Khát Thú

Chương 6



Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc dã thú động tình cũng đi làm.

Kiều Diệc Oản thở phào nhẹ nhõm, ôm gối ngủ thẳng đến trưa, cho tới lúc bị chuông điện thoại đánh thức.

“Alo?”

“Con sâu lười, vẫn còn chưa dậy?” Giọng đàn ông trầm thấp vui vẻ truyền đến.

“Em buồn ngủ quá” Cô ngáp một cái, dụi mắt “Đều tại anh”

Đồ thú hoang không biết kiềm chế, ôm cô làm tình cả đêm, cô không chết vì mệt mới là lạ.

Thật kỳ lại sao hắn vẫn còn sức bò dậy đi làm chứ.

“Vẫn chưa ăn gì hả?”

“Vâng”. Cô xoa xoa bụng, vừa thấy anh hỏi đã cảm thấy đói rồi.

“Ngoan ngoãn rời giường, anh bảo tái xế đến đón, đi ăn trưa với anh”

“Làm gì mà phiền phức thế? Em tìm đại cái gì ăn là được rồi”

Cô vẫn muốn ngủ tiếp, chiếc giường mềm mại thoải mái cũng hấp dẫn ngang với bữa tiệc lớn.

“Không được, thân thể sau này còn vận động nhiều, phải ăn uống cho nhiều, bổ sung năng lượng và dinh dưỡng”

“Này, rốt cuộc anh đang nói cái gì thế?”

Còn bổ sung năng lượng? Để hắn tiếp tục ôm cô động dục cả đêm à? Thà chết còn hơn.

“Ngoan, nghe lời. Quần áo anh đã để bên cạnh giường cho em rồi”

Cô nghiêng đầu nhìn một cái, quả nhiên một bộ váy liền màu thiên thanh, bên cạnh còn có một đôi tất chân phù hợp, găng tay bằng satanh mỏng, mũ, và một chiếc hộp nhỏ.

Cô tò mò mở cái hộp ra, một bộ trang sức trân châu, dây chuyền, khuyên tai, ghim cài áo, những hạt trân mượt mà, viên lớn viên nhỏ nhìn qua cũng đủ thấy xa xỉ.

“Em nghĩ là chỉ mấy bà phu nhân mới thích mang trang sức trân châu” Cô chu miệng oán trách.

“Đây là trân châu thiên nhiên, đồ trang sức không thích hợp để đeo lâu dài”

“Anh thật lắm quy tắc”

“Nhanh đi chuẩn bị, tài xế sắp đến nơi rồi”

“Được rồi”

Kiều Diệc Oản để điện thoại xuống, ôm chăn ngây ngốc hồi lâu.

Chuyện sao lại đến tình trạng này chứ, cô vẫn chưa thể tưởng tượng nổi.

Trừ thành kiến cá nhân, Hà Dĩ Mục thấy thế nào cũng là một ứng cử viên làm người yêu, làm chồng tốt.

Khuôn mặt đẹp trai, vóc người không thể bắt bẻ, năng lực phương diện kia khiến cô phải sợ hãi, huống chi anh lại có tiền, xuất thân danh giá, giá trị con người không thể đo lường.

Chính anh lại có tài kinh doanh, không phải loại thiếu gia hết ăn lại nằm, không chỉ bảo vệ gia sản vốn có, còn phát triển tiền đồ của tập đoàn.

Anh dịu dàng chăm sóc, cũng không tính toán chi li với cô, nâng niu che chở cô như bảo bối, yêu thương bằng mọi cách. Dù đây chỉ là một “trò chơi thâm tình”, diễn xuất của anh cũng đạt tiêu chuẩn max đi.

Kiều Diệc Oản thở dài, sau đó từ từ bò xuống giường.

Trong phòng tắm, cô nhìn mình trong gương, ẻo lả lại có vài nét phong tình quyến rũ.

Mới vài ngày ngắn ngủi cô biến hóa từ ngây ngô sang quyến rũ cảm thấy kinh hãi.

“Cứ thế này thì không được, làm hư mình rồi, chờ đến lúc mình quen đi rồi lại chia tay thì mình phải làm gì?”

