ặc, thằng nhãi này đang cười, cậu ta đang nhìnmóng tay mình ngây ngô cười!

Tôinháy mắt kinh hoàng, cẩn thận gọi cậu ta : “Tiền Đường — cậu tỉnhngủ chưa?”

TiềnĐường nhíu mày: “Gọi anh.”

Khốnthật, ở tình huống nào ngài cũng không quên được chuyện này sao?! “Anh… đẹptrai, tôi sơn móng tay cho cậu đẹp lắm sao, vừa lòngkhông?”

TiềnĐường chụp đầu tôi, cười thật mê người, “Bướng bỉnh!”

Mẹnó! Đại gia ngài còn như vậy tôi thật sự sẽ nhịn không được! Thực xảy ra chuyệngì thì tự mà gánh lấy hậu quả! Không đúng, hậu quả để tôi phụ trách, tôi sẽchịu trách nhiệm với cậu ! Hi hi hi hi…

Quảnhiên YY thật là tốt! (YY= tự sướng, hoang tưởng)

Giờphút này, Tiền Đường nhìn chằm chằm móng tay của mình, nghi hoặc nói: “Nhưngmà, tôi có chút không rõ. Cậu vẽ cho tôi nhiều ký hiệu đại biểu cho dục vọngchưa được thỏa mãn như vậy là có ý gì?”

Tôitôi tôi … Tôi đã không còn sức mà châm chọc nữa rồi …

“Cậu mớichưa thỏa mãn dục vọng, cậu và cả nhà cậu đều chưa thỏa mãn dụcvọng! Vô văn hóa! Lưu manh! Bà đây đây là hàng bán chạy, làm sao có thể chưathỏa mãn!”

TiềnĐường chậm rì rì lặp lại kia ba chữ, “Hàng, bán, chạy?” Cậu ta nhướng mày, ánhmắt khó nén sự khinh thường.

Tôivừa định nói chuyện, lúc này di động lại vang lên, tôi mở ra, là tin nhắn củaem gái Lam: Chúng tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, xuống đây đi.

Tôinhìn xem vẻ mặt khinh thường của Tiền Đường, lòng tự trọng bị đả kích. Vì thếtôi chạy đến phía trước cửa sổ, kéo cửa ra, hướng về phía cái xe Jeep đang đỗdưới lầu hô: “Em gái Lam, cậu yêu tôi không?”

Emgái Lam từ trong xe Jeep thò đầu ra, khí khái mười phần trả lời: “Tôi yêu cậumuốn chết! Nhanh lên, mau xuống dưới đi!”

Tôikhiêu khích liếc nhìn Tiền Đường, chạy ra ngoài.