Khẩu Vị Nặng

Chương 14: Xin lỗi



Em trai lớp dưới vì đượcsủng ái mà kinh sợ theo đuôi tôi trở về. Sau khi trở về liền đặc biệt ân cầnchạy vòng quanh tôi, tôi. . . . . . Xem ra tôi phải tìm một cơ hội tỏ rõ tháiđộ thôi. Tôi không thích chơi trò mập mờ giống những người khác, đối với tôi mànói, thích chính là thích, không thích chính là không thích, nếu tôi khôngthích cậu ta, thì không thể để cho cậu ta ảo tưởng, như vậy đối với cậuta hay với tôi đều không tốt. Nghĩ đến đây tôi lại cảm thấy hình tượng của tôihơi bị chói lọi, ít nhất còn hơn cái người nào đó, hừ hừ. =.=

Bởi vì một câu nói củaTiền Đường, trò chơi buổi chiều tôi cũng không còn hứng thú tham gia, một mìnhngồi một góc miễn cưỡng nhìn bọn họ. Tiền Đường cũng không chơi, cậu ta ngồibên kia, cách tôi rất xa, nhưng tôi vẫn có cảm giác cậu ta đang nhìn về phíatôi. . . . . . Lắc đầu, nhất định là ảo giác, bên cạnh cậu ta còn ngồi một emgái xinh đẹp kia mà, đúng là mỡ treo miệng mèo.

Buổi tối, tôi báo cáothành quả hôm nay cho lũ biến thái hệ vật lý, Phạm phong tình cho ra kết luậncuối cùng: ” Tiền Đường nhà cậu thích con gái thuầnkhiết chăng?”

Trương Phú bà gật đầu phụhọa, “Đoánchừng là vậy, hiện tại nam sinh tuổi này còn chưa có khẩu vị nặng như vậy.”

Khẩu . . . . . .khẩu vị nặng, có ý gì, chẳng lẽ dáng dấp tôi thuộc loại khẩu vị rất nặng sao? Tôi 囧囧đứng ở trước gương, quay một vòng, hỏi: “Tôi không thuần khiếtsao?”

Phạm phong tình: “Nếu như có giải phẫu hútmỡ bộ ngực thì. . . . . . Cậu cũng có thể coi là thuần khiết.”

Tôi không bỏ cuộc, nângcằm lên nhìn cô nàng, “Mặt thì sao? Mặt của tôi không thuần khiếtsao?”

Phạm Phong tình: “Éc. . . . . . Nếu như cóthể loại bỏ khí chất bỉ ổi đi. . . . . .”

. . . . . . Mẹ nó!

Buổi tối tôi lăn qua lộnlại không ngủ được, luôn nghĩ tới ánh mắt Tiền Đường nhìn tôi lúc ban ngày, cóxa cách, có khó chịu, còn có cự tuyệt nhàn nhạt, cậu ta còn bảo tôi cách xa cậuta một chút. T_T nói thật, tôi cảm thấy thái độ của Tiền Đường đối với tôi rất quáidị, bình thường cậu ta cũng khôn tỏ rõ thái độ bài xích, thỉnh thoảng rõ ràngvẫn thể hiện sự xa lánh, nhưng có lúc lại vô cùng thân cận, thân cận đến độkhông giống bạn bè bình thường. Là tôi suy nghĩ quá nhiều, hay là cậu ta suynghĩ quá nhiều? Được rồi, nếu tôi thích cậu ta, như vậy bất kể cậu ta nghĩ nhiều bao nhiêu cũng bình thường thôi.

Nhưng vấn đề mấu chốt là,rốt cuộc cậu ta đã nghĩ đến trình độ nào rồi? Đã phát hiện được không khí giữachúng tôi có một chút quái dị, hay là đã cảm giác được tình cảm của tôi dànhcho cậu ta? Hoặc là tất cả đều là ảo giác của tôi, tôi TM có chứng mơ mộng hãohuyền?

Như vậy, nếu tôi là TiềnĐường, phát hiện có một con nhóc tự kỷ thích mình, mà trong lòng mình lại cómột người khác, mấu chốt là người này đã có bạn trai, mình lại không thể côngkhai thọc gậy bánh xe. . . . . . Tôi sẽ làm sao bây giờ? Không có khả năng phátsinh tình cảm với con nhóc kia, lại không thể tuyệt giao, nếu cự tuyệt thẳngthừng, hai bên đều cảm thấy lúng túng. Còn có thể làm sao bây giờ? Giả ngu! Vừagiả ngu vừa ám hiệu cho đối phương, tôi không có ý gì với cậu, cậu mau tỉnhmộng đi thôi. . . . . .