Mặc dù cô sẽ không kích động như Lưu Tĩnh Linh đi ám sát người khác, nhưng cô cũng có thể làm mình bị thương không chừng. Tình yêu của phụ nữ luôn sâu sắc, không giống đàn ông tự do phóng khoáng, bảo yêu là yêu, hết yêu là thong thả rời đi.

Cho nên, cô cũng không thể ngu ngốc mà tin đàn ông sẽ dịu dàng với cô cả đời.

Mà đàn ông có tiền càng không đáng giá.

Hà Dĩ Mục đưa cô đến một quán ăn Trung Quốc gần công ty.

Anh chọn một phòng riêng kín đáo. Cô vừa đi vào đã bị anh xem như bữa tiệc lớn, tận tình hôn đến hơn 10’ rồi mới lưu luyến buông ra.

Kiều Diệc Oản bất mãn chùi môi, khuôn mặt kích tình và tức giận mà ửng đỏ.

“Hà Dĩ Mục, sau này em không cùng anh ăn cơm nữa”

Anh cười nhẹ, lơ đễnh, săn sóc bóc tôm cho cô.

“Em thất nghiệp rồi” Kiều Diệc Oản dùng chiếc đũa anh để trước mặt đâm miếng tôm trong bát, buồn buồn nói. “Thấy chưa?”

“Thật ra cũng sớm biết có thể như vậy, em đã lớn tuổi, không thích hợp làm người mẫu đồng phục nữ sinh rồi, hơn nữa một tháng không đi làm, nhất định đã bị người mới chiếm chỗ rồi” Cô nói chẳng có chút tinh thần.

Hà Dĩ Mục không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe cô nói.

Kiều Diệc Oản học xong cấp 3 lập tức chạy theo Kiều Diệc Viễn đến Đài Bắc, học hai năm ở học viện kỹ thuật.

Cô đoạn tuyệt với Kiều gia, mất đi nguồn trợ cấp kinh tế, cho nên trong lúc đi học làm thêm ở một tạp chí đồng phục nữ sinh kiêm người mẫu ảnh, tạp chí đòng phục này yêu cầu phong cách phải hoạt bát đáng yêu, lấy mấy nữ sinh thanh xuân như ánh mặt trời làm chủ lực. “Đây là công việc duy nhất em làm gần hai năm, tự nhiên bị mất, cảm thấy thật đau khổ”

Vừa rồi trên đường cô liên lạc với ông chủ, ông ta rất khéo léo nói với cô kết quả này, lúc ấy thiếu chút nữa thì cô phát khóc.

Mất tích hơn một tháng, ông chủ vẫn còn khách khí với cô như vậy đã là có nhân tính lắm rồi, biết mình không thể đòi hỏi gì hơn nữa.

“Ở trường em học chuyên ngành gì?” Thật ra Hà Dĩ Mục đã biết rồi, nhưng vẫn hỏi thế.

“Quản trị kinh doanh”

Ban đầu cô chọn học ngành này, vốn định sau đó giúp Kiều Diệc Viễn, làm phụ tá hoặc thư ký cho anh kinh doanh, mãi mãi ở bên cạnh anh.

Chỉ có điều bây giờ hoàn toàn không cần thiết nữa.

“Anh có một thư ký đang muốn xin nghỉ, hay là em tới thay cô ấy một thời gian, thế nào?” Hà Dĩ Mục thử thăm dò.

“Em không cần” Kiều Diệc Oản lập tức từ chối.

“Anh sẽ không vì quan hệ của chúng ta mà đặc biệt quan tâm đến em, anh sẽ làm một cấp trên công tư phân mình” Con chó sói giấu đuôi dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.

“Không cần là không cần! Thật ra em rất ghét làm thư ký”

Trước kia cô đã làm thư ký một thời gian, suốt ngày phải uống rượu trên bàn đàm phán làm cô phát sợ, lại còn nhiều gã háo sắc cứ sờ mó, phiền chết đi được.

“Oản oản, công ty anh là nơi đàng hoàng, không có dùng mánh khóe sắc tình”

“Anh là nguy hiểm nhất rồi” Kiều Diệc Oản nhìn anh xem thường. “Hơn nữa em ghét nhất là yêu đương ở nơi làm việc” Anh chợt im lặng, khóe miệng cong lên, xem ra tâm trạng rất vui vẻ.

