Khẩu Ak Ta Bá Chủ Thế Giới Song Song Cổ Đại

Chương 28: ĐẾN LUC THỰC HIỆN KẾ HOẠCH LỚN



Hôm nay hắn đến bản Mường, Việt Mường là 2 dân tộc chung 1 gốc, có thể gọi họ là 1 nhánh của tộc Bách Việt. Sau này 1 người sống vùng đồng bằng và tếp xúc với người Hán và nhiều dân tộc ngoại lai khác. 1 bên sống vùng núi với các dân tộc vùng núi nên chia tách hành 2 dân tộc khác nhau. Hôm nay Bân lên thăm Bản Mường, các bản có hoa đào đón Tết với các ché rượu cần nhâm nhi. Tết đến cả bản như ngày hội, nô nức vui đùa, Hôm nay hắn đi gặp Lang của bản. Lão Phần giưới thiệu:

-Thưa chúa công, đây là ngài Phạm Trí, lang của bản này, còn đây là ngài Phạm Hưng Lang của bản bên, 2 vị là 2 anh em ruột. Ngài Phạm Trí, Phạm Hưng đây trước kia cũng là người theo phò Triệu Việt Vương đánh quân Lương. Khi đánh đuổi xong thì Triệu Việt Vương phong cho 2 ngài làm lang 2 bản. Họ cũng đã được tôi cho biết chúa công. Ngày xưa lúc lão Lương cứu công tử thì 2 vị đây cũng dẫn quân đi ứng cứu.

Bân cũng chắp tay noi:

-Ô! không ngờ tôi gặp ở đây 2 vị anh hùng đất nước, anh hùng dân tộc, tôi có sống dc đến ngày hôm nay cũng nhờ 2 vị.

Phạm Trí thở dài nói:

-Công tử nói quá lời chứ tôi có đóng góp gì mấy đâu. Chỉ làm tròn bổn phận mình với quốc gia, dân tộc mà thôi. Nhưng khổ nỗi sức tàn lực kiệt, hiện giờ nước nhà trong tay ngoại xâm, lòng tôi đau như cắt.

Lão vừa nói vừa rưng rưng nước mắt khi biết nước nhà trong tay ngoại xâm. Lão tiếc xương máu bao nhiêu người, trong đó có nhiều người là anh em, bạn bè, họ hàng của lão. Thế mà chỉ vì bị dọa mà đã vứt bỏ hết, Lí Nam Đế có sống lại cũng phải chu di tam tộc Lí Phật Tử. Bân nói:

-Phạm Trí, Phạm Hưng các ông đừng xúc động quá mà ảnh hưởng tới sức khỏe. Nước mất rồi thì ta đi tìm lại hình bóng đất nước. Nước bị cướp rồi thì ta đi đòi lại, tiện thể đòi chút lãi từ bọn xâm lược, cho bọn chúng chết người 10 năm mới khôi phục được. đánh cho chúng không dám mò mẫm đến chúng ta, đánh cho chúng thấy ta là chạy như dân Hán sợ mỗi lần các bộ tộc phía bắc sông Hoàng Hà mang theo người ngựa đánh xuống. Đám đấy còn lạc hậu hơn dân mình nhiều mà bọn chúng vẫn đánh cho dám người Hán phải quỳ bò bao lần, phải xây vạn lí trường thánh mà phòng thủ, dân ta chả nhẽ không được.

2 lão Trí ,Hưng mặt mày kích động mà thầm nghĩ: đúng ha, nó cướp thì mình giành lại có gì là sai đâu. Lúc này mấy lão mới nhìn bân bằng con mắt khác,1 đứa trẻ chưa trưởng thành có 1 ánh mắt quyết tam kiên định ôm 1 hoài bão to lớn. Qua cuộc nói chuyện với Lão Phần từ trước thì nó nói lên cách cục của toàn thiên hạ, con đường phá triển của cả 1 đát nươc, cả 1 dân tộc. Có cái nhìn cực kì khác biệt với người đương thời , thậm chí với nhiều học giả uyên bác người Hán. Có nhiều thần khí nhưng không tự cao làm nhanh chóng mà cố gắng phát triển bản thân, phát triển thế lực. 2 lão mong rằng nếu như ngày xưa Triệu Việt Vương quyết đoán hơn trong việc tiêu diệt Lí Phật Tử, với người cháu này thì chưa chắc dã mất nước. Nhưng tạo hóa trêu ngươi ha. Họ lại nhìn đống quà tặng tết của Bân cho họ,nó quá quý giá. Lưu ly trong suốt, muối trắng tinh, gạo trắng, dường trắng tinh. Toàn những thứ họ chưa nó tốt và có hình dạng như vậy bao giờ.