Hừ! Thì ra kết quả là nhưvậy! Quả nhiên Tiền Đường đã phát hiện! Không chỉ phát hiện, cậu ta còn cựtuyệt tôi!

Tôi đột nhiên phát hiệncuộc đời của tôi rất bi kịch, lần đầu tiên trong đời thích một người, còn chưakịp thổ lộ, đã bị người ta cự tuyệt. Cự tuyệt thì cự tuyệt đi, mấu chốt là tôihoàn toàn không thấy đau lòng, còn cảm thấy chuyện như vậy là đương nhiên thôi,tôi đúng là kẻ thích bị ngược, hết thuốc chữa rồi!

Như vậy hiện tại vấn đề ởtrước mắt là, tôi có cần tiếp tục kế hoạch cưa đổ Tiền Đường nữa không? Chẳnglẽ tôi nhất định phải nghe chính miệng cậu ta nói”Cốc Vũ tôi không thíchcậu, chúng tôi hãy làm bạn bè bình thường đi” mới chịu bỏ qua? Hơn nữa cho dùcậu ta nói những lời như vậy, tôi cũng sẽ không chết tâm? Nhưng vấn đề cậu ta là Tiền Đường, cậu ta sẽ động lòng sao? Vấn đề sĩ diện tôi không thèmquan tâm, mấu chốt là tôi phí công tốn sức có mang đến hiệu quả gì không?Có thể phản tác dụng, lại càng khiến cậu ta chán ghét thêm hay không? Tôi quárõ tính tình của Tiền Đường, cái cậu ta không thích, cậu càng ép cậu ta ,cậu ta càng chán ghét.

Nghĩ như vậy, tôi pháthiện tiền đồ của tôi vô cùng ảm đạm.

. . . . . .

Sáng ngày thứ hai, tôimang cặp mắt thâm quầng về nhà, vừa xuống ký túc xá, liền nhìn thấy Tiền Đườngđứng dưới lầu. Cậu ta thản nhiên cười, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Tôi vừa nhìn thấy cậu taliền nổi giận, hơn nữa thái độ của cậu ta khiến tôi vừa thất vọng vừa buồnphiền, vì vậy tôi quét mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó mắt nhìn thẳng lướtngang qua.

“Tiểu Vũ.” TiềnĐường níu cánh tay của tôi lại.

Tôi hất cậu ta ra, tiếptục đi đường của tôi.

Tiền Đường vẫn không từbỏ ý định theo sát phía sau tôi, mặt dày nói: “Còn giận sao?”

Hừ!

Tiền Đường: “Ngày hôm qua không phảitôi cố ý.”

Hừ!

Tiền Đường: “Thật sự là tâm tình tôikhông được tốt lắm.”

Tôi nghiêng đầu, chốngnạnh giận dữ trừng cậu ta, trả lời cậu ta nói ngày hôm qua lại cho cậuta: “Cậu có thể cách xa tôi một chút không? TM Tôi nhìn thấy cậu là thấy phiềnrồi!”

Tiền Đường sửng sốt, đứngtại chỗ không nhúc nhích, đôi môi run run, giống như là muốn nói cái gì, cuốicùng lại không nói gì cả.

Tôi không để ý đến cậuta, xoay người tránh ra. Hiện tại tôi rất khó chịu, hết sức khó chịu, giống nhưtrong tim có một con sâu, từng chút từng chút cắn trái tim của tôi, vừa đau vừanhột, còn rất vô lực, tôi sắp điên rồi.

Tiền Đường không thíchtôi, nhưng không cách nào ngăn cản tôi thích cậu ta, nhưng tôi không muốn thíchcậu ta nữa, tôi không muốn khiến mình trở nên nhạy cảm, lo được lo mất như thế,tuyệt vọng. . . . . . như thế.