“Này, em từ chối anh, anh còn cười trộm cái gì?”

Kiều Diệc Oản cảm thấy anh thật kỳ quái, thường cười rất nham hiểm.

Hà Dĩ Mục lắc đầu không nói gì, gắp cho cô một miếng cá.

Làm sao mà cô biết được, anh chỉ vì hai chữ “yêu đương” này của cô mà mở cờ trong bụng? Mặc dù cô không vào chỗ anh làm việc, sớm chiều ở bên cạnh anh, nhưng chẳng phải cô vô thức đã công nhận hai người đang yêu đương sao? Điều đó khiến lòng tin của Hà Dĩ Mục tăng lên mấy phần.

“Nhưng thả em ra ngoài làm việc, anh cũng không yên lòng” Anh nghiêm túc nói.

“Anh cảm thấy em là bình hoa ngắm được chứ không dùng được chắc?’ Kiều Diệc Oản tức giận hỏi ngược lại.

“Oản oản, em đẹp như vậy, anh sợ có nhiều kẻ xấu mơ ước em”

“Trừ anh ra, còn ai thèm quan tâm em chứ?”

“Anh chỉ hi vọng như em nói thôi”

Hà Dĩ Mục thở dài, cô nhóc này không biết mình có thể khiến đàn ông động lòng đến thế nào cơ chứ? Chỉ có điều, cô không biết, chẳng hề biết gì, vô tội cứ như một chú dê con.

Kiều Diệc Oản nhún nhún vai, cảm giác anh bảo vệ mình quá độ.

“Không phải em hi vọng em sẽ thành một đứa rảnh rỗi vô dụng chứ? Em khong phải là gái bao của anh” Bị anh nuôi không sao, nhưng không sao lại thật sự vô cùng đáng sợ.

Người rảnh rỗi quá lâu sẽ sinh bệnh.

Thân thể không có tật xấu trong lòng cũng có tật xấu.

Lưu Tĩnh Linh chính là một ví dụ.

Tính tình chẳng giống đại tiểu thư nhà giàu, biến tình yêu của người đàn ông thành thứ duy nhất của mình, rảnh rỗi đâm ra để ý chuyện vụn vặt, một tình cảm vốn có hi vọng đã bị chính cô ta phá hủy.

“À phải, phòng hồ sơ tài liệu còn thiếu một người, em có hứng thú không?”

“Phải làm cái gì?”

“Sửa lại hồ sơ quản lý của công ty, phụ trách cho mượn và thu lại tài liệu công cộng của công ty. Nghiêm túc mà nói, chủ yếu có hai chỗ cần xử lý, một là quản lý hồ sơ đang thực hiện, hai là xử lý các tài liệu”.

“Nghe cũng không tệ lắm”

Cô không có dã tâm gì, có một công việc ổn định nuôi sống mình là tốt rồi”

“Để anh nói chuyện với người phòng đó”

“Cảnh cáo anh, ở công ty nhớ phân biệt việc công tư rõ ràng đó” Cô nghiêm túc nói rõ lập trường.

Người khác có lẽ cảm thấy yêu ở công sở rất kích thích, nhưng cô thấy rất phiền toái.

Nhất là lại đường đường cùng tổng giám đốc, thì không phải là phiền toái bình thường, tuyệt đối sẽ trở thành kẻ địch của nhân viên nữ toàn công ty.

Kiều Diệc Oản đã bị Lưu Tĩnh Linh đâm cho 1 phát vào bụng, cũng không muốn bị ai chọc thêm cho phát nữa. Bữa trưa bình thản xem như cuối cùng cũng ăn xong.

Hà Dĩ Mục đang định thuyết phục Kiều Diệc Oản buổi chiều đến công ty thăm một chút, lúc này điện thoại của cô lại vang lên “Anh?” Kiều Diệc Oản nghe điện thoại một cái lập tức thay đổi thần thái “Anh về rồi à? Đi chơi vui không? Có bị đen đi không? Chị dâu có khỏe không… Thế à, vậy chúc mừng anh. Anh à, anh phải cố gắng lên đó, bây giờ anh phải nuôi thêm một người nữa rồi.”

Giọng cô mỗi lúc một nhỏ đi, vẻ mặt mỗi lúc một đưa đám, như bị đả kích rất lớn.