Họ đã nhen nhóm ý định khởi nghĩa rất lâu rồi, giờ đã có điều kiện cần để khởi nghĩa. Bân nói với họ là điều cần thôi, nhưng chưa đủ, bởi vì họ cần có 1 cuộc chiến với nội bộ đoàn kết chứ không phải 1 đám cát rời. vì họ không chỉ chống Người Hán thời điểm hiện tại mà còn chống lại những cuộc xâm lược tiếp theo sẽ diễn ra trong thời gian ngắn sau khi giành lại được độc lập. Nhất là các cuộc chiến trong nội địa vùng Trung nguyên đang vào giai đoạn khốc liệt nhưng cũng là giai đoạn cuối cùng này. Cuộc nội chiến này không phải vì quân đội chúng yếu đi mà là do tranh chấp chính trị trong nước, quân đội cascc quốc gia sau thời kì nhà Tấn vẫn rất mạnh, không có dấu hiệu suy giảm như thời các triều đại phong kiến sau nhà Đường.

Ngày quân Tùy bắt phu thu thuế cũng đến chúng kéo người rầm rộ đi qua các làng, lính trấn chỉ giữ 1 nửa để canh phòng. cCòn lại chia ra 50 người 1 nhóm đi thu thuế và đọc chiếu lệnh trong vòng 1 tháng nữa các làng phải tập trung dân phu về trấn để hầu việc quan, mỗi làng tùy theo dân số mà dẫn số người tương ứng. Các quan lần này chỉ lấy đàn ông trẻ khỏe không lấy phụ nữ vì bọn chúng biết được rằng chiếm được Lâm Âp lúc đấy thiếu gì đàn bà, chưa kể còn là quý tộc, vương phi nhan sắc không tệ nữa. Vì vậy cần bọn dân phu trẻ khỏe để vác chiến lợi phẩm về.

Làng Bồ và làng nghèo kia đã được Ban cảnh báo và cung cấp lương thực nên họ đã nộp thuế bằng lương thực cho các quan lại người Hán . Mấy vị quan thu thuế kia thấy lạ vì sao đám này đợt này nộp thuế kinh thế, trước kia kì kè mãi mới được ít thóc, giờ nộp cả đống với lí do năm nay được mùa lớn. Năm nay khỏe rồi, quân lương không phải lo, lại còn có cái đút túi. Đến khi nói về chuyện đi phu thì cái vùng trường yên này tự dưng nhiều làng xin người không đi phu mà dùng trâu bò nộp.

Có làng bảo nhắm được đàn trâu rừng, có làng bảo năm nay thú rừng phát triển tốt nên xin nộp tiền thay phu, làng thì bảo năm nay được mùa nên có mua thêm trâu, làng thì bảo trâu cái trong làng đều có thai nên đã có nghé , bỏ trâu đi cũng được, vụ mùa sau trâu cày được rồi. Thế là 1 nửa cái vùng này phía nam do trấn trưởng quản lý được lính kéo theo nhiều trâu bò, lương thực về, con trai đi phu khá ít. May cái trâu bò kéo xe chở khỏe hơn người nhiều, khi hết chiến tranh còn bán được mớ tiền nên tuy giảm người nhưng số lượng trâu bò tăng thì cũng được thôi.

Các làng của Bân có rất ít thanh niên đi phu vì hắn cần tin tình báo trong đội phu này. Ngoài ra với số vàng hối lộ mà hắn đưa cho lão Phần thì hắn cũng được 1 slot các đoàn thương nhân đi cùng đoàn quân để tiêu thụ hàng hóa cho đoàn quân này. Các thương nhân đều coi chiến tranh là cơ hội hốt tiền. tiền mà quốc gia nội tại chi chỉ chiếm 2-3 phần thôi, chủ yếu tiền bạc 7-8 phần còn lại là từ những thứ đoàn quân này cướp đc từ nước bị xâm lược.