Về đến nhà, lười biếngchào ba mẹ tôi một tiếng, liền cong lưng chuồn vào trong phòng của mình. Vừamới đóng cửa lại, liền bị một người từ phía sau ôm lấy, tôi sợ hết hồn, vừađịnh kêu to”Sắc lang”, Tiền Đường đã dùng một loại giọng nói cầu xin thì thầmsau tai tôi: “Chị ơi. . . . . .” Vừagọi chị còn vừa dùng cằm cọ cổ của tôi.

Bà mẹ nó! Tiền Đường đanglàm nũng! Cậu ta đang làm nũng!

Tôi hóa đángay tại chỗ, thật lâu sau cũng không thể phản ứng. Mặc dù tuổi Tiền Đườngnhỏ hơn tôi, nhưng cậu ta vẫn cho mình là người lớn, từ sau mười tuổi cũng rấtít sử dụng loại hành động nhõng nhẽo này, bình thường tòan là người làm chị tôiđây làm nũng với cậu ta, nhưng hôm nay. . . . . .

Tiền Đường aTiền Đường, cậu điên rồi.

Trong nháy mắttôi bộc phát, đẩy cậu ta ra, xoay người nhìn cậu ta , “Cậutám tuổi hay mười tám tuổi?”

Một tay TiềnĐường chống trên cửa, thân thể hơi nghiêng về phía trước, tạo thành một tư thếchèn ép. Cậu ta cách tôi rất gần, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hô hấpcủa cậu ta phả vào cổ áo tôi, chậm chạp, trầm ổn, từng phát từng phát, mangtheo nhiệt độ của ánh mặt trời. . . . . .

Tôi biết tôikhẳng định đã đỏ mặt, thật may là Tiền Đường quay lưng về phía ánh sáng, thânthể của tôi bị bao phủ dưới bóng cậu ta , nên cậu ta không thấy được sắc mặtcủa tôi. Lúc này cậu ta đưa lưng về phía đèn bàn, ánh đèn màu vàng ảm đạm khảmquanh thân cậu ta một vầng sáng vàng nhàn nhạt, khiến cho cậu ta giống như thiên thần. Tôi nhìn không rõ ánh mắt của cậu ta, nhưng mắt cậuta sáng đến dọa người, giống như có thể làm tôi bị thương.

Nếu như thờigian có thể dừng lại ở giờ khắc này thì tốt biết bao nhiêu, như vậy anh có thểvĩnh viễn nhìn em, trong mắt của anh cũng chỉ có em.

Tôi đột nhiêncảm thấy bi ai. Tiền Đường như vậy không phải của tôi, bất kể tôi thương cậu tabao nhiêu, cậu ta cũng không phải là của tôi, cho dù như vậy, tôi vẫn không cócách nào ngănmình yêu cậu ta, loại cảm giác này khiến tôi rất khổ sở, khổ sởđến muốn rơi lệ.

Loại không khíyên lặng này duy trì một lát, Tiền Đường lên tiếng trước: “TiểuVũ, đừng nóng giận được không, thành thật xin lỗi, sau này tôi sẽ khôngđối xử với cậu như vậy nữa, không nói những lời khiến cậu thương tâmnữa, cũng sẽ không nổi giận với cậu .”

“TiềnĐường, về sau chưa được sự cho phép không nên tùy tiện vào phòng của con gái.”

“Còn giận sao?”

Tôi cố làm ra vẻthoải mái mà cười thật tươi tắn, “Làm sao lại thế, tôilà người nhỏ mọn như vậy ư, chỉ là một câu nói thôi mà, tôi coi như cậu nổiđiên.”

Tiền Đường thởphào một hơi thật dài, cậu ta xoay người đi vài bước, hoàn toàn không coi mìnhlà người ngoài mà nằm lên giường của tôi, sau đó làm bộ thở dài, nói: “Cậunói rất đúng, tôi điên rồi, điên thật rồi.”

Người này, thậtxấu xa!

Tôi đi tới, vỗvỗ mặt của cậu ta , “Tiền Đường, về phòngcủa cậu đi.”

Tiền Đường khôngđộng đậy.

“Tiền Đường? TiềnĐường?” Tôi bóp chặt mũi của cậuta, cậu ta vẫn không động đậy như cũ.

Lúc này TiềnĐường nhắm mắt, hô hấp thật dài, không có cảm giác khẩn trương và áp bách mớivừa rồi, chỉ là một thiếu niên bình thường đến không thể bình thường hơn, chưaqua cả sinh nhật mười tám tuổi.