Hà Dĩ Mục ôm lấy bả vai mảnh khảnh của cô.

“Muốn gặp em à? Được, lúc nào đây? Ở đâu? Bây giờ? À, được rồi, em ở gần công ty anh, vậy sang quán café đối diện nhé. Được, gặp nói chuyện sau.”

“Kiều Diệc Viễn về rồi à?”

Hà Dĩ Mục dập tắt nụ cười gần đây anh thường thể hiện, khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi trước đây. Anh như vậy, thật lạnh lùng xa cách, hoàn toàn không biết là đang nghĩ gì.

Kiều Diệc Oản gật đầu “Anh ấy có việc muốn tìm em”

“Anh đưa em đi”

“Không, không cần, anh là sếp anh ấy, gặp mặt không được” Cô vội vàng từ chối.

Anh không nói chỉ nhìn cô.

Cô chột dạ cúi đầu, ngón tay lặng lẽ xoắn lại sau lưng.

“Oản oản” Anh ôm lấy cô “Đi nhanh về nhanh, đừng làm anh lo lắng”

“Vâng” Kiều Diệc Oản ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy anh về công ty trước”

Anh xoay người định đi, Kiều Diệc Oản vội vàng túm lấy áo, anh quay đầu lại.

“Quên nói cho anh biết, vừa rồi anh trai em nói cho em biết, chị dâu đã có thai”

Hà Dĩ Mục nhìn cô như muốn khóc lại miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt tươi cười, đành cười khổ trong lòng, cô vẫn chưa quên được Kiều Diệc Viễn? Người phụ nữ khác mang con của hắn, cô khổ sở đến mức này.

Anh lại ôm lấy cô “Cô bé ngốc, hâm mộ rồi hả? Nếu không chúng ta cũng sinh một đứa con nít chơi?”

“Anh đó, ai muốn sinh con với anh, đừng có mơ hão” Cô núp trong ngực anh, nũng nịu phản bác.

Anh cười.

“Hà Dĩ Mục”

“Hả?’

“Anh sẽ luôn yêu em chứ?”

“Chỉ cần em không bỏ anh”

Không có tình yêu nào là thực sự vô tư.

Anh có thể không ngại cô trước kia thích ai, nhưng không thể không để ý từ giờ về sau.

Tình yêu là thứ bá đạo và độc chiếm nhất trên đời, không thể cho phép người thứ 3 tồn tại.

“Hà Dĩ Mục, chỉ cần anh vẫn đỗi xử với em như vậy, em sẽ luôn ở bên cạnh anh” Cô thủ thỉ.

Cô không biết có thể yêu anh hay không, nhưng cô thích cảm giác được anh chiều chuộng, ngủ trong lòng anh cũng rất có cảm giác an toàn, cô nghĩ, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không chán cảm giác đó.

“Anh đảm bảo, chỉ cần em không chủ động rời bỏ anh, cả đời này anh sẽ yêu em như thế”

Cho dù biết cô chỉ xem mình như một tấm ván bấu víu lúc thương tâm, nhưng anh vẫn cam kết với cô “Hà Dĩ Mục”, cô bé nhỏ cọ cọ trong lòng anh “Em cảm thấy em cũng hơi thích anh rồi” “Chỉ hơi thích thôi sao, không phải rất thích à?”

“Đừng đắc ý”

“Mau đi đi, đừng để người khác chờ quá lâu”. Bàn tay to của anh vuốt ve mái tóc cô.

“Vâng”

Anh đi trước.

Nhìn bóng lưng cao ngất trầm ổn của anh, Kiều Diệc Oản đột nhiên cảm thấy trong lòng rất kiên định.

Tâm trạng khổ sở vì nghe nói chị dâu mang thai đã hoàn toàn tiêu tan.

Kiều Diệc Viễn là một người đàn ông đẹp trai, khác hẳn với kiểu rắn rỏi tràn đầy nam tính của Hà Dĩ Mục. Hai hàng lông mày dài rậm, cặp mắt trong suốt thâm thúy, sống mũi rất cao, môi mỏng khêu gợi, làn da quá trắng trẻo nõn nà đối với một người đàn ông, giống như được thượng để gọt rũa cẩn thận, khiến người xem phải than thở. Chỉ có điều mẹ không thích Kiều Diệc Viễn, ngày nào cũng nói anh có bộ dạng thâm độc xảo trá.