Quân đôi các nước cũng cho đoàn thương buôn này theo để giảm gánh nặng hậu cần như số người quân lính và dân phu chở theo. Bạn thử nghĩ bây giờ với mang 1 hòm có 100 lạng vàng bạn mua được bất kì thứ gì tương đương với 30 xe hàng hóa mà không phải chuyên trở, lính hậu cần thành lính chiến . So với việc bạn phải mang 30 xe hàng hóa cho quân đội, bạn cần lính bảo vẹ, dân phu, lương nuôi báo cô, dó là ngân sách khổng lồ nhiều hơn cả cái hòm vàng kia đánh sập kinh tế cho bất kì quốc gia nào thời phong kiến .

Tháng 3 âm lịch, lúc này Bân nhìn thấy cảnh di chuyển quân đội thời phong kiến. Trùng trùng điệp điệp, cả dân phu lẫn quân lính, lính có 3 vạn mà mang 2 vạn dân phu. Bân biết số lượng dân phu này là khá ít vì theo nhiều ghi chép lịch sử các triều đại TQ, VN, HQ thì số lượng dân phu thường xấp xỉ số quân, nghĩa là 1 lính có 1 dân phu mang hộ đồ theo, còn không toàn bằng và lớn hơn số lính . Như thế này để đảm bảo tốc độ hành quân trong thời kì mà các nước đồng văn thiếu vật cưỡi và chỏ đồ trầm trọng do còn phải phục vụ sản xuất và di chuyển trong nước. Chuyến này ít dân phu do khoảng cách gần, số lượng trâu bò tăng, Lâm Ấp sức mạnh quá yếu và có đội ngũ thương nhân đông cả vạn người đi theo sau tháp tùng. Lưu phương đã được Bân trong thấy , qua máy ảnh room chỉnh nét, hắn đã chụp ahr toàn bộ tướng lĩnh của cánh quân này do bọn hạ ngoài đi đầu còn có quân phục cũng như mũ khác biệt. Hắn sẽ phát cho nhân viên thông qua máy làm ảnh siêu tốc của dân chụp ảnh dạo, máy ép plastic và dùng những cái này để điều tra từng đưá, cũng như tham chiếu cho lính bắn tỉa sau này tiêu diệt bạn này trên chiến trường và ám sát . hắn muốn có ảnh của toàn bộ quan lại, cũng như đám tai to mặt lớn đất giao châu này đẻ tiện hành động.

Đoàn quân lầm lũi đi theo sau có cả lão Phần. Hắn đặt mục tiêu cho lão là cố gắng mua người nhiều nhất có thể. Vàng hắn cho nung chảy và đúc lại khuôn vàng theo mẫu nhà Tùy rồi, bạc cũng vậy, khá nhiều đủ cho lão bay nhảy. Cố gắng mua thật nhiều người trong đợt này, lập căn cứ,người thì của cả các làng và trại không thiếu để hướng dẫn dân vùng này. Nhiều người thuộc tầng lớp timnh hoa của các trại , làng, kể cả trại mới thu phục cũng được dẫn theo, tuy không đông nhưng làm chỗ trú chân trước , sau đó sẽ chuyển dần người vào và cho những người bị bắt ra ngoài này. Lúc này hắn mới thấy công lớn của Thị Vân khi sau bao năm giáo dục , hắn có rất nhiều người biết chữ để đưa vào trong nam làm nhiệm vụ. Hắn đã viết 1 sanh sách các vùng trong nam từ Thanh Hóa đến Huế những vùng nào có mỏ khoáng sản thiết yêu và quan trọng mà vùng này mà thằng Khựa kia sưu tập bằng chữ quốc ngữ và kí hiệu hóa học để không ai có thể hiểu được trên những mảnh da dê giao cho lão Phần. Đến vùng nào để lại người nào thì trao mảnh da dê cho họ để họ có thẻ lập căn cứ hoặc vùng biển lập làng.

Mọi Việc đã xong chỉ đợi lão Phần cho người báo về nữa thôi. Bân cho lập các chạm truyền tin trong phạm vi các máy truyền tin giọng nói thiết lập. lamg thế để giữ bí mật và truyền tin nhanh nhất. Hắn sẽ cố gắng trong thời gian nhanh nhất đào tạo các mật mã viên theo mã dos để tăng khoảng cách và giữ bí mật tuyệt đối nhất.