Tôi lại cảm thấyhôm nay mình hơi quá đáng. Nói cho cùng Tiền Đường còn là một đứa trẻ, ngày hômqua đoán chừng là tâm tình cậu ta thật sự không tốt, tôi giận dỗi với cậu tacái gì, dầu gì tôi cũng làm chị, tại sao có thể không độ lượng như vậy được! Tựtôi khinh bỉ tôi! =.=

Nghĩ tới đây tôiliền thản nhiên, lại thấy Tiền Đường ngủ say như vậy, tôi cũng cảm thấy mệt rãrời theo, tối ngày hôm qua tôi hầu như không ngủ. Vì vậy tôi nằm úp sấp trênmột đầu khác của cái giường, nhanh chóng liền ngủ thiếp đi.

Buổi trưa tôi bịTiền Đường đánh thức dậy ăn cơm trưa. Thằng nhãi này đặc biệt ân cần theo sauba tôi chạy đông chạy tây, nhìn một cái là biết hôm nay cậu ta tính ở nhà tôiăn chực rồi. Nhưng dù sao cậu ta cũng ăn chực đến quen mặt rồi, có lúc cậu takhông đến, ba mẹ tôi lại thấy thiếu thiếu.

Lúc ăn cơm, mẹtôi dùng chiếc đũa hất tóc của tôi, không ngừng nhìn cổ tôi chằm chằm. Tôi quayđầu, “Mẹ, ngay cả thân thể con gái mẹ cũng đùa giỡn sao?”

“Connhóc thối, không biết lớn nhỏ, ”mẹ tôi dùng chiếc đũa gõ đầu của tôi, tôi phát hiện, thứ gì đặt trong tay bàcũng đều thành vũ khí, “Này từ khi nào thì kýtúc xá của các con có muỗi vậy, ngày mai mang bình nước hoa theo.”

“Ai ôi, hiếm khi ngàiquan tâm tiểu nhân như vậy, tiểu nhận thật sự không thích ứng kịp.”

“Connhóc chết tiệt kia!” Mẹtôi trợn mắt nhìn tôi một cái, quay đầu ngó Tiền Đường, cười híp mắt nói, “TiểuĐường à, con xem Cốc Vũ nhà chúng ta. . . . . . Tiểu Đường?”

Lúc này một nhàba người chúng tôi cùng nhau dùng một loại ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiền Đườngchằm chằm. . . . . . Cậu ta cậu ta cậu ta, cậu ta đang làm gì?

Ba tôi xào đậucô-ve luôn luôn cay siêu cấp, mà Tiền Đường bình thường rất ít khi ăn cay,nhưng lúc này. Ặc, cái tên không ngừng nhét đậu cô-ve vào miệng trước mắt này,thật sự là Tiền Đường sao?

Ba tôi lo âuthọt Tiền Đường, “Tiểu Đường à, con biết con đangăn cái gì sao?”

Tiền Đường trợnto hai mắt nhìn chằm chằm đậu cô-ve trong chén một lát, đứng dậy lấy tốc độchạy nước rút một trăm mét chạy vào phòng vệ sinh.

. . . . . .

Tiền Đường nhưđại gia tựa vào trên ghế sa lon, ngước đầu hưởng thụ sự phục vụ của tôi. Tôidùng cây tăm chấm thuốc bôi lên làn môi của cậu ta, đôi môi thằng nhãi này thậtnon, cay một cái liền sưng thành như vậy.

Tiền Đườngngưỡng mặt nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến tim tôi nhảy loạn hô hấp không thông,tôi đành phải trừng cậu ta , “Chớ có nhìn tôi chằmchằm, khó chịu.”

Tiễn Đường nghelời rũ mắt xuống. Một lát sau tôi cảm thấy có cái gì đó không đúng, cúi đầunhìn theo ánh mắt của cậu ta , sau đó tôi liền thấy được cổ áo sơ mi của mìnhcó cái gì đó như ẩn như hiện . . . . . .

Tôi bỏ lại bôngbăng, che cổ áo nhảy qua một bên, “Tiền Đường đồ lưumanh, cậu nhìn chỗ nào vậy hả!”

TiềnĐường quay đầu đi, bình tĩnh cong khóe miệng lên, trong mắt lóe lên một tiaranh mãnh: “Vóc người không tệ.”