Hơi thấp hơn Hà Dĩ Mục một chút, nhưng so với đàn ông bình thường thế là cao rồi.

Lúc này Kiều Diệc Viễn đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, thấy Kiều Diệc Oản đi vào, vẫy vẫy tay với cô.

Đó là vị trí cố định trước đây của Kiều Diệc Oản, trưa nào cô cũng ngồi đó.

Kiều Diệc Oản ngẩn ra, sau đó nở một nụ cười rực rỡ đi đến.

“Chuyện gì vậy? Sao em lại bị cuốn vào chuyện tình cảm với người khác? Trước đây anh đã cảnh cáo em, Đài Bắc là một cái thùng nhuộm, em nhất định phải dữ mình trong sạch, bảo toàn danh dự. Nhưng nhìn xem em đã làm gì? CHẳng lẽ em không biết mấy loại công tử có tiền có thế, cuộc sống rất thối nát sao? Hay em cũng muốn phất lên như Phượng hoàng?”

“Đủ rồi, anh” Kiều Diệc Oản cũng đứng lên, kích động toàn thân phát run “Anh chẳng biết gì hết, chẳng hiểu cái gì, anh không có tư cách ở đây dạy dỗ em”

“Thế thì em nói tất cả cho anh biết, để anh hiểu rõ”

“Em” Lời đến khóe miệng nhưng Kiều Diệc Oản lại á khẩu không nói được gì.

Phải nói thế nào? Có thể nói gì? Chẳng lẽ nói tất cả là do anh? Vì cô yêu anh, cho nên tháy anh kết hôn với người khác nên đau khổ, lén chạy đến quán rượu uống say, kết quả là lên giường với người khác? Anh chính là đầu sỏ hại cô bị cuốn vào sự việc phức tạp này, nhưng bây giờ lại ở đây hùng hổ chất vấn cô?

Tại sao? “Anh, đây là cuộc sống của em, không cần anh quan tâm. Anh cứ sống tốt cuộc sống với chị dâu đi.”

“Này, em đang nói lăng nhăng gì đó”

Anh muốn bắt cô nói cho rõ ràng nhưng Kiều Diệc Oản đã chạy mất rồi.

Kiều Diệc Viễn chán nản ngồi tại chỗ, anh không rõ mình là lo lắng cho cô hay là ghen tị mà không ngừng nổi cáu.

Anh làm sao không biết Kiều Diệc Oản có tình cảm với mình? Anh cố ý giữ khoảng cách với cô, giữ vững mối quan hệ an hem, để không bị mẹ Kiều Diệc Oản gán thêm tội danh lừa gạt con gái bà để chiếm đoạt tài sản Kiều gia.

Kiều gia có lẽ cũng có chút tiền, nhưng anh không thèm quan tâm.

Anh tin vào năng lực bản thân, nếu không phải cảm kích ông bà đã nuôi anh lớn, anh đã sớm tuyên bố đoạn tuyệt với Kiều gia rồi.

Bây giờ, Kiều Diệc Oản là người thân duy nhất của anh.

Là cô gái thanh thuần xinh đẹp lại lương thiện, khi anh bị Kiều Diệc Phi đánh cho vỡ đầu chảy máu, hình ảnh cô ôm anh khóc đến chết đi sống lại, luôn mồm kêu gào “Anh, anh không thể chết, anh, anh phải ở bên em” vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh.

Kiều Diệc Oản lớn lên cành xinh đẹp động lòng người.

Cô đuổi theo anh tới Đài Bắc, anh tâm hoảng ý loạn trốn tránh, không biết phải làm sao đành vội vã kết hôn với người khác.

Bây giờ, anh tự nếm hậu quả mình gây ra.

Cô gái nhỏ luôn chạy theo anh bây giờ đã không còn gì quyến luyến anh nữa, ngược lại lao vào lòng người đàn ông khác, tâm trạng anh hết sức phức tạp.

“Đây là lựa chọn của em, vậy thì, nếu Hà Dĩ Mục phụ em, anh sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn” Nhìn chằm chằm tờ báo cũ, anh nghiến răng nghiến lợi nói.